Tảng sáng, thành phố C vẫn mưa phùn liên miên không dứt, khí trời âm u. Giọt mưa tí tách đánh lên cửa sổ, trên mặt thủy tinh là một tầng mông lung. Lúc này trong một phòng họp to như vậy mà không khí lại đè ép trầm thấp làm cho người ta hô hấp đều khó khăn.
Từ Dịch Phong tĩnh lặng ngồi ở vị trí chủ tọa, than thân tản ra khí thế vương giả khiếp người.
"Từ Tổng, đây là thiết kế của sản phẩm mới xin ngài xem qua." Quản lý có chút bất an lo sợ nhìn gương mặt lạnh lùng của Từ Dịch Phong.
Từ Dịch Phong nhàn nhạt liếc qua, nặng nề ném trở lại lên bàn: "Những thứ này nếu các người sản xuất ra." Sắc mặt của hắn trầm xuống, lạnh lẽo cười một tiếng, giọng nói kịch liệt không có một chút mềm lòng: "Như vậy thì Tinh Thành không thích hợp với các người."
Cấp dưới sắc mặt của mỗi người đều thảm bại.
Tôn thư ký cầm lấy một xấp văn kiện đi theo hắn vào phòng làm việc: "Từ Tổng, đây là văn kiện cần ký."
Từ Dịch Phong vuốt vuốt mi tâm, mặt mày lờ mờ có thể thấy được vẻ mệt mỏi, đôi mắt kín bưng của hắn nhìn không ra được một tia tâm tình.
Đêm qua hắn mất ngủ, hắn thế nào lại mơ tới một đêm đó, khi tỉnh lại, trên người đã đổ đầy mồ hôi. Tuổi gần 30 mà vẫn còn nằm mơ như vậy, hắn mỉa mai giật giật khóe miệng, nhưng tất cả hắn lại nhớ rất rõ ràng. Phía sau lưng của cô có một cái bớt hình trái tim, hắn cứ vuốt qua vuốt lại thật lâu, tựa như trái tim của hắn đã rơi xuống rất sau không tìm lại được.
"Sự kiện kia điều tra thế nào?" Hắn trầm giọng hỏi.
Tôn thư ký sắc mặt không thay đổi: "Vẫn còn đang theo dõi, đối phương nói mấy ngày nữa sẽ đưa tài liệu tới."
"Mau chóng lên." Từ Dịch Phong môi mỏng mấp máy bật ra mấy chữ.
"Từ Tổng, cuộc thi thiết kế của Tinh Thành lần này, các tác phẩm trúng cử của vòng chung kết đều đã chọn được." Tôn thu ký có chút do dự, suy nghĩ một chút rồi vẫn là nói thẳng: "Tác phẩm này hình như là của Mạnh tiểu thư."
Từ Dịch Phong lấy tới bản vẽ vừa nhìn tới, đôi mắt đen một màu trong tích tắc có một tia hào quang xuất hiện.
***************************
Mạnh Hạ và Tiêu Ất vừa mới đến tiệm không bao lâu, bận trước bận sau bỗng có tiếng giày cao gót chạm vào nền gạch vang lên một chuỗi thanh thúy. Một cô gái chậm rãi đến gần, Mạnh Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn lại. Sắc trời u ám, trong tiệm cũng không có mở đèn, Kiều Dịch Kỳ lẳng lặng đứng ở cửa, Mạnh Hạ nhìn cô ấy, vẻ mặt của hai người đều rất bình thản.
Ngược lại Tiêu Ất đã mở miệng trước: "Cô có cần gì sao?"
Kiều Dịch Kỳ cong cong khóe miệng: "Mạnh Hạ, có thể hàn huyên một chút được không?"
Tiêu Ất nghiêng đầu nói ra: "Tiểu Hạ, tớ đi gọi ca ca."
Chờ Tiêu Ất đi rồi, Mạnh Hạ lặng lẽ mang chiếc ghế dựa để qua một bên: "Mời ngồi."
Lúc Mạnh Hạ đến gần cô ấy, có một mùi thơm nhè nhẹ, rất thoải mái.
Kiều Dịch Kỳ không hề di chuyển, vẫn đứng ở một bên như cũ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Chúng ta đã rất nhiều năm chưa gặp qua rồi nhỉ?" Cô ấy làm như đang nhớ lại.
Mạnh Hạ mỉm cười, thở ra một hơi: "Cô sau khi học tiểu học xong đã đi ra nước ngoài."
"Đúng vậy, đã đi nhiều năm như vậy. Đêm hôm đó, tôi cũng không nhận ra cô."
Mạnh Hạ dừng lại động tác trong tay.
Kiều Dịch Kỳ hơi mỉm cười: "Cô hình như còn trắng hơn cả trước đây."
Mạnh Hạ cười hơi miễng cưỡng, cô đã không có ưu điểm gì lớn ngoài làn da trắng này.
"Cô so với trước kia còn xinh đẹp hơn." Mạnh Hạ cảm thấy hơi mệt một chút, cô đã không rất thích hợp với cách nói chuyện như vậy. Nói xong câu này cả hai người đều yên lặng, Mạnh Hạ đem đồ trang sức treo lên. Kiều Dịch Kỳ bỗng chốc tỏa sáng hai mắt: "Ồ, mấy thứ đồ này có kiểu dáng rất đặc biệt. Là lấy hàng ở nơi nào vậy?"
Cô ấy cầm lên, đầu ngón tay tinh tế xoa xoa.
"Vật nhỏ mà thôi, tôi tìm người làm."
