(Mọi bài hát trong truyện đều được lấy từ trí tưởng tượng phong phú của tác giả để phù hợp với từng hoàn cảnh, vậy nên đừng tốn công tìm kiếm nhé)
Biểu diễn ca nhạc, 8 giờ tối.
-Bên ngoài cửa sổ là một thế giới đơn sắc
Cô đơn, lạnh lẽo và nhuốm màu đen tối
Những ngày nhàm chán cứ trôi qua một cách vô vị
Và "gánh nặng" đang dần chồng chất lên vai tôi...
Khi tiếng nhạc vừa vang lên, cũng là lúc tiến hò reo vang đầy trời, Bảo Bình xuất hiện từ trên cao, bước đi trên không và cất lên những lời ca ngọt ngào đầy say đắm. Bỗng chốc, cả không gian trở nên lặng im, hàng ngàn cây gậy phát sáng được giơ lên, toả sáng rực rỡ trong màn đêm tịch mịch. Mọi thứ như bị cuốn vào ánh hào quang đang toả ra từ người Bảo Bình, cô hát, và dẫn dắt cảm xúc của con người ta đi từ cung bậc này đến cung bậc khác, có buồn vui, có giận dữ, đôi lúc lại trầm buồn khiến người nghe phải suy nghĩ...
-Tôi vẫn đang tìm kiếm trong vô vọng lí do sống mà bao người luôn đuổi theo...
Trên con đường vô tận kia, bên ngoài ô cửa...
Liệu có hay không thứ tôi vẫn luôn kiếm tìm...
...
Nào, nắm lấy tay tôi đi.
Tiếng nhạc dừng lại, bài hát kết thúc, Bảo Bình đứng giữa sân khấu, làn sương trắng từ cánh gà bay ra dần phủ lấy cô và từ chỗ đó, Cự Giải xuất hiện, một giai điệu mới lại vang lên...
-Tâm trạng cô hôm nay tốt quá nhỉ? Bảo Bình.
Sau cánh gà, Bạch Dương đứng dựa lưng vào bức tường gạch trắng muốt, nhìn Bảo Bình đầy khiêu khích, nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ lướt qua, chẳng nhìn cậu lấy một cái.
-Cô có nghe nói chưa? Mai là ngày khai giảng của học viện đấy!
-...
-Em gái cô... Song Tử, con bé cũng học ở đó, nhỉ?
Song Tử... hai tiếng rõ ràng đập vào màng nhĩ cô, làm cho mọi cơ quan của cô như ngừng lại trong phút chốc, nhưng rất nhanh, cô lại tiếp tục bước đi, với một vẻ bình thản đến đáng sợ.
-Chà, người chị như cô coi vậy mà vô tâm quá đấy!
Vẫn mặc kệ những gì Bạch Dương nói, Bảo Bình tiếp tục đi về phòng nghỉ. Mở cửa ra rồi đóng cửa lại, cô tiến về phía phòng tắm. Lát sau, có tiếng nước chảy vang lên đều đều và từng làn hơi nước bốc lên phủ quanh người cô mờ mờ ảo ảo.
"Cạch"
Cô bước ra, tay cầm khăn vo vo mái tóc ướt sũng nước của mình, ngồi xuống bàn, Bảo Bình nhìn lên chiếc gương trước mặt, trong đó là một cô gái xinh đẹp với từng đường nét khuôn mặt hết sức tinh xảo. Ngay cạnh khuôn mặt ấy có một bức hình, trong hình là một cô bé đứng giữa cánh đồng hoa cúc dại. Váy hồng nhạt, mũ rộng vành và cô bé đang nở nụ cười tươi tắn, rực rỡ như những đoá hoa mùa xuân.
-----{0}-----
Ngày 1 tháng 8 năm 3612- Ngày khai giảng của Musicyal.
6 a.m, thủ đô Valentino.
