Edit: Qiong Ying
Beta: Yuri
Tựa như được giải huyệt vậy, Lục Miên Tinh đột nhiên thông suốt.
Cho dù là lời nói của Bạc Trinh Ngôn ở hiện tại, hay là những lời từ chối câu tỏ tình của cô bảy năm trước.
Bảy năm trôi qua chỉ nhận được câu trả lời là: Lục Miên Tinh, đừng để tôi ghét cô.
Dù cho cô đau lòng muốn chết khi nghe thấy đáp án của Bạc Trinh Ngôn, thì ngày hôm sau cô vẫn sẽ đi tìm anh để hòa giải. Lúc đó biểu cảm của Bạc Trinh Ngôn rất khó coi, nhưng anh chỉ cau mày xem như là đáp ứng cô.
Một tuần sau đó, Bạc Trinh Ngôn giận đến mức chẳng thèm để ý cô.
Bởi vì cô coi như Bạc Trinh Ngôn không hề tồn tại, nhìn như không thấy.
Còn Bạc Trinh Ngôn lại chẳng làm được dù chỉ là một phần hai.
Bạc Trinh Ngôn của bảy năm trước với anh của hiện tại không giống nhau, nhưng lời nói thì lại y hệt nhau, dường như anh chẳng thay đổi chút nào.
"Vậy anh muốn thế nào?" Lục Miên Tinh lười suy nghĩ, trực tiếp ném câu hỏi về phía Bạc Trinh Ngôn.
Không đúng, là cô muốn thế nào.
Lục Miên Tinh lại hỏi tiếp: "Bạc Trinh Ngôn có phải anh thích em không?"
Bạc Trinh Ngôn cả kinh, sau mới phản ứng lại, nhẹ nhàng mở lời, mang theo một nụ cười:
"Thích em."
"Hả?" Lục Miên Tinh hơi nâng cao giọng, che giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình: "Vậy em từ chối."
Lời ước nguyện của cô đâu phải như thế này đâu. Nếu như để cho Bạc Trinh Ngôn thích cô cũng không được.
"Từ chối cái gì?"
Bạc Trinh Ngôn làm như không biết gì, giả vờ ngu ngơ.
"Từ chối tất cả." Lục Miên Tinh bổ sung: "Em cảnh cáo anh nhé, đừng làm em nảy sinh ảo tưởng."
"Anh thế này khiến cho em ảo tưởng rồi à?: Bạc Trinh Ngôn mỉm cười, nhìn chằm chằm Lục Miên Tinh.
Ảo tưởng thì không rõ.
Nhưng lừa gạt thì là thật.
Lục Miên Tinh nghiêm túc nói: "Anh đừng có cười nữa."
Khóe môi Bạc Trinh Ngôn càng giương lên cao hơn, ngay trước khi nghe thấy câu nói tiếp theo.
"Nếu không em gọi Châu Châu tới đấy."
Châu... Châu.
Được lắm.
Bạc Trinh Ngôn cảm thấy khả năng quản lý cơ mặt của mình rất tốt, khóe môi chỉ hơi run run mà thôi, nhưng cảm xúc thì lại lộ ra hết.
Đúng lúc ấy điện thoại vang lên, Bạc Trinh Ngôn liếc nhìn tên trên màn hình. Lúc này lí trí của anh mới trở về, nhìn Lục Miên Tinh rồi chỉ tay về ban công: "Anh ra ngoài một chút."
Lục Miên Tinh thấy Bạc Trinh Ngôn tức giận, đột nhiên cảm thấy rất thút vị. Cô vừa cười vừa gật đầu, tự mình trộm quay người lại lật mấy trang nhật ký chưa nhìn rõ, muốn xem xem Bạc Trinh Ngôn còn có cái đuôi nào chưa bị cô bắt lấy hay không.
