Biệt thự Athena
- “ Theo tin tức cho biết, ngày hôm qua siêu trộm Rin đã đột nhập vào viện bảo tàng Iris và lấy trộm viên “Demon’s eye” thuộc quyền sở hữu của tập đoàn đá quý Eyes Sarphire” – Tiếng ti vi vang cả căn phòng – “ Bên cạnh tôi đây là đội trưởng mới của S.I.T – Hoắc Sư Tử. Anh Hoắc, anh nghĩ sao về vụ này?”
- “ Có vẻ như tôi đã đánh giá sai về thực lực của siêu trộm Rin, nhưng tôi sẽ bắt được tên trộm đó bằng mọi giá!”
Phụt… Rin tắt ti vi và nhếch mép cười. Muốn bắt Rin cô sao? Thế thì còn phải xem anh có đủ khả năng để bắt được cô hay không.
- Rin, cô đang vui vì qua mặt được hai người đó phải không? – Rose mở cửa bước vào và đứng trước mặt Rin. Rin có thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại lắc đầu cười.
- Rose à! Đừng đọc suy nghĩ của tôi được không? Như thế là vi phạm quyền riêng tư đó!
Rose không nói gì mà chỉ nhìn sâu vào mắt Rin. Điểm khác biệt giữa cô và những phù thủy trước đó là khả năng đọc suy nghĩ của người khác. Đây là khả năng không phải do phép thuật tạo ra mà là bẩm sinh Rose đã có. Đối với cô đây vừa là món quà vừa là thảm họa. Có những lúc cô cảm thấy may mắn vì mình có thể khả năng ấy nhưng có những lúc lại đau đớn, hận rằng tại sao khi sinh ra mình lại gánh theo tai họa đó.
Rose không biết chuyện giữa cô, Rin và hai anh chàng kia sẽ đi về đâu nữa. Vòng quay số phận của bốn người đã bắt đầu quay rồi khi bọn họ chạm mặt nhau. Cô lo lắng cho Rin vì Rin là người thân duy nhất của cô trên đời này. Nếu đúng theo lời tiên tri nói thì chàng trai tên Hoắc Sư Tử kia sẽ là định mệnh của Rin. Rin mà biết được chuyện này không biết sẽ thế nào đây?
Rose ném trả lại viên “Demon’s eye” cho Rin và nói:
- Đem về chỗ cũ đi! Không phải nó đâu!
Rose thấy được vẻ thất vọng trên khuôn mặt xinh đẹp của Rin. Cô thở dài. Đáng lẽ Rin phải như bao cô gái khác vui chơi cùng bạn bè, gia đình rồi tìm cho mình một người yêu thực sự sống bên nhau hạnh phúc chứ không phải dấn thân vào con đường này – đau thương và u ám.
Rin bắt lấy “Demon’s eye”, nắm chặt. Lại không phải sao? Ba tháng rồi, chỉ cò một nửa thời gian thôi. Cô nhất định phải tìm được viên đá đó!
.
.
.
Sở cảnh sát Zodiac
- Này! Hai người chắc những lời mà mình vừa nói là thật chứ?
Song Tử sau khi nghe Ma Kết và Sư Tử thuật lại chuyện tối qua thì đầu bắt đầu quay mòng mòng, rối tinh rối loạn hết cả lên. Phép thuật? Là sao có thể chứ? Bộ nghĩ anh là trẻ con hay sao mà tin vào mấy thứ vớ vẩn đó!
- Mới đầu tôi và Sư Tử nghĩ đó chỉ là một trò ảo thuật thôi nhưng sau khi xem xét xung quanh chỗ Rin cùng người kia biến mất thì phát hiện không có dấu hiệu cỏ bị cháy xém hay mùi dầu xăng gì hết. Cứ như chưa có người từng đặt chân lên đó vậy! – Ma Kết thư thả nhấp một ngụm trà đáp.
- Khi đó chúng tôi chỉ thấy Rin nhỏ một giọt nước màu đỏ xuống đất thì lập tức xung quanh họ xuất hiện một vòng tròn lửa rồi lửa đột nhiên bùng lên rồi tắt lịm, hai người đó cũng biến mất cùng lúc luôn!- Sư Tử tiếp lời.
Tất cả mọi người đồng loạt nhíu mày. Vậy có nghĩa là hai người họ không nhìn thấy Rin châm lửa, cô gái bí ẩn kia cũng chỉ đứng một bên không làm gì hết. Xử Nữ lên tiếng hỏi:
- Các anh không nhìn thấy mặt cô gái kia à?
