Chương 10.2: Giới hạn nào cho tình yêu?
Tối hôm đó sau khi hoàn thành bữa cơm tôi chạy nhanh lên phòng khóa cửa cẩn thận trước khi mang món đồ phạm pháp đó ra, cảm giác chạm vào nó khiến tôi lạnh hết sống lưng vì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt ngoài đời thực. Cả ngày cứ nghĩ về nó làm tôi không tài nào tập trung được vào những chuyện khác làm việc gì cũng bị hỏng, tôi vẫn cảm thấy rất sợ nếu như một ai đó phát hiện trong nhà có lưu trữ vũ khí trái pháp luật thì phải làm sao? Tất nhiên tôi không muốn dây dưa với cảnh sát, chỉ tổ thêm rắc rối. Đang mãi suy nghĩ tiếng gõ cửa vang lên làm tôi giật mình, trong lúc hoảng vô tình đánh rơi khẩu súng, nó nhanh chóng va đập vào sàn và một tiếng... đoàng vang khắp căn nhà, tôi như chết đứng tại chỗ nhìn viên đạn đâm thẳng vào tấm hình tôi và hắn chụp chung được treo trên tường, trán y bị thủng một lỗ đen xung quanh khói bay lên nhàn nhạt, tôi có thể nghe thấy mùi thuốc súng nồng đậm khó chịu trong không khí.
Ầm... ầm... ầm...
- Huy, em có trong đó không?
Tiếng đập cửa dồn dập và tiếng gào hét của hắn vang dội bên ngoài, lúc đó tôi thật sự rất rối bời không biết nên làm cái gì nữa, nhưng không lâu sau tôi đã tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, lao nhanh lại tấm ảnh gỡ nó xuống rồi giấu vào gầm giường, tôi cũng đem cất khẩu súng vào chỗ bí mật tiện thể dọn dẹp luôn mãnh đạn nằm lăn lóc trên sàn. Bên ngoài hắn vẫn dồn dập gõ cửa điên cuồng gào hét, tôi từ từ bình tĩnh lại tỏ ra chưa có chuyện gì xảy ra rồi tiến đến mở cửa; y vừa vào liền nhanh chóng ôm chầm lấy tôi không buông, lực đạo quá mạnh nó làm hô hấp khó khăn hơn, tôi phải cố gắng lắm mới có thể đẩy thân thể to lớn phía trước ra khỏi mình, lúc này mặt y trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu dễ dàng thấy được sự lo lắng đột độ từ bên trong đó, cố gắng nhấn chìm lo sợ trong lòng tôi đặt tay lên vai đối phương trấn an:
- Em không sao. Mà có chuyện gì vậy?
Ngay lập tức sau đó tôi chợt giật mình, đây là câu nói đầu tiên giữa hai đứa suốt một tuần chiến tranh lạnh , về phía hắn chẳng màng tới nó mà chỉ lo lắng nhìn tôi, không ngừng xem xét từ đầu đến chân, một lúc sau y mới mở lời giọng vẫn còn run run:
- Anh nghe tiếng nổ lớn từ trong đây. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
- Em mới ngủ thức dậy đâu biết chuyện gì. Chắc anh nghe nhằm rồi đó.
- Anh cảm thấy không ổn, để anh điện ba.
Hắn chạy nhanh qua phòng lấy điện thoại gọi cho ba Phúc Huy, tôi hoảng hốt đuổi theo, chuyện này không thể cho ông biết được, tôi một phần vì làm theo bức thư và cũng một phần không muốn tiết lộ món đồ này sớm quá, tôi cần thời gian để điều tra xem ai đang đứng phía sau vụ việc này.
- Anh... anh huy... chờ đã...
- Sao vậy? - Hắn nghe tiếng tôi bất ngờ quay lại.
- Em nghĩ tốt nhất đừng cho ba biết, ông bận nhiều việc rồi, chúng ta phải cho ông thời gian nghỉ ngơi đã, anh hiểu ý em chứ?
- Ừm, được rồi.