Kiều Dịch Kỳ trong lúc đó dừng lại: "Thì ra là vậy." Dừng lại một chút, giọng nói có chút buồn bã: "Cô vẫn giống như trước đây." Kiều Dịch Kỳ không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hạ chế tác đồ trang sức. Khi còn bé, cô ta ghen ghét vì Mạnh Hạ có được một người mẹ hiền lành dễ tính. Hiện tại cảm giác vẫn còn ao ước như cũ. Dù cho hoàn cảnh có thay đổi nhưng sở thích và tài hoa của Mạnh Hạ vẫn không thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách của cô ta dần dần nhuộm một vầng khổ sở.
Ở cửa truyền đến một tiếng nhỏ nhẹ kêu lên: "Mẹ..." Hai người quay đầu lại liền nhièn thấy đôi mắt đang mơ màng của Nhạc Nhạc. Bàn tay nhỏ bé đang dụi mắt, dưới chân mà đôi dép lớn của Mạnh Hạ đứng ở đằng kia. Mạnh Hạ cảm thấy bất đắc dĩ, Tiêu Ất này thật sự là nhàn rỗi quá rồi.
Kiều Dịch Kỳ cả người hơi cứng ngắc lại: "Mạnh Hạ, đứa nhỏ này là con của cô?"
Mạnh Hạ hướng về phía Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay, Nhạc Nhạc đi tới liền đi tới ôm lấy bắp đùi của cô, đứa bé này một khi thấy có người ngoài thì sẽ bám vào cô, giống như là lúc này.
"Nhạc Nhạc, chào hỏi dì đi."
Nhạc Nhạc chuyển động đôi mắt chưa tỉnh táo: "Con chào dì. Mẹ, bụng của con thật đói."
"Đi tìm dì Ất Ất đi." Mạnh Hạ nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc của bé con.
Tim của Kiều Dịch Kỳ đập thình thịch nặng nề, ánh mắt sợ run nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ xíu kia. Cô ta đột nhiên mở to hai mắt, xoay người lại dồn dập hỏi: "Cô đã kết hôn?"
Mạnh Hạ trầm mặc chỉ trong chớp mắt, lắc lắc đầu cười khẽ: "Làm sao lại có may mắn như vậy." Vận may của cô sớm đã cạn sạch.
Kiều Dịch Kỳ cắn cắn môi, có lời muốn nói nhưng vẫn không có hỏi ra, đứa bé này là con của ai? Trong lòng của cô ta trầm trọng giống như bị chất đầy đá tảng: "Tôi còn có việc phải đi trước."
Mạnh Hạ gật gật đầu, nhìn thấy khóe mắt của cô ta vuột mất hào quang. Đối với tình yêu, khi yêu người ta hầu như luôn rất lo lắng, rất bàng hoàng. Mạnh Hạ sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô ấy, rất nhiều thứ chỉ có thể có một lần, buông tay có nghĩa là mất đi, giống như cô đối với Từ Dịch Phong.
"Đi rồi?" Giọng nói của Tiêu Ất vang lên ở sau lưng cô.
Mạnh Hạ quay đầu lại: "Tại sao lại gọi Nhạc Nhạc dậy?"
"Cậu cũng không phải không biết là từ nhỏ tớ đã không thích cô ta." Tiêu Ất liếc về phía trước: "Cô ấy bây giờ tìm cậu ai mà biết đang tính toán chuyện gì ngoài thăm dò những chuyện kia giữa cậu và vị hôn phu của cô ta. Cô gái này từ nhỏ cứ như vậy, sao tự mình không đi hỏi hắn đi."
"Cô ấy là quá lo lắng thôi."
"Tim người ta có bảy ngăn, tất nhiên là tâm tư quá nhiều. Khi Mạnh thúc ngã xuống, tớ còn nhớ rõ cha của cô ta đã vơ vét lớn nhất, không phải là thoáng một cái đã nhảy tới ghế thị trưởng sao. Cậu cho rằng cô ta có thể đơn giản được bao nhiêu." [Cha của Mạnh Hạ lúc trước là thị trưởng thành phố C, cha của Kiều Dịch Kỳ là cấp dưới của ông ấy.]
Tiêu Ất trong lòng nghĩ gì nói đó, người có thể ở cùng một chỗ với tên điên họ Từ kia, không đủ cay nghiệt thì có thể xứng được sao.
Mạnh Hạ sững sờ, lau xong bụi bặm trên tủ thủy tinh, nhẹ nhàng nói ra: "Những chuyện này đều không có quan hệ gì với tớ hết, Ất Ất, cho dù tớ lại nổi sùng lên thì có thể làm được gì?"
"Không làm được gì nhưng ít nhất cũng phải làm tức chết bọn họ." Tiêu Ất nghiến răng nghiến lợi.
"Nhưng kết cục cuối cùng vẫn không thay đổi được, cần gì phải lãng phí sức lực đây. Được rồi, Ất Ất, tớ đi đưa Nhạc Nhạc đi học."
Tiêu Ất liếc về phía cô, chôn giấu quá khứ đó thật sự phủ bụi được cả đời hay sao?
*************************
Buổi chiều trong tiệm làm ăn tốt bất ngờ, Mạnh Hạ và Tiêu Ất không chú ý lắm đến những chuyện khác.
"Tớ gọi điện thoại cho Tiêu Giáp, người này không biết lại chết ở đâu rồi? Điện thoại liên tục tắt máy."