Mặt trời vừa sáng tỏ, những ngôi nhà cao tầng lim dim mở mắt, từ cây cỏ đến hoa lá tất cả đều khẽ cựa mình thức dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Trên đường có bốn làn đường, cũng có bốn tầng xe ô tô bay xếp từng tầng chồng lên nhau, mà bây giờ, hai trên bốn tầng đó đã dần có người đi lại. Đến 7 giờ sáng, xe cộ nối đuôi nhau tấp nập đi trên đường, từng chiếc ô tô phóng nhanh vun vút, vội vã, hối hả. Dòng người từ bốn phương tám hướng đều đổ về Valentino, vì sao ư? Bởi hôm nay là ngày khai giảng của học viện âm nhạc- học viện Zeis.
Mà, không chỉ trên mặt đất của Musicyal mới có người đi lại, cả ở dưới lòng đất cũng có. Dưới đó là những chiếc tàu điện ngầm cỡ lớn và bốn đường ray, xen kẽ nhau hai đường đi xuôi và hai đường đi ngược. Nhưng vào những ngày này, mọi chuyến tàu đều đi về thủ đô Valentino để phục vụ cho nhu cầu của người dân. Lúc này, chuyến tàu số 3, 5, 7 và 9 cũng vừa về đến, cửa xe mở ra, từng hàng người xếp hàng đi xuống, trẻ con có, người lớn có, cả người già cũng có luôn! Nhưng, làm cho người ta chú ý nhất là một người đi giữa hàng, đó là một cô gái nhỏ bé và xinh xắn với bộ quần áo thật đơn giản, nếu không muốn nói là quá "lạc lõng" trong cái thành phố hiện đại này. Người cô ấy đầy những vết băng bó, mùi thuốc toả ra khá nồng và nếu đến gần, bạn sẽ thấy, cô ấy không chỉ có những vết băng bó thôi đâu, lấp ló qua bộ quần áo kia là cả chục vết sẹo chồng chất!
Cô gái ấy bước đi chầm chậm theo dòng người lên mặt đất, gọi một chiếc taxi và hoà vào dòng xe đang tiến về phía học viện. Trên đường đi, lượng xe và lượng người đi lại làm cô choáng ngợp, cứ như toàn bộ cư dân của hành tinh đều đổ về thủ đô Valentino vậy! Nhưng, tất nhiên là không phải. Bởi học viện Zeis chỉ nhận học viên từ 14- 18 tuổi. Thấp hơn thì sẽ học ở các trường học ở địa phương: 1- 4 tuổi học ở trường mẫu giáo, 5- 9 tuổi học tiểu học và 10- 13 tuổi sẽ học cấp hai. Và đến khi học xong năm cuối cấp hai học sinh sẽ phải vượt qua một cuộc khảo sát để được vào học viện. Sau khi hoàn thành khoá học ở học viện, học viên sẽ chính thức bước vào cuộc hành trình phấn đấu để trở thành Idols, nhưng thường thì họ sẽ chỉ dừng lại ở cấp độ nghệ sĩ mà thôi.
Lát sau, xe dừng lại, thoát khỏi mớ suy nghĩ đang bay lòng vòng trong đầu mình, cô xuống xe và từ từ tiến về phía cổng lớn của học viện, nhưng khi gần đến, cô đột ngột rẽ người qua hướng khác, đi vào bằng một lối cửa nhỏ hơn. Đó là cửa riêng dành cho những học viên năm nhất, nằm ở cả hai bên cửa chính. Mỗi năm vào ngày khai giảng, mọi học viên năm nhất đều phải đi qua cánh cửa này, ở đó sẽ có những giáo viên phụ trách đưa học sinh đến sảnh chính của học viện Zeis. Mà lúc này, cô gái kia vừa đi qua cửa cùng với cả trăm người khác, khi đi qua, trong đầu cô bỗng vang lên một âm thanh máy móc:"Ding, xác nhận hoàn tất! Miêu Sư Tử, người thành Miêu Đế- thị trấn Angous. Học viên năm nhất."
