Vẻ chật vật do bị nhìn thấu thoáng hiện trên khuôn mặt Lan Thanh rồi biến mất.
"Đến đây nào, Đại Nữu, sáng nay dì mang cháu đi uống rượu."
"Đợi chút!"
"Đã trưa rồi, ta mang cháu bé đến quán ăn bên cạnh. Lan Thanh, ngươi đã thấy đứa bé cùng tuổi nào khác chưa? Con cái nhà ai hai tuổi mà như Đại Nữu, sờ lên người toàn xương chả thấy thịt đâu, rốt cuộc ngươi nuôi nó như thế nào đấy?" Lý Kim Triêu lườm hắn một cái, thấy hắn xấu hổ giọng nói bèn hòa hoãn lại, nói:
"Làm cha luôn sơ ý vô tâm, ngươi cũng chẳng lớn hơn ta được bao nhiêu, từ từ học hỏi rồi cũng tiến bộ, chúng ta ngay ở quán ăn bên cạnh, xong việc ngươi có thể sang."
Lan Thanh không nói một câu, nhìn theo bóng dáng nàng. Đại Nữu bị nàng ôm lấy, đôi mắt nó vốn luôn quay lại nhìn y, nhưng Lý Kim Triêu như có điểm nào thu hút nó, nó chuyển sang Lý Kim Triêu xong lập tức chẳng buồn nhìn hắn nữa.
Tim y đập mạnh, luôn cảm thấy... luôn cảm thấy như có gì ngọ nguậy trong lòng, cực kỳ không thoải mái.
Công Tôn Chỉ khoanh tay đứng bên cạnh y, từ từ mở miệng: "Công phu nhà ngươi thiên về tà, ngoại trừ gia chủ ra, người tập tà công nhà họ Lan hơn phân nửa đều đoản mệnh, ngươi biết vì sao không?"
Lan Thanh lập tức trừng mắt nhìn y.
Công Tôn Chi nhún vai nói:
"Mạch đập của ngươi so với người thường có phần --- không, là không biết tự chăm lấy thân, lẽ ra thời thiếu niên không nên phóng túng như vậy, nhưng ngươi trúng Phượng Cầu Hoàng quả nhiên là bất hạnh của ngươi, chỉ dựa vào việc hoan lạc để giải độc trong thời gian ngắn ngủi. May mà ngươi gặp ta đấy, ngươi lưu lại đây ba tháng đi, ba tháng này ta sẽ tiêu trừ độc trong cơ thể ngươi."
Đôi mắt đen của Lan Thanh lập tức sáng lên, năm ngón tay bên người xiết lại thành quyền, nới rồi lại xiết, xiết rồi lại nới, ra sức che dấu vẻ kích động trong nội tâm mình.
Công Tôn Chỉ mỉm cười nói:
"Nếu ngươi họ Lan, vậy ta khuyên ngươi, sau khi trừ độc xong, nếu muốn sống bên con bé đến già, vậy ngừng luyện công đi, nhưng nếu đã chẳng cách nào thu tay lại, ngươi cũng đừng tin những lời đồn đại thái âm bổ dương sẽ có ích cho công phu của ngươi."
"Tại hạ Lan Thanh, xuất thân từ nhà họ Lan trong giang hồ."
Công Tôn Chỉ thở dài: "Quả hiên là người nhà họ Lan, gia chủ nhà ngươi sao không ngăn cản đám người mơ tưởng một bước lên trời các ngươi? Chẳng lẽ hắn không biết làm vậy sẽ hại các ngươi chết yểu sao? Nhìn ngươi kìa, đường đường một con người lại thành ra Yêu Thần Lan Thanh, cố nhiên Phượng Cầu Hoàng là một nguyên nhân, nhưng tà công của họ Lan cũng hại ngươi không ít."
Lan Thanh tránh hai chữ Yêu Thần đi, hỏi: "Tiền bối chỉ qua bắt mạch mà có thể nhìn ra ta là người họ Lan?"
Công Tôn Sai có chút đắc ý nói: "Nghe nói người nhà họ Lan tướng mạo xuất chúng, đều là nhân tài, nhưng vì chuyện tà công nên khuôn mặt luôn hiện vẻ mị hoặc, vừa rồi ngươi luôn ra sức che giấu trước mặt Đại Nữu song không giấu được những hành động nhỏ lẻ. Ngươi muốn biết vì sao ta rõ ràng nhìn ra, vừa rồi lại ra vẻ không biết, hiện giờ lại đổi ý nói với ngươi?"
"Mong tiền bối chỉ giáo."
"Trên giang hồ, luôn che che đậy đậy, có một số việc chẳng liên quan gì đế ta, việc gì phải vạch trần? Nhưng, nếu Lý Kim Triêu đã nói thẳng với ngươi như vậy, ta cũng chẳng thể thua một cô bé được. Tuy ta không hiểu vì sao ngươi muốn cho Đại Nữu biết ngươi trúng độc, nhưng ráng kiềm chế bản thân trước mặt nó, cũng có thể coi là người cha tốt."