Bạc Trinh Ngôn nhận cuộc gọi, thanh âm đè xuống rồi bước ra ban công: "Lâm Ngộ, chuyện gì vậy?"
Tiếng nói đầu bên kia điện thoại vang lên: "Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, mình muốn hỏi cậu về vụ thay đổi người trong cuộc thi thôi. Cậu thật sự muốn chuyển chuyên ngành à?"
Bạc Trinh Ngôn nhìn vào trong, Lục Miên Tinh nửa nằm, trong chăn dường như đang giấu cái gì đó, vui vẻ lăn lộn không ngừng. Lúc thì cười, lúc thì cau mày, biểu cảm cực kì đa dạng.
Bạc Trinh Ngôn tỉnh lại, đáp một tiếng: "Ừ, mình quyết định rồi."
Lâm Ngộ không thể tin nổi: "Cậu nghiêm túc đó chứ? Sau kì thi quốc gia sẽ không học đo lường nữa? Vậy những bài cậu chuẩn bị thì sao? Còn việc đi nước ngoài nữa?"
"Không phải vẫn còn có các cậu à? Mình còn có việc quan trọng hơn."
"Việc quan trọng hơn? Lẽ nào là Lục Miên Tinh?"
Bạc Trinh Ngôn không phản bác, ngược lại thở dài: "Đúng vậy, cô ấy quan trọng hơn."
Nếu như không có Lục Miên Tinh, những vinh dự ấy chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Tình yêu của anh đối với cô không chỉ là hơi thích, mà còn hơn cả thế gian này gộp lại.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sau khi nghe lời bác sĩ dặn dò rất nhiều lần, cuối cùng Lục Miên Tinh cũng được ra viện.
Xin nghỉ khoảng một tuần ở trường, Lục Miên Tinh nghỉ ngơi tại nhà, không dám nói ra chuyện tự sát của mình.
Giáo sư Liêu luôn tán thưởng Lục Miên Tinh, ông cũng biết chuyện lần này ngoài ý muốn xảy ra. Cũng không biết ông nghe được chuyện Hứa Lâm hại Lục Miên Tinh từ đâu, mà trực tiếp hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi của cô ta. Lục Miên Tinh trở thành nữ tướng duy nhất trong đội tuyển quốc gia. Cuộc thi ngày càng đến gần, thời cơ rất quan trọng nên không tiện bị chuyện này náo loạn.
Cảm xúc của Lục Miên Tinh cũng không xảy ra chuyện gì bất thường, tuy rằng vẫn chưa cởi bỏ được nút thắt trong lòng, nhưng Lục Miên Tinh dường như không còn quan tâm nữa. Cô lại một lần nữa cầm bút vẽ lên, nhưng lần này không phải vẽ Bạc Trinh Ngôn.
[Star, bạn vẽ đẹp quá ư ư ư ư.]
[Tui muốn cài hình vẽ con sứa này làm màn hình di động!!!]
[Star sao bạn có thể vẽ bức tranh nào cũng đẹp như vậy, ngày ngày đổi cũng không nhanh bằng tốc độ vẽ của bạn a a a a a.]
Lục Miên Tinh vừa cười vừa trả lời: "Chỉ cần không lấy ảnh với mục đích thương mại thì không vấn đề gì, à bạn gì đấy, mình cập nhật rồi mà mọi người không vui à."
[Cực kỳ hạnh phúc! Sinh nhật năm nay tiểu tiên nữ Star muốn tổ chức thế nào.]
"Sinh nhật?"
Chính mình lại quên mất chuyện sinh nhật, vì cô không chỉ lo lắng cho kỳ thi quốc gia mà còn phân tâm vì mấy lời nói kỳ lạ của Bạc Trinh Ngôn. Bởi vì những câu nói ấy, bốn ngày nay cô không hề ra khỏi nhà, sợ gặp phải Bạc Trinh Ngôn, rồi lại nhớ lại mấy chuyện ngượng ngùng gì đó.
