Hôm nay tôi vừa thi xong môn Lý, môn cuối cùng của học kỳ I. Cô giáo tôi nói cửa ải đầu tiên của lớp 9 chính là kỳ thi học kỳ I. Thật lạ, ngày này một tuần trước, tôi thi xong hai môn đầu tiên mà cảng mô cuối cùng mà chẳng có tí cảm xúc gì, chỉ thấy lòng buồn man mác… Các bạn chớ hiểu lầm. Chả là đêm qua tôi thức khuya đến 2h hơn xem anime Hakuoki. Tôi thích những samurai của Nhật Bản. Bộ phim kể về Shinsengumi – một tập đoàn samurai lớn mạnh nhất hoạt động dưới thời Mạc Phủ. Bối cảnh là chiến tranh khói lử
Sáng nay tôi đến lớp sớm, đến trước cả con My và thằng Hoàng (vì mọi khi tôi hay đến sau hai đứa nó). Kể cũng trùng hợp, tôi vừa đặt balo xuống, quay đi quay lại đi thấy hai đứa nó cùng vào lớp. Thằng Hoàng đội cái mũ len, bị mọi người trêu là bắt chước Wanbi Tuấn Anh khiến nó tức điên. Con My nhìn thấy tôi thì hớn hở kêu “Oppa”. Chuyện thường tình ở huyện J
Giờ truy bài, tôi đang phân vân vì không biết nên ôn Tin bây giờ không, vì hôm qua mới có đề cương, còn sang tháng đã thi nghề rồi. Chậc, thi học kỳ xong cũng chẳng rảnh hơi. Nào là tuần sau thi học sinh giỏi, nghỉ tết Dương lịch xong thì thi nghề, vèo một cái lại thi học kỳ 2. Đáng ra tôi đã có thể rảnh rỗi ngồi tán chuyện đầu giờ, nhưng với tình hình này thì điều đó là không thể. Càng tệ hơn khi cô giáo tôi bước vào lớp và nhìn thấy cảnh đó.
Về chỗ, thấy thằng – lớp trưởng, cũng là đứa ngồi bên cạnh tôi đang ngồi cắm đầu làm bài tập Hóa. Nó với thằng Lê Hiếu ngồi trên tôi cũng là hai đứa cốt cán trong đội tuyển thi HSG Hóa của trường mà. Chắc tranh thủ sau kỳ thi làm bài ôn, tuần sau thi rồi. Nghĩ lại tuyển Văn của mình thì… tôi thấy mình thật nhàn nhã -_-
Các tiết sau, tôi lần lượt biết điểm thi các môn của mình. Các môn phụ khỏi nói, riêng cái này tôi quá tự tin. Nhưng điểm thi hai môn chính là Toán & Văn thì cũng không thể gọi là cao, nhưng nó đúng như những gì tôi đoán. Tôi biết mình làm đến đâu nên có thể nhận điểm nào. Điểm 6 thi học kỳ thật chẳng có gì đẹp đẽ, nên tôi đã lên khiếu nại, rốt cục được lên 7.25. Tinh thần sa sút của tôi lại lên cao J Còn nữa, điểm của mấy đứa bạn tôi, trong đó có thằng Hoàng, rất cao. Mặc dù tôi biết nó học giỏi từ lâu, cái này ai cũng biết, nhưng mà cả điểm Văn và Toán đều cao nhất lớp, điểm Toán còn cao nhất khối. Nó là đứa duy nhất được điểm 10 Toán trọn vẹn của cả khối. Đúng là đáng tự hào!
-May quá, thằng Hoàng được 10! Không có thằng Tiến lớp C mà được thì nhục đ’ thể tả!
Nam bên cạnh tôi nói, gật gù xem bài của mình. Đúng thật, thế này cảm giác lớp mình thật giỏi, thật xứng với danh lớp chọn, mặc dù chả phải do mình điểm cao J Bù lại, lớp C có hai điểm 9 Văn, trong khi cao nhất lớp tôi là 8.5. Nhưng cô nói điểm trung bình của cả lớp tôi vẫn cao nhất khối. Những lúc như vậy, thật tự hào, tự hào làm sao! Tôi nghĩ, có lẽ thằng Hoàng là đứa duy nhất trong mấy năm gần đấy được điểm tuyệt đối bài thi học kỳ do đề của quận giao. -Chỉ cần thêm 0.25 nữa là đỗ Văn An, tại sao, tại sao cô không tính thêm điểm cho câu cuối của tao, tao làm được một nửa rồi mà?
