Edit + Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Màn đêm u ám, ánh trăng tĩnh lạnh, trong núi rừng bóng cây trùng trùng điệp điệp như quỷ mị, không biết từ đâu thổi tới một cơn gió nhẹ, tùy ý đùa bỡn cành lá mềm mại, có hai bóng hình chợt từ trong đường núi lóe qua, giữa rừng núi càng giống quỷ mị hơn.
Bọn họ bay vút qua không trung, làm cành lá vốn chập chờn theo gió “vù” một cái bị cuốn theo một phương hướng thẳng băng, rồi chậm rãi khôi phục bộ dáng ban đầu, theo gió nhẹ lắc lư, phát ra tiếng ‘lao xao’ nho nhỏ, trong bóng đêm khôi phục vẻ yên tĩnh thuộc về mình.
Tối nay, dường như sẽ là một đêm không thể an tĩnh.
Trong rừng cây u ám vang lên tiếng cú vọ, sao đó có tiếng ‘phạch phạch phạch’ của thứ gì đó vỗ cánh phóng lên trời.
Đoan Mộc Điềm nằm trên lưng tiểu thúc, theo hắn cõng bay vút về phía trước, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nhẹ nhàng nói một câu: “Đến rồi!”
Một câu này cực nhỏ, trong đêm đầy gió không truyền đi xa lắm, nhưng Đoan Mộc Thần vẫn dừng bước lại, người bên cạnh tức thì yên tĩnh lại không một tiếng động, nhào người vọt vào rừng cây bên cạnh.
Gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy, trong ánh trăng càng thêm âm lãnh, bốn phía yên tĩnh không chút tiếng động, Đoan Mộc Thần xoay người, không biết nhìn bao lâu, dưới ánh trăng rốt cục nhìn thấy xa xa có một người phá không mà đến, nhìn như quỷ mị.
Cánh tay đỡ hai chân nàng đột nhiên căng thẳng, chỉ mới nhìn thân hình người nọ, mà Thần công tử đã lập tức khơi dậy toàn bộ tinh thần.
Trực giác võ giả nói cho hắn, người đối diện, tuyệt đối là cao thủ!
Đoan Mộc Điềm buộc chặt cánh tay vòng trên cổ hắn, ghé vào tai hắn nhẹ gióng nói một câu, hắn gật gật đầu, vẫn như cũ nhìn bóng người không ngừng tới gần kia, chỉ không hiểu sao hơi nghiêng người.
Thân ảnh kia rốt cuộc tới gần, có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương, y bỗng nhiên dừng chân, nhìn hai người trước mặt kinh ngạc “ô” một tiếng.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao một đường đuổi theo hai chú cháu ta?” Đoan Mộc Thần nhìn chằm chằm hắn, chất vấn.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt người đối diện.
Đây là một nam nhân thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to, khuôn mặt ngoài ý muốn lại có nét ôn hòa, đúng vậy, chính là ôn hòa. Nhưng phần ôn hòa này lại bị một đôi mắt âm lãnh của y phá hỏng đến hầu như không còn.
Ánh mắt này nên hình dung như thế nào đây?
Quỷ khí dày đặc, u lãnh hung tàn, dưới ánh trăng tựa hồ tản ra ánh sáng lạnh lẽo, như sói… Không, mặc dù sói hoang là loài hung tợn nhất, nhưng nếu bị ánh mắt này của y nhìn chăm chú, e là đều sẽ hoảng sợ chạy trối chết.
Đôi mắt của y rất dài rất dài, tà tà kéo dài chếch về phía hai bên thái dương, giống như ở trên mặt y dùng dao khắc hai đường chéo, nhìn như vậy, liền làm cho người ta cảm thấy rét run từng đợt, giống như bị thứ quỷ mị nào đó dõi theo. (TNN: hix tưởng tượng cái mắt này mà rùng cả mình T___T)
Đoan Mộc Điềm nhìn ánh mắt này thật lâu, như thế nào cũng cảm thấy quen thuộc, dường như đã từng gặp qua hay nghe nói qua ở đâu đó, mãi cho đến khi trong mắt y chợt xẹt qua một tia sáng xanh, thì nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, đây không phải là hồ ly mắt xanh trong truyền thuyết sao?