Lục Miên Tinh vô ý nhắc đến sinh nhật của mình vài năm trước, khi cô đăng bức vẽ mới. Có bình luận hỏi, hôm nay có phải sinh nhật cô không, cô chỉ đáp một tiếng. Bản thân cô không để ý nhưng người hâm mộ lại nhớ rõ, nhiều khi cô cảm thấy rằng người ta còn yêu cô nhiều hơn chính bản thân cô.
Bình luận vẫn là lo lắng hỏi han.
[Không phải một mình qua sinh nhật đó chứ?]
[Không được! Tiên nữ Star ra gặp tui nè.]
[Star xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có con trai hẹn bạn, ra ngoài chơi đi!]
[Ngồi hóng chờ bảng số tình yêu, ra gặp tui nè.]
"Một mình cũng tốt chứ."
Nghĩ đến việc mình không thích ồn ào, cô không muốn ra ngoài.
Lục Miên Tinh trả lời: "Mình không muốn tổ chức sinh nhật, chắc là sẽ ở nhà, sau đó sẽ dạy mọi người ảnh nền."
Nói rồi Lục Miên Tinh vẫy vẫy điện thoại trong tay, màn hình sáng lên, ảnh nền đã sớm đổi, không còn là Bạc Trinh Ngôn nữa.
Chưa kịp nói xong, một tin nhắn trên Wechat hiện lên.
[Sinh nhật không được phép ở một mình.]
Cô liếc mắt nhìn tên người nhắn.
Escitalopram.
Suy nghĩ một lúc lâu, không kịp phản ứng lại, cô cứ nghĩ là tài khoản bán thuốc, dù gì thì người buôn thuốc ngoại cũng không ít. Nhưng địa chỉ lại là thành phố S, không có hình đại diện, cũng không giống lắm.
Cho đến khi một dòng tin nhắn khác nhảy ra.
[Khi nào kết thúc huấn luyện anh đến tìm em.]
Cuối cùng Lục Miên Tinh cũng hiểu ra.
Sau khi cô thêm wechat của Bạc Trinh Ngôn xong cũng chẳng nhắn tin gì, trộm đặt tên hiệu cho anh như vậy, quá lâu nên cô quên mất.
Bình luận thi nhau viết chúc mừng sinh nhật, Lục Miên Tinh tỉnh lại, hình như tài khoản trực tuyến của cô bị phát hiện rồi.
Cảm xúc của Lục Miên Tinh phức tạp, không biết nguyên do vì sao, chỉ cúi đầu mím môi, gõ vài chữ, rồi lại chậm rãi xóa đi.
[Sao anh biết tài khoản của em.]
Xóa bỏ.
[Anh theo dõi em?]
Xóa bỏ.
Mấy phút sau không thấy Bạc Trinh Ngôn có phản ứng gì, Lục Miên Tinh mới nhắn lại: [Lúc tập luyện đừng có mất tập trung.]
[Cũng đừng có xem trộm em livestream.]
Trả lời tin nhắn xong, Lục Miên Tinh lật ngược điện thoại không để ý đến nói nữa, tiếp tục livestream trò chuyện.
"Hình nền của mình rất đẹp, ha ha ha, mình cũng nghĩ thế. Cái này đơn giản lắm, học đi. Giao bài tập làm quà sinh nhật cho mình."
"Mình nói rồi, không được tặng quà trên livestrean. Tất cả giao bài tập cho mình. Hôm nay là sinh nhật mình, mình muốn gì là phải được cái đó."
"Vẽ đẹp nhất còn đòi quà cơ á? Rõ ràng hôm nay sinh nhật mình mà."
Lục Miên Tinh chỉ nói miệng vậy thôi, cuối cùng cũng đáp: "Hay là bạn nào bức hình nào làm mình vừa ý nhất mời mình đi ăn. Thời hạn là trước giờ cơm tối nhé."
[Star không hổ là bạn.]
