Cự Giải về nhà sau 2 tuần đi vắng. Cô mệt mỏi đặt đồ xuống đất,ểu oải đi rót cốc nước.
-Tôi đi đây chút,lát tôi về-Ngọc Lam đặt giỏ xách cạnh túi của Cự Giải,rồi quay đi.
Cự Giải chỉ lắc đầu thở dài,cô cảm thấy Ngọc Lam sẽ chẳng bao giờ thay đổi được.
Cự Giải mang đồ lên phòng,cô đặt đồ một góc rồi nằm phịch xuống giường.
-Em mệt sao?-Bảo Bình đặt chìa khoá lên bàn rồi bước lại gần Cự Giải.
-Không,em hơi buồn ngủ thôi-Cự Giải vòng tay ôm lấy Bảo Bình.
-Đói không? Anh nấu cho em ăn-Bảo Bình xoa đầu Cự Giải.
-Em không đói,em chỉ buồn ngủ một chút thôi-Cự Giải từ từ khép đôi mắt lại.
-Vậy em ngủ đi,anh làm việc một chút.
-Anh nằm cạnh em một chút được không? Cho tới khi em ngủ,được không anh?-Cự Giải nắm tay Bảo Bình,níu anh lại khi anh vừa đứng dậy.
-Ừ,em ngủ đi,anh sẽ ở đây-Bảo Bình chiều ý Cự Giải,anh nằm cạnh cô,ôm Cự Giải vỗ về cô vào giấc ngủ.
Cự Giải nhanh chóng đi vào giấc ngủ,có lẽ cô đã quá mệt mỏi với chuyện gia đình,rồi cả gia đình anh.
Bảo Bình đợi khi Cự Giải ngủ,anh định rời đi nhưng chẳng hiểu sao tay cô vẫn nắm chặt lấy anh,dù đã ngủ say nhưng vẫn không buông,khiến Bảo Bình không nỡ rời đi.
Bảo Bình vén mái tóc xoã che đi nửa khuôn mặt Cự Giải lên,ngắm nhìn gương mặt vô tư lúc ngủ của Cự Giải. Bảo Bình không hiểu vì sao anh cảm thấy mình thật may mắn,nghĩ lại các anh em của Bảo Bình số thật nghiệt ngã,vì sao hả? Người họ yêu lần lượt gặp những tai nạn không đáng có,họ cứ phải vừa lo công việc vừa lo cho người yêu,ngày ngày thấp thỏm lo sợ.
Bảo Bình không ước mơ gì xa vời,chỉ cần Cự Giải bình an không gặp chuyện gì nguy hiểm là anh hạnh phúc và an tâm lắm rồi.
Nằm cạnh Cự Giải chưa bao giờ anh cảm thấy bồn chồn vừa lo vừa an như vậy. Trong lòng có hỗn độn cảm xúc,nhưng anh chẳng biết nó là gì. Cự Giải vẫn vô tư ngủ yên bên cạnh anh,còn anh an tâm khi cô cạnh bên nhưng càng lo lắng vô hạn như thế.
Đã bao giờ cảm nhận được yêu là sao chưa?
Đã bao giờ cảm thấy lo sợ bao giờ chưa?
Thời gian là bao lâu để tìm được bình yên cho bản thân và người mình yêu?
Bao lâu mới nhận ra đã quen với cuộc sống có họ đến chẳng thể mất được.
Đã từ bao giờ tâm trí khắc sâu hình bóng họ đến khi nhắm mắt cũng không thể xoá mờ?
Từ khi nào trong trái tim chỉ có mình họ? Thấp thỏm,lo lắng và yêu đến si mê như thế?
Là vì họ,người mà mình yêu hơn cả bản thân. Hơn tất cả trên đời này,đánh đổi tất cả chỉ để họ được an toàn,nhưng có chết cũng chẳng nghĩ đến hai từ Buông tay .
Không biết anh yêu em cụ thể là vì gì? Vì tính cách? Hay vì thể xác? Anh không biết em ạ. Anh chọn em bởi vì anh cảm nhận được trái tim anh cần em,cần em mỗi ngày bên anh,dù hôm đó là nắng to hay mưa lớn.
Chúng ta là hai con người khác nhau,cùng sinh trên thế gian này,cùng thở chung bầu khồng khí và trái tim chung nhịp đập. Số phận đưa chúng ta gặp nhau không hề có sự sắp đặt hay báo trước. Anh gặp em và yêu em không lý do cũng như điều kiện. Em khác với những cô gái anh từng gặp,em đơn thuần,không cầu kì,xăm xi. Em đơn giản là em,là Cự Giải của anh.
