-Thiên Bình,cậu có thư-Một người con trai mặc áo vest đen đi đến gần Thiên Bình,đưa cho anh lá thư.
-À,bữa giờ anh có thấy Song Tử không?
-Vâng thưa không.
-Vậy sao... Thôi,anh ra ngoài đi.
Người đó đi khuất,Thiên Bình mới mở lá thư ra,lòng thấy điều chẳng lành,lòng vừa lo cho Song Tử,từ lúc chạy đi chẳng thấy cô trở vào,mà người anh chẳng thể đi lại nhiều. Bây giờ đã là 1 ngày,Thiên Bình vừa xuất viện về nhà,lại có thư,chả biết là tin gì nữa.
Tôi đang giữ Song Tử của anh,mau đến mà nhận về!
Thiên Bình nhíu mày,đôi mắt xanh khẽ di chuyển đảo qua lại như đang suy nghĩ gì đó. Nhanh chóng anh đứng dậy,lập tức lái xe đến địa chỉ được chỉ trong thư.
Thiên Bình đến căn biệt thự màu trắng trang nhã. Thiên Bình bước vào như đã quen thuộc với nơi này.
-Thiên Bình...
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ phía sau.
-Anh biết là em-Thiên Bình quay lại nhìn cô gái đó.
-Anh còn nhận ra em sao,thế mà em nghĩ anh đã quên em rồi chứ-An Ny khẽ cười,cô ngồi xuống ghế đối diện Thiên Bình.
-Song Tử đâu?
-Anh chỉ nhớ đến cô ta thôi sao?-An Ny ngước đôi mắt đợm buồn nhìn Thiên Bình.
Thiên Bình lặng im,anh không nhìn An Ny,anh biết cô hận anh nhiều lắm. Là ngày đó anh chẳng đủ can đảm bên cô,là anh tàn nhẫn trước.
-Thiên Bình... Tại sao vậy hả? Tại sao lúc trước anh rời bỏ em? Là chỉ để đến với cô ta?-An Ny nấc nghẹn lời nói,dòng nước mắt lăn trên đôi gò má đầy đặn.
-An Ny... Chuyện đã qua em nhắc làm gì,anh đã đến rồi,mau giao Song Tử cho anh.
Cạnh
Tiếng súng lên đạn,An Ny mím môi chĩa súng vào Thiên Bình.
-Nếu anh sống chỉ làm khổ em thì anh chết đi-An Ny nhắm thẳng súng vào Thiên Bình.
-ĐỪNG... Tôi xin cô đừng hại Thiên Bình-Song Tử từ phía bên trong chạy ra ôm lấy Thiên Bình,bật khóc van xin An Ny.
An Ny run run hạ tay súng,môi mỉm cười nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn đó. Ánh mắt như hài lòng nhưng nén đau thương vào tận sâu đáy mắt.
-Tốt,tôi không có ý định hại Thiên Bình,tôi chỉ muốn xem cô đối với anh ấy có tốt hay không thôi,vậy là tôi yên tâm rồi. Hai người...đi đi,Thiên Bình anh phải sống tốt-An Ny lau nước mắt,mỉm cười.
-Đi đâu chứ?-Trước cửa một người con gái áo đen chắn ngăn.
-Chị... Để họ đi.
-Ahahahaha,em gái ngu ngốc,cảm ơn em đã giúp chị dụ con mồi đến đây. Mày nghĩ tao là người tốt à? Hazz,đúng là ngu ngốc. Nghe cho kỹ đây,tao là Hạ Nhi,thành viên của Dark Sky,chứ không phải Jeny chị em với mày đâu,tao chỉ đang lợi dụng mày thôi. Lợi dụng cái tình yêu mù quáng của mày dành cho nó-Hạ Nhi cười đắc ý.
-Khốn nạn...
-Mày chửi tao à? Hãy nghĩ là do mày ngu đi. Còn mày Thiên Bình,hôm nay tao sẽ kết liễu mày cùng hai con bồ mày,tụi bây sẽ chết chung ngày,chôn chung mồ,có thích không?-Hạ Nhi cười ngạo nghễ,tay cầm súng như thách thức Thiên Bình.
-Để cả hai đi,mày muốn gì thì tính với tao,đừng lôi An Ny và Song Tử vào,hèn hạ thì làm sát thủ làm con mẹ gì thế?-Thiên Bình khinh bỉ nhìn Hạ Nhi nhưng cô nàng vẫn mặt dày tấn công nhắm vào Song Tử và An Ny. Ả biết cả hai là điểm yếu của Thiên Bình.
