Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Bạch cười “Hừ“.
Cố tình nhạo báng Diệp Đình, nói: “Người phụ nữ này ở trong tay tôi, dựa vào cái gì tôi phải đưa trở về cho anh? A Đình, người tuổi trẻ làm việc, phải bình tĩnh.”
Diệp Đình thầm mắng anh ta ở trong lòng, một thằng nhóc dứt sữa còn chưa sạch, còn làm ra vẻ người lớn ở đây?!
Tiểu Bạch đột nhiên cười “Hắc hắc“.
Anh ta nói: “Anh đừng có gấp, cứ để tôi chơi với người phụ nữ này đã. Tôi đã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này hơn hai tháng rồi, hôm nay vất vả lắm tôi mới đắc thủ được, đây chính là vợ tương lai của tôi, sao tôi có thể giao cô ấy cho anh được! Tôi nói với anh, người phụ nữ này là sát thủ người khác thuê tới, cô ta không thù không oán gì với anh cả, người thuê sau lưng cô ta mới là người anh phải tìm!”
Nói nhảm! Cái này còn cần anh nói hả?!
Diệp Đình không muốn nói chuyện với anh ta nữa. Anh truy kích người phụ nữ này, không phải là vì bắt cô ta, ép cô ta phải khai ra người thuê là ai?
Ai có thể ngờ, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim!
Tiểu Bạch ở đầu bên đó, đặc biệt không muốn sống, nói: “Tôi biết ai thuê cô ta, tôi có thể nói cho anh người thuê cô ta là ai, nhưng anh không được đuổi theo chúng ta nữa!”
Diệp Đình “Hừ”, không nói gì cả.
Tiểu Bạch suy nghĩ, vừa mới muốn nói, đột nhiên... Cảm giác sau cổ phát lạnh.
Người phụ nữ kia đã tỉnh lại, đang giơ con dao... Cắt ở cổ anh ta.
Tiểu Bạch lập tức cắt đứt cuộc điện thoại, anh ta tiếp tục lái xe, không hành động thiếu suy nghĩ nữa, bởi vì người đàn bà này còn chưa giết chết anh ta, nói rõ cô ta không nghe được lời anh ta vừa mới nói.
Nếu không, lúc này anh ta đã sớm mất mạng rồi.
Phỏng đoán, là do cô ta bị thương quá nặng, tiếng động cơ xe hơi lại quá lớn, nên cô ta không nghe rõ gì cả, nhưng lấy bản năng bén nhạy và dây thần kinh vận động linh hoạt của người làm sát thủ, khoảng khắc khi cô ta vừa tỉnh dậy, sẽ lập tức ra tay, bắt giữ người có sức uy hiếp với cô ta.
“Thằng nhóc này!” Diệp Đình đập mạnh điện thoại di động, anh híp mắt, lạnh lùng nhìn về phía cửa ra ở bãi đậu xe, anh ấn vào chiếc nhẫn của mình, dặn dò tiểu đội bóng tối: “Tiếp tục đuổi theo cho tôi! Một người cũng không được bỏ qua!”
Diệp Đình nổi giận!
“Anh Đình——” Số ba của tiểu đội bóng tối đột nhiên tiến lên báo cáo: “Anh Đình! Bệnh viện xảy ra chuyện!”
Sắc mặt của Diệp Đình lập tức đen thui.
Số ba cố gắng chịu áp lực, khó khăn báo cáo: “Lúc chúng ta đang truy đuổi kích Angel, Hàn tiên sinh đỡ Lôi thiếu lên tầng gắp đạn. Tất cả vốn đều rất thuận lợi, nhưng mà...”
Số ba chịu đựng áp lực cực mạnh từ ánh mắt có thể giết người của Diệp Đình, báo cáo đúng sự thật: “Nhưng bác sỹ gắp đạn... cho Lôi thiếu, đột nhiên nhận một cuộc điện thoại. Không biết tại sao, bác sỹ kia đột nhiên cầm một ống kim tiêm ra... bác sỹ kia... cầm kim tiêm muốn tiêm vào sau lưng Lôi thiếu... Đúng lúc bị Hàn tiên sinh phát hiện, Hàn tiên sinh giơ tay lên đỡ lấy, bác sỹ kia lên đâm kim tiêm vào cánh tay của Hàn tiên sinh...”
“Trong kim tiêm có cái gì?” Gọng nói của Diệp Đình lạnh lẽo đến đáng sợ!
“Bây giờ còn chưa biết... tiểu đội bóng tối đã bắt bác sỹ kia lại, Lôi thiếu cho người lấy máu của Hàn tiên sinh... Đã đưa qua cho tiên sinh Quân Dương. Bây giờ... đang xét nghiệm.”
Diệp Đình cảm thấy tiếng “Vo ve” vang ầm ĩ trong đầu!
Ngàn phòng, vạn phòng, không phòng được một con ruồi, con muỗi. kia Rõ ràng bọn họ đều đã kiểm tra kỹ thân phận của các bác sỹ trong bệnh viện!
Rõ ràng bọn họ đều là những bác sĩ đã công tác rất lâu năm ở trong bệnh viện. Tại sao lại đột nhiên trở thành con cờ của bọn sát thủ được chứ =?
Xem ra... người phụ nữ Angel này thật sự hơi không đơn giản. Trước khi hành đọng, nhất định là đã khống chế rất nhiều bác sỹ trong bệnh viện này!
Diệp Đình lập tức hạ lệnh: “Toàn bộ rút lui khỏi bệnh viện biên giới, trở về Giang thành!”
Mặc kệ bây giờ anh tức giận như thế nào, anh cũng phải cân nhắc đến sự an nguy của mỗi một người bên cạnh mình. Hy vọng Hàn Yến... Không xảy ra chuyện...
