Từ Dịch Phong đưa lưng về phía bức tường thủy tinh rộng rãi, cầm điện thoại ở trong tay, vẫn duy trì lấy tư thế ngồi yên lặng trên ghế sô pha, vẻ mặt không rõ hỉ nộ.
Tôn thư ký vốn luôn cẩn thận tỉ mỉ, vô thức lặng lẽ đánh giá tình hình này vài bận, quay đầu lại cầm lấy cái đĩa đựng bánh dễ thương tiếp tục dụ dỗ Nhạc Nhạc. Cô bé ngồi yên ở đó, con mắt như có như không quét qua những thứ bánh có hình thú nhỏ bé kia.
"Cảm ơn dì, nhưng mà mẹ đã dặn không thể tùy tiện ăn đồ của người khác." Bé con lắc lắc cái đầu nhỏ, nói xong, cái lưỡi không nghe lời liếm liếm khóe miệng, trẻ con đơn thuần đáng yêu. Những thứ bánh hình thú nhỏ kia thật sự quá dễ nhìn, bé con cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy, nói chi là được nếm thử.
Từ Dịch Phong nghe được câu nói mềm mại, hai đầu chân mày vô thức nhu hòa xuống. Quả thật, Mạnh Hạ đã dạy dỗ đứa bé này rất tốt. Đối với đứa bé này, hắn chẳng qua là cảm thấy vừa ý của mình và muốn có được, chứ thật ra với trẻ con cho đến bây giờ hắn vẫn bài xích vô cùng.
Đứng dậy đi tới, Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, một đôi tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối, lưng ngồi thẳng tắp. Đôi mắt thẳng tắp theo dõi hắn, đôi mắt kia, cùng với Mạnh Hạ quá là giống nhau, khi nhìn vào người khác ánh mắt luôn nhẹ nhàng, ôn nhu như muốn nghe thấy lời nói.
"Tôn thư ký, cô đi ra ngoài trước đi."
Tôn thư ký buông thức ăn ở trong tay ra, gật gật đầu.
Trong phòng làm việc xa hoa, chỉ còn lại một lớn một nhỏ nhìn nhau. [=)) Thiệt dễ thương nha ^0^]
"Thúc thúc, thúc nói dẫn con đi gặp ba ba mà?" Nhạc Nhạc từ trên ghế salon trượt xuống, đứng ở bên chân hắn. Đứa nhỏ này ngoại trừ khuôn mặt hơi mượt mà chút ít, thật ra là rất gầy, vóc dáng cũng bình thường.
Khóe miệng Từ Dịch Phong nhẹ nhàng cười một tiếng: "Sinh nhật của Nhạc Nhạc sắp đến rồi phải không?"
Nhạc Nhạc nghiêng đầu lại: "Thúc lúc làm sao biết được?"
Từ Dịch Phong ngồi ở trên ghế salon chỉ cười chứ không nói, một tay vỗ vỗ vào vị trí ở bên cạnh. Nhạc Nhạc yên lặng đến ngồi. Hắn cầm lấy một miếng bánh, đưa tới bên miệng của Nhạc Nhạc, động tác ôn nhu từ lúc nào không hay biết.
"Ăn đi, thúc thúc sẽ nói cho ngươi biết."
Nhạc Nhạc chần chừ suy tư một chút, trong mắt có hơi sợ hãi: "Thúc thúc có phải muốn bắt cóc con hay không?" Nói xong, bé con lùi mạnh về phía sau: "Thúc thúc, mẹ con hiện tại rất nghèo, cậu nợ tiền của thúc, chờ con trưởng thành sẽ trả lại cho thúc." Nói xong, tiểu nha đầu liền mếu máo khóc lên.
Bé con hiện tại bắt đầu thực sự sợ hãi.
Từ Dịch Phong ngay lập tức đau đầu, bánh ở trong tay bị hắn bóp biến dạng, Nhạc Nhạc òa khóc một hồi lâu vẫn không thấy Từ Dịch Phong đến dỗ mình, quả thực vừa rồi là có phần diễn trò nhưng lúc này đã thật sự thương tâm.
Thiếu tiền của hắn?
Từ Dịch Phong cười lạnh.
"Được rồi, đừng khóc."
