Thời gian không bao giờ chờ đợi một ai hay một thứ gì trên cõi đời này cả. Chỉ cần nó đi qua một giây một phút nào, sự vật sẽ theo mà thay đổi dù ít hay nhiều. Nhưng vẫn còn một thứ mà tôi cho rằng nó không theo quy luật đó, mặc cho cái gì gọi là thời gian sẽ đi qua như một tia chớp nhưng nó vẫn thế mà trường tồn, có khi lại mạnh mẽ hơn quá khứ. Đó là những gì tôi định nghĩa cho tình yêu , một tình yêu ở trong tôi. Nó đang rất khao khát được biết mùi hạnh phúc và cần một bạn đời sẽ cùng nó hòa chung một nhịp đập. Rằng ngày đó sẽ không xa nữa đâu...
...
Sài Gòn, ngày 25 tháng 4 năm 2016...
Tôi kéo theo Vali bước từng bước thanh thản từ trong ra đại sảnh, mọi người ở đây vẫn rất nhiều như cái ngày mà tôi rời đi. Tôi di chuyển ánh mắt sang từng phía nhằm tìm kiếm những gương mặt thân quen nhất. Từ trong đám đông ồn ào có cánh tay ai đó giơ lên cùng với tiếng gọi lớn:
- Quốc Huy, bên đây này!
Tôi theo âm thanh đó mà nhìn theo, là mẹ. Bà dường như đã ổn hơn cái ngày tôi đi rất nhiều, mặc dù trên gương mặt vẫn còn thấy thấp thoáng vài nét nhăn nhưng đó chẳng là trọng điểm gây xấu mà cái vẻ tươi tắn và nụ cười hiền mới là điểm đáng chú ý nhất. Tôi cũng cười đáp lại đi nhanh hơn đến chỗ bà. Hai mẹ con lao vào ôm thật chặt, tiếng khúc khích của người phụ nữ vang lên giữa những âm thanh ồn ào ở sân bay.
- Nhìn con này, cao lớn quá rồi đấy. Mẹ vui quá.
- Con nhớ mẹ nhiều lắm.
- Chào Huy.
Đến bây giờ tôi mới để ý đến người bên kia. Đó là một cô gái có mái tóc nhuộm vàng chiều, đôi môi hồng bóng như thủy tinh, đôi mắt thâm sâu cuốn hút người nhìn, gương mặt của cô ấy chẳng khác nào một minh tinh làng điện ảnh.
- Đây là... - Tôi nhìn sâu vào đôi mắt của cô thấy rất quen, đã từng gặp rất nhiều lần trong quá khứ. Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Huy không nhớ tôi sao?
- A... à... Vi? Đúng rồi, cậu là Vi đây mà. Xem này mới không gặp có 5 năm thôi mà giờ đã khác xa nhiều quá.
- Hi, Huy cũng vậy mà.
- Thôi được rồi, hai cô cậu định cho cái thân già này đứng ở đây đến bao giờ?
Giọng của mẹ Thảo vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cả hai. Chúng tôi cùng nhau di chuyển ra ngoài, ở đó có một chiếc xe đậu sẵn chờ từ nãy giờ. Trên quãng đường về tôi cứ huyên huyên về những chuyện của mình lúc ở bên Anh Quốc. Tôi cũng thông qua Vi biết cô đang là một nữ Giám đốc của tập đoàn Thanh Thị, đó là tập đoàn của gia đình cô. Một lúc sau mẹ Thảo ngồi phía hàng ghế trên nói cái gì đó với anh tài xế. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường nhựa. Tôi đã xa quê hương chỉ có 5 năm thôi mà sao nó đã thay đổi quá nhiều làm tôi hơi choáng ngợp trước vẻ sầm uất của nó. Chúng tôi không về nhà mà rẽ một hướng khác di chuyển đến một ngọn đồi hoa bồ công anh. Dưới ánh nắng ấm áp của Sài Gòn, những bông hoa bồ công anh từng nhịp đung đưa theo gió, mọi nơi đều là màu trắng của hạt hoa đang lơ lửng giữa không trung, một ít vì thế vô tình bám lấy tóc của ba chúng tôi. Di chuyển chậm rãi giữa cánh đồng chúng tôi đến được nơi cần đến. Một cây cao to xanh rì một màu lá đứng vững vàng trên đồi cỏ dại. Hai ngôi mộ màu trắng nằm im dưới thân cây càng lúc càng rõ; tôi biết một trong hai là của người đàn ông đã mất cách đây 5 năm - ba Phúc Huy - nhưng cái còn lại thì lạ quá. Cả ba bước những bước chân lên đồi, dưới tán cây rộng mát mẻ tôi nhìn vào bia mộ của ba rồi nhìn qua bên cạnh. Giữa không gian chỉ có tiếng lá rì rào trong gió tôi giật mình không thể nói thêm được lời nào. Như không thể tin vào mắt mình, bia mộ đó là của chú Đại, người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời của ba Phúc Huy.
