Edit: Qiong Ying
Beta: Yuri
Bạc Trinh Ngôn dựa vào gần hơn, Lục Miên Tinh vô thức lùi lại vài bước, cho đến khi chạm vào chiếc ghế sô pha, không lùi lại được nữa. Bên trong căn phòng rất ấm áp, chiếc áo ngủ mỏng manh khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
Thực ra Lục Miên Tinh không quen với việc dựa vào ai đó quá gần. Nhất là những lúc cảm thấy bị ép buộc như hiện tại, khiến cho những cảm xúc bị nén lại muốn được giải thoát. Lục Miên Tinh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Bàn tay cô nắm chặt lấy thành sô pha, gương mặt đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh, nhưng âm thanh vẫn mang theo chút lo sợ.
Bạc Trinh Ngôn chưa từng lộ ra vẻ mặt này, bất cứ khi nào cô nhìn thấy anh.
Trong đôi mắt lạnh lùng ấy hiện lên sự yêu thích, nhưng cũng tràn đầy vẻ lừa bịp.
Nếu như không biết trước, cô chắc sẽ bị lừa lần nữa.
"Anh...Anh đừng có mà dựa vào tôi. Nói chuyện đàng hoàng."
Chùm đèn thủy tinh trên trần nhà ánh lên những tia sáng dịu dàng, rọi xuống đôi mắt của Bạc Trinh Ngôn. Lục Miên Tinh ngước mắt lên, đụng phải cái nhìn của anh, cô giật thót mình, đôi mắt tựa như đang phiêu du giữa dòng ngân hà mênh mông, ẩn giấu không biết bao nhiêu bí mật. Anh gọi tên cô: "Lục Miên Tinh."
"Hả?"
Hai người cách nhau quá gần, bóng dáng cao ráo của Bạc Trinh Ngôn càng rõ ràng hơn, khiến cho Lục Miên Tinh phải ngẩng đầu lên. Đầu cô hơi nghiêng, khiến cho Bạc Trinh Ngôn nhìn thấu ánh sáng sâu trong đôi mắt cô, đang phản chiếu hình bóng anh.
Nhưng cảm xúc trong đôi mắt ấy lại bị che đi, dường như không để lại chút suy tư nào, tựa như luôn luôn nhắc nhở anh về những gì anh đã làm.
Giáo sư Liêu hỏi, có hối hận không?
Hối hận?
Hối hận cái gì chứ.
Sợ rằng cảm xúc của mình bị nhìn thấu, Bạc Trinh Ngôn lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách của hai người, lúc nhìn về phía Lục Miên Tinh, anh nắm chặt bàn tay giấu sau lưng đến trắng bệch.
Lục Miên Tinh không hiểu ý của Bạc Trinh Ngôn, chỉ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng lại như đang đè nặng trái tim của người nào đó.
Khóe môi của Bạc Trinh Ngôn trầm xuống, nhìn ra bên ngoài. Màn đêm dày đặc chẳng nhìn rõ được gì, chứa những cảm xúc phức tạp tựa như trong đáy mắt anh.
Hối hận.
Bạc Trinh Ngôn nở nụ cười bên khóe môi, nhưng dáng vẻ trông còn đáng sợ hơn lúc không cười.
Lục Miên Tinh cũng phát hiện ra Bạc Trinh Ngôn hơi bất thường, nhưng cô cũng chẳng nói gì. Sau khi về nước, cô từng nghĩ rằng, bản thân sẽ gặp lại Bạc Trinh Ngôn như thế nào, làm sao để hòa thuận với anh. Nhưng bây giờ cô lại chỉ muốn cách xa Bạc Trinh Ngôn, xa hơn chút nữa.
Rất nguy hiểm.
Đôi mắt ấy như nhìn thấu hết tâm tư trong lòng cô, sự cẩn thận, sự bé nhỏ trong cô khi thích anh.
Bạc Trinh Ngôn chỉ yên lặng nói: "Muộn quá rồi."
Âm thanh lạnh lùng vang lên trong phòng khách mang theo mùi hương bạc hà thanh đạm, nhẹ nhàng thổi bên tai Lục Miên Tinh, rồi lan tỏa khắp nơi.
Tựa như đã hiểu được trái tim của mình, giọng nói ấy mang theo sự nhỏ nhẹ dựa gần Lục Miên Tinh. Mọi ký ức về quá khứ như được vén màn, không biết còn có thể xoay chuyển hay không, cũng không biết nên nói gì trước mặt người mình muốn gặp, cũng là người mình mạng nợ.
Cái gọi là ghét bỏ, thật ra đều là yêu thích.
Sự kiêu ngạo của người nào đó chỉ là sự vô dụng.
Không biết là thời gian đã trễ, hay hiểu lầm giữa hai con người được gỡ bỏ quá muộn màng. Một câu nói hai nghĩa, kèm theo tiếng sấm đánh vào trái tim hai người.
Trong lòng chưa kịp vang lên tiếng cảnh báo, một tiếng sấm khác xé toạc bầu trời, ầm ầm lao xuống.
Tựa như ngày thường, nhưng cũng không giống. Lục Miên Tinh đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
Lục Miên Tinh sợ tiếng sấm, nhưng không ai biết tại sao cô lại sợ.
Bởi vì một người nào đó ra đi không lời từ biệt. Bởi vì người ấy, cô giấu bản thân đi, ngụy trang thành một con người khác.
Bạc Trinh Ngôn nhìn thấy ánh mắt đang trốn tránh của Lục Miên Tinh, cũng không nói gì thêm, chỉ mơ hồ nhớ về một câu nói trong kí ức.
"Nhưng tôi vẫn ở đây."