Tôi không nói thêm mà quay gót trở về phòng, trên đường đi tôi cảm giác được hắn vẫn còn đứng đó dõi theo, tôi hiểu hắn muốn gì và định làm gì, nhưng thái độ cứ dè chừng đó có thể làm hắn vụt mất cơ hội. Tôi không phủ nhận rằng tôi rất yêu y, yêu đến tâm can rối bời nhiều đêm ngủ không được chỉ vì nhớ đến y, chỉ cần một lần thôi, một lần y gọi tên và níu kéo, tôi hoàn toàn có thể bỏ qua mọi lỗi lầm quá khứ mà đến bên y, chỉ cần vậy mà sao... tôi vẫn chưa nghe.
- Quốc... Quốc Huy...
Tiếng gọi thân quen làm tôi khựng lại trên đường về, nó nghe sao mà ấm áp thế và còn ẩn chứa một chút gì đó bối rối từ bên trong như cặp trai gái lần đầu gặp nhau. Tôi thầm cười hạnh phúc trong lòng nhưng không biểu lộ ra ngoài rồi từ từ quay qua nhìn hắn.
- Có chuyện gì?
Đôi mắt đó đã bao nhiêu lần cướp mất linh hồn của tôi, khiến trái tim nơi lồng ngực không ngừng rung động. Hắn hết nhìn tôi rồi lại nhìn trần nhà, tay rãi đầu ra vẻ đang bối rối.
- Ừm... chúng ta... nói chuyện một chút được không?
Lòng tôi dâng trào lên niềm hạnh phúc nhưng cũng phải kiềm chế không thể bộc phát rõ ràng, hắn vẫn nhìn tôi đầy mong đợi câu trả lời, tôi cũng chỉ im lặng bất động suy nghĩ về những chuyện sắp xảy ra. Hắn vẫn cứ thế chờ đợi kết quả, tôi cũng chẳng muốn cả hai chỉ nhìn nhau lâu như vậy nên gật đầu vài cái, hắn nhận được hồi đáp cười tít mắt ngay lập tức nắm lấy tay tôi kéo vào phòng. Không gian trong phòng của hắn đã thay đổi hoàn toàn, không còn bừa bộn như lần tôi bị nhốt có vẻ nó sáng sủa và thoải mái hơn; cả hai chúng tôi ngồi đối diện nhau trên giường không ai nói lấy một lời, một lúc lâu sau đó hắn mới nấm lấy tay tôi, giọng rất chân thành:
- Cho... cho anh xin lỗi, anh biết mình sai rất nhiều, anh chỉ cầu xin em đừng lạnh nhạt với anh nữa...
Đó là những gì hắn muốn nói với tôi sao? Chỉ một lời xin lỗi và một khẩn cầu nhưng cũng đủ làm tôi phải mềm lòng đến cỡ nào, tại sao hắn lại yếu đuối như thế, con người mạnh mẽ lúc trước chẳng lẽ chỉ sau một đêm hoàn toàn biến mất rồi ư. Tôi cũng chẳng biết mình phải nói gì cho phải, chỉ nhìn xuống sàn không dám đối diện với người phía trước.
- Nếu em không đồng ý thì thôi vậy.
- A...
Tôi bất ngờ ngước lên, hắn ỉu xìu ngã lưng lên giường nằm quay mặt vào trong, tôi biết hắn đang rất buồn và thất vọng bản thân mình nhiều lắm. Thật ra tôi không phải là không đồng ý mà chẳng qua lòng can đảm của tôi không cho phép, nó quá yếu đuối để thực hiện câu nói đó. Một lúc sau tôi nghe có tiếng gì đó rất nhỏ như bị kiềm nén rất chặt nhưng không đủ mạnh làm nó bật ra ngoài, tôi cứng đơ người phát hiện thân thể của hắn đang run lên một lúc càng nhanh, hắn đang khóc? Hắn đang yếu đuối trước tôi? Hành động đó chưa bao giờ xuất hiện suốt mười mấy năm qua, vậy mà chỉ vì tôi mà hắn lại khóc. Tôi không biết tại sao lúc ấy bản thân mình lại thấy tội nghiệp hắn hơn bao giờ hết, hắn quá đáng thương, tôi bất giác chồm đến ôm lấy con người đang run lên từng hồi đó, hắn quá yếu đuối, yếu đuối hơn tôi rất nhiều.