Mạnh Hạ đang đưa tay từ quầy thủy tinh cất đồ trang sức đo, mu bàn tay tự nhiên bị thủy tinh cứa vào một chút, bỗng dưng cảm thấy đau nhói. Thời tiết rõ ràng thật ấp áp mà cô chợt cảm thấy nghèn nghẹn đến phát run. Giọng nói của cô nghe thấy có chút rung động: "Ất Ất, anh trai của câu khi nào thì đi ra ngoài?"
Tiêu Ất nhíu mày, chóp mũi đã đổ mồ hôi, suy nghĩ một chút: "Buổi sáng thì đi, sau khi cậu đưa Nhạc Nhạc đi học."
Mạnh Hạ trong lòng hoang mang một chút, da đầu tê dại, chuyện mà cô lo lắng có thể nào lại xảy ra hay không: "Ất Ất, cậu coi chừng cửa tiệm, tớ đi ra ngoài một chút."
Mạnh Hạ nói xong, liền hướng về phía cửa chạy tới, trên mặt đất rơi lại vài giọt máu đỏ tươi.
Cô vội vã lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số, điện thoại vang lên một hồi lâu, rốt cục cũng thông: "Dương thúc, cháu là Tiểu Hạ..."
Âm thanh ở bên kia có chút huyên nào: "Tiểu Hạ, tôi lúc này có việc, trong chốc lát sẽ trả lời điện thoại với cô."
"Chờ một chút..." Mạnh Hạ hoảng loạn kêu lên, cô gắt gao cắn môi: "Dương thúc, Từ Dịch Phong có phải đã xảy ra chuyện hay không?" Cô dè dặt hỏi ra, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện.
Đối phương yên lặng trong chớp mắt: "Không có nhiều chuyện lắm."
Mạnh Hạ đột nhiên rùng mình một cái, cả người giống như bị rơi vào hầm băng, trong lòng từng đợt từng đợt chìm xuống. Bình tĩnh vì thế mà phá vỡ, vẻ mặt của cô mờ mịt.
**************************
Lão Dương nói sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng mãi cho đến chín giờ tối vẫn không thấy.
Mạnh Hạ và Tiêu Ất chờ ở nhà, cơm và thức ăn ở trên bàn vẫn còn nguyên bộ dáng lúc ban đầu. Tiêu Ất trong mắt đỏ ngầu, dù trong ngày thường cô đối với Tiêu Giáp hô to gọi nhỏ đấu khẩu không ít, nhưng anh em thì vẫn là anh em, cái liên hệ máu mủ đó là ẩn sâu trong xương tủy.
Mạnh Hạ ngồi ở một bên, sắc mặt tái nhợt, tóc của cô xõa xuống bê dưới, che đi hơn phân nửa gương mặt. Thở ra một hơi muốn cầm lấy điện thoại lên, ngón cái vừa chạm vào, Tiêu Ất liền đoạt đi: "Không cần lo cho hắn, sống hay chết gì thì cũng không liên quan gì đến chúng ta." [Hắn, là Tiêu Giáp nha, Tiêu Ất đang giận lẫy.]
Mạnh Hạ trấn an vỗ vỗ tay của Tiêu Ất: "Không có chuyện gì, để tớ nghĩ cách."
"Cậu có thể có cách nào?" Tiêu Ất trả lời.
Mạnh Hạ ngẩn ra, lập tức mỉm mỉm cười, cảm giác vô lực từ nhiều năm trước lại từ lòng bàn chân tràn lan đến khắp nơi: "Cậu không phải nói Từ Dịch Phong đã nợ tớ quá nhiều sao, vậy thì phải trả."
Tốc độ nhấn phím của Mạnh Hạ có hơi chậm, mới được một nửa, điện thoại đột nhiên vang lên, cả hai người đều cả kinh, thông báo gọi tới hiện lên là Mục Trạch.
Mục Trạch vừa mới nhận được tin tức, cũng biết là chuyện xấu, nghĩ tới lúc này hai cô gái không biết là sẽ cuống cuồng thành cái dạng gì, vội vàng gọi điện thoại tới: "Tiểu Hạ, Ất Ất, các người đừng vội, Dịch Phong không gặp phiền phức lắm. Tiêu Giáp hiện tại bị bắt giam, tôi đã liên lạc được với bên trong."
Ất Ất cầm điện thoại qua, luôn luôn kiên cường là cô lại chảy xuống nước mắt, nức nở nói ra: "Mục Trạch, cảm ơn anh."
Mục Trạch cũng đau đầu, việc này đã kinh động đến cha mẹ của Từ gia, bất luận là như thế nào thì người của Từ gia sẽ không dễ dàng chịu thả Tiêu Giáp. Nên anh chỉ có thể trấn an Mạnh Hạ và Tiêu Ất trước.
"Mọi người đêm nay cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, chuẩn bị mấy bộ quần áo cho hắn thay, ngày mai tôi sẽ đưa hai người đi thăm Tiêu Giáp." Anh tận lực để cho bọn họ an định lại.
Đến khi Mục Trạch đến bệnh viện, Từ phụ đang trao đổi cùng với bác sỹ.
Mục Trạch bất đắc dĩ vuốt thái dương, Tiêu Giáp này cũng thật âm độc, hung hăng xông đến đánh Từ Dịch Phong đến gãy xương tay. Chẳng qua cũng vì có bao nhiêu hận thù là có bấy nhiêu hung ác.
