Một nam nhân dáng như thanh tùng, trường thân ngọc lập, độc lập ở trên mặt tuyết.
Hắn thân khoác một kiện áo choàng màu bạc, hai chân trần trụi, ngẩng đầu nhìn cửa viện.
Tóc dài tuỳ ý hợp buộc sau đầu bị gió nhẹ thổi bay, lộ ra dung nhan như họa, thật sự là thanh tùng không thể miêu tả hết vẻ đẹp của hắn, sương tuyết không thể che mờ nhan sắc của hắn, sáng trong như bóng trăng trong rừng vắng, phiêu phiêu như trích tiên xuống trần.
Bên trong viện truyền ra từng trận cười vui, Nam Hà ở ngoài cửa yên lặng nghe hồi lâu, hắn không biết chính mình tại sao lại đi tới nơi này, chờ hắn tỉnh táo lại, đã phát hiện chính mình đang đứng bên ngoài căn nhà quen thuộc.
Hắn đã mệt mỏi vì thương tích trên người, đói lả, thật muốn đẩy cửa ra. Người kia khẳng định sẽ lôi kéo hắn tay, đem hắn dắt vào trong phòng ấm, cho hắn một chén canh thịt dê nóng hôi hổi.
Nhưng cũng vì hành động ấy, những đại yêu ma sống trên Thiên Lang sơn cũng sẽ tìm đến tiểu viện ấm áp này, đem đến phiền phức vô hạn cho các nàng.
Nam Hà cong lưng, ở trên thềm cửa trải lên một mảnh lá cây, chỉnh tề đặt lên năm sợi linh vũ kim hồng đan xen, xoay người chuẩn bị rời đi.
Viện môn kẽo kẹt một tiếng mở ra, Viên Hương Nhi ngó đầu ra
Nàng nhìn thoáng qua đám lông chim trên mặt đấy, lại nheo lại đôi mắt nhìn nam tử xa lạ trước mặt.
“Tiểu Nam?”
Nam nhân dung mạo xinh đẹp đến kỳ cục kia ngây người nhìn Viên Hương Nhi một lát, đột nhiên xoay người liền chạy!
“Chạy cái gì mà chạy? Ngươi đứng lại đó cho ta!” Viên Hương Nhi nổi giận, hướng về bóng dáng trong chốc lát đã chạy xa kia bắt một thủ quyết “Vặn”, quát lớn một tiếng, “Thúc!”
Thân ảnh màu bạc khẽ khinh hoảng, một bóng dáng thon dài thanh tuyển ngã xuống tuyết.
Viên Hương Nhi đuổi theo, thở phì phò đang muốn quở trách hắn, lại nhớ tới gương mặt hoảng loạn lướt qua kia, lời tới cổ họng đột nhiên nghẹn ngào.
Người nằm trong tuyết kia đã không phải là tiều cầu mà chính mình đã từng ôm vào trong ngực nữa, tuy rằng mang theo một hơi thở quen thuộc, nhưng đây là một nhân loại nam tử tuổi trẻ. Đường cong eo lưng hắn mạnh mẽ, đôi chân dài từ dưới vạt lộ ra, ngón chân bị đông lạnh đỏ hồng hơi hơi cuộn tròn, cổ chân cũng lộ ra vết phỏng, da thịt bong tróc loang lổ vết máu.
“Ngươi……” Viên Hương Nhi vươn tay về phía hắn
Nam nhân vùi đầu trong đống tuyết vẫn không nhúc nhích đột nhiên nhảy ra một đôi tai tam giác mềm mại, dưới vạt áo chui ra một cái đuôi lông xù xù.
Cặp lỗ tai kia run run, lộ ra thuỳ tai đã đỏ hồng, nam nhân thân cao chân dài ngay tại chỗ hóa thành một con ngân lang hình thể thật lớn. Chỉ là vết thương chồng chất trên người thiên lang, mạnh mẽ tránh thoát chú thuật của Viên Hương Nhi, hóa thành sao băng từ trong tuyết đào tẩu.
Viên Hương Nhi thiếu chút nữa muốn mắng một câu thô tục.
Nàng hít sâu một hơi, bình tâm lại, lấy chút máu trên tuyết bôi lên một tấm hoàng phù kẹp trong lòng bàn tay, bắt quyết, trong miệng mặc niệm thần chú.
Một tiểu nhân mang mặt nạ màu bạc mỏ nhọn xuất hiện trước mặt Viên Hương Nhi.