Tình cảm đôi lúc chẳng cần lời hoa mĩ phải bộc lộ ra ngoài miệng. Chỉ cần lời hoa mĩ đó thay bằng trái tim thật lòng thì đã là hạnh phúc của một đời người.
Không cần anh hay em phải xinh đẹp tuyệt mỹ,hay giàu sang,yêu là cùng nhau chịu đựng,cùng nhau đi lên và cùng nhau vẽ tô thời gian cho cả hai.
Yêu thời gian ngắn lắm,chỉ là thuở ban đầu gọi là yêu nhưng về sau gọi là thương là cần nhau. Chúng ta cần nhau trong cuộc sống hơn những người khác bởi lẽ vì thương nhau chứ không còn là yêu nhau. Thương bao nhiêu mới tả hết? Cần bao lâu là đủ?
Đừng hứa ngày mai sẽ còn yêu nhau,mà hãy hứa hôm nay yêu nhau rồi ngày mai sẽ thương và cần nhau trong cuộc đời này.
--------------------
Kim Ngưu trở lại công ty sau vài tuần giao hết công việc cho Nhân Mã và Bảo Bình. Sư Tử dù vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục và Bạch Dương vẫn trong viện nhưng anh cũng thể bỏ bê công việc của mình.
Chỉ có Thiên Bình còn ở cạnh mộ An Ny thêm một ngày. Xử Nữ phải trong viện cùng Song Ngư phòng khi cô có biểu hiện tốt hay xấu bất ngờ xảy ra.
-Sao em không nghỉ ngơi đi Sư Tử? Thương tích mà đến đây chi cho đau thêm?-Nhân Mã nhíu mày nhìn Sư Tử,anh chẳng hiểu cái thằng này nó ham công tiếc việc để làm gì.
-Em ổn mà,bị chỉ một chút thôi,dù sao nó cũng sắp lành rồi-Sư Tử cười.
-Bảo Bình đâu? Hôm nay nó không đến hả?-Nhân Mã nhìn Kim Ngưu.
-Em ở đây với nó,anh ở trong viện sao anh biết được. Mà nghe nó nói hôm nay Cự Giải về,chắc nó đi rước con bé.
-Bữa giờ công ty ổn chứ Nhân Mã?-Kim Ngưu mở laptop lên kiểm tra doanh thu.
-Vẫn phát triển tốt,không gặp trục trặc gì,chỉ là không hiểu sao cha lại thay đổi kế hoạch,thay vì để chi nhánh bên Anh cho Ngôn Lâm thì lại đổi cho Nhã Ái-Nhân Mã đưa xấp giấy kế hoạch cho Kim Ngưu.
-Nhã Ái? Có phải cô ta mới vào công ty được 2 tháng không?
-Vâng.
-Vậy sao lại để cô ta lãnh đạo chi nhánh bên Anh? Vậy quá nguy hiểm-Sư Tử lại gần Kim Ngưu nhíu mày nhìn vào bản kế hoạch.
-Anh nghĩ chắc là có chuyện gì mới như vậy. Ngôn Lâm được chuyển về Hàn Quốc,trong khi đã có Mạc Nhiên. Không thể như vậy được,nếu để Nhã Ái lãnh đạo bên Anh thì như Sư Tử nói là quá nguy hiểm,chúng ta chưa biết cô ta kinh nghiệm ra sao hay kế hoạch đề án là gì thì tốt nhất không nên mạo hiểm.
-Hay chúng ta làm như vậy đi...-Sư Tử nói rồi nhanh đến cạnh Nhân Mã,tay lướt nhanh trên bàn phím,xong anh cười đắc ý-Vậy là chúng ta có thể biết cô ta làm như thế nào mà không sợ thiệt hại đến danh tiếng hay doanh thu của chúng ta.
-Anh thấy ý hay đó,nhưng em cũng mạo hiểm không kém đấy-Nhân Mã gật gù.
-Thì đôi lúc phải đánh cược chứ anh. Được ăn cả ngã về không,nhưng mình sẽ không mất gì đâu,cũng không mạo hiểm lắm đâu.
-Cứ theo ý nó đi,tối này anh sẽ nói chuyện với Xử Nữ việc chuyển giao công tác này.
Ba người bắt đầu công việc của mình nhưng họ vẫn không ngừng suy nghĩ về cô gái tên Nhã Ái. Thật sự chưa bao giờ có một kế hoạch vô lý như thế.
Cô ta là ai?
Sao có thể dễ dàng chiếm vị trí ở Anh từ cha như vậy?