Tay phải của Từ Dịch Phong bó thạch cao, trên mặt còn vài vết thương. Trong phòng bệnh rất to, mọi người của Từ gia và Kiều gia đều ở đây, Mục Trạch tiến đến: "Bá mẫu, dì Hai." Hai người cha nhàn nhạt hướng về phía anh gật gật đầu: "A Trạch đến đây à."
Mẹ của Kiều Dịch Kỳ và mẹ của Mục Trạch là chị em ruột.
Từ Dịch Phong ngước mắt nhìn Mục Trạch, sắc mặt của hắn tối xuống: "Mẹ, mọi người cũng mệt mỏi, về sớm nghỉ ngơi một chút."
Kiều Dịch Kỳ cắn môi, lưu luyến, Kiều mẫu trêu ghẹo nói ra: "Con gái của tôi thật đúng là uổng công nuôi nấng."
Từ mẫu trìu mến kéo cô ấy qua: "Kỳ Kỳ sớm đi về nghỉ đi, mặt mũi sợ hãi đến không còn huyết sắc."
Trưởng bối đã nói như vậy, Kiều Dịch Kỳ tất nhiên sẽ nghe lời, cô ta do dự nói ra: "Dịch Phong, em đi về trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút."
Từ Dịch Phong nhàn nhạt gật đầu, Mục Trạch có chút mỏng lạnh mà giật nhẹ khóe miệng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Mục Trạch ngồi sang một bên, nhìn vào hắn, đầu tiên là mở miệng: "Việc này cậu sẽ xử lý như thế nào?"
Từ Dịch Phong lạnh lùng liếc hắn một cái: "Việc này hình như không có liên quan gì đến cậu."
Mục Trạch nhếch miệng lên: "Dịch Phong, người kia đánh cậu không phải là tên côn đồ bình thường..." Mục Trạch nheo mắt, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Hắn là thân nhân của Mạnh Hạ."
Từ Dịch Phong trên mặt kéo một đường cong quá đỗi, bất chợt khẽ cười một tiếng: "Vậy thì lại có liên quan gì đến tôi?"
Mục Trạch trước mặt người khác luôn luôn ôn tồn tao nhã, giờ phút này lại tức giận đến mức trừng hai mắt lên: "Thả hắn."
"Cậu thích cô ta?" Từ Dịch Phong đột nhiên hỏi.
Mục Trạch nghe được câu hỏi của hắn cũng không kinh ngạc chút nào: "Phải, tôi thích cô ấy." Nói xong, trong lòng của anh hơi chấn động.
"Cậu thích cô ta cái gì?"
Mục Trạch bỗng dưng bật cười, đôi mắt lóe lên tia sáng kiên định: "Trên người cô ấy, phàm là cậu không thích cái gì thì tôi đều thích hết thảy." Cậu được nhìn thấy chính là lúc cô ấy xinh đẹp nhất, còn tôi lại nhìn thấy khi cô ấy đã chán nản hèn mọn nhất. Nhưng cô ấy như vậy mới khiến cho tôi bỏ không được, ném không đi.
Từ Dịch Phong không nói gì, giữa chân mày đã ngưng kết thành một mảnh khói mù.
Mục Trạch động đậy khóe miệng: "Dịch Phong, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng cho Mạnh Hạ một tia cơ hội, tôi hy vọng sau này cậu cũng giống vậy." [Cơ hội này là cơ hội để yêu thương]
Từ Dịch Phong cười nhạo một tiếng: "Mục Trạch, nhưng tôi nhớ là ngưỡng cửa của Mục gia cũng rất cao."
Sắc mặt của Mục Trạch phẫn nộ cười một tiếng: "Vậy thì thế nào, tôi là tôi, nhà tôi là nhà tôi. Tôi và cậu không giống nhau, tôi khi yêu tất nhiên sẽ để lên hàng đầu."
"Phải không, đến lúc đó hy vọng là cậu cũng sẽ hành động như hôm nay đã nói."
Mục Trạch đứng lên: "Khuya lắm rồi, cậu sớm nghỉ ngơi một chút đi." Anh sải bước đi tới của, giọng nói hơi nghẹn lại: "Chuyện Tiêu Giáp hy vọng cậu sẽ buông tay."
"Chuyện của tôi còn chưa đến lượt cậu chỉ huy." Khóe miệng của Từ Dịch Phong lạnh lùng mấp máy.
Mục Trạch liếc về phía hắn, anh nhún nhún vai, đôi mắt càng lúc càng mờ: "Trong lòng cậu đúng là lại muốn đem tất cả thân nhân của cô ấy bức tử, lúc này đây, tôi rốt cuộc cũng được chứng kiến."
Tôi nợ cô ấy, kiếp này muốn trả lại.
------------------------------
*YoungMin05: Anh Phong đã bị đánh gãy tay =))~ mình hơi vui vui.
Quả thật, Tiểu Hạ lo lắng Tiêu Giáp lại gặp chuyện gì bất trắc, vì suy cho cùng, bọn họ chỉ là dân đen, không muốn đụng vào mà đắc tội với tầng lớp quyền thế như Từ gia. Hơn nữa, Tiêu Giáp lại vì muốn đòi lại công bằng cho cô nên mới manh động như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, Tiểu Hạ lại càng cảm thấy có lỗi với Tiêu Ất và Tiêu Giáp.
Mình mạn phép nhận xét thế này, đó là trong Yêu Thương, các nhân vật nam đều rất tốt, trừ anh Từ Dịch Phong =)). Mình nói thật ah~^^.
Bật mí thêm, Tiêu Giáp không hẳn là một gã côn đồ tép riu đâu, ngày xưa choai choai như thế, chứ bây giờ ở bên cạnh Mạnh Hạ là mang một sứ mệnh khá là cao cả đó, đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.