[Mời ăn cơm còn được ha ha ha...]
[Không thoát nổi số mệnh giao bài tập.]
[Star, tui khổ quá, tui ăn ké được không.]
[Nhìn kênh trực tuyến này xem, một đấu một trăm ngàn, đại lão mau mời tiên nữ đi ăn kìa.]
"Hả? Mình đùa đấy." Thấy bình luận phản ứng quá kích động, Lục Miên Tinh vội vàng giải thích. Từ lúc hứa với người hâm mộ sẽ chia sẻ những niềm vui của mình, tính cách Lục Miên Tinh có phần hoạt bát hơn, tuy vẫn chưa cởi được nút thắt trong lòng, nhưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
[Star hãy làm thật đi, tui bắt đầu vẽ rồi.]
[Tui cũng thế.]
[Tui cũng thế.]
[Haiz, ai không muốn đi ăn với tiên nữ cơ chứ.]
Lục Miên Tinh cười: "Được rồi, chỉ đi ăn một bữa sinh nhật thôi, mình mời là được, chọn một bạn fan hâm mộ đi ăn với mình."
Náo loạn một trận, Lục Miên Tinh kết thúc livestream, ôn tập lại những bài học đã bỏ lỡ, duỗi eo, rồi cầm lấy điện thoại nhìn giờ.
Ba giờ chiều.
Đúng như lời hẹn, chọn một bức tranh cô thích nhất, hẹn tới một quán ăn ăn bữa cơm, coi như là gặp mặt fan đi, cũng không tùy tiện quá.
Mới về thành phố S không lâu, cô không thuộc đường, nhà hàng thì lại càng không.
Lục Miên Tinh nhớ Lâm Ngộ từng giới thiệu cho cô vài quán trà sữa khá ngon, cô nhắn tin hỏi Lâm Ngộ.
[Lâm Ngộ, cậu có biết nhà hàng nào tốt không? Ừm... kiểu mời người khác đi ăn ấy.]
Một lúc sau, Lâm Ngộ trả lời tin nhắn, không hỏi cô muốn làm gì, chỉ rất thoải mái gửi cô địa chỉ của một nhà hàng.
Lục Miên Tinh chẳng nghi ngờ gì, gửi địa chỉ cho người hâm mộ đó, sau đó cô mới để ý đến một tin nhắn của Bạc Trinh Ngôn.
Bạc Trinh Ngôn: [Hình nền có thể đổi lại không?]
Phản ứng của Lục Miên Tinh rất nhanh, Bạc Trinh Ngôn đang nhắc đến bức hình cô chụp trộm anh.
[Không được.]
Bạc Trinh Ngôn: [Hôm nay sinh nhật có tổ chức gì không?]
Lục Miên Tinh: [Có. Mời fan hâm mộ của em ăn cơm.]
Bạc Trinh Ngôn cũng không hỏi người hâm mộ đó là ai, rất vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện, cũng không nhắc đến chuyện sinh nhật nữa.
Một lúc sau, Bạc Trinh Ngôn trả lời: [Mở cửa.]
Sự dũng cảm của Lục Miên Tinh đột nhiên biết mất, chắc chắn là do Bạc Trinh Ngôn. Mở gì mà mở
Chuông cửa vang lên hai lượt, rồi im hẳn, chắc là bỏ buộc rồi.
Lục Miên Tinh thở phào, thấy đối phương đang nhập tin nhắn, cô suy nghĩ xem nên chọc anh ấy như thế nào.
Tiếp đó một đoạn tin nhắn âm thanh nhảy lên.
Lục Miên Tinh mở ra, âm thanh nhẹ nhàng ở bên tai vang lên.
"Mở cửa, mời người hâm mộ của em đi ăn."
Thông tin bổ sung:
Một loại thuốc để điều trị bệnh trầm cảm, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), hội chứng sợ xã hội và nhiều bệnh tâm thần khác.
