“Ngươi nhỏ như vậy mà đã 300 tuổi?” Viên Hương Nhi ngạc nhiên ngồi xuống trước mặt tiểu miêu, đôi tay đặt trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn.
Rõ ràng lông tơ còn chưa thay hết, nhỏ như vậy mà đã 300 tuổi. Yêu tinh thế giới thật đúng là thần kỳ.
Tiểu nãi miêu hướng về phía nàng kêu hai tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.
Nãi thanh nãi khí, quái đáng yêu.
“Ngươi tên là gì nha? Sao lại tới đây chơi, đừng có để người ta bẫy được đấy.” Viên Hương Nhi hỏi hắn.
“Ta kêu Ô Viên, lần trước kia chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Viên Hương Nhi ở trong lòng cười một tiếng, Ô Viên, tên tròn vo, xác định không phải là nhũ danh sao?
“Ta nghe thấy được, ngươi đang tìm sứ đồ. Nếu ngươi nguyện ý…… Khụ…… Ta có thể miễn cưỡng làm sứ đồ của ngươi.” Tiểu miêu thẳng ưỡn ngực, tỏ vẻ chính mình đã thực thành thục, đảm đương được trọng trách.
Viên Hương Nhi muốn sứ đồ đã lâu, vẫn luôn không thể thành công, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một khối bánh có nhân trực tiếp đập vào đầu, khiến nàng có chút không dám tin tưởng.
Tuy rằng đối phương chỉ là một con mèo con đến bẫy rập của thợ săn còn không trốn thoát, nhưng dù sao cũng là yêu quái đầu tiên nguyện ý trở thành sứ đồ của mình, khiến Viên Hương Nhi vừa mừng vừa sợ.
“Ngươi? Ngươi nói, nguyện ý làm sứ đồ của ta sao?”
Nàng vươn tay về phía tiểu miêu, Ô Viên chần chờ một chút, vươn chân nhỏ đặt lên lòng bàn tay nàng.
Viên Hương Nhi nâng tiểu miêu lên ngang tầm tầm mắt mình.
“Ô Viên, ngươi thật sự biết làm sứ đồ là làm gì không?”
“Ta biết a, phụ thân nói qua, có vài Yêu tộc nhàm chán, liền cùng nhân loại chơi vài trò chơi nhỏ trong vài thập niên.”
“……”
Chỉ là chơi vài trò chơi nhỏ vài chục năm sao?
Viên Hương Nhi bế tiểu miêu đi về nhà.
“Phụ thân nói nhân loại hung ác, lại giảo hoạt, thập phần khủng bố, vẫn luôn không cho ta đến nhân gian chơi đùa. Kỳ thật ta cảm thấy cũng còn tốt, nhân loại nhìn nhiều cũng không có đáng sợ như vậy.” Tiểu miêu trốn nhà đo chơi tam câu không rời phụ thân.
“Phụ thân ngươi có biết ngươi lại chuồn ra ngoài chơi sao? Hắn đồng ý ngươi tới nhân gian không?”
“Phụ thân đương nhiên không biết, hắn đang ngủ, nếu không ta cũng đi được.”
Viên Hương Nhi bắt đầu lo lắng nếu mình kí khế ước sứ đồ này, tùy thời sẽ có một vị phụ thân phẫn nộ nhào tới. Nàng còn nhớ rõ bảy năm trước vị kia không nói một lời, liền muốn nuốt mình vào bụng đấy.
“Bất quá không có việc gì, phụ thân đại nhân ngày thường không ngủ được, một khi ngủ liền phải ngủ một giáp tử, chờ hắn tỉnh lại, ta đã sớm trở về. Sẽ không bị phát hiện.”
Ô Viên vội vàng hoá giải băn khoăn của nàng. Hắn thích tới nhân gian chơi đùa, nhưng có chút sợ hãi, muốn tìm một nhân loại đáng tin cậy để dựa dẫm.
“Ha ha, như vậy a, ngươi vẫn nên cùng ta về nhà nhìn xem đi.”
Một người một miêu vừa nói chuyện vừa về nhà.