- Chú ấy được phát hiện đã qua đời ở một khách sạn sau một tuần kể từ lúc con đi. Lúc đó mẹ rất sốc khi biết được tin này. Chú ấy qua đời có để lại di chúc cho người vợ và đứa con trai, trên đó có lời nhắn nhủ xin được nằm cạnh bên người ông yêu nhất...
Tôi đơ người đứng lặng im nghe bà thuật lại chuyện quá khứ. Không ngờ chú Đại lại yêu ba Phúc Huy sâu đậm như vậy. Chuyện này quá sốc, tôi chỉ mới về nước đã phải chứng kiến chuyện đau buồn như thế rồi, không biết sau này sẽ có bao nhiêu chuyện tiếp tục xảy ra. Mẹ Thảo có kể lại, trước ngày đám tang của chú Đại bà liền sang nhà dì Hạnh - vợ của chú Đại, nhằm sáng tỏ mối quan hệ của ba Phúc Huy và chú cũng như xin được cho hai người nằm cạnh nhau để ở thế giới bên kia họ mãi mãi hạnh phúc. Ấy vậy mà suốt 5 năm qua tôi không hề biết một chút ít thông tin nào về nó, tôi bất giác thấy bản thân mình có lỗi với hai người đàn ông phía trước.
- Sau đám tang của chú ấy di chúc cũng được đọc, các bệnh viện sẽ giao lại cho đứa con trai quản lý còn ngôi nhà là của dì Hạnh. Haiz... mẹ không thể tin được trên cõi đời này cũng có tình yêu đích thực như vậy... - Bà chợt ngưng lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm như nghĩ ngợi cái gì đó. - Giá như thời gian có thể quay trở lại nhỉ. Mẹ sẽ lựa chọn một con đường khác... - Đoạn này bà chợt bật khóc, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt của bà. - Bà của con và chú Đại sẽ không cần phải qua thế giới khác mới được hạnh phúc...
- Mẹ... mẹ đừng như vậy mà. Tất cả không phải lỗi của mẹ đâu. - Tôi ôm lấy người phụ nữ đang khóc trên bờ ngực mình.
- Đúng rồi đó cô, tất cả cũng không phải lỗi của cô mà.
Tôi nhìn qua Vi, cô cũng đáp trả lại bằng một nụ cười hiền, nó quá đẹp và khiến lòng người xao xuyến. Tôi không hiểu một người xinh đẹp như Vi vậy mà vẫn chưa có bờ vai nào để dựa vào. Phải chăng cô đã có và không muốn nói ra?
Khoảng ba mươi phút sau chúng tôi rời khỏi cánh đồng hoa bồ công anh này, lên xe tiếp tục trở về nhà. Trên đường đi Vi kể lại chuyện của đám bạn ngày xưa; Tuấn thì đang giúp ông Huỳnh tiếp quản tập đoàn, con Đào thì đang tập trung vào mấy cái khách sạn của gia đình, và cuối cùng là nhỏ Trang, ngày xưa nó là đứa thân với tôi nhất, bây giờ nó đang quản lý mấy cái Shop quần áo hạng sang gì đó; tôi rất vui vì mỗi đứa đều có công việc ổn định hết. Bất giác tôi nghĩ về anh, không biết giờ này anh sống như thế nào? Quản lý tập đoàn có tốt không? Và còn nhớ đến tôi chứ?
- Mẹ ơi, anh Trọng Huy bây giờ sống có tốt không?