Beta: Yuri
Tựa như được giải huyệt vậy, Lục Miên Tinh đột nhiên thông suốt.
Cho dù là lời nói của Bạc Trinh Ngôn ở hiện tại, hay là những lời từ chối câu tỏ tình của cô bảy năm trước.
Bảy năm trôi qua chỉ nhận được câu trả lời là: Lục Miên Tinh, đừng để tôi ghét cô.
Dù cho cô đau lòng muốn chết khi nghe thấy đáp án của Bạc Trinh Ngôn, thì ngày hôm sau cô vẫn sẽ đi tìm anh để hòa giải. Lúc đó biểu cảm của Bạc Trinh Ngôn rất khó coi, nhưng anh chỉ cau mày xem như là đáp ứng cô.
Một tuần sau đó, Bạc Trinh Ngôn giận đến mức chẳng thèm để ý cô.
Bởi vì cô coi như Bạc Trinh Ngôn không hề tồn tại, nhìn như không thấy.
Còn Bạc Trinh Ngôn lại chẳng làm được dù chỉ là một phần hai.
Bạc Trinh Ngôn của bảy năm trước với anh của hiện tại không giống nhau, nhưng lời nói thì lại y hệt nhau, dường như anh chẳng thay đổi chút nào.
"Vậy anh muốn thế nào?" Lục Miên Tinh lười suy nghĩ, trực tiếp ném câu hỏi về phía Bạc Trinh Ngôn.
Không đúng, là cô muốn thế nào.
Lục Miên Tinh lại hỏi tiếp: "Bạc Trinh Ngôn có phải anh thích em không?"
Bạc Trinh Ngôn cả kinh, sau mới phản ứng lại, nhẹ nhàng mở lời, mang theo một nụ cười:
"Thích em."
"Hả?" Lục Miên Tinh hơi nâng cao giọng, che giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình: "Vậy em từ chối."
Lời ước nguyện của cô đâu phải như thế này đâu. Nếu như để cho Bạc Trinh Ngôn thích cô cũng không được.
"Từ chối cái gì?"
Bạc Trinh Ngôn làm như không biết gì, giả vờ ngu ngơ.
"Từ chối tất cả." Lục Miên Tinh bổ sung: "Em cảnh cáo anh nhé, đừng làm em nảy sinh ảo tưởng."
"Anh thế này khiến cho em ảo tưởng rồi à?: Bạc Trinh Ngôn mỉm cười, nhìn chằm chằm Lục Miên Tinh.
Ảo tưởng thì không rõ.
Nhưng lừa gạt thì là thật.
Lục Miên Tinh nghiêm túc nói: "Anh đừng có cười nữa."
Khóe môi Bạc Trinh Ngôn càng giương lên cao hơn, ngay trước khi nghe thấy câu nói tiếp theo.
"Nếu không em gọi Châu Châu tới đấy."
Châu... Châu.
Được lắm.
Bạc Trinh Ngôn cảm thấy khả năng quản lý cơ mặt của mình rất tốt, khóe môi chỉ hơi run run mà thôi, nhưng cảm xúc thì lại lộ ra hết.
Đúng lúc ấy điện thoại vang lên, Bạc Trinh Ngôn liếc nhìn tên trên màn hình. Lúc này lí trí của anh mới trở về, nhìn Lục Miên Tinh rồi chỉ tay về ban công: "Anh ra ngoài một chút."
Lục Miên Tinh thấy Bạc Trinh Ngôn tức giận, đột nhiên cảm thấy rất thút vị. Cô vừa cười vừa gật đầu, tự mình trộm quay người lại lật mấy trang nhật ký chưa nhìn rõ, muốn xem xem Bạc Trinh Ngôn còn có cái đuôi nào chưa bị cô bắt lấy hay không.
Bạc Trinh Ngôn nhận cuộc gọi, thanh âm đè xuống rồi bước ra ban công: "Lâm Ngộ, chuyện gì vậy?"