Chương tiếp theo hứa hẹn sẽ gay cấn^^.
Từ Dịch Phong tĩnh lặng ngồi ở vị trí chủ tọa, than thân tản ra khí thế vương giả khiếp người.
"Từ Tổng, đây là thiết kế của sản phẩm mới xin ngài xem qua." Quản lý có chút bất an lo sợ nhìn gương mặt lạnh lùng của Từ Dịch Phong.
Từ Dịch Phong nhàn nhạt liếc qua, nặng nề ném trở lại lên bàn: "Những thứ này nếu các người sản xuất ra." Sắc mặt của hắn trầm xuống, lạnh lẽo cười một tiếng, giọng nói kịch liệt không có một chút mềm lòng: "Như vậy thì Tinh Thành không thích hợp với các người."
Cấp dưới sắc mặt của mỗi người đều thảm bại.
Tôn thư ký cầm lấy một xấp văn kiện đi theo hắn vào phòng làm việc: "Từ Tổng, đây là văn kiện cần ký."
Từ Dịch Phong vuốt vuốt mi tâm, mặt mày lờ mờ có thể thấy được vẻ mệt mỏi, đôi mắt kín bưng của hắn nhìn không ra được một tia tâm tình.
Đêm qua hắn mất ngủ, hắn thế nào lại mơ tới một đêm đó, khi tỉnh lại, trên người đã đổ đầy mồ hôi. Tuổi gần 30 mà vẫn còn nằm mơ như vậy, hắn mỉa mai giật giật khóe miệng, nhưng tất cả hắn lại nhớ rất rõ ràng. Phía sau lưng của cô có một cái bớt hình trái tim, hắn cứ vuốt qua vuốt lại thật lâu, tựa như trái tim của hắn đã rơi xuống rất sau không tìm lại được.
"Sự kiện kia điều tra thế nào?" Hắn trầm giọng hỏi.
Tôn thư ký sắc mặt không thay đổi: "Vẫn còn đang theo dõi, đối phương nói mấy ngày nữa sẽ đưa tài liệu tới."
"Mau chóng lên." Từ Dịch Phong môi mỏng mấp máy bật ra mấy chữ.
"Từ Tổng, cuộc thi thiết kế của Tinh Thành lần này, các tác phẩm trúng cử của vòng chung kết đều đã chọn được." Tôn thu ký có chút do dự, suy nghĩ một chút rồi vẫn là nói thẳng: "Tác phẩm này hình như là của Mạnh tiểu thư."
Từ Dịch Phong lấy tới bản vẽ vừa nhìn tới, đôi mắt đen một màu trong tích tắc có một tia hào quang xuất hiện.
***************************
Mạnh Hạ và Tiêu Ất vừa mới đến tiệm không bao lâu, bận trước bận sau bỗng có tiếng giày cao gót chạm vào nền gạch vang lên một chuỗi thanh thúy. Một cô gái chậm rãi đến gần, Mạnh Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn lại. Sắc trời u ám, trong tiệm cũng không có mở đèn, Kiều Dịch Kỳ lẳng lặng đứng ở cửa, Mạnh Hạ nhìn cô ấy, vẻ mặt của hai người đều rất bình thản.
Ngược lại Tiêu Ất đã mở miệng trước: "Cô có cần gì sao?"
Kiều Dịch Kỳ cong cong khóe miệng: "Mạnh Hạ, có thể hàn huyên một chút được không?"
Tiêu Ất nghiêng đầu nói ra: "Tiểu Hạ, tớ đi gọi ca ca."
Chờ Tiêu Ất đi rồi, Mạnh Hạ lặng lẽ mang chiếc ghế dựa để qua một bên: "Mời ngồi."
Lúc Mạnh Hạ đến gần cô ấy, có một mùi thơm nhè nhẹ, rất thoải mái.
Kiều Dịch Kỳ không hề di chuyển, vẫn đứng ở một bên như cũ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Chúng ta đã rất nhiều năm chưa gặp qua rồi nhỉ?" Cô ấy làm như đang nhớ lại.
Mạnh Hạ mỉm cười, thở ra một hơi: "Cô sau khi học tiểu học xong đã đi ra nước ngoài."
"Đúng vậy, đã đi nhiều năm như vậy. Đêm hôm đó, tôi cũng không nhận ra cô."
Mạnh Hạ dừng lại động tác trong tay.
Kiều Dịch Kỳ hơi mỉm cười: "Cô hình như còn trắng hơn cả trước đây."
Mạnh Hạ cười hơi miễng cưỡng, cô đã không có ưu điểm gì lớn ngoài làn da trắng này.
"Cô so với trước kia còn xinh đẹp hơn." Mạnh Hạ cảm thấy hơi mệt một chút, cô đã không rất thích hợp với cách nói chuyện như vậy. Nói xong câu này cả hai người đều yên lặng, Mạnh Hạ đem đồ trang sức treo lên. Kiều Dịch Kỳ bỗng chốc tỏa sáng hai mắt: "Ồ, mấy thứ đồ này có kiểu dáng rất đặc biệt. Là lấy hàng ở nơi nào vậy?"
Cô ấy cầm lên, đầu ngón tay tinh tế xoa xoa.
"Vật nhỏ mà thôi, tôi tìm người làm."
