Sáng hôm sau, sau khi quay về, Dương Ngư cũng hết né tránh Mộc Nữ mà ngược lại còn trở nên quan tâm tới nàng nhiều hơn. Mộc Nữ giỏi cầm kì thi họa, nhanh nhẹn, thông minh khiến Dương Ngư không hết lần này đến lần kia bất ngờ.
Càng gần Mộc Nữ, Dương Ngư càng cảm thấy gần gũi, nhưng chàng vẫn hoài nghi có gì đó không đúng lắm. Nỗi lòng Dương Ngư càng ngày càng trở nên rối rắm. Đang suy nghĩ miên man thì nghe giọng Mộc Nữ hét ầm lên:
- Huynh có nghe ta nói cái gì không vậy?
- Hử? À... ùm...
Thật ra sau cái ngày được tận mắt chứng kiến Mộc Nữ sử dụng tuyệt chiêu liên hoàn cước, thì mọi cử chỉ của Hàn Dương luôn toát ra vẻ dè dặt.
- Thật là đang nói chuyện huynh nghĩ đi đâu thế không biết!
- Xin lỗi nàng!!! Mà nàng đang nói đến đâu rồi nhỉ?
- Ta nói là không biết Mộc Song và Hàn Dương đã tìm ra chưa.
Mộc Nữ khó chịu nói, có lẽ vì Dương Ngư lơ là lời nàng nói nên mới thế này. Thật ra không phải nàng không có cách để liên lạc với Mộc Mã mà là vì nàng không muốn bị phát hiện ra.
- Nàng không nên nói tên của Hoàng Đế như vậy, lỡ có ai nghe được thì nguy. Có việc... cái này tặng nàng.
Dương Ngư đưa ra một bao hương trước mặt Mộc Nữ. Chiếc bao hương được thêu rất tinh xảo lại toát lên hương thơm nhẹ nhàng .
- Đây là .... Cái này sao huynh..
Mộc Nữ không nói lên lời. Dương Ngư lên tiếng đáp:
- Ta thấy nàng rất thích, nên mới mua tặng nàng.
Dương Ngư nở nụ cười nhẹ nhàng, lấy bao hương bỏ vào lòng bàn tay của Mộc Nữ. Nụ Cười của Dương Ngư khiến Mộc Nữ bỗng nhiên đỏ mặt, không biết dùng từ ngữ nào cho thỏa đáng. Mộc Nữ hơi chần chừ lấy từ trong túi ra một chiếc bao hương giống y hệt của Dương Ngư đưa cho nàng, nói :
- Lúc bị tên thích khách bắt, muội đương giữ bao hương chưa kịp trả. Sau khi quay lại thì chủ tiệm đã dọn hàng và biến mất tiêu rồi.
Nói xong bầu không khí trở nên im lặng lạ thường, mùi ngượng nghịu quẩn quanh đâu đây. Cả hai dần đắm chìm trong suy nghĩ của mỗi người , bỗng nhiên lại muốn phá tan bầu không khí khó chịu này nên cất tiếng.
-Huynh / Nàng có muốn...
- Ơ nàng / Huynh nói trước đi!
- À muội / ta ....
Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau rồi mỉn cười( cua: à không nên nói là cười ha hả luôn như mấy tên tâm thần ấy; MN và DN : Lo làm việc của ngươi đi * phi dép*; cua : ơ ơ * vừa chạy vừa la làng * Kim Tuyền nàng xem nhận vật của nàng hại ta nè T.T ; Kim Tuyến: *đét vô mông* =.= gọi tên ta cũng sai được à? Hứ! không thèm bênh nàng đâu cua ơi! )
--- Ta là dãy phân cách dễ thương / Ta bay đến lữ khách vào buổi tối ---
Sau khi trở về và hội tụ lại, Mộc Song và Mộc Nữ đã vọt vào phòng riêng để mặc hai tên quản gia nào đó ở dưới. Mộc Song đến bây giờ mới cất tiếng lên hỏi:
- Chuyện của hai người có phải đang tiến triển rất tốt không?
- Ý tỷ là sao?
Thường ngày Mộc Nữ rất thông minh nhưng dính vào chuyện tình cảm... nàng thật sự rất mơ hồ. Kiểu như kẻ trong cuộc luôn mù mờ hơn người ngoài ấy!
- Thì có phải hai người càng ngày càng thân thiết hơn?
Mộc Song cười gian nhìn Mộc Nữ đầy ẩn ý. Đặc biệt khi thấy cả hai hàng ngày đi chung về chung, hôm nay cũng vậy, điều đầu tiên nàng vô tình ngửi thấy đó là một hương khá nhẹ, nằm ở hai cái bao hương giống nhau được buộc trên thắt lưng của mỗi người.
