Chương 95: Chuyện tình tuổi trẻ trong lòng ai cũng biết
Đột nhiên mũi cô nhức, cô bật khóc.
Cô ở lại đây trông nom đến lúc Hoắc Minh Dương tỉnh lại thì mới thôi, còn bố Hoắc.
và mẹ Hoäc sau khi biết con trai mình không sao thì cũng về nhà rồi, vốn đĩ có Hoäc Minh Vũ ở lại đây chờ kết quả nữa nhưng vừa nấy bị một cuộc điện thoại của Từ Thanh Lam.
kéo đi mất rồi, Đinh Thanh Uyến thấy mọi người đi hết thì cô ta cũng rời đi Cuối cùng chỉ còn một mình cô ở lại đây đợi, cô cảm thấy tình cảm của một người hơi lạnh lẽo.
“Cậu ta vẫn chưa tỉnh?” Lữ Hoàng Trung cầm một chai nước hỏi.
“Ù; anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, có phải anh ấy bị tiêm thuốc mê nhiều quá không?” Diệp Tính Gia hỏi Lữ Hoàng Trung một câu, trong lòng cô biết rõ mình nên làm việc gì và phải làm như thế nào.
‘Không phải, vì bác sĩ gây mê là tôi.
” Diệp Tĩnh Gia kinh ngạc nhìn Lữ Hoàng Trung, cô không ngờ anh ta giỏi như vậy: “Cậu có thể làm được việc này, cậu thật giỏi” “Chuyện nhỏ, ca phẫu thuật vừa nấy rất thành công, cô không cần phải lo lắng như vậy” Lữ Hoàng Trung an ủi Diệp Tĩnh Gia, anh †a nhìn thấy bây giờ cô rất lo lắng hoảng sợ, thì trong lòng anh cảm thấy không thoải mái “Ừ, nhất định anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì” Cô an ủi Lữ Hoàng Trung và cũng tự an ủi chính mình, cô luôn nghĩ nhất định rong lòng Lữ Hoàng Trung có tâm sự nào đó, nhưng cô không biết tâm sự của anh ta là gì nên chỉ có thể an ủi anh ta: “Cậu và anh ấy là bạn bè tốt, tôi biết cậu còn lo lắng hơn tôi rất nhiều” Diệp Tính Gia nói làm cho trái tìm Lữ: Hoàng Trung run lên một cái, anh ta không biết tại sao Diệp Tĩnh Gia lại an ủi anh như vậy: “Ừ, nhưng không thể so với cô.
” Hai người tôi một câu cô một câu, nhưng khi Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy ngón tay của Hoäc Minh Dương động đậy cô lập tức đứng lên nói: “Ngón tay anh ấy động đậy, bác sĩ, nhanh đến đây khám cho anh ấy với.
Diệp Tĩnh Gia nhìn xung quanh cô hưng phấn quên mất Lữ Hoàng Trung đứng bên cạnh là bác sĩ chăm sóc Hoắc Minh Dương.
“Cô bình tĩnh lại đi không cần phải lo lắng như vậy đâu? Lữ Hoàng Trung mỉm cười nói với Diệp Tĩnh Gia, anh ta nhìn thấy hôm nay cô bối rối lo lắng như vậy khác hẳn với tính cách dịu dàng hàng ngày của cô.
Sau khi kiểm tra sức khỏe đơn giản, Lữ Hoàng Trung nói với Diệp Tính Gia một câu rất chắc chẩn: “Cậu ta không sao” “Bây giờ anh có muốn ăn cái gì không?” Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy Hoäc Minh Dương tỉnh, thì cô cũng bình tĩnh lại, cô đi đến giúp anh uống nước rồi vội vàng hỏi anh.
“Làm sao chỉ có một mình cô ở đây?” Thời gian trôi qua một lúc Hoắc Minh Dương mới mở miệng hỏi một câu, thật ra chuyện anh muốn hỏi đầu tiên là Tô Thanh Anh có.
đến đây thăm anh không, nhưng nếu bản thân nhận được một câu trả lời phủ định thì trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
“Cô đi nghỉ ngơi đi” Anh nhìn thấy hình như Diệp Tĩnh Gia không khỏe lảm, trên mắt cô còn có bọng nước và quầng thâm đen “Không sao, anh tỉnh là tôi vui rồi, bây giờ tôi đi lấy canh gân bò cho anh ăn” Cô đặc.
biệt nấu canh cho Hoắc Minh Dương uống, cô đun xong cho vào bát giữ nhiệt, bây giờ Hoắc Minh Dương có thể uống luôn, uống một chút để bồi bổ sức khỏe.