Kiều Dịch Kỳ trong lúc đó dừng lại: "Thì ra là vậy." Dừng lại một chút, giọng nói có chút buồn bã: "Cô vẫn giống như trước đây." Kiều Dịch Kỳ không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hạ chế tác đồ trang sức. Khi còn bé, cô ta ghen ghét vì Mạnh Hạ có được một người mẹ hiền lành dễ tính. Hiện tại cảm giác vẫn còn ao ước như cũ. Dù cho hoàn cảnh có thay đổi nhưng sở thích và tài hoa của Mạnh Hạ vẫn không thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách của cô ta dần dần nhuộm một vầng khổ sở.
Ở cửa truyền đến một tiếng nhỏ nhẹ kêu lên: "Mẹ..." Hai người quay đầu lại liền nhièn thấy đôi mắt đang mơ màng của Nhạc Nhạc. Bàn tay nhỏ bé đang dụi mắt, dưới chân mà đôi dép lớn của Mạnh Hạ đứng ở đằng kia. Mạnh Hạ cảm thấy bất đắc dĩ, Tiêu Ất này thật sự là nhàn rỗi quá rồi.
Kiều Dịch Kỳ cả người hơi cứng ngắc lại: "Mạnh Hạ, đứa nhỏ này là con của cô?"
Mạnh Hạ hướng về phía Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay, Nhạc Nhạc đi tới liền đi tới ôm lấy bắp đùi của cô, đứa bé này một khi thấy có người ngoài thì sẽ bám vào cô, giống như là lúc này.
"Nhạc Nhạc, chào hỏi dì đi."
Nhạc Nhạc chuyển động đôi mắt chưa tỉnh táo: "Con chào dì. Mẹ, bụng của con thật đói."
"Đi tìm dì Ất Ất đi." Mạnh Hạ nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc của bé con.
Tim của Kiều Dịch Kỳ đập thình thịch nặng nề, ánh mắt sợ run nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ xíu kia. Cô ta đột nhiên mở to hai mắt, xoay người lại dồn dập hỏi: "Cô đã kết hôn?"
Mạnh Hạ trầm mặc chỉ trong chớp mắt, lắc lắc đầu cười khẽ: "Làm sao lại có may mắn như vậy." Vận may của cô sớm đã cạn sạch.
Kiều Dịch Kỳ cắn cắn môi, có lời muốn nói nhưng vẫn không có hỏi ra, đứa bé này là con của ai? Trong lòng của cô ta trầm trọng giống như bị chất đầy đá tảng: "Tôi còn có việc phải đi trước."
Mạnh Hạ gật gật đầu, nhìn thấy khóe mắt của cô ta vuột mất hào quang. Đối với tình yêu, khi yêu người ta hầu như luôn rất lo lắng, rất bàng hoàng. Mạnh Hạ sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô ấy, rất nhiều thứ chỉ có thể có một lần, buông tay có nghĩa là mất đi, giống như cô đối với Từ Dịch Phong.
"Đi rồi?" Giọng nói của Tiêu Ất vang lên ở sau lưng cô.
Mạnh Hạ quay đầu lại: "Tại sao lại gọi Nhạc Nhạc dậy?"
"Cậu cũng không phải không biết là từ nhỏ tớ đã không thích cô ta." Tiêu Ất liếc về phía trước: "Cô ấy bây giờ tìm cậu ai mà biết đang tính toán chuyện gì ngoài thăm dò những chuyện kia giữa cậu và vị hôn phu của cô ta. Cô gái này từ nhỏ cứ như vậy, sao tự mình không đi hỏi hắn đi."
"Cô ấy là quá lo lắng thôi."
"Tim người ta có bảy ngăn, tất nhiên là tâm tư quá nhiều. Khi Mạnh thúc ngã xuống, tớ còn nhớ rõ cha của cô ta đã vơ vét lớn nhất, không phải là thoáng một cái đã nhảy tới ghế thị trưởng sao. Cậu cho rằng cô ta có thể đơn giản được bao nhiêu." [Cha của Mạnh Hạ lúc trước là thị trưởng thành phố C, cha của Kiều Dịch Kỳ là cấp dưới của ông ấy.]
Tiêu Ất trong lòng nghĩ gì nói đó, người có thể ở cùng một chỗ với tên điên họ Từ kia, không đủ cay nghiệt thì có thể xứng được sao.
Mạnh Hạ sững sờ, lau xong bụi bặm trên tủ thủy tinh, nhẹ nhàng nói ra: "Những chuyện này đều không có quan hệ gì với tớ hết, Ất Ất, cho dù tớ lại nổi sùng lên thì có thể làm được gì?"
"Không làm được gì nhưng ít nhất cũng phải làm tức chết bọn họ." Tiêu Ất nghiến răng nghiến lợi.
"Nhưng kết cục cuối cùng vẫn không thay đổi được, cần gì phải lãng phí sức lực đây. Được rồi, Ất Ất, tớ đi đưa Nhạc Nhạc đi học."
Tiêu Ất liếc về phía cô, chôn giấu quá khứ đó thật sự phủ bụi được cả đời hay sao?
*************************
Buổi chiều trong tiệm làm ăn tốt bất ngờ, Mạnh Hạ và Tiêu Ất không chú ý lắm đến những chuyện khác.
"Tớ gọi điện thoại cho Tiêu Giáp, người này không biết lại chết ở đâu rồi? Điện thoại liên tục tắt máy."
Mạnh Hạ đang đưa tay từ quầy thủy tinh cất đồ trang sức đo, mu bàn tay tự nhiên bị thủy tinh cứa vào một chút, bỗng dưng cảm thấy đau nhói. Thời tiết rõ ràng thật ấp áp mà cô chợt cảm thấy nghèn nghẹn đến phát run. Giọng nói của cô nghe thấy có chút rung động: "Ất Ất, anh trai của câu khi nào thì đi ra ngoài?"
