Chương 153: Tâm như tro tàn, cô trúng bẫy rập
Cùng Lữ Hoàng Trung ngồi cùng nhau, cô cảm giác an tâm, không giống như Hoắc Minh Dương, cô luôn chỉ thấy các loại áp lực.
“Cô có từng nghĩ ly hôn?” Hiện tại quan hệ Tô Thanh Anh và Hoắc Minh Dương, anh không cần nói, Diệp Tĩnh Gia cũng có thể hiểu được, cho nên Lữ Hoàng Trung vẫn muốn hỏi một câu.
Nghĩ đến người đàn ông kia, Diệp Tĩnh Gia lắc lắc đầu: “Tôi sẽ không ly hôn” Anh kết hôn thời điểm liền nói quá, dù cho sinh lão bệnh tử, cô là Hoắc Minh Dương người, cả đời liên đều là người của anh .
Người đàn ông trước nay sẽ không đổi ý nói, bọn họ cách nhau bởi một Tô Thanh Anh, Diệp Tĩnh Gia không biết Hoắc Minh Dương muốn xử lý như thế nào, cũng sẽ cho Tô Thanh Anh một danh phận: “Tôi sẽ nói với anh ta chuyện ly hôn thử xem đi, bằng không cô sẽ vẫn luôn khó xử” Diệp Tĩnh Gia nói xong, ngữ khí đều gần như tuyệt vọng.
Giống như dù cho cô làm cái gì đều đi không hiểu được Hoắc Minh Dương.
“Đừng nói cái gì tốt không tốt, tôi đau đầu” Diệp Tĩnh Gia nói xong, không để ý tới hoắc Minh Dương, biết rõ trong lòng có rất khổ sở, nhưng cô làm gì được.
Cảm nhận được cô chua xót và bất an, Lữ Hoàng Trung an ủi một chút: “Kỳ thật cô không cần nghĩ lung tung, nếu Hoắc Minh Dương nói, cô cứ yên tâm, chuyện gì anh ta đều có thể an bài tốt ” Diệp Tĩnh Gia trong lòng càng không dễ chịu, những gì tốt nhất của Hoặc Minh Dương, đều cho người phụ nữ kia, nếu tin tưởng lời cô nói, tối hôm qua sẽ không đi kiên quyết như vậy, không cho cô cơ hội giải thích .
“Tốt, cô đừng nghĩ lung tung, thật sự không có gì, Minh Dương làm gì trong lòng đều rõ.” Lữ Hoàng Trung nói xong, bản thân cũng không tin, hiện tại Hoắc Minh Dương cả ngày ở bên Tô Thanh Anh, đến liếc anh một cái cũng không có.
“Tốt, cô đừng nghĩ linh tinh nữa, ngoan ngoãn nghe lời, kỳ thật Hoắc Minh Dương không có đáng sợ như vậy. Lữ Hoàng Trung an ủi Diệp Tĩnh Gia, nhìn đến sắc mặt của cô dần dân tốt hơn một chút: “Bởi vì không ai để ý cô, cho nên cô phải tự chăm sóc mình thật tốt” Anh nói với Diệp Tĩnh Gia, cảm giác ấm áp, thật lâu chưa ai quan tâm cô.
“Tôi biết, không có gì, tôi sẽ kiên cường” Cô đang tự khuyến khích mình.
Không có người bên cạnh, hiện tại cô sống cũng không ý nghĩa, cô từng nghĩ sẽ chết cùng mẹ mình, nhưng cô vẫn sống đến giờ chẳng lẽ ông trời muốn hành hạ cô: “Thật sự không có gì, tôi cảm thấy bản thân rất kiên cường” Diệp Tĩnh Gia muốn làm Lữ Hoàng Trung yên tâm.
Nhìn bộ dáng Diệp Tĩnh Gia này, anh vẫn không yên tâm: “Diệp Thiến Nhi Nhi, hiện tại không biết thế nào, hơn nữa rất có khả năng, Diệp Thiến Nhi Nhi không bị bệnh.” Lữ Hoàng Trung nói, thắp lên một chút ánh sáng trong lòng Diệp Tĩnh Gia, cô bỗng nhiên có chuyện phải làm: “Thật sao?” Nếu Diệp Thiến Nhi Nhi ổn, không có gì, vậy thật tốt quá, cô có thể yên tâm.