Tiểu Bạch cười “Hừ“.
Cố tình nhạo báng Diệp Đình, nói: “Người phụ nữ này ở trong tay tôi, dựa vào cái gì tôi phải đưa trở về cho anh? A Đình, người tuổi trẻ làm việc, phải bình tĩnh.”
Diệp Đình thầm mắng anh ta ở trong lòng, một thằng nhóc dứt sữa còn chưa sạch, còn làm ra vẻ người lớn ở đây?!
Tiểu Bạch đột nhiên cười “Hắc hắc“.
Anh ta nói: “Anh đừng có gấp, cứ để tôi chơi với người phụ nữ này đã. Tôi đã nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này hơn hai tháng rồi, hôm nay vất vả lắm tôi mới đắc thủ được, đây chính là vợ tương lai của tôi, sao tôi có thể giao cô ấy cho anh được! Tôi nói với anh, người phụ nữ này là sát thủ người khác thuê tới, cô ta không thù không oán gì với anh cả, người thuê sau lưng cô ta mới là người anh phải tìm!”
Nói nhảm! Cái này còn cần anh nói hả?!
Diệp Đình không muốn nói chuyện với anh ta nữa. Anh truy kích người phụ nữ này, không phải là vì bắt cô ta, ép cô ta phải khai ra người thuê là ai?
Ai có thể ngờ, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim!
Tiểu Bạch ở đầu bên đó, đặc biệt không muốn sống, nói: “Tôi biết ai thuê cô ta, tôi có thể nói cho anh người thuê cô ta là ai, nhưng anh không được đuổi theo chúng ta nữa!”
Diệp Đình “Hừ”, không nói gì cả.
Tiểu Bạch suy nghĩ, vừa mới muốn nói, đột nhiên... Cảm giác sau cổ phát lạnh.
Người phụ nữ kia đã tỉnh lại, đang giơ con dao... Cắt ở cổ anh ta.
Tiểu Bạch lập tức cắt đứt cuộc điện thoại, anh ta tiếp tục lái xe, không hành động thiếu suy nghĩ nữa, bởi vì người đàn bà này còn chưa giết chết anh ta, nói rõ cô ta không nghe được lời anh ta vừa mới nói.
Nếu không, lúc này anh ta đã sớm mất mạng rồi.
Phỏng đoán, là do cô ta bị thương quá nặng, tiếng động cơ xe hơi lại quá lớn, nên cô ta không nghe rõ gì cả, nhưng lấy bản năng bén nhạy và dây thần kinh vận động linh hoạt của người làm sát thủ, khoảng khắc khi cô ta vừa tỉnh dậy, sẽ lập tức ra tay, bắt giữ người có sức uy hiếp với cô ta.
“Thằng nhóc này!” Diệp Đình đập mạnh điện thoại di động, anh híp mắt, lạnh lùng nhìn về phía cửa ra ở bãi đậu xe, anh ấn vào chiếc nhẫn của mình, dặn dò tiểu đội bóng tối: “Tiếp tục đuổi theo cho tôi! Một người cũng không được bỏ qua!”
Diệp Đình nổi giận!
“Anh Đình——” Số ba của tiểu đội bóng tối đột nhiên tiến lên báo cáo: “Anh Đình! Bệnh viện xảy ra chuyện!”
Sắc mặt của Diệp Đình lập tức đen thui.
Số ba cố gắng chịu áp lực, khó khăn báo cáo: “Lúc chúng ta đang truy đuổi kích Angel, Hàn tiên sinh đỡ Lôi thiếu lên tầng gắp đạn. Tất cả vốn đều rất thuận lợi, nhưng mà...”
Số ba chịu đựng áp lực cực mạnh từ ánh mắt có thể giết người của Diệp Đình, báo cáo đúng sự thật: “Nhưng bác sỹ gắp đạn... cho Lôi thiếu, đột nhiên nhận một cuộc điện thoại. Không biết tại sao, bác sỹ kia đột nhiên cầm một ống kim tiêm ra... bác sỹ kia... cầm kim tiêm muốn tiêm vào sau lưng Lôi thiếu... Đúng lúc bị Hàn tiên sinh phát hiện, Hàn tiên sinh giơ tay lên đỡ lấy, bác sỹ kia lên đâm kim tiêm vào cánh tay của Hàn tiên sinh...”
“Trong kim tiêm có cái gì?” Gọng nói của Diệp Đình lạnh lẽo đến đáng sợ!
“Bây giờ còn chưa biết... tiểu đội bóng tối đã bắt bác sỹ kia lại, Lôi thiếu cho người lấy máu của Hàn tiên sinh... Đã đưa qua cho tiên sinh Quân Dương. Bây giờ... đang xét nghiệm.”
Diệp Đình cảm thấy tiếng “Vo ve” vang ầm ĩ trong đầu!
Ngàn phòng, vạn phòng, không phòng được một con ruồi, con muỗi. kia Rõ ràng bọn họ đều đã kiểm tra kỹ thân phận của các bác sỹ trong bệnh viện!
Rõ ràng bọn họ đều là những bác sĩ đã công tác rất lâu năm ở trong bệnh viện. Tại sao lại đột nhiên trở thành con cờ của bọn sát thủ được chứ =?
Xem ra... người phụ nữ Angel này thật sự hơi không đơn giản. Trước khi hành đọng, nhất định là đã khống chế rất nhiều bác sỹ trong bệnh viện này!
Diệp Đình lập tức hạ lệnh: “Toàn bộ rút lui khỏi bệnh viện biên giới, trở về Giang thành!”
Mặc kệ bây giờ anh tức giận như thế nào, anh cũng phải cân nhắc đến sự an nguy của mỗi một người bên cạnh mình. Hy vọng Hàn Yến... Không xảy ra chuyện...
/1906
|