Tiếng nói đầu bên kia điện thoại vang lên: "Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, mình muốn hỏi cậu về vụ thay đổi người trong cuộc thi thôi. Cậu thật sự muốn chuyển chuyên ngành à?"
Bạc Trinh Ngôn nhìn vào trong, Lục Miên Tinh nửa nằm, trong chăn dường như đang giấu cái gì đó, vui vẻ lăn lộn không ngừng. Lúc thì cười, lúc thì cau mày, biểu cảm cực kì đa dạng.
Bạc Trinh Ngôn tỉnh lại, đáp một tiếng: "Ừ, mình quyết định rồi."
Lâm Ngộ không thể tin nổi: "Cậu nghiêm túc đó chứ? Sau kì thi quốc gia sẽ không học đo lường nữa? Vậy những bài cậu chuẩn bị thì sao? Còn việc đi nước ngoài nữa?"
"Không phải vẫn còn có các cậu à? Mình còn có việc quan trọng hơn."
"Việc quan trọng hơn? Lẽ nào là Lục Miên Tinh?"
Bạc Trinh Ngôn không phản bác, ngược lại thở dài: "Đúng vậy, cô ấy quan trọng hơn."
Nếu như không có Lục Miên Tinh, những vinh dự ấy chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Tình yêu của anh đối với cô không chỉ là hơi thích, mà còn hơn cả thế gian này gộp lại.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sau khi nghe lời bác sĩ dặn dò rất nhiều lần, cuối cùng Lục Miên Tinh cũng được ra viện.
Xin nghỉ khoảng một tuần ở trường, Lục Miên Tinh nghỉ ngơi tại nhà, không dám nói ra chuyện tự sát của mình.
Giáo sư Liêu luôn tán thưởng Lục Miên Tinh, ông cũng biết chuyện lần này ngoài ý muốn xảy ra. Cũng không biết ông nghe được chuyện Hứa Lâm hại Lục Miên Tinh từ đâu, mà trực tiếp hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi của cô ta. Lục Miên Tinh trở thành nữ tướng duy nhất trong đội tuyển quốc gia. Cuộc thi ngày càng đến gần, thời cơ rất quan trọng nên không tiện bị chuyện này náo loạn.
Cảm xúc của Lục Miên Tinh cũng không xảy ra chuyện gì bất thường, tuy rằng vẫn chưa cởi bỏ được nút thắt trong lòng, nhưng Lục Miên Tinh dường như không còn quan tâm nữa. Cô lại một lần nữa cầm bút vẽ lên, nhưng lần này không phải vẽ Bạc Trinh Ngôn.
[Star, bạn vẽ đẹp quá ư ư ư ư.]
[Tui muốn cài hình vẽ con sứa này làm màn hình di động!!!]
[Star sao bạn có thể vẽ bức tranh nào cũng đẹp như vậy, ngày ngày đổi cũng không nhanh bằng tốc độ vẽ của bạn a a a a a.]
Lục Miên Tinh vừa cười vừa trả lời: "Chỉ cần không lấy ảnh với mục đích thương mại thì không vấn đề gì, à bạn gì đấy, mình cập nhật rồi mà mọi người không vui à."
[Cực kỳ hạnh phúc! Sinh nhật năm nay tiểu tiên nữ Star muốn tổ chức thế nào.]
"Sinh nhật?"
Chính mình lại quên mất chuyện sinh nhật, vì cô không chỉ lo lắng cho kỳ thi quốc gia mà còn phân tâm vì mấy lời nói kỳ lạ của Bạc Trinh Ngôn. Bởi vì những câu nói ấy, bốn ngày nay cô không hề ra khỏi nhà, sợ gặp phải Bạc Trinh Ngôn, rồi lại nhớ lại mấy chuyện ngượng ngùng gì đó.