Sư Tử khẽ reo lên ngạc nhiên, nhưng rồi khuôn mặt ấy lại trở về vẻ bình thản vốn có, và cùng với những học viên năm nhất khác, cô đi tới sảnh chính.
Chính thức vào trong học viện, Sư Tử mới nhìn thấy hết sự to lớn và vẻ đẹp của nó. Bước qua cổng đi vào đường chính sẽ có 5 lối rẽ khác nhau, lối thứ nhất đi đến các toà nhà của học viên năm nhất, thứ hai đi đến các toà nhà của học viên năm hai, thứ ba đi đến các toà nhà của học viên năm ba và cứ như vậy. Trên đường đi, cô thấy hai bên đường đều được trải bằng những thảm cỏ mịn màng xanh mơn mởn, nhìn quanh còn có cả đống những cây cảnh đủ hình dáng kì quái, những bồn nước trong veo bơi đầy các loại cá cảnh quý hiếm mà Sư Tử chưa thấy bao giờ. Nhưng nổi bật nhất vẫn là một tượng đài cao 20 m nằm ngay giữa các lối rẽ, nghe nói, để tưởng nhớ người sáng lập ra học viện cũng là vị hiệu trưởng đầu tiên đã dìu dắt những thế hệ trước đó, các học viên và giáo viên trong trường đã cùng nhau xây dựng bức tượng này để vinh danh ông. Vị hiệu trưởng đầu tiên này là một người hiền lành và tốt bụng, nhưng ông cũng vô cùng quyền năng, và để thể hiện sự tôn kính đối với một bậc thầy về âm nhạc, mọi người đã đặt lê bàn tay ông quả cầu pha lê ma thuật- thứ mà ông đã luôn giữ gìn và nâng niu suốt những năm tháng còn sống.
Quay lại chủ đề chính, Sư Tử cùng đoàn người năm nhất đi vào sảnh chính của học viện, nó nằm trong toà nhà lớn nhất ở giữa tên Reva. Cả toà nhà đều được lát bằng đá khiến người ta có cảm giác dễ chịu và thoải mái, trên trần có gắn một chiếc đèn chùm pha lê cực lớn chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu xuống còn khiến những viên đá lát tường phát ra những tia sáng cầu vồng lấp lánh trông rất đẹp!
Sư Tử dù trước nay vốn không bị hấp dẫn bởi những cái đẹp nhưng giờ cũng không kiềm lòng được mà phải thốt lên "đẹp quá!".
-Chào mừng các em đã đến với Zeis!!
Các học viên đồng loạt nhìn lên trên, ở đó xuất hiện một người phụ nữ tầm 40 tuổi, bà ta nhìn quanh sảnh một lượt, rồi mỉm cười nói tiếp:
-Cô là hiệu trưởng của học viện, tên Melanie.
-Zeis, học viện âm nhạc duy nhất của Musicyal. Được thành lập từ năm 912, từ một ngôi nhà hai tầng đơn sơ qua nhiều năm xây dựng và cải tiến học viện đã trở thành ngôi trường hàng đầu hành tinh, nơi đào tạo những thế hệ nghệ sĩ ưu tú nhất!!
-Zeis gồm 5 khu, mỗi khu tương ứng với các năm học khác nhau. Khu một dành riêng cho các học viên năm nhất, khu hai dành riêng cho các học viên năm hai và cứ như vậy.
-Mỗi khu đều có 4 khối, mỗi khối có 24 lớp. Các khối gồm:
+Khối A: Ca hát. Có các lớp từ A1- A24.
+Khối B: Nhạc cụ. Có các lớp từ B1- B24.
+Khối C: Nhạc sĩ. Có các lớp từ C1- C24.
+Và khối D: Dị năng. Riêng khối D chỉ có 12 lớp.