- Con đừng có nhắc đến nó nữa... - Bà ngồi ở hàng ghế trên nói vọng xuống cũng chẳng buồn quay lại. - Từ sau cái ngày con đi nó lao đầu vào công việc quên ngày quên đêm. Mẹ với con Vi có nhắc nó hoài mà nó không chịu nghe. Sáng thức dậy thì đi làm, tối lại chui đầu vào phòng làm việc khóa cửa ở trong đó cho đến sáng. Riết mẹ cũng chẳng muốn nói nữa, nó muốn làm gì thì làm. Nhìn nó bây giờ hốc hác, mặt mũi như mấy người ngoài 30 tuổi ấy.
Tôi nghe mẹ nói lại về anh mà tim đau lên từng cơn. Không ngờ anh lại như vậy, điên cuồng làm việc cũng chỉ vì muốn quên đi sự cô đơn khi vắng tôi. Chỉ sau một thời gian mà mọi thứ đã quá đổi thay và đau buồn.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh dưới ánh nắng chiều của Sài Gòn. Hôm nay là Chủ Nhật mọi người ra ngoài rất nhiều, chúng tôi cũng vì thế mà bị kẹt xe khoảng hơn 30 phút mới có thể tiếp tục di chuyển. Về đến nhà cũng đã 6 giờ tối, những người giúp việc cũng sắp hoàn thành mọi công việc của họ. Mẹ Thảo có mời Vi ở lại ăn tối nhưng cô từ chối vì có việc phải ra về. Tôi theo lời mẹ lên phòng cất Vali rồi sang phòng làm việc kêu anh xuống cùng ăn cơm. Đứng trước cửa phòng vốn trước đây là của ba Phúc Huy nhưng bây giờ đã là của anh; một khoảng im lặng bao trùm xung quanh, tôi không thể nghe được âm thanh gì sau cánh cửa cách âm này. Đưa tay gõ cửa ba tiếng, tôi tiếp tục đứng im chờ đợi người ra mở cửa; nhưng đợi mãi vẫn không thấy động thái từ bên trong, tôi lại một lần nữa gõ cửa. Ngay lập tức cánh cửa được mở ra, thân ảnh của một người con trai từ từ lộ diện trước mắt. Đó là anh, như mẹ nói đúng, anh bây giờ trông khác quá; gương mặt vốn rất sáng sủa giờ hốc hác đi mấy phần, đôi mắt bị thâm quầng mờ nhạt, dưới cằm có hàng râu quai nón chi chít, đầu tóc rối bù xù, còn thân thể thì... nếu như tôi sau chừng ấy năm đã cao to thêm một chút thì anh lại ốm đi. Tôi bật khóc lao vào ôm người mà mình nhớ nhung từng đêm, anh vẫn đứng đơ ra đó, dường như vẫn chưa hoàn tỉnh lại.
- Trọng Huy, em về rồi đây.
- Qu...ố...c... Quốc Huy, em... thật có phải là em không...?
- Chính là em, em là Quốc Huy đây.
- Em về rồi sao? Em về thật rồi, em về thật rồi. - Anh bấy giờ mới ôm chặt lấy tôi, khóc ướt đẫm trên đôi vai.
Anh ngay lập tức kéo tôi vào trong khóa cửa lại, sau đó là những nụ hôn nhớ nhung sâu đậm kéo dài đến mấy phút, cho đến khi cả hai chẳng còn khả năng thì mới dứt ra. Anh đưa tay lên run run vuốt lấy mặt của tôi như thể không tin đây là sự thật rồi thêm một lần nữa lao vào nhau. Tôi nhanh tay nắm lấy chiếc áo thun của đối phương một phát cởi ra, lộ ra thân thể vốn căng tràng sức sống nay đã bị mờ nhạt đi ba bốn phần. Còn anh không ngần ngại nắm lấy cổ áo của tôi giựt mạnh làm văng mấy cái cúc áo ra ngoài nhưng cả hai không quan tâm, cái chúng tôi quan tâm bây giờ là sắp được hưởng thức lại hương vị của ngày xưa.
- Trọng Huy... em nhớ anh... nhớ thằng em của anh... làm ơn cho em đi....
- Em khác quá... đưa tay đây...
