Chương 169: Cô ta tin cô ta sẽ trở thành bà Hoắc!
Hoắc Minh Vũ rất hiểu tình cảnh bây giờ của Từ Thanh Lam, anh ta căn bản không muốn dây dưa nhiều với cô ta. Nếu cô ta vui thì đi làm gì đó, còn nếu không vui thì giờ anh ta cũng không có lý do gì để quan tâm đến cảm xúc của cô ta.
“Sao anh có thể tuyệt tình như thế?” Từ Thanh Lam quả thật không thể tin người đàn ông này có thể làm được. Lúc trước anh ta sủng cô ta vô pháp vô thiên, không kiêng nể gì, thế nhưng bây giờ…
Sao con người có thể thay đổi lớn đến như thết Đương nhiên Hoắc Minh Vũ không rảnh quan tâm đến cảm xúc nhỏ này của cô ta, Hoắc Minh Dương bây giờ cả ngày ngoài chăm sóc Tô Thanh Anh ra thì toàn uống rượu.
Hoắc Minh Dương bây giờ khác với ngày trước không chỉ một chút. Điêu này Lữ Hoàng Trung rõ ràng nhất, nhưng anh ta lại ở cùng với Diệp Tĩnh Gia, không chịu khuyên cô quay vê nhà họ Hoắc.
Giải thích duy nhất… anh ta cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết.
Nhưng dù sao cũng nghĩ không ra, sao Diệp Tĩnh Gia lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến Hoắc Minh Dương và Lữ Hoàng Trung nổi lên tranh chấp.
Thái độ gần đây của Hoắc Minh Dương với Lữ Hoàng Trung, anh ta cũng nhìn thấy. Lúc đầu anh ta còn buồn bực sao đột nhiên lại thay đổi lớn như vậy, bây giờ xem ra cũng không khó hiểu chút nào.
Từ Thanh Lam không dám nới lỏng cảnh giác, cô ta không biết người đàn ông này nếu đi thì bao giờ mới có thể trở về.
“Em… không biết làm gì mới tốt, cũng không biết nói thế nào” “Không biết nói gì thì đừng nói nữa” Hoắc Minh Vũ không khách khí cắt ngang lời cô ta, bây giờ anh ta đã học được cách từ chối Từ Thanh Lam, xem ra cũng là một bước tiến bộ.
“Nghe nói anh muốn kết hôn?” Từ Thanh Lam có hơi sợ sệt hỏi.
“Phải. Nhưng tôi muốn kết hôn thì có liên quan gì đến cô?” Bây giờ tâm tư của Hoắc Minh Vũ đều tập trung vào nhà họ Hoắc, đối với tình cảm nam nữ cũng không cổ chấp như ngày trước, tựa như khinh thường nhìn Từ Thanh Lam.
Lúc trước ở bên nhau, cô ta cũng không làm ra hành động gì đặc biệt, cũng không có dự định đặc biệt gì. Bây giờ đã chia tay lại luôn mong anh ta đừng đi.
Phải rồi, bây giờ cô ta xuống dốc không phanh, bất luận ở đâu cũng không nhìn thấy tin tức của cô ta, cùng lắm một vài tin tức hot thì cũng chỉ là chuyện xấu gì đó mà cô ta làm gân đây.
Chuyện gì anh ta cũng biết, chỉ là không nói ra mà thôi.
“Tùy cô. Cô Từ, nếu không có chuyện gì, tôi thấy cô vẫn nên cách xa tôi một chút thì tốt hơn” Thái độ của Hoắc Minh Vũ đối với cô ta trái ngược hoàn toàn với Diệp Tĩnh Gia, điều này khiến cho Từ Thanh Lam vô cùng khó chịu.
“Có phải trong mắt anh chỉ có Diệp Tĩnh Gia không?” Trong lòng Từ Thanh Lam lúc này rất hận, không định tha thứ cho Hoắc Minh Vũ. Người đàn ông này luôn có cách khiến cô ta khổ sở hay đại loại thế, giờ không định cho anh ta cơ hội, khiến anh ta đổi ý.
