Tiếng hít thở phì phò vang lên trong nhà lao bằng đá tối om.
Mùi hôi thối phả vào mặt, như từ trước tới giờ vẫn quấn lấy y; không khí trong lành, ánh mặt trời ấm áp, những thứ đó là gì, y đã hoàn toàn quên mất rồi.
Trong miệng y vẫn còn vị tanh tanh ngọt ngọt, toàn thân đau nhức, khuôn mặt cũng ê ẩm, thần trí mông lung, gần như tản mát. Rốt cuộc đã qua bao nhiêu ngày đêm, y không buồn nghĩ tới nữa, tùy cho thần trí lướt qua bốn bức tường đá xung quanh.
Sao y còn chưa chết? Vài lần y đã nghĩ vậy. Vì sao y còn chưa chết... Y không muốn chịu khổ nữa, chẳng bằng thuận theo cho thoải mái, khi trên giang hồ, y vẫn sống rất tốt bằng cách đó mà.
Ngón tay phải của y giật giật, con chuột vừa tới gần y thấy vậy lập tức chạy mất.
Không có thuốc trị thương, vết đao trên mặt y đã mưng mủ. Nhát đao này... Nhát đao này... là do lúc ở bờ sông y muốn đồng quy vu tận đổi lại. Vì sao lại định muốn đồng quy vu tận?
Xoạt, nước muối trút xuống khuôn mặt y, thân thể y, y đau tới mức lăn lộn trên mặt đất. Cơn đau như lửa đốt này ngày nào cũng lặp lại, nỗi đau khi gãy xương, khi áp vào lửa, khi bị roi đánh, thậm chí cả lăng nhục rất khó coi, Lan Phi mỗi ngày chọn một loại khác nhau để tra tấn y, tra tấn tới mức y đau đớn, chỉ còn một hơi thở mới chịu buông tay.
"Còn sống hả... Đốt đèn."
Ngọn nến mỏng manh sáng lên, Lan Thanh từ từ ngẩng mặt, nhìn nam nhân đội mặt nạ kia.
"Lan Thanh, ta tới nói cho ngươi một tin xấu."
Lan Thanh không nói gì.
"Đại Nữu của ngươi đã chết rồi."
Đại Nữu? Y nhớ lại, Đại Nữu, Đại Nữu! Y đồng quy vu tận là vì Đại Nữu, y chịu khổ cũng là vì Đại Nữu... Đại Nữu... Y bỗng cười lên thành tiếng.
"Ngươi cười cái gì?"
"... Hôm nay đã chết ngày mai sống lại, ngươi đem chuyện này đi lừa trẻ con ba tuổi đi." Y nói với giọng khàn khàn, theo lời nói, máu tươi cũng tràn ra khóe miệng. Y không sợ những đau đớn đó mà sợ nhất sự dày vò trong lòng, song Lan Phi cứ nói vậy hết lần này đến lần khác. Trong những ngày này, Đại Nữu sống đi chết lại trong miệng hắn, hắn coi y là kẻ ngu sao? Dễ bị lừa gạt như vậy...
Cơ hội để Đại Nữu còn sống không lớn, con bé không biết bơi, phản ứng lại chậm chạm, làm sao thoát khỏi độc thủ của Lan Phi... Đại Nữu, Đại Nữu, y đã thương tâm quá mức rồi, đã đau đớn đến mức chai sạn rồi...
"Thật thật giả giả, giả giả thật thật." Ánh nến lúc sáng lúc tối tôn lên hình bóng ác quỷ trên tấm mặt nạ. Nam nhân nhẹ nhàng nói: "Ngươi cũng chẳng thể trách ta được, Vân gia trang tung tin đồn lúc sống lúc chết, ngay cả ta cũng chẳng rõ được, có điều, lần này có chứng cớ thật. Đưa vào."
Đệ tử Lan gia cầm hộp ngọc tiến vào.
"Mở ra cho Lan Thanh xem."
Lan Thanh vốn định không để ý tới, nhưng lại không nhịn được liếc về phía cái hộp.
Trong hộp là cái đầu của một đứa trẻ, khuôn mặt đã không thể nhìn rõ được, nhưng có thể thấy được mới chỉ mười một mười hai tuổi, y khẽ cười lơ đễnh, đang muốn nhắm mắt, song lại phát hiện trong hộp ngọc còn có một cái túi to.
Trái tim y nảy lên, cái túi to ẩm ướt dính chút bùn kia đúng là cái túi trên người Đại Nữu hôm đó.
Ngón tay y run run, cố sức cầm cái túi kia lên. Đệ tử Lan gia dưới lệnh của Lan Phi đưa nến tới trước mặt Lan Thanh.
Lan Thanh run run mở túi ra, trong túi là vài món đồ mà trẻ con hay dùng, còn cả mứt hoa quả, khuyên tai... Khuyên tai là của Đại Nữu, không sai.
Đại Nữu đã chết rồi, y cũng đã đau thương, được rồi, đây hẳn là quỷ kế của Lan Phi, lôi xác và di vật của Đại Nữu từ mấy ngày trước ra để tra tấn y. Lần trước cũng có cây trâm ngọc làm chứng, chẳng phải sao?
Hóa ra do Đại Nữu đã mất rồi, cho nên y không còn cảm giác gì.
"Vất vả lắm mới nghe ngóng được Vân gia trang an táng con bé ở đâu, Lan Thanh, ta đối tốt với ngươi vậy mà, cố ý đào xác chết nó ra, đáng tiếc, đã lâu ngày, thân hình con bé đã thối nát, ta chỉ đành cắt đầu nó ra đem tặng cho ngươi."
