Chương 355: Được ăn cả ngã vê không
“Hai người trẻ tuổi các con đúng là nhanh chóng hòa hợp, nếu có việc gì thì nói ra, hai con cứ bàn bạc cho Kí” Bà Charles gật gật đầu, để hai người họ tự quyết định.
Ban đầu không có việc gì, cũng không chịu ảnh hưởng gì, bây giờ thì không giống lúc trước, quan hệ giữa Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi, đã cải thiện được một chút.
Anh không nói gì, trong lòng âm thầm ra quyết định.
Trước kia không nghĩ đến, nhưng bây giờ có nhiều việc, anh phải suy xét khi nào mới đạt được tất cả mọi thứ mình muốn.
Đợi bà Charles đi khỏi, Hoắc Minh Dương ngồi bên cạnh giường của Hà Vân Phi, nắm chặt tay cô, trong lòng rất khó chịu, hơn nữa anh phải suy xét được mất.
“Thật ra em không cần phải lo lắng nhiều như vậy, bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh, chăm sóc bản thân mình tốt hơn” Thời gian trước kia làm việc quá vất vả, nên bây giờ cô sinh bệnh, lại mang theo đứa bé cả ngày ăn đồ không tốt cho sức khỏe.
Cứ thế mãi sức khỏe không kém mới là lạ.
Chỉ là bây giờ có nói gì cũng muộn rôi, cho dù Hạ Vân Phi ăn cái gì, cô cũng không ăn được, để bụng đói, sao cơ thể có thể chịu được.
“Anh bảo người chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, ngoan nào, đừng bướng bỉnh nữa” Biết là Hà Vân Phi ương bướng, anh vô cùng cẩn thận, trong lòng không muốn để cô cảm thấy khó chịu.
Mọi thứ cho cô phải là thứ tốt nhất, quan trọng nhất chính là hôn lễ của hai người.
“Cho dù ăn không vào thì cũng phải ăn một chút, em nhìn lại em xem, bây giờ em rất gây, em không nghĩ cho đứa bé sao.” Anh nói xong thì sờ sờ bụng của Hà Vân Phi, đứa bé này đến hơi không đúng lúc.
Những việc bình thường không nghĩ đến, bây giờ phải lo lắng không yên.
“Cơ thể của tôi, tôi tự biết, bây giờ tôi rất khỏe, anh không cần lo cho tôi, tôi thật sự không sao hết.” Hà Vân Phi hiểu rõ tình trạng của mình, chỉ là có triệu chứng căng thẳng lo âu khi mang thai.
“Nếu không thì, tạm thời chúng ta không giữ đứa bé này nữa.” Anh hạ quyết tâm rất lớn, anh có thể thấy Hà Vân Phi vẫn chưa thực sự tiếp nhận sự xuất hiện của đứa bé.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Minh Dương, Hà Vân Phi hoảng sợ, rõ ràng lúc biết cô mang thai, dáng vẻ chờ mong của Hoắc Minh Dương là thật.
Cô thật sự muốn bảo vệ đứa bé này, không để nó xảy ra sơ suất gì.
“Không giữ đứa bé nữa, anh đang nói gì vậy? Sao có thể không cần nữa, anh không thích đứa bé sao?” Cô lập tức không giữ được bình tĩnh nữa, bản năng làm mẹ khiến cô vô thức bảo vệ đứa bé còn chưa ra đời.
Cô không thể kìm lòng được, sự tồn tại của đứa bé đã trở thành mong đợi của cô, đơn giản mà nói, có vài việc không biết nên làm thế nào mới phải.
“Tôi không thấy có gì sai hết, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đứa bé đều ở trong bụng của tôi, tôi có thể cảm nhận được nó đang lớn dần” Cô không nỡ bỏ đứa bé, nếu không lúc trước cũng sẽ không có sự tồn tại của Đại Bảo.
Bây giờ Hoắc Minh Dương bỗng nhiên nói sẽ phá bỏ đứa bé, đây là ý gì? Đối với Nhà họ Hoắc mà nói, đây tuyệt đối không phải là việc nhỏ.
“Nếu anh không cần đứa bé, tôi sẽ đưa nó đi, không ở trước mặt anh nữa” Nghĩ lại thì đã qua nhiều năm như vậy, Hoắc Minh Dương cũng không cố gắng làm tròn trách nhiệm với Đại Bảo, nói không chừng là thật sự không thích cậu bé.
Nghĩ vậy, cô bắt đầu thấy sợ hãi, lỡ một ngày nào đó đứa bé không còn nữa.
Vậy không khác gì giết chết cô, “Anh đừng có mơ, tôi sẽ không phá bỏ đứa bé” Cô buông tay Hoắc Minh Dương ra, căng thẳng nhìn anh.