Nhạc Nhạc mở nửa mắt, lặng lẽ đáng giá, Tiêu Ất ở trước mặt cô bé thường thường lẩm bẩm: "Tự nhiên ân cần một cách vô lý, không phải cướp thì cũng là trộm." Tiêu Ất đã giải thích cho cô bé nghe, mặc dù không hiểu rõ nhưng cũng lờ mờ biết là chuyện không tốt.
Từ Dịch Phong nói là đưa cô bé tới gặp ba ba, lại cho bé con ăn bánh ngon. Bé con này tâm tư vốn nhạy cảm hơn so với những đứa trẻ cùng lứa, lúc này đã lo sợ.
"Thúc thúc đưa con về được hay không? Con không cần gặp ba ba."
Từ Dịch Phong dừng ngón tay lại, khóe miệng vừa động thì điện thoại bỗng dưng vang lên, dừng lại một chút, hắn như hiểu ra mà cong khóe miệng lên.
*************************
Mạnh Hạ đứng ở trước quầy tiếp tân, toàn thân lộ ra một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tôi muốn gặp Từ Dịch Phong."
"Thật ngại, không có hẹn trước thì ngài không thể đi lên." Nhân viên ở quầy tiếp tân trả lời một cách máy móc.
Mạnh Hạ lạnh lùng mở miệng: "Nhà của Từ Dịch Phong bị cháy, Từ phu nhân bị kinh hãi bây giờ phải đang ở bệnh viện, sai tôi tới đây thông báo cho hắn." Tha thứ cho cô ăn nói bừa bãi, cô chỉ là muốn gặp con gái mà thôi. [Mình thật thích sự lạnh lùng của Tiểu Hạ^^]
Cô nhân viên nhất thời không biết nói gì, khóe miệng có chút vặn vẹo khó xử, đánh giá Mạnh Hạ là một cô gái rất thanh tú, mặc dù ăn mặc bình thường nhưng mơ hồ vẫn toát lên khí chất tức giận làm cho người ta không thể bỏ qua.
"Chờ một chút." Cô nhân viên nhíu mày cầm lấy điện thoại gọi đến cấp trên.
Mạnh Hạ đứng ở bên cạnh, mấy năm trước, cô liên tục kỳ vọng sẽ có một ngày cô có thể ôm cánh tay của Từ Dịch Phong, cùng hắn đi vào công ty, nghe hắn dặn dò công nhân viên của mình gọi cô là "Từ phu nhân". Giấc mộng này cô đã có từ rất lâu, rất lâu về trước, cho đến một ngày anh trai của cô là Mạnh Tiêu hung hăng tát cô một cái: "Từ Dịch Phong hắn cho tới bây giờ còn chưa từng thích em, hắn căn bản cũng không muốn kết hôn với em."
Sau đó, Mạnh gia hoàn toàn suy vong, cô vỡ mộng và cũng bừng tỉnh.
"Cộp cộp..." Tiếng giày cao gót từng tiếng từng tiếng truyền đến... trong chớp mắt cô đã tràn đầy mệt mỏi. Hôm nay đứng ở chỗ này cô không còn nghĩ vậy nữa, những thứ kia quá xa xôi và quá xa xỉ.
"Mạnh tiểu thư, mời đi bên này."
Mạnh Hạ hít vào một hơi, ánh mắt vô hồn đi theo Tôn thư ký.
Tôn thư ký nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, sau đó mở ra, tạo tư thế mời Mạnh Hạ đi vào. Mạnh Hạ lẳng lặng đi tới, sau đó Tôn thư ký đóng cửa lại Từ Dịch Phong vẫn đưa lưng về phía cô như cũ, hầu như mỗi một lần hắn cũng đều cho cô thấy một bóng lưng rét lạnh.
Cô động đậy khóe môi: "Nhạc Nhạc đâu?"
Từ Dịch Phong không có nhìn cô, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn có tiết tấu, qua một hồi lâu, giọng nói trong lạnh như băng cất lên: "Mạnh Hạ, tôi đưa con gái của tôi đi thì có gì mà không được?"
Mạnh Hạ nhìn khóe môi của hắn mấp máy, đôi môi mỏng ấy đã mím thành một đường thẳng, trong giọng nói có một khí thế bức người.