Beta: Yuri
Bạc Trinh Ngôn dựa vào gần hơn, Lục Miên Tinh vô thức lùi lại vài bước, cho đến khi chạm vào chiếc ghế sô pha, không lùi lại được nữa. Bên trong căn phòng rất ấm áp, chiếc áo ngủ mỏng manh khiến cho cô cảm thấy không thoải mái.
Thực ra Lục Miên Tinh không quen với việc dựa vào ai đó quá gần. Nhất là những lúc cảm thấy bị ép buộc như hiện tại, khiến cho những cảm xúc bị nén lại muốn được giải thoát. Lục Miên Tinh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Bàn tay cô nắm chặt lấy thành sô pha, gương mặt đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh, nhưng âm thanh vẫn mang theo chút lo sợ.
Bạc Trinh Ngôn chưa từng lộ ra vẻ mặt này, bất cứ khi nào cô nhìn thấy anh.
Trong đôi mắt lạnh lùng ấy hiện lên sự yêu thích, nhưng cũng tràn đầy vẻ lừa bịp.
Nếu như không biết trước, cô chắc sẽ bị lừa lần nữa.
"Anh...Anh đừng có mà dựa vào tôi. Nói chuyện đàng hoàng."
Chùm đèn thủy tinh trên trần nhà ánh lên những tia sáng dịu dàng, rọi xuống đôi mắt của Bạc Trinh Ngôn. Lục Miên Tinh ngước mắt lên, đụng phải cái nhìn của anh, cô giật thót mình, đôi mắt tựa như đang phiêu du giữa dòng ngân hà mênh mông, ẩn giấu không biết bao nhiêu bí mật. Anh gọi tên cô: "Lục Miên Tinh."
"Hả?"
Hai người cách nhau quá gần, bóng dáng cao ráo của Bạc Trinh Ngôn càng rõ ràng hơn, khiến cho Lục Miên Tinh phải ngẩng đầu lên. Đầu cô hơi nghiêng, khiến cho Bạc Trinh Ngôn nhìn thấu ánh sáng sâu trong đôi mắt cô, đang phản chiếu hình bóng anh.
Nhưng cảm xúc trong đôi mắt ấy lại bị che đi, dường như không để lại chút suy tư nào, tựa như luôn luôn nhắc nhở anh về những gì anh đã làm.
Giáo sư Liêu hỏi, có hối hận không?
Hối hận?
Hối hận cái gì chứ.
Sợ rằng cảm xúc của mình bị nhìn thấu, Bạc Trinh Ngôn lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách của hai người, lúc nhìn về phía Lục Miên Tinh, anh nắm chặt bàn tay giấu sau lưng đến trắng bệch.
Lục Miên Tinh không hiểu ý của Bạc Trinh Ngôn, chỉ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng lại như đang đè nặng trái tim của người nào đó.
Khóe môi của Bạc Trinh Ngôn trầm xuống, nhìn ra bên ngoài. Màn đêm dày đặc chẳng nhìn rõ được gì, chứa những cảm xúc phức tạp tựa như trong đáy mắt anh.
Hối hận.
Bạc Trinh Ngôn nở nụ cười bên khóe môi, nhưng dáng vẻ trông còn đáng sợ hơn lúc không cười.
Lục Miên Tinh cũng phát hiện ra Bạc Trinh Ngôn hơi bất thường, nhưng cô cũng chẳng nói gì. Sau khi về nước, cô từng nghĩ rằng, bản thân sẽ gặp lại Bạc Trinh Ngôn như thế nào, làm sao để hòa thuận với anh. Nhưng bây giờ cô lại chỉ muốn cách xa Bạc Trinh Ngôn, xa hơn chút nữa.
Rất nguy hiểm.
Đôi mắt ấy như nhìn thấu hết tâm tư trong lòng cô, sự cẩn thận, sự bé nhỏ trong cô khi thích anh.
Bạc Trinh Ngôn chỉ yên lặng nói: "Muộn quá rồi."
Âm thanh lạnh lùng vang lên trong phòng khách mang theo mùi hương bạc hà thanh đạm, nhẹ nhàng thổi bên tai Lục Miên Tinh, rồi lan tỏa khắp nơi.
Tựa như đã hiểu được trái tim của mình, giọng nói ấy mang theo sự nhỏ nhẹ dựa gần Lục Miên Tinh. Mọi ký ức về quá khứ như được vén màn, không biết còn có thể xoay chuyển hay không, cũng không biết nên nói gì trước mặt người mình muốn gặp, cũng là người mình mạng nợ.
Cái gọi là ghét bỏ, thật ra đều là yêu thích.
Sự kiêu ngạo của người nào đó chỉ là sự vô dụng.
Không biết là thời gian đã trễ, hay hiểu lầm giữa hai con người được gỡ bỏ quá muộn màng. Một câu nói hai nghĩa, kèm theo tiếng sấm đánh vào trái tim hai người.
Trong lòng chưa kịp vang lên tiếng cảnh báo, một tiếng sấm khác xé toạc bầu trời, ầm ầm lao xuống.
Tựa như ngày thường, nhưng cũng không giống. Lục Miên Tinh đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
Lục Miên Tinh sợ tiếng sấm, nhưng không ai biết tại sao cô lại sợ.
Bởi vì một người nào đó ra đi không lời từ biệt. Bởi vì người ấy, cô giấu bản thân đi, ngụy trang thành một con người khác.
Bạc Trinh Ngôn nhìn thấy ánh mắt đang trốn tránh của Lục Miên Tinh, cũng không nói gì thêm, chỉ mơ hồ nhớ về một câu nói trong kí ức.
"Nhưng tôi vẫn ở đây."
/39
|