Tôi nghe theo lời anh đưa tay lên, ngay lập tức anh cầm lấy đưa lên miệng cắn đến bật máu. Tôi kêu lên nhưng vẫn mang thái độ gợi tình. Một vài giọt máu nhỏ chảy ra theo một đường thẳng lăn dài trên cánh tay. Trọng Huy dùng miệng ngậm lấy nó rồi uống hết chừng ấy, còn một chút ít bám vào đôi môi đang hé mở của anh, tôi liền dùng ngón trỏ lau nhẹ qua rồi bỏ vào miệng của mình. Một mùi vị tanh của máu lan tỏa trong khoang miệng, nó làm tôi cảm giác như mình là một Vampire đang kháo khát được nhiều hơn thế.
- Em hư quá... Quốc Huy...
- Vậy hãy phạt em đi...
- Đừng thách anh...
Xong câu nói Trọng Huy ngay lập tức cởi phăng quần tôi ra rồi quẳng nó nằm vất vưởng ở một nơi. Anh cũng kéo khóa quần mang cự vật đã trướng đặt ra đặt ngay hậu huyệt một phát đưa thắng vào. Tôi bị đột ngột xâm nhập khó chịu ưỡn người, nhanh chóng những cơn đau dồn dập sốc thẳng lên não nhưng cũng không lâu sau đó tôi liền rên nhẹ trong cảm giác tuyệt vời nhất của đời người. Anh vẫn tiếp tục ở bên dưới, các cơ nổi trên cơ thể lên nhưng không còn cuồn cuộn như những lần chúng tôi yêu nhau của 5 năm trước. Anh đã ốm đi quá nhiều, già đi quá nhiều, tất cả cũng chỉ vì muốn quên đi sự thiếu thốn tình cảm mà anh lao đầu vào công việc. Bằng chứng là tôi vừa mới về anh không buồn hỏi than một tiếng mà đã vồ lấy tôi như một con hổ đói. Anh kháo khát tôi đến như vậy sao? Suốt 5 năm qua anh không tìm một ai để giúp anh sao? Tôi thấy thương người con trai này quá, thương cái nét chung thủy và nhẫn nại của anh; chẳng bao giờ xem tôi chỉ là làn khói trắng phủi tay cho tan biến. Ít nhiều gì tôi vẫn còn là Quốc Huy của anh, người mà anh yêu thương nhất, người mà anh muốn bảo vệ và chăm sóc suốt kiếp này. Bất chợt tôi có nghe tiếng khúc khích của ai đó; anh đang khóc đó sao? Vậy... anh khóc vì điều gì?
- Qu...ố...c Huy, làm ơn... đừng rời xa anh... một lần nào nữa...
- Em... em xin lỗi... em... Hãy ôm em đi!
Trọng Huy sốc tôi lên ôm vào lòng, bên dưới vẫn được anh tác động dồn dập. Chúng tôi đã xa nhau quá lâu rồi, như thế là đủ để cho cuộc tình này chứ? Tôi không quan tâm, 5 năm đối với cái gì đó là quãng thời gian ngắn nhưng đối với cuộc tình trái với đạo lý này là quá đỗi dư thừa. Làm ơn đừng bắt chúng tôi phải xa nhau một giây phút nào nữa, chúng tôi không thể sống tiếp nếu chuyện tình này đi vào dĩ vãng.
...
Có những điều mà không một ai đoán trước được để chuẩn bị đối phó với chúng. Cho đến khi chúng lần lượt đi vào cuộc đời của mình thì chẳng có bất kỳ người nào giải quyết hết được kết quả của chúng tạo ra.
...
Đôi lời của tác giả: Nếu như ở phần một An Nhiên tập trung vào những nhân vật phụ nhiều quá thì ở phần hai này Nhiên sẽ toàn tâm toàn ý xoáy sâu vào nhân vật chính của truyện. Có những đọc giả hỏi Nhiên rằng tại sao Nhiên lại sử dụng từ ngữ trong sáng đối với những cảnh ân ái của các cặp đôi như vậy, nhất là thể loại huynh đệ trá hình này? Nhiên cũng trả lời rằng ở mỗi con người họ đều có cách tiếp nhận ngôn ngữ khác nhau, có người thích thanh thủy văn hơn và cũng có người thích H văn. Chính vì điều đó Nhiên mới cố gắng làm sao trong từng con chữ của mình phải lộc tả hết nội dung của truyện và cũng làm sao để các đọc giả dễ dàng tiếp thu chúng. Ngoài ra, theo quan điểm của Nhiên đối với chuyện ân ái giữa hai người yêu nhau đều có ý nghĩa cao cả của nó. Nó không phải chỉ đơn thuần là giải quyết nhu cầu sinh lý mà nó còn là cả một câu chuyện tình yêu chân thành ở phía sau. Đó chỉ là cách lý giải của Nhiên đối với chuyện ân ái, mỗi người đều có cách nghĩ khác nhau mà.
