Y ngay cả chớp mắt cũng không dám, sợ rằng một khi chớp mắt, ánh mắt sẽ mờ đi. Cằm y khẽ tựa lên đỉnh đầu con bé, trái tim nảy lên liên tục, y cố áp chế nhịp đập của con tim, tránh cho Đại Nữu đang ngủ trước ngực y bị đánh thức.
Đại Nữu thật sự thương yêu y... Trên đời này, Yêu Thần Lan Thanh cũng có người thương yêu. Đại Nữu có coi y là cha hay không, vừa nhìn là biết. Cách con bé đối xử với y hoàn toàn khác với Quan Trường Viễn, thậm chí trong cái đầu nho nhỏ của con bé chỉ nhận định có một người cha, hắn chỉ là một người có tên Lan Thanh mà thôi.
Dưới tình huống không có quan hệ huyết thống, con bé vẫn thương y như vậy... Y nên vì thế mà cảm thấy vui mừng, sung sướng, thậm chí đáy lòng cũng nên mềm đi; nhưng vì sao, trong mắt, trong ngực, trong lòng, lại hơi chua chát?
Trước kia y chưa từng biết vui vẻ tới cực hạn là chua ngọt giao nhau như vậy, giờ Đại Nữu thương yêu y, khiến y, khiến y...
Vừa tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân thoải mái, hoàn toàn không có biểu hiện trúng gió. Lan Thanh mỉm cười khẽ dịch cái lò sửa nho nhỏ Đại Nữu sang mé giường.
Xem xem, con bé nhẹ thật, lần này dù thế nào y cũng phải lưu lại ba tháng, nuôi cho Đại Nữu béo một chút... Tiện đó dạy con bé đôi chút chuyện thường trong cuộc sống.
Trong lòng y luôn có phần sợ hãi, sợ Đại Nữu sẽ không còn cần y nữa, nhưng, y càng sợ sẽ có ngày mình xảy ra chuyện, Đại Nữu lại chẳng hiểu gì về cuộc sống, tới lúc đó liệu có ai nguyện bỏ cả đời ra chăm sóc cho một đứa nhỏ trí thông minh không đủ?
Muốn nuôi béo Đại Nữu phải bắt đầu từ hôm nay, y vốn định nấu phần mỳ cho ba người để Đại Nữu ăn, lúc đi ngang qua cửa sổ lại thấy đệ tử của Vân gia trang đang chờ ở bên ngoài.
Sớm vậy đã tới đón Đại Nữu đi tập võ? Y vừa quay đầu lại, Đại Nữu quả nhiên đã xoa xoa mắt ngồi lên. Vẫn còn sớm mà, Đại Nữu trước kia đâu có dậy sớm vậy? Vân gia trang đang ngược đãi con bé sao?
Đại Nữu nhảy xuống giường, đập đập vào tay y. Y khom người, để con bé sờ lên trán, y nhắm mắt, mặc cho con bé sờ tới sờ lui.
Đại Nữu lại sờ lên gáy và bàn tay của y, đến lúc vừa lòng mới lấy mứt hoa quả từ trong túi ra, đút vào trong miệng y.
Y cười ha hả: "Đại Nữu đang muốn thưởng ta sao... Đại Nữu phải ra ngoài luyện công à?"
Con bé gật đầu, xuống giường rửa mặt đánh răng.
Y đi theo sau nó, nói:
"Đại Nữu, sư huynh của con đang đợi con đấy, dẫu sao cũng lớn hơn con một chút, con có thích... đợi chút!" Y nhanh tay giữ con bé lại, tránh cho nó lao ra ngoài theo thói quen. Đi học đúng giờ cũng chẳng cần chính xác như vậy chứ.
Con bé dậm chân một cái, lại tức giận vỗ vỗ lên tay y.
"Đại Nữu, ta có việc muốn nói." Y cười khổ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Có cần phải tuân thủ quy định của Vân gia trang đến vậy không? Hay là con bé thực sự thích sư huynh đệ ngoài kia? "Đại Nữu, lần này ta sẽ ở lại ba tháng."