-A...
-An Ny em...
-Mày đỡ cho nó sao? Tự chui vào chỗ chết à? Cũng tiện chết luôn cho nhanh-Hạ Nhi cười khinh miệt,nhắm ngòm súng vào Thiên Bình vẫn đang đỡ An Ny trong tay.
Đoàng...đoàng
Hạ Nhi ngã xuống,phía sau Song Tử tay cầm súng bắn vào Hạ Nhi,gương mặt cô vẫn còn nét choảng sợ. Hạ Nhi ngã xuống,Song Tử cũng vứt súng đi,cô sợ hãi chạy tới Thiên Bình và An Ny.
-An Ny em...
-Anh... Phải yêu...thương cô ấy,em...vẫn yêu anh...mong anh...sống...tốt.
-An Ny... An Ny...
Hôm nay trời cũng mưa,trời mưa đưa em rời khỏi thế gian này. Anh chẳng níu cũng không lưu luyến,em cũng chẳng quyến tiếc gì. Chúng ta đã chia xa. Xa nhau mãi chôn vùi nhau vào lòng của năm tháng.
-Anh đừng tự trách mình nữa,cô ấy không muốn anh như vậy đây-Song Tử ngồi xuống cạnh Thiên Bình.
-Anh có sao đâu-Thiên Bình cười.
-Ừm...tại sao lúc xưa anh lại rời xa cô ấy?
-Vì sao à? Vì anh là người không tốt,nếu bên anh cô ấy sẽ chết,anh không muốn hại cô ấy,anh rời đi cũng là vì cô ấy. Nhưng khi gặp em tuy cũng lo cho em nhưng không hiểu vì sao anh lại không muốn rời xa em như cô ấy,dù muốn hay không vẫn muốn giữ em bên mình-Thiên Bình vuốt mái tóc Song Tử,nở nụ cười nửa yêu nửa buồn.
-Tất cả anh làm là vì cô ấy,An Ny không trách anh đâu. Cô ấy hiểu mà,cô ấy biết anh yêu cô ấy nên mới làm vậy.
-Em không ghen sao?
-Tại sao phải ghen chứ? Em biết tại sao anh làm vậy. Với lại anh chọn rời cô ấy vì yêu và bên em là vì yêu. Tất nhiên em sẽ hạnh phúc hơn,dù em biết nếu so sánh thì là tình cảm của anh và cô ấy lớn hơn,anh không ích kỷ giữ lại cô ấy,nhưng so với hạnh phúc thì em hơn cô ấy vì em được gần bên anh. Em sẽ không trách anh vì ai cũng phải có quá khứ,anh cũng vậy,quá khứ của anh là An Ny nhưng hiện tại là em,tại sao phải ghen đúng không?
-Cảm ơn em-Thiên Bình xoa đầu Song Tử,rồi nhìn lại ngôi mộ mới xây,cô gái cùng nụ cười đó như đang cười với anh.
An Ny,anh nợ em nhiều quá. Lúc trước anh đã để em ra đi,chấp nhận rời xa em,làm em đau khổ,thế nhưng em vẫn yêu và quên thân vì anh. Anh tệ thật,chẳng bảo vệ được em. Em à,kiếp này anh nợ em ái tình,kiếp sau chúng ta sẽ trả cho nhau. Anh sẽ chẳng nói rằng anh yêu em như trước nhưng anh sẽ nói là: Cảm ơn em ,người con gái tuổi 15 của anh.
Có lẽ anh và em sinh ra không dành cho nhau,nhưng sinh mạng là của nhau. Em hy sinh, em không hề tiếc nuối. Em cũng vì yêu anh,em chẳng thể có anh nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn người khác đau lòng như mình. Em biết chứ rằng năm đó anh rời xa là vì em,anh yêu em hơn cả Song Tử nên quyết định để em đi chứ chẳng ích kỷ giữ em lại. Em vui vì điều đó. Nhưng Thiên Bình à,An Ny này sẽ mãi yêu anh dù em chẳng còn trên cõi đời này,hay năm tháng có bào mòn thân xác này chỉ còn xương cốt thì em vẫn yêu và chờ anh ở nơi nào đó trên thế gian này.
Em là nắng, nắng sẽ mãi bên anh khi mưa ngừng khóc.
Đợt giói thổi ngang qua Thiên Bình,bất giác anh mỉm cười,ánh mắt thanh thản ngước nhìn lên bầu trời đã buông hạ hoàng hôn.