“Không cần, bây giờ tôi không đói bụng” Hoắc Minh Dương vẫn còn yếu nhưng anh không có cảm giác thèm ăn, khi nghĩ đến người đàn bà kia thì anh không muốn ăn cái gì cả Diệp Tĩnh Gia vẫn kiên trì nói, cô không muốn Hoảc Minh Dương đói bụng: “Anh không cần khách sáo với tôi, bát canh này tôi đặc biệt làm cho anh.
” ôi nói không ăn là không ăn” Bây giờ.
anh cảm thấy Diệp Tĩnh Gia đang làm phiền anh, anh chỉ muốn yên lặng ngủ một giất nhưng Diệp Tĩnh Gia ở bên cạnh lại ðn ào nói mãi.
Cô lui về phía sau một chút, nhưng cuối cùng cô vẫn cố chấp đi đến gần anh, kể cả Hoắc Minh Dương có vui hay không thì cô cũng không có tâm trạng đế ý đến việc này, cô chỉ biết mình phải chăm sóc Hoäc Minh.
Dương để anh sớm khỏe lại.
“Thôi, anh đừng gây chuyện nữa, ăn một ít đi để nhanh chóng.
khỏe lại” Lữ Hoàng Trung đứng bên cạnh nhìn bọn họ, anh ta biêt nguyên nhân Hoäc Minh Dương khó chịu đó chỉ do Tô Thanh Anh không đến thăm anh.
“Tôi đã gọi điện cho Tô Thanh Anh, bây giờ cô ta không ở trong thành phố Quảng Ninh” Lời nói dối này mang ý tốt có thế giúp Hoäc Minh Dương vui hơn, thì tội gì anh ta không nói? Đúng là Hoäe Minh Dương không còn khó chịu như lúc nấy nữa, anh không nói gì và hình như trong lòng anh đã chấp nhận lý do công việc của Tô Thanh Lam quá bận nên cô ta không đến thăm anh được.
Tranh thủ lúc này Diệp Tĩnh Gia đút cho anh một muỗng canh: “Anh ăn chút đi, nhất định cô.
Anh sẽ không muốn anh nhịn ăn như vậy” Sau khi cô nói xong câu này, cô cảm giác như tim mình bị đâm một nhát: “Anh ăn đi” ©ô sợ canh nóng anh ăn sẽ bị bỏng nên thổi thổi xong mới đút cho anh.
Bây giờ Hoäc Minh Dương cũng cảm thấy hơi đói, nên uống mấy thìa rồi ăn một ít cơm.
Bây giờ Lữ Hoàng Trung mới yên tâm, với tính cách này của Hoắc Minh Dương rất khó dỗ được anh ngoan ngoãn như vậy.
anh †a quay sang nói với cô: “Cô ra ngoài hóng gió một tí đi, tôi có chuyện muốn nói với Minh Dương” Diệp Tĩnh Gia Gật đầu một cái, trước khi đi cô dặn dò Hoắc Minh Dương nếu khó chịu ở đâu thì phải gọi cô vào, sau đó thu hẹp bản thân vào một chỗ rồi mới đi ra ngoài.
Lữ Hoàng Trung nhìn tính cách có trách nhiệm của Diệp Tĩnh Gia, trong lòng anh ta hơi thương xót cho cô: “Cô ấy hiền lành chịu khó như vậy, cậu còn không hài lòng ở chỗ nào?” Làm một người bạn anh ta không hiểu tại sao Hoäc Minh Dương lại không thích một người con gái hiền lành dịu dàng như này.
“Đây là chuyện riêng của tôi” Hoäc Minh Dương không hiểu tại sao Lữ Hoàng Trung lại gây sự với anh về việc này.
“Tôi biết cậu không vui vì Tô Thanh Anh vẫn chưa đến,vậy bây giờ tôi nói cho cậu biết Tô Thanh Anh vẫn ở trong Quảng Ninh nhưng cô ta không đến đây thăm cậu, vậy cậu đã hết hy vọng chưa? Người luôn luôn ở đây chăm sóc cậu là Diệp Tính Gia, cả nhà cậu ai cũng bận rộn biết cậu không sao thì họ lần lượt đi hết chỉ có một mình Diệp Tĩnh Gia thức suốt hai tư giờ không ngủ để chăm sóc.
cậu, vậy cậu xem lại bản thân cậu có tình người không?” Từ trước đến giờ không có ai dám nói chuyện với Hoắc Minh Dương như thế này ngoại trừ Lữ Hoàng Trung, nhưng anh không có nói lại câu nói này.
