Ai định nghĩa hạnh phúc là gì? Anh định nghĩa hạnh phúc là em
Kim Ngưu đến viện đưa Thiên Yết về nhà. Về đến,anh cẩn thận đưa cô về phòng.
-Em tự lo được mà-Thiên Yết cười nhẹ.
-Anh biết-Kim Ngưu gật đầu nhưng vẫn tự tay làm hết công việc của Thiên Yết.
-Mấy ngày nay chắc anh mệt mỏi lắm-Thiên Yết xoa bóp vai Kim Ngưu.
-Anh không sao đâu,em phải giữ sức khoẻ,đừng để ngã bệnh biết không?-Kim Ngưu vòng tay ôm Thiên Yết,để cô ngồi vào lòng,nhẹ nhàng căn dặn.
-Em biết rồi,anh cũng vậy,đi công tác hay đi đâu mà không có em ở bên thì phải tự lo không được quên bản thân đâu,em chỉ có mình anh thôi-Thiên Yết áp mặt kề Kim Ngưu.
Kim Ngưu hôn Thiên Yết. Anh vẫn dịu dàng như bao ngày. Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi Thiên Yết.
Kim Ngưu buông Thiên Yết ra,ánh mắt vàng nhìn Thiên Yết chăm chú một lúc rồi bất giác đẩy cô nằm xuồng bàn. Kim Ngưu chóng tay hai bên,anh kề sát mặt mình gần Thiên Yết. Hơi thở nóng hoà vào nhau.
Anh hôn Thiên Yết lần nữa,nhưng bạo dạn hơn. Lưỡi Kim Ngưu cuồn lấy lưỡi Thiên Yết chặt đến nỗi chỉ mình Kim Ngưu điều khiển được.
Tay anh vuốt ve vòng eo thon thả của Thiên Yết,luồng tay vào trong lớp áo mỏng manh và cảm nhận làn da mát lạnh dễ chịu.
ĐOÀNG....ĐOÀNG
Nụ hôn đê mê chưa dứt,một tiếng súng xé trời vang lên khiến Kim Ngưu và Thiên Yết giật mình. Kim Ngưu nhanh chóng cầm lấy cây súng trong ngăn tủ.
-Em ở đây,anh ra ngoài,em không được đi theo anh dù bất cứ chuyện gì cũng phải ở yên trong này,ai gõ cửa cũng không mở,nhớ kỹ không làm trái lời anh-Kim Ngưu quay đi cùng cây súng trên tay.
-Anh...-Thiên Yết nắm tay Kim Ngưu níu lại như không muốn anh đi.
Kim Ngưu chỉ gật đầu rồi nhẹ rút tay ra khỏi Thiên Yết,anh bước ra ngoài để lại Thiên Yết cùng nỗi sợ thấp thỏm trong lòng. Cô không phải sợ cho bản thân mình gặp chuyện mà là sợ cho Kim Ngưu.
Kim Ngưu tiến lại gần phòng Cự Giải,nói xuất hiện tiếng ồn ào cùng tiếng súng lúc nãy.
-Ngọc Lam,cô đang làm cái gì vậy? Tại sao cô làm vậy?-Tiếng hét của Cự Giải khản đặt như sự uất ức pha lẫn bất ngờ.
-Tại sao hả? Là tại vì mày,mày luôn hơn tao ở mọi mặt. Tại sao lúc nào mọi điều tốt đẹp cũng thuộc về mày? Kể cả cha mẹ tao lúc nào cũng chỉ xem mày là nhất còn tao thì sao? Bao nhiêu cái xấu xa,ngu dốt đều đổ vào tao,TẠI SAO?-Ngọc Lam hét lên uất hận.
-Là tại vì cô thôi. Ngay từ đầu tự cô đi vào con đường huỷ hoại bản thân mình,sao lại đổ cho tôi? Chúng ta cùng một gia tộc,cùng một giáo dục thế có bao giờ cô tự hỏi là tại sao chúng ta lại khác nhau không?
-Mày im đi... Lúc nào tao làm gì cũng là sai là đổ nát,dù tao có cố gắng chứng minh cho mọi người thấy tao đã cố gắng hoàn thiện hơn nhưng rồi thì sao? Có ai công nhận điều đó không? Mày có biết mày đã lấy hết tất cả của tao,tình thương trong gia đình đến cả người ta thầm yêu cũng thuộc về mày,tao hận mày lắm Cự Giải-Ngọc Lam vừa khóc vừa gào toáng lên.
