Chương 360: Hiếm khi lo lắng Bà ta vui mừng hớn hở, muốn thông báo cho tất cả mọi người biết tin vui này, và người đầu tiên bà ta nghĩ tới là bố Hoắc, bèn gọi điện cho ông ta.
Chẳng bao lâu thì cuộc gọi được kết nối.
Bố Hoáắc đang bận bịu với công việc, thấy vợ gọi điện tới cũng cho ngừng cuộc họp và dặn mọi người trật tự, “Sao thế? Tôi đang bận đây này” Ông hạ thấp giọng xuống, nhỏ nhẹ nói chuyện với vợ.
Thông thường nếu không có việc gì quan trọng, bà ta sẽ không sốt sắng như vậy, vả lại giờ đã muộn như thế này, sắp tan làm về tới nơi, không cân thiết phải gọi điện.
“Ôi trời, ông mặc kệ chuyện họp hành đi, chắc chắn là không quan trọng bằng việc này của tôi đâu” Trước đó, hai người đã nghiền ngẫm xem rốt cuộc đứa trẻ này có phải máu mủ của nhà họ Hoặc hay không. Hiện giờ, khó khăn lắm mới biết được câu trả lời, chắc chắn chồng bà cũng đang tò mò.
“Chuyện gì thế? Tôi đang bận bù đầu đây này. Không nói thì thôi nhé, nếu không quan trọng thì để tối về rồi nói.” Nói dứt lời, ông đang định kết thúc cuộc gọi thì mẹ Hoäc vội vàng cất tiếng, “Tôi đã đi làm xét nghiệm ADN xác định quan hệ cha con rồi, ông đoán xem kết quả thế nào?” Nghe thấy những lời vợ nói, ông chợt chau mày, hơi nổi cáu, nhưng hiện đang đứng trước nhiều người nên không thể hiện ra, “Sao bà lại tự ý quyết định chuyện này? Nếu như để con cái nó biết được thì ảnh hưởng đến tình cảm lắm đấy” Những việc bà ta làm trước đây vẫn chưa quá quất, không biết chừng mực như thế này. Một chuyện quan trọng đến thế, cho dù có phải điều tra thật thì cũng không đến lượt bà ta.
Chuyện của hai vợ chồng trẻ mà bà nhúng tay vào làm gì.
Nghĩ đến đây, ông không biết nên nói gì nữa.
“Bà bớt lo chuyện bao đồng đi, đừng có mà nói với Minh Dương, để con dâu nó biết thì không hay đâu” Ông nói xong liền kết thúc cuộc gọi, chuyện như thế ở thời điểm hiện tại, không biết nên nói gì cho phải nữa.
Phải biết rằng hiện giờ tình cảm của Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia đang tốt đẹp, tuyệt đối không thể vì chuyện vụn vặt này làm cho lỡ dở.
Ông nơm nớp lo chẳng may làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai con. Nếu như Hoắc Minh Dương có thể sống hạnh phúc bên Hà Vân Phi là tốt nhất, không muốn làm cho hai con đều không vui.
Cuộc họp tại công ty vẫn tiếp tục, bố Hoắc cũng không nghĩ ngợi gì vê chuyện này nữa.
Bà Hoắc về đến nhà nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Nghĩ bụng, Hoắc Minh Dương đã biết chuyện này, dù sao chăng nữa cũng là anh nói với bà ta, nên không nhắc gì đến nữa, nếu không Diệp Tĩnh Gia biết được lại thành ra bà ta không tin tưởng cô.
Nhưng tâm trạng của bà ta suốt cả buổi tối hôm nay đều vui vẻ.
Vừa vào đến nhà, nghe nói có khách đến, bà ta tò mò liếc nhìn thì thấy Lữ Hoàng Trung và Hoắc Minh Dương đang ngôi trước phòng của Diệp Tĩnh Gia, trò chuyện nhát gừng mấy câu, thiết nghĩ chắc cũng không có việc gì to tát.
