Chương 25. Âm mưu.
Trung dẫn tôi đến một ngọn đồi phía sau rừng thông. Nơi đây có thể nhìn thấy cánh đồng cỏ đằng xa, dưới bóng cây rộng lớn tôi tận hưởng cảm giác dịu mát của khí trời mang lại. Gã ngồi bên cạnh cũng chẳng nói câu gì, chỉ im lặng nhắm mắt nghe gió thổi qua. Nhưng tôi không thích không gian của cả hai bị bao trùm trong khoảng trầm lắng như thế, đành tìm một câu gì để mở lời:
- Hôm nay anh có vẻ khác.
- Anh vẫn vậy thôi.
- Anh xưng hô với tôi không như ngày thường.
- Đơn giản là anh muốn đổi, không có ý khác.
- Tùy anh.
Tôi không biết Trung đang giở trò gì để chọc tức tôi nhưng tôi vẫn thấy những gì gã vừa nói đều là giả dối, mặc dù những câu nói từ gã khó đoán được bao nhiêu phần là đúng. Nhớ hồi trưa Trung có nói Quân đã bỏ mình, tôi cũng buồn thay cho gã nhưng không thể phủ nhận lại vui mừng cho Tuấn. Sau chừng ấy năm tìm kiếm một cuộc tình họ cũng được ở bên nhau, không như tôi và Trọng Huy, yêu cho lắm rồi để tan nát trong thất vọng và đau khổ, nghĩ đến mà nhói trong tim. Xem ra tôi thật sự xa anh vài hôm, cả hai cần không gian riêng để nhìn lại những gì mình đã làm.
...
Người đàn ông hút một hơi từ điếu thuốc rồi nhả ra làn khói trắng mờ nhưng lại nổi bật không đêm tối. Bất chợt cả căn phòng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn. Ông chậm rãi nhấc máy:
- Chuyện tiến hành tới đâu rồi?
-...
- Tốt, nhớ cẩn thận một chút!
Tiếng gác máy đã kết thúc cuộc nói chuyện của cả hai. Ông lại hút, nhả khói nhưng lần này từ khóe miệng kèm theo một nụ cười bí hiểm, nụ cười của một âm mưu đang được toan tính.
...
Sau từng ấy ngày đi du lịch ở nhiều nơi, bà Thảo cũng trở về với mãnh đất quê nhà của mình. Cái cảm giác quen thuộc thật khiến cho những người xa cách nó thấy nao nao trong lòng. Bà kéo Vali đi ra, không ai đến đón vì bà muốn làm cho mấy con của mình bất ngờ. Xe đã đậu sẵn bên ngoài, Thảo bước lên nhưng vẫn cảm thấy cái gì đó rất lạ ở dưới chân. Nhìn xuống có phần bất ngờ vì đôi giày cao gót của bà bị gãy chân, hơi tiếc vì nhìn vẫn còn mới nhưng đành phải bỏ, tận bên trong của một người phụ nữ bà cảm giác được chuyện gì đó rất lạ và khó hiểu, có phải là do hoài nghi quá chăng? Mặc kệ nhưng điều khó đoán, bà lên xe trở về.
Thảo trên xe nhìn lại khung cảnh của Sài Gòn, vẫn vậy, không có gì thay đổi. Nhưng càng nhìn bà lại thấy càng lạ vì đây không phải là con đường dẫn đến nhà.
- Cậu đưa tôi đi đâu thế? - Thảo hỏi người tài xế vẫn tập trung lái xe.
- Dạ, cậu chủ bảo tôi đưa bà đến một nơi.
Thảo vừa nghe xong cũng an tâm phần nào nhưng không thể vơi đi nỗi lo âu từ trước đến giờ. Bà vẫn chưa biết chuyện về hai đứa con trai của mình, cứ vậy mà tin theo lời người tài xế. Chiếc xe vẫn chạy đưa người phụ nữ đến nơi mà sau này sẽ không ai thấy bà trở lại.
...
Thảo đứng trước một nhà kho rất lớn, nó trông vẻ đã khá cũ và bị bỏ hoang, xung quanh chỉ là cây lá rậm rạp chặn hết mọi sự sống từ bên ngoài vào trong. Nhưng bà vẫn chưa hiểu tại sao con trai của mình lại muốn hẹn ở đây nhất là một nơi hoang vắng như thế này. Tâm can bất ổn, bà nghi ngờ chuyện này không tốt nên quay sang bảo tài xế:
- Tôi còn nhớ có việc gấp, chúng ta trở về thôi.
- Bà nghĩ bà về được à?
- Cậu...
Thảo hoảng sợ khi thấy tên tài xế chỉa súng vào mình, bà càng hoảng sợ hơn khi từ đâu xuất hiện thêm hai gã to lớn bên ngoài cửa xe. Bây giờ bà đã hiểu mình đã mắc bẫy, số phận hiện rõ trước mặt bà là một màu đen dày đặc.
- Mấy người muốn gì?
- Chỉ cần đi theo tôi vào trong hoặc... tôi không chắc khẩu súng này sẽ cho ra thứ gì.
Bên ngoài hai gã mở cửa, mạnh bạo lôi Thảo ra rồi đẩy về phía trước. Thảo chỉ biết nghe theo lời tụi nó đi vào. Từng bước chân như nặng nề nhưng bà cũng phải cố gắng di chuyển chúng; đầu óc mệt mỏi sau chuyến bay cộng với tâm can hoang mang đã làm bà chút nữa đã ngã.
Bên trong nhà kho cũng như vẻ ngoài của nó, cũ kĩ và trống trơn; chỉ có vài thùng giấy ẩm mốc nằm vất vưởng ở một xó. Từ trên đầu cầu thang có một người đàn ông bước xuống, tay vỗ mấy cái, miệng hút thuốc phì phèo. Thảo không biết hắn là ai, nhưng linh cảm là tên đứng sau vụ việc này.
- Xin chào quý bà. - Gã làm động tác cuối chào theo lối quý tộc.
- Ông là ai? Ông muốn gì?
- À... tôi xin tự giới thiệu, tôi là... À mà khoan, cái đó để sau đi, giờ mời quý bà lên trên uống chút trà chờ người đến.
- Chờ ai? - Thảo lạnh lùng hỏi nhưng trong lòng vẫn sợ những điều xảy ra phía trước.