-Nhưng mày không có quyền làm hại người khác,mày không có quyền đó. Suốt cuộc đời này mày cũng chỉ là đứa thất bại nếu cứ ghen ghét làm cái bóng của người khác. Mày chưa bao giờ thật sự cố gắng cho bản thân hoàn thiện cả,lúc nào cũng bỏ ngang tất cả. Rồi thì sao? Mày ganh với tao sao? Đó là do mày cả,tự mày gây ra cho bản thân mày sự đau khổ,bị khinh thường nhưng mày có bao giờ biết nghĩ đến người khác không? Hay mày chỉ biết cho bản thân mày? Mày trách tao sao? Tao hoàn hảo? Tao tốt à? Mày sai rồi càng ngày mày càng sai,mày chẳng nhận ra được gì ngoài sự ghen ghét,ganh đua mù quáng và ngu ngốc của bản thân mày- Cự Giải hét lên,giọng nói đầy tức giận,cô đang rất phẫn uất,ánh mắt giận dữ nhìn Ngọc Lam tay đang cầm súng run run chĩa về Cự Giải.
-MÀY IM ĐI,IM ĐI...CHỈ CẦN MÀY KHÔNG CÒN THÌ CHẲNG AI SO SÁNH VỚI TAO.
-Mày muốn giết tao? Được vậy mày làm đi,dù có giết chết Đình Yên Cự Giải này thì mày chẳng thay đổi được gì cả.
-CHẾT ĐI ĐỒ KHỐN.
Đoàng... Đoàng
-A...-Thân ảnh người con gái gục xuống nhưng không phải Cự Giải mà là Ngọc Lam.
Ngọc Lam ngã xuống với vết thương đạn bắn ngay bụng đang tuông máu rất nhiều. Kim Ngưu với ngòm súng còn vương khói,bước đến gần Cự Giải.
-KIM NGƯU....Ngọc...Ngọc Lam-Cự Giải hoảng hốt nhìn Ngọc Lam ngã xuống
-Cuối cùng...em...vẫn là...kẻ...thua mày-Ngọc Lam cười cay đắng.
-Em... Chị đưa em đi viện...
-Không...đừng...em chết cũng...không sao,sống thì...cũng chỉ...là kẻ tội...đồ...không...lối thoát.
-Em sai thì phải làm lại từ đầu,không được làm sai rồi bỏ ngang như thế.
-Chị à...khi một chiếc...xe lún...sâu vào...bùn thì...thì...nó không..kh...thể...tr...trở lên và...em cũng vậy. Em không...thể quay...lại...được nữa,cuộc...đời...em...vĩnh viễn là...k...kẻ tội đồ...không đáng...được...tha thứ-Ngọc Lam ngập ngừng,hơi thở gấp gáp,máu từ miệng vẫn không ngừng tuông.
-Ngọc Lam...-Cự Giải khóc,đúng là cô khóc cho đứa em đầy rẫy tội lỗi của mình.
-Đây...là sự...gi...giải...thoát..ch...cho em-Ngọc Lam khó khăn nói ra từng lời.
-Cho...nên...chị hãy...sống thật...tốt...như...trước giờ...chị đã...làm-Ngọc Lam nói rồi nhắm mắt lại thật nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay Cự Giải.
Hôm đó trời lại mưa như đang khóc thương cho họ Đình là Đình Ngọc Lam. Khi còn nói cười đã làm điều sai trái để khi nhận ra chẳng còn cơ hội hối lại. Những chuyện cô gây ra điều được trả lại bằng chính mạng sống cho sự ích kỷ,ghen ghét và ganh đua của chính mình.
Trên đời này không ai là hoàn hảo cả,ai cũng có một ưu điểm và nhược điểm,nên đừng tự huỷ hoại bản thân bằng sự ghen ghét vô ích đó và làm những chuyện hối tiếc cũng không kiệp.
Trời cũng khóc thương cho cuộc đời ganh ghét của con người. Khi đã mù quáng sai lầm thì muôn đời họ chẳng cam tâm mình sai,chỉ cho tới khi không còn gì nữa mới hối tiếc nhưng không thể quay lại
Kim Ngưu đến viện đưa Thiên Yết về nhà. Về đến,anh cẩn thận đưa cô về phòng.
