Tôi lại thất bại rồi...
Khó khăn lắm mới nhận được một chút tin tưởng của anh, có thể ở lại nhà anh, chắc không vì chuyện của mấy ngày nay mà đuổi tôi đi chứ? Nếu như thế thì tôi sẽ không thể quay về thế giới yêu tinh mà phải lang thang khắp nơi trong thế giới loài người.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng tôi lê từng bước chân mệt mỏi trong cơn gió lạnh căm căm, tôi đã vội vã lắc đầu, dừng lại mọi tưởng tượng trong đầu mình, quay đầu nhìn vào phòng tắm, bên trong vang lên tiếng xối nước ào ào như muốn đánh vào tim tôi.
Tôi thực sự không làm tốt được việc gì sao?
Mắt tôi cay cay, cảm giác một dòng nước nóng đang dâng lên trong mắt. Tôi đập đập cánh, bay vào phòng theo khe cửa mà ban nãy Hạ Thụ không đóng kín, ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo đã được gấp gọn gàng để trên giường.
Đúng rồi, hình như vừa nãy Hạ Thụ không mang quần áo vào phòng tắm, chắc là anh quên, ừm, mang quần áo vào cho anh chắc là tôi làm được! Thế là tôi đưa tay ra, ôm lấy quần áo, bay tới bên phòng tắm, cố gắng để trên mặt mình nặn ra một nụ cười, sau đó chớp chớp mắt, để mắt mình khô đi một chút, mở lớn hai mắt nhìn vào phòng tắm, bay đi bay lại bên ngoài đó.
Nhất định phải để Hạ Thụ biết lôi không phải là một con yêu tinh ngu ngốc vô dụng, nhất định phải để anh thấy vừa ý một lần! Mang theo suy nghĩ kiên định này, tôi vừa căng thẳng vừa hưng phấn, không ngừng đập cánh.
Cuối cùng tiếng nước bên trong cũng ngừng lại.
Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng chuyển động của tay nắm cửa. Hạ Thụ lúc này chắc chắn đang rất khó xử, chắc chắn anh đang do dự định gọi tôi giúp mang quần áo vào nhưng còn ngại, chắc chắn là anh đang muốn mở cửa nhờ tôi giúp đỡ. Khi anh nhìn thấy tôi đã mang quần áo vào cho anh, chắc là anh mừng lắm!
Cửa mở ra, gương mặt đang tươi rói của tôi bỗng dưng thất sắc!
Hai gò má ửng hông.
Xương bả vai hoàn hảo.
Thân trên không mặc gì.
Hơi nước vẫn còn quấn quýt quanh người.
Độ cong của đôi cánh tôi nhỏ dần lại, mặc dù vẫn chưa dừng bay, nhưng rõ ràng là giảm tốc hẳn. Những lời định nói ban nãy giờ nghẹn cứng ở cổ hợng, chỉ phát ra một tiếng hét:
- Á...
Tôi dùng quần áo che kín hai mắt, quay người bay vào phòng khách.
- Sao anh không chịu quấn khăn vào hả?
Cả cái phòng khách vang lên tiếng hét lanh lảnh của tôi.
- Dừng lại cho tôi! Ồn quá đi mất! Tôi đang định hỏi sao cô lại đứng ở cửa phòng tắm?
Sau lưng vang lên giọng nói khó chịu của Hạ Thụ, tôi mặc kệ, ôm quần áo bay lung tung trong phòng khách, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trốn đi.
Có rồi! Trong góc của phòng khách có một cái hộp to. Tôi giống như một con hươu nhỏ đang bị sư tử truy sát thì nhìn thấy một sơn động, vội vàng bay vào trốn trong chiếc hộp. Quần áo của Hạ Thụ che trên đầu tôi, trong phút chốc, cái hộp trở nên tối om, chẳng nhìn thấy gì cả.
Thật là bi thảm, thật là đáng sợ. Tôi chỉ muốn mang quần áo vào giúp anh thôi mà, vậy mà lại xảy ra chuyện đó. Xong rồi, tôi có bị lẹo mắt không nhỉ? Thượng đế ơi, cho dù Người không giúp con thì cũng đừng hại con chứ. Lần này thì thảm rồi, chắc chắn Hạ Thụ tưởng tôi là kẻ háo sắc, chắc chắn sẽ đuổi lôi ra ngoài!
- Hu hu, tôi chỉ muốn mang quần áo cho anh thôi mà! - Tôi hối hận hét lên.
Bỗng dưng, quần áo trên đầu bị người ta kéo ra. Tôi len lén quay đầu lại, he hé mắt ra, Hạ Thụ đang luống cuống mặc quần áo vào.
- Ai bảo cô làm thế? Chết tiệt, tôi quên mất là trong nhà mình còn có một con ruồi ngu ngốc.
Anh ta lại nói tôi là con ruồi ngu ngốc, chẳng nhẽ tôi thực sự là một con côn trùng có hại chuyên đi phá hoại anh ta sao? Tôi là yêu tinh Lời hứa mà, công việc của tôi là giúp người ta thực hiện nguyện vọng, những việc khác làm không tốt cũng có sao đâu. Đều tại Hạ Thụ cả, bản thân anh ta không chịu ước thì tôi biết làm thế nào?
Đúng rồi, Hạ Thụ không có nguyện vọng gì thì tôi hoàn toàn vô dụng với anh ta, anh ta không cần tôi, thế nên anh ta sẽ đuổi tôi ra ngoài!
Nhận thức được diều này, tôi buồn bã cúi đầu xuống, khóe mắt nong nóng, dường như có một thứ chất lỏng trong suốt đang từ trong đó chảy ra.
Ý? Đây là cái gì? Tôi chùi đôi mắt đã nhòa đi, mượn chút ánh sáng hắt từ bên ngoài vào, nhìn rõ mấy hàng chữ dưới chân: Bộ đồ chơi búp bê Babie.
Búp bê Babie? Hạ Thụ mua thứ này về làm gì? Anh ta có phải là con gái đâu, chẳng nhẽ vẫn còn chơi búp bê Babie sao? Nếu không phải mua cho anh ta thì chẳng nhẽ...
Tôi bay nhanh ra khỏi cái hộp, mở nắp hộp ra, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn nhìn rõ được những món đồ bên đó.
