Chương 182: Hồ ly tinh Hồ Lệ trở lại tầng trên, cảm thấy hơi đau đầu.
Đó là phiên bản giới hạn trị giá hơn một tỷ, trong tiệm chỉ có hai món, cô ấy đã lấy đi một món, món còn lại thì tặng người ta. Giờ tim cô ấy đau đớn đến mức đang rỉ máu đây.
Không biết sao mà Hoäc Minh Dương và Tô Thanh Anh lại chia tay nhau. Điều này khiến Hồ Lệ hơi giật mình, nghĩ nát óc cũng không hiểu lý do tại sao Hoäc Minh Dương lại thành chồng của một cô gái khác.
Hồ Lệ đáp: ‘Chăc cậu chưa biết, Từ Thanh Lam không phải… Thôi, người này chọc không nổi, phải chiêu đãi cho tử tế thôi” Ai thì Hồ Lệ cũng không sợ nhưng chỉ có duy nhất Hoäc Minh Dương là không dám động đậy gì. Người đàn ồng này quá tàn nhân, Hồ Lệ không nghĩ mình đủ khả năng chống lại được người đàn ông này.
Mặc dù mẹ Hoäc không thích Tô Thanh Anh lắm, nhưng bà ta phải thừa nhận một điều rằng cô ta cũng khá xứng vai xứng vế với Hoäc Minh Dương.
Về thân phận của Tô Thanh Anh thì mẹ Hoäc khá hài lòng, nhưng ngặt nỗi người này cứ bám lì trong nhà họ Hoäc không chịu đi, mẹ Hoäc đuổi đi không được, không đuổi đi cũng chẳng xong, Mẹ Hoäc hỏi Tô Thanh Anh: “Thanh Vận à, Đình Thâm đi đâu vậy, sao tôi không thấy?” Tô Thanh Anh đi qua đi lại một cách sốt ruột như kiến đi trên chảo nóng. Cô ta không muốn nhường Hoäc Minh Dương cho Diệp Tĩnh Gia một cách dê dàng như vậy, nhưng bây giờ lại chẳng có cách nào cả.
“Dì ơi, cháu thật sự không biết nên làm sao cả.” Tô Thanh Vân ra chiều hơi khó chịu: “Dì cũng biết hoàn cảnh của cháu bây giờ rồi đấy ạ, cháu chỉ có mình Minh Dương thôi” Tô Thanh Anh bị gấy tay thì xem như đã thành một nửa tàn thế. Cô ta đã lợi dụng điều này để bám chân người của nhà họ Hoäc, họ không thể đẩy cô ta ra khỏi nhà “Tôi biết, tôi biết, tôi nhất định sẽ bảo vệ quyền lợi của cô.’ Mặc dù bà chủ nhà họ Hoäc chẳng có thiện cảm gì với Tô Thanh Anh nhưng dù sao gia đình họ vân phải chịu một phần trách nhiệm về Diệp Tĩnh Gia.
Lữ Hoàng Trung trở lại phòng cho thuê của Diệp Tĩnh Gia, trong căn phòng không có dấu vết cho thấy cô từng quay vê. Anh ta bèn gọi điện thoại cho Diệp Thiến Nhi, bên phía cô ta thì không có gì khác thường, anh dặn dò mấy câu rồi cúp máy.
Bảy giờ không biết Diệp Tĩnh Gia như thế nào, trong lòng Lữ Hoàng Trung đang vô cùng lo âu.
Diệp Tĩnh Gia thích Hoäc Minh Dương. Dù che giấu kĩ thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng có thể thấy được rất rõ ràng. Những chuyện tiếp theo sẽ ra sao, đành nhìn xem quyết định của Diệp Tĩnh Gia vậy.
Hoäc Minh Dương dân Diệp Tĩnh Gia đi mua săm. Một lúc sau, Diệp Tĩnh Gia nhìn đống túi xách trong xe, nghỉ ngờ xe của anh sẽ không chứa nổi: “Sao anh mua nhiều thế, chúng ta mang về kiểu gì giờ?” Nghe cô nói vậy, Hoäc Minh Dương mới dừng hành động nhìn – lấy – mua.
Không biết Hoäc Minh Dương làm sao mà tiêu tiên như nước như vậy được, cô thì không nỡ tiêu xài tiền kiểu đó đầu.
