Chương 337: Cuối cùng anh muốn cái gì?
Không muốn có bất kỳ sự thay đổi và xung đột nào, những chuyện đủ khả năng làm ngay từ lúc bắt đầu đều không có, hiện tại đã hoàn thành hoàn toàn thay đổi so với quá khứ.
“Trước đây em không phải như thế này, nếu là vì tình yêu cũng sẽ không thay đổi bản thân mình” Anh ta buồn rầu không thôi, Hà Vân Phi như này sớm muộn cũng phải đau khổ.
Điều lo lắng của anh ta không phải không có đạo lý, Tô Thanh Anh hiện tại rất giống một người điên, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Hoắc Minh Dương Hoắc Minh Dương, không quan tâm đến bất kỳ ai khác, cũng không xem xét gì nữa.
“Bố, nếu mà không có Hoắc Minh Dương, con căn bản cũng không có hạnh phúc đích thực” Cô nói mỗi câu đều là thật lòng, một chút cảm giác khác đều không có, chính là giống như bản thân đã trở thành
một người khác, ngay từ lúc bắt đầu làm gì cũng không để tâm, hiện tại những điều để tâm lại quá nhiều, nói không để ý đều là nói dối.
“Con đi làm việc trước đi, bố tin là sẽ không có chuyện gì đâu.” Thành thực mà nói, cô căn bản không có ý muốn suy nghĩ mấy chuyện này, cô chỉ lo lắng làm thế nào để cho Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi không có kết thúc tốt đẹp, chẳng qua là thứ cô ta không có được, người khác cũng đừng mong có được.
Con nghỉ ngơi sớm đi, bố sẽ tự mình nghĩ cách, con yên tâm đi, bố sẽ không để con phải xấu hổ” Ông tự tin nói với Tô Anh Thanh, một cô con gái như này, dù có phải liều mạng cũng phải bảo vệ cho tốt.
“Vâng, bố cũng sớm quay về nghỉ ngơi đi ạ” Cô nói xong liền cảm thấy bản thân không có tự tin, một chút chút cũng trở lên không giống bản thân.
Bắt đầu và hiện tại hoàn thành đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi.
Tô Chính Nghiệp quay về đến phòng, thế nào cũng không ngủ nổi rồi, vợ ông ta cũng bắt đầu không giống bản thân mình nữa, từ lo lắng mọi chuyện khi bắt đầu đã biến thành cái gì cũng không quan tâm, sự thay đổi này vô cùng nhanh và cũng vô cùng lớn.
Bà ta cũng đã có ý tưởng khác rồi, trong lòng dần dần trở lên hiểu rõ, càng nhiều điều càng thiêu đốt trong tim cô một lỗ hổng, hiện tại không cần người nhà họ Tô bồi thường gì cho bà ta, bà ta chính là nhất định phải có được tất cả những gì mình mong muốn.
“Bà đang nghĩ gì thế?” Tô Chính Nghiệp nhìn thấy rõ trong ánh mắt bà †a có chút do dự, biết rằng những gì ông ta nói đối với bà đều quan trọng.
Người phụ nữ của bản thân mãi mãi là vị trí đầu tiên.
“Không nghĩ gì cả, chỉ là vì sự việc gấp gáp của Thanh Anh, ông có gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình” Bà ta nói xong, Tô Chính Nghiệp liền nghĩ đền người chồng trước của vợ mình, cũng là một luật sư, nghe nói cũng khá nổi danh.
“Đừng nhớ đến mấy chuyện trước đây nữa, suy nghĩ cẩn trọng đó của bà đừng tưởng tôi không biết, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, bà đừng nghĩ gặp lại hắn ta” Đây là nỗi đau vĩnh viễn trong tim ông, cho dù cái gì đều không nói ra, đều gây ra nỗi bất hạnh nghiêm trọng trong long ông, càng đừng đề cập đến chuyện này.
“Không phải, từ lúc gả cho ông đã không gặp anh ta rồi, tôi hiện tại thật sự thích ông, chỉ cần ông vui, những cái khác đều có thể không để tâm” Bà ta nói những lời giả dối mà bản thân cũng không tin nổi, đang dựa vào người đàn ông này, từng chút một đạt đến đỉnh cao của bản thân, chỉ là để khi bản thân nghĩ về thứ mình muốn nhất, nỗ lực làm việc chăm chỉ.