Tạm biệt em,hoài niệm 15
-À,bữa giờ anh có thấy Song Tử không?
-Vâng thưa không.
-Vậy sao... Thôi,anh ra ngoài đi.
Người đó đi khuất,Thiên Bình mới mở lá thư ra,lòng thấy điều chẳng lành,lòng vừa lo cho Song Tử,từ lúc chạy đi chẳng thấy cô trở vào,mà người anh chẳng thể đi lại nhiều. Bây giờ đã là 1 ngày,Thiên Bình vừa xuất viện về nhà,lại có thư,chả biết là tin gì nữa.
Tôi đang giữ Song Tử của anh,mau đến mà nhận về!
Thiên Bình nhíu mày,đôi mắt xanh khẽ di chuyển đảo qua lại như đang suy nghĩ gì đó. Nhanh chóng anh đứng dậy,lập tức lái xe đến địa chỉ được chỉ trong thư.
Thiên Bình đến căn biệt thự màu trắng trang nhã. Thiên Bình bước vào như đã quen thuộc với nơi này.
-Thiên Bình...
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ phía sau.
-Anh biết là em-Thiên Bình quay lại nhìn cô gái đó.
-Anh còn nhận ra em sao,thế mà em nghĩ anh đã quên em rồi chứ-An Ny khẽ cười,cô ngồi xuống ghế đối diện Thiên Bình.
-Song Tử đâu?
-Anh chỉ nhớ đến cô ta thôi sao?-An Ny ngước đôi mắt đợm buồn nhìn Thiên Bình.
Thiên Bình lặng im,anh không nhìn An Ny,anh biết cô hận anh nhiều lắm. Là ngày đó anh chẳng đủ can đảm bên cô,là anh tàn nhẫn trước.
-Thiên Bình... Tại sao vậy hả? Tại sao lúc trước anh rời bỏ em? Là chỉ để đến với cô ta?-An Ny nấc nghẹn lời nói,dòng nước mắt lăn trên đôi gò má đầy đặn.
-An Ny... Chuyện đã qua em nhắc làm gì,anh đã đến rồi,mau giao Song Tử cho anh.
Cạnh
Tiếng súng lên đạn,An Ny mím môi chĩa súng vào Thiên Bình.
-Nếu anh sống chỉ làm khổ em thì anh chết đi-An Ny nhắm thẳng súng vào Thiên Bình.
-ĐỪNG... Tôi xin cô đừng hại Thiên Bình-Song Tử từ phía bên trong chạy ra ôm lấy Thiên Bình,bật khóc van xin An Ny.
An Ny run run hạ tay súng,môi mỉm cười nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt xinh xắn đó. Ánh mắt như hài lòng nhưng nén đau thương vào tận sâu đáy mắt.
-Tốt,tôi không có ý định hại Thiên Bình,tôi chỉ muốn xem cô đối với anh ấy có tốt hay không thôi,vậy là tôi yên tâm rồi. Hai người...đi đi,Thiên Bình anh phải sống tốt-An Ny lau nước mắt,mỉm cười.
-Đi đâu chứ?-Trước cửa một người con gái áo đen chắn ngăn.
-Chị... Để họ đi.
-Ahahahaha,em gái ngu ngốc,cảm ơn em đã giúp chị dụ con mồi đến đây. Mày nghĩ tao là người tốt à? Hazz,đúng là ngu ngốc. Nghe cho kỹ đây,tao là Hạ Nhi,thành viên của Dark Sky,chứ không phải Jeny chị em với mày đâu,tao chỉ đang lợi dụng mày thôi. Lợi dụng cái tình yêu mù quáng của mày dành cho nó-Hạ Nhi cười đắc ý.
-Khốn nạn...
-Mày chửi tao à? Hãy nghĩ là do mày ngu đi. Còn mày Thiên Bình,hôm nay tao sẽ kết liễu mày cùng hai con bồ mày,tụi bây sẽ chết chung ngày,chôn chung mồ,có thích không?-Hạ Nhi cười ngạo nghễ,tay cầm súng như thách thức Thiên Bình.
-Để cả hai đi,mày muốn gì thì tính với tao,đừng lôi An Ny và Song Tử vào,hèn hạ thì làm sát thủ làm con mẹ gì thế?-Thiên Bình khinh bỉ nhìn Hạ Nhi nhưng cô nàng vẫn mặt dày tấn công nhắm vào Song Tử và An Ny. Ả biết cả hai là điểm yếu của Thiên Bình.