“Em có thai rồi” Từ Thanh Lam nói.
Lần trước cũng là cách này, nhưng Hoắc Minh Vũ nghe xong vẫn hơi chấn động, cũng không tiếp tục đi nữa.
Lúc này, người tụ tập ở cổng càng ngày càng nhiều. Dù hiện giờ Từ Thanh Lam không còn là ảnh hậu nổi tiếng, cũng không còn là diễn viên có nhân khí, nhưng tốt xấu gì ngày trước người biết cô ta cũng không ít.
“Cô nhìn đi, đây không phải là Từ Thanh Lam à..” Những người tụ tập bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
Hoắc Minh Vũ thấy vậy thầm nói không tốt, nếu tin tức bị phát tán ra, để mẹ Hoắc thấy không biết sẽ lại nghĩ gì, lúc đó anh ta trở về không biết sẽ chịu phạt thế nào. Nếu lại để Đinh Thanh Uyển đến nhà họ Hoắc thì không khác gì muốn mạng anh ta.
“Cô mau tránh ra” Hoắc Minh Vũ bất mãn nói.
Bây giờ anh ta không thể có tin tức gì với cô ta, chuyện này rốt cuộc Từ Thanh Lam có biết hay không chứ.
“Mang thai ư?” Đám người xung quanh nghe thấy hai từ “có thai” cũng bị giật mình, đang êm đẹp sao lại mang thai rồi? “Cô mau đi đi” Hoắc Minh Vũ nói xong cũng không đợi Từ Thanh Lam đi thì xe đã quay đầu nhanh chóng rời đi như bay.
Sáng sớm hôm sau, tin tức vẫn đúng hạn được phát ra. Không thể phủ nhận, lần này Từ Thanh Lam coi như đã thắng, tiêu đề tin tức viết rất rõ: Ảnh hậu ngày trước mang thai lần hai, cậu hai nhà họ Hoắc là cha ruột? Lực chú ý của tiêu đề này không nhỏ, bây giờ tất cả mọi người đều biết có khả năng Hoắc Minh Vũ sẽ cưới Đinh Thanh Uyển, giờ lại có tin tức như này, xem như là thảm rồi.
“Tôi… đúng là làm càn, Hoắc Minh Vũ này gan càng ngày càng lớn” Hai đứa con này, đứa này không bớt lo hơn đứa kia. Hoắc Minh Vũ như này, giờ Hoắc Minh Dương cả ngày nhốt mình trong phòng, ngoài uống rượu thì cũng chỉ là uống rượu, lúc tốt còn có thể để Tô Thanh Anh quan tâm một chút, lúc không tốt ai cũng không khuyên được.
“Bác gái, sao thế ạ?” Tô Thanh Anh quan tâm đi đến hỏi.
Sau khi Tô Thanh Anh xuất viện, để tiện chăm sóc cô ta nên đã để cô ta đến nhà họ Hoắc ở. Mẹ Hoắc tất nhiên vui vẻ đồng ý, dù sao vết thương trên tay Tô Thanh Anh là do Diệp Tĩnh Gia ban tặng, hơn nữa, các mặt của Tô Thanh Anh cũng rất tốt, lại là người Hoắc Minh Dương thích, nhưng mà vẫn luôn không vừa ý…
“Sao thế ạ?” Không biết sao mẹ Hoắc đang êm đẹp bỗng lại tức giận rồi.
Hiện giờ, Tô Thanh Anh mới là người tức giận nhất mới phải. Từ sau khi Diệp Tĩnh Gia đi, Hoắc Minh Dương cũng không có sắc mặt tốt gì, lúc nhìn thấy cô ta cũng chỉ lạnh như băng, ai cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Hoắc Minh Vũ tan làm về nhà liền biết đã xảy ra chuyện, mẹ Hoắc ngồi ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, không xem tài liệu cũng không đọc báo xem TV.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Hoắc Minh Vũ còn kiên trì hỏi, chắc anh ta không trốn được rồi.