...
Sài Gòn, ngày 25 tháng 4 năm 2016...
Tôi kéo theo Vali bước từng bước thanh thản từ trong ra đại sảnh, mọi người ở đây vẫn rất nhiều như cái ngày mà tôi rời đi. Tôi di chuyển ánh mắt sang từng phía nhằm tìm kiếm những gương mặt thân quen nhất. Từ trong đám đông ồn ào có cánh tay ai đó giơ lên cùng với tiếng gọi lớn:
- Quốc Huy, bên đây này!
Tôi theo âm thanh đó mà nhìn theo, là mẹ. Bà dường như đã ổn hơn cái ngày tôi đi rất nhiều, mặc dù trên gương mặt vẫn còn thấy thấp thoáng vài nét nhăn nhưng đó chẳng là trọng điểm gây xấu mà cái vẻ tươi tắn và nụ cười hiền mới là điểm đáng chú ý nhất. Tôi cũng cười đáp lại đi nhanh hơn đến chỗ bà. Hai mẹ con lao vào ôm thật chặt, tiếng khúc khích của người phụ nữ vang lên giữa những âm thanh ồn ào ở sân bay.
- Nhìn con này, cao lớn quá rồi đấy. Mẹ vui quá.
- Con nhớ mẹ nhiều lắm.
- Chào Huy.
Đến bây giờ tôi mới để ý đến người bên kia. Đó là một cô gái có mái tóc nhuộm vàng chiều, đôi môi hồng bóng như thủy tinh, đôi mắt thâm sâu cuốn hút người nhìn, gương mặt của cô ấy chẳng khác nào một minh tinh làng điện ảnh.
- Đây là... - Tôi nhìn sâu vào đôi mắt của cô thấy rất quen, đã từng gặp rất nhiều lần trong quá khứ. Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Huy không nhớ tôi sao?
- A... à... Vi? Đúng rồi, cậu là Vi đây mà. Xem này mới không gặp có 5 năm thôi mà giờ đã khác xa nhiều quá.
- Hi, Huy cũng vậy mà.
- Thôi được rồi, hai cô cậu định cho cái thân già này đứng ở đây đến bao giờ?
Giọng của mẹ Thảo vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cả hai. Chúng tôi cùng nhau di chuyển ra ngoài, ở đó có một chiếc xe đậu sẵn chờ từ nãy giờ. Trên quãng đường về tôi cứ huyên huyên về những chuyện của mình lúc ở bên Anh Quốc. Tôi cũng thông qua Vi biết cô đang là một nữ Giám đốc của tập đoàn Thanh Thị, đó là tập đoàn của gia đình cô. Một lúc sau mẹ Thảo ngồi phía hàng ghế trên nói cái gì đó với anh tài xế. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường nhựa. Tôi đã xa quê hương chỉ có 5 năm thôi mà sao nó đã thay đổi quá nhiều làm tôi hơi choáng ngợp trước vẻ sầm uất của nó. Chúng tôi không về nhà mà rẽ một hướng khác di chuyển đến một ngọn đồi hoa bồ công anh. Dưới ánh nắng ấm áp của Sài Gòn, những bông hoa bồ công anh từng nhịp đung đưa theo gió, mọi nơi đều là màu trắng của hạt hoa đang lơ lửng giữa không trung, một ít vì thế vô tình bám lấy tóc của ba chúng tôi. Di chuyển chậm rãi giữa cánh đồng chúng tôi đến được nơi cần đến. Một cây cao to xanh rì một màu lá đứng vững vàng trên đồi cỏ dại. Hai ngôi mộ màu trắng nằm im dưới thân cây càng lúc càng rõ; tôi biết một trong hai là của người đàn ông đã mất cách đây 5 năm - ba Phúc Huy - nhưng cái còn lại thì lạ quá. Cả ba bước những bước chân lên đồi, dưới tán cây rộng mát mẻ tôi nhìn vào bia mộ của ba rồi nhìn qua bên cạnh. Giữa không gian chỉ có tiếng lá rì rào trong gió tôi giật mình không thể nói thêm được lời nào. Như không thể tin vào mắt mình, bia mộ đó là của chú Đại, người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời của ba Phúc Huy.
