Viên Hương Nhi ở trên bàn đá cạnh cây ngô đồng luyện tập vẽ bùa chú, Ô Viên lăn ở bên cạnh chơi đùa.
“Ngày hôm qua thịt dê là ai đặt ở ngoài cửa, ngươi có cảm nhận được không?” Viên Hương Nhi đột nhiên hỏi.
“Không biết, ta khi đó chắc là đang ngủ, là ai đưa a? Thịt dê ăn rất ngon, lần sau bảo hắn đưa thêm nhiều chút.” Ô Viên chuyên chú đuổi theo cái đuôi của mình.
“Ta…… Ta có thấy.” Âm thanh phát ra bên trong nhà gỗ, “Là một sự tồn tại khủng bố, ta sợ tới mức…… Ha ha ha…… Một cử động cũng không dám.”
“Nha? Ngươi thấy hắn? Có phải là một con sói? Toàn thân bạch kim?”
“Ta chỉ nhìn thấy một đôi chân, một đôi chân người…… Ku ku ku.”
Cẩm Vũ đột nhiên xuất hiện ở bên chân bàn đá, hắn ngẩng cổ ku ku ku vài tiếng, thân ảnh dần dần mờ nhạt, biến mất không thấy, ống tay áo màu xanh lá lại xuất hiện ở bên trong nhà gỗ nhỏ.
Đây là năng lực thiên phú của hắn, có thể ẩn thân và truyền tống ở cự ly ngắn. Hắn ở ngoài phòng cảm giác được hơi thở của Nam Hà, nhanh chóng ẩn hình cũng tránh né trở về trong phòng.
“Cẩm Vũ, nếu như trong lúc ta có ở nhà mà ngươi cảm nhận được hắn đến, ngươi có thể lặng lẽ nhắc nhở ta một chút không?” Viên Hương Nhi dừng bút nhìn về phía nhà gỗ nói.
Nhà gỗ truyền đến âm thanh ku ku ku đáp ứng.
Ô Viên không cẩn thận dẫm vào nghiên mực chu sa, lại ấn lên lá bùa mà Viên Hương Nhi vừa vẽ được một nửa để lại vài dấu đỏ hoa mai.
Viên Hương Nhi nhấc cổ hắn đem hắn đặt xuống, nhìn nhìn cái phù hỏng dính miêu trảo kia, thuận tay ném lên không trung, lá bùa hỏng vốn nên không có hiệu quả đón gió tự cháy, ở không trung hóa thành một tiểu hỏa cầu.
“Chuyện gì vậy?” Viên Hương Nhi kinh ngạc nói.
“Đại khái là bởi vì năng lực thiên phú của tộc mèo rừng chúng ta,” Ô Viên ngồi ở trên bàn, ghét bỏ nhìn phần đệm thịt của mình nhuộm thành màu đỏ tươi, “Yêu tộc đều có một ít năng lực, năng lực của ta là lửa.”
Viên Hương Nhi nâng chân trước của Ô Viên in lên lá bùa thượng vài lần, phát hiện ở trên lá bùa trắng, miêu trảo chu sa tác dụng cực kỳ nhỏ bé, nhưng nếu trên lá bùa nàng đã vẽ tốt hoặc bùa chú bán thành phẩm rồi in miêu trảo xuống, sẽ có hiệu quả giống linh hỏa phù cùng loại.
“Chơi thật vui nha, dùng chút sức lực đi.” Viên Hương Nhi chơi đùa ấn một chồng miêu trảo phù, lấy khăn ướt lau khô móng vuốt cho Ô Viên, “Ngươi có thể thi triển hỏa hệ pháp thuật không?”
“Có thể!” Ô Viên ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực, hít một hơi mở miệng ra, miêu ô một tiếng, phun ra một hoả cầu không lớn hơn quả táo được bao nhiêu.
Hắn đắc ý mà lắc lắc cái đuôi, “May mắn thành công, thế nào, rất lợi hại đi?”