Lan Thanh nhìn cái đầu Đại Nữu không chuyển mắt, đột nhiên, y mỉm cười: "Lan Phi, ngươi cũng thật quái dị, ngươi ra sức tra tấn ta, dùng cả cuộc đời ngươi để tra tấn ta đi, chỉ cần ta còn sống, cuộc sống của ngươi cũng chỉ nát như con rắn thối thôi. Toàn bộ Lan gia ai chẳng biết vị trí gia chủ vốn nên thuộc về ta, ngươi chẳng qua chỉ là cướp đoạt thôi, chẳng có ai cấp cho kẻ xấu xí quái dị như ngươi cả. Ta ở Vân gia trang đã nhiều năm, sớm đã kể hết mọi chuyện cho Xuân Hương công tử, trong giang hồ bí sử, vị trí gia chủ của Lan Phi chẳng qua chỉ là giả, sự thật này sẽ lưu truyền cho hậu đại, mọi người trong Lan gia sẽ khinh thường ngươi từ tận trong lòng..."
Dưới ánh nến, sắc mặt các đệ tử Lan gia tái nhợt, những lời này của Lan Thanh rõ ràng là muốn kéo người của Lan gia chôn cùng.
Lan Phi tung một cú đá về phía y, Lan Thanh chẳng còn sức ngăn cản, lưng đánh thẳng vào tường đá. Tường ở đây không bằng phẳng, có nhiều mũi nhọn, vài mẩu đá nhọn đâm thẳng vào lưng y song y đã sớm chai sạn, chẳng còn thấy đau.
Lan Phi cười lạnh:
"Ngươi muốn chết, ta lại không cho ngươi chết, đưa hình cụ vào. Lan Thanh, gần đây ta tìm riêng cho ngươi một quyển sách cổ, đọc nó xong ta mới biết cái gọi là khổ hình chẳng qua chỉ là chút cháo trắng, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử vị nặng hơn, đánh trống." Ngưng một chút, hắn thấy Lan Thanh hoàn toàn không phản ứng, chẳng khác nào người chết, cặp mắt nhíu lại, bỗng nhiên đạp thẳng vào đầu Đại Nữu.
Chỉ trong chớp mắt, Lan Thanh đã lao tới, ôm lấy cái đầu thối rữa kia.
Cái đạp đó đập thẳng vào lưng y, khiến lưng y đầm đìa máu tươi.
Con mắt Lan Phi sáng lên, ngửa mặt lên trời cười to:
"Lan Thanh, nhược điểm của ngươi quả nhiên là Quan Đại Nữu! Ngay cả cái đầu lâu cũng không nỡ để vỡ sao? Nếu không phải sau này ta phát hiện có điểm không thích hợp, có khi đã cho rằng nó là con gái ngươi thật! Ngươi muốn tự tìm cái chết nhưng không muốn cắn lưỡi tự sát, điều này nghĩa là gì? Nghĩ là trong lòng ngươi vẫn còn nghi ngờ Quan Đại Nữu còn sống. Tình cảm của ngươi với nó tốt đến vậy sao? Ta nghe nói Quan Đại Nữu là một con bé ngốc cơ mà, hay là Quan Trường Viễn cho ngươi cái gì hay mà ngươi dâng trọn mọi tình cảm cho con gái hắn vậy? Ngươi cũng có cảm tình sao? Người đâu, thi hình?
Lan Phi quay đầu lại nói với đám đệ tử, không ngờ Lan Thanh lại vẫn còn sức đánh về phía y, cắn chặt lấy chân y như chó điên.
Lan Phi đau đớn tới mức suýt nữa một chưởng giết y, nhưng hắn chắc chắn không để Lan Thanh thoải mái ra đi như vậy, hắn nhịn đau để người khác tách Lan Thanh ra, cắn răng cười nói:
"Lan Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta muốn khiến ngươi nhìn không được nghe không thấy, cho ngươi chịu mọi đau đớn, người đâu! Che mắt với tai của hắn lại!" Y đá văng cái túi bảo bối của Đại Nữu sang bên, mứt hoa quả trong túi bắn lung tung khắp nơi. Có người phì cười thành tiếng.
"Nàng đang làm gì vậy?"
Đêm dài yên tĩnh, vài đệ tử Vân gia trang lén rình ở đầu tường, nhìn trộm cô bé không phải đệ tử Vân gia trang kia.
Nói là cô bé, chẳng bằng nói là đứa trẻ vừa thức tỉnh – đối với họ mà nói, quả đúng là vậy.
Đứa trẻ này đã mười hai tuổi, vốn chỉ là kẻ ngu ngốc đầu đất, tuy rằng bái Xuân Hương công tử làm sư phụ nhưng bọn họ vừa ghen ghét vừa đố kị, nhưng, con bé chỉ là một kẻ ngu ngốc, bọn họ còn có thể nói gì?
Đệ tử Vân gia trang nên chăm sóc người lương thiện, cho nên, bọn họ nếu giúp được cô ngốc này thì cũng giúp... Như giúp em gái trong nhà thôi. Nào ngờ năm ngoái con bé thiếu chút nữa chết đuối, sau khi tỉnh lại nói năng được, cũng không ngờ nghệch như trước nữa, nhưng, Xuân Hương công tử vẫn là sư phụ con bé!