-Cô sẽ giải thích một chút về khối D này. Như các em đã biết, sau khi hoàn thành khoá học ở học viện, mỗi học viên sẽ có một bài kiểm tra để xuất hiện năng lượng ma thuật trong cơ thể, đó là điều thiết yếu để trở thành nghệ sĩ hay xa vời hơn là Idols. Đương nhiên cũng sẽ có một số trường hợp ngoại lệ, đó là những học viên từ khi sinh ra đã có sẵn ma thuật trong người mình và họ sẽ được chuyển đến học ở khối D- dị năng. Tuy nhiên, số lượng học viên như thế rất ít.
-Ngoài các toà nhà dành riêng cho việc học tập, mỗi khu còn có các kí túc xá, thư viện, căng tin, sân tập thể dục, phòng khám, shop đồ lưu niệm,...
-Và mỗi học kì sẽ có một bài kiểm tra, top 100 những người làm bài xuất sắc sẽ được xuất hiện trên bảng xếp hạng. Bảng xếp hạng ở bên ngoài, cạnh bảng thông báo. Chắc trước khi vào đây các em cũng đã để ý đến nó.
-Bây giờ các em hãy đi theo những giáo viên này, họ sẽ giới thiệu thêm cho các em về học viện và dẫn các em tới kí túc xá.
-Cuối cùng, cô chúc các em có những năm học thật vui vẻ ở Zeis!!
Rời khỏi toà nhà Reva, Sư Tử được dẫn đi tham quan quanh trường, lúc đi qua lối rẽ, cô thấy mọi người xì xào chuyện gì đó, ở giữa đám đông là một cô gái đang đọc sách. Cô thấy cô ấy rất quen nhưng cũng không có ấn tượng gì lắm, vậy nên lại bỏ qua và tiếp tục đi theo đoàn.
Mà cô gái ngồi kia chính là Song Tử, người đang chịu sự bàn tán chỉ chỏ của mọi người xung quanh.
-Í! Em gái thần tượng tui kìa!!
-Em gái của Bảo Bình Idol đó!!
-Oa!!! Được làm em gái của thần tượng chắc sướng lắm ha!!! Thích thiệt đó!!!
-Tuôi ghen tị!!! Tuôi ghen tị!!!
-Hức... Em gái của Bảo Bình Idol... Sao số nó sướng thế!!??
Em gái của Bảo Bình... Em gái của Bảo Bình... EM GÁI CỦA BẢO BÌNH!!!
Thề có Chúa rằng giờ phút này Song Tử cô muốn phát điên!! Cô không phải chị ấy!!! Và cô cũng ước bản thân không phải em gái của chị!!! Sao họ không thể gọi tên cô!? Cô tên Song Tử!! Là Song Tử!!!!!
-Mấy người im đi!! Nếu không biết tên thì có thể hỏi cậu ấy mà! Cậu ấy tên Song Tử! Không phải "em gái của Bảo Bình" rõ chưa!?
Một giọng nói vang lên, dập tắt những lời xì xào xung quanh. Mọi người dần tản đi. Song Tử ngẩng đầu lên, là Thiên Yết.
-Cảm ơn cậu, Thiên Yết.
-Không có gì! Việc phải làm thôi mà!
-Mà Liza đâu? Bình thường hai người toàn đi chung mà?
-Hừ! Cái đứa ấy! Nó theo trai bỏ bạn rồi!!
-Nghe nói bạn trai cậu ấy là một đàn anh khoá trên hả?
-Ryan năm 3.
-Oh, anh ấy rất tốt đấy!
-Ừ thì tốt...
-Sao vậy?
-Liz và tớ từng rất thân...
Song Tử nhìn Thiên Yết, cô nhận ra ánh mắt đó, nó giống hệt cô của 9 năm trước, cũng nụ cười buồn bã ấy, cũng vẻ mặt mất mát ấy... Chỉ có thời gian là khác nhau, bởi Bảo Bình đã bỏ lại cô từ rất lâu...
-Đừng buồn..._Cô khẽ đặt tay lên vai Thiên Yết._Nhìn cậu như vậy tớ chẳng quen nổi đâu.
