Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Peach lại kích động hỏi: “Mẫu đơn sinh ra ở đâu?”
Lôi Tuấn tỉnh tỉnh nói: “Mẫu đơn... sinh ra ở... trong đất?” Không phải hoa đều sống trong đất sao?
Sinh ở... trong đất... cũng không sai.
“Phốc ——” tất cả mọi người đều phì cười!
Peach giơ tay lên, hung hăng gõ vào trên đầu Lôi Tuấn: “Có phải anh xem phim ‘hành động’ nhiều quá không? Trong đầu tất cả đều là Tinh! Trùng!”
Peach cả giận: “Ý tôi nói là, nơi xuất xứ của hoa mẫu đơn!”
Hàn Yến nghiêm trang nói: “Ở nước ta, mẫu đơn có xuất xứ chủ yếu từ vùng Tần Lĩnh và một dải núi thuộc khu vực núi Đại Ba.”
Peach ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi: “Nổi tiếng nhất thì sao?”
Hàn Yến nói: “Dĩ nhiên là mẫu đơn Lạc Dương.”
Peach giơ tay lên, búng ngón tay: “Vậy thì đúng rồi! Không phải mọi người muốn tìm địa danh sao? Lạc Dương! Hoặc là Tần Lĩnh và núi Đại Ba! Hoặc là các địa phương có liên quan đến mẫu đơn!”
Cô ấy hất cằm, làm ra vẻ “Tôi chính là người thông minh nhất thế giới!“.
Thấy tất cả mọi người đều như suy nghĩ về ý tưởng của mình, Peach tự tin cười một tiếng.
Cô ấy hất cằm, nói: “Bức tranh 《 Hoa khai phú quý 》của dì cực kỳ đẹp! Bà ấy đã vẽ mẫu đơn một cách ung dung, từng bông hoa đều được thể hiện sống động rõ nét! Vậy mọi người cùng suy nghĩ xem, tại sao dì muốn vẽ Mẫu đơn ?”
Cô ấy nói xong, rồi nhìn lần lượt tất cả mọi người.
Còn nói: “Nói thật! Mọi người đọc bài thơ này đi: Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Hoa khai phú quý yểm xuân sắc, tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên.”
Peach chỉ vào hai câu thơ được viết bên phải mảnh vải: “Chỉ nhìn cách dì viết bài thơ này, có thể cảm giác được, tính cách của dì ấy cực kỳ tao nhã, còn mang theo tiên khí nữa chứ.”
Lăng Vi gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Peach suy nghĩ, rồi lại nói: “Mọi người nhìn xem, uyển nhược tiên... Vũ phiên thiên, yểm xuân sắc, còn cả Tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên nữa. Tất cả các chữ trong bài thơ này, đều mang đến cho người đọc cảm giác phiêu dật. Tính cách của dì ấy tao nhã như vậy, tại sao dì ấy không vẽ thủy tiên? Không vẽ hoa sen, mà lại vẽ một bức mẫu đơn ung dung, sống động thế này?”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Đình thiên biến vạn hóa, Peach nghĩ trong đầu, có lẽ Diệp Đình đang suy nghĩ lời nói của mình.
Peach lại lớn mật nói: “Từ xưa đến nay, vẻ đẹp của mẫu đơn được coi là Quốc sắc , Quốc hương , Quốc diễm , Quốc mạo . Lại có danh xưng Vua của các loại hoa , Quốc sắc thiên hương nữa!”
Peach kích động vỗ tay: “Đây chính là dụng ý của dì khi vẽ bức mẫu đơn này!”
Tất cả mọi người đều bị rung động, Lăng Vi gật đầu nói: “Có lý...”
Peach tự tin nói: “Vì vậy, tin tức dì muốn để lại cho chúng ta là: Xuất xứ của mẫu đơn! Chứ không phải là cách vẽ và cấu tạo của bức tranh!”
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau...
Bọn họ vẫn luôn nghĩ theo hướng cách vẽ và cấu tạo của bức tranh, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến phương diện xuất xứ của hóa mẫu đơn...
“Chúng ta đã bị cho đi vòng vòng.” Hoa Thiểu Kiền gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Tôi cảm thấy Peach nói có lý, chúng ta cũng có thể bắt tay từ phương diện này.”
“Ừ“ Diệp Đình cũng gật đầu: “Đây đúng là một đề nghị tốt.” Anh vừa nhìn về phía mọi người vừa nói: “Mọi người còn có ý kiến gì khác không?”
Lôi Tuấn lập tức lắc đầu: “Em không có! Em cho Peach một phiếu! Mặc dù suy nghĩ này của cô ấy rất đơn giản, thô bạo, nhưng... em cảm thấy còn thật sự đáng tin.”
“Đúng!” Lăng Vi cũng gật đầu: “Em thích tính cách này của Peach, luôn nghiêm túc nói bậy nói bạ... Mặc dù cô ấy hay nói bậy nói bạ, nhưng luôn có thể cung cấp cho người ta nguồn cảm hứng vô hạn.”
Cô tìm Peach tới, cũng bởi vì điều này.
Suy nghĩ của cô gái này luôn rất phong phú, không có giới hạn, không cứng ngắt, vì vậy cô ấy làm biên tập cực kỳ xuất sắc, luôn có thể khai thác được tiềm năng của tác giả.
Peach 囧 囧nhìn Lăng Vi: “Tiểu Vi, cậu đang khen mình... Hay là chê mình đấy? Thích tính cách của mình là được rồi, chứ không cần nói thêm cái chuỗi dài dằng dặc phía sau đâu. Xóa đi xóa đi... Coi như mình không nghe thấy gì!”