Thật sự cô ta là ai? Và đã làm gì? Tại sao cha lại quyết định như vậy?
-Tôi đi đây chút,lát tôi về-Ngọc Lam đặt giỏ xách cạnh túi của Cự Giải,rồi quay đi.
Cự Giải chỉ lắc đầu thở dài,cô cảm thấy Ngọc Lam sẽ chẳng bao giờ thay đổi được.
Cự Giải mang đồ lên phòng,cô đặt đồ một góc rồi nằm phịch xuống giường.
-Em mệt sao?-Bảo Bình đặt chìa khoá lên bàn rồi bước lại gần Cự Giải.
-Không,em hơi buồn ngủ thôi-Cự Giải vòng tay ôm lấy Bảo Bình.
-Đói không? Anh nấu cho em ăn-Bảo Bình xoa đầu Cự Giải.
-Em không đói,em chỉ buồn ngủ một chút thôi-Cự Giải từ từ khép đôi mắt lại.
-Vậy em ngủ đi,anh làm việc một chút.
-Anh nằm cạnh em một chút được không? Cho tới khi em ngủ,được không anh?-Cự Giải nắm tay Bảo Bình,níu anh lại khi anh vừa đứng dậy.
-Ừ,em ngủ đi,anh sẽ ở đây-Bảo Bình chiều ý Cự Giải,anh nằm cạnh cô,ôm Cự Giải vỗ về cô vào giấc ngủ.
Cự Giải nhanh chóng đi vào giấc ngủ,có lẽ cô đã quá mệt mỏi với chuyện gia đình,rồi cả gia đình anh.
Bảo Bình đợi khi Cự Giải ngủ,anh định rời đi nhưng chẳng hiểu sao tay cô vẫn nắm chặt lấy anh,dù đã ngủ say nhưng vẫn không buông,khiến Bảo Bình không nỡ rời đi.
Bảo Bình vén mái tóc xoã che đi nửa khuôn mặt Cự Giải lên,ngắm nhìn gương mặt vô tư lúc ngủ của Cự Giải. Bảo Bình không hiểu vì sao anh cảm thấy mình thật may mắn,nghĩ lại các anh em của Bảo Bình số thật nghiệt ngã,vì sao hả? Người họ yêu lần lượt gặp những tai nạn không đáng có,họ cứ phải vừa lo công việc vừa lo cho người yêu,ngày ngày thấp thỏm lo sợ.
Bảo Bình không ước mơ gì xa vời,chỉ cần Cự Giải bình an không gặp chuyện gì nguy hiểm là anh hạnh phúc và an tâm lắm rồi.
Nằm cạnh Cự Giải chưa bao giờ anh cảm thấy bồn chồn vừa lo vừa an như vậy. Trong lòng có hỗn độn cảm xúc,nhưng anh chẳng biết nó là gì. Cự Giải vẫn vô tư ngủ yên bên cạnh anh,còn anh an tâm khi cô cạnh bên nhưng càng lo lắng vô hạn như thế.
Đã bao giờ cảm nhận được yêu là sao chưa?
Đã bao giờ cảm thấy lo sợ bao giờ chưa?
Thời gian là bao lâu để tìm được bình yên cho bản thân và người mình yêu?
Bao lâu mới nhận ra đã quen với cuộc sống có họ đến chẳng thể mất được.
Đã từ bao giờ tâm trí khắc sâu hình bóng họ đến khi nhắm mắt cũng không thể xoá mờ?
Từ khi nào trong trái tim chỉ có mình họ? Thấp thỏm,lo lắng và yêu đến si mê như thế?
Là vì họ,người mà mình yêu hơn cả bản thân. Hơn tất cả trên đời này,đánh đổi tất cả chỉ để họ được an toàn,nhưng có chết cũng chẳng nghĩ đến hai từ Buông tay .
Không biết anh yêu em cụ thể là vì gì? Vì tính cách? Hay vì thể xác? Anh không biết em ạ. Anh chọn em bởi vì anh cảm nhận được trái tim anh cần em,cần em mỗi ngày bên anh,dù hôm đó là nắng to hay mưa lớn.
Chúng ta là hai con người khác nhau,cùng sinh trên thế gian này,cùng thở chung bầu khồng khí và trái tim chung nhịp đập. Số phận đưa chúng ta gặp nhau không hề có sự sắp đặt hay báo trước. Anh gặp em và yêu em không lý do cũng như điều kiện. Em khác với những cô gái anh từng gặp,em đơn thuần,không cầu kì,xăm xi. Em đơn giản là em,là Cự Giải của anh.