Nam ôm mặt rầu rĩ, thở lên thở xuống, đau lòng nhìn bài kiểm tra toán trong tay.
Lê Hiếu, tôi hay gọi thằng này là Bốp, học rất giỏi các môn tự nhiên, quay xuống nhìn nói: “Câu đấy có nửa điểm mà mày còn muốn 0.25, phải tìm được ít nhất một nghiệm đã”
Tôi vô cùng thông cảm cho thằng Nam, Văn thì mất 1 điểm vì gạch toàn bộ phần đúng đã viết, rồi chữa lợn lành thành lợn què, Toán thì thiếu thời gian làm bài, mặc dù biết làm. Còn gì tiếc nuối hơn thế?
Mỗi bài kiểm tra chúng tôi làm đều có thể trở thành mục tiêu tạm thời để xác định nguyện vọng thi cấp 3. Vì vậy, khi có kết quả, chúng tôi đều lôi máy tính ra bấm thử xem mình có thể đỗ trường nào với điểm số như này.
Giờ Sinh, chúng tôi được ngồi chơi vì đã học hết bài trong chương trình học kỳ I. Tôi xuống bàn cuối ngồi với thằng Hoàng. Thằng Hoàng lúc nào cũng cắm đầu không thì làm Toán thì cũng ôn Văn. Tóm lại là chăm chỉ hơn tôi gấp ngàn lần. Nhiều lúc cũng suy nghĩ, nó học nhiều hơn tôi, đương nhiên kết quả sẽ tốt hơn tôi. Nhưng tôi không thấy có gì quá nghiêm trọng, nhiều lúc vẫn nói với nó: “Học nhiều dễ ngu đi, cũng chưa chắc giúp ích cho đời” Tùy vào hoàn cảnh, chứ tôi biết lối nghĩ của tôi rất tích cực.
-Mày vào tuyển Toán rồi nhở?
-Ờ!
Thằng Công Hiếu với con My không biết từ đâu lòi ra, chạy xuống chỗ chúng tôi. Con My mở giọng than trời đất:
-Trời ơi, 20 câu Sử, mỗi câu 2-3 trang, tuần sau thi rồi, tao phải học thế nào đây? – Tiện thể nói luôn, tôi tuyển Văn, Hoàng tuyển Toán, Công Hiếu tuyển Lý, My tuyển Sử.
Sau đó chúng tôi bắt đầu khoe thành tích xem đứa nào phải học hành gian nan nhất. Tôi không thèm để ý, đương nhiên vì tôi thấy tuyển Văn của tôi rất nhàn. Ngoài việc khổ sở một chút lúc làm bài tập về nhà, còn đâu cũng chỉ có đúng một lần kiểm tra khảo sát, trong khi các đội tuyển khác phải làm rất nhiều bài kiểm tra. Thằng Hoàng,, hay Bốp đều luôn cắm đầu làm bài tập đội tuyển trong giờ học. Thằng Công Hiếu bỏ hết cả Văn Toán chỉ để làm Lý, bài tập Lý của nó còn nhiều hơn bài tập trên lớp cộng lại.
-Tuyển Văn nhàn nhất (chắc do cách học của bọn tôi khác nhau), tao hay đọc nhiều chứ không phải như bọn mày. – Tôi nói
Thằng Hoàng đáp: “Đọc nhiều chỉ có tốt cho nghị luận xã hội thôi, nhưng mà văn học thì…” Ý nó là tôi vẫn nên ôn tập văn trên lớp cho tốt.
Tôi nói: “Thì nghị luận xã hội 14 điểm, văn học 6 điểm mà”
Hoàng đáp: “Thật á, tao tưởng…”
Hình như tôi nói ngược, phải là nghị luận xã hội 6 điểm, văn học 14 điểm.
Con My nói: “Đâu, oppa anh nhầm rồi!”
Cả lũ sững người, đơ lâm sàng toàn tập.
Một lúc sau, tôi nói: “Hình như tao nhầm thật, nói ngược rồi:v “
“…”
Thằng Hoàng hỏi tôi: “Mày không ôn gì à? “
Đúng là tôi đang cặm cụi vẽ tranh vào vở nháp nó, ngẩng đầu trả lời: “Không, tao lười!”
Hoàng: “Mày học thế thì… “
Ý nó là tôi không chăm học, sao có thể đạt kết quả tốt!
Tôi không để ý, phang cho một câu:
-Học ít thôi, học nhiều chưa chắc đã có ích cho đời đâu.
