Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Toàn bộ phòng thẩm vấn gió thổi cũng không lọt, bên trong trừ vài băng ghế cùng cái bàn, còn có một bộ hình cụ được trang bị đầy đủ, bên trên có ổ khóa, không còn có những thứ khác nữa.
Vinh Phỉ nhìn camera theo dõi cô, cô đang ăn ngốn nghiết, ánh mắt cũng không có nhìn loạn khắp nơi.
“Người phụ nữ này.... thật là thông minh, cô ta biết trong phòng có camera, cho nên, cô ta không có làm bất cứ việc vô ích nào.”
Vinh Phỉ nhìn màn hình chằm chằm, đứng nghiêm nghị.
Tay trái anh ôm ngực, cùi chỏ tay phải thì khoác lên tay trái, sờ sờ cằm. Râu của anh đâm đâm, anh có chút vui mừng... hôm nay đã giữ lại bộ râu này.
Cô quét sạch sẽ hết tất cả cơm, thức ăn và canh.
Số lượng những thứ này đủ cho ba người ăn, rõ ràng cô đã no đến sắp ói, nhưng vẫn cắn răng ăn hết.
Bây giờ cô cần năng lượng! Không ăn cơm, là tuyệt đối không được! Hôm nay cô lừa được bữa cơm này, lần sau, còn không biết phải chờ đến khi nào.
Cô dùng thức ăn xong, đẩy cái mâm qua một bên, cũng không thèm để ý trên bàn có dầu hay không, lập tức nằm lên bàn nghỉ ngơi.
Vinh Phỉ không có trực tiếp đi vào.
Cứ đứng trước màn ảnh như vậy, nhìn cô chằm chằm. Anh muốn nhìn thử xem, người phụ nữ này có thể nhịn không cạy cái tủ chứa đầy hình cụ đó ra đến khi nào.
Sát thủ, một khi có vũ khí, đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, dù là cô chỉ lấy được một cây kim nhỏ, hay một con dao nhỏ.
Kim có thể dùng để đâm mù mắt hoặc là dùng dao trực tiếp cắt đứt cổ họng người khác.
Vinh Phỉ cứ đứng như vậy suốt một giờ, chân cũng đã tê rần. Anh đi tại chỗ hai vòng, hoạt động một chút, lại đi vào phòng thẩm vấn.
Cô chợt giật mình, nhưng cũng không có ngồi dậy, vẫn nằm như vậy. Cô sẽ không bỏ qua bất cứ phút giây cơ hội nào có thể nghỉ ngơi!
Vinh Phỉ đi tới, ngồi lên ghế bên cạnh cô, cười nói: “Ngủ ở đây khó chịu cỡ nào chứ, tôi dẫn cô đi lên giường ngủ.”
Giọng nói của anh, mang theo một chút tà khí... Cô chán ghét cười nhạt: “Dẫn tôi lên giường của anh, thuận tiện ngủ với anh luôn. Phải không?”
Vinh Phỉ cười, giơ tay lên quấn vòng quanh sợi tóc cô: “Nếu cô thích, cũng không phải là không thể.” Từ đầu đến cuối cô vẫn không có ngẩng mặt lên, giọng nói buồn buồn: “Vậy thì đi đi. tốt nhất là có thể tắm nước nóng. Không phải anh muốn làm chuyện đó với một con heo hôi hám chứ?”
“Đúng vậy.” Vinh Phỉ lạnh giọng cười một tiếng: “Mùi hương trên người cô, thật là sắp làm tôi ngộp chết rồi.”
Cô không tức không buồn, cũng không nhúc nhích.
Vinh Phỉ nhìn chằm chằm cô một hồi: “Sao vậy? Còn muốn tôi bế cô sao?”
Cô không nhịn được ngẩng đầu: “Ôm một chút anh cũng sẽ không chết. Cả người tôi không còn sức lực, đi đến trên người anh có thể tôi sẽ trực tiếp té xỉu. Đến lúc đó, tôi cũng không dám đảm bảo mình có thể phục vụ anh được không! Uống!”