Viên Hương Nhi vỗ tay.
Kỳ thật Ô Viên cũng biết, tiểu hoả cầu nhiều nhất cũng chỉ có thể hù dọa phàm nhân, đối với yêu ma hay thuật sĩ cơ bản là không được việc.
“Ta linh lực còn chưa đủ, nếu lớn hơn một chút, tới khi bằng tuổi phụ thân, phun ra ngọn lửa có thể đem thiêu sạch cái sân này,” Ô Viên lấy năng lực của phụ thân làm kiêu ngạo, hai ba câu liền phải nhắc đến phụ thân một lần, “Lần đầu tiên gặp ngươi, nam nhân kia thiên phú năng lực là hệ thủy, vừa vặn khắc chế năng lực của tộc ta, cho nên phụ thân mới không muốn cùng hắn tranh chấp.”
“Nam nhân nào?” Viên Hương Nhi mới phản ứng lại Ô Viên nói chính là sư phụ của nàng Dư Diêu, “Sư phụ ta thi triển là pháp thuật, cũng không phải thiên phú năng lực.”
Sư phụ thích dùng pháp thuật thủy hệ, năm đó thi triển song ngư trận bảo vệ mình, cũng sử dụng bốn trụ nước khống chế miêu yêu, đều là thủy hệ thuật pháp. Chỉ là sư phụ là nhân loại, chỉ có yêu ma mới năng lực thiên phú bẩm sinh, nhân loại thuật pháp đều là tu luyện mới có.
“Không phải nha, hắn là Yêu tộc, đã có năng lực thiên phú lại học thuật pháp nhân loại, cho nên mới cường đại như vậy.” Ô Viên dùng đầu lưỡi chải vuốt chân trước ướt nước, “Tộc của ta năng lực mạnh nhất là đồng thuật, trời sinh có thể nhìn thấu căn nguyên vạn vật. Ta sẽ không nhìn lầm, hắn chính là một con cá lớn, rất lớn, phi thường lớn.”
Viên Hương Nhi ngây dại, nàng có chút nghi ngờ. Nhiều năm như vậy, nàng trong lòng đối với Dư Diêu là sùng kính cùng ngưỡng mộ, cho nên cho dù sư phụ có nhiều dấu hiệu khác biệt, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sư phụ không phải đồng lọai của mình.
Sư phụ rất giống nhân loại, ăn mặc quần áo bình thường nhất, dùng hai chân chậm rãi đi đường, chảy mồ hôi ướt đẫm vai áo.
Hắn sẽ bổ củi gánh nước, sẽ giặt quần áo nấu cơm. Thường xuyên cười khanh khách mà ngồi xuống, dùng bàn tay to dày khoan dung sờ đầu mình. Khi Viên Hương Nhi còn nhỏ, tất cả việc vặt trong nhà đều là sư phụ tự tay làm. Thường thường nàng ghé vào bàn luyện chữ, sư phụ liền kéo dây thừng ra phơi quần áo. Nàng ngâm nga chú văn, sư phụ buộc tạp dề hỏi nàng buổi tối muốn ăn cái gì.
Hắn sống như tất cả phàm nhân khác, thậm chí còn càng giống nhân loại.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu vứt bỏ những sinh hoạt đời thường khác, sư phụ đúng là có rất nhiều điểm không giống người bình thường. Những kí ức như đèn kéo quân lướt qua, lúc trước trong viện đông đảo yêu ma, bọn họ đối đãi với thái độ và việc làm của Dư Diêu vô cùng hòa hợp tự nhiên, giống như Dư Diêu mới là đồng loại, mà Viên Hương Nhi chỉ là một tiểu hài tử xen lẫn trong yêu đàn. Những yêu ma cùng sư phụ tiếp xúc qua, khi nhắc tới sư phụ đều coi sư phụ như tri kỉ.