-Cảm ơn, Song Tử.
-END-
Biểu diễn ca nhạc, 8 giờ tối.
-Bên ngoài cửa sổ là một thế giới đơn sắc
Cô đơn, lạnh lẽo và nhuốm màu đen tối
Những ngày nhàm chán cứ trôi qua một cách vô vị
Và "gánh nặng" đang dần chồng chất lên vai tôi...
Khi tiếng nhạc vừa vang lên, cũng là lúc tiến hò reo vang đầy trời, Bảo Bình xuất hiện từ trên cao, bước đi trên không và cất lên những lời ca ngọt ngào đầy say đắm. Bỗng chốc, cả không gian trở nên lặng im, hàng ngàn cây gậy phát sáng được giơ lên, toả sáng rực rỡ trong màn đêm tịch mịch. Mọi thứ như bị cuốn vào ánh hào quang đang toả ra từ người Bảo Bình, cô hát, và dẫn dắt cảm xúc của con người ta đi từ cung bậc này đến cung bậc khác, có buồn vui, có giận dữ, đôi lúc lại trầm buồn khiến người nghe phải suy nghĩ...
-Tôi vẫn đang tìm kiếm trong vô vọng lí do sống mà bao người luôn đuổi theo...
Trên con đường vô tận kia, bên ngoài ô cửa...
Liệu có hay không thứ tôi vẫn luôn kiếm tìm...
...
Nào, nắm lấy tay tôi đi.
Tiếng nhạc dừng lại, bài hát kết thúc, Bảo Bình đứng giữa sân khấu, làn sương trắng từ cánh gà bay ra dần phủ lấy cô và từ chỗ đó, Cự Giải xuất hiện, một giai điệu mới lại vang lên...
-Tâm trạng cô hôm nay tốt quá nhỉ? Bảo Bình.
Sau cánh gà, Bạch Dương đứng dựa lưng vào bức tường gạch trắng muốt, nhìn Bảo Bình đầy khiêu khích, nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ lướt qua, chẳng nhìn cậu lấy một cái.
-Cô có nghe nói chưa? Mai là ngày khai giảng của học viện đấy!
-...
-Em gái cô... Song Tử, con bé cũng học ở đó, nhỉ?
Song Tử... hai tiếng rõ ràng đập vào màng nhĩ cô, làm cho mọi cơ quan của cô như ngừng lại trong phút chốc, nhưng rất nhanh, cô lại tiếp tục bước đi, với một vẻ bình thản đến đáng sợ.
-Chà, người chị như cô coi vậy mà vô tâm quá đấy!
Vẫn mặc kệ những gì Bạch Dương nói, Bảo Bình tiếp tục đi về phòng nghỉ. Mở cửa ra rồi đóng cửa lại, cô tiến về phía phòng tắm. Lát sau, có tiếng nước chảy vang lên đều đều và từng làn hơi nước bốc lên phủ quanh người cô mờ mờ ảo ảo.
"Cạch"
Cô bước ra, tay cầm khăn vo vo mái tóc ướt sũng nước của mình, ngồi xuống bàn, Bảo Bình nhìn lên chiếc gương trước mặt, trong đó là một cô gái xinh đẹp với từng đường nét khuôn mặt hết sức tinh xảo. Ngay cạnh khuôn mặt ấy có một bức hình, trong hình là một cô bé đứng giữa cánh đồng hoa cúc dại. Váy hồng nhạt, mũ rộng vành và cô bé đang nở nụ cười tươi tắn, rực rỡ như những đoá hoa mùa xuân.
-----{0}-----
Ngày 1 tháng 8 năm 3612- Ngày khai giảng của Musicyal.
6 a.m, thủ đô Valentino.