Giống như anh sắp lấy đứa bé đi mất.
“Sao em lại nhìn anh như vậy, đừng nghỉ ngờ anh sẽ làm gì con của mình chứ” Hoắc Minh Dương hơi thất vọng, anh không ngờ Hà Vân Phi lại hiểu lầm anh.
Có nhiều lúc, không biết nên làm thế nào, nhưng suy cho cùng trong thời gian dài như vậy, Hoắc Minh Dương không biết phải làm gì mới phải, luôn cảm thấy khoảng thời gian này làm việc gì cũng không được thuận lợi.
“Anh không phải có ý này sao? Có phải anh không muốn có đứa bé này không? Nhưng đây là máu mủ của tôi, tôi nhất định phải giữ nó” Cho dù lúc đầu, chỉ một số việc đơn giản cũng khiến cô mệt mỏi.
“Em bình tĩnh nghe anh một chút, đừng nghĩ bậy, cũng đừng nghỉ ngờ anh, sao anh lại không cần đứa bé được? Anh chỉ lo lắng cho sức khỏe của em thôi” Hoắc Minh Dương có suy xét và băn khoăn của anh, nhưng rõ ràng Hà Vân Phi đã hiểu lầm gì đó rồi.
Nếu không phải lúc đầu muốn cải thiện tình hình, bây giờ có nói gì cũng không giải quyết được vấn đề.
“Được rồi được rồi, em đừng hiểu lầm, nhất định không được nghĩ bậy, mau đi ngủ đi” Anh không biết phải vỗ về Hà Vân Phi như thế nào, nói gì cũng vô dụng, đến bây giờ, làm gì cũng muộn rồi.
“Tùy em vậy, anh không quan tâm nhiều như vậy” Trong lòng Hoắc Minh Dương ít nhiều gì cũng có băn khoăn, cho dù lúc đầu cho rằng sẽ không có việc gì xảy ra, bây giờ cũng đã nghĩ khác đi rồi.
“Anh làm gì tùy anh, tôi mệt rồi” Mệt mỏi rồi, cho dù là việc gì, bây giờ cũng cần phải bình tĩnh giải quyết, thời gian có thể chữa lành mọi thứ, chỉ có nỗi đau trong tim là không thể chữa khỏi được.
“Em làm gì cũng được, bây giờ anh bó tay rồi” Lúc anh nói việc, trong lòng có chút mất mác, thất vọng càng lúc càng nhiều.
Cho dù có hàng trăm suy nghĩ, bây giờ cũng không thể tập trung được: “Mọi việc tùy anh vậy, anh muốn thế nào cũng được, tôi không quan tâm đến việc gì hết, chỉ đơn giản là hy vọng anh khỏe hơn” Thật sự mệt mỏi, cả ngày phải đoán suy nghĩ của Hoắc Minh Dương, cô không vui vẻ một chút nào.
“Được rồi được rồi, em đừng suy nghĩ nữa, nếu như có việc gì, đến lúc đó anh lại kể cho em. Bây giờ anh ra ngoài trước, không ở trong này chọc giận em nữa” Thật sự rất mệt mỏi, lúc đầu còn nhiều việc phải suy xét, đến bây giờ không còn cần phải lo lắng nữa.
Có những thay đổi rất lớn, nhưng anh vẫn lo sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hà Vân Phi.
“Đợi một chút, tôi còn phải nói với anh, cho dù thế nào, tôi vẫn luôn hy vong anh có thể sống hạnh phúc, vui vẻ, cho dù chúng ta không thể ở bên nhau đến cuối cùng” Cho dù thiếu rất nhiều thứ, trong khoảng thời gian này không thể nào giải thích rõ nguyên nhân, hơn nữa lại không biết cách bù lại lỗi lầm của mình.
“Những việc khác tôi không muốn nhắc đến, tôi mong anh có thể giải quyết thật tốt việc của mình, biết những việc anh nên và không nên làm” Trước khi anh đi, Hà Vân Phi còn nhắc nhở, dường như rất thất vọng về anh, cũng không vui vẻ khi thấy anh không thích đứa bé.
Dù sao cũng là máu mủ của mình, tuyệt đối không thể bỏ được.
“Anh không nói gì hết, em cũng đừng nghĩ nhiều, chăm sóc bản thân và đứa bé cho tốt” Hoắc Minh Dương nói xong thì đi ra ngoài, anh biết nói gì với cô cũng không có tác dụng.
Trong khoảng thời gian này, anh đã phải chịu đựng quá nhiều việc.
Bây giờ không cần lo lắng nhiều như vậy nữa, anh không nói gì, có một số việc trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết.