Viên Hương Nhi ôm quyền hành lễ, hơi hơi khom người, “Làm phiền.”
Kia tiểu nhân mặc không lên tiếng, chắp tay trước ngực khom người đáp lễ lại, xoay người hướng về phía Nam Hà biến mất hăng hái truy tung mà đi.
Hắn đi một đôi giày màu bạc cong cong, theo hướng hắn bay đi, thân hình giống như là bóc ra một sợi tơ bạc, chậm rãi ở từng vòng giảm bớt. Viên Hương Nhi cầm trong tay một đầu của sợi tơ bạc, dùng phù tăng tốc, theo sát phía sau.
Ô Viên hóa thành mèo rừng, bám lên vai Viên Hương Nhi.
“A Hương, chúng ta sắp tiến vào Linh giới của Thiên Lang sơn, nơi này là địa bàn của đại yêu tinh, ngươi cẩn thận một chút.”
“Không có việc gì, đã tìm được rồi.” Viên Hương Nhi dừng bước dưới một cây cổ thụ.
Cái cây này cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, thân cây thô tráng mười mấy người đều không thể ôm hết, cành lá rậm rạp, ngọn cây cao chọc trời, từ dưới gốc cây ngẩng đầu gần như nhìn không thấy ngọn.
Sợi tơ bạc đuổi tới một hốc cây trên thân cây, biến mất ở nơi đó.
Viên Hương Nhi leo lên trên cây, đi tới cái cửa động kia, từ bên ngoài nhìn vào cái này huyệt động rất ngắn, bên trong cái gì cũng không có.
Ô Viên từ nàng trên vai nhảy xuống, ở cửa động nhìn quanh, hai tròng mắt sáng lên một mảnh oánh quang, lại chăm chú nhìn vào trong
“Có yêu ma vẽ trận pháp bên trong, cái trận pháp này ẩn chứa sao trời chi lực, rất khó phá giải, A Hương ngươi đừng tùy tiện vào đi.”
Hắn nói còn chưa dứt, Viên Hương Nhi đã vươn người vào huyệt động, mới bắt đầu thân hình nàng trì trệ khó đi, giống như quanh thân bị bao vây ở một mảnh biển sao vô biên bên trong, những ngôi sao kia đình trệ một lát, sôi nổi chủ động tránh qua người nàng, Viên Hương Nhi cứ như vậy nhẹ nhàng chui vào huyệt động.
Chui vào mới biết, hốc cây với bề ngoài biểu hiện giả dối hoàn toàn bất đồng. Bên trong đại thụ cơ bản là trống rỗng, huyệt động cao tới mười mấy mét, rộng lớn tối tăm, dưới đáy có một góc trải đầy lông vũ, trên đám lông có một con thiên lang đang cuộn tròn với vết thương chồng chất.
Viên Hương Nhi từ cửa động bò xuống, đi tới bên người Nam Hà.
Nam Hà ngẩng đầu nhìn, rồi lại nhắm mắt lại.
Thiên lang giống đực, đều lấy bộ lông ngân bạch xinh đẹp làm kiêu ngạo, lông càng dày mượt nhu thuận lại tản ra ánh sáng, càng đại biểu thiên lang cường tráng mạnh mẽ. Hiện giờ thân thể chính mình lại một mảng lại một mảng bong tróc, bộ dáng chật vật xấu xí như thế, có thể cho bất luận kẻ nào thấy, chỉ duy độc không muốn bại lộ trước mắt người này. Cố tình hiện tại hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đem bộ dạng chật vật nhất, không hề che đậy mà triển lãm ở trước mặt nàng.
Nàng có phải sẽ ghét bỏ chính mình, nàng sẽ không muốn sờ đầu mình nữa.
Lòng bàn tay mềm mại mang theo nhiệt độ cơ thể khẽ vuốt ve đầu Nam Hà, giống như lúc trước, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai hắn, lại nhéo nhéo vành tai mẫn cảm của hắn.
“Sao nhìn thấy ta liền chạy nha, lâu như vậy không gặp, ta vẫn luôn rất nhớ ngươi. Cảm ơn lễ vật ngươi đưa tới.”
Người kia liền ngồi xổm bên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ôn nhu cùng hắn nói chuyện, cái loại thanh âm mềm mại này xuyên qua da thịt, thấm vào từng lỗ chân lông, như là một sợi lông vũ gãi lên đầu quả tim hắn, khiến cho hắn đột nhiên dâng lên một chút chua sót.