Viên Hương Nhi kinh hãi không thôi, trong lòng cảm thấy Ô Viên nói có khả năng càng tiếp cận chân tướng. Chỉ là nàng từ trước bưng tai bịt mắt, chưa bao giờ nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này.
Nàng bắt đầu tưởng niệm vị sư phụ như cha này, yêu thương nàng, đem nàng tiến cử tu hành, rồi lại đột nhiên biến mất vô tung voi ảnh. Mặc kệ Dư Diêu là nhân loại hay là yêu ma, nàng đều muốn gặp lại hắn một lần, nàng có rất nhiều nghi vấn muốn sư phụ giải đáp, cũng rất muốn để sư phụ nhìn nàng mấy năm nay chưa từng bỏ bê việc học hành tu luyện.
Nàng muốn biết sư phụ đi tới nơi nào, gặp chuyện gì, có cần nàng hỗ trợ gì không.
Muốn cùng những yêu ma mà sư phụ từng quen biết, cùng những yêu ma và nhân loại hỏi thăm, có lẽ có thể tìm hiểu những nơi sư phụ từng đi qua.
Nàng cũng đã đủ trưởng thành, có một chút năng lực, cũng có một hai tiểu sứ đồ đáng yêu.
“Đúng rồi, Ô Viên, ngươi có biết thiên phú của thiên lang tộc là gì không?”
“Thiên lang? Trên thế giới này đã không có thiên lang.” Ô Viên mở đôi mắt tròn xoe nói, “Phụ thân từng nói, mảnh Thiên Lang sơn mạch này đều từng là lãnh địa của thiên lang tộc. Nghe nói, hơn một trăm năm trước, khi ta còn chưa hiểu chuyện, thiên lang tộc trong hai tháng tương thừa ngày cử tộc phi thăng. Bởi vậy ta cũng không biết thiên phú của thiên lang tộc là cái gì.”
Thế gian này đã không có thiên lang tộc, chỉ còn lại Tiểu Nam một mình sao? Cho nên nói, Nam Hà thiên phú năng lực là cái gì? Viên Hương Nhi tò mò mà nghĩ.
Sâu trong Thiên Lang sơn, khô tùng đổi chiều, cự thạch cao chót vót, băng tuyết bao trùm đỉnh núi một màu ngân bạch.
Ở chênh vênh trên vách đá, dưới gốc cây tùng, một thân ảnh nho nhỏ, vẫn không nhúc nhích nằm ở trên một tảng nham thạch. Hắn một thân da lông trắng xoá, cùng sắc tuyết xung quanh cơ hồ hòa thành nhất thể, khiến địch nhân khó có thể phân biệt.
Hắn không biết đã ở nơi đó ẩn núp bao lâu, băng tuyết thậm chí ở trên người hắn phủ lên một tầng tuyết dày, mà hắn không không hề để tâm, thu liễm linh khí, chậm rãi hô hấp, giống như một hòn đá, chỉ có một đôi mắt màu hổ phách, ngẫu nhiên chuyển động một chút, nhìn chằm chằm huyệt động trên vách đá.
Đó là sào huyệt của một con Hạo Nhiên điểu, loại yêu thú này có một thân lông vũ màu kim hồng xinh đẹp, một chân ba đầu, ba cái đầu có thể đồng thời phun ra một ngọn lửa cực lớn, kia lửa lớn đến nỗi có thể hòa tan đá tteen đỉnh núi này, là một địch nhân nguy hiểm và cường đại.
Càng là cường đại, càng khiến huyết mạch Nam Hà phấn khởi, thiên lang tộc, trời sinh hiếu chiến.
Hắn nóng lòng muốn thử, muốn gϊếŧ chết đại yêu linh lực cường đại này, nuốt xuống yêu đan của nó, bản thân hắn có thể tuỳ thời bước vào ly hài kỳ, bắt đầu trở thành một con thiên lang trưởng thành mạnh mẽ.