Nó nói thế, đương nhiên khiến tôi suy nghĩ. Thực ra ai cũng có những cách làm của riêng mình. Tư duy nhìn nhận của mỗi người sẽ khác nhau. Dĩ nhiên chăm học là tốt, nhưng tôi không thích, không làm được. Tôi không chăm như nó. Học như thế nào thi thế ấy, kết quả phụ thuộc vào quá trình. Cái này tôi biết. Với khả năng của tôi, đỗ trường top 1 quả là vượt quá khả năng. Nhưng tôi chưa quan tâm đến điều này. Đối với tôi còn quá sớm. Có thể cô giáo tôi nói bây giờ nên xem lại cách học, nói với chúng tôi rằng đừng hối hận khi quá muộn. Nhưng tôi rất tỉnh táo để biết mình làm được gì.
Chuyện dừng lại ở đó khi cô giáo tôi bước vào và trả bài kiểm tra Toán.
Tiết sau, có chết tôi cũng không ngờ hôm nay mình phải xõa tóc. Tóc tôi rất dài, đó cũng là niềm tự hào duy nhất của tôi về ngoại hình. Từ rất lâu rồi, bao nhiêu đứa trong lớp nhăm nhe giật dây buộc tóc của tôi, mục đích chính là muốn nhìn tôi xõa tóc. Mấy lần trước tôi vẫn ứng phó được. Không ngờ hôm nay phải bỏ cả tay đang nắm tóc cho khỏi xõa ra, hai tay xông vào đánh cho thằng Nghĩa – thủ phạm giật dây một trận. Cái giây phút nó vừa bị tôi đánh, vừa nhăn răng cười hét lớn: “Oppa xõa tóc này bọn mày ơi!”, cả lớp ồ lên một tiếng rồi hò hét. Tôi có thể thấy bao nhiêu đứa xông vào chụp ảnh cái lúc tôi xõa tóc. Haizz, thế này thì… khó nói quá. Tôi chỉ thích xõa tóc ở nhà, sao mấy đứa này lại cứng đầu thế nhở?
Con Phương, đồng chí hay cùng chung chí hướng đọc sách với tôi, nói: “Mày xõa tóc xinh hơn mà!”
Tôi chỉ biết cười trừ nhìn nó. Chưa ai khen tôi xinh, mà cũng chẳng xấu, được cái giống con trai thì có thừa.
Cuối giờ, tôi ôm mặt đi sau thằng Hoàng ra về, thở dài:
-Hôm nay thiệt hại quá to lớn,mất cả vốn lẫn lãi.
Thằng Hoàng: “Wtf?”
Nó không cần hiểu thì hơn, dù sao tôi cũng lười giải thích.
Sáng nay tôi đến lớp sớm, đến trước cả con My và thằng Hoàng (vì mọi khi tôi hay đến sau hai đứa nó). Kể cũng trùng hợp, tôi vừa đặt balo xuống, quay đi quay lại đi thấy hai đứa nó cùng vào lớp. Thằng Hoàng đội cái mũ len, bị mọi người trêu là bắt chước Wanbi Tuấn Anh khiến nó tức điên. Con My nhìn thấy tôi thì hớn hở kêu “Oppa”. Chuyện thường tình ở huyện J
Giờ truy bài, tôi đang phân vân vì không biết nên ôn Tin bây giờ không, vì hôm qua mới có đề cương, còn sang tháng đã thi nghề rồi. Chậc, thi học kỳ xong cũng chẳng rảnh hơi. Nào là tuần sau thi học sinh giỏi, nghỉ tết Dương lịch xong thì thi nghề, vèo một cái lại thi học kỳ 2. Đáng ra tôi đã có thể rảnh rỗi ngồi tán chuyện đầu giờ, nhưng với tình hình này thì điều đó là không thể. Càng tệ hơn khi cô giáo tôi bước vào lớp và nhìn thấy cảnh đó.