Mặt trời vừa sáng tỏ, những ngôi nhà cao tầng lim dim mở mắt, từ cây cỏ đến hoa lá tất cả đều khẽ cựa mình thức dậy sau một giấc ngủ ngon lành. Trên đường có bốn làn đường, cũng có bốn tầng xe ô tô bay xếp từng tầng chồng lên nhau, mà bây giờ, hai trên bốn tầng đó đã dần có người đi lại. Đến 7 giờ sáng, xe cộ nối đuôi nhau tấp nập đi trên đường, từng chiếc ô tô phóng nhanh vun vút, vội vã, hối hả. Dòng người từ bốn phương tám hướng đều đổ về Valentino, vì sao ư? Bởi hôm nay là ngày khai giảng của học viện âm nhạc- học viện Zeis.
Mà, không chỉ trên mặt đất của Musicyal mới có người đi lại, cả ở dưới lòng đất cũng có. Dưới đó là những chiếc tàu điện ngầm cỡ lớn và bốn đường ray, xen kẽ nhau hai đường đi xuôi và hai đường đi ngược. Nhưng vào những ngày này, mọi chuyến tàu đều đi về thủ đô Valentino để phục vụ cho nhu cầu của người dân. Lúc này, chuyến tàu số 3, 5, 7 và 9 cũng vừa về đến, cửa xe mở ra, từng hàng người xếp hàng đi xuống, trẻ con có, người lớn có, cả người già cũng có luôn! Nhưng, làm cho người ta chú ý nhất là một người đi giữa hàng, đó là một cô gái nhỏ bé và xinh xắn với bộ quần áo thật đơn giản, nếu không muốn nói là quá "lạc lõng" trong cái thành phố hiện đại này. Người cô ấy đầy những vết băng bó, mùi thuốc toả ra khá nồng và nếu đến gần, bạn sẽ thấy, cô ấy không chỉ có những vết băng bó thôi đâu, lấp ló qua bộ quần áo kia là cả chục vết sẹo chồng chất!
Cô gái ấy bước đi chầm chậm theo dòng người lên mặt đất, gọi một chiếc taxi và hoà vào dòng xe đang tiến về phía học viện. Trên đường đi, lượng xe và lượng người đi lại làm cô choáng ngợp, cứ như toàn bộ cư dân của hành tinh đều đổ về thủ đô Valentino vậy! Nhưng, tất nhiên là không phải. Bởi học viện Zeis chỉ nhận học viên từ 14- 18 tuổi. Thấp hơn thì sẽ học ở các trường học ở địa phương: 1- 4 tuổi học ở trường mẫu giáo, 5- 9 tuổi học tiểu học và 10- 13 tuổi sẽ học cấp hai. Và đến khi học xong năm cuối cấp hai học sinh sẽ phải vượt qua một cuộc khảo sát để được vào học viện. Sau khi hoàn thành khoá học ở học viện, học viên sẽ chính thức bước vào cuộc hành trình phấn đấu để trở thành Idols, nhưng thường thì họ sẽ chỉ dừng lại ở cấp độ nghệ sĩ mà thôi.
Lát sau, xe dừng lại, thoát khỏi mớ suy nghĩ đang bay lòng vòng trong đầu mình, cô xuống xe và từ từ tiến về phía cổng lớn của học viện, nhưng khi gần đến, cô đột ngột rẽ người qua hướng khác, đi vào bằng một lối cửa nhỏ hơn. Đó là cửa riêng dành cho những học viên năm nhất, nằm ở cả hai bên cửa chính. Mỗi năm vào ngày khai giảng, mọi học viên năm nhất đều phải đi qua cánh cửa này, ở đó sẽ có những giáo viên phụ trách đưa học sinh đến sảnh chính của học viện Zeis. Mà lúc này, cô gái kia vừa đi qua cửa cùng với cả trăm người khác, khi đi qua, trong đầu cô bỗng vang lên một âm thanh máy móc:"Ding, xác nhận hoàn tất! Miêu Sư Tử, người thành Miêu Đế- thị trấn Angous. Học viên năm nhất."