“Được rồi, cô phải suy xét rõ ràng, có muốn đi tìm Diệp Thiến Nhi sao, nếu tìm Diệp Thiến Nhi thì cô phải phấn chấn hơn, tôi sẽ giúp cô” Lữ Hoàng Trung nói lời này, nhìn Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia cảm giác được thành ý Lữ Hoàng Trung, gật đầu, cô không có lý do gì không tin Lữ Hoàng Trung, rốt cuộc chỉ có Lữ Hoàng Trung thiệt tình giúp cô: “Được tôi sẽ thử xem” Nói xong cảm giác cả người tràn ngập lực lượng, sự chán nản vừa rồi biến mất.
Cảm giác được năng lượng, Diệp Tĩnh Gia thả lỏng tâm thái: “Giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện cũng tốt, tôi sẽ cố gắng hết sức” Được Diệp Tĩnh Gia bảo đảm, Lữ Hoàng Trung cái gì cũng không nói, chờ xem kết quả.
Dường như Diệp Tĩnh Gia có được gì cũng khó khăn, cho nên cô muốn quý trọng, những gì cô cảm nhận được ấm áp: “Tôi về nhà” Nhà họ Hoắc đối với Diệp Tĩnh Gia luôn giới hạn thời gian, người khác không sao, chỉ có Diệp Tĩnh Gia không được.
“Sớm như vậy?” Lữ Hoàng Trung nhìn thời gian, mới 7 giờ.
“8 giờ rưỡi tôi phải trở về, bằng không lại không biết có chuyện gì đợi tôi” Cô nói xong lộ ra chua xót bất đắc dĩ mỉm cười, Lữ Hoàng Trung hỏi thăm một chút, rồi gật đầu đưa cô về nhà.
Tới Nhà họ Hoắc, Lữ Hoàng Trung ngừng ở cửa, Diệp Tĩnh Gia xuống xe, còn không quên cảm ơn Lữ Hoàng Trung.
Đợi Diệp Tĩnh Gia vào Nhà họ Hoắc vào nhà, đến khi không thấy bóng dáng, Lữ Hoàng Trung mới lái xe trở lại bệnh viện.
Anh cần nói chuyện cùng Hoắc Minh Dương.
Diệp Tĩnh Gia vừa đến trong nhà, Mẹ Hoắc liền trực tiếp đứng lên: “Cô không cảm thấy bản thân quá thân cận với bác sĩ Lữ?” Hôm nay báo chí đăng tin, đều là hình ảnh Lữ Hoàng Trung nửa ôm Diệp Tĩnh Gia, chuyện này làm cho bà thực bực bội.
Con dâu Nhà họ Hoắc, sao lại có thể làm ra chuyện như thế: “Bản thân cô tự vấn bản thân chưa?” Mẹ Hoắc nói xong, bà ta còn bổ thêm lời khó nghe với Diệp Tĩnh Gia, cô luôn làm cho Nhà họ Hoắc hổ thẹn.
“Thực xin lỗi mẹ, con thật sự rất mệt” Dì Mai vừa mới qua đời, Diệp Tĩnh Gia vẫn luôn có tâm thái không ổn định, cũng không thoải mái.
“Trách ta sao? Cô nhìn xem bộ dạng hiện tại của cô, cả ngày cùng người đàn ông khác, mẹ cô dạy cô như thế sao?” Mẹ Hoắc hoàn toàn chọc giận Diệp Tĩnh Gia, nói những người khác không sao, hiện tại người chết đã đi xa, bà còn hùng hổ doạ người, Diệp Tĩnh Gia liền có chút chịu không nổi.
“Đủ rồi, không cần cái gì đều nói đến mẹ con, tôi là gả cho Nhà họ Hoắc trả nợ, không phải mẹ tôi” Diệp Tĩnh Gia nói xong liền mặc kệ Mẹ Hoắc, trực tiếp lên lầu.
Có lẽ là chưa từng thấy Diệp Tĩnh Gia như như vậy, trong lúc nhất thời Mẹ Hoắc cũng không phản ứng, Diệp Tĩnh Gia như vậy, bà hoàn toàn không quen biết.
Diệp Tĩnh Gia một hơi lên lầu, không còn muốn nghĩ gì nữa.