- Chú ấy được phát hiện đã qua đời ở một khách sạn sau một tuần kể từ lúc con đi. Lúc đó mẹ rất sốc khi biết được tin này. Chú ấy qua đời có để lại di chúc cho người vợ và đứa con trai, trên đó có lời nhắn nhủ xin được nằm cạnh bên người ông yêu nhất...
Tôi đơ người đứng lặng im nghe bà thuật lại chuyện quá khứ. Không ngờ chú Đại lại yêu ba Phúc Huy sâu đậm như vậy. Chuyện này quá sốc, tôi chỉ mới về nước đã phải chứng kiến chuyện đau buồn như thế rồi, không biết sau này sẽ có bao nhiêu chuyện tiếp tục xảy ra. Mẹ Thảo có kể lại, trước ngày đám tang của chú Đại bà liền sang nhà dì Hạnh - vợ của chú Đại, nhằm sáng tỏ mối quan hệ của ba Phúc Huy và chú cũng như xin được cho hai người nằm cạnh nhau để ở thế giới bên kia họ mãi mãi hạnh phúc. Ấy vậy mà suốt 5 năm qua tôi không hề biết một chút ít thông tin nào về nó, tôi bất giác thấy bản thân mình có lỗi với hai người đàn ông phía trước.
- Sau đám tang của chú ấy di chúc cũng được đọc, các bệnh viện sẽ giao lại cho đứa con trai quản lý còn ngôi nhà là của dì Hạnh. Haiz... mẹ không thể tin được trên cõi đời này cũng có tình yêu đích thực như vậy... - Bà chợt ngưng lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm như nghĩ ngợi cái gì đó. - Giá như thời gian có thể quay trở lại nhỉ. Mẹ sẽ lựa chọn một con đường khác... - Đoạn này bà chợt bật khóc, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt của bà. - Bà của con và chú Đại sẽ không cần phải qua thế giới khác mới được hạnh phúc...
- Mẹ... mẹ đừng như vậy mà. Tất cả không phải lỗi của mẹ đâu. - Tôi ôm lấy người phụ nữ đang khóc trên bờ ngực mình.
- Đúng rồi đó cô, tất cả cũng không phải lỗi của cô mà.
Tôi nhìn qua Vi, cô cũng đáp trả lại bằng một nụ cười hiền, nó quá đẹp và khiến lòng người xao xuyến. Tôi không hiểu một người xinh đẹp như Vi vậy mà vẫn chưa có bờ vai nào để dựa vào. Phải chăng cô đã có và không muốn nói ra?
Khoảng ba mươi phút sau chúng tôi rời khỏi cánh đồng hoa bồ công anh này, lên xe tiếp tục trở về nhà. Trên đường đi Vi kể lại chuyện của đám bạn ngày xưa; Tuấn thì đang giúp ông Huỳnh tiếp quản tập đoàn, con Đào thì đang tập trung vào mấy cái khách sạn của gia đình, và cuối cùng là nhỏ Trang, ngày xưa nó là đứa thân với tôi nhất, bây giờ nó đang quản lý mấy cái Shop quần áo hạng sang gì đó; tôi rất vui vì mỗi đứa đều có công việc ổn định hết. Bất giác tôi nghĩ về anh, không biết giờ này anh sống như thế nào? Quản lý tập đoàn có tốt không? Và còn nhớ đến tôi chứ?
- Mẹ ơi, anh Trọng Huy bây giờ sống có tốt không?
- Con đừng có nhắc đến nó nữa... - Bà ngồi ở hàng ghế trên nói vọng xuống cũng chẳng buồn quay lại. - Từ sau cái ngày con đi nó lao đầu vào công việc quên ngày quên đêm. Mẹ với con Vi có nhắc nó hoài mà nó không chịu nghe. Sáng thức dậy thì đi làm, tối lại chui đầu vào phòng làm việc khóa cửa ở trong đó cho đến sáng. Riết mẹ cũng chẳng muốn nói nữa, nó muốn làm gì thì làm. Nhìn nó bây giờ hốc hác, mặt mũi như mấy người ngoài 30 tuổi ấy.