- Ờ thì đúng vậy mà muội cũng không biết nói sao nữa. Muội cứ có cảm giác huynh ấy lúc gần lúc xa. Một nam nhân khó nắm bắt tâm tình...
- Không sao đâu ta thấy hai người sẽ đến được với nhau thôi .
Mộc Song như hiểu ý liền khuyên Mộc Nữ. Chuyện của Mộc Nữ cũng không khó giải quyết lắm, chàng có tình nàng có ý, đến với nhau là việc thường tình. Song nhi chỉ đang lo, không biết bao giờ các tỷ muội nàng mới họp mặt đầy đủ đây.
- Không biết Mộc Mã hiện tại ra sao, quan binh truy đuổi thế này liệu muội ấy có gặp nguy hiểm không?
- Đúng vậy! Song tỷ nghĩ xem hay tìm cách gửi thư cho Mộc Mã xem sao. Có thể muội ấy sẽ nhận được?
- Cũng đáng thử.
Sẵn tiện có giấy bút các nàng ngồi bu lại với nhau, viết cho mỗi người một bức thư. Rồi cầm chiếc còi màu vàng mà Mộc Nữ cho là nó thật quê mùa lên gọi Thích Ưng.
Còn về các soái ca, hiện tại họ đang rất nhàn rỗi hàn huyên, nhâm nhi ly trà nóng:
- Bệ hạ, thần cảm thấy có chút khuất mắt!
- Ngươi cứ việc hỏi.
- Thái Hậu muốn ta tìm Bạch Tử và Tiểu Mã về là có ý gì?
- Việc này... e rằng có liên quan đến sự việc trước khi đi phụ thân qua đời đã nói.
- Ý của bệ hạ là?
- Đúng vậy! Việc này ta vẫn còn nhiều thắc mắc thực sự ta cũng không...
- Á Á Á Á Á Á...
Hàn Dương và Dương Ngư đang nói chuyện thì bỗng bị tiếng la hét cắt ngang, mà chủ nhân của giọng la thánh thót này không ai khác chính là Mộc Nữ và Mộc Song. Chẳng hiểu sao hai nữ tử siêu cấp quái đản lại đi sợ một con sâu lông, không những vậy còn làm quá lên nữa.
- Có chuyện gì ? nàng không sao chứ ! Mộc Song/ Mộc Nữ!!!
Hàn Dương và Dương Ngư rút khiêm ra chuẩn bị, có điều, nguy hiểm không thấy, mà chỉ thấy con sâu lông bị hai nàng hành hung bét nhè.
- Mau mau vứt ngay con sâu đó đi, nhìn nghê quá!!
Mộc Song la lên bảo Hàn Dương thế là hắn phải đích thân cúi người, khom lưng ném con sâu đáng thương ra ngoài. Khôi hài nắm lấy tay nàng lôi đi.
Thấy Mộc Nữ không lên tiếng chỉ đứng yên bất động , cảm thấy hơi lạ nên đến gần lay nói:
- Nàng không sao chứ?
Chưa nói xong thì Dương Ngư chợt thấy cơ thể Nữ Nữ run lên. Dương Ngư không hiểu là mình đang làm gì, nhưng trong đầu chàng chỉ có một ý nghĩ là phải bảo vệ cho bằng được Mộc Nữ.
Mộc Nữ cảm thấy hơi ấm thì ngước mặt nhìn lên, vô tình chạm đến đáy mắt Dương Ngư. Mộc Nữ đỏ mặt quay đầu đi. Còn nói về Dương Ngư, sau lần ân ái trước, trong lòng hắn không ngừng nghĩ đến làn da non mịn của nàng. Đôi môi hắn mấp máy:
- Ta muốn ăn sạch nàng.
Không chờ Mộc Nữ phản ứng, Dương Ngư đã mang nàng vào giường, thả rèm xuống. Ái dục khó nhịn khiến Dương Ngư chau mày, đôi mắt sáng quắc luôn mang theo sự lạnh lẽo giờ đây lộ ra ngàn ngọn lửa cháy bỏng. Nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Mộc Nữ, cả hai cùng nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau.
Bên ngoài cửa sổ, Thích Ưng đã trở về lúc nào, mang trong mình một bức thư được gửi đến chỉ vọn vẹn một đoạn ca dao, nét chữ thanh thoát nhẹ nhàng mùi mực có vẻ mới được viết cách đây không lâu và một hàng chữ ngay ngắn nhưng nếu nhìn kỷ thì đây là chữ hiện đại.
Mộc Mã bây giờ ở chỗ ta , mọi người không cần lo lắng. Có nhiều chuyện ta cần phải gặp trực tiếp mới nói được.