Không, Đại Nữu nào phải con gái y? Y cũng chẳng đặc biệt quan tâm coi nó như con gái, y chỉ không muốn đứa bé đó nhìn thấy mặt xấu của y thôi.
Y cố ý lưu Đại Nữu lại quả thật muốn cho con bé biết y vì bất đắc dĩ mới hại nhà họ Quan, song điều kiện tiên quyết là Đại Nữu thật sự hiểu được những lời đó.
Rõ ràng Đại Nữu chỉ là một đứa ngốc, chẳng thể hiểu những chuyện đang xảy ra, nhưng hắn lại luôn muốn giữ hình tượng chính nhân quân tử trước mặt con bé.
Y luôn nghĩ, chỉ cần giữ được hình tượng quân tử của mình trước mặt Đại Nữu, vậy chẳng khác nào y không có lỗi với vợ chồng họ Quan... Trước khi chết, bọn họ cũng không hận hắn tới tận xương tủy.
Y theo Công tôn Chỉ ra khỏi căn phòng nhỏ của nhà họ Lý.. Quán ăn ngay bên cạnh, Đại Nữu đang ăn mỳ sụp soạp như sáng nay... Khi chạy trốn, thi thoảng y cũng đưa Đại Nữu tới quán ăn mỳ, khi đó y chẳng rảnh để quan tâm tới Đại Nữu, không ai chăm sóc cho con bé, nó lại đói nên vùi miệng vào trong bát ăn như con chó nhỏ, ăn tới mức mồm miệng đầy tràn, ăn xong, y lại tiếp tục ôm nó trốn khỏi thủ hạ Vệ Quan... Hiện giờ thì sao?
Lý Kim Triêu vừa cho vừa dạy con bé dùng thìa, nhưng lại cố ý quấy nhừ mỳ trong bát của Đại Nữu, Đại Nữu vì vậy tức giận đập bàn, ra sức trèo lên, muốn cướp mỳ của Lý Kim Triêu...
Lan Thanh có phần mê hoặc.
Vì Lý Kim Triêu trêu chọc ầm ĩ nên Đại Nữu mới có phản ứng sao? Lúc trước khi y ở nhà họ Quan, y chưa từng làm gì náo động với Đại Nữu, chẳng phải nó vẫ gọi y một tiếng Lan thúc thúc sao, chẳng phải vẫn mỉm cười thoải mái với y sao?
Hay là, y đối xử với Đại Nữu không đủ chân thành? Không, y vẫn rất chân thành! Là Đại Nữu không hiểu chuyện, không hiểu hết giang hồ tanh máu nên mới nghi ngờ y không tốt đối với nó.
"Này... Nếu Đại Nữu quả thực thành đứa trẻ ngốc, ngươi sẽ vứt bỏ nó?"
Công Tôn Chỉ hỏi rất trực tiếp khiến Lan Thanh không quá thích ứng. trước kia, xung quanh y nào ai thẳng thắn đối diện với y như Công Tôn Chỉ và Lý Kim Triêu. Y phải dùng hết tâm cơ tranh đấu gay gắt, thậm chí xuống tay hại chết cả những người vô tội mới tự bảo vệ được cho mình... Thậm chí tới giờ khắc này, y vẫn hơi cảnh giác với vẻ thẳng thắn của Công Tôn Chỉ.
"Dẫu sao ngươi cũng còn trẻ, mang theo một đứa bé ngốc nghếch sẽ làm cản trở nhà ngươi, vậy chẳng bằng giao cho ta, ta mang nó vể đảo ẩn cư."
"Không, Đại Nữu sẽ ở lại bên ta." Lan Thanh gần như bật thốt thành lời.
Công Tôn Chỉ liếc mắt nhìn y một cái, không nói thêm điều gì.
Lan Thanh lại tới gần quán ăn vài bước, lúc này Đại Nữu đã sớm chú ý đến y, nhưng con bé ngay cả nhìn y một cái cũng không: sao lại không nhìn y? Sao lại không ngẩng đầu lên nhìn y! Nhìn y đi!
Y đợi rồi lại đợi, đợi không được Đại Nữu nhìn lại, cuối cùng y rũ mắt xuống, cắn răng nhìn xuống đôi tay mình.
Từ khi Đại Nữu dùng ánh mắt đó nhìn y, y luôn có một loại ảo giác, thật ra đôi tay y nhuộm đầy màu nước đỏ, tất cả đều là máu của người trong nhà họ Quan.
Đại Nữu hiện giờ không nhìn theo y, y nên thở phào mới đúng.
Đúng vậy, y nên thở phào.
Trong không khí có thứ gì đó đang chuyển động, Lan Thanh đột nhiên mở cặp mắt đen nhánh ra.
Trong phòng tối đen như mực. Y theo trực giác sờ sang Đại Nữu bên cạnh người.
Không thấy người đâu!