Vân Nương trùng hợp trở về, đang đứng ở cổng nhà, cúi đầu nhìn ngạch cửa.
“Hương Nhi, Hương Nhi, ngươi mau tới, nhìn xem đây là cái gì?”
Trước cửa có một tán lâ rộng, trên lâ cây có một đôi móng vuốt đen dày, cùng với các loại nấm lung tung rối loạn.
“Cái này là? Là tay gấu nha.” Vân Nương giật mình mà che miệng, “Đồ vật quý giá như vâyh, là ai như vậy đưa tới, cũng không nói một tiếng.”
Tay gấu còn dính máu, vô cùng tươi mới, nấm lại không phải đều có thể ăn. Viên Hương Nhi đi xubg quanh nhà một vòng, không có phát hiện dấu vết đặc biệt gì.
“Có mùi của sói.” Ô Viên nhảy lên đầu vai nàng, nói nhỏ bên tai nàng.
Viên Hương Nhi vén ra một bụi cỏ, phát hiện một dấu chân sói dính máu. Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng đi của dấu chân, chỉ có thanh sơn ngút ngàn, đường hẹp quanh co, sườn núi mây mù lượn lờ, không thấy thân ảnh bạc trắng quen thuộc.
“Mèo con từ đâu đến vậy, Hương Nhi ngươi lại mang một tiểu miêu trở về sao.” Vân Nương cùng Viên Hương Nhi sóng vai đi vào sân, vừa đi vừa nhìn Ô Viên, “Tiểu miêu, muốn uống sữa bò không? Chút nữa ta lấy cho ngươi sữa bò mới mua.”
Ô Viên miêu miêu miêu vài tiếng, tỏ vẻ thực thích.
“Tên của hắn là Ô Viên.” Viên Hương Nhi duỗi tay sờ sờ lưng tiểu miêu.
“Thật đáng yêu.” Vân Nương cũng duỗi tay qua sờ sờ, tiểu miêu tính ngoan ngoãn, cũng không sợ người lạ, “Giữa trưa nấu cá khô cùng đậu hũ cho ngươi ăn, chúc mừng Ô Viên tới nhà của chúng ta.”
Cơm trưa qua đi, tiểu miêu ăn đến cái bụng tròn vo, vuốt bụng nằm liệt trên bàn trong phòng của Viên Hương Nhi
“Đồ ăn của nhân loại thật là quá ngon, nhân loại cũng thật thân thiết, cũng không hung ác tàn khốc như như phụ thân nói.”
Viên Hương Nhi dùng một cây cỏ đuôi chó trêu hắn, nhìn hắn vươn móng vuốt gẩy gẩy.
“Ngươi gặp qua mấy nhân loại? Mà cảm thấy nhân loại thật thân thiết?”
“Gặp qua ngươi nha, ngươi cứu ta khỏi cái kẹp, cho nên ngươi là người tốt. Vị nương tử kia nấu cho ta cá khô, khẳng định cũng là người tốt. Lúc trước trên đường có một cái tiểu mập mạp lấy cục đá ném ta, bị ta cào hoa mặt, liền khóc lóc chạy. Cho nên nhân loại không phải người tốt chính là khóc bao, không có gì sợ.”
Ô Viên đang bận chơi, không cẩn thận liền nói ra.
Viên Hương Nhi cười ha ha, hoá ra tiểu miêu này từ trong núi tới, tổng cộng chỉ gặp qua chính mình cùng Vân Nương hai ba người. Khó trách hắn hiện giờ không sợ hãi người.
“Đây là cái gì?” Ô Viên từ trên giường đất nhảy lên đầu giường đất, nơi đó đặt một đệm mềm mại, “Nhìn qua thật mềm, ta ngủ nơi này sao?”
“Xin lỗi, đây là của người khác, không thể cho ngươi ngủ.” Viên Hương Nhi đem cái đệm cầm tới, nhẹ nhàng vuốt một chút, “Ta làm cho ngươi một cái mới.”
“Được.” Ô Viên ghét bỏ nhìn cái đệm mà yêu tinh khác từng ngủ, “Muốn so cái này còn mềm, ta còn muốn một cái cây mài móng vuốt.”