Nghe nói người có đôi mắt dài hẹp như vậy bẩm sinh hung tàn lãnh khốc, lại giảo hoạt hơn cả hồ ly, vô tình vô nghĩa tâm ngoan thủ lạt, thậm chí là điên cuồng giết người mất hết nhân tính.
Nàng trước kia luôn không tin lời đồn như vậy, chỉ cảm thấy đó nhất định là do mọi người không chấp nhận một đôi mắt không giống người thường, nên khoa trương nói thậm chí là thần thánh hóa, giống như đôi mắt màu tím của Quân Tu Nhiễm, khiến cho hắn bị thế nhân nghĩ là yêu ma chuyển thế, kì thật ở trong mắt Đoan Mộc Điềm, đó chẳng qua chỉ là bộ dáng khác với người thường mà thôi.
Làm sao có thể bởi vì một đôi mắt liền nhận định bản tính của một người, thậm chí hoang đường tới mức nói hắn là yêu ma chuyển thế gì gì đó?
Nhưng giờ phút này nhìn đến người nọ, thấy được đôi mắt nàng chỉ nghe qua trong truyền thuyết này, nàng bỗng nhiên có chút tin tưởng lời phỏng đoán đối với chủ nhân của đôi mắt này.
Hung tàn lãnh khốc, điên cuồng, mất sạch nhân tính!
Nếu không phải như thế, y làm sao có thể làm ra được loại chuyện này?
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh lục, ống tay áo rộng thùng thính, dưới ánh trăng nhìn sao cũng giống màu đen, tay áo rộng theo gió đung đưa, xếp thành từng nếp, mơ hồ có một mùi hương truyền tới.
Đoan Mộc Điềm chợt nâng tay, bưng kín miệng mũi Thần công tử.
Người đối diện cũng đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía nàng.
Đoan Mộc Thần lại nghiêng người, gỡ bàn tay đang bịt kín miệng mũi mình ra, nói: “Cháu gái ngoan, yên tâm, chẳng qua chỉ là mông hãn dược (thuốc mê) bình thường mà thôi.”
Mông hãn dược? Mệt cho thúc còn có thể nghĩ ra cái tên này!
Trong mắt người nọ hiện lên tia sáng lành lạnh, làm cho người ta bất giác lạnh lẽo trong lòng. Y nhìn Đoan Mộc Thần, cũng không trả lời vấn đề kia, mà hỏi ngược lại: “Hai người khác đâu?”
“Hai người khác nào?” Đoan Mộc Thần nhíu mày, vẻ mặt vô tội, nói, “Nơi này cũng chỉ có hai chú cháu ta, làm sao có thêm hai người nữa? Chẳng lẽ là cô hồn dã quỷ? Cháu gái ta nhát gan, người đừng có dọa nàng.”
Y bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười âm kiệt, như một trận gió kì dị nổi lên trong đất bằng, lao thẳng về phía người đối diện.
Sau đó, tiếng cười chợt ngừng, y ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần, nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, không giống như người trong núi rừng hoang dã này, ngươi là người phương nào? Đến đây làm gì?”
Hai mắt Thần công tử đảo qua trên người y một vòng, bỗng nhiên nghiêm mặt, khóe miệng cong lên, hơi nâng cằm kiêu căng nói: “Bản công tử vì sao phải nói cho ngươi biết? Ngươi có tư cách này sao?”
Trước mặt người khác, Thần công tử vẫn luôn nhảy nhót tung tăng, chưa từng kiêu ngạo, bình dị gần gũi, thậm chí là không mặt không da, đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Điềm nhìn thấy tiểu thúc bày ra tư thế quý công tử, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt kiêu căng, rõ ràng lại là một loại phong cách khác.
Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt không khỏi lóe lóe.
Mà hồ ly mắt xanh đối diện thấy vậy, hàn quang trong mắt nhất thời đại thịnh, sát khí hung tợn lao thẳng tới, lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, động vào người không nên động, mạng nhỏ cũng sẽ không còn là của ngươi.”