Không! – Ma Kết nhún vai đáp – Cô ta mặc áo choàng che kín mặt, nhìn trông như là một phù thủy vậy!
- Phù thủy? – Mọi người sửng sốt. Nếu thực sự cô gái đó là phù thủy thì đối đầu với họ không chỉ đơn giản là một tên trộm nữa…
.
.
.
Song Ngư một mình lang thang trên con đường vắng vẻ trong đêm tối. Nhân Mã và Thiên Bình đều có việc bận cả. Cảm giác của cô hiện giờ chỉ có sự cô đơn và lạnh lẽo. Cô sống với cái vỏ bọc này bao nhiêu năm rồi nhỉ? À, phải rồi… đã 10 năm. Lúc nào cũng phải cho mọi người thấy mình nhu mì,yếu đuối, đúng kiểu một thiên kim tiểu thư nhà danh giá. Chỉ khi có mỗi cô, Thiên Bình và Nhân Mã thì cô mới có thể trở lại với con người thật của mình. Tất cả không phải vì ba mẹ cô sao? Cô khao khát bản thân được giống như Nhân Mã, được làm những gì mình muốn , mình thích nhưng lại không muốn ba mẹ phải phiền lòng. Họ đã quá đau buồn khi mất đứa con trai yếu quý và cũng chính là người anh trai mà cô yêu thương nhất. Song Ngư mải bước rồi chợt dừng lại vì bị chặn bởi một tốp người. Hóa ra là một bọn lưu manh.
- Ê người đẹp! Sao lại đi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt thế này? Hay đi cùng tụi anh nha! – Một tên trong số chúng có vẻ là đại ca cất giọng điệu cợt nhả nói.
- Đi chỗ khác chơi đi! – Song Ngư lạnh lùng nói. Cô không muốn làm dơ tay bởi cái đám bẩn thỉu này.
- Uầy uầy! Người đẹp là gì mà cứng thế? Chơi chút thôi mà rồi anh đưa em về tận nhà luôn! – Tên đó không những không biết điều mà còn cố tình sấn tới gần Song Ngư cười dâm tục. Có vẻ như Song Ngư cô hôm nay không bẩn tay không được rồi. Đang định cho mấy tên này một trận thì bất chợt một giọng nói đầy uy lực vang lên:
- Mấy người làm cái gì vậy?
Hoắc Sư Tử sau khi rời khỏi sở cảnh sát chưa muốn lái xe về mà đi dạo một chút. Chuyện mấy ngày nay làm anh đau đầu quá. Đặc biệt là sau sự xuất hiện của cô gái tên Rose đó. Nếu như thật sự cô ta là phù thủy thì anh thật không biết phải làm sao nữa. Chợt nghe có tiếng cười rợn ở gần đây, Sư Tử quyết định đi theo âm thanh đó. Kết quả là anh nhìn thấy một cô gái bị một đám lưu manh vậy quanh. Mấy tên này thật không biết liêm sỉ là gì mà, ngang nhiên ức hiếp một cô gái yếu đuối như vậy. Sư Tử anh là một cảnh sát càng không thể để chuyện này xảy ra.
Tên đại ca kia đang vui vẻ tự dưng lại bị phá đám giữa chừng nên điên tiết chửi Sư Tử:
- Thằng kia khôn hồn thì xéo đi! Đừng làm hỏng chuyện vui của bổn thiếu gia ta!
- Muốn ta đi cũng được thôi, chỉ cần các người buông tha cho cô gái kia. Bằng không… - Sư Tử nhếch mép, một nụ cười ác quỷ xuất hiện trên môi anh.
- Bằng không sao? – Tên đại ca trợn mắt.
Sư Tử khởi động gân cốt. Rắc.. rắc… Tiếng va chạm của xương cốt phát ra nghe lạnh đến thấu xương.
- Bằng không các người ngày mai sẽ không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu!
Tên đại ca khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, quát:
- Thằng này mạnh mồm gớm. Chúng mày…LÊN!!!!
Đồng loạt sáu bảy tên tiến lên tấn công Sư Tử. Bằng những động tác mạnh mẽ và dứt khoát, anh nhanh chóng hạ đo ván chúng. Bọn nhãi nhép này mà cũng đòi đánh anh sao? Được anh đánh là phước bảy đời của chúng rồi!
