Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Hứa Huyền Thụy một đường thẳng về đến nhà, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên tình cảnh cướp bóc vừa rồi nhìn thấy, lại nghĩ đến tựa hồ cướp bóc gì đó đều là một đội gây án.
Cao ốc Cẩm Thái ở một nơi yên lặng, Chung Ngưng một mình một người ở trên phố đối với đội cướp bóc mà nói là một mục tiêu rất dễ dàng thực hiện.
Đáy lòng anh cảm thấy cô hẳn là sẽ không sao, nhưng đó chỉ là anh cảm thấy.
Hứa Huyền Thụy không phải là người nhiều chuyện, anh không thích quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng Chung Ngưng là bởi vì tăng ca nên mới về muộn, là ông chủ anh có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho nhân viên.
Lúc nãy anh không mở miệng nói đưa cô về là không hy vọng cho cô cơ hội cho rằng anh nhìn cô với con mắt khác.
Không thể bảo đảm nhưng vẫn có thể xác định một chút, vì thế Hứa Huyền Thụy cầm lấy di động gọi cho cô.
"Rất xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện đang trong một cuộc gọi khác, xin quý khách..." Điện thoại bị Hứa Huyền Thụy ấn tắt rồi ném lên bộ sô pha bằng da màu xám, xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc này, Chung Ngưng đang ngồi trên taxi nói với Hà Minh ở đầu kia điện thoại: "Có người gọi cho tôi, cúp trước… Ừm, tôi về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh."
Vừa rồi Hà Minh gọi tới hỏi cô đã gọi được xe hay chưa, còn kêu sau khi cô về đến nhà thì gọi điện thoại báo bình an. Dù sao cũng là đồng nghiệp, đối phương lại là một cô gái, ông chủ của mình lại thuộc dạng lãnh khốc không biết cách săn sóc, làm trợ thủ đắc lực của anh đương nhiên muốn đền bù một chút.
Chung Ngưng phát hiện là Hứa Huyền Thụy gọi tới, cô vội vàng gọi lại.
Tiếng vang một hồi lâu nhưng lại không có ai nghe máy, Chung Ngưng suy đoán hẳn là người bên kia đang có việc, định một hồi nữa lại gọi tới.
Hơn mười phút sau, thời điểm Hứa Huyền Thụy vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm mơ hồ nghe được di động đang vang lên, anh vừa đi đến phòng khách thì tiếng chuông dừng lại.
Không chút nào ngoài ý muốn, hai cuộc gọi nhỡ kia đều là Chung Ngưng gọi tới.
Anh gọi lại, điện thoại lập tức nối máy.
"Tổng giám, anh gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì sao?"
"Cô về đến nhà chưa?" Lời nói quan tâm nhưng ngữ khí lại có chút lãnh đạm.
Chung Ngưng đã quen với thái độ của anh, bởi vậy vẫn là cảm kích: "Tôi đã về đến nhà, cảm ơn tổng giám quan tâm."
"Tôi chỉ là thuận tiện hỏi, tôi gọi điện thoại là có chuyện muốn nói với cô."
Chung Ngưng nghẹn một chút, thu lại ý cười. "Chuyện gì?"
Hứa Huyền Thụy trầm ngâm một lát, nói: "Ngày mai cô đi cùng tôi đến khách sạn Hào Đình."
Khách sạn Hào Đình chính là khách sạn hôm nay đã xảy ra vấn đề kĩ thuật.
Vấn đề không chỉ có một cái, chủ yếu là bản thiết kế có hai chỗ sai. Giấy dán tường nguyên bản phải đổi nhưng giờ vẫn chưa được đổi, và vách ngăn cách còn chưa được làm.
Xét đến cùng thì do nhà thiết kế lấy nhầm bản thiết kế cũ, nếu không phải giấy dán tường bị công nhân không cẩn thận cắt qua, người phụ trách khách sạn gọi đến cáo trạng với Hứa Huyền Thụy làm anh phát hiện ra vấn đề thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Hôm nay vẫn luôn liên tục sửa chữa, khách sạn sắp khai trương nên thời gian chính là yếu tố quan trọng, thời gian của bọn họ đang rất cấp bách.
