YÊU VÀ HẬN

Chương 8

/10


Ba tuần sau, cô nằm bệnh viện đã ba tuần, anh cũng chăm sóc cô mỗi ngày, dù cô vẫn im lặng không hề  mở miệng nói với anh bất kì câu gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho anh, xem anh như không tồn tại. Đôi lúc công việc bận rộn, anh cũng trực tiếp mang đến bệnh viện, nhưng chỉ xài mạng, máy tính, điện thoại cách xa cô. Anh sợ phóng xạ sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng cô, làm ồn cô. Đối với cô, anh là yêu hay là hận cô , anh cũng không biết, nhưng anh có trách nhiệm chăm sóc gia đình này cả đời.

Nguyệt Ngân ngồi bần thần trên ghế đá ở bệnh viện, nhìn khung cảnh các gia đình nhỏ, có sản phụ, có những đứa trẻ, có chồng chăn sóc - nét mặt của họ không giấu được sự hạnh phúc. Cô thật ghen tỵ, cô đã dùng mọi cách có thể để cho anh yêu cô nhưng suýt nữa lại phải trả giá bằng mạng của đứa bé. Cô biết, đứa bé này không có nghĩa lý gì với anh, bởi vì nó là do cô sinh, không phải của anh và người anh yêu. Cô và bé con chỉ là gánh nặng, là trách nhiệm anh phải gánh vác. Đã đạt được ước nguyện ở bên anh, làm vợ anh, sinh con cho anh, nhưng cô chưa bao giờ có thể hạnh phúc. Vì hạnh phúc này, cô đoạt từ tay bạn thân. Ông trời muốn chừng phạt cô đến bao giờ?

Buổi sáng, anh đã vội vã đến công ty, chắc pải chuyện gì quan trọng lắm. Trước lúc đi, anh có dặn cô chiều nay anh sẽ nhờ bố mẹ anh đến đưa cô xuất viện. nhưng anh cúp máy không lâu, bố mẹ chồng gọi đến nói bạn của họ không may đột ngột qua đời. Họ gọi cho anh mà không được. Có gì thì họ sẽ kêu anh, hoặc sai người rước cô về. Nhưng đến 10 giờ, cô lại lo lắng bồn chồn không yên nên quyết định về. Cô từ từ gấp lại quần áo, dọn dẹp xong tất cả, do dự một hồi lâu gọi lại cho anh mà vẫn không liên lạc được. Cô đành phải nhờ người đưa đồ, đón taxi về "nhà".

Cô đê đồ trước Hiên nhà, tính mở cửa nhưng cửa không khóa, lại có đôi giày cao gót màu đỏ trước cửa. Tim cô quặng thắt, đau như vỡ ra những vẫn kiên cường bước vào bên trong.

Tầng một im ắng không có dấu hiện xuất hiện của người nào, cô vịn cầu thang bước từng bước, lòng lạnh ngắt.

Ở cuối hành lang lầu hai: có... có...có.....

Cô chân chết đứng tại chỗ, nhìn cặp đôi đang hôn nhau ngấu nghiến trên hành lang lầu hai, lại không nhìn ra anh đang cố hết sức đẩy Vân nhi ra khỏi mình

.....
.....
.....

Chân cô như đeo trì, không thể nhúc nhích. Anh cố gắng gạt người đang ôm anh ra. Nhưng khi Ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt tuyệt vọng đau đớn của Nguyệt Ngân nhìn mình, anh muốn tiến lên giải thích thì Hiểu Vân nhanh hơn một bước. Cô ta phát hiện ra cô, cô ta quay lưng lại, mắt đỏ ngàu:


"Tại cô, tại cô . Cô vô sỉ đi yêu bạn trai của bạn thân" Hiểu Vân không ngừng tiến đến gần, tay chỉ về phía Nguyệt Ngân lên án


" không" cô không ngừng lắc đầu " tôi, tôi, tôi không có"


Anh vội vàng kéo Hiểu Vân lại

" có thôi đi không, Ngân không có sai, lúc đó chúng ta đã chia tay"

"Không, không phải như thế, không phải như thế, Vân Vân tớ không có lỗi"

Nước mắt cô dâng trào, bụng đã ần quặng thắt " Làm ơn đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa, tôi sai rồi! Tôi hối hận rồi, tôi không nên yêu anh"

cô đi lùi về sau từng bước mà không để ý phía sau. Hiểu Vân giằng ra khỏi anh, tiến đến chỗ Nguyệt Ngân thật nhanh, nắm lấy bả vai cô, túm tóc cô, tát một cái thật mạnh, Nguyệt Ngân vùng ra, chân không ngừng lui về sau, đứng không vững, rơi theo cầu thang xuống, cô cảm thấy thật đau, đau quá, có thứ gì đó đang dần tuột mất rời khỏi cô - bé con- bé con của cô và anh

" Không" anh vội lao lại nhưng quá muộn

Nhìn cô lăn xuống từng bậc, từng bậc, máu không ngừng chảy ra, Nhuốm đỏ cả một đường. Lúc đỡ cô lên, cô yếu ớt nói thì thào nhưng anh vẫn đủ nghe thấy

" Tôi không muốn yêu Anh nữa" tay dần buông lỏng xuống, đôi mắt nhắm nghiền


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status