Bà ta không mấy để tâm.
Bà ta vê phòng mình đắp mặt nạ, cũng không lo lắng mấy chuyện vớ vẩn kia nữa mà hết lòng hết dạ chuẩn bị cho việc kết hôn của Hoắc Minh Dương.
Nghĩ tới đây, tâm trạng phấn khởi hẳn lên.
Hoắc Minh Vũ để mắt thấy sự bất thường của bà ta, “Mẹ ơi, chuyện gì mà mẹ vui thế?” Bao ngày nay, hiếm khi thấy bà ta vui vẻ như thế.
“Sao hôm nay về sớm thế con? Thanh Uyển đâu? Con không về cùng với con bé à?” Bà Hoắc nói, hiện tại bà ta đã bớt đi một chuyện phải rầu lòng, bà ta bận bịu cho lễ cưới của Hoắc Minh Dương nến cũng không có thời gian lo đến vụ li hôn của anh ta.
“Không sao không sao, con có thấy Đại Bảo đâu không?” Giờ phút này bà ta vẫn đang mong chờ cháu đích tôn, nghĩ tới việc cháu trai phiêu bạt ở bên ngoài bao năm là bà ta lại thấy xót xa.
“Chắc đang ở chỗ bà Charlie rồi” Hoắc Minh Vũ nói xong liền bỏ đi. Có cảm giác hôm nay bà Hoắc không được bình thường.
Bà Hoắc không nói không rằng, sửa sang lại rồi đi tìm bà Charlie để cùng bàn bạc thời gian tổ chức lễ cưới.
Bà Charlie đưa Đại Bảo ra ngoài chơi, không có ở trong phòng.
Thời gian này không chuyện gì tốt đẹp, cứ cảm thấy mọi việc không được suôn sẻ, công ty còn rất nhiều việc cần bà xử lí, những áp lực đó đè nặng khiến bà thở không ra hơi, không biết nên nói chuyện của Hà
Vân Phi như thế nào, còn định đợi một thời gian nữa thấy tình hình ổn thỏa rồi trở về. Suy cho cùng thì Hà Vân Phi cũng không có ý muốn tổ chức lễ cưới cho lắm.
Xem ra Hoắc Minh Dương cũng sẽ không để Hà Vân Phi phải chịu tủi hờn, dù sao cũng đã làm đăng ký kết hôn, kết hôn lần thứ hai nên không muốn tổ chức linh đình. Người nhà họ Hoắc không nói thì bà cũng không nhắc đến.
“Bà thông gia, cháu nội của bà, hai người ra ngoài làm gì thế? Sao không bảo tôi đi dạo cùng với.” Bà ta vui mừng hớn hở, cảm thấy Đại Bảo còn kháu khỉnh hơn cả trước đây.Quả đúng là con trai của Hoắc Minh Dương, giống hệt bố hồi còn nhỏ.
“Tôi nghĩ hôm nay bà đi làm cũng mệt nên tự đưa cháu nó ra ngoài đi dạo: Bà Charlie tươi cười đáp lời, vẫn đang chơi với Lucky, hoàn toàn không để ý gì đến mẹ Hoắc. So với bà nội thì cậu bé quý bà ngoại hơn.
“Bà nói gì xa cách thế, tôi có bận bịu đến mấy cũng phải chơi với cháu chứ” Lúc bà ta lên tiếng, trong giọng nói không giấu nổi tình thương với cậu bé.
Ngay đến bà Charlie không hiểu gì về bà Hoắc mà còn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình đến mức lạ thường của bà ta hôm nay với đứa trẻ, thậm chí còn bế cậu bé lên.
Đại Bảo đang chơi vui vẻ với Lucky thì bị bế xốc lên, cậu bé tỏ thái độ khó chịu ra mặt.
Cậu bé vùng vằng đòi xuống đấy, nhưng bà Hoắc nhất quyết không chịu buông tay.