- Rồi bà sẽ biết thôi.
...
Trên con đường lá rụng tại nơi công viên vắng vẻ nhưng nhờ thế mà nó trở nên hoàn hảo hơn. Tiếng sột soạt của những bước chân giẫm đạp lên chiếc lá khô cùng vài ba câu nói, Quốc Huy và Huyền Trang vui vẻ trò chuyện với nhau. Cả hai cũng đã lâu rồi không nói chuyện, nói đúng hơn là nhóm ngày xưa bây giờ đã ít hợp lại vì mỗi người đều có công việc riêng. Thời gian là thế, đưa con người đi càng xa thì nỗi niềm về quá khứ càng nhiều.
- Vậy là cả hai đã không gặp mặt mấy tuần nay rồi à? - Trang dịu dàng nhìn vào đối phương hỏi.
- Ừm, tôi không dám đối diện với hắn.
- Huy không lo cho anh ấy à?
- Lo thì vẫn lo, nhưng... còn có thể làm gì hơn? - Cậu chỉ biết nhìn xuống đất, không ngước lên vì sợ sẽ bắt gặp điều gì đó.
- Vậy mấy ngày nay Huy ở đâu?
- Tôi ở nhà của bạn.
- Tôi khuyên Huy nên... um...
Huy bất ngờ không nghe thấy tiếng của Trang nên quay sang xem thì thấy cô bất tỉnh bị một tên áo đen lôi đi, cậu hoảng hồn đuổi theo nhưng lập tức từ phía sau một cánh tay câu lấy cổ, tiếp đó không thở được vì cái khăn phía trước mũi, ngay lập tức chỉ còn là một màn đêm dày đặc.
...
Trọng Huy đã nhiều ngày ủ rũ, chỉ được cái xác nhưng hồn vía đã đi đâu hết rồi. Hắn đi đến đâu là nơi đó dù có vui nhưng gặp cái mặt đám tang của hắn cũng vui không nổi. Từ ngày Quốc Huy bỏ đi, hắn đi tìm cậu nhiều nơi, nhưng vẫn chẳng thể nào cho ra, có lần truy tìm đến nhà Trung nhưng gã nói dối bảo là không thấy càng khiến hắn tuyệt vọng hơn. Trọng Huy mấy hôm nay ăn uống thất thường, tâm trạng uể oải, năng suất làm việc cũng giảm đi. Giờ hắn cũng vậy, mặt áp lên bàn, mắt nhìn thẳng một phía, đầu óc đang suy nghĩ những nơi tiếp theo tìm cậu. Giờ đã chạng vạng nhưng hắn không muốn về nhà, hắn sợ nơi đó quá rộng lớn mà chỉ một mình cô đơn. Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang làm hắn giật mình, mệt mỏi cầm lên xem, là một số lạ nhưng cũng phải nghe có khi là ai đó biết tin về cậu:
- A lô.
- Có phải là chủ tịch Huỳnh Trọng Huy không ạ? - Bên kia là một giọng đàn ông.
- Phải? Ông là ai?
- Anh không cần biết, nhưng tôi có tin về người anh đang tìm. Hãy đến nhà kho cũ ở ngoại ô, rồi anh sẽ biết.
Trọng Huy chưa kịp nói thêm thì bên kia đã tắt máy. Gã này có nói là biết tin về cậu, nhưng thật hay giả? Đó là điều mà hắn đang nghĩ, mặc kệ, hắn cũng cầm áo lên đi nhanh thẳng ra ngoài.
...
Trọng Huy dừng xe lại trước nhà kho cũ. Bước từng bước cảnh giác vào trong, bên trong bị bóng tối bao trùm, chỉ có vài tia sáng lờ mờ rọi từ những khe nứt từ máy nhà và vệt sáng trải dài trên sàn qua cánh cửa lớn từ ánh trăng.
- Cậu đã tới. - Người đàn ông đứng trên lầu nhìn xuống.
- Ông biết tin của Quốc Huy? Giờ em ấy ở đâu?
- Đi theo tôi!
Trọng Huy đã mất đi cảnh giác mà đi theo gã. Đứng trước cánh cửa ẩm mốc của một căn phòng, gã đưa tay đẩy nó vào. Bên trong tối đen như mực, nhưng khi ánh đèn vụt sáng thì nó lại trở nên khác đi, dù vẫn chẳng có vật, bù lại có ba người bị trói ngồi trên ghế đối diện với hắn. Trọng Huy hoảng hốt khi nhận ra họ là ai.
- Mẹ, Huy và Trang? Sao mọi người lại ở đây?
- ... - Họ bị bịt miệng nên không thể nói.
- Để con cởi trói cho mọi người. - Trọng Huy ngay lập tức bị cản lại bởi tên bên cạnh. - Ông muốn gì?
- Đừng vội thế chứ.
Trọng Huy đã hiểu được vấn đề, đây chính là vụ bắt cóc tống tiền. Nhưng gã này chỉ có một mình, không phải chỉ đơn giản thế chứ?
- Chào cháu.
Tiếng người đàn ông bên ngoài cửa vang lên. Trong bộ đồ vest đen, Phúc Khang chậm rãi bước vào, theo sau là những tên tay sai. Trọng Huy bất giác lùi về sau mấy bước, giờ hắn đã biết ai đứng sau vụ này. Ngạc nhiên thì vẫn ngạc nhiên nhưng không ngờ điều hắn nghi ngờ bấy lâu nay là sự thật. Từ lúc thấy ông ta trở về nước hắn đã không có lòng tin với người này.
- Là chú? Tôi không ngờ đây là sự thật.
- Vậy là cháu đã biết trước.
- Tất nhiên, trước lúc mất ba tôi nó nói hãy cẩn thận với người đàn ông tên Huỳnh Phúc Khang.
...
- Trọng Huy... ba không muốn dài dòng... Con là đứa mà... ba tin tưởng nhất... vì thế... cái tập đoàn Huỳnh Hoa... ba... giao lại hết cho con...
- Ba sao con có thể...
- Con có thể... gần lại đây một chút...
Hắn kê tai sát vào miệng của Phúc Huy, nhưng ông cũng nhướng lên một chút như không muốn ai nghe:
- Hãy nhớ kỹ điều này... là... cẩn thận với người đàn ông tên Huỳnh Phúc Khang... hắn là kẻ ác độc và nham hiểm... nhớ rõ điều này... bà trông cậy hết vào con, con trai à...