Tên đại ca vô cùng bàng hoàng. Hắn không thể tin được bọn đàn em của mình bị hạ gục một cách nhanh chóng như thế. Vội vã rút con dao ra kề vào cổ Song Ngư trước khi Sư Tử tiến lại, hắn gầm gừ:
- Mày thử tiến lại gần đây xem, con ả này sẽ chết ngay lập tức!
Thịch…
Con tim anh chợt đập một cái thịch thật mạnh. Đau… Đó là cảm giác anh nhận được khi nhìn thấy con dao sắc bén đó kề vào cổ cô. Bây giờ anh mới để ý đến cô. Cô rất đẹp và có chút gì đó quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt. Anh đã từng gặp cô chưa nhỉ? Sư Tử hạ giọng nói:
- Hạ con dao xuống đi! Tôi sẽ không tiến lại!
- Hừ! Mày cũng biết điều đấy! Nhưng con ả này đẹp như vậy, bỏ cũng hơi phí đấy! Phải không cưng? – Hắn cười dâm dục, mũi hít hà hương thơm valender dịu nhẹ trên người cô.
Cảm giác của Song Ngư là một sự kinh tởm, phi thường kinh tởm. Cái bàn tay dơ bẩn đó dám chạm vào cơ thể cô, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn thôi. Nở một nụ cười hết sức tà mị và quỷ dị, Song Ngư trầm giọng:
- Ngươi sẽ phải hối hận khi dám động đến ta!
Dứt lời Song Ngư liền thúc một cùi chỏ thật mạnh vào bụng hắn. Hắn đau đớn mà buông cô ra. Thừa lúc đó cô liền bắt lấy tay của hắn vặn mạnh ra đằng sau. Con dao liền rơi xuống và bị Song Ngư cho một cước phi găm vào bức tường gần đó. Con tên đại ca kia bị cô cho vài cước nên nằm bẹp dí dưới đất bất tỉnh nhân sự.
Sư Tử vô cùng kinh ngạc. Đây là cô gái mỏng manh yếu đuối mà anh nhìn thấy vừa nãy sao? Hình ảnh của cô bây giờ hoàn toàn ngược lại: Lạnh lùng và mạnh mẽ. Thân thủ của cô không tồi chút nào, nhanh gọn mà dứt khoát. Nhìn con dao bị găm chặt vào bức tường, Sư Tử không ngừng suýt xoa. Nếu không phải có một lực tác động cực mạnh thì con dao không thể găm sâu đến thế. Chợt anh bật cười. Cõ lẽ anh lại đi lo chuyện bao đồng rồi.
- Anh cười gì vậy? – Song Ngư không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Sư Tử làm anh có thoáng sững sờ.
Anh hắng giọng nói:
- Không có gì! Chỉ là tôi cảm thấy mình thật rỗi hơi. Thật ra đâu cần đến tôi ra tay cô cũng có thể dễ dàng giải quyết được chúng, không phải sao?
- Không sai! Nhưng cũng phải cảm ơn anh, nhờ anh tay tôi không bị vấy bẩn bởi những thứ dơ dáy này! – Song Ngư thản nhiên trả lời. Cô không hiểu tại sao khi ở bên anh, cô lại dễ dàng bộc lộ cá tính thật của mình như vậy. Có lẽ là vừa nãy anh đã nhìn thấy con người thật của cô rồi nên cô không còn ngại mà bộc lộ ra.
- Có cần tôi đưa cô về không? Đằng nào giờ cũng muộn rồi!
Tuy anh biết cô rất giỏi võ, có thể tự vệ cho bản thân nhưng đằng nào cô cũng là con gái, Một mình đi trong đêm cũng không tốt.
- Cũng được! Đằng nào về một mình cũng buồn, có người đi cùng vẫn tốt hơn nhưng… - Song Ngư nhếch mép, tiến đến rút con dao bị găm vào tường lúc nãy ra trước hai con mắt trợn ngược của anh rồi bước tới chỗ tên đại ca vừa mới tỉnh lại, cầm một tay của hắn lên chặt phựt một cái bàn tay đứt lìa ra.