Y tĩnh tâm nghe lại, trong phòng trong có tiếng hít thở nhè nhẹ của Đại Nữu. Là Đại Nữu tự mình qua, hay là Lý Kim triêu sang đây ôm về?
Dù là trường hợp nào đáng lẽ y đều phải phát hiện mới đúng chứ.
Lý Kim Triêu nhẹ giọng gọi.
Cô gái vốn ngày thường nói chuyện hào sảng sao lại nhỏ giọng như muỗi như hiện giờ, trong lòng Lan Thanh biết có điểm khác thường, cũng nhỏ giọng đáp lời: "Ta tỉnh rồi."
"Ngươi yên tâm, Đại Nữu tự đi qua chỗ ta."
"Nó tự đi?"
"Đúng vậy, con bé muốn ngủ với ta nên chạy tới giường đánh ta. Ta thấy ngươi thật không đúng, ngươi chẳng phải người giang hồ sao? Sao lại chẳng chút động tĩnh? Lúc tối nhìn ngươi rõ ràng là bình thường, ta đã nghĩ bữa tối chúng ta đều ăn như nhau, không thể nào ngươi mê man chúng ta lại không, nhưng, sau khi ăn xong chỉ có ngươi uống trà."
Lan Thanh nghe vậy thầm rùng mình, đồng thời lại kinh ngạc cô nương ngay thẳng này cũng có lúc thận trọng.
"Ngươi đang nói là có người hạ thuốc mê?"
"Hơn nửa là vậy. Vừa rồi ta nghe thấy tiếng động lạ trong sân, ngươi có thể nói là cành lá khô gãy, cũng có thể nói là có người lén vào sân, ngươi muốn đánh cuộc vào bên nào?"
Lan Thanh lập tức da đầu run rẩy. Y vội vàng vận khí, công lực vẫn còn, song trên người y có Phượng Cầu Hoàng, nếu kẻ tới không chỉ có một, giỏi lắm y cũng chỉ bảo vệ được bản thân, sao cứu được một lớn một nhỏ này?
"Đi theo ta." Lý Kim Triêu nhỏ giọng rồi bò lại vào phòng trong của mình.
Đại Nữu đang ngồi trên giường, đập đập vào gối.
"Đại Nữu ngoan, đừng lên tiếng." Lý Kim Triêu ôm lấy con bé, đánh nhẹ lên đầu nó, lại ghé miệng xuống tai nói nhỏ.
Lan Thanh rất muốn nói với nàng, Đại Nữu đã biến thành câm điếc rồi, không cần nhắc nhở nó thế, nhưng y không hé răng, nhận lấy cô bé từ Lý Kim Triêu, ôm vào lòng.
Y cảm thấy tứ chi Đại Nữu không chịu ôm, lại như... đang đề phòng y.
Lý Kim Triêu tận lực không gây tiếng động đẩy khung giường, lộ ra mặt đất phủ đầy tro bụi.
Trên mặt đất có cái vòng đồng, nàng ra sức giật lên, sau đó quay đầu lại nhẹ giọng nói: "Ngươi ôm Đại Nữu xuống đi."
"Hầm à?" Hầm trong nhà người bình thường đều là để rượu hay cất đồ, cho dù có trốn trong đó cũng sẽ bị phát hiện.
"Không, là đường hầm, mau lên."
Đường hầm? Đây chẳng phải thứ trong nhà người bình thường rồi, Lý Kim Triêu này... Y chẳng dư thời gian mà nghi ngờ Lý Kim Triêu, đành ôm chặt Đại Nữu chui xuống đường hầm.
Đường hầm đầu tiên là hai mươi bậc cầu thang, y cong người đi xuống, một con đường cao cỡ thân người hiện ra trước mắt. Y giương mắt nhìn lại, xòe tay không thấy năm ngón, hoàn toàn không biết điểm cuối ở đâu.
Y quay đầu nhìn lại, Lý Kim Triêu vừa đóng cửa đường hầm lại, ánh sáng tắt hết. Y nghe thấy tiếng khóa, rồi Lý Kim Chiêu sờ soạng đi xuống.
"Yên tâm, trừ phi có người mở từ bên trong, nếu không bọn họ ở bên ngoài cho dù có phát hiện đường hầm cũng chẳng có cách nào. ha ha. Ối, Đại Nữu, cháu lại đánh dì rồi!"
"Nơi này không có nến sao?" Lan Thanh hỏi, cố ý chậm lại sau Lý Kim Triêu nửa bước.
"Không." Lý Kim Triêu một tay sờ vào tường, một tay giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Đại Nữu trong lòng Lan Thanh. "Nghe nói đi tiếp năm trăm ba mươi bước vừa vặn tới dưới lầu bán vải, hôm nay chúng ta đi thử xem."
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lý Kim Triêu nghiêng đầu, nhìn về phía y.
"Lan Thanh, ngươi bớt đề phòng với ta đi. Ngươi chắc có nghi ngờ đêm nay liệu có phải do ta sắp xếp hay không, nhưng ngươi không phản đối mà theo ta xuống đường hầm, nói thực lòng, ta cũng thấy vui. Đúng không? Đại Nữu."