Điều này khiến họ cảm thấy thật bất công!
Điểm xuất phát của mọi người đều giống nhau, dựa vào cái gì mà con bé có thể bái Xuân Hương công tử làm sư phụ? Con bé có tư cách gì? Trong danh sách Vân gia trang không có tên con bé, điều này chứng tỏ Xuân Hương công tử không định sắp xếp nó vào trong trang! Đệ tử Vân gia trang bọn họ không được thu dưới trướng của Xuân Hương công tử, con bé ấy dựa vào cái gì mà được đối xử tốt hơn so với bọn họ?
"Hừ, nhỏ giọng chút." Đệ tử từng là sư huynh của con bé vẻ mặt khinh thường, chỉ vào Xuân Hương công tử đang chống má nhắm mắt trong đình. "Xuân Hương công tử đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức ngài dậy, nếu không mọi người đều phải chịu khổ đấy." Thật ra Xuân Hương công tử nhân phẩm rất tốt, không hay quở trách bọn họ, nhưng nếu bọn họ bị phát hiện đang rình coi một đứa trẻ ngốc, vậy thật mất mặt.
"Xuân Hương công tử đang nghỉ ngơi, con bé ngốc ấy còn đang luyện công, điều này chứng tỏ ngay cả Xuân Hương công tử cũng không muốn dạy nó, xem xem nó rốt cuộc đang làm gì? Lúc ban ngày ta đi ngang qua thấy những chiêu số mà nó luyện y hệt hiện giờ, kẻ ngốc cũng đã sớm học xong, thật quá mất mặt!"
Đệ tử Vân gia trang đầy đồng cảm, có người thấy con bé luyện mà chân vấp vào nhau, ngã lăn kềnh, nhanh chóng che miệng cười trộm. Chiêu con bé đang học ngay cả y nhìn trộm cũng đã sớm học xong, không ngờ nó còn chưa thuộc!
Năm trước xảy ra tai nạn, đệ tử Vân gia trang ở đây cũng bị trọng thương, may là lúc đó có người giúp mới khiến con ngốc này sống sót.
Nghe nói, chủ mưu vụ "tai nạn thuyền bè" kia là Mỗ gia ở phương bắc, trong suốt khoảng thời gian nửa năm, Vân gia trang rất thiếu yên bình, đám công tử hầu như không ở trong trang, y đoán họ đến Mỗ gia đó, đáng tiếc cuối cùng không thu được gì trở về.
Hắn nhớ lúc đó con ngốc này cũng bị gọi vào trong đại sảnh, không biết là nói chuyện gì, cuối cùng nó vẫn ở lại trong trang luyện công, mãi cho tới hôm nay.
Cũng chẳng khác gì không luyện. Đám đệ tử vịn ở bờ tường mỗi lần thấy con bé luyện công sai lại không nhịn được cười trên tai họa của người khác. Đáng đời, có tư chất gì mà đòi học công phu cấp độ đó, không có miệng thì đừng đòi ăn chén cơm to, ai bảo con ngốc quạ đen này muốn làm phượng hoàng nhỏ ở Vân gia trang.
"Nghe nói nó luyện công là để báo thù đấy." Sư huynh đệ bàn tán, cũng chẳng biết đâu là thật đâu là giả.
"Một con ngốc thì có cái thù gì? Nó mà nhớ được sao?" Có kẻ lơ đễnh nói. "Cho dù nó có thù, Xuân Hương công tử cũng sẽ làm chủ cho, làm gì đến lượt một con nha đầu ngốc đi báo thù?"
"Ngày mai lại tới xem nhé?" Đám đệ tử nhỏ hứng trí bừng bừng, y có cảm giác nhìn con bé ngốc này luyện công là chuyện vui thú nhất trong cuộc sống của mình.
"Được được! Mai lại đến xem!" Mọi người đều mong chờ, không chỉ mong chờ để chế giễu mà còn cực kỳ mong chờ sẽ tới một ngày Xuân Hương công tử trực tiếp phế đi con ngốc này rồi thu đệ tử mới, tới lúc đó ai nấy đều có cơ hội!
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Đại Nữu tức giận đánh y một cái. Y đột nhiên bừng tính, kêu lên:
"Đại Nữu..."
Đại Nữu tròn vo đem chén thuốc đưa tới trước mặt y.
Y mỉm cười, chẳng hỏi thuốc kiếm từ đâu đến, cũng chẳng hề cảnh giác nhận lấy thuốc uống một hơi cạn sạch. Đắng quá... Đúng là đắng quá, Đại Nữu rốt cuộc lấy chỗ thuốc này từ đâu?
Đại Nữu chủ động vuốt ve đầu y.
Y cười lên thành tiếng: "Con đang khen ta sao?"
Con bé lại khẽ sờ lên mặt nóng bừng của y, sau đó tức giận đánh y một cái.
Lan Thanh mỉm cười vui vẻ: "Được được, sau này ta sẽ tự chăm sóc bản thân hơn, tránh mắc bệnh, nếu không, Đại Nữu, chúng ta tới ngoắc tay nào, khi ta mắc bệnh nhất định sẽ chọn lúc con ở bên, để con chăm sóc ta, được không?"
Vẻ mặt con bé nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu vì sao Lan Thanh mắc bệnh mà còn mỉm cười thoải mái như vậy; cũng không hiểu vì sao y khống chế thời gian mắc bệnh được, con bé chỉ hiểu một chuyện, người bị bệnh không thể gặp gió, lập tức phủ chăn bông lên người Lan Thanh rồi nhảy xuống giường, đóng cửa sổ lại để che gió.