Lục Miên Tinh vô ý nhắc đến sinh nhật của mình vài năm trước, khi cô đăng bức vẽ mới. Có bình luận hỏi, hôm nay có phải sinh nhật cô không, cô chỉ đáp một tiếng. Bản thân cô không để ý nhưng người hâm mộ lại nhớ rõ, nhiều khi cô cảm thấy rằng người ta còn yêu cô nhiều hơn chính bản thân cô.
Bình luận vẫn là lo lắng hỏi han.
[Không phải một mình qua sinh nhật đó chứ?]
[Không được! Tiên nữ Star ra gặp tui nè.]
[Star xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ có con trai hẹn bạn, ra ngoài chơi đi!]
[Ngồi hóng chờ bảng số tình yêu, ra gặp tui nè.]
"Một mình cũng tốt chứ."
Nghĩ đến việc mình không thích ồn ào, cô không muốn ra ngoài.
Lục Miên Tinh trả lời: "Mình không muốn tổ chức sinh nhật, chắc là sẽ ở nhà, sau đó sẽ dạy mọi người ảnh nền."
Nói rồi Lục Miên Tinh vẫy vẫy điện thoại trong tay, màn hình sáng lên, ảnh nền đã sớm đổi, không còn là Bạc Trinh Ngôn nữa.
Chưa kịp nói xong, một tin nhắn trên Wechat hiện lên.
[Sinh nhật không được phép ở một mình.]
Cô liếc mắt nhìn tên người nhắn.
Escitalopram.
Suy nghĩ một lúc lâu, không kịp phản ứng lại, cô cứ nghĩ là tài khoản bán thuốc, dù gì thì người buôn thuốc ngoại cũng không ít. Nhưng địa chỉ lại là thành phố S, không có hình đại diện, cũng không giống lắm.
Cho đến khi một dòng tin nhắn khác nhảy ra.
[Khi nào kết thúc huấn luyện anh đến tìm em.]
Cuối cùng Lục Miên Tinh cũng hiểu ra.
Sau khi cô thêm wechat của Bạc Trinh Ngôn xong cũng chẳng nhắn tin gì, trộm đặt tên hiệu cho anh như vậy, quá lâu nên cô quên mất.
Bình luận thi nhau viết chúc mừng sinh nhật, Lục Miên Tinh tỉnh lại, hình như tài khoản trực tuyến của cô bị phát hiện rồi.
Cảm xúc của Lục Miên Tinh phức tạp, không biết nguyên do vì sao, chỉ cúi đầu mím môi, gõ vài chữ, rồi lại chậm rãi xóa đi.
[Sao anh biết tài khoản của em.]
Xóa bỏ.
[Anh theo dõi em?]
Xóa bỏ.
Mấy phút sau không thấy Bạc Trinh Ngôn có phản ứng gì, Lục Miên Tinh mới nhắn lại: [Lúc tập luyện đừng có mất tập trung.]
[Cũng đừng có xem trộm em livestream.]
Trả lời tin nhắn xong, Lục Miên Tinh lật ngược điện thoại không để ý đến nói nữa, tiếp tục livestream trò chuyện.
"Hình nền của mình rất đẹp, ha ha ha, mình cũng nghĩ thế. Cái này đơn giản lắm, học đi. Giao bài tập làm quà sinh nhật cho mình."
"Mình nói rồi, không được tặng quà trên livestrean. Tất cả giao bài tập cho mình. Hôm nay là sinh nhật mình, mình muốn gì là phải được cái đó."
"Vẽ đẹp nhất còn đòi quà cơ á? Rõ ràng hôm nay sinh nhật mình mà."
Lục Miên Tinh chỉ nói miệng vậy thôi, cuối cùng cũng đáp: "Hay là bạn nào bức hình nào làm mình vừa ý nhất mời mình đi ăn. Thời hạn là trước giờ cơm tối nhé."
[Star không hổ là bạn.]