Về chỗ, thấy thằng – lớp trưởng, cũng là đứa ngồi bên cạnh tôi đang ngồi cắm đầu làm bài tập Hóa. Nó với thằng Lê Hiếu ngồi trên tôi cũng là hai đứa cốt cán trong đội tuyển thi HSG Hóa của trường mà. Chắc tranh thủ sau kỳ thi làm bài ôn, tuần sau thi rồi. Nghĩ lại tuyển Văn của mình thì… tôi thấy mình thật nhàn nhã -_-
Các tiết sau, tôi lần lượt biết điểm thi các môn của mình. Các môn phụ khỏi nói, riêng cái này tôi quá tự tin. Nhưng điểm thi hai môn chính là Toán & Văn thì cũng không thể gọi là cao, nhưng nó đúng như những gì tôi đoán. Tôi biết mình làm đến đâu nên có thể nhận điểm nào. Điểm 6 thi học kỳ thật chẳng có gì đẹp đẽ, nên tôi đã lên khiếu nại, rốt cục được lên 7.25. Tinh thần sa sút của tôi lại lên cao J Còn nữa, điểm của mấy đứa bạn tôi, trong đó có thằng Hoàng, rất cao. Mặc dù tôi biết nó học giỏi từ lâu, cái này ai cũng biết, nhưng mà cả điểm Văn và Toán đều cao nhất lớp, điểm Toán còn cao nhất khối. Nó là đứa duy nhất được điểm 10 Toán trọn vẹn của cả khối. Đúng là đáng tự hào!
-May quá, thằng Hoàng được 10! Không có thằng Tiến lớp C mà được thì nhục đ’ thể tả!
Nam bên cạnh tôi nói, gật gù xem bài của mình. Đúng thật, thế này cảm giác lớp mình thật giỏi, thật xứng với danh lớp chọn, mặc dù chả phải do mình điểm cao J Bù lại, lớp C có hai điểm 9 Văn, trong khi cao nhất lớp tôi là 8.5. Nhưng cô nói điểm trung bình của cả lớp tôi vẫn cao nhất khối. Những lúc như vậy, thật tự hào, tự hào làm sao! Tôi nghĩ, có lẽ thằng Hoàng là đứa duy nhất trong mấy năm gần đấy được điểm tuyệt đối bài thi học kỳ do đề của quận giao. -Chỉ cần thêm 0.25 nữa là đỗ Văn An, tại sao, tại sao cô không tính thêm điểm cho câu cuối của tao, tao làm được một nửa rồi mà?
Nam ôm mặt rầu rĩ, thở lên thở xuống, đau lòng nhìn bài kiểm tra toán trong tay.
Lê Hiếu, tôi hay gọi thằng này là Bốp, học rất giỏi các môn tự nhiên, quay xuống nhìn nói: “Câu đấy có nửa điểm mà mày còn muốn 0.25, phải tìm được ít nhất một nghiệm đã”
Tôi vô cùng thông cảm cho thằng Nam, Văn thì mất 1 điểm vì gạch toàn bộ phần đúng đã viết, rồi chữa lợn lành thành lợn què, Toán thì thiếu thời gian làm bài, mặc dù biết làm. Còn gì tiếc nuối hơn thế?
Mỗi bài kiểm tra chúng tôi làm đều có thể trở thành mục tiêu tạm thời để xác định nguyện vọng thi cấp 3. Vì vậy, khi có kết quả, chúng tôi đều lôi máy tính ra bấm thử xem mình có thể đỗ trường nào với điểm số như này.
Giờ Sinh, chúng tôi được ngồi chơi vì đã học hết bài trong chương trình học kỳ I. Tôi xuống bàn cuối ngồi với thằng Hoàng. Thằng Hoàng lúc nào cũng cắm đầu không thì làm Toán thì cũng ôn Văn. Tóm lại là chăm chỉ hơn tôi gấp ngàn lần. Nhiều lúc cũng suy nghĩ, nó học nhiều hơn tôi, đương nhiên kết quả sẽ tốt hơn tôi. Nhưng tôi không thấy có gì quá nghiêm trọng, nhiều lúc vẫn nói với nó: “Học nhiều dễ ngu đi, cũng chưa chắc giúp ích cho đời” Tùy vào hoàn cảnh, chứ tôi biết lối nghĩ của tôi rất tích cực.
-Mày vào tuyển Toán rồi nhở?
-Ờ!
Thằng Công Hiếu với con My không biết từ đâu lòi ra, chạy xuống chỗ chúng tôi. Con My mở giọng than trời đất:
-Trời ơi, 20 câu Sử, mỗi câu 2-3 trang, tuần sau thi rồi, tao phải học thế nào đây? – Tiện thể nói luôn, tôi tuyển Văn, Hoàng tuyển Toán, Công Hiếu tuyển Lý, My tuyển Sử.