Cửu thiên chi tế, hồn hô vô vãng
Tế dĩ thần huyết, trường vô tuyệt chung.
Ký gửi: Mộc Giải
Càng gần Mộc Nữ, Dương Ngư càng cảm thấy gần gũi, nhưng chàng vẫn hoài nghi có gì đó không đúng lắm. Nỗi lòng Dương Ngư càng ngày càng trở nên rối rắm. Đang suy nghĩ miên man thì nghe giọng Mộc Nữ hét ầm lên:
- Huynh có nghe ta nói cái gì không vậy?
- Hử? À... ùm...
Thật ra sau cái ngày được tận mắt chứng kiến Mộc Nữ sử dụng tuyệt chiêu liên hoàn cước, thì mọi cử chỉ của Hàn Dương luôn toát ra vẻ dè dặt.
- Thật là đang nói chuyện huynh nghĩ đi đâu thế không biết!
- Xin lỗi nàng!!! Mà nàng đang nói đến đâu rồi nhỉ?
- Ta nói là không biết Mộc Song và Hàn Dương đã tìm ra chưa.
Mộc Nữ khó chịu nói, có lẽ vì Dương Ngư lơ là lời nàng nói nên mới thế này. Thật ra không phải nàng không có cách để liên lạc với Mộc Mã mà là vì nàng không muốn bị phát hiện ra.
- Nàng không nên nói tên của Hoàng Đế như vậy, lỡ có ai nghe được thì nguy. Có việc... cái này tặng nàng.
Dương Ngư đưa ra một bao hương trước mặt Mộc Nữ. Chiếc bao hương được thêu rất tinh xảo lại toát lên hương thơm nhẹ nhàng .
- Đây là .... Cái này sao huynh..
Mộc Nữ không nói lên lời. Dương Ngư lên tiếng đáp:
- Ta thấy nàng rất thích, nên mới mua tặng nàng.
Dương Ngư nở nụ cười nhẹ nhàng, lấy bao hương bỏ vào lòng bàn tay của Mộc Nữ. Nụ Cười của Dương Ngư khiến Mộc Nữ bỗng nhiên đỏ mặt, không biết dùng từ ngữ nào cho thỏa đáng. Mộc Nữ hơi chần chừ lấy từ trong túi ra một chiếc bao hương giống y hệt của Dương Ngư đưa cho nàng, nói :
- Lúc bị tên thích khách bắt, muội đương giữ bao hương chưa kịp trả. Sau khi quay lại thì chủ tiệm đã dọn hàng và biến mất tiêu rồi.
Nói xong bầu không khí trở nên im lặng lạ thường, mùi ngượng nghịu quẩn quanh đâu đây. Cả hai dần đắm chìm trong suy nghĩ của mỗi người , bỗng nhiên lại muốn phá tan bầu không khí khó chịu này nên cất tiếng.
-Huynh / Nàng có muốn...
- Ơ nàng / Huynh nói trước đi!
- À muội / ta ....
Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau rồi mỉn cười( cua: à không nên nói là cười ha hả luôn như mấy tên tâm thần ấy; MN và DN : Lo làm việc của ngươi đi * phi dép*; cua : ơ ơ * vừa chạy vừa la làng * Kim Tuyền nàng xem nhận vật của nàng hại ta nè T.T ; Kim Tuyến: *đét vô mông* =.= gọi tên ta cũng sai được à? Hứ! không thèm bênh nàng đâu cua ơi! )
--- Ta là dãy phân cách dễ thương / Ta bay đến lữ khách vào buổi tối ---
Sau khi trở về và hội tụ lại, Mộc Song và Mộc Nữ đã vọt vào phòng riêng để mặc hai tên quản gia nào đó ở dưới. Mộc Song đến bây giờ mới cất tiếng lên hỏi:
- Chuyện của hai người có phải đang tiến triển rất tốt không?
- Ý tỷ là sao?
Thường ngày Mộc Nữ rất thông minh nhưng dính vào chuyện tình cảm... nàng thật sự rất mơ hồ. Kiểu như kẻ trong cuộc luôn mù mờ hơn người ngoài ấy!
- Thì có phải hai người càng ngày càng thân thiết hơn?
Mộc Song cười gian nhìn Mộc Nữ đầy ẩn ý. Đặc biệt khi thấy cả hai hàng ngày đi chung về chung, hôm nay cũng vậy, điều đầu tiên nàng vô tình ngửi thấy đó là một hương khá nhẹ, nằm ở hai cái bao hương giống nhau được buộc trên thắt lưng của mỗi người.
- Ờ thì đúng vậy mà muội cũng không biết nói sao nữa. Muội cứ có cảm giác huynh ấy lúc gần lúc xa. Một nam nhân khó nắm bắt tâm tình...