Vinh Phỉ bĩu môi, cười một tiếng: “Chỉ thích vị cay này của cô mà thôi.”
Anh đưa tay cầm áo choàng dài che kín người cô, cánh tay hơi dùng lực một chút bế cô lên bước nhanh ra ngoài, anh không có đi về nhà chính, mà là đi đến gian phòng ấm áp bên cạnh.
Trong phòng này, có rất nhiều hoa cỏ. Ở giữa có một đài lưu ly. Anh đi tới bên cạnh đài lưu ly thả cô lên.
Cô tức giận: “Tắm nước nóng đã hứa đâu? Còn giường đã hứa nữa?”
Con mẹ nó! Người đàn ông này sao lại không theo lẽ thường mà làm chứ?
Đột nhiên Vinh Phỉ cười một tiếng, anh giơ tay lên sờ dưới nách phải của cô, dùng sức gãy.
“A ---” Cô hoảng sợ trợn mắt nhìn anh.
Ngón tay Vinh Phỉ dùng lực một chút, cạo rớt một lớp da dưới nách cô.
“...” Cô muốn phản kháng, nhưng anh kẹp lấy hai chân của cô, một cánh tay khác của anh dùng sức kẹp cánh tay cô ra đằng sau lưng.
Anh xé lớp da giả dưới nách cô, cầm một con dao dài một hai cm trong đó ra! Trên lưỡi dao này có bọc một lớp ny lon, tránh cho làm chính cô ta bị thương.
“Không tệ nha.... để tôi kiểm tra thêm xem, còn chỗ nào cất giấu vũ khí nữa.
Cô không dám tin trợn mắt nhìn anh, trong lòng vạn lần không hiểu, con dao này cô đã giấu suốt mười mấy năm! Cho tới bây giờ cũng chưa từng bị phát hiện, làm sao anh biết được?
Toàn bộ phòng thẩm vấn gió thổi cũng không lọt, bên trong trừ vài băng ghế cùng cái bàn, còn có một bộ hình cụ được trang bị đầy đủ, bên trên có ổ khóa, không còn có những thứ khác nữa.
Vinh Phỉ nhìn camera theo dõi cô, cô đang ăn ngốn nghiết, ánh mắt cũng không có nhìn loạn khắp nơi.
“Người phụ nữ này.... thật là thông minh, cô ta biết trong phòng có camera, cho nên, cô ta không có làm bất cứ việc vô ích nào.”
Vinh Phỉ nhìn màn hình chằm chằm, đứng nghiêm nghị.
Tay trái anh ôm ngực, cùi chỏ tay phải thì khoác lên tay trái, sờ sờ cằm. Râu của anh đâm đâm, anh có chút vui mừng... hôm nay đã giữ lại bộ râu này.
Cô quét sạch sẽ hết tất cả cơm, thức ăn và canh.
Số lượng những thứ này đủ cho ba người ăn, rõ ràng cô đã no đến sắp ói, nhưng vẫn cắn răng ăn hết.
Bây giờ cô cần năng lượng! Không ăn cơm, là tuyệt đối không được! Hôm nay cô lừa được bữa cơm này, lần sau, còn không biết phải chờ đến khi nào.
Cô dùng thức ăn xong, đẩy cái mâm qua một bên, cũng không thèm để ý trên bàn có dầu hay không, lập tức nằm lên bàn nghỉ ngơi.
Vinh Phỉ không có trực tiếp đi vào.
Cứ đứng trước màn ảnh như vậy, nhìn cô chằm chằm. Anh muốn nhìn thử xem, người phụ nữ này có thể nhịn không cạy cái tủ chứa đầy hình cụ đó ra đến khi nào.
Sát thủ, một khi có vũ khí, đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, dù là cô chỉ lấy được một cây kim nhỏ, hay một con dao nhỏ.