Trong lòng Hoắc Minh Dương cũng biết rõ câu nói của Lữ Hoàng Trung là đúng, khi Tô Thanh Anh chưa đến thăm anh thì anh chuyển hết sự tức giận và khó chịu này nên người Diệp Tĩnh Gia, chuyện này đối với cô rất không công bằng Lữ Hoàng Trung nói thêm một câu: ‘Diệp Tĩnh Gia vẫn còn rất ngây thơ, nhưng trong lòng cô ấy hiểu rõ mọi chuyện, nhưng mà cậu làm những chuyện này là muốn cô ấy đau khổ à?” “Cô ấy là vợ tôi, tôi muốn làm như thế nào thì đó là quyền của tôi” Hoäc Minh Dương kiên quyết nói, Diệp Tĩnh Gia chính là đồ vật của riêng một mình anh, khi người khác đối xử tốt với cô thì anh luôn lo lắng người khác có ý đồ với cô.
“Nếu cậu biết cô ấy là vợ cậu thì hãy nhanh quên Tô Thanh Anh đi” Lữ Hoàng Trung không thích Tô Thanh Anh lâm, mặc dù bọn họ biết nhau từ nhỏ nhưng tính cách của Tô Thanh Anh làm cho anh ta không thích, “Đây là chuyện riêng của tôi, không cần cậu quan tâm” Hoäc Minh Dương đang bị bệnh nhưng anh vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình.
Lữ Hoàng Trung không muốn cãi nhau với Hoäc Minh Dương vì việc này nên.
anh ta trực tiếp mở cửa đi ra ngoài Diệp Tĩnh Gia đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh bỗng nhìn thấy Lữ Hoàng Trung tức giận đi ra từ phòng bệnh Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lữ Hoàng Trung tức giận, cô cứ nghĩ anh ta là một người không bao giờ tức giận, không khó chịu.
Nhưng hôm nay đột nhiên cô thấy anh ta tức giận như vậy.
“Tôi nói chuyện xong rồi, tôi đi trước đây, cô tự cầu phúc đi” Nghe câu nói này của Lữ Hoàng Trung cô lẩm bẩm nói theo, trong vụ cãi nhau lân trước Hoắc Minh Vũ cũng nói câu này với cô, nhưng lúc đó cô không hiểu nó có ý nghĩa gì còn bây giờ thì cô hiểu rồi.
“Tôi Biết rồi” Sau khi Diệp Tĩnh Gia nói xong câu này thì cô cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ cô chỉ chú tâm chăm sóc Hoắc Minh Dương.
Nếu cậu ấy bắt nạt cô thì cô cứ cho cậu ấy ở trong bệnh viện” Vẻ mặt Lữ Hoàng Trung hận sắt không thành thép nhìn cô nói, lời này cũng chỉ có một mình anh ta dám nói, kể cả Diệp Tĩnh Gia chỉ nghĩ trong lòng thôi nhưng cũng không dám nói ra câu này.
“Ừ, tôi sẽ chú ý” Cô nghĩ chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì Hoäc Minh Dương sẽ không nhíu mày giận cô, nhưng việc này cô nghĩ hơi nhiều rồi.
Sau khi đi vào phòng bệnh thì Hoắc Gia Tĩnh không thích kiểu tóc và bộ quần áo cô.
đang mặc nên anh đã mắng cô một lần, Diệp.
Tĩnh Gia đứng yên ở nơi đó, cô im lặng đế anh mảng không dám cãi lại một câu nào, chỉ cần anh vui vẻ là được.
Cô y tá đến thay thuốc cho Hoắc Minh Dương say mê ngắm nhìn anh, việc này làm Diệp Tính Gia hơi không vui.
“Bây giờ tôi về nhà, anh ở đây đợi một tí Lý Vân sẽ đến chăm sóc anh” Bị anh chửi như vậy nhưng Diệp Tĩnh Gia không nóng nảy.
“Cô muốn về nhà làm gì?” Dễ nhìn thấy Hoäc Minh Dương không muốn cho cô về nhà nhưng Diệp Tĩnh Gia không biết như vậy.
“Không làm gì cả, tôi chỉ muốn về nhà ngủ một giấc, sáng mai tôi sẽ đến chăm sóc anh” Diệp Tính Gia nói thật, từ lúc phẫu thuật đến bây giờ cô chưa ngủ nên thể cô sắp không chịu được rồi, hơn nữa cô ở chỗ này chỉ làm anh nhíu mày, hôm nào cô cũng làm anh không vui, nên cô cũng không thấy vui vẻ.
“Cô không được đi” Hoắc Minh Dương lên tiếng nên Diệp Tĩnh Gia đành từ bỏ ý định trở về nhà, cô gọi điện cho Lý Vân để cậu ta cầm đồ rửa mặt của hai người đến đây, còn côi không định về nữa.
Sau khi Hoäc Minh Dương nghe thấy Diệp Tĩnh Gia tắt điện thoại thì anh mới vui vẻ nói: “Ừ, như vậy mới đúng” Hoắc Minh Dương hài lòng gật đầu một cái, bây giờ anh cảm thấy Diệp Tĩnh Gia trông vừa mát hơn nhiều rồi.