Lan Thanh thấy con bé làm mọi việc vì mình như vậy, trong lòng càng thêm vui sướng, Đại Nữu giờ càng lớn càng hiểu cách quan tâm đến y.
Con bé bưng một cái khay tới – Y trợn tròn mắt, rốt cuộc không chống nổi thân thể yếu ớt nữa, ngã nằm xuống giường. Cái gì kia!
Y có thể vờ như không thấy không?
Đại Nữu vẫn chưa bỏ ý định, vỗ vỗ lên mặt y.
"Đại Nữu... Ta khỏe rồi... Ta không sao..." Y thở dài, lòng cũng lạnh đi. Y nghĩ, nếu không làm theo Đại Nữu, con bé sẽ tra tấn y đến sáng mất.
Y bị tra tấn cũng không sao, nhưng con bé vẫn còn nhỏ, cứ trương mắt ra nhìn y tới tận sáng, mai làm sao đi học võ đây, làm sao chống đỡ nổi? Y từ từ ngồi dậy, nhìn về phía cái khay cao như ngọn núi nhỏ kia, không, không phải núi nhỏ, mà là ngọn núi mứt hoa quả cao chót vót.
"Phải ăn hết à?"
Con bé gật đầu.
"Ăn trong một lần?"
Ý con bé là hôm nay vừa đổi cũ thay mới, con bé vừa đổi một đám mứt hoa quả mới, cho nên, Lan thúc thúc, coi như thúc may mắn, vừa sinh bệnh cái có mứt hoa quả ăn ngay...
Đại Nữu cố ý chỉnh y? Đây có phải quả báo cho y không? Đáng lẽ không nên nói chỉ có Kim Triêu với y mới có thể ăn chỗ mứt hoa quả này.
Con bé cầm một viên lên đút vào trong miệng y. Y mỉm cười.
Đứa nhóc này chỉ hiểu cách thương yêu y như vậy, nhưng y rất vui... Có điều, đến khi ăn xong đống mứt hoa quả này, chắc lại phải mời đại phu đến một lần.
Y chịu phong hàn cũng chỉ là chuyện nhỏ, đau bụng khó chịu mới là cực khổ. Mấy năm nay bôn ba nam bắc tìm thuốc, mỗi lần về nhà y luôn luôn buông lỏng, cho nên cứ về đến nhà là luôn bị phong hàn nhẹ.
Miệng y mở ra, ngậm viên mứt Đại Nữu đút cho, sau đó tự con bé cũng tự đút một viên vào miệng, hai má phồng lên, như đang hưởng thụ thời gian ăn mứt này.
Khóe mắt y liếc sang cuốn sách thuốc trên mặt bàn. Cuốn sách đó y từng xem qua, là Công Tôn Chỉ soạn riêng cho Đại Nữu xem. Công Tôn Chỉ cho rằng Đại Nữu thích hợp làm một thầy thuốc cứu người, y vốn chẳng tin, cũng không nghĩ Đại Nữu có thể đi làm một số chuyện mà phải xa cách y.
Còn nữa, cha mẹ con bé đều chẳng dính dáng gì đến y thuật, nó lấy đâu ra thiên phú?
"Đại Nữu, thuốc là do con bốc?"
Con bé khẽ cụng vào đầu y.
"..." Quả thực thế, y thành vật thí nghiệm rồi. Hèn chi thuốc chát với đắng như vậy... Con bé bỏ quá nhiều Hoàng Liên vào rồi.
Đừng học, đừng rời khỏi y, nếu y nói trắng ra với Đại Nữu, con bé có hiểu được nội tâm của y không?
Không, nó sẽ không hiểu, Đại Nữu tuy rất thương yêu y, nhưng con bé sẽ không hiểu được điểm đen tối trong lòng y. Con bé với y vốn là người của hai thế giới, y thử khóa chặt Đại Nữu trong thế giới đơn thuần, cũng chẳng rõ bản thân có thể coi là thành công hay không, nhưng, y không muốn rời khỏi thế giới có Đại Nữu.
Y thấy Đại Nữu nhảy xuống giường, ủ ấm khăn mặt rồi chuyên tâm lau mồ hôi trên khuôn mặt y, trong lòng y mềm ra, rốt cuộc không giấu nổi sự ích kỷ của mình, kéo bàn tay ấm áp của con bé lại, miệng nói:
"Đại Nữu, đừng đọc sách thuốc nữa, ta nhiều lắm cũng chỉ bị phong hàn, lại không bị bệnh gì khác, con đọc nhiều sách thuốc như vậy cũng chỉ phí công thôi."
Trong mắt Đại Nữu thoáng hiện vẻ nghi hoặc, y vội vàng nói tiếp: "Nếu con có học y thuật gì khác, có người tới tìm con xem bệnh, lúc đó ta lại bị phong hàn, vậy con sẽ chữa cho ai? Con sẽ không để ý tới ta sao, Đại Nữu?"
Con bé lắc đầu, mái tóc khẽ chạm vào y, giận y nói mình sẽ lại bị phong hàn. Y thấy vậy bèn mỉm cười vui vẻ: "Cho nên, Đại Nữu sẽ thiên vị ta, phải không? Không cần học nữa, con cứ chăm sóc ta, thương yêu ta là được, những thứ khác không cần phải học."
Hiện giờ, y hối hận cũng chẳng kịp rồi.
