Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong đầu Vinh Phỉ nghĩ, dù cho lão tử có khả năng, cũng phải nhìn xem người cần giúp là ai.
Anh quan sát trên dưới người phụ nữ này, đáng tiếc không phải loại hình anh thích. Yêu mị, có tâm cơ thì anh gặp được nhiều, sống chung với loại đàn bà như vậy, trong lòng quá mệt mỏi.
Anh vẫn là thích loại người như Hạ Tiểu Hi vậy, ngốc manh, đơn giản, không có tâm cơ, vừa hiền lành vừa làm người khác hài lòng. Chỉ bất quá.... trên thế giới này chỉ có một Hạ Tiểu Hi.
Đột nhiên Vinh Phỉ cười một tiếng, ánh mắt anh thâm trầm khó dò, trầm giọng nói: “Cô nói không sai, thế lực sau lưng của cô đó, người bình thường không thể chọc. Tôi cũng không có hứng thú với cô, cho nên, cũng sẽ không phải bởi vì cô mà tự tìm phiền toái cho chính mình. Hôm nay tôi tới dò xét cô, cũng là bạn tôi bảo tôi tới tìm ra lai lịch của cô. Nếu hai ta đều đã hiểu rõ nhau... hay là, cô cho tôi thuốc giải, tôi dùng đi chữa khỏi cho anh em của tôi. Chúng tôi cũng không phải là muốn mạng của cô, chữa khỏi cho anh em tôi, chúng tôi có thể thả cô đi, Vinh Phỉ tôi tuyệt không hai lời.
Cô sững sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Vinh Phỉ sẽ nói như vậy. Đây cũng không phải là hành vi mà người bình thường sẽ làm.
Anh nói thẳng là anh cố ý tiếp cận cô, còn bảo cô không cần đóng kịch nữa.
Vinh Phỉ nhìn ánh mắt cô chằm chằm nói: “Nếu không.... hai chúng ta đấu trí đấu dũng khí, kéo tới kéo đi cũng không có ý nghĩa.”
Cô cười “hiền lành” một tiếng: “Có thể nha... thật khó cho anh chịu thẳng thắng như vậy. Vậy.... anh giúp tôi trốn ra ngoài, tôi cho anh thuốc giải. Bất quá, thuốc giải để ở chỗ nào... để tôi cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Vinh Phỉ gật đầu: “Cô có thể từ từ suy nghĩ.”
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cong cong.
Cô cũng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cũng cong cong như vậy.
Hai người mỉm cười, nhìn vào ánh mắt lẫn nhau, đối diện thật lâu sau, đều là vô cùng chân thành.
A a... Nhưng, hai người đều nắm chắc một trăm phần trăm, rằng đối phương đang nói dối. Cho dù Vinh Phỉ thật sự để cho cô trở về, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Mà, Vinh Phỉ cũng đoán được, trong tay người phụ nữ này căn bản là không có thuốc giải!
Vinh Phỉ nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt liền nguy hiểm híp lại, người phụ nữ này căn bản là không thể giữ lại.
Vinh Phỉ lười nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp xoay người đi.
Đi tới ngoài cửa, Vinh Phỉ nhỏ giọng nói với Quý Túc đang canh giữ ngoài cửa nói: “Bỏ đói cô ta ba ngày, tôi lại đến.”
Lúc Vinh Phỉ tới, Quý Túc đã tìm được mấy chỗ để dao trên người cô ta.
Quý Túc báo cáo nói: “Tứ gia, tổng cộng tìm được bảy con dao.”
Vinh Phỉ gật đầu, cộng thêm hai cái được tìm trong phòng kia, tổng cộng là chín, cô gái này thật là biết giấu nha.
Bị trói ba ngày, lại bị đói ba ngày, lúc Vinh Phỉ đi vào, con mắt của cô sáng rực lên nhìn anh.
Vinh Phỉ nhìn ánh mắt sáng như sói kia của cô chằm chằm, môi cong lên, cười nhạo nói: “Làm sao? Mới ba ngày không thấy, đã nhớ tôi đến ánh mắt cũng thành màu xanh luôn rồi sao?”
Cô u oán nhìn anh một cái, giọng khô khốc, khàn khàn nói: “Đúng nha, trừ một bữa cơm mà Tứ gia đã thưởng cho tôi, còn những tên đê tiện xấu xa kia ngay cả miếng nước cũng không cho tôi uống.”
Giả giọng nũng nịu, đổi lại là người phụ nữ khác, có thể Vinh Phỉ sẽ cho cô ta sắc mặt tốt, nhưng mà, lời này từ miệng người phụ nữ này nói ra, thật đúng là muốn ói mà!
Vinh Phỉ nâng cằm lên một chút, tỏ ý Quý Túc hãy mang người ra ngoài.
Quý Túc liền ra lệnh tất cả mọi người theo anh ra ngoài, Vinh Phỉ ngồi trên ghế ghỗ, quét mắt nhìn cô một cái: “Nếu đã nhớ ra thuốc giải để ở đâu thì chúng ta có thể đi.”