“A, vậy bản công tử càng muốn nhìn, xem ngươi làm sao lấy được mạng của bản công tử!”
“Muốn chết? Ngươi cho là trên đời này có chuyện đơn giản như vậy sao?”
“Thì ra ngươi muốn đem bản công tử xích lại trong sơn động, giãy dụa giữa sự sống cái chết, bị nơi đen tối và huyết tinh tra tấn. Ngươi cho là bản công tử cũng là đứa nhỏ bảy tuổi sao? Có phải ngươi cho rằng, ngay cả tam điện hạ của Đại Viêm ta cũng bị người tra tấn, nên ngươi thực sự có thể tra tấn bất kì kẻ nào sao?”
Thời điểm nói xong câu cuối cùng, trên người Đoan Mộc Thần chợt bộc phát ra sát khí cực kì sắc bén, luồng khí tức này tựa như đã nghẹn trong lòng hắn hồi lâu, bây giờ mới tìm được cơ hội bùng nổ, vừa bùng nổ, liền không thể vãn hồi.
Hồ ly mắt xanh đối diện với sát khí sắc bén như vậy, rốt cuộc thay đổi sắc mặt, ánh mắt y lóe lên hàn quang, trầm trọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi chỉ cần biết rằng hoàng tử điện hạ của Đại Viêm ta là thân phận bậc nào tôn quý, cho dù hắn thực sự là yêu ma chuyển thế gì đó, thì một kẻ đê tiện như ngươi cũng không được phép tùy tiện vũ nhục khi dễ!”
Hắn nhẹ nhàng thả lỏng tay, buông Đoan Mộc Điềm trên lưng xuống, tay vòng qua hông một chút, liền rút ra một thanh nhuyễn kiếm lóe sáng hàn quang.
Nhuyễn kiếm này hình dáng cũng kỳ lạ, không trơn nhẵn giống nhuyễn kiếm bình thường, mà tựa như có hoa văn gì đó bên trên, hơn nữa còn màu đen.
Thời điểm hồ ly mắt xanh nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần, trong mắt chợt lóe sáng nói: “Ngươi là Đoan Mộc Thần?”
Trong giọng nói, dường như có vài phần kinh sợ cẩn trọng.
Thần công tử lập tức liền vui sướng, vẻ kiêu căng không còn, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, ngả ngớn nhướng mày nói: “Không nghĩ tới bản công tử nổi danh như vậy, ngay cả kẻ ti tiện chuyên lánh một bên vụng trộm bắt cóc tra tấn trẻ con như ngươi cũng biết bản công tử!”
Nhận ra Đoan Mộc Thần, hồ ly mắt xanh lập tức có vài phần muốn rút lui, ngay cả bị nói như vậy cũng chỉ chợt lóe qua phẫn nộ.
Bởi vì y vô cùng rõ ràng người trước mắt này không phải là tiểu nhân vật râu ria, cũng không phải quý tử bị nhiều người oán hận chán ghét, thậm chí ngay cả mẹ ruột cũng bài xích hận không thể khiến hắn biến mất như Quân Tu Nhiễm.
Người này phân lượng quá nặng, nếu y thực sự dám đụng vào hắn, thì không nói tới Đức phi, cho dù được hoàng thượng che chở, chỉ sợ cũng sẽ bị đuổi giết ngàn dặm, loạn đao phanh thây!
Cho nên y nói: “Nể mặt ngươi là công tử của Đoan Mộc gia, chỉ cần ngươi giao trả người, việc này sẽ coi như chưa từng phát sinh, nói cách khác….ngươi nên rõ ràng, ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Đoan Mộc Thần nghe vậy quơ quơ nhuyễn kiếm trong tay, cười nhẹ nói: “Ngươi đây là muốn làm cho liệt tổ liệt tông của Đoan Mộc gia đều từ âm tào địa phủ xông lên quần ẩu bản công tử sao?”