- A AAAAA….- Tên đại ca hết lên đau đớn đỡ lấy cánh tay đã bị chặt của mình.Bọn đàn em vì quá khiếp sợ nên chả đứa nào dám đến gần đại ca của chúng. Sư Tử vì quá kinh ngạc mà không thốt lên lời. Song Ngư chỉ ném cho tên đó một câu:
- Đó là kết cục của kẻ dám động tới ta! – Rồi cô quay qua chỗ Sư Tử, cười nhẹ - Chúng ta đi thôi!
.
.
.
Biệt thự Rising Sun
- Sư Tử à! Tôi đên chết mất thôi! – Song Tử chạy như bay vào phòng làm việc rồi nằm sõng soài ra ghế sô pha – Cậu biết không, tôi đã lặn lội đến thư viện thành phố rồi search cả thông tin trên mạng nhưng… KHÔNG CÓ BẤT CỨ THÔNG TIN NÀO NÓI RÕ VỀ PHÙ THỦY CẢ! Những thông tin tìm được chỉ là những thứ rất mơ hồ, vô căn cứ, nói chung đó chỉ là do con người tưởng tượng ra, không có cái nào là thật cả!
Song Tử cứ thao thao bất tuyệt mà không biết rằng Sư Tử có được chữ nào vào đầu đâu. Trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh người con gái ấy – Hạ Song Ngư.
Flash back
- Đến nơi rồi! – Song Ngư kêu lên khi về tới nhà của mình, cô quay qua nói với Sư Tử - Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà!
- Không có gì đâu! – Anh gãi đầu cười. Khi thấy cô định đi vào trong anh vội gọi với lại – Có thể cho cô biết tên của cô không?
- Hạ Song Ngư! – Cô vẫn tiếp tục đi mà không quay đầu lại.
Hạ Song Ngư? Cái tên này nghe quen quen. Anh sửng sốt. Thì ra cô là con gái của chủ tịch tập đoàn thời trang Angel’s Heart. Nếu vậy thì đây chắc là dinh thự của Hạ gia. Hạ Song Ngư… Cái tên rất đẹp, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau…
End flash back
-YA! Hoắc Sư Tử! Từ này đến giờ cậu có nghe thấy tôi nói gì không hả? – Song Tử sau khi nói xong mà không thấy Sư Tử có phản ứng gì, ngẩng đầu dậy thì thấy anh đang ở trong trạng thái thất thần. Không biết tên này lại nghĩ cái gì nữa? Thế là Song Tử nhảy bổ đến chỗ Sư Tử và hét to vào tai anh.
Sư Tử đến lúc này mới bừng tỉnh. Song Tử vào đây từ lúc nào thế? (au: =.=) Làm gì mà tự dưng hét vào mặt người ta như vậy. Anh nhăm mặt nói:
- Cậu nói gì làm sao tôi biết được! Cậu ra ngoài đi, tôi còn làm việc!
Song Tử bĩu môi rồi thở dài đi ra khỏi phòng. Chỉ còn lại mình Sư Tử ngồi đó. Từ ngăn bàn, Sư Tử lấy ra một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh tiết lộ giới tính thật của Rin hôm trước. Phải rồi, còn có cô nàng này nữa. Lần trước Song Tử có nhắc đến sợi dây chuyền đeo trên cổ cô. Anh nhìn thật kĩ vào nó rồi sững sờ. Nó… Nó giống hệt sợi dây chuyền mà anh đang đeo. Từng đường nét cho tới chất liệu đều không có chút khác biệt. Chắc lẽ Rin thực sự chính là cô bé mà anh đã gặp 15 năm trước? Nhưng anh không thể vội kết luận như thế được. Sư Tử nhanh chóng lấy máy tính xách tay ra tìm thử.
[“Dây đôi hẹn ước” – trên đời này chỉ có một đôi duy nhất. Bạn có thể xâu bất kì mặt dây chuyền nào bạn muốn. Tình yêu của bạn sẽ gắn kết bền chặt, không thể tách lìa. Dù có xa nhau, hai sợi dây cũng sẽ tìm lại được nhau.
P/s: Sản phẩm thuộc quyền sở hữu của tập đoàn đá quý Eyes Sarphire.]
Chỉ có một đôi duy nhất? Vậy là cô thật sao? Sư Tử cười cay đắng. Sao cô lại trở thành một tên trộm chứ?
Anh và cô sao lại nghịch lí như vậy? Siêu trộm và cảnh sát… có kết quả sao?
Nhìn dòng chữ “ Sản phẩm thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Eyes Sarphire”, anh biết mình phải làm gì rồi.