Viên Hương Nhi thấy tiểu lang biến lớn, dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chính mình một cái, chậm rãi nghiêng đầu sang, đến gần chính mình, thân hình bị bỏng nghiêm trọng đáng thương hề hề cuộn tròn lên, rúc vào bên người nàng.
Quen biết hắn lâu như vậy, tiểu lang biệt nữu này lần đầu tiên chủ động đến gần chính mình. Tim Viên Hương Nhi đều nhũn ra.
“Có đau không?” Nàng cẩn thận xem xét thương thế của Nam Hà, cũng không biết Nam Hà một mình ở chỗ này đã trải qua chuyện gì, giống như từ đám cháy chui ra, làn da bị bóc ra từng mảng lớn, nổi lên bọt nước, máu tươi chảy ra liên tục, nhìn thôi cũng khiến người đau lòng.
“Ta vẽ cho ngươi một cái kim thốc triệu thần trận nhé?”
Nàng cho rằng Nam Hà sẽ theo quán tính mà cự tuyệt như trước, hoặc là không hề đáp lại, ai ngờ sau một lúc lâu, trong huyệt động vang lên một tiếng đáp lời nhỏ bé, khẽ ừ một tiếng.
Viên Hương Nhi lấy ra phù bút mang theo trên người, chấm chu sa, ở xung quanh Nam Hà vẽ một trận pháp giảm đau cầm máu kim thốc triệu thần trận, ngồi xếp bằng ở bên người hắn thấp giọng niệm tụng mấy lần pháp quyết.
Thiên lang ngân bạch yên lặng ghé vào trong pháp trận, cằm gác lên đùi chính mình, thỉnh thoảng lại đem đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng.
“Ta trở về lấy một chút dược, lại mang thêm cho ngươi mấy món ăn? Hay là ngươi muốn đi theo ta đi về nhà?” Viên Hương Nhi đứng lên hỏi.
Nam Hà rũ mi, rất lâu mới nghe thấy hắn nói, “Nơi này rất nguy hiểm, địch nhân của ta rất nhiều, bọn họ bất cứ khi nào cũng có khả năng xuất hiện. Ngươi…… Đừng qua đây nữa.”
Rõ ràng hắn cự tuyệt nàng, nhưng Viên Hương Nhi lại từ trong lời nói nghe ra một loại cảm xúc ủy khuất khổ sở. Lỗ tai Tiểu Nam lỗ đều ủ rũ gục xuống, hắn là không muốn nàng rời đi.
Ô Viên bên ngoài huyệt động bị trận pháp ngăn trở không vào được, gấp đến độ cầm nhánh cây đi xung quanh.
“Ta ở đây không có việc gì, Ô Viên ngươi đi về trước, giúp ta mang một chút dược phẩm cùng đồ ăn lại đây.” Viên Hương Nhi hướng về phía cửa động kêu lên.
Ô Viên ngươi đi về trước.
Ngươi đi về trước.
Ngươi trở về.
Lỗ tai Nam Hà gục xuống đột nhiên liền có tinh thần mà dựng lên, lại linh hoạt xoay chuyển.
Hắn biết chính mình nên để Viên Hương Nhi lập tức rời đi, nơi này cũng không an toàn. Nhưng lời nói cứ tới bên miệng, lăn qua lăn lại, lại nuốt xuống, lăn lộn mấy trăm lần, chính là nói không ra được.
Lời nói còn chưa nói nói ra, bụng đã bắt đầu phát ra âm thanh kháng nghị.
“Ngươi đói bụng?” Viên Hương Nhi nói, “Ô Viên không trở về nhanh được, ngươi chờ ta một chút, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.”
Những lời này hoàn toàn đánh mất lời Nam Hà muốn nói, hắn nhớ tới hai người cùng nhau ở bên đường ăn xiên thịt dê, cùng nhau ngụm uống canh thịt bò thơm nồng, bụng trống trơn gần như muốn dán đến sau lưng.
Chỉ là ăn một chút đồ vật mà thôi, ăn xong lập tức bảo nàng rời đi. Nam Hà chịu không được dụ hoặc của đồ ăn nuốt nuốt nước miếng, âm thầm thuyết phục chính mình.
Bên trong động không thể nhóm lửa, Viên Hương Nhi nhảy bên ngoài, săn gϊếŧ một con dê núi, ở nơi tránh gió nướng đến thơm nức, mang theo một thân mùi hương trở về.