...
- Hóa ra Phúc Huy cũng toan tính trước, nhưng thật buồn là em ấy chưa tính đến cuối.
- Tôi nên cảnh giác hơn từ lúc ông đặt chân vào tập đoàn. - Trọng Huy căm hận nhìn gã phía trước.
- Trễ rồi cháu trai.
Phúc Khang phất tay, ngay lập tức mấy tên phía sau chạy lên kiềm Trọng Huy. Hắn bị kiềm nên liên tục giẫy giụa khỏi chúng nhưng bất lực.
- Ông là một tên nham hiểm, Huỳnh Phúc Khanh. Đến cả em trai mình ông cúng cho giết, ông không phải là con người nữa.
- Cậu biết hết sự thật vậy thì tốt thôi. Nhưng tất cả là lỗi của Phúc Huy, giá như em ấy không giật mất chiếc ghế chủ tịch tập đoàn thì ta không phải làm thế.
- Tôi nghĩ không phải đơn giản như vậy đâu.
- Cháu... thông minh đấy. Để ta kể một câu chuyện cho tất cả mọi người nghe... - Ánh mắt Phúc Khang đượm buồn nhìn về hướng khác, hướng mà nó sẽ dẫn lối ông về với quá khứ.
...
Trường Đại học Kinh tế Hồ Chí Minh...
Một ngôi trường được xem là lớn nhất miền Nam, Đại học Kinh tế Hồ Chí Minh đã đào tạo ra nhiều doanh nhân thành đạt nhất bấy giờ, với danh tiếng như vậy chuyện những cậu ấm tiểu thư nhà giàu học ở đây thì không phải là chuyện hiếm có gì. Xung quanh mọi người tấp nập ở mọi nơi, chỗ tụm năm tụm bảy, chỗ thì chỉ có hai người hoặc ít hơn, vì hôm nay là buổi hội chợ đầu tiên mà trường tổ chức. Đâu đâu cũng là tiếng ồn ào, và chỗ của Phúc Huy cũng thế. Cậu đang đi cùng với anh trai của mình là Phúc Khang, ngoài ra còn vài người nữa. Họ đi đến đâu cũng bị bàn tán của mấy cô gái vì họ quá đẹp trai, nhất là Phúc Huy khi cậu lại có tài lẻ hát hay với viết nhạc giỏi, như thế thì có cô gái nào mà không ngưỡng mộ. Trên đường đi, chỉ có mỗi Phúc Khang là làm mặt hầm như thể bị mất tiền, cậu thấy hắn vậy mới quay sang nhắc:
- Này, vui lên đi chứ! Bộ đi với em anh khó chịu lắm à?
- Không, chỉ là anh ghét mấy sự kiện này, với lại nhiều người dòm ngó, anh không thích.
- Thì đừng quan tâm đến họ, anh xem như là gió thổi qua tai đi.
- Em được nhưng anh thì không.
- Ghét đi chung với anh là vậy đấy, lần sau không mời nữa.
Cậu đi nhanh về phía trước bỏ Phúc Khang lại phía sau, hắn cũng đuổi theo nhưng ngay lập tức lạc mất trong biển người. Trở lại với Phúc Huy, sau khi tách khỏi ông anh thì lại dạo. Đến trưa trời người đã vơi bớt cả hai mới có thể gặp lại nhau. Như vậy là cả buổi sáng mệt mỏi kết thúc.
Tối hôm đó sau bữa ăn, Phúc Khang đi qua phòng của em trai mình. Cậu nằm trên giường xem sách, thấy hắn liền bỏ nó xuống.
- Anh qua đây có chuyện gì không?
- ... - Phúc Khang đến bên giường ngồi xuống bên cạnh. - Anh xin lỗi chuyện lúc sáng đã làm em khó chịu.
- Ôi trời, anh tưởng em sẽ quan tâm đến nó sao?
- Vậy là không giận anh à?
- Không.
Phúc Khang mừng rỡ nhào đến ôm lấy cậu, nhưng vô tình thằng nhỏ của hắn trúng vào đầu gối của đối phương, bị kích động nên liền thức giấc. Hắn bất giác đưa tay vào lớp áo của Phúc Huy mà mò mẫm còn miệng thì hôn vào bên cỗ của cậu. Phúc Huy cảm giác được nên đẩy hắn ra, hoang mang nhìn người phía trước.
- Anh... vừa...
- Chỉ chọc em chút thôi mà. Thôi ngủ đi, anh về phòng. - Phúc Khang ngay lập tức đứng lên thật nhanh đi về phòng để tránh cậu phát hiện túp lều bên dưới.
Vào đến phòng Phúc Khang khóa cửa rồi cởi hết đồ lao lên giường mà tự giải quyết cho thằng em . Hắn đã yêu cậu, chính là em ruột thịt của mình nhưng hắn không dám nói với ai. Hắn rất sợ, sợ những điều tệ hại và xấu xa sẽ ngay lập tức kéo đến như bão nếu hắn công khai. Nhưng dù vậy ngọn lửa yêu thương ở bên trong Phúc Khang vẫn không vụt tắt, hắn khao khát được ôm cậu và được ôm lại, muốn được nghe ba tiếng em yêu anh phát ra từ đôi môi quyến rũ của đối phương, muốn được đưa vật bên dưới vào trong người yêu để rồi những cú thúc phải làm cậu van xin hắn mạnh bạo hơn nữa, tàn nhẫn hơn nữa. Nghĩ đến đây Phúc Khang không thể kiềm chế được mà bắn tất cả ra bụng, vài phát quá mạnh mà văng lên cả mặt và ngực, hắn mệt mỏi mà thở gấp gáp, rồi đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ trước khi vào giấc ngủ.
Hôm nay Phúc Huy có tiết Y đầu tiên, mặc dù chỉ đi theo ngành Quản trị kinh doanh nhưng ông Phúc Hoa tức ba của cậu bắt cậu phải học thêm ngành khác, phòng những chuyện sau này. Lớp mới cũng như học viên mới làm Phúc Huy có hơi lạc loài một chút, cứ tưởng tình hình này cứ kéo dài khi mà một cô gái ngồi sau vỗ nhẹ vào vai cậu:
- Này, cậu là Phúc Huy đúng không?