- “ Theo tin tức cho biết, ngày hôm qua siêu trộm Rin đã đột nhập vào viện bảo tàng Iris và lấy trộm viên “Demon’s eye” thuộc quyền sở hữu của tập đoàn đá quý Eyes Sarphire” – Tiếng ti vi vang cả căn phòng – “ Bên cạnh tôi đây là đội trưởng mới của S.I.T – Hoắc Sư Tử. Anh Hoắc, anh nghĩ sao về vụ này?”
- “ Có vẻ như tôi đã đánh giá sai về thực lực của siêu trộm Rin, nhưng tôi sẽ bắt được tên trộm đó bằng mọi giá!”
Phụt… Rin tắt ti vi và nhếch mép cười. Muốn bắt Rin cô sao? Thế thì còn phải xem anh có đủ khả năng để bắt được cô hay không.
- Rin, cô đang vui vì qua mặt được hai người đó phải không? – Rose mở cửa bước vào và đứng trước mặt Rin. Rin có thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại lắc đầu cười.
- Rose à! Đừng đọc suy nghĩ của tôi được không? Như thế là vi phạm quyền riêng tư đó!
Rose không nói gì mà chỉ nhìn sâu vào mắt Rin. Điểm khác biệt giữa cô và những phù thủy trước đó là khả năng đọc suy nghĩ của người khác. Đây là khả năng không phải do phép thuật tạo ra mà là bẩm sinh Rose đã có. Đối với cô đây vừa là món quà vừa là thảm họa. Có những lúc cô cảm thấy may mắn vì mình có thể khả năng ấy nhưng có những lúc lại đau đớn, hận rằng tại sao khi sinh ra mình lại gánh theo tai họa đó.
Rose không biết chuyện giữa cô, Rin và hai anh chàng kia sẽ đi về đâu nữa. Vòng quay số phận của bốn người đã bắt đầu quay rồi khi bọn họ chạm mặt nhau. Cô lo lắng cho Rin vì Rin là người thân duy nhất của cô trên đời này. Nếu đúng theo lời tiên tri nói thì chàng trai tên Hoắc Sư Tử kia sẽ là định mệnh của Rin. Rin mà biết được chuyện này không biết sẽ thế nào đây?
Rose ném trả lại viên “Demon’s eye” cho Rin và nói:
- Đem về chỗ cũ đi! Không phải nó đâu!
Rose thấy được vẻ thất vọng trên khuôn mặt xinh đẹp của Rin. Cô thở dài. Đáng lẽ Rin phải như bao cô gái khác vui chơi cùng bạn bè, gia đình rồi tìm cho mình một người yêu thực sự sống bên nhau hạnh phúc chứ không phải dấn thân vào con đường này – đau thương và u ám.
Rin bắt lấy “Demon’s eye”, nắm chặt. Lại không phải sao? Ba tháng rồi, chỉ cò một nửa thời gian thôi. Cô nhất định phải tìm được viên đá đó!
.
.
.
Sở cảnh sát Zodiac
- Này! Hai người chắc những lời mà mình vừa nói là thật chứ?
Song Tử sau khi nghe Ma Kết và Sư Tử thuật lại chuyện tối qua thì đầu bắt đầu quay mòng mòng, rối tinh rối loạn hết cả lên. Phép thuật? Là sao có thể chứ? Bộ nghĩ anh là trẻ con hay sao mà tin vào mấy thứ vớ vẩn đó!
- Mới đầu tôi và Sư Tử nghĩ đó chỉ là một trò ảo thuật thôi nhưng sau khi xem xét xung quanh chỗ Rin cùng người kia biến mất thì phát hiện không có dấu hiệu cỏ bị cháy xém hay mùi dầu xăng gì hết. Cứ như chưa có người từng đặt chân lên đó vậy! – Ma Kết thư thả nhấp một ngụm trà đáp.
- Khi đó chúng tôi chỉ thấy Rin nhỏ một giọt nước màu đỏ xuống đất thì lập tức xung quanh họ xuất hiện một vòng tròn lửa rồi lửa đột nhiên bùng lên rồi tắt lịm, hai người đó cũng biến mất cùng lúc luôn!- Sư Tử tiếp lời.
Tất cả mọi người đồng loạt nhíu mày. Vậy có nghĩa là hai người họ không nhìn thấy Rin châm lửa, cô gái bí ẩn kia cũng chỉ đứng một bên không làm gì hết. Xử Nữ lên tiếng hỏi:
- Các anh không nhìn thấy mặt cô gái kia à?