Màn đêm u ám, ánh trăng tĩnh lạnh, trong núi rừng bóng cây trùng trùng điệp điệp như quỷ mị, không biết từ đâu thổi tới một cơn gió nhẹ, tùy ý đùa bỡn cành lá mềm mại, có hai bóng hình chợt từ trong đường núi lóe qua, giữa rừng núi càng giống quỷ mị hơn.
Bọn họ bay vút qua không trung, làm cành lá vốn chập chờn theo gió “vù” một cái bị cuốn theo một phương hướng thẳng băng, rồi chậm rãi khôi phục bộ dáng ban đầu, theo gió nhẹ lắc lư, phát ra tiếng ‘lao xao’ nho nhỏ, trong bóng đêm khôi phục vẻ yên tĩnh thuộc về mình.
Tối nay, dường như sẽ là một đêm không thể an tĩnh.
Trong rừng cây u ám vang lên tiếng cú vọ, sao đó có tiếng ‘phạch phạch phạch’ của thứ gì đó vỗ cánh phóng lên trời.
Đoan Mộc Điềm nằm trên lưng tiểu thúc, theo hắn cõng bay vút về phía trước, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, nhẹ nhàng nói một câu: “Đến rồi!”
Một câu này cực nhỏ, trong đêm đầy gió không truyền đi xa lắm, nhưng Đoan Mộc Thần vẫn dừng bước lại, người bên cạnh tức thì yên tĩnh lại không một tiếng động, nhào người vọt vào rừng cây bên cạnh.
Gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy, trong ánh trăng càng thêm âm lãnh, bốn phía yên tĩnh không chút tiếng động, Đoan Mộc Thần xoay người, không biết nhìn bao lâu, dưới ánh trăng rốt cục nhìn thấy xa xa có một người phá không mà đến, nhìn như quỷ mị.
Cánh tay đỡ hai chân nàng đột nhiên căng thẳng, chỉ mới nhìn thân hình người nọ, mà Thần công tử đã lập tức khơi dậy toàn bộ tinh thần.
Trực giác võ giả nói cho hắn, người đối diện, tuyệt đối là cao thủ!
Đoan Mộc Điềm buộc chặt cánh tay vòng trên cổ hắn, ghé vào tai hắn nhẹ gióng nói một câu, hắn gật gật đầu, vẫn như cũ nhìn bóng người không ngừng tới gần kia, chỉ không hiểu sao hơi nghiêng người.
Thân ảnh kia rốt cuộc tới gần, có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương, y bỗng nhiên dừng chân, nhìn hai người trước mặt kinh ngạc “ô” một tiếng.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao một đường đuổi theo hai chú cháu ta?” Đoan Mộc Thần nhìn chằm chằm hắn, chất vấn.
Dưới ánh trăng, có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt người đối diện.
Đây là một nam nhân thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to, khuôn mặt ngoài ý muốn lại có nét ôn hòa, đúng vậy, chính là ôn hòa. Nhưng phần ôn hòa này lại bị một đôi mắt âm lãnh của y phá hỏng đến hầu như không còn.
Ánh mắt này nên hình dung như thế nào đây?
Quỷ khí dày đặc, u lãnh hung tàn, dưới ánh trăng tựa hồ tản ra ánh sáng lạnh lẽo, như sói… Không, mặc dù sói hoang là loài hung tợn nhất, nhưng nếu bị ánh mắt này của y nhìn chăm chú, e là đều sẽ hoảng sợ chạy trối chết.
Đôi mắt của y rất dài rất dài, tà tà kéo dài chếch về phía hai bên thái dương, giống như ở trên mặt y dùng dao khắc hai đường chéo, nhìn như vậy, liền làm cho người ta cảm thấy rét run từng đợt, giống như bị thứ quỷ mị nào đó dõi theo. (TNN: hix tưởng tượng cái mắt này mà rùng cả mình T___T)
Đoan Mộc Điềm nhìn ánh mắt này thật lâu, như thế nào cũng cảm thấy quen thuộc, dường như đã từng gặp qua hay nghe nói qua ở đâu đó, mãi cho đến khi trong mắt y chợt xẹt qua một tia sáng xanh, thì nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, đây không phải là hồ ly mắt xanh trong truyền thuyết sao?