Trong đó... trong đó có một căn phòng chuyên dụng cho búp bê Barbie, hơn nữa còn rất hoàn chỉnh, có giường, có phòng khách, có phòng ăn, có nhà tắm!
Tôi vui mừng nhìn cái bồn tắm màu trắng sữa được lắp trong đó, trong đầu xuất hiện hình ảnh mình được ngâm trong lớp sữa tắm đầy bọt, bất giác mỉm cười.
Không chỉ có thế, trên giường còn có rất nhiều bộ quần áo nhỏ dủ mọi kiểu dáng, rất vừa với cơ thể tôi!
Ha ha ha, bộ đồ chơi và quần áo búp bê Babie này chắc chắn là Hạ Thụ mua cho tôi! Không ngờ Hạ Thụ lại suy nghĩ chu đáo như thế, sự tôi ở không thoải mái nên mua nhà cho tôi. Xem ra tôi không lo bị đuổi ra ngoài nữa rồi.
Tôi bay ra khỏi cái hộp, dúng lúc dó thấy Hạ Thụ vẫn đang luống cuống cài nốt cái cúc áo ngủ vào. Tôi không nhịn được bay tới bên cạnh anh, thơm chụt một cái lên cái má vẫn còn nóng âm bởi hơi nước của anh, nhìn anh đầy hạnh phúc.
- Cảm ơn anh, tôi thực sự rất thích!
Gương mặt vốn đã đỏ bừng vì nhìn thấy tôi rồi, nay bị tôi thơm một cái càng đỏ hơn, giống như một quả táo chín vậy.
- Ôi, Hạ Thụ, anh đừng có tắm lâu quá, mặt đỏ hết lên rồi kìa, dễ bị thiếu dưỡng khí lắm đấy! - Tôi trịnh trọng nói.
Hạ Thụ nhìn tôi chăm chú một hôi lâu, trong ánh mắt mang rõ thông diệp “cô là con ngốc à”.
- Tôi đỏ mặt thì liên quan gì tới cô? Còn nữa, tôi sợ nửa đêm cô lại khóc tiếp làm tôi tỉnh giấc nên mới mua cái thứ này, cô không cần phải cảm ơn tôi. Hừ, nếu cô còn làm phiền giấc ngủ của tôi thêm lần nữa, tôi sẽ đuổi cô ra ngoài đấy! Buổi lối cô ngủ ở đây đi, tôi về phòng đây. - Câu nói của Hạ Thụ có cảm giác như giận dỗi, anh nhìn tôi một cái rồi quay người bỏ về phòng mình.
Trong lúc nói chuyện, mặt anh càng đỏ hơn. Ồ, thì ra anh cũng biết xấu hổ. Đáng ghét! Rõ ràng là rất quan tâm tới tôi mà, việc gì mà còn phải giải thích như thế? Tôi đúng là càng ngày càng hiểu cái tính cách nói một đằng nghĩ một nẻo của anh rồi, thừa nhận rằng mình quan tâm tới người khác khó thế sao?
Tôi mỉm cười rất ngọt ngào, cảm giác như sự cố gắng của mình cuối cùng cũng được đền đáp, Hạ Thụ đã chịu thừa nhận tôi rồi! Ai dà, tôi là Hựu Diệp, là yêu tinh cà rốt, đã một lần nữa dùng sự nỗ lực không mệt mỏi của mình để đạt được sự thừa nhận của chủ nhân! A ha ha!
Tôi cười lớn bay vào căn nhà của búp bê Barbie, tìm thấy phòng ngủ, đắp chăn vào, nhắm mắt lại rồi ngủ. Tối hôm nay tôi ngủ rất ngon, dường như được quay về với căn nhà dễ chịu của mình ở thế giới yêu tinh.
Ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm. Căn nhà của búp bê Barbie thật là cao cấp, kiểu giường công chúa êm ái, không giống như trong thùng rác, vừa hôi vừa lạnh, không khí lại còn không tốt. Ai dà, tôi bây giờ thật là thoải mái.
Hạ Thụ cũng đã thay đồng phục học sinh, từ phòng ngủ đi ra. Anh đeo ba lô đi tới bên giường tôi, thấy tôi đã dậy, hơn nữa tinh thần còn rất tốt, bèn nở một nụ cười châm biếm:
- Ôi dà, xem ra cách làm của tôi là đúng. Không nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của cô, tối qua tôi ngủ rất ngon.
- Hạ Thụ, anh làm như thế làm gì. Tôi biết, thực sự anh rất quan tâm tôi.
- Tôi không hề chống đối lại anh mà mỉm cười trả lời. Không biết vì sao, mặc dù thái độ của anh đối với tôi vẫn rất tệ, nhưng hôm nay trông anh có vẻ thuận mắt hơn rất nhiều.
- Cô đừng có tưởng bở! Hừ, tôi đi học đây, cô ngoan ngoãn ở nhà, không được gây chuyện gì đâu đấy. - Nghe tôi nói vậy, khóe miệng Hạ Thụ giần giật, sau đó sa sầm mặt ra lệnh cho tôi.
- Đừng mà Hạ Thụ, cho tôi đi cùng anh đi. Tôi đảm bảo là sẽ ngoan ngoãn, không chạy lung tung đâu. - Tôi nhảy phắt lên ba lô của anh, sau đó nhảy lên vai anh, khẩn cầu bên tai anh.
- Không đưực! - Anh quả quyết từ chối đề nghị của tôi, lắc đầu, không hề cho tôi cơ hội nào.
- Vì sao... - Tôi vẫn không chịu từ bỏ, hỏi tiếp, giọng nói có vẻ như nũng nịu. - Cho tôi đi đi mà.
- Thực sự là không được. Nếu cô mà đi thì chỉ được ở trong ba lô thôi, cô chịu không? - Hạ Thụ cố ý dọa tôi.
Vừa nghe nói bị nhốt trong ba lô giống như lần trước, tôi vội vàng ngậm miệng lại rồi lắc đầu, sau đó thu hết dũng khí, bất lực nói:
- Không chịu. Thế thì thà ở nhà còn hơn.
- Ừm. - Hạ Thụ cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, đặt tôi từ trên vai xuống bàn. - Nhớ đấy, không được tự ý rời khỏi nhà. Tôi đang vội, tôi đi đây. - Anh dặn dò tôi một tiếng, kéo lại cái ba lô trên lưng, đi tới cạnh cửa cúi xuống thay giày rồi mở cửa đi ra ngoài bằng một tư thế rất đẹp mắt.