Vì thế, hắn đem thân hình hóa thành hình hài ấu lang, ở trong tuyết che giấu lặng lẽ bò lên trên huyền nhai. Cực kì kiên nhẫn mà ở chỗ này ẩn núp suốt hai ngày, rốt cuộc cũng chờ được Hạo Nhiên điểu về tổ. Hắn đã rất đói bụng, vừa đói lại lạnh, bụng đói kêu vang, nhưng hắn không thể động, muốn kiên nhẫn chờ một thời cơ, một thời cơ tấn công tốt nhất.
Hạo Nhiên điểu nhìn ngó bốn phía xung quanh. Nó vừa mới bắt được một con trâu rừng tinh, cắn nuốt nó yêu đan, ăn no nê, giờ phút này cảm thấy có chút buồn ngủ, muốn ở sào huyệt ấm áp mà ngủ một giấc, tiêu hóa linh khí trong cơ thể.
Xung quanh nơi này không có yêu thú dũng mãnh hơn nó, là địa bàn của nó. Phóng mắt nhìn quanh, chỉ có huyền nhai trắng xoá trơn bóng, sào huyệt này, là nơi nó yên tâm nhất. Ở trong gió tuyết lạnh lẽo, ba cái đầu uy phong lẫm liệt nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Trong thời khắc hắn nhắm hai mắt. Một thân ảnh nho nhỏ màu trắng nhảy ra, thân hình nhỏ bé đón gió biến ảo, trở thành một con thiên lang to lớn dũng mãnh. Ngân quang lưu chuyển, như sao băng lướt qua, nhanh như điện chớp hung hăng nhào tới huyệt động của điểu yêu không hề phòng bị, chân trước sắc hũng mãnh đè chặt bả vai nó, hàm răng sắc bén cắn đứt cổ họng nó.
Hạo Nhiên điểu bừng tỉnh giãy giụa, còn lại một cái đầu phát ra tiếng kêu bén nhọn, một cái đầu khác quay cổ phun ra ngọn lửa nóng rực.
Ngọn lửa cháy lao ra huyệt động, ánh cả núi tuyết trắng xóa một mảnh đỏ bừng.
Trên bầu trời đầy sao lộng lẫy, những ngôi sao trên trời như bị điều khiển, đột nhiên tinh quang từ trên trời giáng xuống, ánh sao như mưa bụi ti từng đợt từng đợt lọt vào huyệt động, tinh đồ trên đỉnh núi đan chéo tạo ra một mảnh tinh đồ nguy nga tráng lệ.
Những ngôi sao thiêu hủy vạn vật, phảng phất như bị sao trời cắn nuốt, đột nhiên biến mất không thấy.
Vách núi vang vọng tiếng chim thê lương cùng tiếng sói tru trầm thấp.
Bên trong Thập Vạn đại sơn, một nữ tử bị thanh âm vang lên từ vực sâu đánh thức
“Là năng lực thiên phu của thiên lang tộc sức mạnh tinh tú. Tiểu lang kia sắp thành niên, đã có thể sử dụng thiên phú năng lực của thiên lang tộc, cần mau chóng tìm được hắn.”
Một âm thanh khàn khàn đáp lại nàng, “Sợ cái gì, kia vẫn chỉ là một con sói con nhỏ yếu, vô dụng. Chờ ta bắt được hắn, xé rách thân hình hắn, vừa lúc để chúng ta nhấm nháp huyết nhục thuần khiết của thiên lang tộc.”
Trong bóng đêm, tiếng trẻ con khóc quỷ dị vang lên, “Anh anh anh, không cần để ý? Ngọn núi này đã từng là địa bàn của chúng, mới qua một hai trăm năm, các ngươi liền quên mất thời gian bị thiên lang tộc thống trị sao? Ta không muốn lại phải phủ phục dưới chân bất kì ai xưng thần. Ta cần phải lập tức cắn đứt cổ hắn, hiện tại.”