Y vừa nói xong đã thấy đôi mắt Đại Nữu sáng rực lên.
Y chải tóc mái tóc cho con bé, ôn nhu nói:
"Hai năm nay ta luôn nghĩ cách tìm giải dược cho dì Kim Triêu của con, con cố nhịn cô độc..." Nói xong lời này y không khỏi bật cười.
Ai cô độc đây? Từ đầu đến cuối, người cô độc đều là y. Y lấy cây trâm ngọc bích từ trong mái tóc ra, khẽ ngồi xổm xuống trước người con bé:
"Đại Nữu, cuối năm trước sinh nhật con ta không về kịp, vậy giờ mừng sinh nhật được không? Cây trâm này dù không đáng tiền nhưng cũng đã theo bên ta một thời gian dài..." Y cười thành tiếng, đặt vào tay con bé: "Quả nhiên vẫn còn quá nhỏ, hai năm nữa, Đại Nữu nhất định sẽ càng thêm đáng yêu,"
Đại Nữu cẩn thận đem cây trâm bỏ vào trong túi bảo bối của mình. Tiếp đó con bé lại lấy ra một viên mứt hoa quả, đút vào trong miệng y.
Y mỉm cười thoải mái, để con bé đút cho ăn. Đại Nữu ngốc này, viên mứt hoa quả trước y cũng đã ăn xong đâu. Nếu Đại Nữu có thể nói, lúc này con bé sẽ nói gì đây? Con bé sẽ nói: Lan thúc thúc, đừng buồn nữa, vui vẻ lên nào. Đại Nữu, con bé này luôn lấy mứt hoa quả bảo bối của mình ra an ủi y.
Nhưng y thật sự rất vui... thật sự rất vui... Bởi y thấy rất rõ niềm vui rất thuần túy hiện lên trong mắt Đại Nữu khi biết y sẽ ở lại ba tháng.
Vị chua ngọn lan ra trong lòng y như cỏ dại, khẽ nói:
"Đại Nữu ngốc, vì ta mà lớn lên sao? Vậy cứ giữ vẻ ngốc nghếch như trước đi, được không?" Nếu có kiếp sau, y nguyện làm trâu ngựa cho vợ chồng họ Quan, chỉ cần đem Đại Nữu như vậy tặng cho y, khiến con bé đời này kiếp này vĩnh viễn ngốc nghếch.
Chỉ có Đại Nữu ngốc nghếch mới có thể thương yêu y như vậy.
Y khẽ chạm vào trán mình vào trán con bé, con bé nghĩ y muốn cụng đầu mình, cũng khẽ cụng lại.
"Đại Nữu, con có đưa mứt hoa quả trong túi cho dì Kim Triêu ăn không?" Trán chạm trán, y mỉm cười hỏi.
Đại Nữu gật đầu, phát hiện vì gật đầu mà trán mình lệch khỏi trán Lan Thanh, vì vậy vội vàng áp trán lại.
"Sau này ngoại trừ dì Kim Triêu với ta ra, đừng cho người khác ăn, được không?" Thấy trong mắt con bé thoáng hiện vẻ khó hiểu, y hiểu con bé không lý giải được tính ích kỷ của y, ôn nhu nói: "Người ngoài tự có người họ thích, dì Kim Triêu cũng có người mà mình thích, ta thích nhất Đại Nữu, ngoài Đại Nữu ra chẳng có ai thương ta, Đại Nữu thích người khác chẳng khác nào khiến bớt thương ta, hiểu không?"
Con bé hoàn toàn không hiểu. Nhiều mứt hoa quả như vậy, chia cho người khác cũng có sao, nhưng Lan Thanh thương nó, nó cũng nên thương lại Lan Thanh, đạo lý này con bé vẫn hiểu được. Đại Nữu khẽ cụng cụng vào trán y vài cái, tỏ vẻ đã hiểu.
Y mỉm cười xoa đầu con bé, tiện tay giúp nó buộc lại mái tóc đen hơi bù xù. Biết nó vội ra ngoài, nhưng y vẫn làm rất từ tốn, định tranh giành tình cảm với người của Vân gia trang đang đứng ngoài.
