Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trên mặt cô tràn đầy nghi ngờ nói: “Các người thật sự chắc canh là Lộ Dịch Tư làm sao? Lỡ như không phải thì sao?”
Diệp Đình nói: “Cả câu chuyện, xuyên qua từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Lộ Dịch Tư là hiểu rõ mọi việc. Có thể làm ra chuyện lớn như vậy, trừ Lộ dịch Tư thì chính là Hoắc Ân cùng bên Tam Giác Vàng kia. Nhưng mà, biết rõ nhiều chi tiết như vậy, lại chỉ có một mình Lộ Dịch Tư. Huống chi, có thể thuê loại sát thủ đứng đầu quốc tế như angle này tới ám sát tôi, hiển nhiên là thủ pháp quen thuộc mà Lộ Dịch Tư hay dùng. Bởi vì Hoắc Tư và Tam giác Vàng bên kia là thuộc về nước đang chiến loạn, dưới tay bọn họ có rất nhiều thứ liều mạng, hoàn toàn không cần thiết tốn nhiều tiền mời sát thủ quốc tế như angle vậy.”
Chính Hiền gật đầu, như có hiểu ra... “Thì ra là như vậy...”
Diệp Đình còn nói: “Lui mười ngàn bước mà nói, cái lão già Lộ Dịch Tư đó... cho dù chuyện này không phải ông ta làm, cũng đã đến lúc tôi muốn thu thập anh.”
Anh nói lời này xong, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Diệp Đình nghiêm túc đứng, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị!
Hiển nhiên kế hoạch của anh đã vô cùng chu đáo, hơn nữa, hiện tại cũng đã đến trình độ không thể không chiến!
Quyết tâm của Diệp Đình không thể dao động.
Chính Hiền hít một hơi, không nói thêm gì nữa.
Vinh Phỉ nói: “Thật ra thì muốn người đàn bà kia nói ra, cũng không phải là việc khó. Muốn tìm bàn tay đen tối sau màn, phương pháp đơn giản nhất chính là.... để cho chính cô ta tìm ra tên kẻ địch kia.”
Diệp Đình nhìn sang Vinh Phỉ, hai người hiểu ý cười.
Hiển nhiên, Diệp Đình và anh đã có cùng suy nghĩ.
Vinh Phỉ nói: “Nhốt cô ta thêm hai ngày, sau đó để Tiểu Bạch tìm cơ hội thả cô ta chạy.”
NHáy mắt Lôi Đình, Tạp Nhã, Chính Hiền đều trợn to hai mắt...
Tạp Nhã lầm bầm nói: “Để cô ta đi? Đúng... sau khi cô ta chạy ra ngoài, nhất định sẽ đi tìm người thuê, chúng ta tìm người theo dõi cô ta, nói không chứng còn có thể thăm dò được bí mật gì nữa! Tin tức của chúng ta càng nhiều thì tác chiến càng có lợi!”
Tạp Nhã càng nói càng hưng phấn: “Cái này gọi là thả hổ về rừng đúng không?”
Tần Sênh uốn nắn cô nói: “Cái này gọi là dẫn xà xuất động.”
Tạp Nhã bĩu môi: “Đều giống nhau mà! Dù sao đều có động vật...”
...
Lôi Tuấn “phốc” bật cười: “Không bằng cầm thú, còn có nhân trung long phượng, tất cả đều là động vật, vậy em nói anh Sanh là cái nào?”
Tạp Nhã trợn mắt nhìn anh, hừ lạnh: “Cánh tay kia của cậu còn chưa có hoàn toàn bị phế đúng khộng? Bà giúp cậu nới lỏng xương cốt một chút được không?”
Tạp Nhã bẽ khớp tay kêu lên “răng rắc”
Nháy mắt Lôi Tuấn gào khóc cầu xin tha thứ: “Không có không có.... nương nương tha mạng nha! Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám nữa!”
Đột nhiên Vinh Phỉ lại nói: “Đột nhiên em lại nghĩ đến nếu để Tiểu Bạch thả cô ta đi, thật giống như không được... Cô ta cũng không phải ngu ngốc, nhất định cô ta sẽ nghi ngờ.”