- Em xin lỗi, em chẳng bao giờ hiểu hết được anh.
Tôi vừa nói xong hắn khóc to lên, có lẽ đã không thể kiềm chế được nữa, vậy thì tốt cứ thế cho nó bộc phát đi rồi chúng ta lại nhẹ nhõm trong lòng. Một lúc sau có vẻ hắn đã bình tĩnh hơn, tôi mới ôm lấy mặt hắn đối diện với mình rồi ngay lập tức đặt lên môi đối phương một nụ hôn thật sâu thật nồng nhiệt, hắn bất ngờ vài giây nhưng cũng mạnh bạo đáp trả, cả hai vật vã nhau trên giường chăn ga đều vì vậy mà bừa bộn rơi xuống sàn, tôi muốn hắn rất nhiều, muốn hắn cư nhiên đi vào tôi, yêu tôi bằng mọi cách kể cả dùng những món đồ chơi biến thái kia tôi cũng cam chịu.
Áo của hai đứa nhanh chóng được cởi ra rồi quăng xuống sàn không thương tiếc, đôi tay hư hỏng của hắn không ngừng kích thích mọi ngóc ngách trên cơ thể trần của tôi, những cái mơn trớn làm đầu óc tôi quay điên cuồng trong bão tình, điên dại bấu vào vai y đến rỉ máu. Hắn rời bỏ đôi môi sưng đỏ chuyển dần xuống cổ, không ngừng cắn mút tạo ra những vết hôn mê người, tôi không muốn chỉ bất động nằm hưởng thụ nên di chuyển tay tìm lấy đứa em trai của hắn ôn nhu dỗ dành, nó theo phản xạ mà trướng lên trong lớp quần thể thao, nhô lên một cục hoành tráng.
- Chậm... một chút... kẻo anh ra - Giọng hắn ngắt quãng trong hơi thở.
- Hôm nay... anh yếu thế?
- Em... kích thích... quá.
Tôi chỉ cười dâm đãng, nào ngờ hắn cũng có ngày yếu đến như vậy, lần trước y ra vào tôi cũng gần một tiếng mới bắn mà. Tôi bị gián đoạn suy nghĩ khi hắn cắn nhẹ vào chấm hồng trên ngực, cảm giác kích thích không ngừng xông lên đến não, nó thật sự quá tuyệt, một tay tôi điên cuồng ôm lấy đầu hắn tay còn lại ko ngừng mân mê cự vật đang biểu tình bên trong quần. Bỗng hắn dừng lại ngồi lên cởi phăng quần ra luôn, bây giờ y mới được gọi là đẹp nhất, từ trên xuống dưới y như được một nhà nghệ thuật chạm khắc tạo nên, tôi nhìn bức tượng Hi Lạp phía trước mà mém chút nữa xịt máu mũi.
- Quần chặt quá anh khó chịu.
Trời, tôi mém ngất trước câu nói đó của hắn; anh ơi là anh, quần thể thao mà anh chê chặt, sao anh không xem lại tiểu đệ nó lớn như thế nào. Hắn lại nằm xuống tiếp tục ăn hai hạt đậu, rồi nắm lấy tay tôi đặt lên vật nóng hổi nằm bất động trên bụng, vừa chạm vào nó giật giật mấy cái như con cá giẫy dụa trên thớt chuẩn bị đem đi thịt. Bất giác tôi cười khanh khách, hắn đang ăn mấy múi bụng ngon lành nghe được tiếng động từ từ nhìn lên, tôi có thể thấy gương mặt ngu ngơ tức cười của y, đôi mắt nhắm hờ hờ như mấy thằng khờ, bên mép miệng còn dính lại một ít nước dãi, tôi lại cười to hơn nữa.
- Em cười cái gì thế?
- Khịc khịc, không có gì. Tiếp tục nào, thôi mà bỏ qua mấy bước dạo đầu đi. Em muốm lắm rồi.
- Anh thấy hôm nay em lạ lắm.
- Không muốn thì thôi, em về phòng đây.
- Khoan, khoan, được rồi, chìu em là được chứ gì.