- À... đúng rồi. - Cậu nhìn vào cô gái vừa vỗ vai mình, mặc dù không phải xinh đẹp nhưng vẫn rất thùy mị, có thể thấy cô thuộc tầng lớp bình thường, chẳng phải tiểu thư đài cát gì. Dù vậy, trông cô toát lên một nhân cách đạo đức tốt.
- Nghe nói cậu hát hay mà lại biết viết nhạc nữa. Thế sao lại vào ngành này mà không vào viện âm nhạc?
- Mình có học bên Quản trị kinh doanh, cậu biết đó, đâu phải bố mẹ nào cũng cho phép con mình đi vào viện âm nhạc. - Phúc Huy hơi buồn khi nhắc đến đây.
- Ừm đúng rồi, cũng tiếc cho cậu quá. À quên, xin tự giới thiệu mình là Ngọc, rất vui được gặp cậu.
- Mình cũng vậy.
Họ trò chuyện dăm ba phút thì cả lớp chợt im lặng khi giảng viên đến lớp. Phúc Huy cũng phải dừng lại quay lên. Từ bên ngoài, một chàng trai đi nhanh vào như sợ bị trễ giờ. Chưa vơi đi mệt mỏi trong người, chàng giảng viên lại bị một phen hú vía khi bất chợt mấy giọng nữ ồ lên cùng một vài giọng nam.
- Anh ấy đẹp trai quá mày ơi.
- Ước gì ánh mắt ấy nhìn trúng tao, hihi.
- Hít một cái cho tỉnh đi cưng. - Nhỏ bạn kế bên đưa chai dầu gió xanh lại gần.
- Đồ nhỏ vô duyên, xê ra coi.
Biết bao nhiêu lời bàn tán xôn xao cho giảng viên mới. Thế cũng chả có gì lạ, khi mà anh đẹp trai, cao ráo, nhìn là biết con nhà giàu, gu đúng chuẩn của mấy cô gái, thử hỏi như vậy không là tâm điểm bàn tán mới là chuyện bất thường. Phúc Huy ngồi bên dưới có phần hơi ganh tị một chút nhưng không phủ nhận độ quyến rũ của anh chàng giảng viên. Bất chợt cậu hơi hoảng vì bị ánh mắt ấy nhìn trúng, cứ như vừa bị phát hiện nhìn trộm cậu chỉ biết cuối đầu xuống mặt bàn. Không hiểu sao như một thiếu nữ, cậu e thẹn đỏ mặt, cũng may không ai phát hiện ngoại trừ anh chàng trên bục giảng.
- Được rồi, tất cả im lặng một chút. - Anh giảng viên ngừng lại chờ đợi mọi thứ đâu vào đấy rồi mới nói tiếp. - Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trần Quốc Đại, tôi sẽ đứng lớp của các bạn, mong chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác.
Theo đó là những tiếng vỗ tay hoan nghênh chào đón chàng giảng viên mới. Phúc Huy từ đầu vẫn nghe những gì người đó nói, cái tên Trần Quốc Đại liên tục lặp đi lặp lại trong đầu của cậu. Khi ngước lên nhìn vào Đại thì cậu một lần nữa bị đối phương bắt trúng. Cả tiết học hôm đó Phúc Huy chỉ biết nhìn xuống bàn mà học nhưng cậu đâu biết rằng trong lòng của ai kia đang cười trước những hành động đó.
Kết thúc buổi học mọi người lũ lượt kéo nhau ra về, mấy cô gái không quên chào tạm biệt Đại hẹn gặp anh ở tiết tới. Chỉ còn hai học viên trong lớp là Phúc Huy và Ngọc do chép bài không kịp nên hơi trễ một chút. Nhưng cuối cùng cũng đã xong, Ngọc bỏ đồ vào cặp rồi thông báo với cậu:
- Mình về trước nhé!
- Ừm, về cẩn thận.
- Được rồi. - Ngọc đi lên nhưng không quên chào Đại một tiếng.
Bỗng chốc lớp chỉ còn lại hai người, Phúc Huy vẫn miệt mài chép cho xong mọi thứ, Đại tay ghi chép trên quyển sổ nhưng mắt cứ nhìn vào người bên dưới, khi nhìn lại thì trang giấy đã như một tờ nháp của trẻ em, nguệch ngoạc mực viết. Phúc Huy gần xong thì bất ngờ giật mình khi bên cạnh có tiếng động, quay sang mới biết là Đại đã bắt ghế ngồi cạnh, mắt nhìn vào mình, miệng là nụ cười quyến rũ của đấng mày râu.
- Tôi làm em sợ à?
- À... không, chỉ là hơi giật mình một chút.
- Em là Phúc Huy?
- Dạ, phải.
- Từ đầu tôi thấy em đỏ mặt nhìn vào tôi, có phải em... - Đại đưa tay áp lên mu bàn tay của đối phương.
- Thấy... thầy... làm gì đấy? - Theo quán tính mà cậu giật tay ra.
- Không sao, giờ anh vẫn chưa có người yêu em, nếu em thích thì anh đồng ý nhưng nói trước là anh rất... cuồng dâm đấy nhé.
- Thầy... tôi xin phép về, chào thấy. - Phúc Huy hối hả ôm lấy mọi thứ trên bàn rồi chạy thật nhanh ra ngoài cửa như bị ma đuổi.
- Dễ thương thật.
Đại chỉ có ý muốn chọc cậu nhưng nào ngờ cậu lại phản ứng như vậy. Nói thật, anh đã thấy thích cậu từ cái nhìn đầu tiên, từ đôi mắt xuống đến miệng không có thứ gì mà không làm anh xao xuyến; muốn được cắn vào đó, muốn được hôn và thậm chí là liếm láp những đường nét trên gương mặt của ai kia. Nghĩ đến đây máu trong người Đại bắt đầu sôi sục, anh muốn lần đầu như thế với một chàng trai và không ai khác chính là Phúc Huy. Đại nhằm mắt ngã ra sau cười thỏa mãn cho trí tưởng tượng của mình.
- Phúc Huy, có vẻ anh đã yêu em mất rồi.
Còn nữa...
