Ầmm…
Trong đầu của cô nổ tung một cái.
Từ Dịch Phong ánh mắt sáng quắc không ngừng nhìn chằm chằm vào bụng của cô, tựa hồ muốn đem vị trí vết sẹo đó khoét thành một cái lỗ. Mạnh Hạ thở ra một hơi, không nóng không lạnh ngồi xổm xuống, ngón tay nhặt cái khăn tắm ở trên mặt đất trùm lên người.
Từ Dịch Phong như sư tử nổi giận, huyết mạch sôi trào, hai tay của hắn dùng sức gắt gao bóp vào bả vai của cô, đến mức cô cảm thấy xương cốt của mình đau đớn chua xót.
"Vết sẹo ở trên bụng rốt cuộc là thế nào?" Hắn trầm trầm hỏi ra, giống như đang cố gắng kiềm chế.
Mạnh Hạ cắn chặt môi, bàn tay đang nắm chặt khăn tắm từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở bụng, nơi này tựa hồ đang dày vò quặn thắt.
Trước kia trên người của cô không có một tì vết nào, mà bây giờ ở đó lại có một vết sẹo thật dài. Vết sẹo đó cùng với da thịt trắng muốt của cô tạo thành đối lập mãnh liệt, nhìn thấy mà giật mình, khó có thể xóa đi.
"Anh muốn biết?" Cô kiềm nén được nhưng khi cất tiếng nói ra mới thấy tiếng nói của mình đã nghẹn ngào run rẩy. Ngay lập tức phẫn nộ cười một tiếng, bờ vai mảnh khảnh nhẹ run lên một cái, ánh mắt sâu kín nhìn qua hắn: "Lúc tôi còn nhỏ đã bị viêm ruột thừa, khi đó quá sợ đau nên ba mẹ không đành lòng để tôi cắt bỏ, chỉ yêu cầu truyền nước cho khỏi, về sau mãi không có đau lại. Sau khi cha tôi gặp chuyện không may, tôi và mẹ đi đến thị trấn nhỏ kia, cuộc sống khó khăn nhưng anh trai tôi khi đó lại bỏ đi. Tôi vừa lo vừa vội, vừa đi làm, vừa đi tìm ca ca của tôi khắp nơi. Ba bữa cơm không đều, về sau bệnh ruột thừa tái phát, cứ cho là truyền nước sẽ ổn nhưng mà về sau không chịu nổi nữa nên cắt bỏ, để lại vết sẹo này."
Cánh môi của cô nhẹ nhàng cong lên, nhàn nhạt nói ra, rõ ràng cảm thấy tay của Từ Dịch Phong run lên. Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nỗ lực không để cho nước mắt rơi xuống.
Miệng vết thương đã khép lại từ lâu, đau xót có sâu hơn nữa cũng đã đi qua, chỉ là đã chết rồi sẽ không cách nào tìm lại được.
Từ Dịch Phong vừa nghe xong, sắc mặt đại biến, ánh mắt có chút sợ sệt. Hắn lạnh lùng nheo mắt lại, trong đầu bỗng dưng có một ý nghĩ nhưng chỉ là hắn cảm thấy hơi bồi hồi, không dám chạm vào.
"Chỉ như vậy?"
"Vậy anh cho rằng thế nào?" Cô đột nhiên khúc khích cười: "Anh cho rằng đây là miệng vết thương của việc sinh mổ chứ gì?" Mạnh Hạ mở to đôi mắt, có chút khinh thường: "Nghe nói thân phận của Nhạc Nhạc anh đã điều tra qua, đã như vậy anh còn nghi vấn cái gì."
Ở bên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa: "Mạnh Hạ, cô xong chưa?"
Mạnh Hạ nhẹ giọng đáp lại một tiếng.
Kiều Dịch Kỳ vẫn còn đứng ở ngoài cửa, tựa hồ đang đợi ai, một hồi lâu sau cô ấy mới chầm chậm nói ra: "Tôi để y phục ở ngoài cửa."