“Được nha. Làm cho ngươi một cái biệt thự mèo, có cây mài móng, nhà cây cho mèo, bàn đu dây, có bốn năm cái động mèo, nhà xí riêng biệt, giường bảo đảm mềm mại thoải mái.” Viên Hương Nhi hứa hẹn, dỗ mèo là sở trường của nàng, “Chỉ cần ngươi nguyện ý làm sứ đồ của ta, có yêu cầu cứ việc nói.”
Viên Hương Nhi cảm thấy chính mình có chút giống mẹ mìn biếи ŧɦái dụ dỗ tiểu bằng hữu.
Bất quá hiện giờ ở cổ đại, giá đất tiện nghi, chính mình ở có đình viện rộng rãi, đỉnh đầu lại dư dả, thỏa mãn vài nhu cầu của tiểu yêu tinh, nàng cảm thấy không có vấn đề gì. Rốt cuộc người ta cũng thực nể tình nguyện ý cùng chính mình ký kết hiệp ước lao động dài vài chục năm.
“Ta còn có thể làm các món đồ chơi cho ngươi, bảo đảm ngày ba bữa cơn, thường xuyên mang ngươi ngoài đi chơi. Ngươi xem thế nào?”
Nàng lại bỏ thêm một chuỗi phúc lợi, tiểu miêu từ trên bàn nhảy xuống, tròn xoe mắt nhìn nàng.
Buổi trưa qua đi, trên bầu trời mây dày đặc, gió thổi phần phật, bông tuyết phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống.
Viên Hương Nhi chạy vào trong viện, đem gà con cùng gà mái mang vào ổ gà, lại vội vàng ôm rơm từ phòng chất củi lót vào ổ gà, ngỗng thật dày thật thực ấm áp.
Dưới cây ngô đồng, có một cái nhà gỗ nhỏ, rõ ràng nhìn qua trống không, bên trong lại truyền đến âm thanh ku ku ku nho nhỏ.
Viên Hương Nhi đội tuyết chạy tới, đem một cái thảm lông dày đặt bên ngoài cửa.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy bên trong cánh cửa thò ra một đôi tay nho nhỏ đem cái thảm lông kia kéo vào.
“Tới đây, xin lỗi, để ngươi đợi lâu.” Viên Hương Nhi chạy về hành lang, phủi hết tuyết trên đầu vai, ngồi xổm dưới mái hiên xin lỗi tiểu sơn miêu.
Trên sàn nhà, có một trận pháp nhỏ hình tròn, ở các mắt trận đều đặt một cây đèn, trận pháp ấn bát quái phương vị các điểm Càn, chấn, khảm, cấn, bốn nơi này Viên Hương Nhi vẽ trấn yêu thông linh, lập khế ước pháp chú cùng bùa chú, Khôn, tốn, ly, đoái bốn phương vị đặt túi phong hồng, bên trong có da lông móng tay của Ô Viên.
“Ngươi thật sự nghĩ kỹ chưa, nguyện ý làm sứ đồ của ta sao?” Viên Hương Nhi xoa xoa tay, thở ra một ngụm sương khí, lần đầu tiên ký kết khế ước, trong lòng nàng có chút khẩn trương.
Sau khi thành công lập khế ước, nàng cùng sứ đồ có thể tâm ý tương thông, mặc kệ đâu, chỉ cần nàng triệu hoán, sứ đồ đều có thể nhận biết được. Bất kể ai phát gặp nguy hiểm, đối phương đều có thể biết được, phối hợp lại vô cùng phù hợp. Cho nên nàng vẫn luôn chờ mong có thể có được một sứ đồ của chính mình. Nhưng nàng rốt cuộc cũng chưa từng vẽ pháp trận, cũng không có nhìn quá trình lập khế ước của người khác, hiểu biết về pháp trận thần kì này cũng chỉ giới hạn trong sách vở miêu tả. Đặc biệt là đối tượng lập khế ước, lại là một con mèo rừng nhỏ như vậy.