Vấn đề chính là giấy dán tường không đủ, muốn có thêm giấy thì sẽ tốn mất mấy ngày, vì thế Hứa Huyền Thụy liên hệ với người phụ trách khách sạn. Sau khi bàn với khách hàng liền quyết định đổi lại toàn bộ thiết kế của mười căn phòng cho bọn họ.
Thiết kế mới đã được xác định, kế tiếp Hứa Huyền Thụy muốn đích thân trông coi, anh để Chung Ngưng cùng đi cũng là bình thường.
"Được, đến công ty trước sao?" Chung Ngưng hỏi.
"Không cần, ngày mai cô có thể mặc đồ nhẹ nhàng."
Hôm nay anh thấy gót chân Chung Ngưng có chút hồng, nhưng cái này là do anh thuận tiện nêu ra mà thôi.
"Được." Chung Ngưng khẽ nhếch miệng.
Hứa Huyền Thụy không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Tâm tình của Chung Ngưng có chút không tồi, nghĩ đến Hứa Huyền Thụy cũng không phải vô tình như vậy.
Đương nhiên cô cảm thấy cao hứng là bởi vì biết được ít nhất Hứa Huyền Thụy tốt hơn một chút so với tưởng tượng của cô, khả năng bị đá rơi xuống cũng theo đó mà giảm đi một ít.
Hôm sau, Chung Ngưng mặc quần tây đen, chọn một đôi giày da cao ba centimet đi làm.
Cô tới sớm nên ở trước thang máy một người cũng không có, cảm thán thời gian làm việc ở RZ đã hơn ba tháng, rốt cuộc hôm nay cũng không cần chờ thang máy nữa, thậm chí có thể cảm thụ một chút tư vị ngồi thang máy chuyên dụng.
Tâm tình tốt nên trên mặt liền mang theo tươi cười, trên vách thang máy là ảnh ngược thân ảnh của cô, ừm, bởi vì giày mà cô cảm thấy mình thấp đi không ít.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Hứa Huyền Thụy nhìn cô như nhìn một cục đá.
Chung Ngưng có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa, biểu tình ngưng lại một hồi nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Cô cười giơ tay chào hỏi, "Tổng giám, một ngày tốt lành."
"Ừm."
Cô giữ vững nụ cười đi vào thang máy, xoay người liền đối mặt với cửa, duỗi tay ấn nút đóng lại.
Chung Ngưng hơi cúi đầu, tận lực không nhìn thân ảnh của Hứa Huyền Thụy trên vách thang máy, chính là không nghĩ tới dư quang vẫn là thấy được đôi chân dài thẳng tắp của anh mặc một chiếc quần tây đen.
Bởi vì hôm nay Chung Ngưng mang giày đế thấp nên so sánh với anh, cô có vẻ quá lùn. Trong thang máy chật chội có hai người im lặng đứng.
Chung Ngưng không phải là người hướng nội, năng lực giao tiếp cũng không tồi, nhưng đối mặt với Hứa Huyền Thụy thì trừ bỏ công việc cô lại không biết mình phải nói gì.
Tán gẫu hàn huyên gì đó Hứa Huyền Thụy nhất định sẽ phiền chán, đến cả khi nhắc đến công việc cô còn nhớ rõ lời mà Hứa Huyền Thụy nói với Tina tối hôm qua.
Thế nhưng không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy lại mở miệng trước, anh nói: "Chờ cô chuẩn bị tư liệu ngày hôm qua một chút, 9 giờ đúng mở cuộc họp."
"Được, có cần chuẩn bị cà phê không?"
"Ừm."
"Tôi chuẩn bị cho anh sao?" Hơn một tuần sau khi Chung Ngưng vào làm việc thì Hứa Huyền Thụy đều ở văn phòng tự pha cà phê uống, chưa bao giờ uống cà phê hòa tan.
Hứa Huyền Thụy suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cho tôi một ly cà phê đặc."
"Được." Thanh âm Chung Ngưng thanh thúy, đối với công việc rất có tính tích cực.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng 16, Chung Ngưng đi theo sau Hứa Huyền Thụy vào.