“Ngày hôm qua thịt dê là ai đặt ở ngoài cửa, ngươi có cảm nhận được không?” Viên Hương Nhi đột nhiên hỏi.
“Không biết, ta khi đó chắc là đang ngủ, là ai đưa a? Thịt dê ăn rất ngon, lần sau bảo hắn đưa thêm nhiều chút.” Ô Viên chuyên chú đuổi theo cái đuôi của mình.
“Ta…… Ta có thấy.” Âm thanh phát ra bên trong nhà gỗ, “Là một sự tồn tại khủng bố, ta sợ tới mức…… Ha ha ha…… Một cử động cũng không dám.”
“Nha? Ngươi thấy hắn? Có phải là một con sói? Toàn thân bạch kim?”
“Ta chỉ nhìn thấy một đôi chân, một đôi chân người…… Ku ku ku.”
Cẩm Vũ đột nhiên xuất hiện ở bên chân bàn đá, hắn ngẩng cổ ku ku ku vài tiếng, thân ảnh dần dần mờ nhạt, biến mất không thấy, ống tay áo màu xanh lá lại xuất hiện ở bên trong nhà gỗ nhỏ.
Đây là năng lực thiên phú của hắn, có thể ẩn thân và truyền tống ở cự ly ngắn. Hắn ở ngoài phòng cảm giác được hơi thở của Nam Hà, nhanh chóng ẩn hình cũng tránh né trở về trong phòng.
“Cẩm Vũ, nếu như trong lúc ta có ở nhà mà ngươi cảm nhận được hắn đến, ngươi có thể lặng lẽ nhắc nhở ta một chút không?” Viên Hương Nhi dừng bút nhìn về phía nhà gỗ nói.
Nhà gỗ truyền đến âm thanh ku ku ku đáp ứng.
Ô Viên không cẩn thận dẫm vào nghiên mực chu sa, lại ấn lên lá bùa mà Viên Hương Nhi vừa vẽ được một nửa để lại vài dấu đỏ hoa mai.
Viên Hương Nhi nhấc cổ hắn đem hắn đặt xuống, nhìn nhìn cái phù hỏng dính miêu trảo kia, thuận tay ném lên không trung, lá bùa hỏng vốn nên không có hiệu quả đón gió tự cháy, ở không trung hóa thành một tiểu hỏa cầu.
“Chuyện gì vậy?” Viên Hương Nhi kinh ngạc nói.
“Đại khái là bởi vì năng lực thiên phú của tộc mèo rừng chúng ta,” Ô Viên ngồi ở trên bàn, ghét bỏ nhìn phần đệm thịt của mình nhuộm thành màu đỏ tươi, “Yêu tộc đều có một ít năng lực, năng lực của ta là lửa.”
Viên Hương Nhi nâng chân trước của Ô Viên in lên lá bùa thượng vài lần, phát hiện ở trên lá bùa trắng, miêu trảo chu sa tác dụng cực kỳ nhỏ bé, nhưng nếu trên lá bùa nàng đã vẽ tốt hoặc bùa chú bán thành phẩm rồi in miêu trảo xuống, sẽ có hiệu quả giống linh hỏa phù cùng loại.
“Chơi thật vui nha, dùng chút sức lực đi.” Viên Hương Nhi chơi đùa ấn một chồng miêu trảo phù, lấy khăn ướt lau khô móng vuốt cho Ô Viên, “Ngươi có thể thi triển hỏa hệ pháp thuật không?”
“Có thể!” Ô Viên ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực, hít một hơi mở miệng ra, miêu ô một tiếng, phun ra một hoả cầu không lớn hơn quả táo được bao nhiêu.
Hắn đắc ý mà lắc lắc cái đuôi, “May mắn thành công, thế nào, rất lợi hại đi?”
Viên Hương Nhi vỗ tay.