Vào phòng thì nhìn thấy người làm đang cầm vitamin của cô. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia vào, tay run lên, viên thuốc rơi đầy đất: “Cô chủ” “Cô đang làm gì?” Diệp Tĩnh Gia vốn dĩ không chú ý, hiện tại lọ thuốc rơi trên mặt đất, bắt cả người lẫn tang vật.
“Cô chủ, thật sự không phải tôi, là cậu chủ phân phó” Người hầu sợ hãi run rẩy lên, sau đó nói với Diệp Tĩnh Gia: “Phân phó cô cái gì?” Diệp Tĩnh Gia nhìn mắt phụ nữ, không biết cô giờ phút này suy nghĩ cái gì: “Đây là thuốc gì?” “Là… Là… Là thuốc tránh thai” Người hầu nói một câu, nhẹ nhàng đánh mạnh vào lòng Diệp Tĩnh Gia .
Mỗi lần đều thế này, Hoắc Minh Dương luôn có biện pháp đối phó cô .
Thì ra cô vẫn luôn không thể mang thai chính là bởi vì anh vẫn luôn cho cô uống thuốc tránh thai.
Một kích làm Diệp Tĩnh Gia lùi lại một bước, cô vẫn không thể nào biết được tâm Hoắc Minh Dương: “Cô đi ra ngoài đi” Nếu cô mang thai, Diệp Bách Niên cũng sẽ ở tù, Diệp Thiến Nhi có lẽ trở về, mẹ không chết…
Cô cũng sẽ không bị truyền ra tin xấu, cũng sẽ không đụng phải Tô Thanh Anh, mọi thứ do cô tự nhảy vào.
Dì Mai chết, Tô Thanh Anh tính kế, còn có Hoắc Minh Dương một đòn trí mạng, cô không quên được.
“Tôi hận anh.” Có bao nhiêu yêu, giờ phút này cô hận bấy nhiêu, lúc trước còn nghĩ muốn rời đi để Hoắc Minh Dương không khó xử, hiện tại lại thay đổi chủ ý.
Cô không tốt mọi người đừng mong tốt.
Không biết khóc bao lâu, thậm chí khóc đến ngủ quên, tỉnh lại phát hiện cái gì cũng tốt giống thay đổi: “Cô chủ, cô ăn chút cơm đi” Chị Tiết lo lắng Diệp Tĩnh Gia, kêu vài lần đều không có đáp lại, thì biết Diệp Tĩnh Gia có lẽ ngủ rồi.
“Chị Tiết, vào đi” Ở Nhà họ Hoặc chị Tiết là người đối tốt với cô “Ăn chút đi, tôi làm cho cô một ít mì” Hiện tại tâm tình Diệp Tĩnh Gia không tốt, lại ăn không vô thứ gì.
Diệp Tĩnh Gia ăn một chút, sau đó buông chén, hỏi một câu: “Chị Tiết, chị biết chuyện thuốc tránh thai sao?” Chị Tiết vừa nghe Diệp Tĩnh Gia lời nói, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: “Cô chủ, tôi cũng là không còn cách khác, tôi không thể nói cho cô, nhưng tôi cũng không có làm chuyện này, cũng không đồng ý” Đây là lời nói thật, người Hoäc Minh Dương nghĩ đến đầu tiên là chị Tiết để cô thay đổi thuốc tránh thai, kết quả chị Tiết không đồng ý.
Nghe được chị Tiết nói, Diệp Tĩnh Gia tuy chập nhận việc Hoăc Minh Dương đổi thuốc tránh thai là sự thật, nhưng trong lòng vân khó chịu: “Chị Tiết, cô nói xem tôi tạo nghiệt gì” Cô biết hiện tại Nhà họ Hoäc tất cả mọi người như hổ rình mồi chờ cô cùng Hoác Minh Dương chia tay, cô càng không muốn.
Cảm giác dù ra sao cũng không thể làm Hoäc Minh Dương vừa lòng.
Hết thảy thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Chị Tiết không biết Diệp Tĩnh Gia ý nghĩ của cô: “Cô chủ nhớ ăn cơm, nếu ăn uống không hợp có thể nói tôi” “Không cần, cô nghỉ ngơi đi sớm một chút” Nói xong Diệp Tĩnh Gia cũng nằm xuống.
Suy nghĩ một chút, cô không muốn nói cho cô chủ, có một số chuyện cậu chủ tự mình làm.
/427
|