-Em tự lo được mà-Thiên Yết cười nhẹ.
-Anh biết-Kim Ngưu gật đầu nhưng vẫn tự tay làm hết công việc của Thiên Yết.
-Mấy ngày nay chắc anh mệt mỏi lắm-Thiên Yết xoa bóp vai Kim Ngưu.
-Anh không sao đâu,em phải giữ sức khoẻ,đừng để ngã bệnh biết không?-Kim Ngưu vòng tay ôm Thiên Yết,để cô ngồi vào lòng,nhẹ nhàng căn dặn.
-Em biết rồi,anh cũng vậy,đi công tác hay đi đâu mà không có em ở bên thì phải tự lo không được quên bản thân đâu,em chỉ có mình anh thôi-Thiên Yết áp mặt kề Kim Ngưu.
Kim Ngưu hôn Thiên Yết. Anh vẫn dịu dàng như bao ngày. Đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi Thiên Yết.
Kim Ngưu buông Thiên Yết ra,ánh mắt vàng nhìn Thiên Yết chăm chú một lúc rồi bất giác đẩy cô nằm xuồng bàn. Kim Ngưu chóng tay hai bên,anh kề sát mặt mình gần Thiên Yết. Hơi thở nóng hoà vào nhau.
Anh hôn Thiên Yết lần nữa,nhưng bạo dạn hơn. Lưỡi Kim Ngưu cuồn lấy lưỡi Thiên Yết chặt đến nỗi chỉ mình Kim Ngưu điều khiển được.
Tay anh vuốt ve vòng eo thon thả của Thiên Yết,luồng tay vào trong lớp áo mỏng manh và cảm nhận làn da mát lạnh dễ chịu.
ĐOÀNG....ĐOÀNG
Nụ hôn đê mê chưa dứt,một tiếng súng xé trời vang lên khiến Kim Ngưu và Thiên Yết giật mình. Kim Ngưu nhanh chóng cầm lấy cây súng trong ngăn tủ.
-Em ở đây,anh ra ngoài,em không được đi theo anh dù bất cứ chuyện gì cũng phải ở yên trong này,ai gõ cửa cũng không mở,nhớ kỹ không làm trái lời anh-Kim Ngưu quay đi cùng cây súng trên tay.
-Anh...-Thiên Yết nắm tay Kim Ngưu níu lại như không muốn anh đi.
Kim Ngưu chỉ gật đầu rồi nhẹ rút tay ra khỏi Thiên Yết,anh bước ra ngoài để lại Thiên Yết cùng nỗi sợ thấp thỏm trong lòng. Cô không phải sợ cho bản thân mình gặp chuyện mà là sợ cho Kim Ngưu.
Kim Ngưu tiến lại gần phòng Cự Giải,nói xuất hiện tiếng ồn ào cùng tiếng súng lúc nãy.
-Ngọc Lam,cô đang làm cái gì vậy? Tại sao cô làm vậy?-Tiếng hét của Cự Giải khản đặt như sự uất ức pha lẫn bất ngờ.
-Tại sao hả? Là tại vì mày,mày luôn hơn tao ở mọi mặt. Tại sao lúc nào mọi điều tốt đẹp cũng thuộc về mày? Kể cả cha mẹ tao lúc nào cũng chỉ xem mày là nhất còn tao thì sao? Bao nhiêu cái xấu xa,ngu dốt đều đổ vào tao,TẠI SAO?-Ngọc Lam hét lên uất hận.
-Là tại vì cô thôi. Ngay từ đầu tự cô đi vào con đường huỷ hoại bản thân mình,sao lại đổ cho tôi? Chúng ta cùng một gia tộc,cùng một giáo dục thế có bao giờ cô tự hỏi là tại sao chúng ta lại khác nhau không?
-Mày im đi... Lúc nào tao làm gì cũng là sai là đổ nát,dù tao có cố gắng chứng minh cho mọi người thấy tao đã cố gắng hoàn thiện hơn nhưng rồi thì sao? Có ai công nhận điều đó không? Mày có biết mày đã lấy hết tất cả của tao,tình thương trong gia đình đến cả người ta thầm yêu cũng thuộc về mày,tao hận mày lắm Cự Giải-Ngọc Lam vừa khóc vừa gào toáng lên.