Nhìn theo bóng anh biến mất trước mắt tôi, cánh cửa từ từ đóng lại, phát ra âm thanh khe khẽ, tôi mới lại bay lên, ngắm nhìn căn nhà cùa Hạ Thụ.
Lần đâu tiên tôi thưởng thức nhà anh một cách nghiêm túc như thế, bỗng dưng phát hiện ra căn nhà vô cùng đơn điệu. Cho dù là thứ gì cũng chỉ có một màu, hơn nữa chủ yếu là được kết hợp bởi hai màu chủ đạo đen và trắng. Tôi chép miệng, bàn tay vẽ một vòng tròn trong không khí, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống các món đồ trang trí long lanh.
Nhìn những món đồ trang trí đầy màu sắc, tôi hài lòng gật đầu, lập tức cầm một tấm khăn trải bàn lên trải xuống bàn trà. Sau đó lại cầm cái thảm ở cạnh chầm chậm trải xuống đất.
Cuối cùng dưới sự lao động vất vả của tôi, sàn nhà cũng được trải một tấm thảm màu hồng với những đường diềm thêu hoa, bàn ăn được trải một chiếc khăn thêu hoa, trên tivi là một cái khăn trùm màu rực rỡ, ngay cả vỏ gối và vỏ chăn cũng được thay bởi màu xanh lam.
Sau khi toàn bộ các vật trang trí trên mặt đất đã được về đúng vị trí của nó, tôi lại bay ra phòng khách, đánh giá lại cái thế giới hoàn toàn khác biệt này, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.
Cũng không tệ.
Một thế giới màu hồng thật xinh đẹp!
Tôi lau mấy giọt mồ hôi trên trán, nhưng không hề cảm thấy mệt, ngược lại còn ngân nga một khúc nhạc, vừa xoay tròn vừa thưởng thức thành quả lao động của mình.
Ha ha, căn phòng đẹp quá, Hạ Thụ quay về chắc chắn sẽ khen ngợi tôi!
Vất vả suốt cả ngày, tôi quay về chiếc giường công chúa của mình ngủ thêm một chút. Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng mở cửa mơ hồ vang lên bên tai. Tôi mở mắt nhìn xung quanh, trời đã tối dần, mọi thứ đều được bao phủ bởi một màu tôi tối.
Bỗng dưng đèn bật sáng.
Tôi nhỏm dậy, đi ra khỏi phòng mình, thấy Hạ Thụ đang kinh ngạc đứng ở cửa nhà, chiếc chìa khóa trong tay rơi xuống đất.
- Hạ Thụ, anh về rồi à! - Tôi hớn hở bay về phía anh, nụ cười như đang muốn thỉnh công. Ha ha, Hạ Thụ chắc chắn là vui quá, vui tới mức tay run rẩy, làm rơi cả chìa khóa.
- Cô lại giở trò gì thế? Sao biến nhà tôi thành ra thế này? - Hạ Thụ dùng ngón tay run rẩy chỉ vào những món đồ trang trí tua rua, nét mặt căm hận như thể tôi không phải trang trí lại nhà anh mà là tháo dỡ nó ra vậy.
- Hạ Thụ, anh không thích sao - Tôi buồn bã hỏi.
- Không thích, phải nói là tôi rất ghét! - Hạ Thụ cuối cùng cũng tỉnh lại từ nỗi “đau thương”, hét lên với tôi.
Sự giận dữ lạnh lẽo toát ra từ người anh, khiến tôi rụt đầu lui về một bên. Anh như một cơn gió điên cuồng lướt qua người tôi, miệng không ngừng ca thán:
- Những cái này là gì hở trời? - Anh giơ tay ra giật tung cái khăn trải bàn mà tôi vất vả lắm mới trải được ngay ngắn lên đó, sau đó cúi xuống cầm tấm thảm màu hồng lên hỏi tôi, - Ai cho cô tùy tiện làm những thứ này vào lúc tôi không có nhà hả? Trong vòng 5 phút, cô phải khôi phục nguyên trạng căn nhà cho tôi!
Nhìn thành quả của mình bị anh ta hắt hủi, tôi vừa ấm ức vừa tức giận, đang định cãi lại mấy câu, nhưng nhìn gương mặt tái xanh của anh, tôi sợ hãi nín bặt, chỉ dám lẩm bẩm nói mấy tiếng nhỏ xíu, cúi đầu thu dọn từng món đồ mà phải lâu lắm tôi mới bày biện xong.
- Xin lỗi, Hạ Thụ, tôi chỉ muốn căn phòng đẹp hơn một chút thôi, tôi không biết là lại khiến anh ghét như thế. - Sau khi đã khôi phục lại nguyên trạng căn nhà, tôi cố nén cảm giác muốn khóc lại, bay tới bên cạnh anh, chân thành nói.
Anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào phòng mình. Tôi thấp thỏm len lén ngẩng đầu lên nhìn anh, muốn tìm kiếm trong mắt anh chút gì đó đồng tình hoặc bất nhẫn, nhưng chỉ thấy trong đó là sự lạnh lùng sâu thẳm.
Đôi mắt anh sâu thẳm như bầu trời đêm.
Thấy sắc mặt của anh, tôi rủ rũ cúi đầu. Xem ra Hạ Thụ có vẻ rất giận, ngày trước cho dù tôi làm sai việc gì, anh cũng chỉ mắng tôi vài câu chứ không như lúc này, chẳng nói gì cả, ánh mắt còn lạnh nhạt cứ như thể tôi chỉ là người xa lạ.
- Hạ Thụ, tôi biết lỗi rồi, anh đừng trách tôi. - Không biết vì sao, tôi rất ghét ánh mắt anh lúc này, giống như quay về với khi chúng tôi mới quen nhau, trong phút chốc kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi.
- Đây là nhà tôi, sau này đừng có tự ý thay đổi phong cách của nó nữa. - Cuối cùng Hạ Thụ cũng lạnh lùng buông một câu, tôi còn chưa kịp trả lời đã quay người đi vào phòng khách.
Âm thanh cọ sát nhè nhẹ của dép lê khi chạm xuống sàn nhà nhưng lại trở nên rất chói tai trong căn phòng yên lặng này.