"Nhạc Nhạc họ Mạnh." Mạnh Hạ trong lòng đã sớm lạnh đi, có một số việc suốt đời này cô cũng sẽ không nói cho hắn biết.
"Hả? Phải không?" Từ Dịch Phong lúc trắng lúc xanh quay mặt lại.
"Con bé ở đâu?"
Từ Dịch Phong khẽ cười một tiếng: "Muốn Nhạc Nhạc? Nhưng cô có nghĩ tới mình dựa vào cái gì mà muốn giành con với tôi?"
Mạnh Hạ đột nhiên hướng về phía hắn cười lên một tiếng, đường môi cong cong, Từ Dịch Phong bỗng dưng bị nụ cười này làm cho giật mình. Cô nhún nhún vai, ánh mắt nhìn về phía vách tường sáng sủa. Đúng vậy, cái áo khoác màu xám tro này cô đã mặc bốn năm, quần jean cũng phai màu trắng bệch, đôi giày rẻ tiền căn bản không ngăn cách được cái lạnh của mặt sàn dưới chân. Nhưng mà sống lưng của cô vẫn thẳng tắp như cũ, cũng có lẽ bởi vì hiện tại cô rất nghèo, mấy năm qua cô cũng chỉ biết cố gắng, cuộc sống đã dạy cho cô rằng dù có cực khổ hơn nữa cũng không thể dễ dàng chịu thua.
Đối với Từ Dịch Phong cũng vậy, cô chưa bao giờ nợ hắn cái gì.
Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, khóe miệng co quắp quẹt ra một nụ cười khổ, đã từng đoạn tuyệt sạch sẽ với hắn, vậy mà cho tới bây giờ lại không ngừng dây dưa.
"Từ tiên sinh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, Nhạc Nhạc không phải là con của ngài. Ngài nếu như không tin, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, ngài có thể đi làm giám định ADN."
Từ Dịch Phong nheo nhéo mắt lại, đi đến bên cạnh cô, đối diện trực tiếp với ánh mắt của cô: "Mạnh Hạ, không cần phải thử lừa gạt tôi một lần nữa."
Trong nội tâm của Mạnh Hạ cảm thấy buồn cười, ai có thể lừa được Từ Dịch Phong anh: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngài đi làm xét nghiệm, nhưng mà trước đó, Từ tiên sinh, ngài có thể cho tôi đưa con gái về nhà hay không?" Mạnh Hạ khách khí nói ra.
Không nghĩ sẽ gặp được Nhạc Nhạc nhưng Từ Dịch Phong lại lạnh lùng cự tuyệt.
Nhạc Nhạc là một mầm non trong tận xương tụy của cô, chỉ cần đụng nhẹ vào là cô sẽ kinh động. Mạnh Hạ đột nhiên liều lĩnh gào thét lên: "Vì cái gì? Tôi đã nói rõ ràng, con bé không phải là con gái của anh?"
"Vì cái gì?" Từ Dịch Phong lẩm bẩm nói: "Từ cái ngày bỏ thuốc tôi trở đi, Mạnh Hạ, làm sai thì chính mình phải chịu lấy."
Mạnh Hạ giật mình ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy vẻ không thể tin được. Ký ức của năm năm trước nhất thời bị xé toạc ra, trong ngực như bị thứ gì đó nặng nề đập phá, buồn bực đau nhức, toàn thân đều ê ẩm, viền mắt đỏ bừng. Cô khẽ mở to đôi mắt: "Tôi chưa từng cho anh uống thuốc."
Năm năm trước, cô đã muốn giải thích với hắn ngay, nhưng mà hắn lại không cho cô một tia cơ hội nào.
Đêm hôm đó, hắn hận cô, tùy ý phát tiết bất mãn, cô đau đến mức cả người đã cuộn lên.
Về sau, khi Mạnh Hạ bỏ đi, cô cảm thấy, cảm thấy câu giải thích này vĩnh viễn sẽ không nói ra lần nữa. Cho dù là có một ngày, cô đối với hắn nói ra thì hắn có tin hay không? Sẽ không!
Quả nhiên đúng như vậy, Từ Dịch Phong phát ra một tiếng cười khinh miệt: "Ly nước kia là cô đưa cho tôi."
