Tôi đang ở nhà sách, cùng với con My. Lý do ở đây của tôi chính là: Mua quà sinh nhật cho Nhật Minh. Sau khi được Như “khai sáng” đầu óc, tôi quyết định vào hiệu sách và lượm đồ dùng tặng cậu ấy. May mắn làm sao, tôi kéo được con My đi cùng cho đỡ “lẻ loi”. Trong cuộc đời học sinh của tôi, chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi làm việc này: đi mua quà tặng người mình thích. Năm lớp 7, tôi và thằng Vũ ngồi cạnh nhau. Dĩ nhiên lúc đó tôi đã thích nó rồi, có điều chẳng ai biết điều đó. Sinh nhật nó, Vũ mặt dày chìa tay ra xin quà của nó. Tôi bật cười.
-Mua cho tao cái này đi! Khăn ống ý! – nó chỉ chỉ vào màn hình điện thoại rồi nói với tôi. Thằng Vũ là một người thích ăn diện, vẻ ngoài đối với nó rất quan trọng. =.=
Tôi đồng ý. Tôi đủ tiền, nhưng chẳng thể tự đi lại để mua quà cho nó. Điều này làm tôi hết sức phiền não. Nhưng không đi thì không thể mua được, mà sinh nhật nó thì sắp đến gần. Vậy là “lòng đau như cắt, nước mắt đầm đĩa”, tôi đưa tiền cho nó:
-Xin lỗi, tao không mua được. Mày tự mua đi!
Đưa tiền để mua quà sinh nhật thì quả có hơi… Tôi không thích điều này, nhưng chẳng biết làm cách nào. Tôi sợ nó nghĩ không hay về tôi. Tôi không biết nó nghĩ gì, nhưng Vũ vẫn nhận tiền tôi đưa. Hai năm sau, tức là bây giờ, tôi vẫn chưa hỏi nó lúc đó đã mua gì.
Nói một cách công bằng, thì Nhật Minh là người đầu tiên mà tôi thích khiến tôi phải lọ mọ suy nghĩ và mua quà cho nó. Tôi đã bỏ hai tiết Anh phụ đạo ở lớp để đi mua quà cho nó. Là trốn học, trốn học đấy =.=
Trong hiệu sách
-Oppa, anh xem cái này này! Dễ thương không?
My vừa cầm bức tượng nhỏ hươ hươ trước mặt tôi. Tôi quay lại nhìn. Đó là hình của một bé trai và một bé gái. Hai đứa bé cầm hai nửa trái tim ghép lại, dưới chân cô bé còn có một con mèo nằm ngủ. Màu sắc tươi mới, quả thực rất dễ thương. Trên mặt hai đứa bé, nụ cười ngây ngô của trẻ thơ vẫn như hiện lên. Có điều…
-Tao không nghĩ nó thích cái này @
-Mua cho tao cái này đi! Khăn ống ý! – nó chỉ chỉ vào màn hình điện thoại rồi nói với tôi. Thằng Vũ là một người thích ăn diện, vẻ ngoài đối với nó rất quan trọng. =.=
Tôi đồng ý. Tôi đủ tiền, nhưng chẳng thể tự đi lại để mua quà cho nó. Điều này làm tôi hết sức phiền não. Nhưng không đi thì không thể mua được, mà sinh nhật nó thì sắp đến gần. Vậy là “lòng đau như cắt, nước mắt đầm đĩa”, tôi đưa tiền cho nó:
-Xin lỗi, tao không mua được. Mày tự mua đi!
Đưa tiền để mua quà sinh nhật thì quả có hơi… Tôi không thích điều này, nhưng chẳng biết làm cách nào. Tôi sợ nó nghĩ không hay về tôi. Tôi không biết nó nghĩ gì, nhưng Vũ vẫn nhận tiền tôi đưa. Hai năm sau, tức là bây giờ, tôi vẫn chưa hỏi nó lúc đó đã mua gì.
Nói một cách công bằng, thì Nhật Minh là người đầu tiên mà tôi thích khiến tôi phải lọ mọ suy nghĩ và mua quà cho nó. Tôi đã bỏ hai tiết Anh phụ đạo ở lớp để đi mua quà cho nó. Là trốn học, trốn học đấy =.=
Trong hiệu sách
-Oppa, anh xem cái này này! Dễ thương không?
My vừa cầm bức tượng nhỏ hươ hươ trước mặt tôi. Tôi quay lại nhìn. Đó là hình của một bé trai và một bé gái. Hai đứa bé cầm hai nửa trái tim ghép lại, dưới chân cô bé còn có một con mèo nằm ngủ. Màu sắc tươi mới, quả thực rất dễ thương. Trên mặt hai đứa bé, nụ cười ngây ngô của trẻ thơ vẫn như hiện lên. Có điều…
-Tao không nghĩ nó thích cái này @
/46
|