Mọi hành động của anh đều khiến tôi cảm thấy vô cùng cứng nhắc và xa lạ, không còn sự dịu dàng cùa mọi khi.
Tôi nhìn anh không chớp mắt, dường như muốn nhìn xuyên thấu anh, nhưng không thể nào thấy nổi trong lòng anh đang nghĩ gì.
Hôm nay anh làm sao vậy? Hôm qua vẫn còn bình thường, mặc dù cãi nhau với tôi, nhưng chúng tôi cãi nhau rất vui mà! Vì sao hôm nay bỗng dưng trở nên lạnh lùng như thế, giống như chẳng buồn nói chuyện với tôi vậy?
Rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì?
Tôi ngồi bó gối trên chiếc giường nhỏ của mình, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh dưới ánh đèn, vầng trán rộng trở nên xa cách. Mắt tôi bỗng nhòe đi, che khuất tầm mắt.
Một giọt nước bất cẩn lăn từ khóe mắt ra, chảy lên mu bàn tay tôi nóng hổi, hơi ấm đó bỗng dưng lan tới tận ngực.
Trong làn nước mơ hồ, tôi thấy Hạ Thụ ngồi trên salon, anh lấy ra một cái điện thoại đi động trong túi quần, ấn mấy nút, sau đó đặt nó lên tai, mái tóc đen rũ thẳng xuống.
Nước mắt che cả tầm nhìn của tôi, khiến tôi không nhìn rõ sắc mặt của Hạ Thụ.
Có phải anh thực sự không thích những món đồ sặc sỡ đó nên mới nổi giận? Có thể ngày mai sẽ tốt hơn, nói không chừng sáng mai, mọi thứ lại khôi phục lại bình thường.
Có thể hôm nay tâm trạng của anh không tốt, tôi chạm đúng vào lửa giận của anh nên mới khiến anh nổi giận như thế.
Tôi thầm giải thích trong lòng mình như vậy, nhưng bật cười khi phát hiện ra rằng cho dù tôi giải thích thế nào cũng không hợp lý. Hơn nữa trong lòng tôi cứ cảm giác như có thứ gì đó chặn bên trong, buồn bã, khó chịu, không thể nào thoát ra được.
Tôi dụi mắt, lau khô nước mắt, mọi thứ trước mặt lại rõ ràng hơn. Tôi thấy Hạ Thụ cầm điện thoại, dường như điện thoại đã thông. Thấy anh im lặng, một hồi lâu mới lên tiếng, một câu nói của anh như đánh tôi xuống thẳng địa ngục.
- Mỹ Nguyệt, anh là Hạ Thụ. Chuyện hôm đó anh xin lỗi, anh không nên đối xử với em như thế, hy vọng em có thể thứ lỗi cho anh.
Tôi nghe như sét nổ bên tai, sững sờ, sự ủ rũ ban nãy bỗng biến thành bàng hoàng, kinh ngạc!
Hạ Thụ đi xin lỗi người ta sao? Từ khi gặp anh tới bây giờ, tôi chưa bao giờ nghe anh nói tới hai chữ “thứ lỗi”! Với tính cách của anh mà cũng cầu xin người khác tha thứ sao?
Nhưng đây không phải là điều khiến tôi kinh ngạc nhất.
Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là đối tượng mà Hạ Thụ cầu xin tha thứ là Mỹ Nguyệt! Nếu tôi không nhớ nhầm thì Mỹ Nguyệt chính là cô gái độc ác hôm đó đã xuất hiện ở nhà ăn của trường. Khi đó cô ta đã nắm tôi chặt tới mức khiến tôi không thở được, cuối cùng còn buông ra một câu uy hiếp Hạ Thụ, ánh mắt hằn học đó khiến tôi không rét mà run, Hạ Thụ lại còn xin lỗi cô ta!
Hơn nữa với tình hình hôm dó, Hạ Thụ chắc chắn là rất ghét cô ta. Đã không muốn ăn cơm cùng cô ta thì sao lại phải làm như thế? Chẳng nhẽ hôm đó Hạ Thụ vì sợ tôi bị cô ta phát hiện nên mới từ chối dùng bữa trưa với cô ta? Có phải là tôi hiểu lầm điều gì đó, hay là...
Đầu óc tôi bỗng trở nên rối loạn.
Rốt cuộc thì là thế nào nhỉ?
Trong lòng tôi thấy thật hoang mang, dùng tay vỗ mạnh vào đầu mình, bắt mình phải bình tĩnh lại. Không đúng, không đúng. Nếu Hạ Thụ và cô ta có mối quan hệ rất tốt thì đã không chờ tới tận hôm nay mới gọi điện xin lỗi. Hơn nữa hôm đó, Mỹ Nguyệt cũng không vì bị từ chối mà nói ra cái câu như thế. Chắc chắn là có chuyện gì đó.
Tôi nhất thời quên cả khóc, ngồi sững sờ nhìn Hạ Thụ, trong đầu xuất hiện hàng ngàn câu hỏi và rơi vào một sự nghi ngờ sâu thẳm.
Biểu cảm của Hạ Thụ... Mặc dù tôi nhìn không rõ. Nhưng một loạt những hành động của anh hôm nay sau khi về nhà thực sự là rất kỳ quái, hơn nữa là một kiểu kỳ quái không thể nói rõ được!
- Mỹ Nguyệt, xin lỗi, thực sự là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không? - Nghe giọng nói trầm trầm cầu khẩn thoát ra từ miệng của Hạ Thụ, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận dược anh dường như rất coi trọng cô gái tên Mỹ Nguyệt đó, tôi càng cảm thấy kỳ lạ.
Nhất định là có vấn đề gì đó!
Tôi cắn môi, kiên định gật đầu, nhìn theo anh, khẳng định suy nghĩ của mình.
Lúc này, sắc mặt Hạ Thụ dần dần có sự thay đổi, không còn vẻ u uất như ban nãy nữa. Khóe môi anh nở một nụ cười kỳ lạ. Anh tắt diện thoại, sau đó đứng lên đi vào phòng mình.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi nhìn cánh cửa phòng ngăn cách tôi với Hạ Thụ, trong lòng bị bao phủ bởi một bóng đen dày đặc.