Ô Viên ngồi ngay ngắn, chi trước khép lại, ngồi thẳng tắp, nâng cằm, lộ ra phần lông tơ mềm mại dưới cổ. Nỗ lực biểu hiện ra bộ dáng ổn trọng, chỉ là hình thể quá mức nhỏ xinh, ngược lại có vẻ ngốc manh đáng yêu.
“Trong quá trình ta thi chú, cho dù có một chút không thoải mái, ngươi cũng phải nhẫn nại, không thể lộn xộn hoặc là sinh ra tâm tư phản kháng. Nếu ngươi kháng cự, chỉ cần vô ý liền khiến ngươi trọng thương, cũng sẽ phản phệ ta. Cho nên nhất định phải chú ý.” Viên Hương Nhi luôn nói mãi, “Nếu ngươi hối hận, chờ một thời gian, chúng ta còn có thể huỷ bỏ khế ước. Sao cũng được, chỉ cần ngươi đừng xúc động liền được.”
Ô Viên liên tục gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta đều nhớ kỹ. Phụ thân đều nói ta là hài tử đặc biệt nghe lời.”
Đặc biệt nghe lời như ngươi còn trộm trốn đến nhân gian giới chơi sao? Viên Hương Nhi nghe thấy hắn nói xong càng không yên tâm. Lại kiểm tra trận pháp một lần, xác định những hoa văn trên trận pháp sắp xếp đều đúng. Cổng nhà cũng khóa kỹ, cũng đã nhắc nhơt sư nương tạm thời đừng tới gần, xung quanh phòng đều có kết giới, người thường hoàn toàn không vào được……
Viên Hương Nhi hít vào một hơi thật sâu, hai tay chắp lại kết thành thủ quyết, nín thở ngưng thần, rũ mi mắt, bắt đầu niệm tụng pháp chú.
Đình viện tuyết trắng phiêu phiêu, điềm lành hạ xuống, trận pháp trên mái nhà linh quang lưu chuyển, ngọn đèn dầu chói mắt.
Giọng điệu ngâm nga tụng niệm nhỏ vụn rõ ràng, áo trắng bay bay lưu chuyển ra xoáy nước linh lực như toả định càn khôn.
……
Ở sâu trong Thiên Lang sơn, có một cây cổ thụ che trời không biết mấy ngàn năm tuổi, cành cây thô to xù xì hướng thẳng tận trời cao, trên thân cây có một cái hốc cây vô xùng bí ẩn.
Chỗ cửa động có một con thiên lang màu lông vốn bạc trắng giờ đã nhiễm bùn đất cùng máu khô, hắn đang kéo một con gấu nâu thân hình to lớn đã chết vào hang.
Đây là một con yêu thú đã tu luyện nhiều năm, linh lực cường đại, voi cùng hung mãnh, chiến đâu cùng hắn khiến Nam Hà tiêu hao gần hết sức lực. Đương nhiên yêu đan của nó cũng có thể cung cấp một lượng lớn linh lực cho Nam Hà.
Không biết vì sao, từ trong đáy lòng Nam Hà luôn là ẩn ẩn vội vàng, muốn nhanh chóng trở nên cường đại, vội vã muốn vượt qua cái ly hài kỳ dài dòng vô vị này.
Đem thi thể gấu nâu ném vào hang, lại cẩn thận rửa sạch dấu vết xung quanh cùng khí vị. Làm xong hết thảy, Nam Hà dựa vào cửa động, mệt đến một bước cũng không muốn động.
Nhìn tuyết rơi bên ngoài động.
Nơi này thật lạnh, còn thực yên tĩnh, không hề có đồ ăn thơm ngon nóng hổi, cũng không có mấy con chó, con gà nhỏ phiền lòng.
Nam Hà ngẩng đầu, nhìn tuyết trên bầu trời không ngừng rơi xuống. Hắn liếm liếm miệng vết thương, miệng vết thương rất đau, chỉ là sẽ không người nào để ý.
Những bông tuyết rơi lên lá cây, phát ra tiếng vang tinh tế nhỏ vụn. Giống như vào đêm hôm trước khi hắn rời đi, ở trong căn phòng ấm áp trên cái đệm mềm mại nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa.