*Thành Trung = William
Trung dẫn tôi đến một ngọn đồi phía sau rừng thông. Nơi đây có thể nhìn thấy cánh đồng cỏ đằng xa, dưới bóng cây rộng lớn tôi tận hưởng cảm giác dịu mát của khí trời mang lại. Gã ngồi bên cạnh cũng chẳng nói câu gì, chỉ im lặng nhắm mắt nghe gió thổi qua. Nhưng tôi không thích không gian của cả hai bị bao trùm trong khoảng trầm lắng như thế, đành tìm một câu gì để mở lời:
- Hôm nay anh có vẻ khác.
- Anh vẫn vậy thôi.
- Anh xưng hô với tôi không như ngày thường.
- Đơn giản là anh muốn đổi, không có ý khác.
- Tùy anh.
Tôi không biết Trung đang giở trò gì để chọc tức tôi nhưng tôi vẫn thấy những gì gã vừa nói đều là giả dối, mặc dù những câu nói từ gã khó đoán được bao nhiêu phần là đúng. Nhớ hồi trưa Trung có nói Quân đã bỏ mình, tôi cũng buồn thay cho gã nhưng không thể phủ nhận lại vui mừng cho Tuấn. Sau chừng ấy năm tìm kiếm một cuộc tình họ cũng được ở bên nhau, không như tôi và Trọng Huy, yêu cho lắm rồi để tan nát trong thất vọng và đau khổ, nghĩ đến mà nhói trong tim. Xem ra tôi thật sự xa anh vài hôm, cả hai cần không gian riêng để nhìn lại những gì mình đã làm.
...
Người đàn ông hút một hơi từ điếu thuốc rồi nhả ra làn khói trắng mờ nhưng lại nổi bật không đêm tối. Bất chợt cả căn phòng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đặt trên bàn. Ông chậm rãi nhấc máy:
- Chuyện tiến hành tới đâu rồi?
-...
- Tốt, nhớ cẩn thận một chút!
Tiếng gác máy đã kết thúc cuộc nói chuyện của cả hai. Ông lại hút, nhả khói nhưng lần này từ khóe miệng kèm theo một nụ cười bí hiểm, nụ cười của một âm mưu đang được toan tính.
...
Sau từng ấy ngày đi du lịch ở nhiều nơi, bà Thảo cũng trở về với mãnh đất quê nhà của mình. Cái cảm giác quen thuộc thật khiến cho những người xa cách nó thấy nao nao trong lòng. Bà kéo Vali đi ra, không ai đến đón vì bà muốn làm cho mấy con của mình bất ngờ. Xe đã đậu sẵn bên ngoài, Thảo bước lên nhưng vẫn cảm thấy cái gì đó rất lạ ở dưới chân. Nhìn xuống có phần bất ngờ vì đôi giày cao gót của bà bị gãy chân, hơi tiếc vì nhìn vẫn còn mới nhưng đành phải bỏ, tận bên trong của một người phụ nữ bà cảm giác được chuyện gì đó rất lạ và khó hiểu, có phải là do hoài nghi quá chăng? Mặc kệ nhưng điều khó đoán, bà lên xe trở về.
Thảo trên xe nhìn lại khung cảnh của Sài Gòn, vẫn vậy, không có gì thay đổi. Nhưng càng nhìn bà lại thấy càng lạ vì đây không phải là con đường dẫn đến nhà.
- Cậu đưa tôi đi đâu thế? - Thảo hỏi người tài xế vẫn tập trung lái xe.
- Dạ, cậu chủ bảo tôi đưa bà đến một nơi.
Thảo vừa nghe xong cũng an tâm phần nào nhưng không thể vơi đi nỗi lo âu từ trước đến giờ. Bà vẫn chưa biết chuyện về hai đứa con trai của mình, cứ vậy mà tin theo lời người tài xế. Chiếc xe vẫn chạy đưa người phụ nữ đến nơi mà sau này sẽ không ai thấy bà trở lại.
...
Thảo đứng trước một nhà kho rất lớn, nó trông vẻ đã khá cũ và bị bỏ hoang, xung quanh chỉ là cây lá rậm rạp chặn hết mọi sự sống từ bên ngoài vào trong. Nhưng bà vẫn chưa hiểu tại sao con trai của mình lại muốn hẹn ở đây nhất là một nơi hoang vắng như thế này. Tâm can bất ổn, bà nghi ngờ chuyện này không tốt nên quay sang bảo tài xế:
- Tôi còn nhớ có việc gấp, chúng ta trở về thôi.
- Bà nghĩ bà về được à?
- Cậu...
Thảo hoảng sợ khi thấy tên tài xế chỉa súng vào mình, bà càng hoảng sợ hơn khi từ đâu xuất hiện thêm hai gã to lớn bên ngoài cửa xe. Bây giờ bà đã hiểu mình đã mắc bẫy, số phận hiện rõ trước mặt bà là một màu đen dày đặc.
- Mấy người muốn gì?
- Chỉ cần đi theo tôi vào trong hoặc... tôi không chắc khẩu súng này sẽ cho ra thứ gì.
Bên ngoài hai gã mở cửa, mạnh bạo lôi Thảo ra rồi đẩy về phía trước. Thảo chỉ biết nghe theo lời tụi nó đi vào. Từng bước chân như nặng nề nhưng bà cũng phải cố gắng di chuyển chúng; đầu óc mệt mỏi sau chuyến bay cộng với tâm can hoang mang đã làm bà chút nữa đã ngã.
Bên trong nhà kho cũng như vẻ ngoài của nó, cũ kĩ và trống trơn; chỉ có vài thùng giấy ẩm mốc nằm vất vưởng ở một xó. Từ trên đầu cầu thang có một người đàn ông bước xuống, tay vỗ mấy cái, miệng hút thuốc phì phèo. Thảo không biết hắn là ai, nhưng linh cảm là tên đứng sau vụ việc này.
- Xin chào quý bà. - Gã làm động tác cuối chào theo lối quý tộc.
- Ông là ai? Ông muốn gì?
- À... tôi xin tự giới thiệu, tôi là... À mà khoan, cái đó để sau đi, giờ mời quý bà lên trên uống chút trà chờ người đến.
- Chờ ai? - Thảo lạnh lùng hỏi nhưng trong lòng vẫn sợ những điều xảy ra phía trước.