Trên mái tóc của Đại Nữu gần như không có trang sức gì quý giá, ngay cả vòng tai cũng chẳng đáng tiền mấy, y bán thêm mấy bát mỳ là có thể mua cho Đại Nữu vài món trang sức, nhưng y không làm vậy, y sợ có kẻ để ý thấy mấy món đồ đáng giá trên người mà hại con bé.
Đại Nữu nhiều nhất cũng chỉ tranh cãi với Kim Triêu, những người khác khi dễ nó, nó, nó vốn không hiểu làm sao để phản kích, y làm sao dám để con bé bị người khác bắt nạt chỉ vì vài món đồ chẳng mấy bắt mắt.
Y để ý thấy Đại Nữu đang nắm chặt tay, cố nhịn cơn xúc động muốn rời nhà đúng giờ, con bé thực sự rất nhẫn nại mặc y chải chuốt cho mình. Nha đầu ngốc này, y cười, khẽ vỗ nhẹ vào lưng con bé, vòng tới trước mặt nó nói: "Đại Nữu, con đi luyện công đi, giữa trưa nhớ về, ta sẽ chờ con."
Con bé nhìn không chuyển mắt, dùng sức gật đầu, khóe miệng nho nhỏ khẽ nhếch lên, cụng nhẹ vào đầu y.
Trước khi đi, có lẽ vì lo sau này mứt hoa quả trong túi bảo bối chỉ có thể cho y với Lý Kim Triêu ăn, không phải lúc nào cũng đổi thức ăn mới trong túi được, vì vậy lại lấy một viên ra đút vào trong miệng y.
Trong miệng y đã có hai viên rồi, giờ lại thêm một, y cười đến mức suýt ngã thẳng xuống đất nhưng sợ làm con bé buồn nên vẫn để nó đút.
Miệng vẫn thoang thoảng vị ngọt ngào, y ngay cả điểm tâm cũng vẫn chưa ăn, nhưng, y thích Đại Nữu thương y như vậy.
"Đại Nữu, chỉ cần con còn trở về, ta chắc chắn sẽ ở đây chờ con, mãi mãi." Y mỉm cười.
Đại Nữu thật sự thương yêu y... Trên đời này, Yêu Thần Lan Thanh cũng có người thương yêu. Đại Nữu có coi y là cha hay không, vừa nhìn là biết. Cách con bé đối xử với y hoàn toàn khác với Quan Trường Viễn, thậm chí trong cái đầu nho nhỏ của con bé chỉ nhận định có một người cha, hắn chỉ là một người có tên Lan Thanh mà thôi.
Dưới tình huống không có quan hệ huyết thống, con bé vẫn thương y như vậy... Y nên vì thế mà cảm thấy vui mừng, sung sướng, thậm chí đáy lòng cũng nên mềm đi; nhưng vì sao, trong mắt, trong ngực, trong lòng, lại hơi chua chát?
Trước kia y chưa từng biết vui vẻ tới cực hạn là chua ngọt giao nhau như vậy, giờ Đại Nữu thương yêu y, khiến y, khiến y...
Vừa tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân thoải mái, hoàn toàn không có biểu hiện trúng gió. Lan Thanh mỉm cười khẽ dịch cái lò sửa nho nhỏ Đại Nữu sang mé giường.
Xem xem, con bé nhẹ thật, lần này dù thế nào y cũng phải lưu lại ba tháng, nuôi cho Đại Nữu béo một chút... Tiện đó dạy con bé đôi chút chuyện thường trong cuộc sống.
Trong lòng y luôn có phần sợ hãi, sợ Đại Nữu sẽ không còn cần y nữa, nhưng, y càng sợ sẽ có ngày mình xảy ra chuyện, Đại Nữu lại chẳng hiểu gì về cuộc sống, tới lúc đó liệu có ai nguyện bỏ cả đời ra chăm sóc cho một đứa nhỏ trí thông minh không đủ?