Người kia không biết đang làm gì, có phải đã tìm được một sứ đồ như nàng mong muốn, đem cái đệm mềm mại trên đầu giường của mình nhường cho người khác.
Rõ ràng lông tơ còn chưa thay hết, nhỏ như vậy mà đã 300 tuổi. Yêu tinh thế giới thật đúng là thần kỳ.
Tiểu nãi miêu hướng về phía nàng kêu hai tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.
Nãi thanh nãi khí, quái đáng yêu.
“Ngươi tên là gì nha? Sao lại tới đây chơi, đừng có để người ta bẫy được đấy.” Viên Hương Nhi hỏi hắn.
“Ta kêu Ô Viên, lần trước kia chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Viên Hương Nhi ở trong lòng cười một tiếng, Ô Viên, tên tròn vo, xác định không phải là nhũ danh sao?
“Ta nghe thấy được, ngươi đang tìm sứ đồ. Nếu ngươi nguyện ý…… Khụ…… Ta có thể miễn cưỡng làm sứ đồ của ngươi.” Tiểu miêu thẳng ưỡn ngực, tỏ vẻ chính mình đã thực thành thục, đảm đương được trọng trách.
Viên Hương Nhi muốn sứ đồ đã lâu, vẫn luôn không thể thành công, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một khối bánh có nhân trực tiếp đập vào đầu, khiến nàng có chút không dám tin tưởng.
Tuy rằng đối phương chỉ là một con mèo con đến bẫy rập của thợ săn còn không trốn thoát, nhưng dù sao cũng là yêu quái đầu tiên nguyện ý trở thành sứ đồ của mình, khiến Viên Hương Nhi vừa mừng vừa sợ.
“Ngươi? Ngươi nói, nguyện ý làm sứ đồ của ta sao?”
Nàng vươn tay về phía tiểu miêu, Ô Viên chần chờ một chút, vươn chân nhỏ đặt lên lòng bàn tay nàng.
Viên Hương Nhi nâng tiểu miêu lên ngang tầm tầm mắt mình.
“Ô Viên, ngươi thật sự biết làm sứ đồ là làm gì không?”
“Ta biết a, phụ thân nói qua, có vài Yêu tộc nhàm chán, liền cùng nhân loại chơi vài trò chơi nhỏ trong vài thập niên.”
“……”
Chỉ là chơi vài trò chơi nhỏ vài chục năm sao?
Viên Hương Nhi bế tiểu miêu đi về nhà.
“Phụ thân nói nhân loại hung ác, lại giảo hoạt, thập phần khủng bố, vẫn luôn không cho ta đến nhân gian chơi đùa. Kỳ thật ta cảm thấy cũng còn tốt, nhân loại nhìn nhiều cũng không có đáng sợ như vậy.” Tiểu miêu trốn nhà đo chơi tam câu không rời phụ thân.
“Phụ thân ngươi có biết ngươi lại chuồn ra ngoài chơi sao? Hắn đồng ý ngươi tới nhân gian không?”
“Phụ thân đương nhiên không biết, hắn đang ngủ, nếu không ta cũng đi được.”
Viên Hương Nhi bắt đầu lo lắng nếu mình kí khế ước sứ đồ này, tùy thời sẽ có một vị phụ thân phẫn nộ nhào tới. Nàng còn nhớ rõ bảy năm trước vị kia không nói một lời, liền muốn nuốt mình vào bụng đấy.
“Bất quá không có việc gì, phụ thân đại nhân ngày thường không ngủ được, một khi ngủ liền phải ngủ một giáp tử, chờ hắn tỉnh lại, ta đã sớm trở về. Sẽ không bị phát hiện.”
Ô Viên vội vàng hoá giải băn khoăn của nàng. Hắn thích tới nhân gian chơi đùa, nhưng có chút sợ hãi, muốn tìm một nhân loại đáng tin cậy để dựa dẫm.
“Ha ha, như vậy a, ngươi vẫn nên cùng ta về nhà nhìn xem đi.”
Một người một miêu vừa nói chuyện vừa về nhà.
Vân Nương trùng hợp trở về, đang đứng ở cổng nhà, cúi đầu nhìn ngạch cửa.