Chân anh rất dài nên đi rất nhanh, giống như không muốn lãng phí một chút thời gian nào cả. Điểm này quả thực không giống với Tề An Trạch, người kia thường xuyên là bộ dáng không nhanh không chậm lại còn phảng phất như không chút để ý.
Tóm lại chính là nếu muốn đuổi kịp bước chân Hứa Huyền Thụy thì có chút mệt.
Gần chín giờ Chung Ngưng thu dọn lại phòng họp, nhân viên bộ phận thiết kế đều lục tục đi vào, Chung Ngưng phát tư liệu ra, cà phê cũng chuẩn bị xong.
"Chung Ngưng, chỗ này dơ quá, cô lấy khăn lau cho tôi đi." Người nói chuyện chính là Lý Nhạc Kỳ, nàng làm đổ cà phê ra, trên mặt bàn có một vòng cà phê.
Trên bàn rõ ràng có hộp khăn giấy, nàng đứng lên duỗi tay lấy một hai tờ lau là được, nhưng nàng lại một bộ dạng không muốn động, ngồi chờ Chung Ngưng đến giúp giải quyết.
Loại hành vi nhằm vào này là dành cho trẻ con, trong lòng Chung Ngưng rất khinh thường.
Lý Nhạc Kỳ cùng phe với Tina, ngày đó ở phòng nghỉ người nói khó nghe nhất chính là Lý Nhạc Kỳ.
Các đồng nghiệp khác không lên tiếng, mà các nhà thiết kế nữ đều là một bộ dáng xem kịch vui. Còn các nhà thiết kế nam đều biết đây là ý gì, chính là bọn họ lười dính líu đến chuyện của phụ nữ.
Chung Ngưng cũng không chờ ai giúp mình ra mặt, cô cười nói: "Được."
Cô vòng qua bàn dài, trên mặt mang theo nụ cười vô hại, cô duỗi tay cầm lấy khăn giấy, đặt trước mặt Lý Nhạc Kỳ, "Dùng khăn giấy lau là được rồi."
Lý Nhạc Kỳ khẽ nhíu mày, lông mày được miêu tả đến tinh tế thay đổi hình dạng. Nàng nhìn Chung Ngưng, miệng đã mở thế nhưng lời còn chưa nói đã bị cô giành trước.
"Chuyện nhỏ không tốn sức, không cần phải nói cảm ơn."
Lý Nhạc Kỳ ở trong lòng chửi thầm, ai muốn cảm ơn cô! Tôi mới không thèm cảm ơn cô!
Tina ngồi bên cạnh Lý Nhạc Kỳ, nàng lạnh mặt nhìn hết thảy chuyện này.
Chung Ngưng nâng cổ tay nhìn thời gian, còn hai phút nữa là đến chín giờ.
Cô đi đến vị trí của mình, Lý Nhạc Kỳ khó chịu cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, vừa mới vào miệng liền phun ra. Nàng cao giọng nói: "Sao lại khó uống như vậy chứ! Ai pha cà phê?"
Kỳ thật là nàng bị phỏng, căn bản không nếm ra được hương vị gì.
Lý Nhạc Kỳ chính là muốn cho Chung Ngưng ngột ngạt, nàng muốn nhìn thấy cô phải khó chịu. Phải biết rằng vốn dĩ nàng cho rằng người được làm trợ lý cho Hứa Huyền Thụy chính là nàng, không nghĩ tới đợi lâu như vậy cuối cùng đột nhiên xuất hiện một người hoàn toàn không biết gì về thiết kế như Chung Ngưng.
Chẳng qua vừa rồi nàng muốn làm khó dễ Chung Ngưng một chút mà thôi, chính là không thành công ngược lại lại làm chính mình buồn bực. Chính mình đang bực mà đối phương thì lại đang cười, còn có chuyện nào khó chịu hơn chuyện này sao?
Nàng chính là muốn cho Chung Ngưng cũng không cao hứng một chút.