Không! – Ma Kết nhún vai đáp – Cô ta mặc áo choàng che kín mặt, nhìn trông như là một phù thủy vậy!
- Phù thủy? – Mọi người sửng sốt. Nếu thực sự cô gái đó là phù thủy thì đối đầu với họ không chỉ đơn giản là một tên trộm nữa…
.
.
.
Song Ngư một mình lang thang trên con đường vắng vẻ trong đêm tối. Nhân Mã và Thiên Bình đều có việc bận cả. Cảm giác của cô hiện giờ chỉ có sự cô đơn và lạnh lẽo. Cô sống với cái vỏ bọc này bao nhiêu năm rồi nhỉ? À, phải rồi… đã 10 năm. Lúc nào cũng phải cho mọi người thấy mình nhu mì,yếu đuối, đúng kiểu một thiên kim tiểu thư nhà danh giá. Chỉ khi có mỗi cô, Thiên Bình và Nhân Mã thì cô mới có thể trở lại với con người thật của mình. Tất cả không phải vì ba mẹ cô sao? Cô khao khát bản thân được giống như Nhân Mã, được làm những gì mình muốn , mình thích nhưng lại không muốn ba mẹ phải phiền lòng. Họ đã quá đau buồn khi mất đứa con trai yếu quý và cũng chính là người anh trai mà cô yêu thương nhất. Song Ngư mải bước rồi chợt dừng lại vì bị chặn bởi một tốp người. Hóa ra là một bọn lưu manh.
- Ê người đẹp! Sao lại đi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt thế này? Hay đi cùng tụi anh nha! – Một tên trong số chúng có vẻ là đại ca cất giọng điệu cợt nhả nói.
- Đi chỗ khác chơi đi! – Song Ngư lạnh lùng nói. Cô không muốn làm dơ tay bởi cái đám bẩn thỉu này.
- Uầy uầy! Người đẹp là gì mà cứng thế? Chơi chút thôi mà rồi anh đưa em về tận nhà luôn! – Tên đó không những không biết điều mà còn cố tình sấn tới gần Song Ngư cười dâm tục. Có vẻ như Song Ngư cô hôm nay không bẩn tay không được rồi. Đang định cho mấy tên này một trận thì bất chợt một giọng nói đầy uy lực vang lên:
- Mấy người làm cái gì vậy?
Hoắc Sư Tử sau khi rời khỏi sở cảnh sát chưa muốn lái xe về mà đi dạo một chút. Chuyện mấy ngày nay làm anh đau đầu quá. Đặc biệt là sau sự xuất hiện của cô gái tên Rose đó. Nếu như thật sự cô ta là phù thủy thì anh thật không biết phải làm sao nữa. Chợt nghe có tiếng cười rợn ở gần đây, Sư Tử quyết định đi theo âm thanh đó. Kết quả là anh nhìn thấy một cô gái bị một đám lưu manh vậy quanh. Mấy tên này thật không biết liêm sỉ là gì mà, ngang nhiên ức hiếp một cô gái yếu đuối như vậy. Sư Tử anh là một cảnh sát càng không thể để chuyện này xảy ra.
Tên đại ca kia đang vui vẻ tự dưng lại bị phá đám giữa chừng nên điên tiết chửi Sư Tử:
- Thằng kia khôn hồn thì xéo đi! Đừng làm hỏng chuyện vui của bổn thiếu gia ta!
- Muốn ta đi cũng được thôi, chỉ cần các người buông tha cho cô gái kia. Bằng không… - Sư Tử nhếch mép, một nụ cười ác quỷ xuất hiện trên môi anh.
- Bằng không sao? – Tên đại ca trợn mắt.
Sư Tử khởi động gân cốt. Rắc.. rắc… Tiếng va chạm của xương cốt phát ra nghe lạnh đến thấu xương.
- Bằng không các người ngày mai sẽ không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu!
Tên đại ca khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, quát:
- Thằng này mạnh mồm gớm. Chúng mày…LÊN!!!!
Đồng loạt sáu bảy tên tiến lên tấn công Sư Tử. Bằng những động tác mạnh mẽ và dứt khoát, anh nhanh chóng hạ đo ván chúng. Bọn nhãi nhép này mà cũng đòi đánh anh sao? Được anh đánh là phước bảy đời của chúng rồi!