Tôi nghe mẹ nói lại về anh mà tim đau lên từng cơn. Không ngờ anh lại như vậy, điên cuồng làm việc cũng chỉ vì muốn quên đi sự cô đơn khi vắng tôi. Chỉ sau một thời gian mà mọi thứ đã quá đổi thay và đau buồn.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh dưới ánh nắng chiều của Sài Gòn. Hôm nay là Chủ Nhật mọi người ra ngoài rất nhiều, chúng tôi cũng vì thế mà bị kẹt xe khoảng hơn 30 phút mới có thể tiếp tục di chuyển. Về đến nhà cũng đã 6 giờ tối, những người giúp việc cũng sắp hoàn thành mọi công việc của họ. Mẹ Thảo có mời Vi ở lại ăn tối nhưng cô từ chối vì có việc phải ra về. Tôi theo lời mẹ lên phòng cất Vali rồi sang phòng làm việc kêu anh xuống cùng ăn cơm. Đứng trước cửa phòng vốn trước đây là của ba Phúc Huy nhưng bây giờ đã là của anh; một khoảng im lặng bao trùm xung quanh, tôi không thể nghe được âm thanh gì sau cánh cửa cách âm này. Đưa tay gõ cửa ba tiếng, tôi tiếp tục đứng im chờ đợi người ra mở cửa; nhưng đợi mãi vẫn không thấy động thái từ bên trong, tôi lại một lần nữa gõ cửa. Ngay lập tức cánh cửa được mở ra, thân ảnh của một người con trai từ từ lộ diện trước mắt. Đó là anh, như mẹ nói đúng, anh bây giờ trông khác quá; gương mặt vốn rất sáng sủa giờ hốc hác đi mấy phần, đôi mắt bị thâm quầng mờ nhạt, dưới cằm có hàng râu quai nón chi chít, đầu tóc rối bù xù, còn thân thể thì... nếu như tôi sau chừng ấy năm đã cao to thêm một chút thì anh lại ốm đi. Tôi bật khóc lao vào ôm người mà mình nhớ nhung từng đêm, anh vẫn đứng đơ ra đó, dường như vẫn chưa hoàn tỉnh lại.
- Trọng Huy, em về rồi đây.
- Qu...ố...c... Quốc Huy, em... thật có phải là em không...?
- Chính là em, em là Quốc Huy đây.
- Em về rồi sao? Em về thật rồi, em về thật rồi. - Anh bấy giờ mới ôm chặt lấy tôi, khóc ướt đẫm trên đôi vai.
Anh ngay lập tức kéo tôi vào trong khóa cửa lại, sau đó là những nụ hôn nhớ nhung sâu đậm kéo dài đến mấy phút, cho đến khi cả hai chẳng còn khả năng thì mới dứt ra. Anh đưa tay lên run run vuốt lấy mặt của tôi như thể không tin đây là sự thật rồi thêm một lần nữa lao vào nhau. Tôi nhanh tay nắm lấy chiếc áo thun của đối phương một phát cởi ra, lộ ra thân thể vốn căng tràng sức sống nay đã bị mờ nhạt đi ba bốn phần. Còn anh không ngần ngại nắm lấy cổ áo của tôi giựt mạnh làm văng mấy cái cúc áo ra ngoài nhưng cả hai không quan tâm, cái chúng tôi quan tâm bây giờ là sắp được hưởng thức lại hương vị của ngày xưa.
- Trọng Huy... em nhớ anh... nhớ thằng em của anh... làm ơn cho em đi....
- Em khác quá... đưa tay đây...
Tôi nghe theo lời anh đưa tay lên, ngay lập tức anh cầm lấy đưa lên miệng cắn đến bật máu. Tôi kêu lên nhưng vẫn mang thái độ gợi tình. Một vài giọt máu nhỏ chảy ra theo một đường thẳng lăn dài trên cánh tay. Trọng Huy dùng miệng ngậm lấy nó rồi uống hết chừng ấy, còn một chút ít bám vào đôi môi đang hé mở của anh, tôi liền dùng ngón trỏ lau nhẹ qua rồi bỏ vào miệng của mình. Một mùi vị tanh của máu lan tỏa trong khoang miệng, nó làm tôi cảm giác như mình là một Vampire đang kháo khát được nhiều hơn thế.