Nhưng mà, ngay lúc này Hứa Huyền Thụy đã đi đến, vừa vặn nghe được lời nói của Lý Nhạc Kỳ.
Anh hơi dừng bước, nhìn thoáng qua cô ta.
Chung Ngưng nhíu mày, nói: "Là tôi pha, rất khó uống sao?"
Cô làm việc đã hơn một năm, tuy rằng trước kia không phải làm trợ lý nhưng cũng pha cà phê cho lãnh đạo không ít. Lúc làm cấp dưới của Tề An Trạch thì mỗi lần mở cuộc họp cơ bản cũng đều là cô chuẩn bị cà phê, trừ bỏ lúc vừa mới đi làm không bao lâu kia, những lần sau đều không nghe phàn nàn.
Cà phê hòa tan không dễ uống nhưng cũng sẽ không quá khó uống, vậy nên đã là uống cà phê hòa tan thì ai cũng sẽ không bắt bẻ như vậy.
Hứa Huyền Thụy nhìn thoáng qua Lý Nhạc Kỳ, nói: "Khó uống thì đừng uống, nơi này là công ty không phải quán cà phê."
Lý Nhạc Kỳ hơi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, "Khó uống cũng không cho nói."
Nàng nói rất nhỏ, chỉ có người ngồi bên cạnh nàng nghe thấy, nào dám để Hứa Huyền Thụy nghe được.
Sau khi Hứa Huyền Thụy ngồi xuống, cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, Chung Ngưng có chút khẩn trương nhìn anh. Người khác đánh giá, cô không để bụng, nhưng Hứa Huyền Thụy thì khác, anh là cơm áo của cha mẹ cô, còn lại là người rất hay bắt bẻ.
Hứa Huyền Thụy uống một nửa cũng không nói gì, lập tức bắt đầu cuộc họp.
Tổng giám chưa bao giờ uống cà phê hòa tan bây giờ lại uống, hơn nữa mặt không đổi sắc...
Đại đa số người ở đây đã có quyết tâm, đối với Chung Ngưng về sau vẫn là khách khí thì tốt hơn.
Beta: Seen Me.
Hứa Huyền Thụy một đường thẳng về đến nhà, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên tình cảnh cướp bóc vừa rồi nhìn thấy, lại nghĩ đến tựa hồ cướp bóc gì đó đều là một đội gây án.
Cao ốc Cẩm Thái ở một nơi yên lặng, Chung Ngưng một mình một người ở trên phố đối với đội cướp bóc mà nói là một mục tiêu rất dễ dàng thực hiện.
Đáy lòng anh cảm thấy cô hẳn là sẽ không sao, nhưng đó chỉ là anh cảm thấy.
Hứa Huyền Thụy không phải là người nhiều chuyện, anh không thích quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng Chung Ngưng là bởi vì tăng ca nên mới về muộn, là ông chủ anh có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho nhân viên.
Lúc nãy anh không mở miệng nói đưa cô về là không hy vọng cho cô cơ hội cho rằng anh nhìn cô với con mắt khác.
Không thể bảo đảm nhưng vẫn có thể xác định một chút, vì thế Hứa Huyền Thụy cầm lấy di động gọi cho cô.
"Rất xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện đang trong một cuộc gọi khác, xin quý khách..." Điện thoại bị Hứa Huyền Thụy ấn tắt rồi ném lên bộ sô pha bằng da màu xám, xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc này, Chung Ngưng đang ngồi trên taxi nói với Hà Minh ở đầu kia điện thoại: "Có người gọi cho tôi, cúp trước… Ừm, tôi về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh."
Vừa rồi Hà Minh gọi tới hỏi cô đã gọi được xe hay chưa, còn kêu sau khi cô về đến nhà thì gọi điện thoại báo bình an. Dù sao cũng là đồng nghiệp, đối phương lại là một cô gái, ông chủ của mình lại thuộc dạng lãnh khốc không biết cách săn sóc, làm trợ thủ đắc lực của anh đương nhiên muốn đền bù một chút.
Chung Ngưng phát hiện là Hứa Huyền Thụy gọi tới, cô vội vàng gọi lại.