Mạnh Hạ thật sự cảm thấy hơi buồn cười, cô và hắn mập mờ ở cùng một không gian, vị hôn thê của hắn lại ở ngoài cửa, đúng là châm chọc.
Cô đưa mắt nhìn gân xanh đang căng thẳng trên mu bàn tay của hắn, cô dùng sức thoát khỏi, đẩy tay của hắn ra: "Vị hôn thê của anh đang ở bên ngoài."
Hai tay của Từ Dịch Phong bỗng dưng nắm chặt rất nhanh: "Mạnh Hạ, cô không cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần để nhắc nhở tôi, vị hôn thê của tôi…" Miệng của hắn dương dương tự đắc: "Chẳng lẽ trong lòng của cô vẫn để ý như cũ?"
Đã từng…
Ánh mắt của Mạnh Hạ có chút ngẩn ngơ, Từ Dịch Phong tiến lại gần nhìn cô. Cô bỗng mở trừng hai mắt, giọng nói nghe vào trong tai lại thấy thê lương kéo dài: "Cảm giác của anh thật là tốt quá, con cóc ba chân khó tìm, đàn ông chân thành ở ngoài đường cũng vậy. Anh cho rằng như thế, nhưng tôi có hèn hạ đến mấy cũng sẽ không ở cùng một chỗ mà ngã xuống hai lần." Cô tận lực khiến cho mình giữ vững bình tĩnh, nhún nhún vai bày tỏ như không có gì nghiêm trọng, tự nhiên đường hoàng đi tới cửa lấy y phục.
Thay xong y phục đi ra, Từ Dịch Phong vẫn ngồi ở nơi đó, hắn dựa nửa người vào ghế sô pha, giống như đang trầm tư điều gì đó. Mạnh Hạ cũng không thấy có hứng thú, nhanh chóng đi ra ngoài. Từ trong gian phòng đi ra chưa được xa, liền đã đụng phải Kiều Dịch Kỳ. Mạnh Hạ mỉm mỉm cười, cô tất nhiên hiểu được thế này không phải là trùng hợp.
Trong đầu của cô nổ tung một cái.
Từ Dịch Phong ánh mắt sáng quắc không ngừng nhìn chằm chằm vào bụng của cô, tựa hồ muốn đem vị trí vết sẹo đó khoét thành một cái lỗ. Mạnh Hạ thở ra một hơi, không nóng không lạnh ngồi xổm xuống, ngón tay nhặt cái khăn tắm ở trên mặt đất trùm lên người.
Từ Dịch Phong như sư tử nổi giận, huyết mạch sôi trào, hai tay của hắn dùng sức gắt gao bóp vào bả vai của cô, đến mức cô cảm thấy xương cốt của mình đau đớn chua xót.
"Vết sẹo ở trên bụng rốt cuộc là thế nào?" Hắn trầm trầm hỏi ra, giống như đang cố gắng kiềm chế.
Mạnh Hạ cắn chặt môi, bàn tay đang nắm chặt khăn tắm từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở bụng, nơi này tựa hồ đang dày vò quặn thắt.
Trước kia trên người của cô không có một tì vết nào, mà bây giờ ở đó lại có một vết sẹo thật dài. Vết sẹo đó cùng với da thịt trắng muốt của cô tạo thành đối lập mãnh liệt, nhìn thấy mà giật mình, khó có thể xóa đi.
"Anh muốn biết?" Cô kiềm nén được nhưng khi cất tiếng nói ra mới thấy tiếng nói của mình đã nghẹn ngào run rẩy. Ngay lập tức phẫn nộ cười một tiếng, bờ vai mảnh khảnh nhẹ run lên một cái, ánh mắt sâu kín nhìn qua hắn: "Lúc tôi còn nhỏ đã bị viêm ruột thừa, khi đó quá sợ đau nên ba mẹ không đành lòng để tôi cắt bỏ, chỉ yêu cầu truyền nước cho khỏi, về sau mãi không có đau lại. Sau khi cha tôi gặp chuyện không may, tôi và mẹ đi đến thị trấn nhỏ kia, cuộc sống khó khăn nhưng anh trai tôi khi đó lại bỏ đi. Tôi vừa lo vừa vội, vừa đi làm, vừa đi tìm ca ca của tôi khắp nơi. Ba bữa cơm không đều, về sau bệnh ruột thừa tái phát, cứ cho là truyền nước sẽ ổn nhưng mà về sau không chịu nổi nữa nên cắt bỏ, để lại vết sẹo này."