Sau đó Diệp Tĩnh Gia lại nghe Hoäc Minh Dương gọi mình: ‘Diệp Tĩnh Gia, cô qua đây xem, muốn mua đồ vặt gì thì mua” Diệp Tính Gia nghe Hoäăc Minh Dương nói chô đồ đạc ấy là đồ vặt thì hơi buồn bực. Cẩn thận nghĩ lại thì Hoäc Minh Dương đã quyết định sẽ ở lại biệt thự một thời gian dài, không biết sẽ mất bao lâu nên mới..
“Tôi biết rồi” Diệp Tĩnh Gia đáp.
Cho dù cô không muốn thì cũng không nói ra lời từ chối được. Cô chẳng có sức miên dịch nào với Hoặc Minh Dương cả.
Biết Diệp Tĩnh Gia đã hiểu ý mình, Hoặc Minh Dương không lên tiếng nữa.
Hai người mua säm thêm một lát nữa thì Hoắc Minh Dương dân cô tới rạp chiếu phim. Diệp Tĩnh Gia ngơ ngác nhìn anh với một phần bắp rang bơ trên tay: “Tôi Anh dân tôi đi xem phim ư?” “Ừ, không phải cô thì còn ai?” Sự thay đổi đầy đột ngột của Hoặc Minh Dương làm Diệp Tĩnh Gia giật mình, chưa kịp tiêu hóa nổi: “Tôi… Tôi không biết nên nói gì nữa” Diệp Tĩnh Gia có cảm giác bây giờ mình và Hoäc Minh Dương như vậy thì rất không hợp lẽ thường. Cô cho rằng hai người đã chia tay rồi mà còn dây dưa với nhau như vậy thì cũng không tốt lắm…
Hoặc Minh Dương đáp: ‘Vậy thì đừng nói.” Anh có cả mười ngàn phương pháp để đối phó Diệp Tĩnh Gia, mà phương pháp nào cũng làm Diệp Tĩnh Gia không tìm được lý do để từ chối cả.
“Anh… Cô há hốc mồm, vừa rồi cô còn đang định nói tiếp, bị anh ngắt lời, cuối cùng quên luôn.
Hoặc Minh Dương lại nói: ‘Cô đừng quấy, tôi còn có việc nữa.” Lúc này Diệp Tĩnh Gia đang cảm thấy rất nóng ruột, cứ có cảm giác sao sao khi tiếp xúc gân gũi với Hoặc Minh Dương thế này, bèn nói: ‘Đừng quấy à, lúc nào anh cũng nói vậy mà không để ý đến suy nghĩ của người khác chút nào.
Diệp Tĩnh Gia biết nên làm gì mới là đúng đản, nhưng nếu nói với Hoäc Minh Dương thì chờ bị măng thôi chứ chẳng được gì.
Đã đến giờ chiếu phim. Diệp Tĩnh Gia xem được mấy giây thì bất ngờ, cô không nghĩ răng Hoắc Minh Dương lại dân cô đi xem bộ phim rất nổi tiếng vào mười năm trước, bèn hỏi: ‘Sao anh lại dân tôi đi xem bộ phim này?” Hoặc Minh Dương là một người nghiêm túc, ban đầu cô tưởng anh sẽ cho cô xem phim về cảnh đấu súng hay phim về thám tử gián điệp, không ngờ lại là phim về tình yêu.
Cô đang nghi ngờ Hoäc Minh Dương xem có hiểu không, hoặc là có phải ngủ rồi không.
“Thật ra cũng không tệ lắm.” Diệp Tĩnh Gia nói, cảm giác bây giờ mình nói gì cũng làm Hoăc Minh Dương hài lòng được.
‘Ừm’ Sau câu đáp cụt lủn của Hoặc Minh Dương, hai người không nói chuyện với nhau nữa.
Theo như Diệp Tĩnh Gia thấy, ở bên Hoặc Minh Dương và ở bên Lữ Hoàng Trung là hai trải nghiệm rất khác nhau, làm gì với Lữ Hoàng Trung cũng không thấy vui vẻ nổi, nhưng nếu là Lữ Hoàng Trung thì không cần làm gì thôi mà đã cảm giác ấm áp, hạnh phúc rồi.
Bộ phim nói về một đôi yêu nhau trải qua những vất vả và trở ngại mới đến được với nhau, sau đó có một trận †ai nạn xe cộ đột ngột xảy ra làm hai người đã sắp kết hôn phải âm dương chia cất.
“Một bộ phim không thấy được kết cục cuối cùng.” Hoäc Minh Dương bồng nhiên nói một câu.