“Anh không nhiều lời nữa, tùy em vậy!” Trong lòng vô cùng rõ ràng, có nhiều thứ, không cần bất kì lời giải thích nào, bây giờ đã đến nỗi không thể quay lại nữa.
Lúc đầu còn có thể dễ dàng tha thứ, đến bây giờ, cho dù nói gì cũng vô dụng.
“Mà anh không muốn nói nhiều như vậy, thật sự rất mệt, việc nên làm anh đã làm rồi, nếu còn việc gì mà em không hài lòng, thì anh vô cùng xin lỗi” Lúc anh nói những lời này, giọng nói có hơi mất mác, việc đáng sợ nhất chính là ngay cả vợ anh cũng không thể hiểu anh.
Vừa cảm thấy mệt mỏi, vừa thấy nỗ lực của mình không đáng giá.
Hoắc Minh Dương đi khỏi, chỉ còn lại một mình cô, mỗi ngày đều không vui vẻ.
Cẩn thận nghĩ lại, trong khoảng thời gian này, có lẽ anh thật sự quá nhạy cảm, việc không nên làm thì nhất quyết không bỏ qua, còn việc nên làm thì lại làm không xong.
Đã lâu rồi cô không có quan tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của bản thân, luôn vì mấy việc nhỏ nhặt, hoặc những người không quan trọng khiến cô cảm thấy tủi thân, trong lòng thấy mất mác, nhưng đây không phải việc quan trọng.
Quan trọng là, rốt cuộc phải làm gì với đứa bé đây.
Đứa bé trong bụng cô mỗi ngày đều đạp lung tung như muốn ra ngoài, Hà Vân Phi không có cách nào, nếu nói không lo lắng là nói dối, nhưng nếu Hoắc Minh Dương khăng khăng giữ ý định đó, chính cô cũng không thể làm gì được.
Nói không chừng một ngày nào đó đứa bé sẽ không còn nữa…
Cô không phân biệt được vẻ mặt của Hoắc Minh Dương lúc đó là thật hay là giả, là thật sự không cần đứa bé hay chỉ nói linh tỉnh với cô.
“Anh không biết nên làm gì, em nghĩ kĩ đi, nếu như có thể, em hy vọng tôi vui vẻ là được rồi” Mấy ngày nay, những việc Hoắc Minh Dương làm cô đều nhìn thấy hết.
Quả thật anh cố gắng rất nhiều, chỉ là cô luôn không hiểu điều anh muốn là gì.
Bà Charles nói hôm qua anh đến nhà của Tô Thanh Anh.
Cũng không biết đã xảy ra việc gì, kết quả là buổi tối trở về, anh lại muốn phá bỏ đứa bé.
Việc này tuyệt đối không thể xảy ra, cô cũng không thể làm được.
“Không phải anh gây áp lực cho em, chỉ là có một số việc chính em cũng không hiểu rõ, anh nói gì với em cũng vô dụng” Thật sự không biết nên làm gì, những suy nghĩ đơn giản lúc đầu, đến bây giờ, vì một số việc nhỏ nhặt mà ảnh hưởng đến tâm trạng.
Trong khoảng thời gian này, điều phải lo lắng nhất chính là làm sao để cân bằng mối quan hệ của cả hai.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, nhưng việc gì cũng không nghĩ ra được.
Cô lăn qua lộn lại ngủ không yên, nghĩ rằng nếu như có yêu cầu gì, hoặc có việc gì xảy ra, muốn giải quyết phải cần có rất nhiều kinh nghiệm.
Nghĩ lại thì trong thời gian này, bản thân cô vẫn chưa làm được, cô chưa thể xử lý mọi việc cho ổn thỏa.
Trong thời gian bị bệnh, cô không chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Anh suy nghĩ thật kỹ, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ, rồi nhanh chóng đi tìm người.
“Con bé ngủ rồi sao? Mà con còn qua đây tìm mẹ” Bà Charles bỏ giấy tờ trong tay xuống, nâng kính lên hỏi.
Luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này, kế hoạch của bà cứ bị trì hoãn, vốn dĩ bà định ở lại thêm một tuần, bây giờ xem ra một tuần còn lâu mới đủ.
“Mẹ để con quyết định mọi việc, nhưng con phải nghĩ đến suy nghĩ của hà Vân Phi, con bé khá nhạy cảm, con cũng nên chú ý một chút mới được” Chắc chắn Hà Vân Phi sẽ không đồng ý việc này, đặc biệt là không cần đứa bé.
Cô thích trẻ con như vậy, nhìn cách đối xử với Đại Bảo là biết, còn cần phải nói nhiều như vậy sao?
/427
|