Mùi hôi thối phả vào mặt, như từ trước tới giờ vẫn quấn lấy y; không khí trong lành, ánh mặt trời ấm áp, những thứ đó là gì, y đã hoàn toàn quên mất rồi.
Trong miệng y vẫn còn vị tanh tanh ngọt ngọt, toàn thân đau nhức, khuôn mặt cũng ê ẩm, thần trí mông lung, gần như tản mát. Rốt cuộc đã qua bao nhiêu ngày đêm, y không buồn nghĩ tới nữa, tùy cho thần trí lướt qua bốn bức tường đá xung quanh.
Sao y còn chưa chết? Vài lần y đã nghĩ vậy. Vì sao y còn chưa chết... Y không muốn chịu khổ nữa, chẳng bằng thuận theo cho thoải mái, khi trên giang hồ, y vẫn sống rất tốt bằng cách đó mà.
Ngón tay phải của y giật giật, con chuột vừa tới gần y thấy vậy lập tức chạy mất.
Không có thuốc trị thương, vết đao trên mặt y đã mưng mủ. Nhát đao này... Nhát đao này... là do lúc ở bờ sông y muốn đồng quy vu tận đổi lại. Vì sao lại định muốn đồng quy vu tận?
Xoạt, nước muối trút xuống khuôn mặt y, thân thể y, y đau tới mức lăn lộn trên mặt đất. Cơn đau như lửa đốt này ngày nào cũng lặp lại, nỗi đau khi gãy xương, khi áp vào lửa, khi bị roi đánh, thậm chí cả lăng nhục rất khó coi, Lan Phi mỗi ngày chọn một loại khác nhau để tra tấn y, tra tấn tới mức y đau đớn, chỉ còn một hơi thở mới chịu buông tay.
"Còn sống hả... Đốt đèn."
Ngọn nến mỏng manh sáng lên, Lan Thanh từ từ ngẩng mặt, nhìn nam nhân đội mặt nạ kia.
"Lan Thanh, ta tới nói cho ngươi một tin xấu."
Lan Thanh không nói gì.
"Đại Nữu của ngươi đã chết rồi."
Đại Nữu? Y nhớ lại, Đại Nữu, Đại Nữu! Y đồng quy vu tận là vì Đại Nữu, y chịu khổ cũng là vì Đại Nữu... Đại Nữu... Y bỗng cười lên thành tiếng.
"Ngươi cười cái gì?"
"... Hôm nay đã chết ngày mai sống lại, ngươi đem chuyện này đi lừa trẻ con ba tuổi đi." Y nói với giọng khàn khàn, theo lời nói, máu tươi cũng tràn ra khóe miệng. Y không sợ những đau đớn đó mà sợ nhất sự dày vò trong lòng, song Lan Phi cứ nói vậy hết lần này đến lần khác. Trong những ngày này, Đại Nữu sống đi chết lại trong miệng hắn, hắn coi y là kẻ ngu sao? Dễ bị lừa gạt như vậy...
Cơ hội để Đại Nữu còn sống không lớn, con bé không biết bơi, phản ứng lại chậm chạm, làm sao thoát khỏi độc thủ của Lan Phi... Đại Nữu, Đại Nữu, y đã thương tâm quá mức rồi, đã đau đớn đến mức chai sạn rồi...
"Thật thật giả giả, giả giả thật thật." Ánh nến lúc sáng lúc tối tôn lên hình bóng ác quỷ trên tấm mặt nạ. Nam nhân nhẹ nhàng nói: "Ngươi cũng chẳng thể trách ta được, Vân gia trang tung tin đồn lúc sống lúc chết, ngay cả ta cũng chẳng rõ được, có điều, lần này có chứng cớ thật. Đưa vào."
Đệ tử Lan gia cầm hộp ngọc tiến vào.
"Mở ra cho Lan Thanh xem."
Lan Thanh vốn định không để ý tới, nhưng lại không nhịn được liếc về phía cái hộp.
Trong hộp là cái đầu của một đứa trẻ, khuôn mặt đã không thể nhìn rõ được, nhưng có thể thấy được mới chỉ mười một mười hai tuổi, y khẽ cười lơ đễnh, đang muốn nhắm mắt, song lại phát hiện trong hộp ngọc còn có một cái túi to.
Trái tim y nảy lên, cái túi to ẩm ướt dính chút bùn kia đúng là cái túi trên người Đại Nữu hôm đó.
Ngón tay y run run, cố sức cầm cái túi kia lên. Đệ tử Lan gia dưới lệnh của Lan Phi đưa nến tới trước mặt Lan Thanh.
Lan Thanh run run mở túi ra, trong túi là vài món đồ mà trẻ con hay dùng, còn cả mứt hoa quả, khuyên tai... Khuyên tai là của Đại Nữu, không sai.
Đại Nữu đã chết rồi, y cũng đã đau thương, được rồi, đây hẳn là quỷ kế của Lan Phi, lôi xác và di vật của Đại Nữu từ mấy ngày trước ra để tra tấn y. Lần trước cũng có cây trâm ngọc làm chứng, chẳng phải sao?
Hóa ra do Đại Nữu đã mất rồi, cho nên y không còn cảm giác gì.
"Vất vả lắm mới nghe ngóng được Vân gia trang an táng con bé ở đâu, Lan Thanh, ta đối tốt với ngươi vậy mà, cố ý đào xác chết nó ra, đáng tiếc, đã lâu ngày, thân hình con bé đã thối nát, ta chỉ đành cắt đầu nó ra đem tặng cho ngươi."