Có thể có được rồi, bà ta hi sinh tất cả cũng không có gì đáng kể, huống chỉ chỉ là tình yêu.
“Tốt hơn hết ông nên ngoan ngoãn ở lại bên tôi, những điều khác đều không quan trọng” Trước đây không cảm thấy có gì, bây giờ bà ta nói mấy câu này, liền cảm thấy ánh mắt dò xét của Tô Chính Nghiệp.
Lúc mới đầu cùng với Tô Chính Nghiệp ở bên nhau, bà chẳng qua cũng chỉ là một cô gái đơn thuần, hiện tại dần dần biến thành không giống bản thân, đơn thuần lúc ban đầu ít dần đi, vài ánh mắt đó trước đây, mặc dù bà ta không có bao nhiêu hoa lệ mỹ miều, cũng không có thân phận cao quý như thế, cũng chỉ là tay làm hàm nhai, bây giờ vòng tròn lớn này đã biến bà thành một loại người khác.
Bà ta trở thành loại người trước đây bản thân vô cùng ghét.
“Được rồi, nghỉ ngơi đi, hôm nay bà có thể ở lại phòng này” Ông ta mang điều này ra làm một món quà tặng, rõ ràng đã kết hôn rồi, bà ta có ngủ ở đó hay không đều không thể tự mình kiểm soát.
Nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, quay thân mình sang bên kia, trong mắt còn rung rung nước mắt.
Ngay từ khi bắt đầu, những việc đủ khả năng làm đều không có, hiện tại bản thân hoàn toàn không thể điềm tĩnh như vậy, không có cách nào thay đổi được lựa chọn của bà ta.
Bà ta quyết định rồi, bất luận bằng giá nào đều chỉ cần là còn có cơ hội cuối cùng, nếu mà cuối cùng thất bại rồi, cũng sẽ không có oán hận gì.
Biết được bản thân mong muốn điều gì, có chút rõ ràng rồi, bất luận kết cục cuối cùng của bà ta thế nào, bà đã tuân theo lâu như vậy rồi, nhất định phải để con của mình đạt được những thứ nên đạt được, rất nhiều chuyện không có cách nào thay đổi, nhưng đến kết quả cuối cùng là thế nào, ít nhất qua đoạn đường này, đã không còn hối hận gì rồi.
“Bà đang nghĩ gì vậy?” Vợ chồng cùng nhà khác ngỏ là điều đáng sợ nhất, ông ta đối với tâm can người phụ nữ này sớm đã hiểu rõ, chỉ không nhân tâm vạch trần ra.
Nỗi sợ đã phá vỡ dấu vết liên kết cuối cùng của bọn họ.
Năm đó là thật sự thích bà ta, bao nhiêu năm qua đi như này rồi, ngoài thích và yêu càng nhiều thì một phần tình thân, một phần tình cảm không thể tách rời.
“Con gái bà rất không thích tôi, tôi có phải nên rời nhà họ Tô không?”Đây cũng lí do năm đó ông ta cho con bà một phần bảo hộ, vĩnh viễn không hi vọng có thể đủ để sống cùng nhau như thế, bây giờ cảm thấy bản thân có phải đã yêu cầu một vài điều mới không? “Tạm thời không cần rồi, việc rắc rối nó gây lên tai hại như vậy, nên tâm trạng của bản thân không quá tốt, hi vọng bà có thể khoan dung nhiều một chút” Ông ta nói lời thật lòng, chỉ đơn thuần mong bản thân có thể bước qua chuyện này dễ dàng một chút.
“Tại sao lại nói với tôi mấy lời khách khí như vậy? Chúng ta là vợ chồng mà” Bà quay lưng về phía ông ta, nhìn không thấy được biểu cảm của ông, cuối cùng cũng nhịn không được mong muốn một chút thấu hiểu.
Từ sự lo lắng sợ hãi lúc ban đầu, đến bây giờ căn bản không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì nữa.