Tên đại ca vô cùng bàng hoàng. Hắn không thể tin được bọn đàn em của mình bị hạ gục một cách nhanh chóng như thế. Vội vã rút con dao ra kề vào cổ Song Ngư trước khi Sư Tử tiến lại, hắn gầm gừ:
- Mày thử tiến lại gần đây xem, con ả này sẽ chết ngay lập tức!
Thịch…
Con tim anh chợt đập một cái thịch thật mạnh. Đau… Đó là cảm giác anh nhận được khi nhìn thấy con dao sắc bén đó kề vào cổ cô. Bây giờ anh mới để ý đến cô. Cô rất đẹp và có chút gì đó quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt. Anh đã từng gặp cô chưa nhỉ? Sư Tử hạ giọng nói:
- Hạ con dao xuống đi! Tôi sẽ không tiến lại!
- Hừ! Mày cũng biết điều đấy! Nhưng con ả này đẹp như vậy, bỏ cũng hơi phí đấy! Phải không cưng? – Hắn cười dâm dục, mũi hít hà hương thơm valender dịu nhẹ trên người cô.
Cảm giác của Song Ngư là một sự kinh tởm, phi thường kinh tởm. Cái bàn tay dơ bẩn đó dám chạm vào cơ thể cô, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn thôi. Nở một nụ cười hết sức tà mị và quỷ dị, Song Ngư trầm giọng:
- Ngươi sẽ phải hối hận khi dám động đến ta!
Dứt lời Song Ngư liền thúc một cùi chỏ thật mạnh vào bụng hắn. Hắn đau đớn mà buông cô ra. Thừa lúc đó cô liền bắt lấy tay của hắn vặn mạnh ra đằng sau. Con dao liền rơi xuống và bị Song Ngư cho một cước phi găm vào bức tường gần đó. Con tên đại ca kia bị cô cho vài cước nên nằm bẹp dí dưới đất bất tỉnh nhân sự.
Sư Tử vô cùng kinh ngạc. Đây là cô gái mỏng manh yếu đuối mà anh nhìn thấy vừa nãy sao? Hình ảnh của cô bây giờ hoàn toàn ngược lại: Lạnh lùng và mạnh mẽ. Thân thủ của cô không tồi chút nào, nhanh gọn mà dứt khoát. Nhìn con dao bị găm chặt vào bức tường, Sư Tử không ngừng suýt xoa. Nếu không phải có một lực tác động cực mạnh thì con dao không thể găm sâu đến thế. Chợt anh bật cười. Cõ lẽ anh lại đi lo chuyện bao đồng rồi.
- Anh cười gì vậy? – Song Ngư không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Sư Tử làm anh có thoáng sững sờ.
Anh hắng giọng nói:
- Không có gì! Chỉ là tôi cảm thấy mình thật rỗi hơi. Thật ra đâu cần đến tôi ra tay cô cũng có thể dễ dàng giải quyết được chúng, không phải sao?
- Không sai! Nhưng cũng phải cảm ơn anh, nhờ anh tay tôi không bị vấy bẩn bởi những thứ dơ dáy này! – Song Ngư thản nhiên trả lời. Cô không hiểu tại sao khi ở bên anh, cô lại dễ dàng bộc lộ cá tính thật của mình như vậy. Có lẽ là vừa nãy anh đã nhìn thấy con người thật của cô rồi nên cô không còn ngại mà bộc lộ ra.
- Có cần tôi đưa cô về không? Đằng nào giờ cũng muộn rồi!
Tuy anh biết cô rất giỏi võ, có thể tự vệ cho bản thân nhưng đằng nào cô cũng là con gái, Một mình đi trong đêm cũng không tốt.
- Cũng được! Đằng nào về một mình cũng buồn, có người đi cùng vẫn tốt hơn nhưng… - Song Ngư nhếch mép, tiến đến rút con dao bị găm vào tường lúc nãy ra trước hai con mắt trợn ngược của anh rồi bước tới chỗ tên đại ca vừa mới tỉnh lại, cầm một tay của hắn lên chặt phựt một cái bàn tay đứt lìa ra.
- A AAAAA….- Tên đại ca hết lên đau đớn đỡ lấy cánh tay đã bị chặt của mình.Bọn đàn em vì quá khiếp sợ nên chả đứa nào dám đến gần đại ca của chúng. Sư Tử vì quá kinh ngạc mà không thốt lên lời. Song Ngư chỉ ném cho tên đó một câu:
- Đó là kết cục của kẻ dám động tới ta! – Rồi cô quay qua chỗ Sư Tử, cười nhẹ - Chúng ta đi thôi!