Đại Bảo cuống lên òa khóc.
Cửa sổ phòng đang mở, Đại Bảo cất tiếng khóc vang làm Hà Vân Phi giật thót tim, ngồi bật dậy ngay lập tức.
Diệp Thiến Nhi cũng giật mình, “Sao thế chị, sao chị lại ngồi dậy?” “Đại Bảo đang khóc, không biết là bị làm sao, em mau đi xem xem” Nói rồi, cô đi đến bên cửa sổ. Đã mấy ngày rồi không bước chân xuống khỏi giường, nhưng con vừa khóc, cô đã sốt sắng chạy ra xem.
Thấy hai bà đang trông cháu, cô mới yên tâm phần nào, đều là những người làm mẹ nên chắc sẽ không làm gì cậu bé.
“Sao thế?” Bao ngày nay không có sức lực để lên tiếng, nên cô cũng không nói lấy một câu. Hiện tại đang lo lắng muốn chết.
“Không sao không sao, tại vừa mới bế cháu mà nó không cho bế” Nghe đến đó, Hà Vân Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không muốn về lại giường nằm nữa, đã không còn gì đáng ngại, không cần cứ nằm như vậy. Chỉ vì Hoắc Minh Dương cứ lo lắng không đâu, không cho phép làm cái này, cái nọ.
“Chị ơi, chị có thể tự chăm sóc bản thân cho tốt được không, chị xem chị bây giờ đi, con cái quan trọng nhưng chị cũng quan trọng mà” Diệp Thiến Nhi thương Hà Vân Phi, không biết chị gái mình bị làm sao mà cứ làm mấy chuyện không đâu.
Lòng cô ấy xót xa nhưng không biết nên nói gì cho phải nên chỉ đành trách móc như vậy. Nói xong lại im lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, em cứ chăm sóc tốt cho mình đi. Chị có việc gì đâu nào” Cô đang rất vui vẻ, từ lúc ban đầu không biết nên làm như thế nào cho đến hiện tại đã hiểu rõ mọi việc, cũng không còn lo lắng những chuyện không đâu nữa.
Bước chuyển biến ấy khiến Hà Vân Phi dần dần bắt đầu đón nhận cuộc sống mới, chọn lựa một khởi đầu mới.
“Chị, không phải em nói chị đâu, nhưng dạo gần đây chị trông có vẻ đã học được vẻ thần tiên của bố em rồi đấy” Lần này trở về, Hà Vân Phi đã thay đổi hoàn toàn, cảm giác lí trí và quyến rũ hơn hẳn.
Mấy năm qua, cô đã trưởng thành lên nhiều, nhưng đây chẳng phải tin vui gì.
Nếu như Hà Vân Phi cứ mãi không trưởng thành như trước thì cô sẽ dễ dàng cảm thấy hạnh phúc hơn.
Chỉ tiếc thay, hình như cô không còn dễ bằng lòng với thực tại nữa, làm bất cứ việc gì cũng thiếu đi sự năng nổ.
“Em bớt ăn nói lung tung đi. Xuống trông Đại Bảo giúp chị. Chị không yên tâm lắm” Chỉ bế một tẹo mà con gào khóc vô duyên vô cớ như thế, cô ở trên tầng mà còn nghe thấy, làm sao có thể yên tâm được.
“Không cần phải lo, chị cứ yên tâm đi, chắc chắn bà Charlie sẽ chăm nom được cho con, bà Hoắc có xấu xa đến thế nào thì vẫn có thể tin tưởng bà Charlie chứ” Dù không phải là người trong giới kinh doanh cũng từng nghe danh của bà Charlie.
Bà không phải một người phụ nữ †ầm thường, bà có sự ghê gớm nhưng đồng thời nhân phẩm thì rất đáng tin cậy, có tiếng tốt trong việc đối nhân xử thế.