-Nhưng mày không có quyền làm hại người khác,mày không có quyền đó. Suốt cuộc đời này mày cũng chỉ là đứa thất bại nếu cứ ghen ghét làm cái bóng của người khác. Mày chưa bao giờ thật sự cố gắng cho bản thân hoàn thiện cả,lúc nào cũng bỏ ngang tất cả. Rồi thì sao? Mày ganh với tao sao? Đó là do mày cả,tự mày gây ra cho bản thân mày sự đau khổ,bị khinh thường nhưng mày có bao giờ biết nghĩ đến người khác không? Hay mày chỉ biết cho bản thân mày? Mày trách tao sao? Tao hoàn hảo? Tao tốt à? Mày sai rồi càng ngày mày càng sai,mày chẳng nhận ra được gì ngoài sự ghen ghét,ganh đua mù quáng và ngu ngốc của bản thân mày- Cự Giải hét lên,giọng nói đầy tức giận,cô đang rất phẫn uất,ánh mắt giận dữ nhìn Ngọc Lam tay đang cầm súng run run chĩa về Cự Giải.
-MÀY IM ĐI,IM ĐI...CHỈ CẦN MÀY KHÔNG CÒN THÌ CHẲNG AI SO SÁNH VỚI TAO.
-Mày muốn giết tao? Được vậy mày làm đi,dù có giết chết Đình Yên Cự Giải này thì mày chẳng thay đổi được gì cả.
-CHẾT ĐI ĐỒ KHỐN.
Đoàng... Đoàng
-A...-Thân ảnh người con gái gục xuống nhưng không phải Cự Giải mà là Ngọc Lam.
Ngọc Lam ngã xuống với vết thương đạn bắn ngay bụng đang tuông máu rất nhiều. Kim Ngưu với ngòm súng còn vương khói,bước đến gần Cự Giải.
-KIM NGƯU....Ngọc...Ngọc Lam-Cự Giải hoảng hốt nhìn Ngọc Lam ngã xuống
-Cuối cùng...em...vẫn là...kẻ...thua mày-Ngọc Lam cười cay đắng.
-Em... Chị đưa em đi viện...
-Không...đừng...em chết cũng...không sao,sống thì...cũng chỉ...là kẻ tội...đồ...không...lối thoát.
-Em sai thì phải làm lại từ đầu,không được làm sai rồi bỏ ngang như thế.
-Chị à...khi một chiếc...xe lún...sâu vào...bùn thì...thì...nó không..kh...thể...tr...trở lên và...em cũng vậy. Em không...thể quay...lại...được nữa,cuộc...đời...em...vĩnh viễn là...k...kẻ tội đồ...không đáng...được...tha thứ-Ngọc Lam ngập ngừng,hơi thở gấp gáp,máu từ miệng vẫn không ngừng tuông.
-Ngọc Lam...-Cự Giải khóc,đúng là cô khóc cho đứa em đầy rẫy tội lỗi của mình.
-Đây...là sự...gi...giải...thoát..ch...cho em-Ngọc Lam khó khăn nói ra từng lời.
-Cho...nên...chị hãy...sống thật...tốt...như...trước giờ...chị đã...làm-Ngọc Lam nói rồi nhắm mắt lại thật nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay Cự Giải.
Hôm đó trời lại mưa như đang khóc thương cho họ Đình là Đình Ngọc Lam. Khi còn nói cười đã làm điều sai trái để khi nhận ra chẳng còn cơ hội hối lại. Những chuyện cô gây ra điều được trả lại bằng chính mạng sống cho sự ích kỷ,ghen ghét và ganh đua của chính mình.
Trên đời này không ai là hoàn hảo cả,ai cũng có một ưu điểm và nhược điểm,nên đừng tự huỷ hoại bản thân bằng sự ghen ghét vô ích đó và làm những chuyện hối tiếc cũng không kiệp.
Trời cũng khóc thương cho cuộc đời ganh ghét của con người. Khi đã mù quáng sai lầm thì muôn đời họ chẳng cam tâm mình sai,chỉ cho tới khi không còn gì nữa mới hối tiếc nhưng không thể quay lại
/176
|