“Quay đi quay lại đã tới 6h, SungAh à, tối nay chúng ta lại tới nhà hàng lần trước ăn đi!”
“Được được, mình cũng đã lâu không tới đó, chúng ta đi thôi!” nữ nhân viên tên gọi Sung Ah cùng một nữ nhân viên khác, hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Trong văn phòng chủ tịch, Yunho liếc nhìn đồng hổ trên cổ tay, nhu nhu huyệt Thái Dương đau nhức, ánh mắt dời khỏi màn hình máy tính, một tay chống trán đặt trên bàn làm việc.
“Aiz nha, xem ra Jung chủ tịch của chúng ta đã mệt mỏi a, sao hyung còn chưa tan tầm, lại định tăng ca à?” ngẩng đầu, một nam nhân thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn lãng khoanh tay tựa người vào cạnh cửa, mỉm cười.
“A, Changmin à… đã đến thì cùng đi thôi, hyung mời em ăn cơm.” Đối Changmin cười cười, đứng dậy cầm lấy áo vest treo trên mắc áo đi ra ngoài.
“Yunho hyung, gần đây công việc nhiều quá à.” Nhấp chút rượu, Changmin chậm rãi nói.
“Ừ, em cũng biết công ty gần đây đang lên kế hoạch thiết kế cho siêu thị SQ, đoạn thời gian này rất nhiều việc.” Yunho thở dài có chút bất đắc dĩ.
“Ừm… hyung này, em biết một nơi có thể xả một chút…” Changmin lặng lẽ híp hai mắt lớn nhỏ, hé ra một cái danh thiếp: “Đây là quán bạn em mở, chúng ta tới đó được giảm 5% nha.”
“Đạo quán TaeKwonDo?”
“Ừm, những người chuyên làm công việc áp lực như hyung, đi tập Taekwondo cũng là một phương thức thả lỏng, xả stress, lại có thể bảo trì vóc dáng.”
“Nghe không tệ, vậy đáo quán đó ở đâu?”
“Đối diện công ty chúng ta thôi, nếu hyung có hứng thú, lát nữa chúng ta có thể qua xem.”
“Được, ăn xong rồi đi.”
Sau khi ăn xong, cũng gần 9h, hai người đi tới đạo quán Taekwondo kia.
“Ô, Changmin, tới rồi à! Đây là…” Thấy Changmin, một nam nhân đeo kính cao hứng đi ra nghênh đón, xem ra chính là bạn mà Changmin đã nhắc tới.
“Đây là anh họ tớ, Jung Yunho, Yunho hyung, đây là bạn em, ông chủ đạo quán này, Lim Dongho, 26 tuổi bằng hyung.” Changmin đứng giữa giới thiệu hai người với nhau.
“Anh Jung, xin chào!” Dongho vươn tay hướng Yunho.
Bắt tay lại, Yunho lịch sự cười nói: “không cần khách khí như vậy, dù sao chúng ta bằng tuổi, gọi tôi là Yunho được rồi.”
“Ha ha, được…vậy Changmin, Yunho, hai người hôm nay tới đây là muốn vui chơi đi.” Dongho đối hai người hữu hảo cười nói.
“Đúng vậy, gần đây công tác mệt mỏi, muốn tới chỗ cậu thả lỏng chút, tập luyện Takwondo giãn gân cốt.” Changmin tò mò hướng Dongho nhìn còn nói: “Nhưng mà, huấn luyện viên nơi này của các cậu thế nào?”
“Cậu yên tâm, huấn luyện viên chỗ chúng tôi đều được đào tạo và kiểm tra chính quy, mỗi người đều là cao thủ đai đen, hơn nữa tất cả đều được tôi tuyển chọn, kinh nghiệm rất phong phú, A…tôi gọi hai người họ tới luôn nha.” Dongho vừa dẫn bọn họ đi thăm đạo quán vừa giới thiệu sơ qua.
“HeeJun, Jaejoong! Qua đây chút!
Không bao lâu, một nam nhân mặc võ phục đai đen chạy tới.
Thấy chỉ có một người, Dongho nhíu mày: “Jaejoong đâu?”
“Cậu ấy đang tắm, nhưng mà em đã gọi cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ ra ngay.” Heejun lên tiếng.