Lan Thanh nhìn cái đầu Đại Nữu không chuyển mắt, đột nhiên, y mỉm cười: "Lan Phi, ngươi cũng thật quái dị, ngươi ra sức tra tấn ta, dùng cả cuộc đời ngươi để tra tấn ta đi, chỉ cần ta còn sống, cuộc sống của ngươi cũng chỉ nát như con rắn thối thôi. Toàn bộ Lan gia ai chẳng biết vị trí gia chủ vốn nên thuộc về ta, ngươi chẳng qua chỉ là cướp đoạt thôi, chẳng có ai cấp cho kẻ xấu xí quái dị như ngươi cả. Ta ở Vân gia trang đã nhiều năm, sớm đã kể hết mọi chuyện cho Xuân Hương công tử, trong giang hồ bí sử, vị trí gia chủ của Lan Phi chẳng qua chỉ là giả, sự thật này sẽ lưu truyền cho hậu đại, mọi người trong Lan gia sẽ khinh thường ngươi từ tận trong lòng..."
Dưới ánh nến, sắc mặt các đệ tử Lan gia tái nhợt, những lời này của Lan Thanh rõ ràng là muốn kéo người của Lan gia chôn cùng.
Lan Phi tung một cú đá về phía y, Lan Thanh chẳng còn sức ngăn cản, lưng đánh thẳng vào tường đá. Tường ở đây không bằng phẳng, có nhiều mũi nhọn, vài mẩu đá nhọn đâm thẳng vào lưng y song y đã sớm chai sạn, chẳng còn thấy đau.
Lan Phi cười lạnh:
"Ngươi muốn chết, ta lại không cho ngươi chết, đưa hình cụ vào. Lan Thanh, gần đây ta tìm riêng cho ngươi một quyển sách cổ, đọc nó xong ta mới biết cái gọi là khổ hình chẳng qua chỉ là chút cháo trắng, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử vị nặng hơn, đánh trống." Ngưng một chút, hắn thấy Lan Thanh hoàn toàn không phản ứng, chẳng khác nào người chết, cặp mắt nhíu lại, bỗng nhiên đạp thẳng vào đầu Đại Nữu.
Chỉ trong chớp mắt, Lan Thanh đã lao tới, ôm lấy cái đầu thối rữa kia.
Cái đạp đó đập thẳng vào lưng y, khiến lưng y đầm đìa máu tươi.
Con mắt Lan Phi sáng lên, ngửa mặt lên trời cười to:
"Lan Thanh, nhược điểm của ngươi quả nhiên là Quan Đại Nữu! Ngay cả cái đầu lâu cũng không nỡ để vỡ sao? Nếu không phải sau này ta phát hiện có điểm không thích hợp, có khi đã cho rằng nó là con gái ngươi thật! Ngươi muốn tự tìm cái chết nhưng không muốn cắn lưỡi tự sát, điều này nghĩa là gì? Nghĩ là trong lòng ngươi vẫn còn nghi ngờ Quan Đại Nữu còn sống. Tình cảm của ngươi với nó tốt đến vậy sao? Ta nghe nói Quan Đại Nữu là một con bé ngốc cơ mà, hay là Quan Trường Viễn cho ngươi cái gì hay mà ngươi dâng trọn mọi tình cảm cho con gái hắn vậy? Ngươi cũng có cảm tình sao? Người đâu, thi hình?
Lan Phi quay đầu lại nói với đám đệ tử, không ngờ Lan Thanh lại vẫn còn sức đánh về phía y, cắn chặt lấy chân y như chó điên.
Lan Phi đau đớn tới mức suýt nữa một chưởng giết y, nhưng hắn chắc chắn không để Lan Thanh thoải mái ra đi như vậy, hắn nhịn đau để người khác tách Lan Thanh ra, cắn răng cười nói:
"Lan Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay! Ta muốn khiến ngươi nhìn không được nghe không thấy, cho ngươi chịu mọi đau đớn, người đâu! Che mắt với tai của hắn lại!" Y đá văng cái túi bảo bối của Đại Nữu sang bên, mứt hoa quả trong túi bắn lung tung khắp nơi. Có người phì cười thành tiếng.
"Nàng đang làm gì vậy?"
Đêm dài yên tĩnh, vài đệ tử Vân gia trang lén rình ở đầu tường, nhìn trộm cô bé không phải đệ tử Vân gia trang kia.
Nói là cô bé, chẳng bằng nói là đứa trẻ vừa thức tỉnh – đối với họ mà nói, quả đúng là vậy.
Đứa trẻ này đã mười hai tuổi, vốn chỉ là kẻ ngu ngốc đầu đất, tuy rằng bái Xuân Hương công tử làm sư phụ nhưng bọn họ vừa ghen ghét vừa đố kị, nhưng, con bé chỉ là một kẻ ngu ngốc, bọn họ còn có thể nói gì?
Đệ tử Vân gia trang nên chăm sóc người lương thiện, cho nên, bọn họ nếu giúp được cô ngốc này thì cũng giúp... Như giúp em gái trong nhà thôi. Nào ngờ năm ngoái con bé thiếu chút nữa chết đuối, sau khi tỉnh lại nói năng được, cũng không ngờ nghệch như trước nữa, nhưng, Xuân Hương công tử vẫn là sư phụ con bé!
Điều này khiến họ cảm thấy thật bất công!