Kỳ thật Ô Viên cũng biết, tiểu hoả cầu nhiều nhất cũng chỉ có thể hù dọa phàm nhân, đối với yêu ma hay thuật sĩ cơ bản là không được việc.
“Ta linh lực còn chưa đủ, nếu lớn hơn một chút, tới khi bằng tuổi phụ thân, phun ra ngọn lửa có thể đem thiêu sạch cái sân này,” Ô Viên lấy năng lực của phụ thân làm kiêu ngạo, hai ba câu liền phải nhắc đến phụ thân một lần, “Lần đầu tiên gặp ngươi, nam nhân kia thiên phú năng lực là hệ thủy, vừa vặn khắc chế năng lực của tộc ta, cho nên phụ thân mới không muốn cùng hắn tranh chấp.”
“Nam nhân nào?” Viên Hương Nhi mới phản ứng lại Ô Viên nói chính là sư phụ của nàng Dư Diêu, “Sư phụ ta thi triển là pháp thuật, cũng không phải thiên phú năng lực.”
Sư phụ thích dùng pháp thuật thủy hệ, năm đó thi triển song ngư trận bảo vệ mình, cũng sử dụng bốn trụ nước khống chế miêu yêu, đều là thủy hệ thuật pháp. Chỉ là sư phụ là nhân loại, chỉ có yêu ma mới năng lực thiên phú bẩm sinh, nhân loại thuật pháp đều là tu luyện mới có.
“Không phải nha, hắn là Yêu tộc, đã có năng lực thiên phú lại học thuật pháp nhân loại, cho nên mới cường đại như vậy.” Ô Viên dùng đầu lưỡi chải vuốt chân trước ướt nước, “Tộc của ta năng lực mạnh nhất là đồng thuật, trời sinh có thể nhìn thấu căn nguyên vạn vật. Ta sẽ không nhìn lầm, hắn chính là một con cá lớn, rất lớn, phi thường lớn.”
Viên Hương Nhi ngây dại, nàng có chút nghi ngờ. Nhiều năm như vậy, nàng trong lòng đối với Dư Diêu là sùng kính cùng ngưỡng mộ, cho nên cho dù sư phụ có nhiều dấu hiệu khác biệt, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sư phụ không phải đồng lọai của mình.
Sư phụ rất giống nhân loại, ăn mặc quần áo bình thường nhất, dùng hai chân chậm rãi đi đường, chảy mồ hôi ướt đẫm vai áo.
Hắn sẽ bổ củi gánh nước, sẽ giặt quần áo nấu cơm. Thường xuyên cười khanh khách mà ngồi xuống, dùng bàn tay to dày khoan dung sờ đầu mình. Khi Viên Hương Nhi còn nhỏ, tất cả việc vặt trong nhà đều là sư phụ tự tay làm. Thường thường nàng ghé vào bàn luyện chữ, sư phụ liền kéo dây thừng ra phơi quần áo. Nàng ngâm nga chú văn, sư phụ buộc tạp dề hỏi nàng buổi tối muốn ăn cái gì.
Hắn sống như tất cả phàm nhân khác, thậm chí còn càng giống nhân loại.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại nếu vứt bỏ những sinh hoạt đời thường khác, sư phụ đúng là có rất nhiều điểm không giống người bình thường. Những kí ức như đèn kéo quân lướt qua, lúc trước trong viện đông đảo yêu ma, bọn họ đối đãi với thái độ và việc làm của Dư Diêu vô cùng hòa hợp tự nhiên, giống như Dư Diêu mới là đồng loại, mà Viên Hương Nhi chỉ là một tiểu hài tử xen lẫn trong yêu đàn. Những yêu ma cùng sư phụ tiếp xúc qua, khi nhắc tới sư phụ đều coi sư phụ như tri kỉ.