Mạnh Hạ lắc lắc đầu, cũng không muốn nói thêm gì nữa, chuyện cũ năm xưa bây giờ lại lôi ra nói thì có ý nghĩa gì. Cô đã sớm bị đả kích của Từ Dịch Phong mà chết lặng.
"Từ tiên sinh, mặc dù tôi chưa có học xong đại học nhưng cũng hiểu được luật pháp. Ngài bắt giữ con gái của tôi phi pháp, tôi nghĩ một khi truyền thông biết được thì hình tượng của ngài cũng không tốt." Mạnh Hạ không có gì để căn cứ vào nhưng hắn là nhân vật của công chúng, chắc là cũng có kiêng kỵ.
"Truyền thông? Tôi lại muốn nhìn một chút xem ai dám báo?" Hắn nói năng khí phách, hỏi ngược lại.
Mạnh Hạ trong lòng nghèn nghẹn, đúng vậy, đây là gai cấp khác biệt. Cô sớm đã biết hắn và cô lúc này đã sớm có một cái hào rộng sâu tận xương tủy, cả đời cũng không thể vượt qua.
Từ Dịch Phong nhìn thấy ánh mắt của cô trong tích tắc ảm đạm xuống, cô muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại bị chặn lại ở đôi môi. Trong ánh mắt của hắn vướng vào rất nhiều cảm giác, một tình yêu đơn độc không giấu giếm của ngày xưa, cái loại ánh mắt đó làm cho hắn không giải thích được liền phiền loạn vô cùng.
Mạnh Hạ cúi đầu xuống, giọng nói run run: "Từ tiên sinh, sau khi ngài làm xong xét nghiệm thì thông báo cho tôi sớm một chút, mấy ngày này phiền ngài chăm sóc con gái của tôi. Buổi tối ngủ đứa nhỏ này sợ tối, trong phòng hãy để lại một chiếc đèn, với lại con bé dị ứng với tôm..." Trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải nói thêm gì, dặn dò đắt quãng một chút rồi bỗng nhiên xoay người.
Nước mắt theo gương mặt lặng lẽ rơi, chỉ là hắn không kịp nhìn thấy mà thôi.
-------------------------------
*YoungMin05: Oaaa:(( thương Tiểu Hạ quá......... T____________T
Tôn thư ký vốn luôn cẩn thận tỉ mỉ, vô thức lặng lẽ đánh giá tình hình này vài bận, quay đầu lại cầm lấy cái đĩa đựng bánh dễ thương tiếp tục dụ dỗ Nhạc Nhạc. Cô bé ngồi yên ở đó, con mắt như có như không quét qua những thứ bánh có hình thú nhỏ bé kia.
"Cảm ơn dì, nhưng mà mẹ đã dặn không thể tùy tiện ăn đồ của người khác." Bé con lắc lắc cái đầu nhỏ, nói xong, cái lưỡi không nghe lời liếm liếm khóe miệng, trẻ con đơn thuần đáng yêu. Những thứ bánh hình thú nhỏ kia thật sự quá dễ nhìn, bé con cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy, nói chi là được nếm thử.
Từ Dịch Phong nghe được câu nói mềm mại, hai đầu chân mày vô thức nhu hòa xuống. Quả thật, Mạnh Hạ đã dạy dỗ đứa bé này rất tốt. Đối với đứa bé này, hắn chẳng qua là cảm thấy vừa ý của mình và muốn có được, chứ thật ra với trẻ con cho đến bây giờ hắn vẫn bài xích vô cùng.
Đứng dậy đi tới, Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, một đôi tay nhỏ bé đặt ở trên đầu gối, lưng ngồi thẳng tắp. Đôi mắt thẳng tắp theo dõi hắn, đôi mắt kia, cùng với Mạnh Hạ quá là giống nhau, khi nhìn vào người khác ánh mắt luôn nhẹ nhàng, ôn nhu như muốn nghe thấy lời nói.
"Tôn thư ký, cô đi ra ngoài trước đi."
Tôn thư ký buông thức ăn ở trong tay ra, gật gật đầu.