Cánh môi của cô nhẹ nhàng cong lên, nhàn nhạt nói ra, rõ ràng cảm thấy tay của Từ Dịch Phong run lên. Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút tái nhợt, cô nỗ lực không để cho nước mắt rơi xuống.
Miệng vết thương đã khép lại từ lâu, đau xót có sâu hơn nữa cũng đã đi qua, chỉ là đã chết rồi sẽ không cách nào tìm lại được.
Từ Dịch Phong vừa nghe xong, sắc mặt đại biến, ánh mắt có chút sợ sệt. Hắn lạnh lùng nheo mắt lại, trong đầu bỗng dưng có một ý nghĩ nhưng chỉ là hắn cảm thấy hơi bồi hồi, không dám chạm vào.
"Chỉ như vậy?"
"Vậy anh cho rằng thế nào?" Cô đột nhiên khúc khích cười: "Anh cho rằng đây là miệng vết thương của việc sinh mổ chứ gì?" Mạnh Hạ mở to đôi mắt, có chút khinh thường: "Nghe nói thân phận của Nhạc Nhạc anh đã điều tra qua, đã như vậy anh còn nghi vấn cái gì."
Ở bên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa: "Mạnh Hạ, cô xong chưa?"
Mạnh Hạ nhẹ giọng đáp lại một tiếng.
Kiều Dịch Kỳ vẫn còn đứng ở ngoài cửa, tựa hồ đang đợi ai, một hồi lâu sau cô ấy mới chầm chậm nói ra: "Tôi để y phục ở ngoài cửa."
Mạnh Hạ thật sự cảm thấy hơi buồn cười, cô và hắn mập mờ ở cùng một không gian, vị hôn thê của hắn lại ở ngoài cửa, đúng là châm chọc.
Cô đưa mắt nhìn gân xanh đang căng thẳng trên mu bàn tay của hắn, cô dùng sức thoát khỏi, đẩy tay của hắn ra: "Vị hôn thê của anh đang ở bên ngoài."
Hai tay của Từ Dịch Phong bỗng dưng nắm chặt rất nhanh: "Mạnh Hạ, cô không cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần để nhắc nhở tôi, vị hôn thê của tôi…" Miệng của hắn dương dương tự đắc: "Chẳng lẽ trong lòng của cô vẫn để ý như cũ?"
Đã từng…
Ánh mắt của Mạnh Hạ có chút ngẩn ngơ, Từ Dịch Phong tiến lại gần nhìn cô. Cô bỗng mở trừng hai mắt, giọng nói nghe vào trong tai lại thấy thê lương kéo dài: "Cảm giác của anh thật là tốt quá, con cóc ba chân khó tìm, đàn ông chân thành ở ngoài đường cũng vậy. Anh cho rằng như thế, nhưng tôi có hèn hạ đến mấy cũng sẽ không ở cùng một chỗ mà ngã xuống hai lần." Cô tận lực khiến cho mình giữ vững bình tĩnh, nhún nhún vai bày tỏ như không có gì nghiêm trọng, tự nhiên đường hoàng đi tới cửa lấy y phục.
Thay xong y phục đi ra, Từ Dịch Phong vẫn ngồi ở nơi đó, hắn dựa nửa người vào ghế sô pha, giống như đang trầm tư điều gì đó. Mạnh Hạ cũng không thấy có hứng thú, nhanh chóng đi ra ngoài. Từ trong gian phòng đi ra chưa được xa, liền đã đụng phải Kiều Dịch Kỳ. Mạnh Hạ mỉm mỉm cười, cô tất nhiên hiểu được thế này không phải là trùng hợp.
/76
|