Điểm xuất phát của mọi người đều giống nhau, dựa vào cái gì mà con bé có thể bái Xuân Hương công tử làm sư phụ? Con bé có tư cách gì? Trong danh sách Vân gia trang không có tên con bé, điều này chứng tỏ Xuân Hương công tử không định sắp xếp nó vào trong trang! Đệ tử Vân gia trang bọn họ không được thu dưới trướng của Xuân Hương công tử, con bé ấy dựa vào cái gì mà được đối xử tốt hơn so với bọn họ?
"Hừ, nhỏ giọng chút." Đệ tử từng là sư huynh của con bé vẻ mặt khinh thường, chỉ vào Xuân Hương công tử đang chống má nhắm mắt trong đình. "Xuân Hương công tử đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức ngài dậy, nếu không mọi người đều phải chịu khổ đấy." Thật ra Xuân Hương công tử nhân phẩm rất tốt, không hay quở trách bọn họ, nhưng nếu bọn họ bị phát hiện đang rình coi một đứa trẻ ngốc, vậy thật mất mặt.
"Xuân Hương công tử đang nghỉ ngơi, con bé ngốc ấy còn đang luyện công, điều này chứng tỏ ngay cả Xuân Hương công tử cũng không muốn dạy nó, xem xem nó rốt cuộc đang làm gì? Lúc ban ngày ta đi ngang qua thấy những chiêu số mà nó luyện y hệt hiện giờ, kẻ ngốc cũng đã sớm học xong, thật quá mất mặt!"
Đệ tử Vân gia trang đầy đồng cảm, có người thấy con bé luyện mà chân vấp vào nhau, ngã lăn kềnh, nhanh chóng che miệng cười trộm. Chiêu con bé đang học ngay cả y nhìn trộm cũng đã sớm học xong, không ngờ nó còn chưa thuộc!
Năm trước xảy ra tai nạn, đệ tử Vân gia trang ở đây cũng bị trọng thương, may là lúc đó có người giúp mới khiến con ngốc này sống sót.
Nghe nói, chủ mưu vụ "tai nạn thuyền bè" kia là Mỗ gia ở phương bắc, trong suốt khoảng thời gian nửa năm, Vân gia trang rất thiếu yên bình, đám công tử hầu như không ở trong trang, y đoán họ đến Mỗ gia đó, đáng tiếc cuối cùng không thu được gì trở về.
Hắn nhớ lúc đó con ngốc này cũng bị gọi vào trong đại sảnh, không biết là nói chuyện gì, cuối cùng nó vẫn ở lại trong trang luyện công, mãi cho tới hôm nay.
Cũng chẳng khác gì không luyện. Đám đệ tử vịn ở bờ tường mỗi lần thấy con bé luyện công sai lại không nhịn được cười trên tai họa của người khác. Đáng đời, có tư chất gì mà đòi học công phu cấp độ đó, không có miệng thì đừng đòi ăn chén cơm to, ai bảo con ngốc quạ đen này muốn làm phượng hoàng nhỏ ở Vân gia trang.
"Nghe nói nó luyện công là để báo thù đấy." Sư huynh đệ bàn tán, cũng chẳng biết đâu là thật đâu là giả.
"Một con ngốc thì có cái thù gì? Nó mà nhớ được sao?" Có kẻ lơ đễnh nói. "Cho dù nó có thù, Xuân Hương công tử cũng sẽ làm chủ cho, làm gì đến lượt một con nha đầu ngốc đi báo thù?"
"Ngày mai lại tới xem nhé?" Đám đệ tử nhỏ hứng trí bừng bừng, y có cảm giác nhìn con bé ngốc này luyện công là chuyện vui thú nhất trong cuộc sống của mình.
"Được được! Mai lại đến xem!" Mọi người đều mong chờ, không chỉ mong chờ để chế giễu mà còn cực kỳ mong chờ sẽ tới một ngày Xuân Hương công tử trực tiếp phế đi con ngốc này rồi thu đệ tử mới, tới lúc đó ai nấy đều có cơ hội!
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Đại Nữu tức giận đánh y một cái. Y đột nhiên bừng tính, kêu lên:
"Đại Nữu..."
Đại Nữu tròn vo đem chén thuốc đưa tới trước mặt y.
Y mỉm cười, chẳng hỏi thuốc kiếm từ đâu đến, cũng chẳng hề cảnh giác nhận lấy thuốc uống một hơi cạn sạch. Đắng quá... Đúng là đắng quá, Đại Nữu rốt cuộc lấy chỗ thuốc này từ đâu?
Đại Nữu chủ động vuốt ve đầu y.
Y cười lên thành tiếng: "Con đang khen ta sao?"
Con bé lại khẽ sờ lên mặt nóng bừng của y, sau đó tức giận đánh y một cái.
Lan Thanh mỉm cười vui vẻ: "Được được, sau này ta sẽ tự chăm sóc bản thân hơn, tránh mắc bệnh, nếu không, Đại Nữu, chúng ta tới ngoắc tay nào, khi ta mắc bệnh nhất định sẽ chọn lúc con ở bên, để con chăm sóc ta, được không?"
Vẻ mặt con bé nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu vì sao Lan Thanh mắc bệnh mà còn mỉm cười thoải mái như vậy; cũng không hiểu vì sao y khống chế thời gian mắc bệnh được, con bé chỉ hiểu một chuyện, người bị bệnh không thể gặp gió, lập tức phủ chăn bông lên người Lan Thanh rồi nhảy xuống giường, đóng cửa sổ lại để che gió.