“Hương Nhi, Hương Nhi, ngươi mau tới, nhìn xem đây là cái gì?”
Trước cửa có một tán lâ rộng, trên lâ cây có một đôi móng vuốt đen dày, cùng với các loại nấm lung tung rối loạn.
“Cái này là? Là tay gấu nha.” Vân Nương giật mình mà che miệng, “Đồ vật quý giá như vâyh, là ai như vậy đưa tới, cũng không nói một tiếng.”
Tay gấu còn dính máu, vô cùng tươi mới, nấm lại không phải đều có thể ăn. Viên Hương Nhi đi xubg quanh nhà một vòng, không có phát hiện dấu vết đặc biệt gì.
“Có mùi của sói.” Ô Viên nhảy lên đầu vai nàng, nói nhỏ bên tai nàng.
Viên Hương Nhi vén ra một bụi cỏ, phát hiện một dấu chân sói dính máu. Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng đi của dấu chân, chỉ có thanh sơn ngút ngàn, đường hẹp quanh co, sườn núi mây mù lượn lờ, không thấy thân ảnh bạc trắng quen thuộc.
“Mèo con từ đâu đến vậy, Hương Nhi ngươi lại mang một tiểu miêu trở về sao.” Vân Nương cùng Viên Hương Nhi sóng vai đi vào sân, vừa đi vừa nhìn Ô Viên, “Tiểu miêu, muốn uống sữa bò không? Chút nữa ta lấy cho ngươi sữa bò mới mua.”
Ô Viên miêu miêu miêu vài tiếng, tỏ vẻ thực thích.
“Tên của hắn là Ô Viên.” Viên Hương Nhi duỗi tay sờ sờ lưng tiểu miêu.
“Thật đáng yêu.” Vân Nương cũng duỗi tay qua sờ sờ, tiểu miêu tính ngoan ngoãn, cũng không sợ người lạ, “Giữa trưa nấu cá khô cùng đậu hũ cho ngươi ăn, chúc mừng Ô Viên tới nhà của chúng ta.”
Cơm trưa qua đi, tiểu miêu ăn đến cái bụng tròn vo, vuốt bụng nằm liệt trên bàn trong phòng của Viên Hương Nhi
“Đồ ăn của nhân loại thật là quá ngon, nhân loại cũng thật thân thiết, cũng không hung ác tàn khốc như như phụ thân nói.”
Viên Hương Nhi dùng một cây cỏ đuôi chó trêu hắn, nhìn hắn vươn móng vuốt gẩy gẩy.
“Ngươi gặp qua mấy nhân loại? Mà cảm thấy nhân loại thật thân thiết?”
“Gặp qua ngươi nha, ngươi cứu ta khỏi cái kẹp, cho nên ngươi là người tốt. Vị nương tử kia nấu cho ta cá khô, khẳng định cũng là người tốt. Lúc trước trên đường có một cái tiểu mập mạp lấy cục đá ném ta, bị ta cào hoa mặt, liền khóc lóc chạy. Cho nên nhân loại không phải người tốt chính là khóc bao, không có gì sợ.”
Ô Viên đang bận chơi, không cẩn thận liền nói ra.
Viên Hương Nhi cười ha ha, hoá ra tiểu miêu này từ trong núi tới, tổng cộng chỉ gặp qua chính mình cùng Vân Nương hai ba người. Khó trách hắn hiện giờ không sợ hãi người.
“Đây là cái gì?” Ô Viên từ trên giường đất nhảy lên đầu giường đất, nơi đó đặt một đệm mềm mại, “Nhìn qua thật mềm, ta ngủ nơi này sao?”
“Xin lỗi, đây là của người khác, không thể cho ngươi ngủ.” Viên Hương Nhi đem cái đệm cầm tới, nhẹ nhàng vuốt một chút, “Ta làm cho ngươi một cái mới.”
“Được.” Ô Viên ghét bỏ nhìn cái đệm mà yêu tinh khác từng ngủ, “Muốn so cái này còn mềm, ta còn muốn một cái cây mài móng vuốt.”