Sự chuyển biến này đủ để khiến bà ta trở nên lãnh đạm, dẫn long kìm nước mắt tiến hành cái quyết định kia. “Kết hôn lâu vậy rồi, thật ra đều là tôn trọng nhau như khách, bà gần đây có phải có điều gì che
giấu tôi không? Nhìn có vẻ có chút không giống” Trông tim bà ta có bao nhiêu lo lắng, ngay khi bắt đầu còn có khả năng vui vẻ hòa thuận, đến bây giờ dù cho có bất cứ chuyện gì đều không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của bà ta.
“Tôi cảm thấy ông tốt nhất vẫn nên bình tĩnh một khoảng thời gian rồi lại nói” Bà ta biết có vài điều không cần phải nói nhiều, đều có thể tự mình thấu hiểu rồi, từ lúc bắt đầu không biết nên làm thế nào, đến bây giờ dã không muốn nghĩ nữa, bản thân dựa hoàn toàn vào tâm trạng đủ khả năng thay đổi, bà biết rất nhiều điều, từ lúc vừa bắt đầu đã có chủ định rồi.
“Không cần bình tĩnh nữa, ông không cần nói nhiều như thế, con nó vẫn còn là đứa trẻ con, tôi cái gì cũng không chấp” Bà ta biết có vài chuyển chuyển biến một chút chút theo cái cách bà không thích, sau đó muốn thay đổi lại thì rất khó khăn.
“Tốt nhất là như thế, nếu có cần gì, nhớ nói với tôi” Bà ta biết sự tức giận của bản thân, dứt khoát không muốn so đo nhiều như thế.
“Bà nghĩ cho kỹ điều bản thân muốn là cái gì, sau này thì cố gắng hết sức, không để cho con cảm nhận được sự thay đổi của bà, chỉ cần bà biểu hiện cho tốt, tôi sẽ không khiến bà cái gì cũng không có đâu” Bà ta ừ một tiếng, đáp ứng là được rồi.
Lại không nguyện ý để ý bà ta.
“Tôi muốn có vài thứ, bây giờ càng ngày càng cần thời gian để thích ứng” Bà ta biết điều bản thân thật sự muốn là thứ khác, khiến cho bản thân cảm thấy một chút không vui vẻ của người khác.
“Trước đây cảm thấy có chút lo lắng uất ức, bây giờ lo lắng thay thế bằng điều khác, trong lòng có rất nhiều cảm xúc không nói ra, nhưng mà lo lắng nhiều hơn vẫn là sự cố chấp vẫn luôn có của bà ta không còn nữa” Tô Thanh Anh tìm được luật sư giỏi nhất, cô ta phải tim một người luật sư giỏi hơn so vs Hà Vân Phi để gây khó khan, cuối cùng tìm được toàn bộ người của văn phòng Luật sư.
Cô ta trước đây không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ chính là đề cập lại, đã không có chuyện kinh hồn bạt vía như thế.
Luật sư nói chỉ cần không tìm được chứng cứ, thì cũng không coi như là cô ta có làm hại người phụ nữ kia, coi như là cô vốn dĩ không làm gì: “Tôi rất yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ làm hết khả năng giúp cô nghĩ biện pháp.” Cô ta biết không có công tố viên, chỉ một mình Hà Vân Phi đơn phương độc mã, căn bản không cấu thành một vụ kiện, cũng biết có vài điều đều là vô tình bị bại lộ ra ngoài.
Có được khởi kiện nếu không có nguyên đơn không nhỉ? “Cậu đừng nghĩ nhiều cái gì mà có với không có, nếu mà có yêu cầu gì, nhanh chóng nói với tôi, tôi sẽ dốc hết khả năng để đáp ứng yêu cầu của cậu” Bố Tô đối với mấy người đặc biệt khách khí, mặc dù là nhận tiền của ông, cũng biểu hiện ra sự tôn trọng cơ bản.
Nỗi sợ sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ của Tô Anh Thanh.
“Con không cần nghĩ nhiều thế làm gì, cần biết có nhiều lúc, bản thân không cần phải làm gì, vẫn là theo những gì có thể làm đều làm tốt rồi” Cô biết mình muốn gì nên căn bản không cần phải đắn đo về việc khác, chỉ cần an tâm làm tốt việc của bản thân.