Tiếng vang một hồi lâu nhưng lại không có ai nghe máy, Chung Ngưng suy đoán hẳn là người bên kia đang có việc, định một hồi nữa lại gọi tới.
Hơn mười phút sau, thời điểm Hứa Huyền Thụy vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm mơ hồ nghe được di động đang vang lên, anh vừa đi đến phòng khách thì tiếng chuông dừng lại.
Không chút nào ngoài ý muốn, hai cuộc gọi nhỡ kia đều là Chung Ngưng gọi tới.
Anh gọi lại, điện thoại lập tức nối máy.
"Tổng giám, anh gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì sao?"
"Cô về đến nhà chưa?" Lời nói quan tâm nhưng ngữ khí lại có chút lãnh đạm.
Chung Ngưng đã quen với thái độ của anh, bởi vậy vẫn là cảm kích: "Tôi đã về đến nhà, cảm ơn tổng giám quan tâm."
"Tôi chỉ là thuận tiện hỏi, tôi gọi điện thoại là có chuyện muốn nói với cô."
Chung Ngưng nghẹn một chút, thu lại ý cười. "Chuyện gì?"
Hứa Huyền Thụy trầm ngâm một lát, nói: "Ngày mai cô đi cùng tôi đến khách sạn Hào Đình."
Khách sạn Hào Đình chính là khách sạn hôm nay đã xảy ra vấn đề kĩ thuật.
Vấn đề không chỉ có một cái, chủ yếu là bản thiết kế có hai chỗ sai. Giấy dán tường nguyên bản phải đổi nhưng giờ vẫn chưa được đổi, và vách ngăn cách còn chưa được làm.
Xét đến cùng thì do nhà thiết kế lấy nhầm bản thiết kế cũ, nếu không phải giấy dán tường bị công nhân không cẩn thận cắt qua, người phụ trách khách sạn gọi đến cáo trạng với Hứa Huyền Thụy làm anh phát hiện ra vấn đề thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Hôm nay vẫn luôn liên tục sửa chữa, khách sạn sắp khai trương nên thời gian chính là yếu tố quan trọng, thời gian của bọn họ đang rất cấp bách.
Vấn đề chính là giấy dán tường không đủ, muốn có thêm giấy thì sẽ tốn mất mấy ngày, vì thế Hứa Huyền Thụy liên hệ với người phụ trách khách sạn. Sau khi bàn với khách hàng liền quyết định đổi lại toàn bộ thiết kế của mười căn phòng cho bọn họ.
Thiết kế mới đã được xác định, kế tiếp Hứa Huyền Thụy muốn đích thân trông coi, anh để Chung Ngưng cùng đi cũng là bình thường.
"Được, đến công ty trước sao?" Chung Ngưng hỏi.
"Không cần, ngày mai cô có thể mặc đồ nhẹ nhàng."
Hôm nay anh thấy gót chân Chung Ngưng có chút hồng, nhưng cái này là do anh thuận tiện nêu ra mà thôi.
"Được." Chung Ngưng khẽ nhếch miệng.
Hứa Huyền Thụy không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Tâm tình của Chung Ngưng có chút không tồi, nghĩ đến Hứa Huyền Thụy cũng không phải vô tình như vậy.
Đương nhiên cô cảm thấy cao hứng là bởi vì biết được ít nhất Hứa Huyền Thụy tốt hơn một chút so với tưởng tượng của cô, khả năng bị đá rơi xuống cũng theo đó mà giảm đi một ít.
Hôm sau, Chung Ngưng mặc quần tây đen, chọn một đôi giày da cao ba centimet đi làm.
Cô tới sớm nên ở trước thang máy một người cũng không có, cảm thán thời gian làm việc ở RZ đã hơn ba tháng, rốt cuộc hôm nay cũng không cần chờ thang máy nữa, thậm chí có thể cảm thụ một chút tư vị ngồi thang máy chuyên dụng.
Tâm tình tốt nên trên mặt liền mang theo tươi cười, trên vách thang máy là ảnh ngược thân ảnh của cô, ừm, bởi vì giày mà cô cảm thấy mình thấp đi không ít.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Hứa Huyền Thụy nhìn cô như nhìn một cục đá.