“Được nha. Làm cho ngươi một cái biệt thự mèo, có cây mài móng, nhà cây cho mèo, bàn đu dây, có bốn năm cái động mèo, nhà xí riêng biệt, giường bảo đảm mềm mại thoải mái.” Viên Hương Nhi hứa hẹn, dỗ mèo là sở trường của nàng, “Chỉ cần ngươi nguyện ý làm sứ đồ của ta, có yêu cầu cứ việc nói.”
Viên Hương Nhi cảm thấy chính mình có chút giống mẹ mìn biếи ŧɦái dụ dỗ tiểu bằng hữu.
Bất quá hiện giờ ở cổ đại, giá đất tiện nghi, chính mình ở có đình viện rộng rãi, đỉnh đầu lại dư dả, thỏa mãn vài nhu cầu của tiểu yêu tinh, nàng cảm thấy không có vấn đề gì. Rốt cuộc người ta cũng thực nể tình nguyện ý cùng chính mình ký kết hiệp ước lao động dài vài chục năm.
“Ta còn có thể làm các món đồ chơi cho ngươi, bảo đảm ngày ba bữa cơn, thường xuyên mang ngươi ngoài đi chơi. Ngươi xem thế nào?”
Nàng lại bỏ thêm một chuỗi phúc lợi, tiểu miêu từ trên bàn nhảy xuống, tròn xoe mắt nhìn nàng.
Buổi trưa qua đi, trên bầu trời mây dày đặc, gió thổi phần phật, bông tuyết phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống.
Viên Hương Nhi chạy vào trong viện, đem gà con cùng gà mái mang vào ổ gà, lại vội vàng ôm rơm từ phòng chất củi lót vào ổ gà, ngỗng thật dày thật thực ấm áp.
Dưới cây ngô đồng, có một cái nhà gỗ nhỏ, rõ ràng nhìn qua trống không, bên trong lại truyền đến âm thanh ku ku ku nho nhỏ.
Viên Hương Nhi đội tuyết chạy tới, đem một cái thảm lông dày đặt bên ngoài cửa.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy bên trong cánh cửa thò ra một đôi tay nho nhỏ đem cái thảm lông kia kéo vào.
“Tới đây, xin lỗi, để ngươi đợi lâu.” Viên Hương Nhi chạy về hành lang, phủi hết tuyết trên đầu vai, ngồi xổm dưới mái hiên xin lỗi tiểu sơn miêu.
Trên sàn nhà, có một trận pháp nhỏ hình tròn, ở các mắt trận đều đặt một cây đèn, trận pháp ấn bát quái phương vị các điểm Càn, chấn, khảm, cấn, bốn nơi này Viên Hương Nhi vẽ trấn yêu thông linh, lập khế ước pháp chú cùng bùa chú, Khôn, tốn, ly, đoái bốn phương vị đặt túi phong hồng, bên trong có da lông móng tay của Ô Viên.
“Ngươi thật sự nghĩ kỹ chưa, nguyện ý làm sứ đồ của ta sao?” Viên Hương Nhi xoa xoa tay, thở ra một ngụm sương khí, lần đầu tiên ký kết khế ước, trong lòng nàng có chút khẩn trương.
Sau khi thành công lập khế ước, nàng cùng sứ đồ có thể tâm ý tương thông, mặc kệ đâu, chỉ cần nàng triệu hoán, sứ đồ đều có thể nhận biết được. Bất kể ai phát gặp nguy hiểm, đối phương đều có thể biết được, phối hợp lại vô cùng phù hợp. Cho nên nàng vẫn luôn chờ mong có thể có được một sứ đồ của chính mình. Nhưng nàng rốt cuộc cũng chưa từng vẽ pháp trận, cũng không có nhìn quá trình lập khế ước của người khác, hiểu biết về pháp trận thần kì này cũng chỉ giới hạn trong sách vở miêu tả. Đặc biệt là đối tượng lập khế ước, lại là một con mèo rừng nhỏ như vậy.
Ô Viên ngồi ngay ngắn, chi trước khép lại, ngồi thẳng tắp, nâng cằm, lộ ra phần lông tơ mềm mại dưới cổ. Nỗ lực biểu hiện ra bộ dáng ổn trọng, chỉ là hình thể quá mức nhỏ xinh, ngược lại có vẻ ngốc manh đáng yêu.