.
.
.
Biệt thự Rising Sun
- Sư Tử à! Tôi đên chết mất thôi! – Song Tử chạy như bay vào phòng làm việc rồi nằm sõng soài ra ghế sô pha – Cậu biết không, tôi đã lặn lội đến thư viện thành phố rồi search cả thông tin trên mạng nhưng… KHÔNG CÓ BẤT CỨ THÔNG TIN NÀO NÓI RÕ VỀ PHÙ THỦY CẢ! Những thông tin tìm được chỉ là những thứ rất mơ hồ, vô căn cứ, nói chung đó chỉ là do con người tưởng tượng ra, không có cái nào là thật cả!
Song Tử cứ thao thao bất tuyệt mà không biết rằng Sư Tử có được chữ nào vào đầu đâu. Trong đầu anh bây giờ toàn là hình ảnh người con gái ấy – Hạ Song Ngư.
Flash back
- Đến nơi rồi! – Song Ngư kêu lên khi về tới nhà của mình, cô quay qua nói với Sư Tử - Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà!
- Không có gì đâu! – Anh gãi đầu cười. Khi thấy cô định đi vào trong anh vội gọi với lại – Có thể cho cô biết tên của cô không?
- Hạ Song Ngư! – Cô vẫn tiếp tục đi mà không quay đầu lại.
Hạ Song Ngư? Cái tên này nghe quen quen. Anh sửng sốt. Thì ra cô là con gái của chủ tịch tập đoàn thời trang Angel’s Heart. Nếu vậy thì đây chắc là dinh thự của Hạ gia. Hạ Song Ngư… Cái tên rất đẹp, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau…
End flash back
-YA! Hoắc Sư Tử! Từ này đến giờ cậu có nghe thấy tôi nói gì không hả? – Song Tử sau khi nói xong mà không thấy Sư Tử có phản ứng gì, ngẩng đầu dậy thì thấy anh đang ở trong trạng thái thất thần. Không biết tên này lại nghĩ cái gì nữa? Thế là Song Tử nhảy bổ đến chỗ Sư Tử và hét to vào tai anh.
Sư Tử đến lúc này mới bừng tỉnh. Song Tử vào đây từ lúc nào thế? (au: =.=) Làm gì mà tự dưng hét vào mặt người ta như vậy. Anh nhăm mặt nói:
- Cậu nói gì làm sao tôi biết được! Cậu ra ngoài đi, tôi còn làm việc!
Song Tử bĩu môi rồi thở dài đi ra khỏi phòng. Chỉ còn lại mình Sư Tử ngồi đó. Từ ngăn bàn, Sư Tử lấy ra một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh tiết lộ giới tính thật của Rin hôm trước. Phải rồi, còn có cô nàng này nữa. Lần trước Song Tử có nhắc đến sợi dây chuyền đeo trên cổ cô. Anh nhìn thật kĩ vào nó rồi sững sờ. Nó… Nó giống hệt sợi dây chuyền mà anh đang đeo. Từng đường nét cho tới chất liệu đều không có chút khác biệt. Chắc lẽ Rin thực sự chính là cô bé mà anh đã gặp 15 năm trước? Nhưng anh không thể vội kết luận như thế được. Sư Tử nhanh chóng lấy máy tính xách tay ra tìm thử.
[“Dây đôi hẹn ước” – trên đời này chỉ có một đôi duy nhất. Bạn có thể xâu bất kì mặt dây chuyền nào bạn muốn. Tình yêu của bạn sẽ gắn kết bền chặt, không thể tách lìa. Dù có xa nhau, hai sợi dây cũng sẽ tìm lại được nhau.
P/s: Sản phẩm thuộc quyền sở hữu của tập đoàn đá quý Eyes Sarphire.]
Chỉ có một đôi duy nhất? Vậy là cô thật sao? Sư Tử cười cay đắng. Sao cô lại trở thành một tên trộm chứ?
Anh và cô sao lại nghịch lí như vậy? Siêu trộm và cảnh sát… có kết quả sao?
Nhìn dòng chữ “ Sản phẩm thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Eyes Sarphire”, anh biết mình phải làm gì rồi.
/12
|