Trong đầu Vinh Phỉ nghĩ, dù cho lão tử có khả năng, cũng phải nhìn xem người cần giúp là ai.
Anh quan sát trên dưới người phụ nữ này, đáng tiếc không phải loại hình anh thích. Yêu mị, có tâm cơ thì anh gặp được nhiều, sống chung với loại đàn bà như vậy, trong lòng quá mệt mỏi.
Anh vẫn là thích loại người như Hạ Tiểu Hi vậy, ngốc manh, đơn giản, không có tâm cơ, vừa hiền lành vừa làm người khác hài lòng. Chỉ bất quá.... trên thế giới này chỉ có một Hạ Tiểu Hi.
Đột nhiên Vinh Phỉ cười một tiếng, ánh mắt anh thâm trầm khó dò, trầm giọng nói: “Cô nói không sai, thế lực sau lưng của cô đó, người bình thường không thể chọc. Tôi cũng không có hứng thú với cô, cho nên, cũng sẽ không phải bởi vì cô mà tự tìm phiền toái cho chính mình. Hôm nay tôi tới dò xét cô, cũng là bạn tôi bảo tôi tới tìm ra lai lịch của cô. Nếu hai ta đều đã hiểu rõ nhau... hay là, cô cho tôi thuốc giải, tôi dùng đi chữa khỏi cho anh em của tôi. Chúng tôi cũng không phải là muốn mạng của cô, chữa khỏi cho anh em tôi, chúng tôi có thể thả cô đi, Vinh Phỉ tôi tuyệt không hai lời.
Cô sững sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới Vinh Phỉ sẽ nói như vậy. Đây cũng không phải là hành vi mà người bình thường sẽ làm.
Anh nói thẳng là anh cố ý tiếp cận cô, còn bảo cô không cần đóng kịch nữa.
Vinh Phỉ nhìn ánh mắt cô chằm chằm nói: “Nếu không.... hai chúng ta đấu trí đấu dũng khí, kéo tới kéo đi cũng không có ý nghĩa.”
Cô cười “hiền lành” một tiếng: “Có thể nha... thật khó cho anh chịu thẳng thắng như vậy. Vậy.... anh giúp tôi trốn ra ngoài, tôi cho anh thuốc giải. Bất quá, thuốc giải để ở chỗ nào... để tôi cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Vinh Phỉ gật đầu: “Cô có thể từ từ suy nghĩ.”
Vinh Phỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cong cong.
Cô cũng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt cũng cong cong như vậy.
Hai người mỉm cười, nhìn vào ánh mắt lẫn nhau, đối diện thật lâu sau, đều là vô cùng chân thành.
A a... Nhưng, hai người đều nắm chắc một trăm phần trăm, rằng đối phương đang nói dối. Cho dù Vinh Phỉ thật sự để cho cô trở về, cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Mà, Vinh Phỉ cũng đoán được, trong tay người phụ nữ này căn bản là không có thuốc giải!
Vinh Phỉ nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt liền nguy hiểm híp lại, người phụ nữ này căn bản là không thể giữ lại.
Vinh Phỉ lười nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp xoay người đi.
Đi tới ngoài cửa, Vinh Phỉ nhỏ giọng nói với Quý Túc đang canh giữ ngoài cửa nói: “Bỏ đói cô ta ba ngày, tôi lại đến.”
Lúc Vinh Phỉ tới, Quý Túc đã tìm được mấy chỗ để dao trên người cô ta.
Quý Túc báo cáo nói: “Tứ gia, tổng cộng tìm được bảy con dao.”
Vinh Phỉ gật đầu, cộng thêm hai cái được tìm trong phòng kia, tổng cộng là chín, cô gái này thật là biết giấu nha.
Bị trói ba ngày, lại bị đói ba ngày, lúc Vinh Phỉ đi vào, con mắt của cô sáng rực lên nhìn anh.
Vinh Phỉ nhìn ánh mắt sáng như sói kia của cô chằm chằm, môi cong lên, cười nhạo nói: “Làm sao? Mới ba ngày không thấy, đã nhớ tôi đến ánh mắt cũng thành màu xanh luôn rồi sao?”
Cô u oán nhìn anh một cái, giọng khô khốc, khàn khàn nói: “Đúng nha, trừ một bữa cơm mà Tứ gia đã thưởng cho tôi, còn những tên đê tiện xấu xa kia ngay cả miếng nước cũng không cho tôi uống.”
Giả giọng nũng nịu, đổi lại là người phụ nữ khác, có thể Vinh Phỉ sẽ cho cô ta sắc mặt tốt, nhưng mà, lời này từ miệng người phụ nữ này nói ra, thật đúng là muốn ói mà!
Vinh Phỉ nâng cằm lên một chút, tỏ ý Quý Túc hãy mang người ra ngoài.
Quý Túc liền ra lệnh tất cả mọi người theo anh ra ngoài, Vinh Phỉ ngồi trên ghế ghỗ, quét mắt nhìn cô một cái: “Nếu đã nhớ ra thuốc giải để ở đâu thì chúng ta có thể đi.”
/1906
|