Viên Hương Nhi kinh hãi không thôi, trong lòng cảm thấy Ô Viên nói có khả năng càng tiếp cận chân tướng. Chỉ là nàng từ trước bưng tai bịt mắt, chưa bao giờ nghiêm túc tự hỏi về vấn đề này.
Nàng bắt đầu tưởng niệm vị sư phụ như cha này, yêu thương nàng, đem nàng tiến cử tu hành, rồi lại đột nhiên biến mất vô tung voi ảnh. Mặc kệ Dư Diêu là nhân loại hay là yêu ma, nàng đều muốn gặp lại hắn một lần, nàng có rất nhiều nghi vấn muốn sư phụ giải đáp, cũng rất muốn để sư phụ nhìn nàng mấy năm nay chưa từng bỏ bê việc học hành tu luyện.
Nàng muốn biết sư phụ đi tới nơi nào, gặp chuyện gì, có cần nàng hỗ trợ gì không.
Muốn cùng những yêu ma mà sư phụ từng quen biết, cùng những yêu ma và nhân loại hỏi thăm, có lẽ có thể tìm hiểu những nơi sư phụ từng đi qua.
Nàng cũng đã đủ trưởng thành, có một chút năng lực, cũng có một hai tiểu sứ đồ đáng yêu.
“Đúng rồi, Ô Viên, ngươi có biết thiên phú của thiên lang tộc là gì không?”
“Thiên lang? Trên thế giới này đã không có thiên lang.” Ô Viên mở đôi mắt tròn xoe nói, “Phụ thân từng nói, mảnh Thiên Lang sơn mạch này đều từng là lãnh địa của thiên lang tộc. Nghe nói, hơn một trăm năm trước, khi ta còn chưa hiểu chuyện, thiên lang tộc trong hai tháng tương thừa ngày cử tộc phi thăng. Bởi vậy ta cũng không biết thiên phú của thiên lang tộc là cái gì.”
Thế gian này đã không có thiên lang tộc, chỉ còn lại Tiểu Nam một mình sao? Cho nên nói, Nam Hà thiên phú năng lực là cái gì? Viên Hương Nhi tò mò mà nghĩ.
Sâu trong Thiên Lang sơn, khô tùng đổi chiều, cự thạch cao chót vót, băng tuyết bao trùm đỉnh núi một màu ngân bạch.
Ở chênh vênh trên vách đá, dưới gốc cây tùng, một thân ảnh nho nhỏ, vẫn không nhúc nhích nằm ở trên một tảng nham thạch. Hắn một thân da lông trắng xoá, cùng sắc tuyết xung quanh cơ hồ hòa thành nhất thể, khiến địch nhân khó có thể phân biệt.
Hắn không biết đã ở nơi đó ẩn núp bao lâu, băng tuyết thậm chí ở trên người hắn phủ lên một tầng tuyết dày, mà hắn không không hề để tâm, thu liễm linh khí, chậm rãi hô hấp, giống như một hòn đá, chỉ có một đôi mắt màu hổ phách, ngẫu nhiên chuyển động một chút, nhìn chằm chằm huyệt động trên vách đá.
Đó là sào huyệt của một con Hạo Nhiên điểu, loại yêu thú này có một thân lông vũ màu kim hồng xinh đẹp, một chân ba đầu, ba cái đầu có thể đồng thời phun ra một ngọn lửa cực lớn, kia lửa lớn đến nỗi có thể hòa tan đá tteen đỉnh núi này, là một địch nhân nguy hiểm và cường đại.
Càng là cường đại, càng khiến huyết mạch Nam Hà phấn khởi, thiên lang tộc, trời sinh hiếu chiến.
Hắn nóng lòng muốn thử, muốn gϊếŧ chết đại yêu linh lực cường đại này, nuốt xuống yêu đan của nó, bản thân hắn có thể tuỳ thời bước vào ly hài kỳ, bắt đầu trở thành một con thiên lang trưởng thành mạnh mẽ.