Trong phòng làm việc xa hoa, chỉ còn lại một lớn một nhỏ nhìn nhau. [=)) Thiệt dễ thương nha ^0^]
"Thúc thúc, thúc nói dẫn con đi gặp ba ba mà?" Nhạc Nhạc từ trên ghế salon trượt xuống, đứng ở bên chân hắn. Đứa nhỏ này ngoại trừ khuôn mặt hơi mượt mà chút ít, thật ra là rất gầy, vóc dáng cũng bình thường.
Khóe miệng Từ Dịch Phong nhẹ nhàng cười một tiếng: "Sinh nhật của Nhạc Nhạc sắp đến rồi phải không?"
Nhạc Nhạc nghiêng đầu lại: "Thúc lúc làm sao biết được?"
Từ Dịch Phong ngồi ở trên ghế salon chỉ cười chứ không nói, một tay vỗ vỗ vào vị trí ở bên cạnh. Nhạc Nhạc yên lặng đến ngồi. Hắn cầm lấy một miếng bánh, đưa tới bên miệng của Nhạc Nhạc, động tác ôn nhu từ lúc nào không hay biết.
"Ăn đi, thúc thúc sẽ nói cho ngươi biết."
Nhạc Nhạc chần chừ suy tư một chút, trong mắt có hơi sợ hãi: "Thúc thúc có phải muốn bắt cóc con hay không?" Nói xong, bé con lùi mạnh về phía sau: "Thúc thúc, mẹ con hiện tại rất nghèo, cậu nợ tiền của thúc, chờ con trưởng thành sẽ trả lại cho thúc." Nói xong, tiểu nha đầu liền mếu máo khóc lên.
Bé con hiện tại bắt đầu thực sự sợ hãi.
Từ Dịch Phong ngay lập tức đau đầu, bánh ở trong tay bị hắn bóp biến dạng, Nhạc Nhạc òa khóc một hồi lâu vẫn không thấy Từ Dịch Phong đến dỗ mình, quả thực vừa rồi là có phần diễn trò nhưng lúc này đã thật sự thương tâm.
Thiếu tiền của hắn?
Từ Dịch Phong cười lạnh.
"Được rồi, đừng khóc."
Nhạc Nhạc mở nửa mắt, lặng lẽ đáng giá, Tiêu Ất ở trước mặt cô bé thường thường lẩm bẩm: "Tự nhiên ân cần một cách vô lý, không phải cướp thì cũng là trộm." Tiêu Ất đã giải thích cho cô bé nghe, mặc dù không hiểu rõ nhưng cũng lờ mờ biết là chuyện không tốt.
Từ Dịch Phong nói là đưa cô bé tới gặp ba ba, lại cho bé con ăn bánh ngon. Bé con này tâm tư vốn nhạy cảm hơn so với những đứa trẻ cùng lứa, lúc này đã lo sợ.
"Thúc thúc đưa con về được hay không? Con không cần gặp ba ba."
Từ Dịch Phong dừng ngón tay lại, khóe miệng vừa động thì điện thoại bỗng dưng vang lên, dừng lại một chút, hắn như hiểu ra mà cong khóe miệng lên.
*************************
Mạnh Hạ đứng ở trước quầy tiếp tân, toàn thân lộ ra một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tôi muốn gặp Từ Dịch Phong."
"Thật ngại, không có hẹn trước thì ngài không thể đi lên." Nhân viên ở quầy tiếp tân trả lời một cách máy móc.
Mạnh Hạ lạnh lùng mở miệng: "Nhà của Từ Dịch Phong bị cháy, Từ phu nhân bị kinh hãi bây giờ phải đang ở bệnh viện, sai tôi tới đây thông báo cho hắn." Tha thứ cho cô ăn nói bừa bãi, cô chỉ là muốn gặp con gái mà thôi. [Mình thật thích sự lạnh lùng của Tiểu Hạ^^]
Cô nhân viên nhất thời không biết nói gì, khóe miệng có chút vặn vẹo khó xử, đánh giá Mạnh Hạ là một cô gái rất thanh tú, mặc dù ăn mặc bình thường nhưng mơ hồ vẫn toát lên khí chất tức giận làm cho người ta không thể bỏ qua.
"Chờ một chút." Cô nhân viên nhíu mày cầm lấy điện thoại gọi đến cấp trên.