Sau đó chúng tôi bắt đầu khoe thành tích xem đứa nào phải học hành gian nan nhất. Tôi không thèm để ý, đương nhiên vì tôi thấy tuyển Văn của tôi rất nhàn. Ngoài việc khổ sở một chút lúc làm bài tập về nhà, còn đâu cũng chỉ có đúng một lần kiểm tra khảo sát, trong khi các đội tuyển khác phải làm rất nhiều bài kiểm tra. Thằng Hoàng,, hay Bốp đều luôn cắm đầu làm bài tập đội tuyển trong giờ học. Thằng Công Hiếu bỏ hết cả Văn Toán chỉ để làm Lý, bài tập Lý của nó còn nhiều hơn bài tập trên lớp cộng lại.
-Tuyển Văn nhàn nhất (chắc do cách học của bọn tôi khác nhau), tao hay đọc nhiều chứ không phải như bọn mày. – Tôi nói
Thằng Hoàng đáp: “Đọc nhiều chỉ có tốt cho nghị luận xã hội thôi, nhưng mà văn học thì…” Ý nó là tôi vẫn nên ôn tập văn trên lớp cho tốt.
Tôi nói: “Thì nghị luận xã hội 14 điểm, văn học 6 điểm mà”
Hoàng đáp: “Thật á, tao tưởng…”
Hình như tôi nói ngược, phải là nghị luận xã hội 6 điểm, văn học 14 điểm.
Con My nói: “Đâu, oppa anh nhầm rồi!”
Cả lũ sững người, đơ lâm sàng toàn tập.
Một lúc sau, tôi nói: “Hình như tao nhầm thật, nói ngược rồi:v “
“…”
Thằng Hoàng hỏi tôi: “Mày không ôn gì à? “
Đúng là tôi đang cặm cụi vẽ tranh vào vở nháp nó, ngẩng đầu trả lời: “Không, tao lười!”
Hoàng: “Mày học thế thì… “
Ý nó là tôi không chăm học, sao có thể đạt kết quả tốt!
Tôi không để ý, phang cho một câu:
-Học ít thôi, học nhiều chưa chắc đã có ích cho đời đâu.
Nó nói thế, đương nhiên khiến tôi suy nghĩ. Thực ra ai cũng có những cách làm của riêng mình. Tư duy nhìn nhận của mỗi người sẽ khác nhau. Dĩ nhiên chăm học là tốt, nhưng tôi không thích, không làm được. Tôi không chăm như nó. Học như thế nào thi thế ấy, kết quả phụ thuộc vào quá trình. Cái này tôi biết. Với khả năng của tôi, đỗ trường top 1 quả là vượt quá khả năng. Nhưng tôi chưa quan tâm đến điều này. Đối với tôi còn quá sớm. Có thể cô giáo tôi nói bây giờ nên xem lại cách học, nói với chúng tôi rằng đừng hối hận khi quá muộn. Nhưng tôi rất tỉnh táo để biết mình làm được gì.
Chuyện dừng lại ở đó khi cô giáo tôi bước vào và trả bài kiểm tra Toán.
Tiết sau, có chết tôi cũng không ngờ hôm nay mình phải xõa tóc. Tóc tôi rất dài, đó cũng là niềm tự hào duy nhất của tôi về ngoại hình. Từ rất lâu rồi, bao nhiêu đứa trong lớp nhăm nhe giật dây buộc tóc của tôi, mục đích chính là muốn nhìn tôi xõa tóc. Mấy lần trước tôi vẫn ứng phó được. Không ngờ hôm nay phải bỏ cả tay đang nắm tóc cho khỏi xõa ra, hai tay xông vào đánh cho thằng Nghĩa – thủ phạm giật dây một trận. Cái giây phút nó vừa bị tôi đánh, vừa nhăn răng cười hét lớn: “Oppa xõa tóc này bọn mày ơi!”, cả lớp ồ lên một tiếng rồi hò hét. Tôi có thể thấy bao nhiêu đứa xông vào chụp ảnh cái lúc tôi xõa tóc. Haizz, thế này thì… khó nói quá. Tôi chỉ thích xõa tóc ở nhà, sao mấy đứa này lại cứng đầu thế nhở?
Con Phương, đồng chí hay cùng chung chí hướng đọc sách với tôi, nói: “Mày xõa tóc xinh hơn mà!”
Tôi chỉ biết cười trừ nhìn nó. Chưa ai khen tôi xinh, mà cũng chẳng xấu, được cái giống con trai thì có thừa.
Cuối giờ, tôi ôm mặt đi sau thằng Hoàng ra về, thở dài:
-Hôm nay thiệt hại quá to lớn,mất cả vốn lẫn lãi.
Thằng Hoàng: “Wtf?”
Nó không cần hiểu thì hơn, dù sao tôi cũng lười giải thích.
/46
|