Lan Thanh nhíu mày. Là vậy sao?
Lý Kim Triêu mỉm cười:
"Ta hả, vốn chỉ là một nha đầu bình thường, nhưng sau này, hừm, được Vân gia trang coi trọng, vừa được tuyển làm chủ nhân thứ ba, đây là bí mật không thể truyền ra ngoài, cho nên ngươi phải giữ kín đấy. Được rồi, giờ mọi người đều không được nói chuyện, ta bắt đầu đếm kẻo lại đi nhầm, lại vòng về nhà ta mất, đường hầm này là một vòng tròn."
Hóa ra là vậy!
Khó trách Công Tôn Chỉ vô duyên vô cớ mở y đường ba ngày, hóa ra là dùng cớ đó để trị đau đầu cho nàng.
Hèn chi tam công tử Vân gia trang lại tặng đồ cho dân nghèo vào giao thừa, hóa ra cũng là vì nàng...
Nhưng, trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Không ngờ lại để hắn gặp người của Vân gia trang? Hay là, từ đầu đến cuối Vân gia trang bày thiên la địa võng săn đón y?
Vân gia trang địa vị trung lập, lẽ ra cho dù y giết người ở ngay trước Vân gia trang, các công tử cũng tuyệt đối không nhúng tay can thiệp, khiến y nhận tội!
Vì sao Lý Kim Triêu lại thẳng thắn với y như vậy? Đây là bí mật quan trọng tới mức nào, vì sao lại để y biết? Không sợ y coi đó như điểm yếu? Nếu theo kinh nghiệm của y, đây ắt hẳn là một cái bãy được tính toán tinh vi tỷ mỷ, một cái bẫy vốn không có đường sống chỉ chờ y nhảy vào.
Y nên tương kế tự kế nắm lấy sự tín nhiệm của nàng chứ, vì sao tới cùng lại chọn giao Đại Nữu cho nàng?
Tam công tử Vân gia trang chờ Lý Kim Triêu tại cửa hàng vải. Tam công tử nói, mấy ngày nay trong thành luôn có người tìm một thiếu niên dễ nhìn mang họ Lan, cuối cùng đưa mắt nhì về căn nhà rách của Lý Kim Triêu.
Là Vệ Quan, y biết.
Y để ý thấy Đại Nữu luôn nhìn Lý Kim Triêu. Là sao? Đại Nữu thích Lý Kim Triêu sao? Đúng vậy, ngay cả Đại Nữu ngốc cũng có tâm nhãn, hiểu được ai mới là người thành tâm đối xử với nó.
Kết quả là, y vẫn chỉ là một con người.
Y nghe thấy mình nói:
"Theo ta thấy, không thể để Lý cô nương có nhà mà không thể về. Đại Nữu... nhờ ngươi vậy."
"Này, đợi chút... đợi chút, Lan Thanh..." Lý Kim Triêu khẽ gọi muốn giữ y lại song lại nắm vào khoảng không
Sắc trời vẫn tối đen.
Giờ chắc khoảng hơn canh ba, nếu y nhớ không nhầm, hôm nay mới mùng mười, y ở trong nhà Lý Kim Triêu cũng chỉ khoảng mười ngày thôi.
Lấy dao găm trong tay áo ra, Lan Thanh đứng trước sân nhà họ Lý, cúi đầu, mặc cho gió lạnh phất qua mái tóc dài của y, cẩn thận quan sát những chuyển động trong không khí.
Sau khi bị trúng Phượng Cầu Hoàng, y vẫn dùng võ được, nhưng so với vũ phu bình thường cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, chỉ hai gã to cao cũng có thể đè y ra mặt đất rồi. Nếu trong phòng chỉ có một người, y sẽ giết được, hai người trở lên, vậy con giao nhỏ này chẳng làm được gì rồi.
Mùi hương thầm thổi tới, y chưa từng ngửi thấy mùi hoa này giữa mùa đông, nín thở theo trực giác. Tiếp đó, y nghe thấy một giọng nói ấm áp từ trong phòng truyền ra:
"Là Yêu Thần Lan Thanh của Lan gia sao? Tại hạ Xuân Hương công tử của Vân Gia Trang, Phó Lâm Xuân, xin mời Lan Thanh vào nhà gặp mặt."
Lan Thanh ngẩn ra, hóa ra hương thơm phát ra từ người Phó Lâm Xuân này, Xuân Hương công tử mùa xuân tỏa hương, nay vừa qua đông nên có hương thơm phả vào mũi, Phó Lâm Xuân này quả thật không thể làm chuyện xấu, điều này ai nấy đều biết.
"Người tới tìm ngươi đã ra đi rồi, Lan công tử có thể yên tâm." Có người trong nhà nói.
"Đã ra đi?" Lan Thanh híp mắt lại.
"Nếu rảnh ngươi có thể thắp cho hắn một nén hương, chúc hắn thượng lộ bình an." Giọng nói vẫn ấm áp như trước.