- Rồi bà sẽ biết thôi.
...
Trên con đường lá rụng tại nơi công viên vắng vẻ nhưng nhờ thế mà nó trở nên hoàn hảo hơn. Tiếng sột soạt của những bước chân giẫm đạp lên chiếc lá khô cùng vài ba câu nói, Quốc Huy và Huyền Trang vui vẻ trò chuyện với nhau. Cả hai cũng đã lâu rồi không nói chuyện, nói đúng hơn là nhóm ngày xưa bây giờ đã ít hợp lại vì mỗi người đều có công việc riêng. Thời gian là thế, đưa con người đi càng xa thì nỗi niềm về quá khứ càng nhiều.
- Vậy là cả hai đã không gặp mặt mấy tuần nay rồi à? - Trang dịu dàng nhìn vào đối phương hỏi.
- Ừm, tôi không dám đối diện với hắn.
- Huy không lo cho anh ấy à?
- Lo thì vẫn lo, nhưng... còn có thể làm gì hơn? - Cậu chỉ biết nhìn xuống đất, không ngước lên vì sợ sẽ bắt gặp điều gì đó.
- Vậy mấy ngày nay Huy ở đâu?
- Tôi ở nhà của bạn.
- Tôi khuyên Huy nên... um...
Huy bất ngờ không nghe thấy tiếng của Trang nên quay sang xem thì thấy cô bất tỉnh bị một tên áo đen lôi đi, cậu hoảng hồn đuổi theo nhưng lập tức từ phía sau một cánh tay câu lấy cổ, tiếp đó không thở được vì cái khăn phía trước mũi, ngay lập tức chỉ còn là một màn đêm dày đặc.
...
Trọng Huy đã nhiều ngày ủ rũ, chỉ được cái xác nhưng hồn vía đã đi đâu hết rồi. Hắn đi đến đâu là nơi đó dù có vui nhưng gặp cái mặt đám tang của hắn cũng vui không nổi. Từ ngày Quốc Huy bỏ đi, hắn đi tìm cậu nhiều nơi, nhưng vẫn chẳng thể nào cho ra, có lần truy tìm đến nhà Trung nhưng gã nói dối bảo là không thấy càng khiến hắn tuyệt vọng hơn. Trọng Huy mấy hôm nay ăn uống thất thường, tâm trạng uể oải, năng suất làm việc cũng giảm đi. Giờ hắn cũng vậy, mặt áp lên bàn, mắt nhìn thẳng một phía, đầu óc đang suy nghĩ những nơi tiếp theo tìm cậu. Giờ đã chạng vạng nhưng hắn không muốn về nhà, hắn sợ nơi đó quá rộng lớn mà chỉ một mình cô đơn. Bất chợt tiếng chuông điện thoại vang làm hắn giật mình, mệt mỏi cầm lên xem, là một số lạ nhưng cũng phải nghe có khi là ai đó biết tin về cậu:
- A lô.
- Có phải là chủ tịch Huỳnh Trọng Huy không ạ? - Bên kia là một giọng đàn ông.
- Phải? Ông là ai?
- Anh không cần biết, nhưng tôi có tin về người anh đang tìm. Hãy đến nhà kho cũ ở ngoại ô, rồi anh sẽ biết.
Trọng Huy chưa kịp nói thêm thì bên kia đã tắt máy. Gã này có nói là biết tin về cậu, nhưng thật hay giả? Đó là điều mà hắn đang nghĩ, mặc kệ, hắn cũng cầm áo lên đi nhanh thẳng ra ngoài.
...
Trọng Huy dừng xe lại trước nhà kho cũ. Bước từng bước cảnh giác vào trong, bên trong bị bóng tối bao trùm, chỉ có vài tia sáng lờ mờ rọi từ những khe nứt từ máy nhà và vệt sáng trải dài trên sàn qua cánh cửa lớn từ ánh trăng.
- Cậu đã tới. - Người đàn ông đứng trên lầu nhìn xuống.
- Ông biết tin của Quốc Huy? Giờ em ấy ở đâu?
- Đi theo tôi!
Trọng Huy đã mất đi cảnh giác mà đi theo gã. Đứng trước cánh cửa ẩm mốc của một căn phòng, gã đưa tay đẩy nó vào. Bên trong tối đen như mực, nhưng khi ánh đèn vụt sáng thì nó lại trở nên khác đi, dù vẫn chẳng có vật, bù lại có ba người bị trói ngồi trên ghế đối diện với hắn. Trọng Huy hoảng hốt khi nhận ra họ là ai.
- Mẹ, Huy và Trang? Sao mọi người lại ở đây?
- ... - Họ bị bịt miệng nên không thể nói.
- Để con cởi trói cho mọi người. - Trọng Huy ngay lập tức bị cản lại bởi tên bên cạnh. - Ông muốn gì?
- Đừng vội thế chứ.
Trọng Huy đã hiểu được vấn đề, đây chính là vụ bắt cóc tống tiền. Nhưng gã này chỉ có một mình, không phải chỉ đơn giản thế chứ?
- Chào cháu.
Tiếng người đàn ông bên ngoài cửa vang lên. Trong bộ đồ vest đen, Phúc Khang chậm rãi bước vào, theo sau là những tên tay sai. Trọng Huy bất giác lùi về sau mấy bước, giờ hắn đã biết ai đứng sau vụ này. Ngạc nhiên thì vẫn ngạc nhiên nhưng không ngờ điều hắn nghi ngờ bấy lâu nay là sự thật. Từ lúc thấy ông ta trở về nước hắn đã không có lòng tin với người này.
- Là chú? Tôi không ngờ đây là sự thật.
- Vậy là cháu đã biết trước.
- Tất nhiên, trước lúc mất ba tôi nó nói hãy cẩn thận với người đàn ông tên Huỳnh Phúc Khang.
...
- Trọng Huy... ba không muốn dài dòng... Con là đứa mà... ba tin tưởng nhất... vì thế... cái tập đoàn Huỳnh Hoa... ba... giao lại hết cho con...
- Ba sao con có thể...
- Con có thể... gần lại đây một chút...
Hắn kê tai sát vào miệng của Phúc Huy, nhưng ông cũng nhướng lên một chút như không muốn ai nghe:
- Hãy nhớ kỹ điều này... là... cẩn thận với người đàn ông tên Huỳnh Phúc Khang... hắn là kẻ ác độc và nham hiểm... nhớ rõ điều này... bà trông cậy hết vào con, con trai à...