Khó khăn lắm mới nhận được một chút tin tưởng của anh, có thể ở lại nhà anh, chắc không vì chuyện của mấy ngày nay mà đuổi tôi đi chứ? Nếu như thế thì tôi sẽ không thể quay về thế giới yêu tinh mà phải lang thang khắp nơi trong thế giới loài người.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng tôi lê từng bước chân mệt mỏi trong cơn gió lạnh căm căm, tôi đã vội vã lắc đầu, dừng lại mọi tưởng tượng trong đầu mình, quay đầu nhìn vào phòng tắm, bên trong vang lên tiếng xối nước ào ào như muốn đánh vào tim tôi.
Tôi thực sự không làm tốt được việc gì sao?
Mắt tôi cay cay, cảm giác một dòng nước nóng đang dâng lên trong mắt. Tôi đập đập cánh, bay vào phòng theo khe cửa mà ban nãy Hạ Thụ không đóng kín, ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo đã được gấp gọn gàng để trên giường.
Đúng rồi, hình như vừa nãy Hạ Thụ không mang quần áo vào phòng tắm, chắc là anh quên, ừm, mang quần áo vào cho anh chắc là tôi làm được! Thế là tôi đưa tay ra, ôm lấy quần áo, bay tới bên phòng tắm, cố gắng để trên mặt mình nặn ra một nụ cười, sau đó chớp chớp mắt, để mắt mình khô đi một chút, mở lớn hai mắt nhìn vào phòng tắm, bay đi bay lại bên ngoài đó.
Nhất định phải để Hạ Thụ biết lôi không phải là một con yêu tinh ngu ngốc vô dụng, nhất định phải để anh thấy vừa ý một lần! Mang theo suy nghĩ kiên định này, tôi vừa căng thẳng vừa hưng phấn, không ngừng đập cánh.
Cuối cùng tiếng nước bên trong cũng ngừng lại.
Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng chuyển động của tay nắm cửa. Hạ Thụ lúc này chắc chắn đang rất khó xử, chắc chắn anh đang do dự định gọi tôi giúp mang quần áo vào nhưng còn ngại, chắc chắn là anh đang muốn mở cửa nhờ tôi giúp đỡ. Khi anh nhìn thấy tôi đã mang quần áo vào cho anh, chắc là anh mừng lắm!
Cửa mở ra, gương mặt đang tươi rói của tôi bỗng dưng thất sắc!
Hai gò má ửng hông.
Xương bả vai hoàn hảo.
Thân trên không mặc gì.
Hơi nước vẫn còn quấn quýt quanh người.
Độ cong của đôi cánh tôi nhỏ dần lại, mặc dù vẫn chưa dừng bay, nhưng rõ ràng là giảm tốc hẳn. Những lời định nói ban nãy giờ nghẹn cứng ở cổ hợng, chỉ phát ra một tiếng hét:
- Á...
Tôi dùng quần áo che kín hai mắt, quay người bay vào phòng khách.
- Sao anh không chịu quấn khăn vào hả?
Cả cái phòng khách vang lên tiếng hét lanh lảnh của tôi.
- Dừng lại cho tôi! Ồn quá đi mất! Tôi đang định hỏi sao cô lại đứng ở cửa phòng tắm?
Sau lưng vang lên giọng nói khó chịu của Hạ Thụ, tôi mặc kệ, ôm quần áo bay lung tung trong phòng khách, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để trốn đi.
Có rồi! Trong góc của phòng khách có một cái hộp to. Tôi giống như một con hươu nhỏ đang bị sư tử truy sát thì nhìn thấy một sơn động, vội vàng bay vào trốn trong chiếc hộp. Quần áo của Hạ Thụ che trên đầu tôi, trong phút chốc, cái hộp trở nên tối om, chẳng nhìn thấy gì cả.
Thật là bi thảm, thật là đáng sợ. Tôi chỉ muốn mang quần áo vào giúp anh thôi mà, vậy mà lại xảy ra chuyện đó. Xong rồi, tôi có bị lẹo mắt không nhỉ? Thượng đế ơi, cho dù Người không giúp con thì cũng đừng hại con chứ. Lần này thì thảm rồi, chắc chắn Hạ Thụ tưởng tôi là kẻ háo sắc, chắc chắn sẽ đuổi lôi ra ngoài!
- Hu hu, tôi chỉ muốn mang quần áo cho anh thôi mà! - Tôi hối hận hét lên.
Bỗng dưng, quần áo trên đầu bị người ta kéo ra. Tôi len lén quay đầu lại, he hé mắt ra, Hạ Thụ đang luống cuống mặc quần áo vào.
- Ai bảo cô làm thế? Chết tiệt, tôi quên mất là trong nhà mình còn có một con ruồi ngu ngốc.
Anh ta lại nói tôi là con ruồi ngu ngốc, chẳng nhẽ tôi thực sự là một con côn trùng có hại chuyên đi phá hoại anh ta sao? Tôi là yêu tinh Lời hứa mà, công việc của tôi là giúp người ta thực hiện nguyện vọng, những việc khác làm không tốt cũng có sao đâu. Đều tại Hạ Thụ cả, bản thân anh ta không chịu ước thì tôi biết làm thế nào?
Đúng rồi, Hạ Thụ không có nguyện vọng gì thì tôi hoàn toàn vô dụng với anh ta, anh ta không cần tôi, thế nên anh ta sẽ đuổi tôi ra ngoài!
Nhận thức được diều này, tôi buồn bã cúi đầu xuống, khóe mắt nong nóng, dường như có một thứ chất lỏng trong suốt đang từ trong đó chảy ra.
Ý? Đây là cái gì? Tôi chùi đôi mắt đã nhòa đi, mượn chút ánh sáng hắt từ bên ngoài vào, nhìn rõ mấy hàng chữ dưới chân: Bộ đồ chơi búp bê Babie.
Búp bê Babie? Hạ Thụ mua thứ này về làm gì? Anh ta có phải là con gái đâu, chẳng nhẽ vẫn còn chơi búp bê Babie sao? Nếu không phải mua cho anh ta thì chẳng nhẽ...
Tôi bay nhanh ra khỏi cái hộp, mở nắp hộp ra, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn nhìn rõ được những món đồ bên đó.
Trong đó... trong đó có một căn phòng chuyên dụng cho búp bê Barbie, hơn nữa còn rất hoàn chỉnh, có giường, có phòng khách, có phòng ăn, có nhà tắm!