Muốn nuôi béo Đại Nữu phải bắt đầu từ hôm nay, y vốn định nấu phần mỳ cho ba người để Đại Nữu ăn, lúc đi ngang qua cửa sổ lại thấy đệ tử của Vân gia trang đang chờ ở bên ngoài.
Sớm vậy đã tới đón Đại Nữu đi tập võ? Y vừa quay đầu lại, Đại Nữu quả nhiên đã xoa xoa mắt ngồi lên. Vẫn còn sớm mà, Đại Nữu trước kia đâu có dậy sớm vậy? Vân gia trang đang ngược đãi con bé sao?
Đại Nữu nhảy xuống giường, đập đập vào tay y. Y khom người, để con bé sờ lên trán, y nhắm mắt, mặc cho con bé sờ tới sờ lui.
Đại Nữu lại sờ lên gáy và bàn tay của y, đến lúc vừa lòng mới lấy mứt hoa quả từ trong túi ra, đút vào trong miệng y.
Y cười ha hả: "Đại Nữu đang muốn thưởng ta sao... Đại Nữu phải ra ngoài luyện công à?"
Con bé gật đầu, xuống giường rửa mặt đánh răng.
Y đi theo sau nó, nói:
"Đại Nữu, sư huynh của con đang đợi con đấy, dẫu sao cũng lớn hơn con một chút, con có thích... đợi chút!" Y nhanh tay giữ con bé lại, tránh cho nó lao ra ngoài theo thói quen. Đi học đúng giờ cũng chẳng cần chính xác như vậy chứ.
Con bé dậm chân một cái, lại tức giận vỗ vỗ lên tay y.
"Đại Nữu, ta có việc muốn nói." Y cười khổ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Có cần phải tuân thủ quy định của Vân gia trang đến vậy không? Hay là con bé thực sự thích sư huynh đệ ngoài kia? "Đại Nữu, lần này ta sẽ ở lại ba tháng."
Y vừa nói xong đã thấy đôi mắt Đại Nữu sáng rực lên.
Y chải tóc mái tóc cho con bé, ôn nhu nói:
"Hai năm nay ta luôn nghĩ cách tìm giải dược cho dì Kim Triêu của con, con cố nhịn cô độc..." Nói xong lời này y không khỏi bật cười.
Ai cô độc đây? Từ đầu đến cuối, người cô độc đều là y. Y lấy cây trâm ngọc bích từ trong mái tóc ra, khẽ ngồi xổm xuống trước người con bé:
"Đại Nữu, cuối năm trước sinh nhật con ta không về kịp, vậy giờ mừng sinh nhật được không? Cây trâm này dù không đáng tiền nhưng cũng đã theo bên ta một thời gian dài..." Y cười thành tiếng, đặt vào tay con bé: "Quả nhiên vẫn còn quá nhỏ, hai năm nữa, Đại Nữu nhất định sẽ càng thêm đáng yêu,"
Đại Nữu cẩn thận đem cây trâm bỏ vào trong túi bảo bối của mình. Tiếp đó con bé lại lấy ra một viên mứt hoa quả, đút vào trong miệng y.
Y mỉm cười thoải mái, để con bé đút cho ăn. Đại Nữu ngốc này, viên mứt hoa quả trước y cũng đã ăn xong đâu. Nếu Đại Nữu có thể nói, lúc này con bé sẽ nói gì đây? Con bé sẽ nói: Lan thúc thúc, đừng buồn nữa, vui vẻ lên nào. Đại Nữu, con bé này luôn lấy mứt hoa quả bảo bối của mình ra an ủi y.
Nhưng y thật sự rất vui... thật sự rất vui... Bởi y thấy rất rõ niềm vui rất thuần túy hiện lên trong mắt Đại Nữu khi biết y sẽ ở lại ba tháng.
Vị chua ngọn lan ra trong lòng y như cỏ dại, khẽ nói:
"Đại Nữu ngốc, vì ta mà lớn lên sao? Vậy cứ giữ vẻ ngốc nghếch như trước đi, được không?" Nếu có kiếp sau, y nguyện làm trâu ngựa cho vợ chồng họ Quan, chỉ cần đem Đại Nữu như vậy tặng cho y, khiến con bé đời này kiếp này vĩnh viễn ngốc nghếch.