Nàng đem thịt dê nướng béo ngậy xé nhỏ, đưa đến bên miệng Nam Hà.
“Nuốt trôi không?” Viên Hương Nhi hỏi hắn, “Ăn trước một chút, một lát lại nghĩ cách làm cho ngươi món dễ tiêu hóa.”
Nam Hà quý trọng mà nhấm nuốt đồ ăn chín trong miệng, hương nước thịt theo thực quản chảy vào trong dạ dày, một đường an ủi cái bụng bị hắn bỏ đói mấy ngày.
Hắn bị thương rất nghiêm trọng, nhai nuốt đều trở thành một chuyện rất vất vả. Nếu là ngày trước, hắn chỉ có thể tìm kiếm ra thịt tươi cứng rắn lạnh lẽo, miễn cưỡng cắn nuốt.
Nhưng giờ phút này có một người ngồi ở bên người, đút hắn từng miếng thịt nướng mềm mại mọng nước, lại nhẹ giọng dỗ dành hắn uống nước suối ngọt lành.
Nam Hà vừa nghĩ liền thẹn thùng, cho dù người này thích sờ lỗ tai của mình, kỳ thật cũng không phải chuyện gì quá đáng lắm.
Dưới đất truyền đến một trận rung lắc, cành lá phía ngoài huyệt động đều rào rạt run rẩy.
Nam Hà chống đỡ cơ thể đứng dậy, nghiêng tai lắng nghe.
“Bọn họ tới.” Hắn trong nháy mắt từ một con sói nhỏ mềm như bông, hóa thành một thanh đao sắc bén, tàn nhẫn, kiên nghị, nguy nga như núi
“Còn kịp, ngươi lập tức đi.” Đôi mắt màu hổ phách lạnh đi một mảnh.
“Người tới là người nào? Ta không đi, ta ở cùng ngươi.”
Nam Hà kinh ngạc mà nhìn nàng, “Không. Địch nhân rất cường đại……”
Hắn nói còn chưa nói dứt lời, Viên Hương Nhi đã bắt một cái pháp quyết, đem hắn trói trên mặt đất không thể động đậy.
“Ta cũng không phải kẻ yếu.” Viên Hương Nhi dùng tốc độ nhanh nhất, bày ra vào pháp trận khống chế từ cửa động vào.
Địch nhân đến rất nhanh, đất rung núi chuyển, bên ngoài cửa động vang lên tiếng bước chân sàn sạt
Ngân lang mới tránh thoát trận pháp vây hãm bất đắc dĩ đem thân hình biến thêm hai vòng, một cái đuôi to lông xù xù đảo qua, nhẹ nhàng đem Viên Hương Nhi cuốn ra phía sau, dấu vào trong bộ lông dày của hắn.
Viên Hương Nhi đột ngột bị một mảnh da lông bao phủ, miễn cưỡng từ bên trong tiểu thế giới ngân bạch giãy giụa vươn đầu ra, khẩn trương nhìn chằm chằm cửa động.
Miệng nàng nói thì kiên định, kỳ thật chưa từng chân chính cùng một con đại yêu chiến đấu bao giờ, trong lòng không tránh được mà khẩn trương. Cũng may nàng còn có đòn sát thủ, cho dù đánh không lại, song ngư trận mà sư phụ để lại hẳn vẫn có thể bảo vệ nàng cùng Nam Hà chạy trốn.
Một cái đầu người thật lớn từ bên ngoài huyệt động lung lay ngó nghiêng, trên đầu da thịt tầng tầng lớp lớp rơi rụng xuống, giống như một vị lão nhân không biết đã sống qua bao nhiêu năm, sinh mệnh hủ bại, hắn đôi mắt vẩn đục thật lớn nhìn vào trong động, tròng mắt chuyển động dò xét từng ngóc ngách bên trong.
Viên Hương Nhi nín thở. Cái đuôi trắng tuyết nhẹ nhàng đắp lên, đem nàng giấu đi.
May mắn chính là, đại yêu kia không có năng lực thiên phú như Ô Viên, ở cửa động nhìn một vòng, cuối cùng chậm rì rì mà rời đi.
“Ô Viên, ngươi thành thật ở nhà, đừng tới gần nơi này.” Viên Hương Nhi thông qua sức mạnh khế ước sứ đồ, kịp thời phát ra cảnh báo cho Ô Viên.