Tôi vui mừng nhìn cái bồn tắm màu trắng sữa được lắp trong đó, trong đầu xuất hiện hình ảnh mình được ngâm trong lớp sữa tắm đầy bọt, bất giác mỉm cười.
Không chỉ có thế, trên giường còn có rất nhiều bộ quần áo nhỏ dủ mọi kiểu dáng, rất vừa với cơ thể tôi!
Ha ha ha, bộ đồ chơi và quần áo búp bê Babie này chắc chắn là Hạ Thụ mua cho tôi! Không ngờ Hạ Thụ lại suy nghĩ chu đáo như thế, sự tôi ở không thoải mái nên mua nhà cho tôi. Xem ra tôi không lo bị đuổi ra ngoài nữa rồi.
Tôi bay ra khỏi cái hộp, dúng lúc dó thấy Hạ Thụ vẫn đang luống cuống cài nốt cái cúc áo ngủ vào. Tôi không nhịn được bay tới bên cạnh anh, thơm chụt một cái lên cái má vẫn còn nóng âm bởi hơi nước của anh, nhìn anh đầy hạnh phúc.
- Cảm ơn anh, tôi thực sự rất thích!
Gương mặt vốn đã đỏ bừng vì nhìn thấy tôi rồi, nay bị tôi thơm một cái càng đỏ hơn, giống như một quả táo chín vậy.
- Ôi, Hạ Thụ, anh đừng có tắm lâu quá, mặt đỏ hết lên rồi kìa, dễ bị thiếu dưỡng khí lắm đấy! - Tôi trịnh trọng nói.
Hạ Thụ nhìn tôi chăm chú một hôi lâu, trong ánh mắt mang rõ thông diệp “cô là con ngốc à”.
- Tôi đỏ mặt thì liên quan gì tới cô? Còn nữa, tôi sợ nửa đêm cô lại khóc tiếp làm tôi tỉnh giấc nên mới mua cái thứ này, cô không cần phải cảm ơn tôi. Hừ, nếu cô còn làm phiền giấc ngủ của tôi thêm lần nữa, tôi sẽ đuổi cô ra ngoài đấy! Buổi lối cô ngủ ở đây đi, tôi về phòng đây. - Câu nói của Hạ Thụ có cảm giác như giận dỗi, anh nhìn tôi một cái rồi quay người bỏ về phòng mình.
Trong lúc nói chuyện, mặt anh càng đỏ hơn. Ồ, thì ra anh cũng biết xấu hổ. Đáng ghét! Rõ ràng là rất quan tâm tới tôi mà, việc gì mà còn phải giải thích như thế? Tôi đúng là càng ngày càng hiểu cái tính cách nói một đằng nghĩ một nẻo của anh rồi, thừa nhận rằng mình quan tâm tới người khác khó thế sao?
Tôi mỉm cười rất ngọt ngào, cảm giác như sự cố gắng của mình cuối cùng cũng được đền đáp, Hạ Thụ đã chịu thừa nhận tôi rồi! Ai dà, tôi là Hựu Diệp, là yêu tinh cà rốt, đã một lần nữa dùng sự nỗ lực không mệt mỏi của mình để đạt được sự thừa nhận của chủ nhân! A ha ha!
Tôi cười lớn bay vào căn nhà của búp bê Barbie, tìm thấy phòng ngủ, đắp chăn vào, nhắm mắt lại rồi ngủ. Tối hôm nay tôi ngủ rất ngon, dường như được quay về với căn nhà dễ chịu của mình ở thế giới yêu tinh.
Ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm. Căn nhà của búp bê Barbie thật là cao cấp, kiểu giường công chúa êm ái, không giống như trong thùng rác, vừa hôi vừa lạnh, không khí lại còn không tốt. Ai dà, tôi bây giờ thật là thoải mái.
Hạ Thụ cũng đã thay đồng phục học sinh, từ phòng ngủ đi ra. Anh đeo ba lô đi tới bên giường tôi, thấy tôi đã dậy, hơn nữa tinh thần còn rất tốt, bèn nở một nụ cười châm biếm:
- Ôi dà, xem ra cách làm của tôi là đúng. Không nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của cô, tối qua tôi ngủ rất ngon.
- Hạ Thụ, anh làm như thế làm gì. Tôi biết, thực sự anh rất quan tâm tôi.
- Tôi không hề chống đối lại anh mà mỉm cười trả lời. Không biết vì sao, mặc dù thái độ của anh đối với tôi vẫn rất tệ, nhưng hôm nay trông anh có vẻ thuận mắt hơn rất nhiều.
- Cô đừng có tưởng bở! Hừ, tôi đi học đây, cô ngoan ngoãn ở nhà, không được gây chuyện gì đâu đấy. - Nghe tôi nói vậy, khóe miệng Hạ Thụ giần giật, sau đó sa sầm mặt ra lệnh cho tôi.
- Đừng mà Hạ Thụ, cho tôi đi cùng anh đi. Tôi đảm bảo là sẽ ngoan ngoãn, không chạy lung tung đâu. - Tôi nhảy phắt lên ba lô của anh, sau đó nhảy lên vai anh, khẩn cầu bên tai anh.
- Không đưực! - Anh quả quyết từ chối đề nghị của tôi, lắc đầu, không hề cho tôi cơ hội nào.
- Vì sao... - Tôi vẫn không chịu từ bỏ, hỏi tiếp, giọng nói có vẻ như nũng nịu. - Cho tôi đi đi mà.
- Thực sự là không được. Nếu cô mà đi thì chỉ được ở trong ba lô thôi, cô chịu không? - Hạ Thụ cố ý dọa tôi.
Vừa nghe nói bị nhốt trong ba lô giống như lần trước, tôi vội vàng ngậm miệng lại rồi lắc đầu, sau đó thu hết dũng khí, bất lực nói:
- Không chịu. Thế thì thà ở nhà còn hơn.
- Ừm. - Hạ Thụ cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, đặt tôi từ trên vai xuống bàn. - Nhớ đấy, không được tự ý rời khỏi nhà. Tôi đang vội, tôi đi đây. - Anh dặn dò tôi một tiếng, kéo lại cái ba lô trên lưng, đi tới cạnh cửa cúi xuống thay giày rồi mở cửa đi ra ngoài bằng một tư thế rất đẹp mắt.