Tôi còn tưởng hắn không muốn nữa chứ, trên đời này đa phần đàn ông thấy thịt phía trước đều nổi lòng ham muốn đâu có riêng gì hắn, ra ngoài đường mà nghe mấy thằng nói mình là người đàng hoàng thì đừng bao giờ tin, mười thằng hết chín thằng là có máu ham trong người rồi, thằng còn lại là tại do yếu sinh lý. Lúc này hắn mới đứng dậy đi lại ngăn tủ lấy chai gel bôi trơn rồi trở lại bên giường, tôi còn tưởng y sẽ lấy mấy món đồ chơi Nhật như lúc trước nữa chứ, mà có muốn thì tôi cũng cam chịu không một phần oán hận. Từ trong chai gel hắn nặn ra một ít sau đó nâng hai chân tôi lên đưa ngón tay có chất đặc sệt đó vào hậu huyệt , cảm giác mát lạnh khiến tôi rùng mình, khoái cảm dần dần chiếm lấy tất cả, bất chợt hắn rút tay ra và quăng chai gel xuống đất, tôi cũng chẳng hiểu y đang làm cái gì không lẽ muốn vào khô như lúc trước à?
- Anh nghĩ không cần nữa đâu, anh muốn đạt khoái cảm tối đa.
Tôi nghe xong tâm can nộ hỏa, tối đa cái đầu anh, có đau chết tôi thì còn nghe được. Hắn không chờ lâu thêm liền cầm cự vật một phát tống thẳng vào trong, tôi kêu lên một tiếng rõ to, miệng không ngừng chửi thầm cả dòng họ của hắn, nhưng nghĩ lại tôi với y là cùng cha cùng mẹ nên chỉ còn biết im lặng chịu đựng cơn đau, mà y cũng ác nữa, mới vào mà đã dồn dập đến thế chẳng khác nào là muốn giết người, tôi bên dưới không ngừng kêu chậm lại nhưng y nào nghe. Hắn cứ ra vào trong mười phút rồi đến phát cuối cùng rống lên bắn tất cả qua trong như vũ bão, tôi có thể ước chừng được cũng gần nửa ly uống nước à, ới mà khoan đã, tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn mười phút đã ra rồi ư? Tôi như muốn chửi thề đến nơi, trời ơi là trời con còn chưa thấy được khoái cảm nữa mà ông nỡ cho hắn mười phút đã bắn, còn điều gì khốn nạn hơn điều này nữa không? Gục mắt nhìn xuống thân ảnh đang nằm lười biếng trên ngực mà tôi tức muốn ói máu.
- Rút ra.
- Ừm. - Hắn toan định rút cự vật ra thì chợt khựng lại như có cái gì đó bất ổn, mà tôi cũng cảm nhận được. - Khoan đã, nó... nó đến mức rồi.
- Hả?
Tôi biết cái gì đang đến chẳng phải cái thằng nhóc đang một lúc trướng lên trong người tôi sao. Hắn nhìn tôi cười, một nụ cười khó ưa, tôi mà không vì đêm nay đã cho y ăn một nấm đấm vào mặt rồi. Hắn lại một lần nữa ra vào bên dưới, lúc này tôi mới cảm nhận được như thế nào là khoái cảm, nó rất tuyệt không thể diễn tả được bằng lời, tôi không ngừng van xin y như lần đầu nhưng lần này thay vì kêu chậm lại thì tôi bảo nhanh hơn, y bị mấy lời dâm đãng của tôi kích thích cư nhiên tăng tốc, chiếc giường cũng vì thế mà động đậy theo phát ra những tiếng chói tai. Mười phút sau hắn rống lên và bắn ra, tôi không biết nói cái gì nữa, tên này có duyên với số mười hay sao ấy, tôi định quay xuống chửi thì hắn lại ôm eo tôi dồn dập ra vào, cái quái gì đang xảy ra thế này? Sinh lý của y đang có vấn đề à?
Mọi thứ tuyệt nhiên tiếp diễn, mười phút là hắn ra, quá trình cứ thế lập đi lập lại cho đến khi cả hai chẳng còn cái gì để bắn thì mới mệt mỏi lăn ra ngủ bỏ mặc một đống lộn xộn xung quanh.