Diệp Đình gật đầu.
Lôi Tuấn cũng nói: “Không sai... mặc dù tiểu Bạch là bạn của anh Đình, nhưng mà tiểu tử này cũng đã cứu cô ta một lần, anh Đình không thể nào không phòng bị anh. Nếu như theo lẽ thường mà nói, tiểu Bạch nhất định sẽ bị nhốt lại, không thể nào để cho bọn họ gặp mặt.”
Lúc này, Diệp Đình ngẩng đầu, nhìn về phía Vinh Phỉ.
Đột nhiên Vinh Phỉ giật mình, ánh mắt này của Diệp Đình, làm cho anh có loại dự cảm xấu là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Diệp Đình khuyên bảo Vinh Phỉ: “Anh Tư, đừng sợ, không phải để cho anh đi hiến thân. Bằng mị lực của anh tư anh, để cho một con nhóc thích anh, còn không phải việc gì khó đâu nhỉ.”
“Phốc ---” Trời mẹ nó.... Vinh Phỉ ngoáy ngoái lỗ tay, anh thật là.... không phải nghe lộn sao?
Lôi Tuấn vội vàng giơ hai chân tán thành! (Bời vì tay phải không thể sở lão bà, lúc này đã không giơ lên nổi....)
Lôi Tuấn nói: “Để cho anh tư đi, là quá thích hợp rồi còn gì.” Vừa nói, vừa ai oán nhìn cánh tay phải của mình: “Anh nhìn xem em và cô tra có mối thù sâu như biển nha! Em đi dụ dỗ cô ta, cô ta cũng không tin em nha!”
Tần Sênh cũng nói: “Không sai... em cũng có vợ...”
Tạp Nhã cắn môi, dựa vào trong ngực Tần Sênh: “Anh Sanh, không cho phép anh đi tìm tiểu hồ ly tinh.”
Tiểu bát cũng đẩy mắt kiếng nói: “Em phải về căn cứ, lát nữa phải đi.”
Vinh Phỉ: “...” Nháy mắt cảm giác được, trên đời này không có hữu ái!
Trên mặt cô tràn đầy nghi ngờ nói: “Các người thật sự chắc canh là Lộ Dịch Tư làm sao? Lỡ như không phải thì sao?”
Diệp Đình nói: “Cả câu chuyện, xuyên qua từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Lộ Dịch Tư là hiểu rõ mọi việc. Có thể làm ra chuyện lớn như vậy, trừ Lộ dịch Tư thì chính là Hoắc Ân cùng bên Tam Giác Vàng kia. Nhưng mà, biết rõ nhiều chi tiết như vậy, lại chỉ có một mình Lộ Dịch Tư. Huống chi, có thể thuê loại sát thủ đứng đầu quốc tế như angle này tới ám sát tôi, hiển nhiên là thủ pháp quen thuộc mà Lộ Dịch Tư hay dùng. Bởi vì Hoắc Tư và Tam giác Vàng bên kia là thuộc về nước đang chiến loạn, dưới tay bọn họ có rất nhiều thứ liều mạng, hoàn toàn không cần thiết tốn nhiều tiền mời sát thủ quốc tế như angle vậy.”
Chính Hiền gật đầu, như có hiểu ra... “Thì ra là như vậy...”
Diệp Đình còn nói: “Lui mười ngàn bước mà nói, cái lão già Lộ Dịch Tư đó... cho dù chuyện này không phải ông ta làm, cũng đã đến lúc tôi muốn thu thập anh.”
Anh nói lời này xong, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Diệp Đình nghiêm túc đứng, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị!
Hiển nhiên kế hoạch của anh đã vô cùng chu đáo, hơn nữa, hiện tại cũng đã đến trình độ không thể không chiến!
Quyết tâm của Diệp Đình không thể dao động.
Chính Hiền hít một hơi, không nói thêm gì nữa.
Vinh Phỉ nói: “Thật ra thì muốn người đàn bà kia nói ra, cũng không phải là việc khó. Muốn tìm bàn tay đen tối sau màn, phương pháp đơn giản nhất chính là.... để cho chính cô ta tìm ra tên kẻ địch kia.”
