Chương 15: Con không thể trở về
Trông chừng bên giường bệnh của mẹ,
cô vân luôn nói chuyện với mẹ mình nhưng
mẹ không hề trả lời cô, trên mặt vẫn là dáng
vẻ đầy áy náy nhìn cô.
Chú Diệp tan làm liền ngay lấp tức đi tới
bệnh viện. Cuối cùng, Diệp Tĩnh Gia thật vất
vả mới được thoát ra được, cô đi tới nhà vệ
sinh gọi điện thoại về nhà họ Hoắc.
“Mẹ ạ, tối nay con không thể về nhà
được. Bệnh tình của mẹ con trở nên nghiêm
trọng hơn rồi, con phải ở lại chăm sóc cho bà ấy”.
Bên kia điện thoại là giọng nói không vui
vẻ của mẹ Hoắc: “Lúc con mới vào cửa mẹ
đã nói gia quy của gia đình chúng ta rồi, con
không nhớ sao? Nhà họ Hoắc không cho
phép qua đêm ở bên ngoài, ngày mai con lại
đi thăm mẹ con sau cũng được”.
Diệp Tĩnh Gia cắn môi, so với việc làm
trái lời của mẹ chồng thì cô càng để ý tới mẹ
mình hơn: “Đêm nay con thật sự không thể
trở về được, xin mẹ hãy hiểu cho con. Mẹ
con kiểm tra phát hiện ra tim không được tốt,
không thể chịu đựng kích thích. Hôm nay, em
chồng đã nói cho mẹ con biết việc con kết
hôn với Minh Dương, vậy nên…”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu
mới nghe mẹ Hoắc nói: “Con nói chuyện với
Minh Dương đi, chỉ cần nó đồng ý là được”.
Cô gọi điện thoại cho Hoắc Minh Dương
thì không biết phải nói lý do gì để thuyết phục
anh. Cô có thể nói toàn bộ lý do với mẹ Hoắc
nhưng không thể nói với Hoắc Minh Dương.
Nếu không chỉ sợ anh sẽ không đồng ý mà
còn tức giận.
Hoàn toàn không cho cô thêm thời gian
suy nghĩ, mẹ Hoắc đã chuyển điện thoại cho
Hoắc Minh Dương.
“Nói đi.” Trong điện thoại truyền tới giọng
của Hoắc Minh Dương khiến cho tim cô đập mạnh.
“Mẹ của tôi bị bệnh nặng phải nằm viện.
Cho nên, tối hôm nay tôi không thể trở về
nhà được. Mẹ bảo tôi hỏi ý kiến của anh thì
mới được phép ở lại”. Giọng nói của cô nhẹ
nhàng, còn có chút bất lực.
Từ trong điện thoại, Hoắc Minh Dương
mở miệng chậm rãi nói rõ ràng: “Ừ, về sau cô
cũng không cần trở lại nhà họ Hoắc nữa”.
Mẹ không cho cô quay lại nhà họ Hoắc,
cô còn chưa tìm được cách giải quyết. Thế
mà Hoắc Minh Dương lại nói sau này cô
không cần quay lại nhà họ Hoắc nữa.
Hiện tại, cô không cần phải khó xử nữa
có đúng không?
Công ty của chú Diệp, tập đoàn nhà họ
Hoặc đã rót vốn vào đầu tư. Hiện tại, cô
không có gì cần phải tính toán nữa. Diệp
Tĩnh Gia muốn nói gì đó thì điện thoại đã tắt máy.
Chờ cho tới khi Diệp Tĩnh Gia trở lại
phòng bênh, mặt của chú Diệp cau có, thở
dài liên tục: “Con người càng già càng trở
nên vô dụng, không theo kịp được bước tiến
của thời đại, đặc biệt là các thiết bị điện tử,
thay đổi quá nhanh”.
Tuy là cảm thán như vậy nhưng Diệp
Tĩnh Gia nghe được hiểu rằng, hiện tại, chú
Diệp lực bất tòng tâm đối với tập đoàn Diệp
Kỳ. Cho dù, lúc này có tiền đầu tư của tập
đoàn nhà họ Hoäc thì sợ là cũng không thể
duy trì được lâu.
Trong lĩnh vực thiết bị điện tử thì người
trẻ sẽ chiếm được ưu thế. Cô học y tá nên
không có cách nào hỗ trợ được cho tập đoàn
Diệp Kỳ.
Hà Thúy Mai thấy Diệp Bách Nhiên như
vậy thì mày nhíu chặt nói: “Công ty xảy ra
chuyện gì rồi sao?”
“Không có gì, trước tiên em hãy mau
chóng tĩnh dưỡng cho khỏi bệnh cái đã”.
Hà Thúy Mai nửa tin nửa nghỉ ngờ thở
dài nói: “Không có là tốt, Bách Nhiên em
không muốn để Tĩnh Gia phải quay về nhà họ
Hoắc nữa”.
“Tĩnh Gia đã gả vào nhà họ Hoắc rồi làm
sao có thể không trở về đó được?” Nghe thấy
Hà Thúy Mai nói vậy, Diệp Bách Nhiên không
hiểu nói. Nhà họ Hoắc vừa mới rót tiền vốn
cho tập đoàn Diệp Kỳ, quay người đã không
cho Diệp Tĩnh Gia trở về đó, đây là cái thể
loại gì?
“Em không cho phép con gái của em cả
đời phải sống như góa phụ.” Nói xong lời này,
cảm xúc của Hà Thúy Mai lại bị kích động.
Diệp Tĩnh Gia vội vàng đi tưới cạnh
giường, ngồi xuống nắm lấy tay bà: “Mẹ, con
đã đáp ứng mẹ sẽ không về lại nhà họ Hoäc
rồi. Mẹ đừng kích động nữa, sức khoẻ của
mẹ quan trọng hơn”.
“Aiz, Sớm biết vậy, anh để Thiến Nhi gả
vào nhà họ Hoắc thì mọi chuyện đã tốt rồi”.
Nghe được lời này, Hà Thúy Mai nhạy
cảm nói: “Ý anh là sao? Ngay từ đầu anh đã
biết Tĩnh Gia phải gả cho Hoắc Minh Dương
đúng không hả?”