“Chị không lo về bà Charlie, em xuống xem thế nào đi, lâu lắm rồi em không gặp Đại Bảo, không nhớ thằng bé à?” Hà Vân Phi kiên trì nài nỉ, nói thế nào cô cũng không yên tâm được, mà cứ có cảm giác bị giấu diếm chuyện gì đó.
Hà Vân Phi sốt ruột, nói năng hơi lớn tiếng, hai người ở bên ngoài cũng nghe thấy bèn đi vào.
“Sao thế? Có cần gì không?” Lữ Nam Trung lên tiếng.
Cùng lúc đó, Hoắc Minh Dương tỏ vẻ không vui, “Bác sĩ đã dặn em không được xuống giường cơ mà?” Vốn dĩ không nên để cho cô bước xuống giường, lời bác sĩ dặn dò đâu phải vô ích, nhưng Hà Vân Phi không chịu nhớ nằm lòng khiến anh rất đau đầu.
“Ngoan, mau lên giường đi” Thấy Hà Vân Phi mãi không nhúc nhích, anh mới ôn tồn cất tiếng, không biết nên nói gì cho phải.
Hoắc Minh Dương đau lòng nhưng không dám nặng lời trách cứ Hà Vân Phi.
“Không sao, tại vừa rồi nghe thấy tiếng Đại Bảo khóc ở bên dưới” Hà Vân Phi có ý muốn bảo Hoắc Minh Dương đi xem tình hình. Không biết Đại Bảo bị làm sao, Hà Vân Phi lo lắng sốt ruột.
“Được rồi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, anh sẽ xuống bế Đại Bảo lên đây cho em, mau lên giường nghỉ ngơi đi” Hoắc Minh Dương hứa.
Nói rồi anh đi xuống tầng, trước khi đi còn không quên dặn dò.
Lời vừa dứt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Thiến Nhi đứng đằng sau trầm trồ, “Được đấy, bây giờ Hoắc Minh Dương được chị huấn luyện thành ra thế này, ghê gớm thật” Nói thật lòng, cô ấy luôn cảm thấy giữa người đàn ông này và Hà Vân Phi có những thứ không sao diễn tả được.
Cô ấy hiểu, nhưng không biết phải nói sao cho rõ ràng.
Hà Vân Phi không bận tâm, ngoan ngoãn trở lại giường nằm.
Lưng cô hơi đau, thời gian gần đây mệt mỏi đến nỗi không thẳng lưng lên được, nằm cả ngày trên giường cũng dễ mắc bệnh.
“Sắc mặt khá hơn nhiều rồi, nếu thấy khó chịu ở đâu thì lập tức báo với tôi ngay.” Lữ Nam Trung là một anh chàng dịu dàng. Cô luôn cảm thấy thế, ngay cả khi anh ta nói như vậy, Hà Vân Phi cũng cảm thấy ấm lòng.
“Cũng khỏe, đến anh còn thấy tôi khỏe nhiều rồi mà tôi lại không khỏe được chắc?” Dạo này nằm miết trên giường, thấy không thoải mái cả người.
Thời gian trôi đi rất nhanh, dần dần Hà Vân Phi cũng không vùng vằng nữa, cô muốn ngủ sớm nhưng không sao ngủ nổi.
“Mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Không biết vì sao mà cô cứ cảm thấy mệt mỏi vô cớ.
Mệt đến nỗi không biết nên nói gì cho phải nữa.
“Chị ơi, chị đào tạo Hoắc Minh Dương kiểu gì mà được như thế?” Quả là siêu đẳng. Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông này như thế.
Cũng không biết Hà Vân Phi làm cách nào mà có thể thu phục được người đàn ông như Hoắc minh Dương.
y nghĩ, phải như thế nào mới có thể khiến cho Hoắc Minh Dương ngoan ngoãn nghe lời như thế, vậy mà Hà Vân Phi làm được một cách dễ dàng. Hoắc Minh Dương đâu phải một người đàn ông bình thường, cũng chỉ có Hà Vân Phi mới có thể chinh phục được.
/427
|