Nhìn theo bóng anh biến mất trước mắt tôi, cánh cửa từ từ đóng lại, phát ra âm thanh khe khẽ, tôi mới lại bay lên, ngắm nhìn căn nhà cùa Hạ Thụ.
Lần đâu tiên tôi thưởng thức nhà anh một cách nghiêm túc như thế, bỗng dưng phát hiện ra căn nhà vô cùng đơn điệu. Cho dù là thứ gì cũng chỉ có một màu, hơn nữa chủ yếu là được kết hợp bởi hai màu chủ đạo đen và trắng. Tôi chép miệng, bàn tay vẽ một vòng tròn trong không khí, trên mặt đất lập tức xuất hiện một đống các món đồ trang trí long lanh.
Nhìn những món đồ trang trí đầy màu sắc, tôi hài lòng gật đầu, lập tức cầm một tấm khăn trải bàn lên trải xuống bàn trà. Sau đó lại cầm cái thảm ở cạnh chầm chậm trải xuống đất.
Cuối cùng dưới sự lao động vất vả của tôi, sàn nhà cũng được trải một tấm thảm màu hồng với những đường diềm thêu hoa, bàn ăn được trải một chiếc khăn thêu hoa, trên tivi là một cái khăn trùm màu rực rỡ, ngay cả vỏ gối và vỏ chăn cũng được thay bởi màu xanh lam.
Sau khi toàn bộ các vật trang trí trên mặt đất đã được về đúng vị trí của nó, tôi lại bay ra phòng khách, đánh giá lại cái thế giới hoàn toàn khác biệt này, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.
Cũng không tệ.
Một thế giới màu hồng thật xinh đẹp!
Tôi lau mấy giọt mồ hôi trên trán, nhưng không hề cảm thấy mệt, ngược lại còn ngân nga một khúc nhạc, vừa xoay tròn vừa thưởng thức thành quả lao động của mình.
Ha ha, căn phòng đẹp quá, Hạ Thụ quay về chắc chắn sẽ khen ngợi tôi!
Vất vả suốt cả ngày, tôi quay về chiếc giường công chúa của mình ngủ thêm một chút. Không biết bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng mở cửa mơ hồ vang lên bên tai. Tôi mở mắt nhìn xung quanh, trời đã tối dần, mọi thứ đều được bao phủ bởi một màu tôi tối.
Bỗng dưng đèn bật sáng.
Tôi nhỏm dậy, đi ra khỏi phòng mình, thấy Hạ Thụ đang kinh ngạc đứng ở cửa nhà, chiếc chìa khóa trong tay rơi xuống đất.
- Hạ Thụ, anh về rồi à! - Tôi hớn hở bay về phía anh, nụ cười như đang muốn thỉnh công. Ha ha, Hạ Thụ chắc chắn là vui quá, vui tới mức tay run rẩy, làm rơi cả chìa khóa.
- Cô lại giở trò gì thế? Sao biến nhà tôi thành ra thế này? - Hạ Thụ dùng ngón tay run rẩy chỉ vào những món đồ trang trí tua rua, nét mặt căm hận như thể tôi không phải trang trí lại nhà anh mà là tháo dỡ nó ra vậy.
- Hạ Thụ, anh không thích sao - Tôi buồn bã hỏi.
- Không thích, phải nói là tôi rất ghét! - Hạ Thụ cuối cùng cũng tỉnh lại từ nỗi “đau thương”, hét lên với tôi.
Sự giận dữ lạnh lẽo toát ra từ người anh, khiến tôi rụt đầu lui về một bên. Anh như một cơn gió điên cuồng lướt qua người tôi, miệng không ngừng ca thán:
- Những cái này là gì hở trời? - Anh giơ tay ra giật tung cái khăn trải bàn mà tôi vất vả lắm mới trải được ngay ngắn lên đó, sau đó cúi xuống cầm tấm thảm màu hồng lên hỏi tôi, - Ai cho cô tùy tiện làm những thứ này vào lúc tôi không có nhà hả? Trong vòng 5 phút, cô phải khôi phục nguyên trạng căn nhà cho tôi!
Nhìn thành quả của mình bị anh ta hắt hủi, tôi vừa ấm ức vừa tức giận, đang định cãi lại mấy câu, nhưng nhìn gương mặt tái xanh của anh, tôi sợ hãi nín bặt, chỉ dám lẩm bẩm nói mấy tiếng nhỏ xíu, cúi đầu thu dọn từng món đồ mà phải lâu lắm tôi mới bày biện xong.
- Xin lỗi, Hạ Thụ, tôi chỉ muốn căn phòng đẹp hơn một chút thôi, tôi không biết là lại khiến anh ghét như thế. - Sau khi đã khôi phục lại nguyên trạng căn nhà, tôi cố nén cảm giác muốn khóc lại, bay tới bên cạnh anh, chân thành nói.
Anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào phòng mình. Tôi thấp thỏm len lén ngẩng đầu lên nhìn anh, muốn tìm kiếm trong mắt anh chút gì đó đồng tình hoặc bất nhẫn, nhưng chỉ thấy trong đó là sự lạnh lùng sâu thẳm.
Đôi mắt anh sâu thẳm như bầu trời đêm.
Thấy sắc mặt của anh, tôi rủ rũ cúi đầu. Xem ra Hạ Thụ có vẻ rất giận, ngày trước cho dù tôi làm sai việc gì, anh cũng chỉ mắng tôi vài câu chứ không như lúc này, chẳng nói gì cả, ánh mắt còn lạnh nhạt cứ như thể tôi chỉ là người xa lạ.
- Hạ Thụ, tôi biết lỗi rồi, anh đừng trách tôi. - Không biết vì sao, tôi rất ghét ánh mắt anh lúc này, giống như quay về với khi chúng tôi mới quen nhau, trong phút chốc kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi.
- Đây là nhà tôi, sau này đừng có tự ý thay đổi phong cách của nó nữa. - Cuối cùng Hạ Thụ cũng lạnh lùng buông một câu, tôi còn chưa kịp trả lời đã quay người đi vào phòng khách.
Âm thanh cọ sát nhè nhẹ của dép lê khi chạm xuống sàn nhà nhưng lại trở nên rất chói tai trong căn phòng yên lặng này.