Nghe nói người có đôi mắt dài hẹp như vậy bẩm sinh hung tàn lãnh khốc, lại giảo hoạt hơn cả hồ ly, vô tình vô nghĩa tâm ngoan thủ lạt, thậm chí là điên cuồng giết người mất hết nhân tính.
Nàng trước kia luôn không tin lời đồn như vậy, chỉ cảm thấy đó nhất định là do mọi người không chấp nhận một đôi mắt không giống người thường, nên khoa trương nói thậm chí là thần thánh hóa, giống như đôi mắt màu tím của Quân Tu Nhiễm, khiến cho hắn bị thế nhân nghĩ là yêu ma chuyển thế, kì thật ở trong mắt Đoan Mộc Điềm, đó chẳng qua chỉ là bộ dáng khác với người thường mà thôi.
Làm sao có thể bởi vì một đôi mắt liền nhận định bản tính của một người, thậm chí hoang đường tới mức nói hắn là yêu ma chuyển thế gì gì đó?
Nhưng giờ phút này nhìn đến người nọ, thấy được đôi mắt nàng chỉ nghe qua trong truyền thuyết này, nàng bỗng nhiên có chút tin tưởng lời phỏng đoán đối với chủ nhân của đôi mắt này.
Hung tàn lãnh khốc, điên cuồng, mất sạch nhân tính!
Nếu không phải như thế, y làm sao có thể làm ra được loại chuyện này?
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh lục, ống tay áo rộng thùng thính, dưới ánh trăng nhìn sao cũng giống màu đen, tay áo rộng theo gió đung đưa, xếp thành từng nếp, mơ hồ có một mùi hương truyền tới.
Đoan Mộc Điềm chợt nâng tay, bưng kín miệng mũi Thần công tử.
Người đối diện cũng đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía nàng.
Đoan Mộc Thần lại nghiêng người, gỡ bàn tay đang bịt kín miệng mũi mình ra, nói: “Cháu gái ngoan, yên tâm, chẳng qua chỉ là mông hãn dược (thuốc mê) bình thường mà thôi.”
Mông hãn dược? Mệt cho thúc còn có thể nghĩ ra cái tên này!
Trong mắt người nọ hiện lên tia sáng lành lạnh, làm cho người ta bất giác lạnh lẽo trong lòng. Y nhìn Đoan Mộc Thần, cũng không trả lời vấn đề kia, mà hỏi ngược lại: “Hai người khác đâu?”
“Hai người khác nào?” Đoan Mộc Thần nhíu mày, vẻ mặt vô tội, nói, “Nơi này cũng chỉ có hai chú cháu ta, làm sao có thêm hai người nữa? Chẳng lẽ là cô hồn dã quỷ? Cháu gái ta nhát gan, người đừng có dọa nàng.”
Y bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười âm kiệt, như một trận gió kì dị nổi lên trong đất bằng, lao thẳng về phía người đối diện.
Sau đó, tiếng cười chợt ngừng, y ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần, nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, không giống như người trong núi rừng hoang dã này, ngươi là người phương nào? Đến đây làm gì?”
Hai mắt Thần công tử đảo qua trên người y một vòng, bỗng nhiên nghiêm mặt, khóe miệng cong lên, hơi nâng cằm kiêu căng nói: “Bản công tử vì sao phải nói cho ngươi biết? Ngươi có tư cách này sao?”
Trước mặt người khác, Thần công tử vẫn luôn nhảy nhót tung tăng, chưa từng kiêu ngạo, bình dị gần gũi, thậm chí là không mặt không da, đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Điềm nhìn thấy tiểu thúc bày ra tư thế quý công tử, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt kiêu căng, rõ ràng lại là một loại phong cách khác.
Đoan Mộc Điềm nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt không khỏi lóe lóe.
Mà hồ ly mắt xanh đối diện thấy vậy, hàn quang trong mắt nhất thời đại thịnh, sát khí hung tợn lao thẳng tới, lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi là ai, động vào người không nên động, mạng nhỏ cũng sẽ không còn là của ngươi.”