Hết chương 10...
Tối hôm đó sau khi hoàn thành bữa cơm tôi chạy nhanh lên phòng khóa cửa cẩn thận trước khi mang món đồ phạm pháp đó ra, cảm giác chạm vào nó khiến tôi lạnh hết sống lưng vì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt ngoài đời thực. Cả ngày cứ nghĩ về nó làm tôi không tài nào tập trung được vào những chuyện khác làm việc gì cũng bị hỏng, tôi vẫn cảm thấy rất sợ nếu như một ai đó phát hiện trong nhà có lưu trữ vũ khí trái pháp luật thì phải làm sao? Tất nhiên tôi không muốn dây dưa với cảnh sát, chỉ tổ thêm rắc rối. Đang mãi suy nghĩ tiếng gõ cửa vang lên làm tôi giật mình, trong lúc hoảng vô tình đánh rơi khẩu súng, nó nhanh chóng va đập vào sàn và một tiếng... đoàng vang khắp căn nhà, tôi như chết đứng tại chỗ nhìn viên đạn đâm thẳng vào tấm hình tôi và hắn chụp chung được treo trên tường, trán y bị thủng một lỗ đen xung quanh khói bay lên nhàn nhạt, tôi có thể nghe thấy mùi thuốc súng nồng đậm khó chịu trong không khí.
Ầm... ầm... ầm...
- Huy, em có trong đó không?
Tiếng đập cửa dồn dập và tiếng gào hét của hắn vang dội bên ngoài, lúc đó tôi thật sự rất rối bời không biết nên làm cái gì nữa, nhưng không lâu sau tôi đã tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, lao nhanh lại tấm ảnh gỡ nó xuống rồi giấu vào gầm giường, tôi cũng đem cất khẩu súng vào chỗ bí mật tiện thể dọn dẹp luôn mãnh đạn nằm lăn lóc trên sàn. Bên ngoài hắn vẫn dồn dập gõ cửa điên cuồng gào hét, tôi từ từ bình tĩnh lại tỏ ra chưa có chuyện gì xảy ra rồi tiến đến mở cửa; y vừa vào liền nhanh chóng ôm chầm lấy tôi không buông, lực đạo quá mạnh nó làm hô hấp khó khăn hơn, tôi phải cố gắng lắm mới có thể đẩy thân thể to lớn phía trước ra khỏi mình, lúc này mặt y trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu dễ dàng thấy được sự lo lắng đột độ từ bên trong đó, cố gắng nhấn chìm lo sợ trong lòng tôi đặt tay lên vai đối phương trấn an:
- Em không sao. Mà có chuyện gì vậy?
Ngay lập tức sau đó tôi chợt giật mình, đây là câu nói đầu tiên giữa hai đứa suốt một tuần chiến tranh lạnh , về phía hắn chẳng màng tới nó mà chỉ lo lắng nhìn tôi, không ngừng xem xét từ đầu đến chân, một lúc sau y mới mở lời giọng vẫn còn run run:
- Anh nghe tiếng nổ lớn từ trong đây. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
- Em mới ngủ thức dậy đâu biết chuyện gì. Chắc anh nghe nhằm rồi đó.
- Anh cảm thấy không ổn, để anh điện ba.
Hắn chạy nhanh qua phòng lấy điện thoại gọi cho ba Phúc Huy, tôi hoảng hốt đuổi theo, chuyện này không thể cho ông biết được, tôi một phần vì làm theo bức thư và cũng một phần không muốn tiết lộ món đồ này sớm quá, tôi cần thời gian để điều tra xem ai đang đứng phía sau vụ việc này.
- Anh... anh huy... chờ đã...
- Sao vậy? - Hắn nghe tiếng tôi bất ngờ quay lại.
- Em nghĩ tốt nhất đừng cho ba biết, ông bận nhiều việc rồi, chúng ta phải cho ông thời gian nghỉ ngơi đã, anh hiểu ý em chứ?
- Ừm, được rồi.