“A, được rồi.” hướng phòng tắm nhìn qua, Dongho xoay người hướng hai người Yunho và Changmin giới thiệu: “Đây là huấn luyện viên Lee Heejun, Taekwondo đai đen tứ đẳng, năm nay 24 tuổi.”
Lúc Dongho giới thiệu được nửa, một nam nhân tóc vàng vội vội vàng vàng chạy tới.
“A, cậu ta tới rồi, đây là huấn luyện viên Kim Jaejoong, Taekwondo đai đen ngũ đẳng, năm nay 26 tuổi.”
“Để hai vị đợi lâu, thật sự xin lỗi.”Jaejoong hướng hai người Yunho, Changmin cúi đầu hối lỗi.
Yunho cúi người nhìn Jaejoong một chút, mái tóc vàng ẩm ướt vì chưa chải mà có chút hỗn độn, có thể là do tắm nước ấm, đôi mắt to tròn ngập hơi nước, hai gò má thanh tú ửng đỏ, trên người cũng không phải mặc võ phục, mà mặc một chiếc áo len màu xám, cùng quần kaki tối màu, nhìn thế nào cũng không giống một huấn luyện viên Taekwondo, mà giống một võ sinh hơn.
“Yunho hyung, huấn luyện viên Jaejoong lợi hại như vậy nhường cho hyung, Lee huấn luyện hướng dẫn em là được rồi.” Changmin cười cười, đối Yunho khoát tay.
Thấy Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong, Dongho cười nói: “Yunho, cậu không cần lo lắng, tuy rằng Jaejoong nhìn có vẻ giống… sinh viên một chút, nhưng cậu ấy đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi và đạt huy chương vàng, cậu ấy rất lợi hại.” Nói xong vỗ vỗ vai Jaejoong.
Yunho lại nhìn cậu, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Jung Yunho, về sau…phiền toái huấn luyện viên Kim chỉ giáo nhiều.” Nói xong còn mỉm cười thân thiện.
“Dạ, về sau chúng ta…cùng nỗ lực.” Bắt tay Yunho, Jaejoong cảm thấy tim đột nhiên đập gia tốc.
“Được được, mình cũng đã lâu không tới đó, chúng ta đi thôi!” nữ nhân viên tên gọi Sung Ah cùng một nữ nhân viên khác, hai người cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Trong văn phòng chủ tịch, Yunho liếc nhìn đồng hổ trên cổ tay, nhu nhu huyệt Thái Dương đau nhức, ánh mắt dời khỏi màn hình máy tính, một tay chống trán đặt trên bàn làm việc.
“Aiz nha, xem ra Jung chủ tịch của chúng ta đã mệt mỏi a, sao hyung còn chưa tan tầm, lại định tăng ca à?” ngẩng đầu, một nam nhân thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn lãng khoanh tay tựa người vào cạnh cửa, mỉm cười.
“A, Changmin à… đã đến thì cùng đi thôi, hyung mời em ăn cơm.” Đối Changmin cười cười, đứng dậy cầm lấy áo vest treo trên mắc áo đi ra ngoài.
“Yunho hyung, gần đây công việc nhiều quá à.” Nhấp chút rượu, Changmin chậm rãi nói.
“Ừ, em cũng biết công ty gần đây đang lên kế hoạch thiết kế cho siêu thị SQ, đoạn thời gian này rất nhiều việc.” Yunho thở dài có chút bất đắc dĩ.
“Ừm… hyung này, em biết một nơi có thể xả một chút…” Changmin lặng lẽ híp hai mắt lớn nhỏ, hé ra một cái danh thiếp: “Đây là quán bạn em mở, chúng ta tới đó được giảm 5% nha.”
“Đạo quán TaeKwonDo?”
“Ừm, những người chuyên làm công việc áp lực như hyung, đi tập Taekwondo cũng là một phương thức thả lỏng, xả stress, lại có thể bảo trì vóc dáng.”
“Nghe không tệ, vậy đáo quán đó ở đâu?”
“Đối diện công ty chúng ta thôi, nếu hyung có hứng thú, lát nữa chúng ta có thể qua xem.”
“Được, ăn xong rồi đi.”
Sau khi ăn xong, cũng gần 9h, hai người đi tới đạo quán Taekwondo kia.