Chung Ngưng có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa, biểu tình ngưng lại một hồi nhưng cũng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Cô cười giơ tay chào hỏi, "Tổng giám, một ngày tốt lành."
"Ừm."
Cô giữ vững nụ cười đi vào thang máy, xoay người liền đối mặt với cửa, duỗi tay ấn nút đóng lại.
Chung Ngưng hơi cúi đầu, tận lực không nhìn thân ảnh của Hứa Huyền Thụy trên vách thang máy, chính là không nghĩ tới dư quang vẫn là thấy được đôi chân dài thẳng tắp của anh mặc một chiếc quần tây đen.
Bởi vì hôm nay Chung Ngưng mang giày đế thấp nên so sánh với anh, cô có vẻ quá lùn. Trong thang máy chật chội có hai người im lặng đứng.
Chung Ngưng không phải là người hướng nội, năng lực giao tiếp cũng không tồi, nhưng đối mặt với Hứa Huyền Thụy thì trừ bỏ công việc cô lại không biết mình phải nói gì.
Tán gẫu hàn huyên gì đó Hứa Huyền Thụy nhất định sẽ phiền chán, đến cả khi nhắc đến công việc cô còn nhớ rõ lời mà Hứa Huyền Thụy nói với Tina tối hôm qua.
Thế nhưng không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy lại mở miệng trước, anh nói: "Chờ cô chuẩn bị tư liệu ngày hôm qua một chút, 9 giờ đúng mở cuộc họp."
"Được, có cần chuẩn bị cà phê không?"
"Ừm."
"Tôi chuẩn bị cho anh sao?" Hơn một tuần sau khi Chung Ngưng vào làm việc thì Hứa Huyền Thụy đều ở văn phòng tự pha cà phê uống, chưa bao giờ uống cà phê hòa tan.
Hứa Huyền Thụy suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cho tôi một ly cà phê đặc."
"Được." Thanh âm Chung Ngưng thanh thúy, đối với công việc rất có tính tích cực.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng 16, Chung Ngưng đi theo sau Hứa Huyền Thụy vào.
Chân anh rất dài nên đi rất nhanh, giống như không muốn lãng phí một chút thời gian nào cả. Điểm này quả thực không giống với Tề An Trạch, người kia thường xuyên là bộ dáng không nhanh không chậm lại còn phảng phất như không chút để ý.
Tóm lại chính là nếu muốn đuổi kịp bước chân Hứa Huyền Thụy thì có chút mệt.
Gần chín giờ Chung Ngưng thu dọn lại phòng họp, nhân viên bộ phận thiết kế đều lục tục đi vào, Chung Ngưng phát tư liệu ra, cà phê cũng chuẩn bị xong.
"Chung Ngưng, chỗ này dơ quá, cô lấy khăn lau cho tôi đi." Người nói chuyện chính là Lý Nhạc Kỳ, nàng làm đổ cà phê ra, trên mặt bàn có một vòng cà phê.
Trên bàn rõ ràng có hộp khăn giấy, nàng đứng lên duỗi tay lấy một hai tờ lau là được, nhưng nàng lại một bộ dạng không muốn động, ngồi chờ Chung Ngưng đến giúp giải quyết.
Loại hành vi nhằm vào này là dành cho trẻ con, trong lòng Chung Ngưng rất khinh thường.
Lý Nhạc Kỳ cùng phe với Tina, ngày đó ở phòng nghỉ người nói khó nghe nhất chính là Lý Nhạc Kỳ.
Các đồng nghiệp khác không lên tiếng, mà các nhà thiết kế nữ đều là một bộ dáng xem kịch vui. Còn các nhà thiết kế nam đều biết đây là ý gì, chính là bọn họ lười dính líu đến chuyện của phụ nữ.
Chung Ngưng cũng không chờ ai giúp mình ra mặt, cô cười nói: "Được."
Cô vòng qua bàn dài, trên mặt mang theo nụ cười vô hại, cô duỗi tay cầm lấy khăn giấy, đặt trước mặt Lý Nhạc Kỳ, "Dùng khăn giấy lau là được rồi."