Kim có thể dùng để đâm mù mắt hoặc là dùng dao trực tiếp cắt đứt cổ họng người khác.
Vinh Phỉ cứ đứng như vậy suốt một giờ, chân cũng đã tê rần. Anh đi tại chỗ hai vòng, hoạt động một chút, lại đi vào phòng thẩm vấn.
Cô chợt giật mình, nhưng cũng không có ngồi dậy, vẫn nằm như vậy. Cô sẽ không bỏ qua bất cứ phút giây cơ hội nào có thể nghỉ ngơi!
Vinh Phỉ đi tới, ngồi lên ghế bên cạnh cô, cười nói: “Ngủ ở đây khó chịu cỡ nào chứ, tôi dẫn cô đi lên giường ngủ.”
Giọng nói của anh, mang theo một chút tà khí... Cô chán ghét cười nhạt: “Dẫn tôi lên giường của anh, thuận tiện ngủ với anh luôn. Phải không?”
Vinh Phỉ cười, giơ tay lên quấn vòng quanh sợi tóc cô: “Nếu cô thích, cũng không phải là không thể.” Từ đầu đến cuối cô vẫn không có ngẩng mặt lên, giọng nói buồn buồn: “Vậy thì đi đi. tốt nhất là có thể tắm nước nóng. Không phải anh muốn làm chuyện đó với một con heo hôi hám chứ?”
“Đúng vậy.” Vinh Phỉ lạnh giọng cười một tiếng: “Mùi hương trên người cô, thật là sắp làm tôi ngộp chết rồi.”
Cô không tức không buồn, cũng không nhúc nhích.
Vinh Phỉ nhìn chằm chằm cô một hồi: “Sao vậy? Còn muốn tôi bế cô sao?”
Cô không nhịn được ngẩng đầu: “Ôm một chút anh cũng sẽ không chết. Cả người tôi không còn sức lực, đi đến trên người anh có thể tôi sẽ trực tiếp té xỉu. Đến lúc đó, tôi cũng không dám đảm bảo mình có thể phục vụ anh được không! Uống!”
Vinh Phỉ bĩu môi, cười một tiếng: “Chỉ thích vị cay này của cô mà thôi.”
Anh đưa tay cầm áo choàng dài che kín người cô, cánh tay hơi dùng lực một chút bế cô lên bước nhanh ra ngoài, anh không có đi về nhà chính, mà là đi đến gian phòng ấm áp bên cạnh.
Trong phòng này, có rất nhiều hoa cỏ. Ở giữa có một đài lưu ly. Anh đi tới bên cạnh đài lưu ly thả cô lên.
Cô tức giận: “Tắm nước nóng đã hứa đâu? Còn giường đã hứa nữa?”
Con mẹ nó! Người đàn ông này sao lại không theo lẽ thường mà làm chứ?
Đột nhiên Vinh Phỉ cười một tiếng, anh giơ tay lên sờ dưới nách phải của cô, dùng sức gãy.
“A ---” Cô hoảng sợ trợn mắt nhìn anh.
Ngón tay Vinh Phỉ dùng lực một chút, cạo rớt một lớp da dưới nách cô.
“...” Cô muốn phản kháng, nhưng anh kẹp lấy hai chân của cô, một cánh tay khác của anh dùng sức kẹp cánh tay cô ra đằng sau lưng.
Anh xé lớp da giả dưới nách cô, cầm một con dao dài một hai cm trong đó ra! Trên lưỡi dao này có bọc một lớp ny lon, tránh cho làm chính cô ta bị thương.
“Không tệ nha.... để tôi kiểm tra thêm xem, còn chỗ nào cất giấu vũ khí nữa.
Cô không dám tin trợn mắt nhìn anh, trong lòng vạn lần không hiểu, con dao này cô đã giấu suốt mười mấy năm! Cho tới bây giờ cũng chưa từng bị phát hiện, làm sao anh biết được?
/1906
|