“Ô, Changmin, tới rồi à! Đây là…” Thấy Changmin, một nam nhân đeo kính cao hứng đi ra nghênh đón, xem ra chính là bạn mà Changmin đã nhắc tới.
“Đây là anh họ tớ, Jung Yunho, Yunho hyung, đây là bạn em, ông chủ đạo quán này, Lim Dongho, 26 tuổi bằng hyung.” Changmin đứng giữa giới thiệu hai người với nhau.
“Anh Jung, xin chào!” Dongho vươn tay hướng Yunho.
Bắt tay lại, Yunho lịch sự cười nói: “không cần khách khí như vậy, dù sao chúng ta bằng tuổi, gọi tôi là Yunho được rồi.”
“Ha ha, được…vậy Changmin, Yunho, hai người hôm nay tới đây là muốn vui chơi đi.” Dongho đối hai người hữu hảo cười nói.
“Đúng vậy, gần đây công tác mệt mỏi, muốn tới chỗ cậu thả lỏng chút, tập luyện Takwondo giãn gân cốt.” Changmin tò mò hướng Dongho nhìn còn nói: “Nhưng mà, huấn luyện viên nơi này của các cậu thế nào?”
“Cậu yên tâm, huấn luyện viên chỗ chúng tôi đều được đào tạo và kiểm tra chính quy, mỗi người đều là cao thủ đai đen, hơn nữa tất cả đều được tôi tuyển chọn, kinh nghiệm rất phong phú, A…tôi gọi hai người họ tới luôn nha.” Dongho vừa dẫn bọn họ đi thăm đạo quán vừa giới thiệu sơ qua.
“HeeJun, Jaejoong! Qua đây chút!
Không bao lâu, một nam nhân mặc võ phục đai đen chạy tới.
Thấy chỉ có một người, Dongho nhíu mày: “Jaejoong đâu?”
“Cậu ấy đang tắm, nhưng mà em đã gọi cậu ấy rồi, cậu ấy sẽ ra ngay.” Heejun lên tiếng.
“A, được rồi.” hướng phòng tắm nhìn qua, Dongho xoay người hướng hai người Yunho và Changmin giới thiệu: “Đây là huấn luyện viên Lee Heejun, Taekwondo đai đen tứ đẳng, năm nay 24 tuổi.”
Lúc Dongho giới thiệu được nửa, một nam nhân tóc vàng vội vội vàng vàng chạy tới.
“A, cậu ta tới rồi, đây là huấn luyện viên Kim Jaejoong, Taekwondo đai đen ngũ đẳng, năm nay 26 tuổi.”
“Để hai vị đợi lâu, thật sự xin lỗi.”Jaejoong hướng hai người Yunho, Changmin cúi đầu hối lỗi.
Yunho cúi người nhìn Jaejoong một chút, mái tóc vàng ẩm ướt vì chưa chải mà có chút hỗn độn, có thể là do tắm nước ấm, đôi mắt to tròn ngập hơi nước, hai gò má thanh tú ửng đỏ, trên người cũng không phải mặc võ phục, mà mặc một chiếc áo len màu xám, cùng quần kaki tối màu, nhìn thế nào cũng không giống một huấn luyện viên Taekwondo, mà giống một võ sinh hơn.
“Yunho hyung, huấn luyện viên Jaejoong lợi hại như vậy nhường cho hyung, Lee huấn luyện hướng dẫn em là được rồi.” Changmin cười cười, đối Yunho khoát tay.
Thấy Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong, Dongho cười nói: “Yunho, cậu không cần lo lắng, tuy rằng Jaejoong nhìn có vẻ giống… sinh viên một chút, nhưng cậu ấy đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi và đạt huy chương vàng, cậu ấy rất lợi hại.” Nói xong vỗ vỗ vai Jaejoong.
Yunho lại nhìn cậu, vươn tay nói: “Xin chào, tôi là Jung Yunho, về sau…phiền toái huấn luyện viên Kim chỉ giáo nhiều.” Nói xong còn mỉm cười thân thiện.
“Dạ, về sau chúng ta…cùng nỗ lực.” Bắt tay Yunho, Jaejoong cảm thấy tim đột nhiên đập gia tốc.
/10
|