Hắn thân khoác một kiện áo choàng màu bạc, hai chân trần trụi, ngẩng đầu nhìn cửa viện.
Tóc dài tuỳ ý hợp buộc sau đầu bị gió nhẹ thổi bay, lộ ra dung nhan như họa, thật sự là thanh tùng không thể miêu tả hết vẻ đẹp của hắn, sương tuyết không thể che mờ nhan sắc của hắn, sáng trong như bóng trăng trong rừng vắng, phiêu phiêu như trích tiên xuống trần.
Bên trong viện truyền ra từng trận cười vui, Nam Hà ở ngoài cửa yên lặng nghe hồi lâu, hắn không biết chính mình tại sao lại đi tới nơi này, chờ hắn tỉnh táo lại, đã phát hiện chính mình đang đứng bên ngoài căn nhà quen thuộc.
Hắn đã mệt mỏi vì thương tích trên người, đói lả, thật muốn đẩy cửa ra. Người kia khẳng định sẽ lôi kéo hắn tay, đem hắn dắt vào trong phòng ấm, cho hắn một chén canh thịt dê nóng hôi hổi.
Nhưng cũng vì hành động ấy, những đại yêu ma sống trên Thiên Lang sơn cũng sẽ tìm đến tiểu viện ấm áp này, đem đến phiền phức vô hạn cho các nàng.
Nam Hà cong lưng, ở trên thềm cửa trải lên một mảnh lá cây, chỉnh tề đặt lên năm sợi linh vũ kim hồng đan xen, xoay người chuẩn bị rời đi.
Viện môn kẽo kẹt một tiếng mở ra, Viên Hương Nhi ngó đầu ra
Nàng nhìn thoáng qua đám lông chim trên mặt đấy, lại nheo lại đôi mắt nhìn nam tử xa lạ trước mặt.
“Tiểu Nam?”
Nam nhân dung mạo xinh đẹp đến kỳ cục kia ngây người nhìn Viên Hương Nhi một lát, đột nhiên xoay người liền chạy!
“Chạy cái gì mà chạy? Ngươi đứng lại đó cho ta!” Viên Hương Nhi nổi giận, hướng về bóng dáng trong chốc lát đã chạy xa kia bắt một thủ quyết “Vặn”, quát lớn một tiếng, “Thúc!”
Thân ảnh màu bạc khẽ khinh hoảng, một bóng dáng thon dài thanh tuyển ngã xuống tuyết.
Viên Hương Nhi đuổi theo, thở phì phò đang muốn quở trách hắn, lại nhớ tới gương mặt hoảng loạn lướt qua kia, lời tới cổ họng đột nhiên nghẹn ngào.
Người nằm trong tuyết kia đã không phải là tiều cầu mà chính mình đã từng ôm vào trong ngực nữa, tuy rằng mang theo một hơi thở quen thuộc, nhưng đây là một nhân loại nam tử tuổi trẻ. Đường cong eo lưng hắn mạnh mẽ, đôi chân dài từ dưới vạt lộ ra, ngón chân bị đông lạnh đỏ hồng hơi hơi cuộn tròn, cổ chân cũng lộ ra vết phỏng, da thịt bong tróc loang lổ vết máu.
“Ngươi……” Viên Hương Nhi vươn tay về phía hắn
Nam nhân vùi đầu trong đống tuyết vẫn không nhúc nhích đột nhiên nhảy ra một đôi tai tam giác mềm mại, dưới vạt áo chui ra một cái đuôi lông xù xù.
Cặp lỗ tai kia run run, lộ ra thuỳ tai đã đỏ hồng, nam nhân thân cao chân dài ngay tại chỗ hóa thành một con ngân lang hình thể thật lớn. Chỉ là vết thương chồng chất trên người thiên lang, mạnh mẽ tránh thoát chú thuật của Viên Hương Nhi, hóa thành sao băng từ trong tuyết đào tẩu.
Viên Hương Nhi thiếu chút nữa muốn mắng một câu thô tục.
Nàng hít sâu một hơi, bình tâm lại, lấy chút máu trên tuyết bôi lên một tấm hoàng phù kẹp trong lòng bàn tay, bắt quyết, trong miệng mặc niệm thần chú.
Một tiểu nhân mang mặt nạ màu bạc mỏ nhọn xuất hiện trước mặt Viên Hương Nhi.