Chỉ có Đại Nữu ngốc nghếch mới có thể thương yêu y như vậy.
Y khẽ chạm vào trán mình vào trán con bé, con bé nghĩ y muốn cụng đầu mình, cũng khẽ cụng lại.
"Đại Nữu, con có đưa mứt hoa quả trong túi cho dì Kim Triêu ăn không?" Trán chạm trán, y mỉm cười hỏi.
Đại Nữu gật đầu, phát hiện vì gật đầu mà trán mình lệch khỏi trán Lan Thanh, vì vậy vội vàng áp trán lại.
"Sau này ngoại trừ dì Kim Triêu với ta ra, đừng cho người khác ăn, được không?" Thấy trong mắt con bé thoáng hiện vẻ khó hiểu, y hiểu con bé không lý giải được tính ích kỷ của y, ôn nhu nói: "Người ngoài tự có người họ thích, dì Kim Triêu cũng có người mà mình thích, ta thích nhất Đại Nữu, ngoài Đại Nữu ra chẳng có ai thương ta, Đại Nữu thích người khác chẳng khác nào khiến bớt thương ta, hiểu không?"
Con bé hoàn toàn không hiểu. Nhiều mứt hoa quả như vậy, chia cho người khác cũng có sao, nhưng Lan Thanh thương nó, nó cũng nên thương lại Lan Thanh, đạo lý này con bé vẫn hiểu được. Đại Nữu khẽ cụng cụng vào trán y vài cái, tỏ vẻ đã hiểu.
Y mỉm cười xoa đầu con bé, tiện tay giúp nó buộc lại mái tóc đen hơi bù xù. Biết nó vội ra ngoài, nhưng y vẫn làm rất từ tốn, định tranh giành tình cảm với người của Vân gia trang đang đứng ngoài.
Trên mái tóc của Đại Nữu gần như không có trang sức gì quý giá, ngay cả vòng tai cũng chẳng đáng tiền mấy, y bán thêm mấy bát mỳ là có thể mua cho Đại Nữu vài món trang sức, nhưng y không làm vậy, y sợ có kẻ để ý thấy mấy món đồ đáng giá trên người mà hại con bé.
Đại Nữu nhiều nhất cũng chỉ tranh cãi với Kim Triêu, những người khác khi dễ nó, nó, nó vốn không hiểu làm sao để phản kích, y làm sao dám để con bé bị người khác bắt nạt chỉ vì vài món đồ chẳng mấy bắt mắt.
Y để ý thấy Đại Nữu đang nắm chặt tay, cố nhịn cơn xúc động muốn rời nhà đúng giờ, con bé thực sự rất nhẫn nại mặc y chải chuốt cho mình. Nha đầu ngốc này, y cười, khẽ vỗ nhẹ vào lưng con bé, vòng tới trước mặt nó nói: "Đại Nữu, con đi luyện công đi, giữa trưa nhớ về, ta sẽ chờ con."
Con bé nhìn không chuyển mắt, dùng sức gật đầu, khóe miệng nho nhỏ khẽ nhếch lên, cụng nhẹ vào đầu y.
Trước khi đi, có lẽ vì lo sau này mứt hoa quả trong túi bảo bối chỉ có thể cho y với Lý Kim Triêu ăn, không phải lúc nào cũng đổi thức ăn mới trong túi được, vì vậy lại lấy một viên ra đút vào trong miệng y.
Trong miệng y đã có hai viên rồi, giờ lại thêm một, y cười đến mức suýt ngã thẳng xuống đất nhưng sợ làm con bé buồn nên vẫn để nó đút.
Miệng vẫn thoang thoảng vị ngọt ngào, y ngay cả điểm tâm cũng vẫn chưa ăn, nhưng, y thích Đại Nữu thương y như vậy.
"Đại Nữu, chỉ cần con còn trở về, ta chắc chắn sẽ ở đây chờ con, mãi mãi." Y mỉm cười.
/21
|