Mọi hành động của anh đều khiến tôi cảm thấy vô cùng cứng nhắc và xa lạ, không còn sự dịu dàng cùa mọi khi.
Tôi nhìn anh không chớp mắt, dường như muốn nhìn xuyên thấu anh, nhưng không thể nào thấy nổi trong lòng anh đang nghĩ gì.
Hôm nay anh làm sao vậy? Hôm qua vẫn còn bình thường, mặc dù cãi nhau với tôi, nhưng chúng tôi cãi nhau rất vui mà! Vì sao hôm nay bỗng dưng trở nên lạnh lùng như thế, giống như chẳng buồn nói chuyện với tôi vậy?
Rốt cuộc thì tôi đã làm sai điều gì?
Tôi ngồi bó gối trên chiếc giường nhỏ của mình, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh dưới ánh đèn, vầng trán rộng trở nên xa cách. Mắt tôi bỗng nhòe đi, che khuất tầm mắt.
Một giọt nước bất cẩn lăn từ khóe mắt ra, chảy lên mu bàn tay tôi nóng hổi, hơi ấm đó bỗng dưng lan tới tận ngực.
Trong làn nước mơ hồ, tôi thấy Hạ Thụ ngồi trên salon, anh lấy ra một cái điện thoại đi động trong túi quần, ấn mấy nút, sau đó đặt nó lên tai, mái tóc đen rũ thẳng xuống.
Nước mắt che cả tầm nhìn của tôi, khiến tôi không nhìn rõ sắc mặt của Hạ Thụ.
Có phải anh thực sự không thích những món đồ sặc sỡ đó nên mới nổi giận? Có thể ngày mai sẽ tốt hơn, nói không chừng sáng mai, mọi thứ lại khôi phục lại bình thường.
Có thể hôm nay tâm trạng của anh không tốt, tôi chạm đúng vào lửa giận của anh nên mới khiến anh nổi giận như thế.
Tôi thầm giải thích trong lòng mình như vậy, nhưng bật cười khi phát hiện ra rằng cho dù tôi giải thích thế nào cũng không hợp lý. Hơn nữa trong lòng tôi cứ cảm giác như có thứ gì đó chặn bên trong, buồn bã, khó chịu, không thể nào thoát ra được.
Tôi dụi mắt, lau khô nước mắt, mọi thứ trước mặt lại rõ ràng hơn. Tôi thấy Hạ Thụ cầm điện thoại, dường như điện thoại đã thông. Thấy anh im lặng, một hồi lâu mới lên tiếng, một câu nói của anh như đánh tôi xuống thẳng địa ngục.
- Mỹ Nguyệt, anh là Hạ Thụ. Chuyện hôm đó anh xin lỗi, anh không nên đối xử với em như thế, hy vọng em có thể thứ lỗi cho anh.
Tôi nghe như sét nổ bên tai, sững sờ, sự ủ rũ ban nãy bỗng biến thành bàng hoàng, kinh ngạc!
Hạ Thụ đi xin lỗi người ta sao? Từ khi gặp anh tới bây giờ, tôi chưa bao giờ nghe anh nói tới hai chữ “thứ lỗi”! Với tính cách của anh mà cũng cầu xin người khác tha thứ sao?
Nhưng đây không phải là điều khiến tôi kinh ngạc nhất.
Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là đối tượng mà Hạ Thụ cầu xin tha thứ là Mỹ Nguyệt! Nếu tôi không nhớ nhầm thì Mỹ Nguyệt chính là cô gái độc ác hôm đó đã xuất hiện ở nhà ăn của trường. Khi đó cô ta đã nắm tôi chặt tới mức khiến tôi không thở được, cuối cùng còn buông ra một câu uy hiếp Hạ Thụ, ánh mắt hằn học đó khiến tôi không rét mà run, Hạ Thụ lại còn xin lỗi cô ta!
Hơn nữa với tình hình hôm dó, Hạ Thụ chắc chắn là rất ghét cô ta. Đã không muốn ăn cơm cùng cô ta thì sao lại phải làm như thế? Chẳng nhẽ hôm đó Hạ Thụ vì sợ tôi bị cô ta phát hiện nên mới từ chối dùng bữa trưa với cô ta? Có phải là tôi hiểu lầm điều gì đó, hay là...
Đầu óc tôi bỗng trở nên rối loạn.
Rốt cuộc thì là thế nào nhỉ?
Trong lòng tôi thấy thật hoang mang, dùng tay vỗ mạnh vào đầu mình, bắt mình phải bình tĩnh lại. Không đúng, không đúng. Nếu Hạ Thụ và cô ta có mối quan hệ rất tốt thì đã không chờ tới tận hôm nay mới gọi điện xin lỗi. Hơn nữa hôm đó, Mỹ Nguyệt cũng không vì bị từ chối mà nói ra cái câu như thế. Chắc chắn là có chuyện gì đó.
Tôi nhất thời quên cả khóc, ngồi sững sờ nhìn Hạ Thụ, trong đầu xuất hiện hàng ngàn câu hỏi và rơi vào một sự nghi ngờ sâu thẳm.
Biểu cảm của Hạ Thụ... Mặc dù tôi nhìn không rõ. Nhưng một loạt những hành động của anh hôm nay sau khi về nhà thực sự là rất kỳ quái, hơn nữa là một kiểu kỳ quái không thể nói rõ được!
- Mỹ Nguyệt, xin lỗi, thực sự là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không? - Nghe giọng nói trầm trầm cầu khẩn thoát ra từ miệng của Hạ Thụ, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận dược anh dường như rất coi trọng cô gái tên Mỹ Nguyệt đó, tôi càng cảm thấy kỳ lạ.
Nhất định là có vấn đề gì đó!
Tôi cắn môi, kiên định gật đầu, nhìn theo anh, khẳng định suy nghĩ của mình.
Lúc này, sắc mặt Hạ Thụ dần dần có sự thay đổi, không còn vẻ u uất như ban nãy nữa. Khóe môi anh nở một nụ cười kỳ lạ. Anh tắt diện thoại, sau đó đứng lên đi vào phòng mình.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi nhìn cánh cửa phòng ngăn cách tôi với Hạ Thụ, trong lòng bị bao phủ bởi một bóng đen dày đặc.
/19
|