“Trong quá trình ta thi chú, cho dù có một chút không thoải mái, ngươi cũng phải nhẫn nại, không thể lộn xộn hoặc là sinh ra tâm tư phản kháng. Nếu ngươi kháng cự, chỉ cần vô ý liền khiến ngươi trọng thương, cũng sẽ phản phệ ta. Cho nên nhất định phải chú ý.” Viên Hương Nhi luôn nói mãi, “Nếu ngươi hối hận, chờ một thời gian, chúng ta còn có thể huỷ bỏ khế ước. Sao cũng được, chỉ cần ngươi đừng xúc động liền được.”
Ô Viên liên tục gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta đều nhớ kỹ. Phụ thân đều nói ta là hài tử đặc biệt nghe lời.”
Đặc biệt nghe lời như ngươi còn trộm trốn đến nhân gian giới chơi sao? Viên Hương Nhi nghe thấy hắn nói xong càng không yên tâm. Lại kiểm tra trận pháp một lần, xác định những hoa văn trên trận pháp sắp xếp đều đúng. Cổng nhà cũng khóa kỹ, cũng đã nhắc nhơt sư nương tạm thời đừng tới gần, xung quanh phòng đều có kết giới, người thường hoàn toàn không vào được……
Viên Hương Nhi hít vào một hơi thật sâu, hai tay chắp lại kết thành thủ quyết, nín thở ngưng thần, rũ mi mắt, bắt đầu niệm tụng pháp chú.
Đình viện tuyết trắng phiêu phiêu, điềm lành hạ xuống, trận pháp trên mái nhà linh quang lưu chuyển, ngọn đèn dầu chói mắt.
Giọng điệu ngâm nga tụng niệm nhỏ vụn rõ ràng, áo trắng bay bay lưu chuyển ra xoáy nước linh lực như toả định càn khôn.
……
Ở sâu trong Thiên Lang sơn, có một cây cổ thụ che trời không biết mấy ngàn năm tuổi, cành cây thô to xù xì hướng thẳng tận trời cao, trên thân cây có một cái hốc cây vô xùng bí ẩn.
Chỗ cửa động có một con thiên lang màu lông vốn bạc trắng giờ đã nhiễm bùn đất cùng máu khô, hắn đang kéo một con gấu nâu thân hình to lớn đã chết vào hang.
Đây là một con yêu thú đã tu luyện nhiều năm, linh lực cường đại, voi cùng hung mãnh, chiến đâu cùng hắn khiến Nam Hà tiêu hao gần hết sức lực. Đương nhiên yêu đan của nó cũng có thể cung cấp một lượng lớn linh lực cho Nam Hà.
Không biết vì sao, từ trong đáy lòng Nam Hà luôn là ẩn ẩn vội vàng, muốn nhanh chóng trở nên cường đại, vội vã muốn vượt qua cái ly hài kỳ dài dòng vô vị này.
Đem thi thể gấu nâu ném vào hang, lại cẩn thận rửa sạch dấu vết xung quanh cùng khí vị. Làm xong hết thảy, Nam Hà dựa vào cửa động, mệt đến một bước cũng không muốn động.
Nhìn tuyết rơi bên ngoài động.
Nơi này thật lạnh, còn thực yên tĩnh, không hề có đồ ăn thơm ngon nóng hổi, cũng không có mấy con chó, con gà nhỏ phiền lòng.
Nam Hà ngẩng đầu, nhìn tuyết trên bầu trời không ngừng rơi xuống. Hắn liếm liếm miệng vết thương, miệng vết thương rất đau, chỉ là sẽ không người nào để ý.
Những bông tuyết rơi lên lá cây, phát ra tiếng vang tinh tế nhỏ vụn. Giống như vào đêm hôm trước khi hắn rời đi, ở trong căn phòng ấm áp trên cái đệm mềm mại nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa.
Người kia không biết đang làm gì, có phải đã tìm được một sứ đồ như nàng mong muốn, đem cái đệm mềm mại trên đầu giường của mình nhường cho người khác.
/29
|