“A, vậy bản công tử càng muốn nhìn, xem ngươi làm sao lấy được mạng của bản công tử!”
“Muốn chết? Ngươi cho là trên đời này có chuyện đơn giản như vậy sao?”
“Thì ra ngươi muốn đem bản công tử xích lại trong sơn động, giãy dụa giữa sự sống cái chết, bị nơi đen tối và huyết tinh tra tấn. Ngươi cho là bản công tử cũng là đứa nhỏ bảy tuổi sao? Có phải ngươi cho rằng, ngay cả tam điện hạ của Đại Viêm ta cũng bị người tra tấn, nên ngươi thực sự có thể tra tấn bất kì kẻ nào sao?”
Thời điểm nói xong câu cuối cùng, trên người Đoan Mộc Thần chợt bộc phát ra sát khí cực kì sắc bén, luồng khí tức này tựa như đã nghẹn trong lòng hắn hồi lâu, bây giờ mới tìm được cơ hội bùng nổ, vừa bùng nổ, liền không thể vãn hồi.
Hồ ly mắt xanh đối diện với sát khí sắc bén như vậy, rốt cuộc thay đổi sắc mặt, ánh mắt y lóe lên hàn quang, trầm trọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi chỉ cần biết rằng hoàng tử điện hạ của Đại Viêm ta là thân phận bậc nào tôn quý, cho dù hắn thực sự là yêu ma chuyển thế gì đó, thì một kẻ đê tiện như ngươi cũng không được phép tùy tiện vũ nhục khi dễ!”
Hắn nhẹ nhàng thả lỏng tay, buông Đoan Mộc Điềm trên lưng xuống, tay vòng qua hông một chút, liền rút ra một thanh nhuyễn kiếm lóe sáng hàn quang.
Nhuyễn kiếm này hình dáng cũng kỳ lạ, không trơn nhẵn giống nhuyễn kiếm bình thường, mà tựa như có hoa văn gì đó bên trên, hơn nữa còn màu đen.
Thời điểm hồ ly mắt xanh nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thần, trong mắt chợt lóe sáng nói: “Ngươi là Đoan Mộc Thần?”
Trong giọng nói, dường như có vài phần kinh sợ cẩn trọng.
Thần công tử lập tức liền vui sướng, vẻ kiêu căng không còn, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ, ngả ngớn nhướng mày nói: “Không nghĩ tới bản công tử nổi danh như vậy, ngay cả kẻ ti tiện chuyên lánh một bên vụng trộm bắt cóc tra tấn trẻ con như ngươi cũng biết bản công tử!”
Nhận ra Đoan Mộc Thần, hồ ly mắt xanh lập tức có vài phần muốn rút lui, ngay cả bị nói như vậy cũng chỉ chợt lóe qua phẫn nộ.
Bởi vì y vô cùng rõ ràng người trước mắt này không phải là tiểu nhân vật râu ria, cũng không phải quý tử bị nhiều người oán hận chán ghét, thậm chí ngay cả mẹ ruột cũng bài xích hận không thể khiến hắn biến mất như Quân Tu Nhiễm.
Người này phân lượng quá nặng, nếu y thực sự dám đụng vào hắn, thì không nói tới Đức phi, cho dù được hoàng thượng che chở, chỉ sợ cũng sẽ bị đuổi giết ngàn dặm, loạn đao phanh thây!
Cho nên y nói: “Nể mặt ngươi là công tử của Đoan Mộc gia, chỉ cần ngươi giao trả người, việc này sẽ coi như chưa từng phát sinh, nói cách khác….ngươi nên rõ ràng, ngươi không phải là đối thủ của ta!”
Đoan Mộc Thần nghe vậy quơ quơ nhuyễn kiếm trong tay, cười nhẹ nói: “Ngươi đây là muốn làm cho liệt tổ liệt tông của Đoan Mộc gia đều từ âm tào địa phủ xông lên quần ẩu bản công tử sao?”
/65
|