Sư Tử khẽ reo lên ngạc nhiên, nhưng rồi khuôn mặt ấy lại trở về vẻ bình thản vốn có, và cùng với những học viên năm nhất khác, cô đi tới sảnh chính.
Chính thức vào trong học viện, Sư Tử mới nhìn thấy hết sự to lớn và vẻ đẹp của nó. Bước qua cổng đi vào đường chính sẽ có 5 lối rẽ khác nhau, lối thứ nhất đi đến các toà nhà của học viên năm nhất, thứ hai đi đến các toà nhà của học viên năm hai, thứ ba đi đến các toà nhà của học viên năm ba và cứ như vậy. Trên đường đi, cô thấy hai bên đường đều được trải bằng những thảm cỏ mịn màng xanh mơn mởn, nhìn quanh còn có cả đống những cây cảnh đủ hình dáng kì quái, những bồn nước trong veo bơi đầy các loại cá cảnh quý hiếm mà Sư Tử chưa thấy bao giờ. Nhưng nổi bật nhất vẫn là một tượng đài cao 20 m nằm ngay giữa các lối rẽ, nghe nói, để tưởng nhớ người sáng lập ra học viện cũng là vị hiệu trưởng đầu tiên đã dìu dắt những thế hệ trước đó, các học viên và giáo viên trong trường đã cùng nhau xây dựng bức tượng này để vinh danh ông. Vị hiệu trưởng đầu tiên này là một người hiền lành và tốt bụng, nhưng ông cũng vô cùng quyền năng, và để thể hiện sự tôn kính đối với một bậc thầy về âm nhạc, mọi người đã đặt lê bàn tay ông quả cầu pha lê ma thuật- thứ mà ông đã luôn giữ gìn và nâng niu suốt những năm tháng còn sống.
Quay lại chủ đề chính, Sư Tử cùng đoàn người năm nhất đi vào sảnh chính của học viện, nó nằm trong toà nhà lớn nhất ở giữa tên Reva. Cả toà nhà đều được lát bằng đá khiến người ta có cảm giác dễ chịu và thoải mái, trên trần có gắn một chiếc đèn chùm pha lê cực lớn chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu xuống còn khiến những viên đá lát tường phát ra những tia sáng cầu vồng lấp lánh trông rất đẹp!
Sư Tử dù trước nay vốn không bị hấp dẫn bởi những cái đẹp nhưng giờ cũng không kiềm lòng được mà phải thốt lên "đẹp quá!".
-Chào mừng các em đã đến với Zeis!!
Các học viên đồng loạt nhìn lên trên, ở đó xuất hiện một người phụ nữ tầm 40 tuổi, bà ta nhìn quanh sảnh một lượt, rồi mỉm cười nói tiếp:
-Cô là hiệu trưởng của học viện, tên Melanie.
-Zeis, học viện âm nhạc duy nhất của Musicyal. Được thành lập từ năm 912, từ một ngôi nhà hai tầng đơn sơ qua nhiều năm xây dựng và cải tiến học viện đã trở thành ngôi trường hàng đầu hành tinh, nơi đào tạo những thế hệ nghệ sĩ ưu tú nhất!!
-Zeis gồm 5 khu, mỗi khu tương ứng với các năm học khác nhau. Khu một dành riêng cho các học viên năm nhất, khu hai dành riêng cho các học viên năm hai và cứ như vậy.
-Mỗi khu đều có 4 khối, mỗi khối có 24 lớp. Các khối gồm:
+Khối A: Ca hát. Có các lớp từ A1- A24.
+Khối B: Nhạc cụ. Có các lớp từ B1- B24.
+Khối C: Nhạc sĩ. Có các lớp từ C1- C24.
+Và khối D: Dị năng. Riêng khối D chỉ có 12 lớp.