“Thật ra bố không cần phải nghĩ nhiều như vậy, mọi việc đã qua rất lâu rồi và cũng không còn quan trọng nữa” Cô ta biết điều mình muốn là gì, cũng hiểu điều gì đáng trân trọng nhất nên căn bản bản thân không quan tâm đến điều mình muốn mà chỉ quan tâm đến điều gì quan trọng nhất.
“Vâng, con biết”. Cô gật gật đầu biểu hiện sự tán thành, cuối cùng có chút bất lực, không biết nên làm cái gì mới tốt. “Con đã nghĩ thông rồi. Bất luận kết thúc cuối cùng của chúng ta thế nào, con đều ngoan ngoãn nghe lời.
Nỗi bất bình trong lòng cô lại tăng lên một chút. Cô lại coi như là không biết cái gì là quan trọng nhất, cô cũng nên hiểu rõ, bản thân thực sự không biết phải làm gì mới tốt. Lúc đầu, cô muốn nghĩ đơn giản một chút, nhưng hiện tại không biết nghĩ thế nào cho tốt.
Nếu không phải ngay từ đầu những thứ cô muốn quá nhiều thì bây giờ cô đã không rơi vào kết cục này.
Ngay cả khi bạn đang không vui, cũng không có lý do gì để cảm thấy buồn vì chuyện này, sau khi hoàn toàn thất vọng, không có bất kỳ hy vọng nào có thể tồn tại.
Cô ta dần dần trở thành người mà cô ấy muốn trở thành ngay từ đầu và cô ấy dần hiểu rằng mặc dù cuối cùng có thể đạt được nhưng cũng không có ý nghĩa gì. Tất cả đều trở nên không quan trọng, chủ yếu là do cô ấy không thể để có điểm yếu trong cuộc đời mình.
“Bố đã từng nghĩ thực ra bản thân con như thế này cũng tốt, trong thời gian tới sẽ không còn đau lòng nữa, Hoắc Minh Dương sẽ không đi cùng con tới cuối cuộc đời” Bố Tô luôn nghĩ thông suốt về nhà họ Hoắc, mọi chuyện không tốt của nhà họ Hoắc đều có liên quan đến Hoắc Minh Dương.
Nếu không là vì Hoắc Minh Dương, sẽ không cần lo lắng cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Làm sao không thể đi cùng đường? Con đã quen anh ấy bao nhiêu năm rồi? Con đã quen anh ấy tròn 20 năm rồi” Cô gần như gào lên, cô đã ở bên Hoắc Minh Dương lâu như vậy và cô không có gì để lưu luyến, cho dù đó là khoảng thời gian cô ấy thích anh một cách hồn nhiên nhất.
Và thời điểm cô ấy chọn học piano, không một giây phút nào mà không nghĩ đến việc ở bên Hoắc Minh Dương.
Chỉ là giữa chừng xảy ra sự việc ngoài ý muốn, vậy nên với hiện tại vẫn chưa thể có kết quả.
Nhưng mà cô luôn cảm thấy kịch bản không nên như thế này, cô không nên khóc một mình cô đơn như vậy.
Những gì đã trải qua với Hoắc Minh Dương cô đều ghi nhớ trong tim.
Nói không muốn từ bỏ thì là sai, nhưng nếu thực sự từ bỏ thì sẽ phải mất đi quá nhiều.
Từ ban đầu đã không có chuyện gì xảy ra, hiện tại đã không được rồi. Hà Vân Phi đã xuất hiện trong ba tháng liền lấy đi tất cả những gì cô ấy không dễ dàng đạt được, khiến cho Hoắc Minh Dương mở lòng lại. Cô ta phải làm gì đó, tuyệt đối không thể để Hoắc Minh Dương hạnh phúc một mình.
Cô không thừa nhận mình sinh ra đã ghen tuông, không muốn bằng lòng để Hoắc Minh Dương hạnh phúc, bản thân thì một mình cô độc, sự tồn tại của Hoắc Minh Dương khiến cho toàn bộ cơ thể cô ta thêm đau đớn.
“Con đừng như thế này, rời xa Hoắc Minh Dương con muốn tìm người đàn ông như thế nào cũng được”. Ông không muốn con gái mình dẫm lên vết xe đổ, nếu một lần nữa bị tổn thương ông vẫn có thể chịu đựng được.
Chỉ là Hoắc Minh Dương, một chút chút cũng không thể nhượng bộ.
/427
|