Viên Hương Nhi ôm quyền hành lễ, hơi hơi khom người, “Làm phiền.”
Kia tiểu nhân mặc không lên tiếng, chắp tay trước ngực khom người đáp lễ lại, xoay người hướng về phía Nam Hà biến mất hăng hái truy tung mà đi.
Hắn đi một đôi giày màu bạc cong cong, theo hướng hắn bay đi, thân hình giống như là bóc ra một sợi tơ bạc, chậm rãi ở từng vòng giảm bớt. Viên Hương Nhi cầm trong tay một đầu của sợi tơ bạc, dùng phù tăng tốc, theo sát phía sau.
Ô Viên hóa thành mèo rừng, bám lên vai Viên Hương Nhi.
“A Hương, chúng ta sắp tiến vào Linh giới của Thiên Lang sơn, nơi này là địa bàn của đại yêu tinh, ngươi cẩn thận một chút.”
“Không có việc gì, đã tìm được rồi.” Viên Hương Nhi dừng bước dưới một cây cổ thụ.
Cái cây này cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, thân cây thô tráng mười mấy người đều không thể ôm hết, cành lá rậm rạp, ngọn cây cao chọc trời, từ dưới gốc cây ngẩng đầu gần như nhìn không thấy ngọn.
Sợi tơ bạc đuổi tới một hốc cây trên thân cây, biến mất ở nơi đó.
Viên Hương Nhi leo lên trên cây, đi tới cái cửa động kia, từ bên ngoài nhìn vào cái này huyệt động rất ngắn, bên trong cái gì cũng không có.
Ô Viên từ nàng trên vai nhảy xuống, ở cửa động nhìn quanh, hai tròng mắt sáng lên một mảnh oánh quang, lại chăm chú nhìn vào trong
“Có yêu ma vẽ trận pháp bên trong, cái trận pháp này ẩn chứa sao trời chi lực, rất khó phá giải, A Hương ngươi đừng tùy tiện vào đi.”
Hắn nói còn chưa dứt, Viên Hương Nhi đã vươn người vào huyệt động, mới bắt đầu thân hình nàng trì trệ khó đi, giống như quanh thân bị bao vây ở một mảnh biển sao vô biên bên trong, những ngôi sao kia đình trệ một lát, sôi nổi chủ động tránh qua người nàng, Viên Hương Nhi cứ như vậy nhẹ nhàng chui vào huyệt động.
Chui vào mới biết, hốc cây với bề ngoài biểu hiện giả dối hoàn toàn bất đồng. Bên trong đại thụ cơ bản là trống rỗng, huyệt động cao tới mười mấy mét, rộng lớn tối tăm, dưới đáy có một góc trải đầy lông vũ, trên đám lông có một con thiên lang đang cuộn tròn với vết thương chồng chất.
Viên Hương Nhi từ cửa động bò xuống, đi tới bên người Nam Hà.
Nam Hà ngẩng đầu nhìn, rồi lại nhắm mắt lại.
Thiên lang giống đực, đều lấy bộ lông ngân bạch xinh đẹp làm kiêu ngạo, lông càng dày mượt nhu thuận lại tản ra ánh sáng, càng đại biểu thiên lang cường tráng mạnh mẽ. Hiện giờ thân thể chính mình lại một mảng lại một mảng bong tróc, bộ dáng chật vật xấu xí như thế, có thể cho bất luận kẻ nào thấy, chỉ duy độc không muốn bại lộ trước mắt người này. Cố tình hiện tại hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đem bộ dạng chật vật nhất, không hề che đậy mà triển lãm ở trước mặt nàng.
Nàng có phải sẽ ghét bỏ chính mình, nàng sẽ không muốn sờ đầu mình nữa.
Lòng bàn tay mềm mại mang theo nhiệt độ cơ thể khẽ vuốt ve đầu Nam Hà, giống như lúc trước, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai hắn, lại nhéo nhéo vành tai mẫn cảm của hắn.
“Sao nhìn thấy ta liền chạy nha, lâu như vậy không gặp, ta vẫn luôn rất nhớ ngươi. Cảm ơn lễ vật ngươi đưa tới.”
Người kia liền ngồi xổm bên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ôn nhu cùng hắn nói chuyện, cái loại thanh âm mềm mại này xuyên qua da thịt, thấm vào từng lỗ chân lông, như là một sợi lông vũ gãi lên đầu quả tim hắn, khiến cho hắn đột nhiên dâng lên một chút chua sót.