Trên mặt Diệp Tĩnh Gia không có cảm xúc gì cá, kể cả vẻ mặt thỏa mãn hoặc buồn bã đều không có.
Cô chỉ cần Hoäc Minh Dương vui về là được: “Anh muốn ăn cái gì, tôi đi mượn phòng bếp nấu cho anh ăn” Bây giờ Hoắc Minh Dương chính là ông cố nhỏ, việc gì cô cũng phải nghe lời và làm theo ý của Hoäc Minh Dương.
“Bây giờ tôi chưa đói’Vừa nấy mới ăn cơm xong làm sao đói nhanh như vậy được, bây giờ cô đã biết bản thân phải làm cách nào để Hoắc Minh Dương vui vẻ.
“Vậy lúc. nào đói thì anh gọi tôi rồi nói cho tôi biết anh muốn ăn cái gì, để em đi mua rau và thịt vê chuẩn bị nấu cho anh.
” Hoắc Minh Dương rất hài lòng với thái độ. của Diệp Tính Gia: “Không cần, ăn cái gì cũng được.
” Sau khi Lữ Hoàng Trung đi ra ngoài phòng bệnh của Hoảc Minh Dương trở về phòng làm việc của mình, anh ta suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi điện cho Tô Thanh Anh.
“Chào cô, tôi là Lữ Hoàng Trung.
” Sau khi gọi điện thoại anh ta không biết nói với Tô Thanh Anh chuyện gì, nên anh ta nói luôn một câu đơn giản này.
Tôi biết, anh gọi điện cho tôi có chuyện gì không?" Tô Thanh Anh vẫn chưa tẩy trang sau khi diễn xuất, cô ta đế cho trợ lý giúp
mình tẩy trang vừa trả lời điện thoại của anh ta.
“Có chuyện gì thì anh nói đi. "
"Hôm nay anh Hoắc Minh Dương đã làm một ca phẫu thuật ở chỗ tôi, ca phẫu thuật ở chân của anh ấy rất thành công, vậy cô có muốn đến thăm anh ấy một chút không?”
Bàn tay cô ta đang tháo bông tai đột nhiên dừng lại: "Anh nói cái gì?"
"Anh ấy làm phẫu thuật. ca phẫu thuật rất thành công, nếu như anh ấy hợp tác điều trị thì anh ấy sẽ sớm khỏe lại.
Tôi nghĩ cô Anh biết câu nói của cô sẽ tác động rất lớn đến anh Minh Dương” Anh ta đã nói rõ ràng như vậy kể cả Tô Thanh Anh có là con ngố thì cũng hiểu ý câu anh ta nói.
Phẫu thuật thì cứ phẫu thuật đi, dù sao nếu Hoäc Minh Dương khỏi bệnh thì chuyện này rất có ích với cô ta.
“Ừ, anh ấy có thể nhanh chóng khỏi bệnh đương nhiên là chuyện tốt.
” Nói xong những gì cần nói thì Lữ Hoàng Trung cúp điện thoại, anh ta và Tô Thanh Anh không có chuyện gì nói ngoại trừ chuyện của Hoắc Minh Dương, nhưng mà có lúc cũng nói về chuyện của Lữ Hoàng Tâm.
Nghĩ đến vẻ mặt của người đàn bà kia, anh ta không đành lòng nói với Hoäc Minh Dương người đàn bà đó không phải là lựa chọn tốt của Hoäc Minh Dương.
Sau khi Tô Thanh Anh cúp điện thoại thì cô ta ném điện thoại lên bàn, đúng là có chuyện gì cũng đến tìm cô ta, bọn họ không cảm thấy đang làm phiền cô ta à.
“Cô đi chuẩn bị cho tôi một rỏ hoa quả và một lắng hoa, ngày mai theo tôi đến bệnh viện thăm một người” Cô ta nói với trợ lý.
Người trợ lý sợ hãi nhanh chóng đồng ý: “Vâng, chúng ta sẽ đi sau buối biếu diễn ngày mai ạ?” “Xem thời gian, chọn giờ phù hợp đi là được rồi, đừng làm ảnh hưởng đến lịch trình làm việc ban đầu của tôi” Tô Thanh Anh dặn dò trợ lý, có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô ta từ nấy đến giờ là cô ta có nên gọi điện cho Hoắc Minh Dương không, đây là một vấn đề mà cô ta cần đản đo suy nghĩ.
Tô Thanh Anh đứng dậy, cô ta đứng trước gương tạo hình một bộ dáng quyến rũ, cô ta nhìn người đàn bà trong gương và hỏi một câu: “Cô nghĩ tôi có nên gọi điện cho người đó không?”