“Con còn không biết xấu hổ hỏi mẹ làm sao à? Chính con làm chuyện tốt gì còn không biết chắc?” Hiện giờ, Từ Thanh Lam đã bị phong sát, nhưng vẫn có thể có tin tức như này, chuyện này sao có thể khiến mẹ Hoắc có sắc mặt tốt với Hoắc Minh Vũ được.
“Con không thể khiến mẹ đỡ mất mặt được à?” Người làm mẹ như bà ta cảm thấy xấu hổ vô cùng, sao có thể có đứa con như này cơ chứ.
“Cái khác mẹ không nói, con nhìn anh con bây giờ, lại nhìn chính con đi, đúng là không khiến mẹ bớt lo được” Giờ mẹ Hoắc có giận hai đứa con thế nào cũng vô dụng, đứa nào cũng không bớt lo.
“Sao thế? Mẹ, anh con về rồi à?” Hoắc Minh Vũ bỗng vui vẻ, chỉ cần Hoắc Minh Dương trở về thì tốt, những thứ khác không quan trọng.
“Đúng vậy, nó về rồi, đang ở trên phòng nghỉ ngơi đấy” Giờ cũng không có chuyện gì khác, nhưng thái độ lại không tốt. Hai ngày trước đi công tác cũng không thấy gì, nhưng tính ra gần đây anh đi công tác hơi nhiều.
“Chân vừa mới khỏi thì ngày nào anh con cũng đi công tác, để mặc Thanh Anh ở nhà, cũng không biết nó đang nghĩ gì.” Mẹ Hoắc cũng không hiểu, không biết Hoắc Minh Dương làm sao, luôn làm những chuyện không thể hiểu được khiến Tô Thanh Anh cũng không yên tâm, cả ngày lo lắng giục kết hôn, hỏi khi nào Hoắc Minh Dương thì cưới cô ta.
Người làm mẹ như bà ta cũng không biết phải làm sao, Hoắc Minh Dương không giống Hoắc Minh Vũ, Hoắc Minh Vũ nói gì nghe nấy, nhưng Hoắc Minh Dương lại rất tốn sức.
“Bác gái, có phải bác vẫn còn lo lắng chuyện của Minh Vũ không ạ?” Tô Thanh Anh đi đến hỏi. Cô ta cảm thấy mẹ Hoắc quan tâm thái quá đến hai đứa con mình.
“Thực ra bác không cần lo lắng chuyện của Minh Vũ, anh ấy không có vấn đề gì đâu” Tô Thanh Anh trấn an mẹ Hoắc.
“Nhưng thực ra là Minh Dương, giờ anh ấy đều nhốt mình trong phòng không ra ngoài, nếu không phải nói đi công tác, thì rõ ràng là đang trốn tránh cháu” Chính bản thân Tô Thanh Anh cũng cảm giác được như thế, trong lòng có hơi ấm ức.
“Sao có thể chứ” Mẹ Hoắc lập tức nếu cô có thể làm được thì tất nhiên sẽ không nỡ để Diệp Thiến Nhi chết đi như vậy.
“Em gái tôi có cách nào có thể cứu không?” Diệp Tĩnh Gia nói ra lời này, †rong xe yên tĩnh như chết, cô nói xong, mọi người cũng không biết nên trả lời thế nào.
“,⁄Domoto Sakura nhìn Lữ Hoàng Trung, thấy sắc mặt anh ta bình thường, có vẻ như không định nói ra dự định của mình.
“Thực ra, còn có cách, chỉ là khả năng có thể chữa khỏi cực kỳ nhỏ, hơn nữa còn phải chịu đau đớn rất lớn” Cũng không cần nói nhiều, tự bản thân có thể cảm nhận được.
Diệp Thiến Nhi đương nhiên đã trải qua, lần đau đớn đó đã khiến cô ta không thể chịu đựng được, cô ta không muốn, một chút cũng không muốn như thế nữa.