Diệp Tĩnh Gia cũng không biết có nên tiếp lời không. Câu nói ấy không chỉ đúng với bộ phim này mà còn đúng với cả cô và Hoäc Minh Dương, răng nếu không tới giây cuối cùng thì sẽ không biết được kết cục của hai người.
Bộ phim đã được chiếu xong, Diệp Tĩnh Gia không khóc nhưng những người khách đang ra ngoài rạp chiếu phim thì lại rơi nước mắt đầm đìa.
Hoặc Minh Dương nói: “Sao cô lạnh ghê, người khác khóc dữ như vậy mà cô thì không cảm thán lấy một câu” Anh rất muốn biết Diệp Tĩnh Gia sẽ có cảm xúc như thế nào sau khi xem xong, và đúng như anh nghĩ, cô khác với những người con gái khác.
“Tôi không thấy gì cả. Nếu hai người họ có thể đến với nhau thì dĩ nhiên là tốt rồi, nhưng số phận là một thứ kỳ diệu, phim thì chẳng qua là được người ta viết ra, cái gì nghe cẩu huyết thì viết cái đó.” Diệp Tĩnh Gia đáp, cô không hề thấy hứng thú với những bộ phim như thế này.
Diệp Tĩnh Gia không muốn nói quá nhiều với Hoäc Minh Dương. Bây giờ hai người đã đi tới bước này, không có gì để nói cả.
Diệp Tĩnh Gia hỏi anh: “Anh không nhớ Tô Thanh Anh sao?” Không biết có phải do Diệp Tĩnh Gia đã hỏi câu không nên hỏi không mà cô thấy khuôn mặt của Hoäc Minh Dương nháy mắt trở nên xanh mét. Anh ta giận dữ nói: ‘Cô mới nói gì đấy?” Bây giờ điều mà anh không muốn nhäc tới nhất chính là về Tô Thanh Anh, thế mà Diệp Tĩnh Gia lại nghĩ gì nói nấy, thảo nào làm Hoäc Minh Dương mất hứng.
“Tôi… Không nói gì cả, tôi có thể lấy điện thoại về không?” Diệp Tĩnh Gia đã đi rất lâu rồi, chäăc chăn Lữ Hoàng Trung đang sốt ruột lãm đây.
Giờ cũng không còn sớm nữa, Hoặc Minh Dương dân cô và Hồ Lệ ăn một bữa cơm.
“Ăn ngon chứ?” Xuất phát từ phép lịch sự, Hồ Lệ hỏi Diệp Tĩnh Gia.
Giờ Diệp Tĩnh Gia đã trở thành thần tài trong lòng cô ấy, tính ra thì số tiền mà một mình Diệp Tĩnh Gia mua trong ngày hôm nay đã băng lương tiêu xài một tháng của cô ấy rồi.
“Vâng, rất ngon” Diệp Tĩnh Gia cũng lịch sự đáp lại, cô cho răng cô gái này không phải dạng người bình thường, dù xét trên phương diện nào thì cô gái này cũng có ưu thế tuyệt đối cả.
“Quả nhiên cô Hồ Lệ rất tinh mät.
Mà trông cô còn xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng nữa” Diệp Tĩnh Gia không tiếc lời ca ngợi Hồ Lệ làm cô ấy không khỏi bật cười lên.
Hồ Lê vừa cười vừa nói: “Cô giỏi ăn nói quá, thảo nào anh Thâm thích cô như thế” Diệp Tĩnh Gia vội phản bác: ‘Làm gì có” Chuyện mà Diệp Tĩnh Gia lo lăng nhất bây giờ chính là bị người khác hiểu lầm. Cô và Hoäc Minh Dương đã ly dị, chỉ là giờ vân chưa có ai biết mà thôi Hồ Lệ lại lên tiếng: “Trước đây không có cơ hội được gặp cô, bây giờ gặp được, đương nhiên là phải chiêu đãi thật tử tế rồi: Hồ Lệ tạo dựng mỗi quan hệ tốt với Diệp Tĩnh Gia đơn giản là vì muốn nịnh nọt Hoặc Minh Dương. Diệp Tĩnh Gia vừa nhìn đã biết ý định của Hồ Lệ nhưng cô không so đo với cô ấy.
Trong lúc nhất thời, Diệp Tĩnh Gia và Hồ Lệ đều không nói gì, nhưng Hoặc Minh Dương thì lại có tâm trạng khá tốt. Môi lần thấy Diệp Tĩnh Gia không vui, anh lại vui vẻ đến kì lạ Hồ Lệ mời: “Tối nay tôi còn có việc, chúng ta cùng đi hát Karaoke đi, tôi dân vài người bạn đến cho hai người làm quen.” “Có thời gian để đi hay không thì phải hỏi vợ tôi” Hoäc Minh Dương lại đẩy đề tài về cho Diệp Tĩnh Gia.