...
- Hóa ra Phúc Huy cũng toan tính trước, nhưng thật buồn là em ấy chưa tính đến cuối.
- Tôi nên cảnh giác hơn từ lúc ông đặt chân vào tập đoàn. - Trọng Huy căm hận nhìn gã phía trước.
- Trễ rồi cháu trai.
Phúc Khang phất tay, ngay lập tức mấy tên phía sau chạy lên kiềm Trọng Huy. Hắn bị kiềm nên liên tục giẫy giụa khỏi chúng nhưng bất lực.
- Ông là một tên nham hiểm, Huỳnh Phúc Khanh. Đến cả em trai mình ông cúng cho giết, ông không phải là con người nữa.
- Cậu biết hết sự thật vậy thì tốt thôi. Nhưng tất cả là lỗi của Phúc Huy, giá như em ấy không giật mất chiếc ghế chủ tịch tập đoàn thì ta không phải làm thế.
- Tôi nghĩ không phải đơn giản như vậy đâu.
- Cháu... thông minh đấy. Để ta kể một câu chuyện cho tất cả mọi người nghe... - Ánh mắt Phúc Khang đượm buồn nhìn về hướng khác, hướng mà nó sẽ dẫn lối ông về với quá khứ.
...
Trường Đại học Kinh tế Hồ Chí Minh...
Một ngôi trường được xem là lớn nhất miền Nam, Đại học Kinh tế Hồ Chí Minh đã đào tạo ra nhiều doanh nhân thành đạt nhất bấy giờ, với danh tiếng như vậy chuyện những cậu ấm tiểu thư nhà giàu học ở đây thì không phải là chuyện hiếm có gì. Xung quanh mọi người tấp nập ở mọi nơi, chỗ tụm năm tụm bảy, chỗ thì chỉ có hai người hoặc ít hơn, vì hôm nay là buổi hội chợ đầu tiên mà trường tổ chức. Đâu đâu cũng là tiếng ồn ào, và chỗ của Phúc Huy cũng thế. Cậu đang đi cùng với anh trai của mình là Phúc Khang, ngoài ra còn vài người nữa. Họ đi đến đâu cũng bị bàn tán của mấy cô gái vì họ quá đẹp trai, nhất là Phúc Huy khi cậu lại có tài lẻ hát hay với viết nhạc giỏi, như thế thì có cô gái nào mà không ngưỡng mộ. Trên đường đi, chỉ có mỗi Phúc Khang là làm mặt hầm như thể bị mất tiền, cậu thấy hắn vậy mới quay sang nhắc:
- Này, vui lên đi chứ! Bộ đi với em anh khó chịu lắm à?
- Không, chỉ là anh ghét mấy sự kiện này, với lại nhiều người dòm ngó, anh không thích.
- Thì đừng quan tâm đến họ, anh xem như là gió thổi qua tai đi.
- Em được nhưng anh thì không.
- Ghét đi chung với anh là vậy đấy, lần sau không mời nữa.
Cậu đi nhanh về phía trước bỏ Phúc Khang lại phía sau, hắn cũng đuổi theo nhưng ngay lập tức lạc mất trong biển người. Trở lại với Phúc Huy, sau khi tách khỏi ông anh thì lại dạo. Đến trưa trời người đã vơi bớt cả hai mới có thể gặp lại nhau. Như vậy là cả buổi sáng mệt mỏi kết thúc.
Tối hôm đó sau bữa ăn, Phúc Khang đi qua phòng của em trai mình. Cậu nằm trên giường xem sách, thấy hắn liền bỏ nó xuống.
- Anh qua đây có chuyện gì không?
- ... - Phúc Khang đến bên giường ngồi xuống bên cạnh. - Anh xin lỗi chuyện lúc sáng đã làm em khó chịu.
- Ôi trời, anh tưởng em sẽ quan tâm đến nó sao?
- Vậy là không giận anh à?
- Không.
Phúc Khang mừng rỡ nhào đến ôm lấy cậu, nhưng vô tình thằng nhỏ của hắn trúng vào đầu gối của đối phương, bị kích động nên liền thức giấc. Hắn bất giác đưa tay vào lớp áo của Phúc Huy mà mò mẫm còn miệng thì hôn vào bên cỗ của cậu. Phúc Huy cảm giác được nên đẩy hắn ra, hoang mang nhìn người phía trước.
- Anh... vừa...
- Chỉ chọc em chút thôi mà. Thôi ngủ đi, anh về phòng. - Phúc Khang ngay lập tức đứng lên thật nhanh đi về phòng để tránh cậu phát hiện túp lều bên dưới.
Vào đến phòng Phúc Khang khóa cửa rồi cởi hết đồ lao lên giường mà tự giải quyết cho thằng em . Hắn đã yêu cậu, chính là em ruột thịt của mình nhưng hắn không dám nói với ai. Hắn rất sợ, sợ những điều tệ hại và xấu xa sẽ ngay lập tức kéo đến như bão nếu hắn công khai. Nhưng dù vậy ngọn lửa yêu thương ở bên trong Phúc Khang vẫn không vụt tắt, hắn khao khát được ôm cậu và được ôm lại, muốn được nghe ba tiếng em yêu anh phát ra từ đôi môi quyến rũ của đối phương, muốn được đưa vật bên dưới vào trong người yêu để rồi những cú thúc phải làm cậu van xin hắn mạnh bạo hơn nữa, tàn nhẫn hơn nữa. Nghĩ đến đây Phúc Khang không thể kiềm chế được mà bắn tất cả ra bụng, vài phát quá mạnh mà văng lên cả mặt và ngực, hắn mệt mỏi mà thở gấp gáp, rồi đứng dậy đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ trước khi vào giấc ngủ.
Hôm nay Phúc Huy có tiết Y đầu tiên, mặc dù chỉ đi theo ngành Quản trị kinh doanh nhưng ông Phúc Hoa tức ba của cậu bắt cậu phải học thêm ngành khác, phòng những chuyện sau này. Lớp mới cũng như học viên mới làm Phúc Huy có hơi lạc loài một chút, cứ tưởng tình hình này cứ kéo dài khi mà một cô gái ngồi sau vỗ nhẹ vào vai cậu:
- Này, cậu là Phúc Huy đúng không?