- Không sao đâu ta thấy hai người sẽ đến được với nhau thôi .
Mộc Song như hiểu ý liền khuyên Mộc Nữ. Chuyện của Mộc Nữ cũng không khó giải quyết lắm, chàng có tình nàng có ý, đến với nhau là việc thường tình. Song nhi chỉ đang lo, không biết bao giờ các tỷ muội nàng mới họp mặt đầy đủ đây.
- Không biết Mộc Mã hiện tại ra sao, quan binh truy đuổi thế này liệu muội ấy có gặp nguy hiểm không?
- Đúng vậy! Song tỷ nghĩ xem hay tìm cách gửi thư cho Mộc Mã xem sao. Có thể muội ấy sẽ nhận được?
- Cũng đáng thử.
Sẵn tiện có giấy bút các nàng ngồi bu lại với nhau, viết cho mỗi người một bức thư. Rồi cầm chiếc còi màu vàng mà Mộc Nữ cho là nó thật quê mùa lên gọi Thích Ưng.
Còn về các soái ca, hiện tại họ đang rất nhàn rỗi hàn huyên, nhâm nhi ly trà nóng:
- Bệ hạ, thần cảm thấy có chút khuất mắt!
- Ngươi cứ việc hỏi.
- Thái Hậu muốn ta tìm Bạch Tử và Tiểu Mã về là có ý gì?
- Việc này... e rằng có liên quan đến sự việc trước khi đi phụ thân qua đời đã nói.
- Ý của bệ hạ là?
- Đúng vậy! Việc này ta vẫn còn nhiều thắc mắc thực sự ta cũng không...
- Á Á Á Á Á Á...
Hàn Dương và Dương Ngư đang nói chuyện thì bỗng bị tiếng la hét cắt ngang, mà chủ nhân của giọng la thánh thót này không ai khác chính là Mộc Nữ và Mộc Song. Chẳng hiểu sao hai nữ tử siêu cấp quái đản lại đi sợ một con sâu lông, không những vậy còn làm quá lên nữa.
- Có chuyện gì ? nàng không sao chứ ! Mộc Song/ Mộc Nữ!!!
Hàn Dương và Dương Ngư rút khiêm ra chuẩn bị, có điều, nguy hiểm không thấy, mà chỉ thấy con sâu lông bị hai nàng hành hung bét nhè.
- Mau mau vứt ngay con sâu đó đi, nhìn nghê quá!!
Mộc Song la lên bảo Hàn Dương thế là hắn phải đích thân cúi người, khom lưng ném con sâu đáng thương ra ngoài. Khôi hài nắm lấy tay nàng lôi đi.
Thấy Mộc Nữ không lên tiếng chỉ đứng yên bất động , cảm thấy hơi lạ nên đến gần lay nói:
- Nàng không sao chứ?
Chưa nói xong thì Dương Ngư chợt thấy cơ thể Nữ Nữ run lên. Dương Ngư không hiểu là mình đang làm gì, nhưng trong đầu chàng chỉ có một ý nghĩ là phải bảo vệ cho bằng được Mộc Nữ.
Mộc Nữ cảm thấy hơi ấm thì ngước mặt nhìn lên, vô tình chạm đến đáy mắt Dương Ngư. Mộc Nữ đỏ mặt quay đầu đi. Còn nói về Dương Ngư, sau lần ân ái trước, trong lòng hắn không ngừng nghĩ đến làn da non mịn của nàng. Đôi môi hắn mấp máy:
- Ta muốn ăn sạch nàng.
Không chờ Mộc Nữ phản ứng, Dương Ngư đã mang nàng vào giường, thả rèm xuống. Ái dục khó nhịn khiến Dương Ngư chau mày, đôi mắt sáng quắc luôn mang theo sự lạnh lẽo giờ đây lộ ra ngàn ngọn lửa cháy bỏng. Nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Mộc Nữ, cả hai cùng nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau.
Bên ngoài cửa sổ, Thích Ưng đã trở về lúc nào, mang trong mình một bức thư được gửi đến chỉ vọn vẹn một đoạn ca dao, nét chữ thanh thoát nhẹ nhàng mùi mực có vẻ mới được viết cách đây không lâu và một hàng chữ ngay ngắn nhưng nếu nhìn kỷ thì đây là chữ hiện đại.
Mộc Mã bây giờ ở chỗ ta , mọi người không cần lo lắng. Có nhiều chuyện ta cần phải gặp trực tiếp mới nói được.
Cửu thiên chi tế, hồn hô vô vãng
Tế dĩ thần huyết, trường vô tuyệt chung.
Ký gửi: Mộc Giải
/28
|