"Đến đây nào, Đại Nữu, sáng nay dì mang cháu đi uống rượu."
"Đợi chút!"
"Đã trưa rồi, ta mang cháu bé đến quán ăn bên cạnh. Lan Thanh, ngươi đã thấy đứa bé cùng tuổi nào khác chưa? Con cái nhà ai hai tuổi mà như Đại Nữu, sờ lên người toàn xương chả thấy thịt đâu, rốt cuộc ngươi nuôi nó như thế nào đấy?" Lý Kim Triêu lườm hắn một cái, thấy hắn xấu hổ giọng nói bèn hòa hoãn lại, nói:
"Làm cha luôn sơ ý vô tâm, ngươi cũng chẳng lớn hơn ta được bao nhiêu, từ từ học hỏi rồi cũng tiến bộ, chúng ta ngay ở quán ăn bên cạnh, xong việc ngươi có thể sang."
Lan Thanh không nói một câu, nhìn theo bóng dáng nàng. Đại Nữu bị nàng ôm lấy, đôi mắt nó vốn luôn quay lại nhìn y, nhưng Lý Kim Triêu như có điểm nào thu hút nó, nó chuyển sang Lý Kim Triêu xong lập tức chẳng buồn nhìn hắn nữa.
Tim y đập mạnh, luôn cảm thấy... luôn cảm thấy như có gì ngọ nguậy trong lòng, cực kỳ không thoải mái.
Công Tôn Chỉ khoanh tay đứng bên cạnh y, từ từ mở miệng: "Công phu nhà ngươi thiên về tà, ngoại trừ gia chủ ra, người tập tà công nhà họ Lan hơn phân nửa đều đoản mệnh, ngươi biết vì sao không?"
Lan Thanh lập tức trừng mắt nhìn y.
Công Tôn Chi nhún vai nói:
"Mạch đập của ngươi so với người thường có phần --- không, là không biết tự chăm lấy thân, lẽ ra thời thiếu niên không nên phóng túng như vậy, nhưng ngươi trúng Phượng Cầu Hoàng quả nhiên là bất hạnh của ngươi, chỉ dựa vào việc hoan lạc để giải độc trong thời gian ngắn ngủi. May mà ngươi gặp ta đấy, ngươi lưu lại đây ba tháng đi, ba tháng này ta sẽ tiêu trừ độc trong cơ thể ngươi."
Đôi mắt đen của Lan Thanh lập tức sáng lên, năm ngón tay bên người xiết lại thành quyền, nới rồi lại xiết, xiết rồi lại nới, ra sức che dấu vẻ kích động trong nội tâm mình.
Công Tôn Chỉ mỉm cười nói:
"Nếu ngươi họ Lan, vậy ta khuyên ngươi, sau khi trừ độc xong, nếu muốn sống bên con bé đến già, vậy ngừng luyện công đi, nhưng nếu đã chẳng cách nào thu tay lại, ngươi cũng đừng tin những lời đồn đại thái âm bổ dương sẽ có ích cho công phu của ngươi."
"Tại hạ Lan Thanh, xuất thân từ nhà họ Lan trong giang hồ."
Công Tôn Chỉ thở dài: "Quả hiên là người nhà họ Lan, gia chủ nhà ngươi sao không ngăn cản đám người mơ tưởng một bước lên trời các ngươi? Chẳng lẽ hắn không biết làm vậy sẽ hại các ngươi chết yểu sao? Nhìn ngươi kìa, đường đường một con người lại thành ra Yêu Thần Lan Thanh, cố nhiên Phượng Cầu Hoàng là một nguyên nhân, nhưng tà công của họ Lan cũng hại ngươi không ít."
Lan Thanh tránh hai chữ Yêu Thần đi, hỏi: "Tiền bối chỉ qua bắt mạch mà có thể nhìn ra ta là người họ Lan?"
Công Tôn Sai có chút đắc ý nói: "Nghe nói người nhà họ Lan tướng mạo xuất chúng, đều là nhân tài, nhưng vì chuyện tà công nên khuôn mặt luôn hiện vẻ mị hoặc, vừa rồi ngươi luôn ra sức che giấu trước mặt Đại Nữu song không giấu được những hành động nhỏ lẻ. Ngươi muốn biết vì sao ta rõ ràng nhìn ra, vừa rồi lại ra vẻ không biết, hiện giờ lại đổi ý nói với ngươi?"
"Mong tiền bối chỉ giáo."
"Trên giang hồ, luôn che che đậy đậy, có một số việc chẳng liên quan gì đế ta, việc gì phải vạch trần? Nhưng, nếu Lý Kim Triêu đã nói thẳng với ngươi như vậy, ta cũng chẳng thể thua một cô bé được. Tuy ta không hiểu vì sao ngươi muốn cho Đại Nữu biết ngươi trúng độc, nhưng ráng kiềm chế bản thân trước mặt nó, cũng có thể coi là người cha tốt."