Tình cảm đôi lúc chẳng cần lời hoa mĩ phải bộc lộ ra ngoài miệng. Chỉ cần lời hoa mĩ đó thay bằng trái tim thật lòng thì đã là hạnh phúc của một đời người.
Không cần anh hay em phải xinh đẹp tuyệt mỹ,hay giàu sang,yêu là cùng nhau chịu đựng,cùng nhau đi lên và cùng nhau vẽ tô thời gian cho cả hai.
Yêu thời gian ngắn lắm,chỉ là thuở ban đầu gọi là yêu nhưng về sau gọi là thương là cần nhau. Chúng ta cần nhau trong cuộc sống hơn những người khác bởi lẽ vì thương nhau chứ không còn là yêu nhau. Thương bao nhiêu mới tả hết? Cần bao lâu là đủ?
Đừng hứa ngày mai sẽ còn yêu nhau,mà hãy hứa hôm nay yêu nhau rồi ngày mai sẽ thương và cần nhau trong cuộc đời này.
--------------------
Kim Ngưu trở lại công ty sau vài tuần giao hết công việc cho Nhân Mã và Bảo Bình. Sư Tử dù vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục và Bạch Dương vẫn trong viện nhưng anh cũng thể bỏ bê công việc của mình.
Chỉ có Thiên Bình còn ở cạnh mộ An Ny thêm một ngày. Xử Nữ phải trong viện cùng Song Ngư phòng khi cô có biểu hiện tốt hay xấu bất ngờ xảy ra.
-Sao em không nghỉ ngơi đi Sư Tử? Thương tích mà đến đây chi cho đau thêm?-Nhân Mã nhíu mày nhìn Sư Tử,anh chẳng hiểu cái thằng này nó ham công tiếc việc để làm gì.
-Em ổn mà,bị chỉ một chút thôi,dù sao nó cũng sắp lành rồi-Sư Tử cười.
-Bảo Bình đâu? Hôm nay nó không đến hả?-Nhân Mã nhìn Kim Ngưu.
-Em ở đây với nó,anh ở trong viện sao anh biết được. Mà nghe nó nói hôm nay Cự Giải về,chắc nó đi rước con bé.
-Bữa giờ công ty ổn chứ Nhân Mã?-Kim Ngưu mở laptop lên kiểm tra doanh thu.
-Vẫn phát triển tốt,không gặp trục trặc gì,chỉ là không hiểu sao cha lại thay đổi kế hoạch,thay vì để chi nhánh bên Anh cho Ngôn Lâm thì lại đổi cho Nhã Ái-Nhân Mã đưa xấp giấy kế hoạch cho Kim Ngưu.
-Nhã Ái? Có phải cô ta mới vào công ty được 2 tháng không?
-Vâng.
-Vậy sao lại để cô ta lãnh đạo chi nhánh bên Anh? Vậy quá nguy hiểm-Sư Tử lại gần Kim Ngưu nhíu mày nhìn vào bản kế hoạch.
-Anh nghĩ chắc là có chuyện gì mới như vậy. Ngôn Lâm được chuyển về Hàn Quốc,trong khi đã có Mạc Nhiên. Không thể như vậy được,nếu để Nhã Ái lãnh đạo bên Anh thì như Sư Tử nói là quá nguy hiểm,chúng ta chưa biết cô ta kinh nghiệm ra sao hay kế hoạch đề án là gì thì tốt nhất không nên mạo hiểm.
-Hay chúng ta làm như vậy đi...-Sư Tử nói rồi nhanh đến cạnh Nhân Mã,tay lướt nhanh trên bàn phím,xong anh cười đắc ý-Vậy là chúng ta có thể biết cô ta làm như thế nào mà không sợ thiệt hại đến danh tiếng hay doanh thu của chúng ta.
-Anh thấy ý hay đó,nhưng em cũng mạo hiểm không kém đấy-Nhân Mã gật gù.
-Thì đôi lúc phải đánh cược chứ anh. Được ăn cả ngã về không,nhưng mình sẽ không mất gì đâu,cũng không mạo hiểm lắm đâu.
-Cứ theo ý nó đi,tối này anh sẽ nói chuyện với Xử Nữ việc chuyển giao công tác này.
Ba người bắt đầu công việc của mình nhưng họ vẫn không ngừng suy nghĩ về cô gái tên Nhã Ái. Thật sự chưa bao giờ có một kế hoạch vô lý như thế.
Cô ta là ai?
Sao có thể dễ dàng chiếm vị trí ở Anh từ cha như vậy?
Thật sự cô ta là ai? Và đã làm gì? Tại sao cha lại quyết định như vậy?
/176
|