Viên Hương Nhi thấy tiểu lang biến lớn, dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chính mình một cái, chậm rãi nghiêng đầu sang, đến gần chính mình, thân hình bị bỏng nghiêm trọng đáng thương hề hề cuộn tròn lên, rúc vào bên người nàng.
Quen biết hắn lâu như vậy, tiểu lang biệt nữu này lần đầu tiên chủ động đến gần chính mình. Tim Viên Hương Nhi đều nhũn ra.
“Có đau không?” Nàng cẩn thận xem xét thương thế của Nam Hà, cũng không biết Nam Hà một mình ở chỗ này đã trải qua chuyện gì, giống như từ đám cháy chui ra, làn da bị bóc ra từng mảng lớn, nổi lên bọt nước, máu tươi chảy ra liên tục, nhìn thôi cũng khiến người đau lòng.
“Ta vẽ cho ngươi một cái kim thốc triệu thần trận nhé?”
Nàng cho rằng Nam Hà sẽ theo quán tính mà cự tuyệt như trước, hoặc là không hề đáp lại, ai ngờ sau một lúc lâu, trong huyệt động vang lên một tiếng đáp lời nhỏ bé, khẽ ừ một tiếng.
Viên Hương Nhi lấy ra phù bút mang theo trên người, chấm chu sa, ở xung quanh Nam Hà vẽ một trận pháp giảm đau cầm máu kim thốc triệu thần trận, ngồi xếp bằng ở bên người hắn thấp giọng niệm tụng mấy lần pháp quyết.
Thiên lang ngân bạch yên lặng ghé vào trong pháp trận, cằm gác lên đùi chính mình, thỉnh thoảng lại đem đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng.
“Ta trở về lấy một chút dược, lại mang thêm cho ngươi mấy món ăn? Hay là ngươi muốn đi theo ta đi về nhà?” Viên Hương Nhi đứng lên hỏi.
Nam Hà rũ mi, rất lâu mới nghe thấy hắn nói, “Nơi này rất nguy hiểm, địch nhân của ta rất nhiều, bọn họ bất cứ khi nào cũng có khả năng xuất hiện. Ngươi…… Đừng qua đây nữa.”
Rõ ràng hắn cự tuyệt nàng, nhưng Viên Hương Nhi lại từ trong lời nói nghe ra một loại cảm xúc ủy khuất khổ sở. Lỗ tai Tiểu Nam lỗ đều ủ rũ gục xuống, hắn là không muốn nàng rời đi.
Ô Viên bên ngoài huyệt động bị trận pháp ngăn trở không vào được, gấp đến độ cầm nhánh cây đi xung quanh.
“Ta ở đây không có việc gì, Ô Viên ngươi đi về trước, giúp ta mang một chút dược phẩm cùng đồ ăn lại đây.” Viên Hương Nhi hướng về phía cửa động kêu lên.
Ô Viên ngươi đi về trước.
Ngươi đi về trước.
Ngươi trở về.
Lỗ tai Nam Hà gục xuống đột nhiên liền có tinh thần mà dựng lên, lại linh hoạt xoay chuyển.
Hắn biết chính mình nên để Viên Hương Nhi lập tức rời đi, nơi này cũng không an toàn. Nhưng lời nói cứ tới bên miệng, lăn qua lăn lại, lại nuốt xuống, lăn lộn mấy trăm lần, chính là nói không ra được.
Lời nói còn chưa nói nói ra, bụng đã bắt đầu phát ra âm thanh kháng nghị.
“Ngươi đói bụng?” Viên Hương Nhi nói, “Ô Viên không trở về nhanh được, ngươi chờ ta một chút, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.”
Những lời này hoàn toàn đánh mất lời Nam Hà muốn nói, hắn nhớ tới hai người cùng nhau ở bên đường ăn xiên thịt dê, cùng nhau ngụm uống canh thịt bò thơm nồng, bụng trống trơn gần như muốn dán đến sau lưng.
Chỉ là ăn một chút đồ vật mà thôi, ăn xong lập tức bảo nàng rời đi. Nam Hà chịu không được dụ hoặc của đồ ăn nuốt nuốt nước miếng, âm thầm thuyết phục chính mình.
Bên trong động không thể nhóm lửa, Viên Hương Nhi nhảy bên ngoài, săn gϊếŧ một con dê núi, ở nơi tránh gió nướng đến thơm nức, mang theo một thân mùi hương trở về.