-A...
-An Ny em...
-Mày đỡ cho nó sao? Tự chui vào chỗ chết à? Cũng tiện chết luôn cho nhanh-Hạ Nhi cười khinh miệt,nhắm ngòm súng vào Thiên Bình vẫn đang đỡ An Ny trong tay.
Đoàng...đoàng
Hạ Nhi ngã xuống,phía sau Song Tử tay cầm súng bắn vào Hạ Nhi,gương mặt cô vẫn còn nét choảng sợ. Hạ Nhi ngã xuống,Song Tử cũng vứt súng đi,cô sợ hãi chạy tới Thiên Bình và An Ny.
-An Ny em...
-Anh... Phải yêu...thương cô ấy,em...vẫn yêu anh...mong anh...sống...tốt.
-An Ny... An Ny...
Hôm nay trời cũng mưa,trời mưa đưa em rời khỏi thế gian này. Anh chẳng níu cũng không lưu luyến,em cũng chẳng quyến tiếc gì. Chúng ta đã chia xa. Xa nhau mãi chôn vùi nhau vào lòng của năm tháng.
-Anh đừng tự trách mình nữa,cô ấy không muốn anh như vậy đây-Song Tử ngồi xuống cạnh Thiên Bình.
-Anh có sao đâu-Thiên Bình cười.
-Ừm...tại sao lúc xưa anh lại rời xa cô ấy?
-Vì sao à? Vì anh là người không tốt,nếu bên anh cô ấy sẽ chết,anh không muốn hại cô ấy,anh rời đi cũng là vì cô ấy. Nhưng khi gặp em tuy cũng lo cho em nhưng không hiểu vì sao anh lại không muốn rời xa em như cô ấy,dù muốn hay không vẫn muốn giữ em bên mình-Thiên Bình vuốt mái tóc Song Tử,nở nụ cười nửa yêu nửa buồn.
-Tất cả anh làm là vì cô ấy,An Ny không trách anh đâu. Cô ấy hiểu mà,cô ấy biết anh yêu cô ấy nên mới làm vậy.
-Em không ghen sao?
-Tại sao phải ghen chứ? Em biết tại sao anh làm vậy. Với lại anh chọn rời cô ấy vì yêu và bên em là vì yêu. Tất nhiên em sẽ hạnh phúc hơn,dù em biết nếu so sánh thì là tình cảm của anh và cô ấy lớn hơn,anh không ích kỷ giữ lại cô ấy,nhưng so với hạnh phúc thì em hơn cô ấy vì em được gần bên anh. Em sẽ không trách anh vì ai cũng phải có quá khứ,anh cũng vậy,quá khứ của anh là An Ny nhưng hiện tại là em,tại sao phải ghen đúng không?
-Cảm ơn em-Thiên Bình xoa đầu Song Tử,rồi nhìn lại ngôi mộ mới xây,cô gái cùng nụ cười đó như đang cười với anh.
An Ny,anh nợ em nhiều quá. Lúc trước anh đã để em ra đi,chấp nhận rời xa em,làm em đau khổ,thế nhưng em vẫn yêu và quên thân vì anh. Anh tệ thật,chẳng bảo vệ được em. Em à,kiếp này anh nợ em ái tình,kiếp sau chúng ta sẽ trả cho nhau. Anh sẽ chẳng nói rằng anh yêu em như trước nhưng anh sẽ nói là: Cảm ơn em ,người con gái tuổi 15 của anh.
Có lẽ anh và em sinh ra không dành cho nhau,nhưng sinh mạng là của nhau. Em hy sinh, em không hề tiếc nuối. Em cũng vì yêu anh,em chẳng thể có anh nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn người khác đau lòng như mình. Em biết chứ rằng năm đó anh rời xa là vì em,anh yêu em hơn cả Song Tử nên quyết định để em đi chứ chẳng ích kỷ giữ em lại. Em vui vì điều đó. Nhưng Thiên Bình à,An Ny này sẽ mãi yêu anh dù em chẳng còn trên cõi đời này,hay năm tháng có bào mòn thân xác này chỉ còn xương cốt thì em vẫn yêu và chờ anh ở nơi nào đó trên thế gian này.
Em là nắng, nắng sẽ mãi bên anh khi mưa ngừng khóc.
Đợt giói thổi ngang qua Thiên Bình,bất giác anh mỉm cười,ánh mắt thanh thản ngước nhìn lên bầu trời đã buông hạ hoàng hôn.
Tạm biệt em,hoài niệm 15
/176
|