Tôi không nói thêm mà quay gót trở về phòng, trên đường đi tôi cảm giác được hắn vẫn còn đứng đó dõi theo, tôi hiểu hắn muốn gì và định làm gì, nhưng thái độ cứ dè chừng đó có thể làm hắn vụt mất cơ hội. Tôi không phủ nhận rằng tôi rất yêu y, yêu đến tâm can rối bời nhiều đêm ngủ không được chỉ vì nhớ đến y, chỉ cần một lần thôi, một lần y gọi tên và níu kéo, tôi hoàn toàn có thể bỏ qua mọi lỗi lầm quá khứ mà đến bên y, chỉ cần vậy mà sao... tôi vẫn chưa nghe.
- Quốc... Quốc Huy...
Tiếng gọi thân quen làm tôi khựng lại trên đường về, nó nghe sao mà ấm áp thế và còn ẩn chứa một chút gì đó bối rối từ bên trong như cặp trai gái lần đầu gặp nhau. Tôi thầm cười hạnh phúc trong lòng nhưng không biểu lộ ra ngoài rồi từ từ quay qua nhìn hắn.
- Có chuyện gì?
Đôi mắt đó đã bao nhiêu lần cướp mất linh hồn của tôi, khiến trái tim nơi lồng ngực không ngừng rung động. Hắn hết nhìn tôi rồi lại nhìn trần nhà, tay rãi đầu ra vẻ đang bối rối.
- Ừm... chúng ta... nói chuyện một chút được không?
Lòng tôi dâng trào lên niềm hạnh phúc nhưng cũng phải kiềm chế không thể bộc phát rõ ràng, hắn vẫn nhìn tôi đầy mong đợi câu trả lời, tôi cũng chỉ im lặng bất động suy nghĩ về những chuyện sắp xảy ra. Hắn vẫn cứ thế chờ đợi kết quả, tôi cũng chẳng muốn cả hai chỉ nhìn nhau lâu như vậy nên gật đầu vài cái, hắn nhận được hồi đáp cười tít mắt ngay lập tức nắm lấy tay tôi kéo vào phòng. Không gian trong phòng của hắn đã thay đổi hoàn toàn, không còn bừa bộn như lần tôi bị nhốt có vẻ nó sáng sủa và thoải mái hơn; cả hai chúng tôi ngồi đối diện nhau trên giường không ai nói lấy một lời, một lúc lâu sau đó hắn mới nấm lấy tay tôi, giọng rất chân thành:
- Cho... cho anh xin lỗi, anh biết mình sai rất nhiều, anh chỉ cầu xin em đừng lạnh nhạt với anh nữa...
Đó là những gì hắn muốn nói với tôi sao? Chỉ một lời xin lỗi và một khẩn cầu nhưng cũng đủ làm tôi phải mềm lòng đến cỡ nào, tại sao hắn lại yếu đuối như thế, con người mạnh mẽ lúc trước chẳng lẽ chỉ sau một đêm hoàn toàn biến mất rồi ư. Tôi cũng chẳng biết mình phải nói gì cho phải, chỉ nhìn xuống sàn không dám đối diện với người phía trước.
- Nếu em không đồng ý thì thôi vậy.
- A...
Tôi bất ngờ ngước lên, hắn ỉu xìu ngã lưng lên giường nằm quay mặt vào trong, tôi biết hắn đang rất buồn và thất vọng bản thân mình nhiều lắm. Thật ra tôi không phải là không đồng ý mà chẳng qua lòng can đảm của tôi không cho phép, nó quá yếu đuối để thực hiện câu nói đó. Một lúc sau tôi nghe có tiếng gì đó rất nhỏ như bị kiềm nén rất chặt nhưng không đủ mạnh làm nó bật ra ngoài, tôi cứng đơ người phát hiện thân thể của hắn đang run lên một lúc càng nhanh, hắn đang khóc? Hắn đang yếu đuối trước tôi? Hành động đó chưa bao giờ xuất hiện suốt mười mấy năm qua, vậy mà chỉ vì tôi mà hắn lại khóc. Tôi không biết tại sao lúc ấy bản thân mình lại thấy tội nghiệp hắn hơn bao giờ hết, hắn quá đáng thương, tôi bất giác chồm đến ôm lấy con người đang run lên từng hồi đó, hắn quá yếu đuối, yếu đuối hơn tôi rất nhiều.