Mạnh Hạ đứng ở bên cạnh, mấy năm trước, cô liên tục kỳ vọng sẽ có một ngày cô có thể ôm cánh tay của Từ Dịch Phong, cùng hắn đi vào công ty, nghe hắn dặn dò công nhân viên của mình gọi cô là "Từ phu nhân". Giấc mộng này cô đã có từ rất lâu, rất lâu về trước, cho đến một ngày anh trai của cô là Mạnh Tiêu hung hăng tát cô một cái: "Từ Dịch Phong hắn cho tới bây giờ còn chưa từng thích em, hắn căn bản cũng không muốn kết hôn với em."
Sau đó, Mạnh gia hoàn toàn suy vong, cô vỡ mộng và cũng bừng tỉnh.
"Cộp cộp..." Tiếng giày cao gót từng tiếng từng tiếng truyền đến... trong chớp mắt cô đã tràn đầy mệt mỏi. Hôm nay đứng ở chỗ này cô không còn nghĩ vậy nữa, những thứ kia quá xa xôi và quá xa xỉ.
"Mạnh tiểu thư, mời đi bên này."
Mạnh Hạ hít vào một hơi, ánh mắt vô hồn đi theo Tôn thư ký.
Tôn thư ký nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, sau đó mở ra, tạo tư thế mời Mạnh Hạ đi vào. Mạnh Hạ lẳng lặng đi tới, sau đó Tôn thư ký đóng cửa lại Từ Dịch Phong vẫn đưa lưng về phía cô như cũ, hầu như mỗi một lần hắn cũng đều cho cô thấy một bóng lưng rét lạnh.
Cô động đậy khóe môi: "Nhạc Nhạc đâu?"
Từ Dịch Phong không có nhìn cô, ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn có tiết tấu, qua một hồi lâu, giọng nói trong lạnh như băng cất lên: "Mạnh Hạ, tôi đưa con gái của tôi đi thì có gì mà không được?"
Mạnh Hạ nhìn khóe môi của hắn mấp máy, đôi môi mỏng ấy đã mím thành một đường thẳng, trong giọng nói có một khí thế bức người.
"Nhạc Nhạc họ Mạnh." Mạnh Hạ trong lòng đã sớm lạnh đi, có một số việc suốt đời này cô cũng sẽ không nói cho hắn biết.
"Hả? Phải không?" Từ Dịch Phong lúc trắng lúc xanh quay mặt lại.
"Con bé ở đâu?"
Từ Dịch Phong khẽ cười một tiếng: "Muốn Nhạc Nhạc? Nhưng cô có nghĩ tới mình dựa vào cái gì mà muốn giành con với tôi?"
Mạnh Hạ đột nhiên hướng về phía hắn cười lên một tiếng, đường môi cong cong, Từ Dịch Phong bỗng dưng bị nụ cười này làm cho giật mình. Cô nhún nhún vai, ánh mắt nhìn về phía vách tường sáng sủa. Đúng vậy, cái áo khoác màu xám tro này cô đã mặc bốn năm, quần jean cũng phai màu trắng bệch, đôi giày rẻ tiền căn bản không ngăn cách được cái lạnh của mặt sàn dưới chân. Nhưng mà sống lưng của cô vẫn thẳng tắp như cũ, cũng có lẽ bởi vì hiện tại cô rất nghèo, mấy năm qua cô cũng chỉ biết cố gắng, cuộc sống đã dạy cho cô rằng dù có cực khổ hơn nữa cũng không thể dễ dàng chịu thua.
Đối với Từ Dịch Phong cũng vậy, cô chưa bao giờ nợ hắn cái gì.
Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, khóe miệng co quắp quẹt ra một nụ cười khổ, đã từng đoạn tuyệt sạch sẽ với hắn, vậy mà cho tới bây giờ lại không ngừng dây dưa.
"Từ tiên sinh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, Nhạc Nhạc không phải là con của ngài. Ngài nếu như không tin, bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, ngài có thể đi làm giám định ADN."
Từ Dịch Phong nheo nhéo mắt lại, đi đến bên cạnh cô, đối diện trực tiếp với ánh mắt của cô: "Mạnh Hạ, không cần phải thử lừa gạt tôi một lần nữa."