Nàng đem thịt dê nướng béo ngậy xé nhỏ, đưa đến bên miệng Nam Hà.
“Nuốt trôi không?” Viên Hương Nhi hỏi hắn, “Ăn trước một chút, một lát lại nghĩ cách làm cho ngươi món dễ tiêu hóa.”
Nam Hà quý trọng mà nhấm nuốt đồ ăn chín trong miệng, hương nước thịt theo thực quản chảy vào trong dạ dày, một đường an ủi cái bụng bị hắn bỏ đói mấy ngày.
Hắn bị thương rất nghiêm trọng, nhai nuốt đều trở thành một chuyện rất vất vả. Nếu là ngày trước, hắn chỉ có thể tìm kiếm ra thịt tươi cứng rắn lạnh lẽo, miễn cưỡng cắn nuốt.
Nhưng giờ phút này có một người ngồi ở bên người, đút hắn từng miếng thịt nướng mềm mại mọng nước, lại nhẹ giọng dỗ dành hắn uống nước suối ngọt lành.
Nam Hà vừa nghĩ liền thẹn thùng, cho dù người này thích sờ lỗ tai của mình, kỳ thật cũng không phải chuyện gì quá đáng lắm.
Dưới đất truyền đến một trận rung lắc, cành lá phía ngoài huyệt động đều rào rạt run rẩy.
Nam Hà chống đỡ cơ thể đứng dậy, nghiêng tai lắng nghe.
“Bọn họ tới.” Hắn trong nháy mắt từ một con sói nhỏ mềm như bông, hóa thành một thanh đao sắc bén, tàn nhẫn, kiên nghị, nguy nga như núi
“Còn kịp, ngươi lập tức đi.” Đôi mắt màu hổ phách lạnh đi một mảnh.
“Người tới là người nào? Ta không đi, ta ở cùng ngươi.”
Nam Hà kinh ngạc mà nhìn nàng, “Không. Địch nhân rất cường đại……”
Hắn nói còn chưa nói dứt lời, Viên Hương Nhi đã bắt một cái pháp quyết, đem hắn trói trên mặt đất không thể động đậy.
“Ta cũng không phải kẻ yếu.” Viên Hương Nhi dùng tốc độ nhanh nhất, bày ra vào pháp trận khống chế từ cửa động vào.
Địch nhân đến rất nhanh, đất rung núi chuyển, bên ngoài cửa động vang lên tiếng bước chân sàn sạt
Ngân lang mới tránh thoát trận pháp vây hãm bất đắc dĩ đem thân hình biến thêm hai vòng, một cái đuôi to lông xù xù đảo qua, nhẹ nhàng đem Viên Hương Nhi cuốn ra phía sau, dấu vào trong bộ lông dày của hắn.
Viên Hương Nhi đột ngột bị một mảnh da lông bao phủ, miễn cưỡng từ bên trong tiểu thế giới ngân bạch giãy giụa vươn đầu ra, khẩn trương nhìn chằm chằm cửa động.
Miệng nàng nói thì kiên định, kỳ thật chưa từng chân chính cùng một con đại yêu chiến đấu bao giờ, trong lòng không tránh được mà khẩn trương. Cũng may nàng còn có đòn sát thủ, cho dù đánh không lại, song ngư trận mà sư phụ để lại hẳn vẫn có thể bảo vệ nàng cùng Nam Hà chạy trốn.
Một cái đầu người thật lớn từ bên ngoài huyệt động lung lay ngó nghiêng, trên đầu da thịt tầng tầng lớp lớp rơi rụng xuống, giống như một vị lão nhân không biết đã sống qua bao nhiêu năm, sinh mệnh hủ bại, hắn đôi mắt vẩn đục thật lớn nhìn vào trong động, tròng mắt chuyển động dò xét từng ngóc ngách bên trong.
Viên Hương Nhi nín thở. Cái đuôi trắng tuyết nhẹ nhàng đắp lên, đem nàng giấu đi.
May mắn chính là, đại yêu kia không có năng lực thiên phú như Ô Viên, ở cửa động nhìn một vòng, cuối cùng chậm rì rì mà rời đi.
“Ô Viên, ngươi thành thật ở nhà, đừng tới gần nơi này.” Viên Hương Nhi thông qua sức mạnh khế ước sứ đồ, kịp thời phát ra cảnh báo cho Ô Viên.
/29
|