- Em xin lỗi, em chẳng bao giờ hiểu hết được anh.
Tôi vừa nói xong hắn khóc to lên, có lẽ đã không thể kiềm chế được nữa, vậy thì tốt cứ thế cho nó bộc phát đi rồi chúng ta lại nhẹ nhõm trong lòng. Một lúc sau có vẻ hắn đã bình tĩnh hơn, tôi mới ôm lấy mặt hắn đối diện với mình rồi ngay lập tức đặt lên môi đối phương một nụ hôn thật sâu thật nồng nhiệt, hắn bất ngờ vài giây nhưng cũng mạnh bạo đáp trả, cả hai vật vã nhau trên giường chăn ga đều vì vậy mà bừa bộn rơi xuống sàn, tôi muốn hắn rất nhiều, muốn hắn cư nhiên đi vào tôi, yêu tôi bằng mọi cách kể cả dùng những món đồ chơi biến thái kia tôi cũng cam chịu.
Áo của hai đứa nhanh chóng được cởi ra rồi quăng xuống sàn không thương tiếc, đôi tay hư hỏng của hắn không ngừng kích thích mọi ngóc ngách trên cơ thể trần của tôi, những cái mơn trớn làm đầu óc tôi quay điên cuồng trong bão tình, điên dại bấu vào vai y đến rỉ máu. Hắn rời bỏ đôi môi sưng đỏ chuyển dần xuống cổ, không ngừng cắn mút tạo ra những vết hôn mê người, tôi không muốn chỉ bất động nằm hưởng thụ nên di chuyển tay tìm lấy đứa em trai của hắn ôn nhu dỗ dành, nó theo phản xạ mà trướng lên trong lớp quần thể thao, nhô lên một cục hoành tráng.
- Chậm... một chút... kẻo anh ra - Giọng hắn ngắt quãng trong hơi thở.
- Hôm nay... anh yếu thế?
- Em... kích thích... quá.
Tôi chỉ cười dâm đãng, nào ngờ hắn cũng có ngày yếu đến như vậy, lần trước y ra vào tôi cũng gần một tiếng mới bắn mà. Tôi bị gián đoạn suy nghĩ khi hắn cắn nhẹ vào chấm hồng trên ngực, cảm giác kích thích không ngừng xông lên đến não, nó thật sự quá tuyệt, một tay tôi điên cuồng ôm lấy đầu hắn tay còn lại ko ngừng mân mê cự vật đang biểu tình bên trong quần. Bỗng hắn dừng lại ngồi lên cởi phăng quần ra luôn, bây giờ y mới được gọi là đẹp nhất, từ trên xuống dưới y như được một nhà nghệ thuật chạm khắc tạo nên, tôi nhìn bức tượng Hi Lạp phía trước mà mém chút nữa xịt máu mũi.
- Quần chặt quá anh khó chịu.
Trời, tôi mém ngất trước câu nói đó của hắn; anh ơi là anh, quần thể thao mà anh chê chặt, sao anh không xem lại tiểu đệ nó lớn như thế nào. Hắn lại nằm xuống tiếp tục ăn hai hạt đậu, rồi nắm lấy tay tôi đặt lên vật nóng hổi nằm bất động trên bụng, vừa chạm vào nó giật giật mấy cái như con cá giẫy dụa trên thớt chuẩn bị đem đi thịt. Bất giác tôi cười khanh khách, hắn đang ăn mấy múi bụng ngon lành nghe được tiếng động từ từ nhìn lên, tôi có thể thấy gương mặt ngu ngơ tức cười của y, đôi mắt nhắm hờ hờ như mấy thằng khờ, bên mép miệng còn dính lại một ít nước dãi, tôi lại cười to hơn nữa.
- Em cười cái gì thế?
- Khịc khịc, không có gì. Tiếp tục nào, thôi mà bỏ qua mấy bước dạo đầu đi. Em muốm lắm rồi.
- Anh thấy hôm nay em lạ lắm.
- Không muốn thì thôi, em về phòng đây.
- Khoan, khoan, được rồi, chìu em là được chứ gì.