Lý Nhạc Kỳ khẽ nhíu mày, lông mày được miêu tả đến tinh tế thay đổi hình dạng. Nàng nhìn Chung Ngưng, miệng đã mở thế nhưng lời còn chưa nói đã bị cô giành trước.
"Chuyện nhỏ không tốn sức, không cần phải nói cảm ơn."
Lý Nhạc Kỳ ở trong lòng chửi thầm, ai muốn cảm ơn cô! Tôi mới không thèm cảm ơn cô!
Tina ngồi bên cạnh Lý Nhạc Kỳ, nàng lạnh mặt nhìn hết thảy chuyện này.
Chung Ngưng nâng cổ tay nhìn thời gian, còn hai phút nữa là đến chín giờ.
Cô đi đến vị trí của mình, Lý Nhạc Kỳ khó chịu cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, vừa mới vào miệng liền phun ra. Nàng cao giọng nói: "Sao lại khó uống như vậy chứ! Ai pha cà phê?"
Kỳ thật là nàng bị phỏng, căn bản không nếm ra được hương vị gì.
Lý Nhạc Kỳ chính là muốn cho Chung Ngưng ngột ngạt, nàng muốn nhìn thấy cô phải khó chịu. Phải biết rằng vốn dĩ nàng cho rằng người được làm trợ lý cho Hứa Huyền Thụy chính là nàng, không nghĩ tới đợi lâu như vậy cuối cùng đột nhiên xuất hiện một người hoàn toàn không biết gì về thiết kế như Chung Ngưng.
Chẳng qua vừa rồi nàng muốn làm khó dễ Chung Ngưng một chút mà thôi, chính là không thành công ngược lại lại làm chính mình buồn bực. Chính mình đang bực mà đối phương thì lại đang cười, còn có chuyện nào khó chịu hơn chuyện này sao?
Nàng chính là muốn cho Chung Ngưng cũng không cao hứng một chút.
Nhưng mà, ngay lúc này Hứa Huyền Thụy đã đi đến, vừa vặn nghe được lời nói của Lý Nhạc Kỳ.
Anh hơi dừng bước, nhìn thoáng qua cô ta.
Chung Ngưng nhíu mày, nói: "Là tôi pha, rất khó uống sao?"
Cô làm việc đã hơn một năm, tuy rằng trước kia không phải làm trợ lý nhưng cũng pha cà phê cho lãnh đạo không ít. Lúc làm cấp dưới của Tề An Trạch thì mỗi lần mở cuộc họp cơ bản cũng đều là cô chuẩn bị cà phê, trừ bỏ lúc vừa mới đi làm không bao lâu kia, những lần sau đều không nghe phàn nàn.
Cà phê hòa tan không dễ uống nhưng cũng sẽ không quá khó uống, vậy nên đã là uống cà phê hòa tan thì ai cũng sẽ không bắt bẻ như vậy.
Hứa Huyền Thụy nhìn thoáng qua Lý Nhạc Kỳ, nói: "Khó uống thì đừng uống, nơi này là công ty không phải quán cà phê."
Lý Nhạc Kỳ hơi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, "Khó uống cũng không cho nói."
Nàng nói rất nhỏ, chỉ có người ngồi bên cạnh nàng nghe thấy, nào dám để Hứa Huyền Thụy nghe được.
Sau khi Hứa Huyền Thụy ngồi xuống, cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, Chung Ngưng có chút khẩn trương nhìn anh. Người khác đánh giá, cô không để bụng, nhưng Hứa Huyền Thụy thì khác, anh là cơm áo của cha mẹ cô, còn lại là người rất hay bắt bẻ.
Hứa Huyền Thụy uống một nửa cũng không nói gì, lập tức bắt đầu cuộc họp.
Tổng giám chưa bao giờ uống cà phê hòa tan bây giờ lại uống, hơn nữa mặt không đổi sắc...
Đại đa số người ở đây đã có quyết tâm, đối với Chung Ngưng về sau vẫn là khách khí thì tốt hơn.
/65
|