Trong nội tâm của Mạnh Hạ cảm thấy buồn cười, ai có thể lừa được Từ Dịch Phong anh: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngài đi làm xét nghiệm, nhưng mà trước đó, Từ tiên sinh, ngài có thể cho tôi đưa con gái về nhà hay không?" Mạnh Hạ khách khí nói ra.
Không nghĩ sẽ gặp được Nhạc Nhạc nhưng Từ Dịch Phong lại lạnh lùng cự tuyệt.
Nhạc Nhạc là một mầm non trong tận xương tụy của cô, chỉ cần đụng nhẹ vào là cô sẽ kinh động. Mạnh Hạ đột nhiên liều lĩnh gào thét lên: "Vì cái gì? Tôi đã nói rõ ràng, con bé không phải là con gái của anh?"
"Vì cái gì?" Từ Dịch Phong lẩm bẩm nói: "Từ cái ngày bỏ thuốc tôi trở đi, Mạnh Hạ, làm sai thì chính mình phải chịu lấy."
Mạnh Hạ giật mình ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy vẻ không thể tin được. Ký ức của năm năm trước nhất thời bị xé toạc ra, trong ngực như bị thứ gì đó nặng nề đập phá, buồn bực đau nhức, toàn thân đều ê ẩm, viền mắt đỏ bừng. Cô khẽ mở to đôi mắt: "Tôi chưa từng cho anh uống thuốc."
Năm năm trước, cô đã muốn giải thích với hắn ngay, nhưng mà hắn lại không cho cô một tia cơ hội nào.
Đêm hôm đó, hắn hận cô, tùy ý phát tiết bất mãn, cô đau đến mức cả người đã cuộn lên.
Về sau, khi Mạnh Hạ bỏ đi, cô cảm thấy, cảm thấy câu giải thích này vĩnh viễn sẽ không nói ra lần nữa. Cho dù là có một ngày, cô đối với hắn nói ra thì hắn có tin hay không? Sẽ không!
Quả nhiên đúng như vậy, Từ Dịch Phong phát ra một tiếng cười khinh miệt: "Ly nước kia là cô đưa cho tôi."
Mạnh Hạ lắc lắc đầu, cũng không muốn nói thêm gì nữa, chuyện cũ năm xưa bây giờ lại lôi ra nói thì có ý nghĩa gì. Cô đã sớm bị đả kích của Từ Dịch Phong mà chết lặng.
"Từ tiên sinh, mặc dù tôi chưa có học xong đại học nhưng cũng hiểu được luật pháp. Ngài bắt giữ con gái của tôi phi pháp, tôi nghĩ một khi truyền thông biết được thì hình tượng của ngài cũng không tốt." Mạnh Hạ không có gì để căn cứ vào nhưng hắn là nhân vật của công chúng, chắc là cũng có kiêng kỵ.
"Truyền thông? Tôi lại muốn nhìn một chút xem ai dám báo?" Hắn nói năng khí phách, hỏi ngược lại.
Mạnh Hạ trong lòng nghèn nghẹn, đúng vậy, đây là gai cấp khác biệt. Cô sớm đã biết hắn và cô lúc này đã sớm có một cái hào rộng sâu tận xương tủy, cả đời cũng không thể vượt qua.
Từ Dịch Phong nhìn thấy ánh mắt của cô trong tích tắc ảm đạm xuống, cô muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại bị chặn lại ở đôi môi. Trong ánh mắt của hắn vướng vào rất nhiều cảm giác, một tình yêu đơn độc không giấu giếm của ngày xưa, cái loại ánh mắt đó làm cho hắn không giải thích được liền phiền loạn vô cùng.
Mạnh Hạ cúi đầu xuống, giọng nói run run: "Từ tiên sinh, sau khi ngài làm xong xét nghiệm thì thông báo cho tôi sớm một chút, mấy ngày này phiền ngài chăm sóc con gái của tôi. Buổi tối ngủ đứa nhỏ này sợ tối, trong phòng hãy để lại một chiếc đèn, với lại con bé dị ứng với tôm..." Trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải nói thêm gì, dặn dò đắt quãng một chút rồi bỗng nhiên xoay người.
Nước mắt theo gương mặt lặng lẽ rơi, chỉ là hắn không kịp nhìn thấy mà thôi.
-------------------------------
*YoungMin05: Oaaa:(( thương Tiểu Hạ quá......... T____________T
/76
|