“Ha ha ha —— “
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Peach lại kích động hỏi: “Mẫu đơn sinh ra ở đâu?”
Lôi Tuấn tỉnh tỉnh nói: “Mẫu đơn... sinh ra ở... trong đất?” Không phải hoa đều sống trong đất sao?
Sinh ở... trong đất... cũng không sai.
“Phốc ——” tất cả mọi người đều phì cười!
Peach giơ tay lên, hung hăng gõ vào trên đầu Lôi Tuấn: “Có phải anh xem phim ‘hành động’ nhiều quá không? Trong đầu tất cả đều là Tinh! Trùng!”
Peach cả giận: “Ý tôi nói là, nơi xuất xứ của hoa mẫu đơn!”
Hàn Yến nghiêm trang nói: “Ở nước ta, mẫu đơn có xuất xứ chủ yếu từ vùng Tần Lĩnh và một dải núi thuộc khu vực núi Đại Ba.”
Peach ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi: “Nổi tiếng nhất thì sao?”
Hàn Yến nói: “Dĩ nhiên là mẫu đơn Lạc Dương.”
Peach giơ tay lên, búng ngón tay: “Vậy thì đúng rồi! Không phải mọi người muốn tìm địa danh sao? Lạc Dương! Hoặc là Tần Lĩnh và núi Đại Ba! Hoặc là các địa phương có liên quan đến mẫu đơn!”
Cô ấy hất cằm, làm ra vẻ “Tôi chính là người thông minh nhất thế giới!“.
Thấy tất cả mọi người đều như suy nghĩ về ý tưởng của mình, Peach tự tin cười một tiếng.
Cô ấy hất cằm, nói: “Bức tranh 《 Hoa khai phú quý 》của dì cực kỳ đẹp! Bà ấy đã vẽ mẫu đơn một cách ung dung, từng bông hoa đều được thể hiện sống động rõ nét! Vậy mọi người cùng suy nghĩ xem, tại sao dì muốn vẽ Mẫu đơn ?”
Cô ấy nói xong, rồi nhìn lần lượt tất cả mọi người.
Còn nói: “Nói thật! Mọi người đọc bài thơ này đi: Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Hoa khai phú quý yểm xuân sắc, tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên.”
Peach chỉ vào hai câu thơ được viết bên phải mảnh vải: “Chỉ nhìn cách dì viết bài thơ này, có thể cảm giác được, tính cách của dì ấy cực kỳ tao nhã, còn mang theo tiên khí nữa chứ.”
Lăng Vi gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Peach suy nghĩ, rồi lại nói: “Mọi người nhìn xem, uyển nhược tiên... Vũ phiên thiên, yểm xuân sắc, còn cả Tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên nữa. Tất cả các chữ trong bài thơ này, đều mang đến cho người đọc cảm giác phiêu dật. Tính cách của dì ấy tao nhã như vậy, tại sao dì ấy không vẽ thủy tiên? Không vẽ hoa sen, mà lại vẽ một bức mẫu đơn ung dung, sống động thế này?”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Đình thiên biến vạn hóa, Peach nghĩ trong đầu, có lẽ Diệp Đình đang suy nghĩ lời nói của mình.
Peach lại lớn mật nói: “Từ xưa đến nay, vẻ đẹp của mẫu đơn được coi là Quốc sắc , Quốc hương , Quốc diễm , Quốc mạo . Lại có danh xưng Vua của các loại hoa , Quốc sắc thiên hương nữa!”
Peach kích động vỗ tay: “Đây chính là dụng ý của dì khi vẽ bức mẫu đơn này!”
Tất cả mọi người đều bị rung động, Lăng Vi gật đầu nói: “Có lý...”
Peach tự tin nói: “Vì vậy, tin tức dì muốn để lại cho chúng ta là: Xuất xứ của mẫu đơn! Chứ không phải là cách vẽ và cấu tạo của bức tranh!”
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau...
Bọn họ vẫn luôn nghĩ theo hướng cách vẽ và cấu tạo của bức tranh, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến phương diện xuất xứ của hóa mẫu đơn...
“Chúng ta đã bị cho đi vòng vòng.” Hoa Thiểu Kiền gật đầu, như có điều suy nghĩ nói: “Tôi cảm thấy Peach nói có lý, chúng ta cũng có thể bắt tay từ phương diện này.”
“Ừ“ Diệp Đình cũng gật đầu: “Đây đúng là một đề nghị tốt.” Anh vừa nhìn về phía mọi người vừa nói: “Mọi người còn có ý kiến gì khác không?”
Lôi Tuấn lập tức lắc đầu: “Em không có! Em cho Peach một phiếu! Mặc dù suy nghĩ này của cô ấy rất đơn giản, thô bạo, nhưng... em cảm thấy còn thật sự đáng tin.”
“Đúng!” Lăng Vi cũng gật đầu: “Em thích tính cách này của Peach, luôn nghiêm túc nói bậy nói bạ... Mặc dù cô ấy hay nói bậy nói bạ, nhưng luôn có thể cung cấp cho người ta nguồn cảm hứng vô hạn.”
Cô tìm Peach tới, cũng bởi vì điều này.
Suy nghĩ của cô gái này luôn rất phong phú, không có giới hạn, không cứng ngắt, vì vậy cô ấy làm biên tập cực kỳ xuất sắc, luôn có thể khai thác được tiềm năng của tác giả.
Peach 囧 囧nhìn Lăng Vi: “Tiểu Vi, cậu đang khen mình... Hay là chê mình đấy? Thích tính cách của mình là được rồi, chứ không cần nói thêm cái chuỗi dài dằng dặc phía sau đâu. Xóa đi xóa đi... Coi như mình không nghe thấy gì!”
“Ha ha ha —— “
/1906
|