Lan Thanh thấy con bé làm mọi việc vì mình như vậy, trong lòng càng thêm vui sướng, Đại Nữu giờ càng lớn càng hiểu cách quan tâm đến y.
Con bé bưng một cái khay tới – Y trợn tròn mắt, rốt cuộc không chống nổi thân thể yếu ớt nữa, ngã nằm xuống giường. Cái gì kia!
Y có thể vờ như không thấy không?
Đại Nữu vẫn chưa bỏ ý định, vỗ vỗ lên mặt y.
"Đại Nữu... Ta khỏe rồi... Ta không sao..." Y thở dài, lòng cũng lạnh đi. Y nghĩ, nếu không làm theo Đại Nữu, con bé sẽ tra tấn y đến sáng mất.
Y bị tra tấn cũng không sao, nhưng con bé vẫn còn nhỏ, cứ trương mắt ra nhìn y tới tận sáng, mai làm sao đi học võ đây, làm sao chống đỡ nổi? Y từ từ ngồi dậy, nhìn về phía cái khay cao như ngọn núi nhỏ kia, không, không phải núi nhỏ, mà là ngọn núi mứt hoa quả cao chót vót.
"Phải ăn hết à?"
Con bé gật đầu.
"Ăn trong một lần?"
Ý con bé là hôm nay vừa đổi cũ thay mới, con bé vừa đổi một đám mứt hoa quả mới, cho nên, Lan thúc thúc, coi như thúc may mắn, vừa sinh bệnh cái có mứt hoa quả ăn ngay...
Đại Nữu cố ý chỉnh y? Đây có phải quả báo cho y không? Đáng lẽ không nên nói chỉ có Kim Triêu với y mới có thể ăn chỗ mứt hoa quả này.
Con bé cầm một viên lên đút vào trong miệng y. Y mỉm cười.
Đứa nhóc này chỉ hiểu cách thương yêu y như vậy, nhưng y rất vui... Có điều, đến khi ăn xong đống mứt hoa quả này, chắc lại phải mời đại phu đến một lần.
Y chịu phong hàn cũng chỉ là chuyện nhỏ, đau bụng khó chịu mới là cực khổ. Mấy năm nay bôn ba nam bắc tìm thuốc, mỗi lần về nhà y luôn luôn buông lỏng, cho nên cứ về đến nhà là luôn bị phong hàn nhẹ.
Miệng y mở ra, ngậm viên mứt Đại Nữu đút cho, sau đó tự con bé cũng tự đút một viên vào miệng, hai má phồng lên, như đang hưởng thụ thời gian ăn mứt này.
Khóe mắt y liếc sang cuốn sách thuốc trên mặt bàn. Cuốn sách đó y từng xem qua, là Công Tôn Chỉ soạn riêng cho Đại Nữu xem. Công Tôn Chỉ cho rằng Đại Nữu thích hợp làm một thầy thuốc cứu người, y vốn chẳng tin, cũng không nghĩ Đại Nữu có thể đi làm một số chuyện mà phải xa cách y.
Còn nữa, cha mẹ con bé đều chẳng dính dáng gì đến y thuật, nó lấy đâu ra thiên phú?
"Đại Nữu, thuốc là do con bốc?"
Con bé khẽ cụng vào đầu y.
"..." Quả thực thế, y thành vật thí nghiệm rồi. Hèn chi thuốc chát với đắng như vậy... Con bé bỏ quá nhiều Hoàng Liên vào rồi.
Đừng học, đừng rời khỏi y, nếu y nói trắng ra với Đại Nữu, con bé có hiểu được nội tâm của y không?
Không, nó sẽ không hiểu, Đại Nữu tuy rất thương yêu y, nhưng con bé sẽ không hiểu được điểm đen tối trong lòng y. Con bé với y vốn là người của hai thế giới, y thử khóa chặt Đại Nữu trong thế giới đơn thuần, cũng chẳng rõ bản thân có thể coi là thành công hay không, nhưng, y không muốn rời khỏi thế giới có Đại Nữu.
Y thấy Đại Nữu nhảy xuống giường, ủ ấm khăn mặt rồi chuyên tâm lau mồ hôi trên khuôn mặt y, trong lòng y mềm ra, rốt cuộc không giấu nổi sự ích kỷ của mình, kéo bàn tay ấm áp của con bé lại, miệng nói:
"Đại Nữu, đừng đọc sách thuốc nữa, ta nhiều lắm cũng chỉ bị phong hàn, lại không bị bệnh gì khác, con đọc nhiều sách thuốc như vậy cũng chỉ phí công thôi."
Trong mắt Đại Nữu thoáng hiện vẻ nghi hoặc, y vội vàng nói tiếp: "Nếu con có học y thuật gì khác, có người tới tìm con xem bệnh, lúc đó ta lại bị phong hàn, vậy con sẽ chữa cho ai? Con sẽ không để ý tới ta sao, Đại Nữu?"
Con bé lắc đầu, mái tóc khẽ chạm vào y, giận y nói mình sẽ lại bị phong hàn. Y thấy vậy bèn mỉm cười vui vẻ: "Cho nên, Đại Nữu sẽ thiên vị ta, phải không? Không cần học nữa, con cứ chăm sóc ta, thương yêu ta là được, những thứ khác không cần phải học."
Hiện giờ, y hối hận cũng chẳng kịp rồi.
/21
|