Không, Đại Nữu nào phải con gái y? Y cũng chẳng đặc biệt quan tâm coi nó như con gái, y chỉ không muốn đứa bé đó nhìn thấy mặt xấu của y thôi.
Y cố ý lưu Đại Nữu lại quả thật muốn cho con bé biết y vì bất đắc dĩ mới hại nhà họ Quan, song điều kiện tiên quyết là Đại Nữu thật sự hiểu được những lời đó.
Rõ ràng Đại Nữu chỉ là một đứa ngốc, chẳng thể hiểu những chuyện đang xảy ra, nhưng hắn lại luôn muốn giữ hình tượng chính nhân quân tử trước mặt con bé.
Y luôn nghĩ, chỉ cần giữ được hình tượng quân tử của mình trước mặt Đại Nữu, vậy chẳng khác nào y không có lỗi với vợ chồng họ Quan... Trước khi chết, bọn họ cũng không hận hắn tới tận xương tủy.
Y theo Công tôn Chỉ ra khỏi căn phòng nhỏ của nhà họ Lý.. Quán ăn ngay bên cạnh, Đại Nữu đang ăn mỳ sụp soạp như sáng nay... Khi chạy trốn, thi thoảng y cũng đưa Đại Nữu tới quán ăn mỳ, khi đó y chẳng rảnh để quan tâm tới Đại Nữu, không ai chăm sóc cho con bé, nó lại đói nên vùi miệng vào trong bát ăn như con chó nhỏ, ăn tới mức mồm miệng đầy tràn, ăn xong, y lại tiếp tục ôm nó trốn khỏi thủ hạ Vệ Quan... Hiện giờ thì sao?
Lý Kim Triêu vừa cho vừa dạy con bé dùng thìa, nhưng lại cố ý quấy nhừ mỳ trong bát của Đại Nữu, Đại Nữu vì vậy tức giận đập bàn, ra sức trèo lên, muốn cướp mỳ của Lý Kim Triêu...
Lan Thanh có phần mê hoặc.
Vì Lý Kim Triêu trêu chọc ầm ĩ nên Đại Nữu mới có phản ứng sao? Lúc trước khi y ở nhà họ Quan, y chưa từng làm gì náo động với Đại Nữu, chẳng phải nó vẫ gọi y một tiếng Lan thúc thúc sao, chẳng phải vẫn mỉm cười thoải mái với y sao?
Hay là, y đối xử với Đại Nữu không đủ chân thành? Không, y vẫn rất chân thành! Là Đại Nữu không hiểu chuyện, không hiểu hết giang hồ tanh máu nên mới nghi ngờ y không tốt đối với nó.
"Này... Nếu Đại Nữu quả thực thành đứa trẻ ngốc, ngươi sẽ vứt bỏ nó?"
Công Tôn Chỉ hỏi rất trực tiếp khiến Lan Thanh không quá thích ứng. trước kia, xung quanh y nào ai thẳng thắn đối diện với y như Công Tôn Chỉ và Lý Kim Triêu. Y phải dùng hết tâm cơ tranh đấu gay gắt, thậm chí xuống tay hại chết cả những người vô tội mới tự bảo vệ được cho mình... Thậm chí tới giờ khắc này, y vẫn hơi cảnh giác với vẻ thẳng thắn của Công Tôn Chỉ.
"Dẫu sao ngươi cũng còn trẻ, mang theo một đứa bé ngốc nghếch sẽ làm cản trở nhà ngươi, vậy chẳng bằng giao cho ta, ta mang nó vể đảo ẩn cư."
"Không, Đại Nữu sẽ ở lại bên ta." Lan Thanh gần như bật thốt thành lời.
Công Tôn Chỉ liếc mắt nhìn y một cái, không nói thêm điều gì.
Lan Thanh lại tới gần quán ăn vài bước, lúc này Đại Nữu đã sớm chú ý đến y, nhưng con bé ngay cả nhìn y một cái cũng không: sao lại không nhìn y? Sao lại không ngẩng đầu lên nhìn y! Nhìn y đi!
Y đợi rồi lại đợi, đợi không được Đại Nữu nhìn lại, cuối cùng y rũ mắt xuống, cắn răng nhìn xuống đôi tay mình.
Từ khi Đại Nữu dùng ánh mắt đó nhìn y, y luôn có một loại ảo giác, thật ra đôi tay y nhuộm đầy màu nước đỏ, tất cả đều là máu của người trong nhà họ Quan.
Đại Nữu hiện giờ không nhìn theo y, y nên thở phào mới đúng.
Đúng vậy, y nên thở phào.
Trong không khí có thứ gì đó đang chuyển động, Lan Thanh đột nhiên mở cặp mắt đen nhánh ra.
Trong phòng tối đen như mực. Y theo trực giác sờ sang Đại Nữu bên cạnh người.
Không thấy người đâu!
Y tĩnh tâm nghe lại, trong phòng trong có tiếng hít thở nhè nhẹ của Đại Nữu. Là Đại Nữu tự mình qua, hay là Lý Kim triêu sang đây ôm về?