Vì thế, hắn đem thân hình hóa thành hình hài ấu lang, ở trong tuyết che giấu lặng lẽ bò lên trên huyền nhai. Cực kì kiên nhẫn mà ở chỗ này ẩn núp suốt hai ngày, rốt cuộc cũng chờ được Hạo Nhiên điểu về tổ. Hắn đã rất đói bụng, vừa đói lại lạnh, bụng đói kêu vang, nhưng hắn không thể động, muốn kiên nhẫn chờ một thời cơ, một thời cơ tấn công tốt nhất.
Hạo Nhiên điểu nhìn ngó bốn phía xung quanh. Nó vừa mới bắt được một con trâu rừng tinh, cắn nuốt nó yêu đan, ăn no nê, giờ phút này cảm thấy có chút buồn ngủ, muốn ở sào huyệt ấm áp mà ngủ một giấc, tiêu hóa linh khí trong cơ thể.
Xung quanh nơi này không có yêu thú dũng mãnh hơn nó, là địa bàn của nó. Phóng mắt nhìn quanh, chỉ có huyền nhai trắng xoá trơn bóng, sào huyệt này, là nơi nó yên tâm nhất. Ở trong gió tuyết lạnh lẽo, ba cái đầu uy phong lẫm liệt nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Trong thời khắc hắn nhắm hai mắt. Một thân ảnh nho nhỏ màu trắng nhảy ra, thân hình nhỏ bé đón gió biến ảo, trở thành một con thiên lang to lớn dũng mãnh. Ngân quang lưu chuyển, như sao băng lướt qua, nhanh như điện chớp hung hăng nhào tới huyệt động của điểu yêu không hề phòng bị, chân trước sắc hũng mãnh đè chặt bả vai nó, hàm răng sắc bén cắn đứt cổ họng nó.
Hạo Nhiên điểu bừng tỉnh giãy giụa, còn lại một cái đầu phát ra tiếng kêu bén nhọn, một cái đầu khác quay cổ phun ra ngọn lửa nóng rực.
Ngọn lửa cháy lao ra huyệt động, ánh cả núi tuyết trắng xóa một mảnh đỏ bừng.
Trên bầu trời đầy sao lộng lẫy, những ngôi sao trên trời như bị điều khiển, đột nhiên tinh quang từ trên trời giáng xuống, ánh sao như mưa bụi ti từng đợt từng đợt lọt vào huyệt động, tinh đồ trên đỉnh núi đan chéo tạo ra một mảnh tinh đồ nguy nga tráng lệ.
Những ngôi sao thiêu hủy vạn vật, phảng phất như bị sao trời cắn nuốt, đột nhiên biến mất không thấy.
Vách núi vang vọng tiếng chim thê lương cùng tiếng sói tru trầm thấp.
Bên trong Thập Vạn đại sơn, một nữ tử bị thanh âm vang lên từ vực sâu đánh thức
“Là năng lực thiên phu của thiên lang tộc sức mạnh tinh tú. Tiểu lang kia sắp thành niên, đã có thể sử dụng thiên phú năng lực của thiên lang tộc, cần mau chóng tìm được hắn.”
Một âm thanh khàn khàn đáp lại nàng, “Sợ cái gì, kia vẫn chỉ là một con sói con nhỏ yếu, vô dụng. Chờ ta bắt được hắn, xé rách thân hình hắn, vừa lúc để chúng ta nhấm nháp huyết nhục thuần khiết của thiên lang tộc.”
Trong bóng đêm, tiếng trẻ con khóc quỷ dị vang lên, “Anh anh anh, không cần để ý? Ngọn núi này đã từng là địa bàn của chúng, mới qua một hai trăm năm, các ngươi liền quên mất thời gian bị thiên lang tộc thống trị sao? Ta không muốn lại phải phủ phục dưới chân bất kì ai xưng thần. Ta cần phải lập tức cắn đứt cổ hắn, hiện tại.”
/29
|