“Chị, em không muốn…” Diệp Thiến Nhi ra sức lắc đầu với Diệp Tĩnh Gia, cô †a không muốn, không cần. Dù ai có nói gì, dù có tốt cho cơ thể cô ta thế nào thì cô ta cũng không muốn.
“Thực sự em không muốn đâu, chị, chị cứu em đi.” Diệp Thiến Nhi vội vàng cầu xin Diệp Tĩnh Gia, loại đau đớn như vậy không khác gì chết cả.
“Đau đớn bao nhiêu chứ” Mặăt Diệp Tĩnh Gia đầy nước mät, nhìn dáng vẻ Diệp Thiến Nhi như thế, trong lòng không dê chịu: “Nếu có một chút cơ hội sống, em không muốn sống nữa ư?” Diệp Tĩnh Gia lên tiếng hỏi, cô không muốn đời này của Diệp Thiến Nhi cứ trôi qua như thế, luôn cảm thấy có chút tiếc nuối “Chị thấy em vần nên suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc em muốn cái gì nhất” Diệp Tĩnh Gia nói với Diệp Thiến Nhi, cũng như đang hỏi chính cô, cái gì mới là cái cô muốn nhất.
Hoặc Minh Dương là người cô muốn nhưng không có được, Diệp Thiến Nhi sống được là điều cô muốn, nhưng cuối cùng vân phải xem lựa chọn của bản thân Diệp Thiến Nhi.
“Chị, em thực sự sống đủ rồi, không thì chị đừng quan tâm đến em nữa, em xin chị đó…” Có thể nói ra lời như này, cũng có thể nghĩ được cô ta phải chịu đau đớn đến mức nào. Diệp Tĩnh Gia cũng không biết phải an ủi Diệp Thiến Nhi thế nào, cảm thấy bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Xin lôi, thực sự chị không có cách nào cứu em. Thiến Nhi, mặc kệ có cách nào thì chúng ta cũng thử một lần được không?” Diệp Tĩnh Gia nhỏ giọng an ủi, cô không muốn không làm gì mà lại để Diệp Thiến Nhi chết đi như thế.
“Chị, chị không biết là đau thế nào đâu, em thà chết cũng không muốn thử” Diệp Thiến Nhi nói xong cũng thấy tim mình đang run rẩy, cảm giác đau đớn kia vân luôn tồn tại.
“Giống như thay một lần máu trong người vậy, thực ra không đau nhiều lắm, nhưng không có cách nào kiểm soát được…” Nếu mất máu quá nhiều…
nếu cô ta không ngăn được đau đớn, nếu phâu thuật xảy ra sự cố… còn có rất nhiêu khả năng…
“Em đừng sợ, chị sẽ nghĩ cách cứu em” Diệp Tĩnh Gia nói xong, vội vàng ôm lấy Diệp Thiến Nhi.
Sau khi Hoắc Minh Vũ thấy Diệp Tĩnh Gia đã đi, cũng định rời đi, nhưng lại bị Từ Thanh Lam ôm lấy.
“Anh muốn đi đâu? Anh đi làm gì?” Từ Thanh Lam không muốn Hoäc Minh Vũ đi.
Mỗi lần Hoặc Minh Vũ đi, vừa đi là đi rất lâu. Đây là điều cô ta không muốn.
“Tôi mặc kệ, giờ cô đừng đến làm phiền tôi nữa” Anh ta và Từ Thanh Lam đã không còn gì để nói, anh ta đã tận tình tận nghĩ lắm rồi, không có đuổi tận giết tuyệt cô ta.
“Hoäc Minh Vũ, không phải lúc †rước anh nói anh thích em mặc váy nhất ư? Anh nhìn này, em có đẹp không?” Từ Thanh Lam nói xong, nhìn Hoặc Minh Vũ cười. Cô ta vân cảm thấy bản thân cô ta có sự hấp dân có thể mê hoặc được người đàn ông này.
Hoặc Minh Vũ nhìn cô ta một cái cũng thấy mệt: “Tôi còn có việc, nếu cô có rảnh thì tìm chút việc mà làm đi”
/427
|