Dù là trường hợp nào đáng lẽ y đều phải phát hiện mới đúng chứ.
Lý Kim Triêu nhẹ giọng gọi.
Cô gái vốn ngày thường nói chuyện hào sảng sao lại nhỏ giọng như muỗi như hiện giờ, trong lòng Lan Thanh biết có điểm khác thường, cũng nhỏ giọng đáp lời: "Ta tỉnh rồi."
"Ngươi yên tâm, Đại Nữu tự đi qua chỗ ta."
"Nó tự đi?"
"Đúng vậy, con bé muốn ngủ với ta nên chạy tới giường đánh ta. Ta thấy ngươi thật không đúng, ngươi chẳng phải người giang hồ sao? Sao lại chẳng chút động tĩnh? Lúc tối nhìn ngươi rõ ràng là bình thường, ta đã nghĩ bữa tối chúng ta đều ăn như nhau, không thể nào ngươi mê man chúng ta lại không, nhưng, sau khi ăn xong chỉ có ngươi uống trà."
Lan Thanh nghe vậy thầm rùng mình, đồng thời lại kinh ngạc cô nương ngay thẳng này cũng có lúc thận trọng.
"Ngươi đang nói là có người hạ thuốc mê?"
"Hơn nửa là vậy. Vừa rồi ta nghe thấy tiếng động lạ trong sân, ngươi có thể nói là cành lá khô gãy, cũng có thể nói là có người lén vào sân, ngươi muốn đánh cuộc vào bên nào?"
Lan Thanh lập tức da đầu run rẩy. Y vội vàng vận khí, công lực vẫn còn, song trên người y có Phượng Cầu Hoàng, nếu kẻ tới không chỉ có một, giỏi lắm y cũng chỉ bảo vệ được bản thân, sao cứu được một lớn một nhỏ này?
"Đi theo ta." Lý Kim Triêu nhỏ giọng rồi bò lại vào phòng trong của mình.
Đại Nữu đang ngồi trên giường, đập đập vào gối.
"Đại Nữu ngoan, đừng lên tiếng." Lý Kim Triêu ôm lấy con bé, đánh nhẹ lên đầu nó, lại ghé miệng xuống tai nói nhỏ.
Lan Thanh rất muốn nói với nàng, Đại Nữu đã biến thành câm điếc rồi, không cần nhắc nhở nó thế, nhưng y không hé răng, nhận lấy cô bé từ Lý Kim Triêu, ôm vào lòng.
Y cảm thấy tứ chi Đại Nữu không chịu ôm, lại như... đang đề phòng y.
Lý Kim Triêu tận lực không gây tiếng động đẩy khung giường, lộ ra mặt đất phủ đầy tro bụi.
Trên mặt đất có cái vòng đồng, nàng ra sức giật lên, sau đó quay đầu lại nhẹ giọng nói: "Ngươi ôm Đại Nữu xuống đi."
"Hầm à?" Hầm trong nhà người bình thường đều là để rượu hay cất đồ, cho dù có trốn trong đó cũng sẽ bị phát hiện.
"Không, là đường hầm, mau lên."
Đường hầm? Đây chẳng phải thứ trong nhà người bình thường rồi, Lý Kim Triêu này... Y chẳng dư thời gian mà nghi ngờ Lý Kim Triêu, đành ôm chặt Đại Nữu chui xuống đường hầm.
Đường hầm đầu tiên là hai mươi bậc cầu thang, y cong người đi xuống, một con đường cao cỡ thân người hiện ra trước mắt. Y giương mắt nhìn lại, xòe tay không thấy năm ngón, hoàn toàn không biết điểm cuối ở đâu.
Y quay đầu nhìn lại, Lý Kim Triêu vừa đóng cửa đường hầm lại, ánh sáng tắt hết. Y nghe thấy tiếng khóa, rồi Lý Kim Chiêu sờ soạng đi xuống.
"Yên tâm, trừ phi có người mở từ bên trong, nếu không bọn họ ở bên ngoài cho dù có phát hiện đường hầm cũng chẳng có cách nào. ha ha. Ối, Đại Nữu, cháu lại đánh dì rồi!"
"Nơi này không có nến sao?" Lan Thanh hỏi, cố ý chậm lại sau Lý Kim Triêu nửa bước.
"Không." Lý Kim Triêu một tay sờ vào tường, một tay giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Đại Nữu trong lòng Lan Thanh. "Nghe nói đi tiếp năm trăm ba mươi bước vừa vặn tới dưới lầu bán vải, hôm nay chúng ta đi thử xem."
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lý Kim Triêu nghiêng đầu, nhìn về phía y.
"Lan Thanh, ngươi bớt đề phòng với ta đi. Ngươi chắc có nghi ngờ đêm nay liệu có phải do ta sắp xếp hay không, nhưng ngươi không phản đối mà theo ta xuống đường hầm, nói thực lòng, ta cũng thấy vui. Đúng không? Đại Nữu."