Diệp Đình nhìn sang Vinh Phỉ, hai người hiểu ý cười.
Hiển nhiên, Diệp Đình và anh đã có cùng suy nghĩ.
Vinh Phỉ nói: “Nhốt cô ta thêm hai ngày, sau đó để Tiểu Bạch tìm cơ hội thả cô ta chạy.”
NHáy mắt Lôi Đình, Tạp Nhã, Chính Hiền đều trợn to hai mắt...
Tạp Nhã lầm bầm nói: “Để cô ta đi? Đúng... sau khi cô ta chạy ra ngoài, nhất định sẽ đi tìm người thuê, chúng ta tìm người theo dõi cô ta, nói không chứng còn có thể thăm dò được bí mật gì nữa! Tin tức của chúng ta càng nhiều thì tác chiến càng có lợi!”
Tạp Nhã càng nói càng hưng phấn: “Cái này gọi là thả hổ về rừng đúng không?”
Tần Sênh uốn nắn cô nói: “Cái này gọi là dẫn xà xuất động.”
Tạp Nhã bĩu môi: “Đều giống nhau mà! Dù sao đều có động vật...”
...
Lôi Tuấn “phốc” bật cười: “Không bằng cầm thú, còn có nhân trung long phượng, tất cả đều là động vật, vậy em nói anh Sanh là cái nào?”
Tạp Nhã trợn mắt nhìn anh, hừ lạnh: “Cánh tay kia của cậu còn chưa có hoàn toàn bị phế đúng khộng? Bà giúp cậu nới lỏng xương cốt một chút được không?”
Tạp Nhã bẽ khớp tay kêu lên “răng rắc”
Nháy mắt Lôi Tuấn gào khóc cầu xin tha thứ: “Không có không có.... nương nương tha mạng nha! Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám nữa!”
Đột nhiên Vinh Phỉ lại nói: “Đột nhiên em lại nghĩ đến nếu để Tiểu Bạch thả cô ta đi, thật giống như không được... Cô ta cũng không phải ngu ngốc, nhất định cô ta sẽ nghi ngờ.”
Diệp Đình gật đầu.
Lôi Tuấn cũng nói: “Không sai... mặc dù tiểu Bạch là bạn của anh Đình, nhưng mà tiểu tử này cũng đã cứu cô ta một lần, anh Đình không thể nào không phòng bị anh. Nếu như theo lẽ thường mà nói, tiểu Bạch nhất định sẽ bị nhốt lại, không thể nào để cho bọn họ gặp mặt.”
Lúc này, Diệp Đình ngẩng đầu, nhìn về phía Vinh Phỉ.
Đột nhiên Vinh Phỉ giật mình, ánh mắt này của Diệp Đình, làm cho anh có loại dự cảm xấu là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Diệp Đình khuyên bảo Vinh Phỉ: “Anh Tư, đừng sợ, không phải để cho anh đi hiến thân. Bằng mị lực của anh tư anh, để cho một con nhóc thích anh, còn không phải việc gì khó đâu nhỉ.”
“Phốc ---” Trời mẹ nó.... Vinh Phỉ ngoáy ngoái lỗ tay, anh thật là.... không phải nghe lộn sao?
Lôi Tuấn vội vàng giơ hai chân tán thành! (Bời vì tay phải không thể sở lão bà, lúc này đã không giơ lên nổi....)
Lôi Tuấn nói: “Để cho anh tư đi, là quá thích hợp rồi còn gì.” Vừa nói, vừa ai oán nhìn cánh tay phải của mình: “Anh nhìn xem em và cô tra có mối thù sâu như biển nha! Em đi dụ dỗ cô ta, cô ta cũng không tin em nha!”
Tần Sênh cũng nói: “Không sai... em cũng có vợ...”
Tạp Nhã cắn môi, dựa vào trong ngực Tần Sênh: “Anh Sanh, không cho phép anh đi tìm tiểu hồ ly tinh.”
Tiểu bát cũng đẩy mắt kiếng nói: “Em phải về căn cứ, lát nữa phải đi.”
Vinh Phỉ: “...” Nháy mắt cảm giác được, trên đời này không có hữu ái!
/1906
|