- Em hư quá... Quốc Huy...
- Vậy hãy phạt em đi...
- Đừng thách anh...
Xong câu nói Trọng Huy ngay lập tức cởi phăng quần tôi ra rồi quẳng nó nằm vất vưởng ở một nơi. Anh cũng kéo khóa quần mang cự vật đã trướng đặt ra đặt ngay hậu huyệt một phát đưa thắng vào. Tôi bị đột ngột xâm nhập khó chịu ưỡn người, nhanh chóng những cơn đau dồn dập sốc thẳng lên não nhưng cũng không lâu sau đó tôi liền rên nhẹ trong cảm giác tuyệt vời nhất của đời người. Anh vẫn tiếp tục ở bên dưới, các cơ nổi trên cơ thể lên nhưng không còn cuồn cuộn như những lần chúng tôi yêu nhau của 5 năm trước. Anh đã ốm đi quá nhiều, già đi quá nhiều, tất cả cũng chỉ vì muốn quên đi sự thiếu thốn tình cảm mà anh lao đầu vào công việc. Bằng chứng là tôi vừa mới về anh không buồn hỏi than một tiếng mà đã vồ lấy tôi như một con hổ đói. Anh kháo khát tôi đến như vậy sao? Suốt 5 năm qua anh không tìm một ai để giúp anh sao? Tôi thấy thương người con trai này quá, thương cái nét chung thủy và nhẫn nại của anh; chẳng bao giờ xem tôi chỉ là làn khói trắng phủi tay cho tan biến. Ít nhiều gì tôi vẫn còn là Quốc Huy của anh, người mà anh yêu thương nhất, người mà anh muốn bảo vệ và chăm sóc suốt kiếp này. Bất chợt tôi có nghe tiếng khúc khích của ai đó; anh đang khóc đó sao? Vậy... anh khóc vì điều gì?
- Qu...ố...c Huy, làm ơn... đừng rời xa anh... một lần nào nữa...
- Em... em xin lỗi... em... Hãy ôm em đi!
Trọng Huy sốc tôi lên ôm vào lòng, bên dưới vẫn được anh tác động dồn dập. Chúng tôi đã xa nhau quá lâu rồi, như thế là đủ để cho cuộc tình này chứ? Tôi không quan tâm, 5 năm đối với cái gì đó là quãng thời gian ngắn nhưng đối với cuộc tình trái với đạo lý này là quá đỗi dư thừa. Làm ơn đừng bắt chúng tôi phải xa nhau một giây phút nào nữa, chúng tôi không thể sống tiếp nếu chuyện tình này đi vào dĩ vãng.
...
Có những điều mà không một ai đoán trước được để chuẩn bị đối phó với chúng. Cho đến khi chúng lần lượt đi vào cuộc đời của mình thì chẳng có bất kỳ người nào giải quyết hết được kết quả của chúng tạo ra.
...
Đôi lời của tác giả: Nếu như ở phần một An Nhiên tập trung vào những nhân vật phụ nhiều quá thì ở phần hai này Nhiên sẽ toàn tâm toàn ý xoáy sâu vào nhân vật chính của truyện. Có những đọc giả hỏi Nhiên rằng tại sao Nhiên lại sử dụng từ ngữ trong sáng đối với những cảnh ân ái của các cặp đôi như vậy, nhất là thể loại huynh đệ trá hình này? Nhiên cũng trả lời rằng ở mỗi con người họ đều có cách tiếp nhận ngôn ngữ khác nhau, có người thích thanh thủy văn hơn và cũng có người thích H văn. Chính vì điều đó Nhiên mới cố gắng làm sao trong từng con chữ của mình phải lộc tả hết nội dung của truyện và cũng làm sao để các đọc giả dễ dàng tiếp thu chúng. Ngoài ra, theo quan điểm của Nhiên đối với chuyện ân ái giữa hai người yêu nhau đều có ý nghĩa cao cả của nó. Nó không phải chỉ đơn thuần là giải quyết nhu cầu sinh lý mà nó còn là cả một câu chuyện tình yêu chân thành ở phía sau. Đó chỉ là cách lý giải của Nhiên đối với chuyện ân ái, mỗi người đều có cách nghĩ khác nhau mà.
/32
|