-Cô sẽ giải thích một chút về khối D này. Như các em đã biết, sau khi hoàn thành khoá học ở học viện, mỗi học viên sẽ có một bài kiểm tra để xuất hiện năng lượng ma thuật trong cơ thể, đó là điều thiết yếu để trở thành nghệ sĩ hay xa vời hơn là Idols. Đương nhiên cũng sẽ có một số trường hợp ngoại lệ, đó là những học viên từ khi sinh ra đã có sẵn ma thuật trong người mình và họ sẽ được chuyển đến học ở khối D- dị năng. Tuy nhiên, số lượng học viên như thế rất ít.
-Ngoài các toà nhà dành riêng cho việc học tập, mỗi khu còn có các kí túc xá, thư viện, căng tin, sân tập thể dục, phòng khám, shop đồ lưu niệm,...
-Và mỗi học kì sẽ có một bài kiểm tra, top 100 những người làm bài xuất sắc sẽ được xuất hiện trên bảng xếp hạng. Bảng xếp hạng ở bên ngoài, cạnh bảng thông báo. Chắc trước khi vào đây các em cũng đã để ý đến nó.
-Bây giờ các em hãy đi theo những giáo viên này, họ sẽ giới thiệu thêm cho các em về học viện và dẫn các em tới kí túc xá.
-Cuối cùng, cô chúc các em có những năm học thật vui vẻ ở Zeis!!
Rời khỏi toà nhà Reva, Sư Tử được dẫn đi tham quan quanh trường, lúc đi qua lối rẽ, cô thấy mọi người xì xào chuyện gì đó, ở giữa đám đông là một cô gái đang đọc sách. Cô thấy cô ấy rất quen nhưng cũng không có ấn tượng gì lắm, vậy nên lại bỏ qua và tiếp tục đi theo đoàn.
Mà cô gái ngồi kia chính là Song Tử, người đang chịu sự bàn tán chỉ chỏ của mọi người xung quanh.
-Í! Em gái thần tượng tui kìa!!
-Em gái của Bảo Bình Idol đó!!
-Oa!!! Được làm em gái của thần tượng chắc sướng lắm ha!!! Thích thiệt đó!!!
-Tuôi ghen tị!!! Tuôi ghen tị!!!
-Hức... Em gái của Bảo Bình Idol... Sao số nó sướng thế!!??
Em gái của Bảo Bình... Em gái của Bảo Bình... EM GÁI CỦA BẢO BÌNH!!!
Thề có Chúa rằng giờ phút này Song Tử cô muốn phát điên!! Cô không phải chị ấy!!! Và cô cũng ước bản thân không phải em gái của chị!!! Sao họ không thể gọi tên cô!? Cô tên Song Tử!! Là Song Tử!!!!!
-Mấy người im đi!! Nếu không biết tên thì có thể hỏi cậu ấy mà! Cậu ấy tên Song Tử! Không phải "em gái của Bảo Bình" rõ chưa!?
Một giọng nói vang lên, dập tắt những lời xì xào xung quanh. Mọi người dần tản đi. Song Tử ngẩng đầu lên, là Thiên Yết.
-Cảm ơn cậu, Thiên Yết.
-Không có gì! Việc phải làm thôi mà!
-Mà Liza đâu? Bình thường hai người toàn đi chung mà?
-Hừ! Cái đứa ấy! Nó theo trai bỏ bạn rồi!!
-Nghe nói bạn trai cậu ấy là một đàn anh khoá trên hả?
-Ryan năm 3.
-Oh, anh ấy rất tốt đấy!
-Ừ thì tốt...
-Sao vậy?
-Liz và tớ từng rất thân...
Song Tử nhìn Thiên Yết, cô nhận ra ánh mắt đó, nó giống hệt cô của 9 năm trước, cũng nụ cười buồn bã ấy, cũng vẻ mặt mất mát ấy... Chỉ có thời gian là khác nhau, bởi Bảo Bình đã bỏ lại cô từ rất lâu...
-Đừng buồn..._Cô khẽ đặt tay lên vai Thiên Yết._Nhìn cậu như vậy tớ chẳng quen nổi đâu.
-Cảm ơn, Song Tử.
-END-
/18
|