Tiêu Ất nhíu mày, chóp mũi đã đổ mồ hôi, suy nghĩ một chút: "Buổi sáng thì đi, sau khi cậu đưa Nhạc Nhạc đi học."
Mạnh Hạ trong lòng hoang mang một chút, da đầu tê dại, chuyện mà cô lo lắng có thể nào lại xảy ra hay không: "Ất Ất, cậu coi chừng cửa tiệm, tớ đi ra ngoài một chút."
Mạnh Hạ nói xong, liền hướng về phía cửa chạy tới, trên mặt đất rơi lại vài giọt máu đỏ tươi.
Cô vội vã lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số, điện thoại vang lên một hồi lâu, rốt cục cũng thông: "Dương thúc, cháu là Tiểu Hạ..."
Âm thanh ở bên kia có chút huyên nào: "Tiểu Hạ, tôi lúc này có việc, trong chốc lát sẽ trả lời điện thoại với cô."
"Chờ một chút..." Mạnh Hạ hoảng loạn kêu lên, cô gắt gao cắn môi: "Dương thúc, Từ Dịch Phong có phải đã xảy ra chuyện hay không?" Cô dè dặt hỏi ra, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện.
Đối phương yên lặng trong chớp mắt: "Không có nhiều chuyện lắm."
Mạnh Hạ đột nhiên rùng mình một cái, cả người giống như bị rơi vào hầm băng, trong lòng từng đợt từng đợt chìm xuống. Bình tĩnh vì thế mà phá vỡ, vẻ mặt của cô mờ mịt.
**************************
Lão Dương nói sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng mãi cho đến chín giờ tối vẫn không thấy.
Mạnh Hạ và Tiêu Ất chờ ở nhà, cơm và thức ăn ở trên bàn vẫn còn nguyên bộ dáng lúc ban đầu. Tiêu Ất trong mắt đỏ ngầu, dù trong ngày thường cô đối với Tiêu Giáp hô to gọi nhỏ đấu khẩu không ít, nhưng anh em thì vẫn là anh em, cái liên hệ máu mủ đó là ẩn sâu trong xương tủy.
Mạnh Hạ ngồi ở một bên, sắc mặt tái nhợt, tóc của cô xõa xuống bê dưới, che đi hơn phân nửa gương mặt. Thở ra một hơi muốn cầm lấy điện thoại lên, ngón cái vừa chạm vào, Tiêu Ất liền đoạt đi: "Không cần lo cho hắn, sống hay chết gì thì cũng không liên quan gì đến chúng ta." [Hắn, là Tiêu Giáp nha, Tiêu Ất đang giận lẫy.]
Mạnh Hạ trấn an vỗ vỗ tay của Tiêu Ất: "Không có chuyện gì, để tớ nghĩ cách."
"Cậu có thể có cách nào?" Tiêu Ất trả lời.
Mạnh Hạ ngẩn ra, lập tức mỉm mỉm cười, cảm giác vô lực từ nhiều năm trước lại từ lòng bàn chân tràn lan đến khắp nơi: "Cậu không phải nói Từ Dịch Phong đã nợ tớ quá nhiều sao, vậy thì phải trả."
Tốc độ nhấn phím của Mạnh Hạ có hơi chậm, mới được một nửa, điện thoại đột nhiên vang lên, cả hai người đều cả kinh, thông báo gọi tới hiện lên là Mục Trạch.
Mục Trạch vừa mới nhận được tin tức, cũng biết là chuyện xấu, nghĩ tới lúc này hai cô gái không biết là sẽ cuống cuồng thành cái dạng gì, vội vàng gọi điện thoại tới: "Tiểu Hạ, Ất Ất, các người đừng vội, Dịch Phong không gặp phiền phức lắm. Tiêu Giáp hiện tại bị bắt giam, tôi đã liên lạc được với bên trong."
Ất Ất cầm điện thoại qua, luôn luôn kiên cường là cô lại chảy xuống nước mắt, nức nở nói ra: "Mục Trạch, cảm ơn anh."
Mục Trạch cũng đau đầu, việc này đã kinh động đến cha mẹ của Từ gia, bất luận là như thế nào thì người của Từ gia sẽ không dễ dàng chịu thả Tiêu Giáp. Nên anh chỉ có thể trấn an Mạnh Hạ và Tiêu Ất trước.
"Mọi người đêm nay cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, chuẩn bị mấy bộ quần áo cho hắn thay, ngày mai tôi sẽ đưa hai người đi thăm Tiêu Giáp." Anh tận lực để cho bọn họ an định lại.
Đến khi Mục Trạch đến bệnh viện, Từ phụ đang trao đổi cùng với bác sỹ.
Mục Trạch bất đắc dĩ vuốt thái dương, Tiêu Giáp này cũng thật âm độc, hung hăng xông đến đánh Từ Dịch Phong đến gãy xương tay. Chẳng qua cũng vì có bao nhiêu hận thù là có bấy nhiêu hung ác.
Tay phải của Từ Dịch Phong bó thạch cao, trên mặt còn vài vết thương. Trong phòng bệnh rất to, mọi người của Từ gia và Kiều gia đều ở đây, Mục Trạch tiến đến: "Bá mẫu, dì Hai." Hai người cha nhàn nhạt hướng về phía anh gật gật đầu: "A Trạch đến đây à."