- À... đúng rồi. - Cậu nhìn vào cô gái vừa vỗ vai mình, mặc dù không phải xinh đẹp nhưng vẫn rất thùy mị, có thể thấy cô thuộc tầng lớp bình thường, chẳng phải tiểu thư đài cát gì. Dù vậy, trông cô toát lên một nhân cách đạo đức tốt.
- Nghe nói cậu hát hay mà lại biết viết nhạc nữa. Thế sao lại vào ngành này mà không vào viện âm nhạc?
- Mình có học bên Quản trị kinh doanh, cậu biết đó, đâu phải bố mẹ nào cũng cho phép con mình đi vào viện âm nhạc. - Phúc Huy hơi buồn khi nhắc đến đây.
- Ừm đúng rồi, cũng tiếc cho cậu quá. À quên, xin tự giới thiệu mình là Ngọc, rất vui được gặp cậu.
- Mình cũng vậy.
Họ trò chuyện dăm ba phút thì cả lớp chợt im lặng khi giảng viên đến lớp. Phúc Huy cũng phải dừng lại quay lên. Từ bên ngoài, một chàng trai đi nhanh vào như sợ bị trễ giờ. Chưa vơi đi mệt mỏi trong người, chàng giảng viên lại bị một phen hú vía khi bất chợt mấy giọng nữ ồ lên cùng một vài giọng nam.
- Anh ấy đẹp trai quá mày ơi.
- Ước gì ánh mắt ấy nhìn trúng tao, hihi.
- Hít một cái cho tỉnh đi cưng. - Nhỏ bạn kế bên đưa chai dầu gió xanh lại gần.
- Đồ nhỏ vô duyên, xê ra coi.
Biết bao nhiêu lời bàn tán xôn xao cho giảng viên mới. Thế cũng chả có gì lạ, khi mà anh đẹp trai, cao ráo, nhìn là biết con nhà giàu, gu đúng chuẩn của mấy cô gái, thử hỏi như vậy không là tâm điểm bàn tán mới là chuyện bất thường. Phúc Huy ngồi bên dưới có phần hơi ganh tị một chút nhưng không phủ nhận độ quyến rũ của anh chàng giảng viên. Bất chợt cậu hơi hoảng vì bị ánh mắt ấy nhìn trúng, cứ như vừa bị phát hiện nhìn trộm cậu chỉ biết cuối đầu xuống mặt bàn. Không hiểu sao như một thiếu nữ, cậu e thẹn đỏ mặt, cũng may không ai phát hiện ngoại trừ anh chàng trên bục giảng.
- Được rồi, tất cả im lặng một chút. - Anh giảng viên ngừng lại chờ đợi mọi thứ đâu vào đấy rồi mới nói tiếp. - Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trần Quốc Đại, tôi sẽ đứng lớp của các bạn, mong chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác.
Theo đó là những tiếng vỗ tay hoan nghênh chào đón chàng giảng viên mới. Phúc Huy từ đầu vẫn nghe những gì người đó nói, cái tên Trần Quốc Đại liên tục lặp đi lặp lại trong đầu của cậu. Khi ngước lên nhìn vào Đại thì cậu một lần nữa bị đối phương bắt trúng. Cả tiết học hôm đó Phúc Huy chỉ biết nhìn xuống bàn mà học nhưng cậu đâu biết rằng trong lòng của ai kia đang cười trước những hành động đó.
Kết thúc buổi học mọi người lũ lượt kéo nhau ra về, mấy cô gái không quên chào tạm biệt Đại hẹn gặp anh ở tiết tới. Chỉ còn hai học viên trong lớp là Phúc Huy và Ngọc do chép bài không kịp nên hơi trễ một chút. Nhưng cuối cùng cũng đã xong, Ngọc bỏ đồ vào cặp rồi thông báo với cậu:
- Mình về trước nhé!
- Ừm, về cẩn thận.
- Được rồi. - Ngọc đi lên nhưng không quên chào Đại một tiếng.
Bỗng chốc lớp chỉ còn lại hai người, Phúc Huy vẫn miệt mài chép cho xong mọi thứ, Đại tay ghi chép trên quyển sổ nhưng mắt cứ nhìn vào người bên dưới, khi nhìn lại thì trang giấy đã như một tờ nháp của trẻ em, nguệch ngoạc mực viết. Phúc Huy gần xong thì bất ngờ giật mình khi bên cạnh có tiếng động, quay sang mới biết là Đại đã bắt ghế ngồi cạnh, mắt nhìn vào mình, miệng là nụ cười quyến rũ của đấng mày râu.
- Tôi làm em sợ à?
- À... không, chỉ là hơi giật mình một chút.
- Em là Phúc Huy?
- Dạ, phải.
- Từ đầu tôi thấy em đỏ mặt nhìn vào tôi, có phải em... - Đại đưa tay áp lên mu bàn tay của đối phương.
- Thấy... thầy... làm gì đấy? - Theo quán tính mà cậu giật tay ra.
- Không sao, giờ anh vẫn chưa có người yêu em, nếu em thích thì anh đồng ý nhưng nói trước là anh rất... cuồng dâm đấy nhé.
- Thầy... tôi xin phép về, chào thấy. - Phúc Huy hối hả ôm lấy mọi thứ trên bàn rồi chạy thật nhanh ra ngoài cửa như bị ma đuổi.
- Dễ thương thật.
Đại chỉ có ý muốn chọc cậu nhưng nào ngờ cậu lại phản ứng như vậy. Nói thật, anh đã thấy thích cậu từ cái nhìn đầu tiên, từ đôi mắt xuống đến miệng không có thứ gì mà không làm anh xao xuyến; muốn được cắn vào đó, muốn được hôn và thậm chí là liếm láp những đường nét trên gương mặt của ai kia. Nghĩ đến đây máu trong người Đại bắt đầu sôi sục, anh muốn lần đầu như thế với một chàng trai và không ai khác chính là Phúc Huy. Đại nhằm mắt ngã ra sau cười thỏa mãn cho trí tưởng tượng của mình.
- Phúc Huy, có vẻ anh đã yêu em mất rồi.
Còn nữa...
*Thành Trung = William
/32
|