Lan Thanh nhíu mày. Là vậy sao?
Lý Kim Triêu mỉm cười:
"Ta hả, vốn chỉ là một nha đầu bình thường, nhưng sau này, hừm, được Vân gia trang coi trọng, vừa được tuyển làm chủ nhân thứ ba, đây là bí mật không thể truyền ra ngoài, cho nên ngươi phải giữ kín đấy. Được rồi, giờ mọi người đều không được nói chuyện, ta bắt đầu đếm kẻo lại đi nhầm, lại vòng về nhà ta mất, đường hầm này là một vòng tròn."
Hóa ra là vậy!
Khó trách Công Tôn Chỉ vô duyên vô cớ mở y đường ba ngày, hóa ra là dùng cớ đó để trị đau đầu cho nàng.
Hèn chi tam công tử Vân gia trang lại tặng đồ cho dân nghèo vào giao thừa, hóa ra cũng là vì nàng...
Nhưng, trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Không ngờ lại để hắn gặp người của Vân gia trang? Hay là, từ đầu đến cuối Vân gia trang bày thiên la địa võng săn đón y?
Vân gia trang địa vị trung lập, lẽ ra cho dù y giết người ở ngay trước Vân gia trang, các công tử cũng tuyệt đối không nhúng tay can thiệp, khiến y nhận tội!
Vì sao Lý Kim Triêu lại thẳng thắn với y như vậy? Đây là bí mật quan trọng tới mức nào, vì sao lại để y biết? Không sợ y coi đó như điểm yếu? Nếu theo kinh nghiệm của y, đây ắt hẳn là một cái bãy được tính toán tinh vi tỷ mỷ, một cái bẫy vốn không có đường sống chỉ chờ y nhảy vào.
Y nên tương kế tự kế nắm lấy sự tín nhiệm của nàng chứ, vì sao tới cùng lại chọn giao Đại Nữu cho nàng?
Tam công tử Vân gia trang chờ Lý Kim Triêu tại cửa hàng vải. Tam công tử nói, mấy ngày nay trong thành luôn có người tìm một thiếu niên dễ nhìn mang họ Lan, cuối cùng đưa mắt nhì về căn nhà rách của Lý Kim Triêu.
Là Vệ Quan, y biết.
Y để ý thấy Đại Nữu luôn nhìn Lý Kim Triêu. Là sao? Đại Nữu thích Lý Kim Triêu sao? Đúng vậy, ngay cả Đại Nữu ngốc cũng có tâm nhãn, hiểu được ai mới là người thành tâm đối xử với nó.
Kết quả là, y vẫn chỉ là một con người.
Y nghe thấy mình nói:
"Theo ta thấy, không thể để Lý cô nương có nhà mà không thể về. Đại Nữu... nhờ ngươi vậy."
"Này, đợi chút... đợi chút, Lan Thanh..." Lý Kim Triêu khẽ gọi muốn giữ y lại song lại nắm vào khoảng không
Sắc trời vẫn tối đen.
Giờ chắc khoảng hơn canh ba, nếu y nhớ không nhầm, hôm nay mới mùng mười, y ở trong nhà Lý Kim Triêu cũng chỉ khoảng mười ngày thôi.
Lấy dao găm trong tay áo ra, Lan Thanh đứng trước sân nhà họ Lý, cúi đầu, mặc cho gió lạnh phất qua mái tóc dài của y, cẩn thận quan sát những chuyển động trong không khí.
Sau khi bị trúng Phượng Cầu Hoàng, y vẫn dùng võ được, nhưng so với vũ phu bình thường cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, chỉ hai gã to cao cũng có thể đè y ra mặt đất rồi. Nếu trong phòng chỉ có một người, y sẽ giết được, hai người trở lên, vậy con giao nhỏ này chẳng làm được gì rồi.
Mùi hương thầm thổi tới, y chưa từng ngửi thấy mùi hoa này giữa mùa đông, nín thở theo trực giác. Tiếp đó, y nghe thấy một giọng nói ấm áp từ trong phòng truyền ra:
"Là Yêu Thần Lan Thanh của Lan gia sao? Tại hạ Xuân Hương công tử của Vân Gia Trang, Phó Lâm Xuân, xin mời Lan Thanh vào nhà gặp mặt."
Lan Thanh ngẩn ra, hóa ra hương thơm phát ra từ người Phó Lâm Xuân này, Xuân Hương công tử mùa xuân tỏa hương, nay vừa qua đông nên có hương thơm phả vào mũi, Phó Lâm Xuân này quả thật không thể làm chuyện xấu, điều này ai nấy đều biết.
"Người tới tìm ngươi đã ra đi rồi, Lan công tử có thể yên tâm." Có người trong nhà nói.
"Đã ra đi?" Lan Thanh híp mắt lại.
"Nếu rảnh ngươi có thể thắp cho hắn một nén hương, chúc hắn thượng lộ bình an." Giọng nói vẫn ấm áp như trước.
/21
|