Tôi còn tưởng hắn không muốn nữa chứ, trên đời này đa phần đàn ông thấy thịt phía trước đều nổi lòng ham muốn đâu có riêng gì hắn, ra ngoài đường mà nghe mấy thằng nói mình là người đàng hoàng thì đừng bao giờ tin, mười thằng hết chín thằng là có máu ham trong người rồi, thằng còn lại là tại do yếu sinh lý. Lúc này hắn mới đứng dậy đi lại ngăn tủ lấy chai gel bôi trơn rồi trở lại bên giường, tôi còn tưởng y sẽ lấy mấy món đồ chơi Nhật như lúc trước nữa chứ, mà có muốn thì tôi cũng cam chịu không một phần oán hận. Từ trong chai gel hắn nặn ra một ít sau đó nâng hai chân tôi lên đưa ngón tay có chất đặc sệt đó vào hậu huyệt , cảm giác mát lạnh khiến tôi rùng mình, khoái cảm dần dần chiếm lấy tất cả, bất chợt hắn rút tay ra và quăng chai gel xuống đất, tôi cũng chẳng hiểu y đang làm cái gì không lẽ muốn vào khô như lúc trước à?
- Anh nghĩ không cần nữa đâu, anh muốn đạt khoái cảm tối đa.
Tôi nghe xong tâm can nộ hỏa, tối đa cái đầu anh, có đau chết tôi thì còn nghe được. Hắn không chờ lâu thêm liền cầm cự vật một phát tống thẳng vào trong, tôi kêu lên một tiếng rõ to, miệng không ngừng chửi thầm cả dòng họ của hắn, nhưng nghĩ lại tôi với y là cùng cha cùng mẹ nên chỉ còn biết im lặng chịu đựng cơn đau, mà y cũng ác nữa, mới vào mà đã dồn dập đến thế chẳng khác nào là muốn giết người, tôi bên dưới không ngừng kêu chậm lại nhưng y nào nghe. Hắn cứ ra vào trong mười phút rồi đến phát cuối cùng rống lên bắn tất cả qua trong như vũ bão, tôi có thể ước chừng được cũng gần nửa ly uống nước à, ới mà khoan đã, tôi chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn mười phút đã ra rồi ư? Tôi như muốn chửi thề đến nơi, trời ơi là trời con còn chưa thấy được khoái cảm nữa mà ông nỡ cho hắn mười phút đã bắn, còn điều gì khốn nạn hơn điều này nữa không? Gục mắt nhìn xuống thân ảnh đang nằm lười biếng trên ngực mà tôi tức muốn ói máu.
- Rút ra.
- Ừm. - Hắn toan định rút cự vật ra thì chợt khựng lại như có cái gì đó bất ổn, mà tôi cũng cảm nhận được. - Khoan đã, nó... nó đến mức rồi.
- Hả?
Tôi biết cái gì đang đến chẳng phải cái thằng nhóc đang một lúc trướng lên trong người tôi sao. Hắn nhìn tôi cười, một nụ cười khó ưa, tôi mà không vì đêm nay đã cho y ăn một nấm đấm vào mặt rồi. Hắn lại một lần nữa ra vào bên dưới, lúc này tôi mới cảm nhận được như thế nào là khoái cảm, nó rất tuyệt không thể diễn tả được bằng lời, tôi không ngừng van xin y như lần đầu nhưng lần này thay vì kêu chậm lại thì tôi bảo nhanh hơn, y bị mấy lời dâm đãng của tôi kích thích cư nhiên tăng tốc, chiếc giường cũng vì thế mà động đậy theo phát ra những tiếng chói tai. Mười phút sau hắn rống lên và bắn ra, tôi không biết nói cái gì nữa, tên này có duyên với số mười hay sao ấy, tôi định quay xuống chửi thì hắn lại ôm eo tôi dồn dập ra vào, cái quái gì đang xảy ra thế này? Sinh lý của y đang có vấn đề à?
Mọi thứ tuyệt nhiên tiếp diễn, mười phút là hắn ra, quá trình cứ thế lập đi lập lại cho đến khi cả hai chẳng còn cái gì để bắn thì mới mệt mỏi lăn ra ngủ bỏ mặc một đống lộn xộn xung quanh.
Hết chương 10...
/32
|