Nghe người đàn ông ấy nói vậy, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy hơi do dự. So với việc sống chung với Hoäc Minh Dương, cô càng hi vọng không có bầu không khí thân mật kì lạ kiểu này với anh. Như vậy cô thấy rất lúng túng, cũng chẳng thoải mái chút nào “Anh xem rồi làm đi” Diệp Tĩnh Gia đáp một cách ngăn gọn như không muốn nói thêm gì nữa với Hoäc Minh Dương.
“Tình cảm của hai người thật tốt quá, một người F.A như tôi bị cho ăn một chén cẩu lương to đùng rồi này” Hồ Lệ thầm tính toán trong lòng, vừa cười vừa trêu đùa.
Nhìn Diệp Tĩnh Gia bây giờ, có vẻ cô đã sống tốt hơn trước rất nhiều.
Thật ra nếu là những thứ gì khác thì cô ấy sẽ chẳng toan tính gì cả, chỉ có duy nhất Hoäc Minh Dương này là làm cô ấy không biết nên đối mặt thế nào Diệp Tính Gia vội vàng nói: “Đâu có, mầu người như cô thì muốn tìm anh nào mà chẳng được, người ta còn xếp hàng chờ cô đấy chứ” Từ khi sống chung với Hoäc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia biết cách nói chuyện hơn trước đây nhiều.
Hoäc Minh Dương lườm Diệp Tĩnh Gia: ‘Cô học kiểu nói đó từ ai đấy?” Lời nói của Hoặc Minh Dương làm Diệp Tĩnh Gia khá khó chịu, cô thầm nghĩ: ‘Còn có thể là học từ ai? Nhưng Hoặc Minh Dương đang ở đây, cô không thể không nghe theo, ai bảo người đàn ông này luôn cho răng mình làm đúng chứ Diệp Tính Gia bíu môi đáp: ‘Không phải học từ anh cả à”” Cách đối đáp đầy tình cảm của hai người làm Hồ Lệ hơi giật mình, cô ấy không ngờ Hoặc Minh Dương lại thích một người con gái.
Hồ Lệ nói: “Chà, hai người mà cứ ở đây khiêm nhường qua lại nữa thì bạn tôi cũng nóng ruột thay đấy: Hoặc Minh Dương biết tính tình của Hồ Lệ. Những người mà anh kết giao đều không phải là không có quan hệ gì với anh.
Hồ Lệ đưa ra lời mời: ‘Lâu lắm rồi tôi không tới Thành phố Huế, vừa lúc đi gặp bạn, chúng ta cùng đi đi.” Hoäc Minh Dương biết cho dù mình từ chối thì Hồ Lệ cũng sẽ nghĩ cách để giữ mình lại nên dứt khoát đồng ý. Diệp Tĩnh Gia cũng gật đầu, cô thật sự không muốn đi riêng với Hoäc Minh Dương.
“Tôi nghĩ bây giờ cần phải nói cho cô biết cái gì cô nên làm, cái gì cô không nên làm” Khi ra ngoài, Hoäc Minh Dương thấp giọng thì thầm bên tai Diệp Tĩnh Gia. Hồ Lệ đang đi ở đăng trước, hoàn toàn không nghe được Hoặc Minh Dương đang nói gì với khoảng cách giữa hai bên.
“Tôi sẽ giả vờ say, cô đưa tôi về, đừng để tôi lạc đàn” Hoäc Minh Dương cố ý dặn dò.
Mặc dù Diệp Tĩnh Gia không biết †ại sao nhưng vân đồng ý. Nhất định là anh có chuyện gì, nếu không anh sẽ không đưa ra một yêu cầu kì lạ như thế.
Hồ Lệ chuẩn bị xe rồi chở hai người đến Kim Bích Huy Hoàng.
“Đến nơi rồi, lát nữa gặp đám bạn hãy chào hỏi nhiệt tình nhé” Hồ Lệ cười nói với Hoäc Minh Dương Cô ấy quá hiểu tính cách của Hoäc Minh Dương, có khi lát nữa anh sẽ không cho chút mặt mũi nào cũng không chừng, đến lúc đó bầu không khí sẽ gượng gạo mất.
/427
|