Mẹ của Kiều Dịch Kỳ và mẹ của Mục Trạch là chị em ruột.
Từ Dịch Phong ngước mắt nhìn Mục Trạch, sắc mặt của hắn tối xuống: "Mẹ, mọi người cũng mệt mỏi, về sớm nghỉ ngơi một chút."
Kiều Dịch Kỳ cắn môi, lưu luyến, Kiều mẫu trêu ghẹo nói ra: "Con gái của tôi thật đúng là uổng công nuôi nấng."
Từ mẫu trìu mến kéo cô ấy qua: "Kỳ Kỳ sớm đi về nghỉ đi, mặt mũi sợ hãi đến không còn huyết sắc."
Trưởng bối đã nói như vậy, Kiều Dịch Kỳ tất nhiên sẽ nghe lời, cô ta do dự nói ra: "Dịch Phong, em đi về trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút."
Từ Dịch Phong nhàn nhạt gật đầu, Mục Trạch có chút mỏng lạnh mà giật nhẹ khóe miệng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Mục Trạch ngồi sang một bên, nhìn vào hắn, đầu tiên là mở miệng: "Việc này cậu sẽ xử lý như thế nào?"
Từ Dịch Phong lạnh lùng liếc hắn một cái: "Việc này hình như không có liên quan gì đến cậu."
Mục Trạch nhếch miệng lên: "Dịch Phong, người kia đánh cậu không phải là tên côn đồ bình thường..." Mục Trạch nheo mắt, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Hắn là thân nhân của Mạnh Hạ."
Từ Dịch Phong trên mặt kéo một đường cong quá đỗi, bất chợt khẽ cười một tiếng: "Vậy thì lại có liên quan gì đến tôi?"
Mục Trạch trước mặt người khác luôn luôn ôn tồn tao nhã, giờ phút này lại tức giận đến mức trừng hai mắt lên: "Thả hắn."
"Cậu thích cô ta?" Từ Dịch Phong đột nhiên hỏi.
Mục Trạch nghe được câu hỏi của hắn cũng không kinh ngạc chút nào: "Phải, tôi thích cô ấy." Nói xong, trong lòng của anh hơi chấn động.
"Cậu thích cô ta cái gì?"
Mục Trạch bỗng dưng bật cười, đôi mắt lóe lên tia sáng kiên định: "Trên người cô ấy, phàm là cậu không thích cái gì thì tôi đều thích hết thảy." Cậu được nhìn thấy chính là lúc cô ấy xinh đẹp nhất, còn tôi lại nhìn thấy khi cô ấy đã chán nản hèn mọn nhất. Nhưng cô ấy như vậy mới khiến cho tôi bỏ không được, ném không đi.
Từ Dịch Phong không nói gì, giữa chân mày đã ngưng kết thành một mảnh khói mù.
Mục Trạch động đậy khóe miệng: "Dịch Phong, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng cho Mạnh Hạ một tia cơ hội, tôi hy vọng sau này cậu cũng giống vậy." [Cơ hội này là cơ hội để yêu thương]
Từ Dịch Phong cười nhạo một tiếng: "Mục Trạch, nhưng tôi nhớ là ngưỡng cửa của Mục gia cũng rất cao."
Sắc mặt của Mục Trạch phẫn nộ cười một tiếng: "Vậy thì thế nào, tôi là tôi, nhà tôi là nhà tôi. Tôi và cậu không giống nhau, tôi khi yêu tất nhiên sẽ để lên hàng đầu."
"Phải không, đến lúc đó hy vọng là cậu cũng sẽ hành động như hôm nay đã nói."
Mục Trạch đứng lên: "Khuya lắm rồi, cậu sớm nghỉ ngơi một chút đi." Anh sải bước đi tới của, giọng nói hơi nghẹn lại: "Chuyện Tiêu Giáp hy vọng cậu sẽ buông tay."
"Chuyện của tôi còn chưa đến lượt cậu chỉ huy." Khóe miệng của Từ Dịch Phong lạnh lùng mấp máy.
Mục Trạch liếc về phía hắn, anh nhún nhún vai, đôi mắt càng lúc càng mờ: "Trong lòng cậu đúng là lại muốn đem tất cả thân nhân của cô ấy bức tử, lúc này đây, tôi rốt cuộc cũng được chứng kiến."
Tôi nợ cô ấy, kiếp này muốn trả lại.
------------------------------
*YoungMin05: Anh Phong đã bị đánh gãy tay =))~ mình hơi vui vui.
Quả thật, Tiểu Hạ lo lắng Tiêu Giáp lại gặp chuyện gì bất trắc, vì suy cho cùng, bọn họ chỉ là dân đen, không muốn đụng vào mà đắc tội với tầng lớp quyền thế như Từ gia. Hơn nữa, Tiêu Giáp lại vì muốn đòi lại công bằng cho cô nên mới manh động như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, Tiểu Hạ lại càng cảm thấy có lỗi với Tiêu Ất và Tiêu Giáp.
Mình mạn phép nhận xét thế này, đó là trong Yêu Thương, các nhân vật nam đều rất tốt, trừ anh Từ Dịch Phong =)). Mình nói thật ah~^^.
Bật mí thêm, Tiêu Giáp không hẳn là một gã côn đồ tép riu đâu, ngày xưa choai choai như thế, chứ bây giờ ở bên cạnh Mạnh Hạ là mang một sứ mệnh khá là cao cả đó, đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.
Chương tiếp theo hứa hẹn sẽ gay cấn^^.
/76
|