[Mời ăn cơm còn được ha ha ha...]
[Không thoát nổi số mệnh giao bài tập.]
[Star, tui khổ quá, tui ăn ké được không.]
[Nhìn kênh trực tuyến này xem, một đấu một trăm ngàn, đại lão mau mời tiên nữ đi ăn kìa.]
"Hả? Mình đùa đấy." Thấy bình luận phản ứng quá kích động, Lục Miên Tinh vội vàng giải thích. Từ lúc hứa với người hâm mộ sẽ chia sẻ những niềm vui của mình, tính cách Lục Miên Tinh có phần hoạt bát hơn, tuy vẫn chưa cởi được nút thắt trong lòng, nhưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
[Star hãy làm thật đi, tui bắt đầu vẽ rồi.]
[Tui cũng thế.]
[Tui cũng thế.]
[Haiz, ai không muốn đi ăn với tiên nữ cơ chứ.]
Lục Miên Tinh cười: "Được rồi, chỉ đi ăn một bữa sinh nhật thôi, mình mời là được, chọn một bạn fan hâm mộ đi ăn với mình."
Náo loạn một trận, Lục Miên Tinh kết thúc livestream, ôn tập lại những bài học đã bỏ lỡ, duỗi eo, rồi cầm lấy điện thoại nhìn giờ.
Ba giờ chiều.
Đúng như lời hẹn, chọn một bức tranh cô thích nhất, hẹn tới một quán ăn ăn bữa cơm, coi như là gặp mặt fan đi, cũng không tùy tiện quá.
Mới về thành phố S không lâu, cô không thuộc đường, nhà hàng thì lại càng không.
Lục Miên Tinh nhớ Lâm Ngộ từng giới thiệu cho cô vài quán trà sữa khá ngon, cô nhắn tin hỏi Lâm Ngộ.
[Lâm Ngộ, cậu có biết nhà hàng nào tốt không? Ừm... kiểu mời người khác đi ăn ấy.]
Một lúc sau, Lâm Ngộ trả lời tin nhắn, không hỏi cô muốn làm gì, chỉ rất thoải mái gửi cô địa chỉ của một nhà hàng.
Lục Miên Tinh chẳng nghi ngờ gì, gửi địa chỉ cho người hâm mộ đó, sau đó cô mới để ý đến một tin nhắn của Bạc Trinh Ngôn.
Bạc Trinh Ngôn: [Hình nền có thể đổi lại không?]
Phản ứng của Lục Miên Tinh rất nhanh, Bạc Trinh Ngôn đang nhắc đến bức hình cô chụp trộm anh.
[Không được.]
Bạc Trinh Ngôn: [Hôm nay sinh nhật có tổ chức gì không?]
Lục Miên Tinh: [Có. Mời fan hâm mộ của em ăn cơm.]
Bạc Trinh Ngôn cũng không hỏi người hâm mộ đó là ai, rất vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện, cũng không nhắc đến chuyện sinh nhật nữa.
Một lúc sau, Bạc Trinh Ngôn trả lời: [Mở cửa.]
Sự dũng cảm của Lục Miên Tinh đột nhiên biết mất, chắc chắn là do Bạc Trinh Ngôn. Mở gì mà mở
Chuông cửa vang lên hai lượt, rồi im hẳn, chắc là bỏ buộc rồi.
Lục Miên Tinh thở phào, thấy đối phương đang nhập tin nhắn, cô suy nghĩ xem nên chọc anh ấy như thế nào.
Tiếp đó một đoạn tin nhắn âm thanh nhảy lên.
Lục Miên Tinh mở ra, âm thanh nhẹ nhàng ở bên tai vang lên.
"Mở cửa, mời người hâm mộ của em đi ăn."
Thông tin bổ sung:
Một loại thuốc để điều trị bệnh trầm cảm, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), hội chứng sợ xã hội và nhiều bệnh tâm thần khác.
/39
|