Hai cha con đang trò chuyện, chợt nghe trong phòng ngủ một tiếng thét kinh hãi, Mạnh Hân Di xồng xộc từ phòng ngủ của Lãnh Tử Tình chạy ra, gấp gáp nói không nên lời.
"Cái đó… cái đó… là cái gì?" Mạnh Hân Di có chút mất phương hướng! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Làm gì vậy, hớt hơ hớt hải!" Ngữ khí Lãnh Huyền Thiên có chỉ trích, cũng có lo lắng. Chẳng lẽ trong nhà lại xuất hiện chuột bọ hay thứ gì đại loại sao?!
Lãnh Tử Tình lập tức nghĩ tới Tử Tử, nhất định là mẹ đã nhìn thấy Tử Tử. Cô cuống quýt đứng dậy, ngượng ngùng nói: "Con xin lỗi, mẹ, đó là Lãnh Áo, tên ở nhà là Tử Tử, là con trai con. Hai tuổi rồi."
Lãnh Huyền Thiên và Mạnh Hân Di kinh ngạc đến mức không nói được câu nào, mắt tròn mắt dẹt nhìn Lãnh Tử Tình.
Lãnh Huyền Thiên lập tức chạy vào phòng Lãnh Tử Tình, ngồi xuống bên giường nhìn chằm chằm cậu bé kia. Mạnh Hân Di càng không chịu lép vế, bám sát theo sau.
Một giờ sau, trong nhà Lãnh Huyền Thiên đã đầy người đến. Ba người con trai thì khỏi phải nói, đang luân phiên chơi đùa cùng Tử Tử! Lôi Đình và Tiêu Duệ cũng đến, lại khiến Lãnh Tử Tình sửng sốt.
"Cái con bé này! Sao lại một mình nuôi dưỡng Tử Tử lớn như vậy?! Con thế này… chịu bao nhiêu tội hả?!" Tiêu Duệ không khỏi đau lòng nói. Ba năm nay bà mới gặp lại Lãnh Tử Tình, nhưng vẫn thân thiết như vậy. Mặc dù trong lòng không biết đã thầm oán trách cô bao nhiêu lần, nhưng vừa gặp lại, vẫn không đành lòng mắng cô một câu. Hơn nữa, nhìn thấy Tử Tử, dường như tất cả oán trách trong nháy mắt đều tiêu tán!
Lãnh Tử Tình khó xử nói không nên lời. Cô không ngờ Lôi Đình và Tiêu Duệ gặp lại cô, chẳng những không trách cứ, mà còn cưng chiều Tử Tử gấp bội.
"Mẹ… con… xin lỗi…" Lãnh Tử Tình xúc động nói.
"Con bé ngốc này!" Tiêu Duệ xúc động rớt nước mắt, bà không cần nhìn cũng biết Tử Tử là con ai. Dáng vẻ giống hệt với Lôi Tuấn Vũ như khuôn đúc, khiến cho bà dường như nhìn thấy hình ảnh Lôi Tuấn Vũ lúc còn nhỏ.
Người một nhà dường như lập tức có đồ chơi, có một sự nghiệp vậy. Tranh cướp muốn chăm Tử Tử.
Mà Lãnh Tử Tình cũng thuyết phục được cha mẹ hai bên, cô nói cô muốn đi chăm sóc Lôi Tuấn Vũ, nhưng không muốn để Lôi Tuấn Vũ biết.
Tiêu Duệ và Lôi Đình suy nghĩ cho Tử Tử, cũng đành đồng ý. Nhưng mặc dù như vậy, bọn họ vẫn giữ thái độ lạc quan đối với cuộc hôn nhân của Lôi Tuấn Vũ và Lãnh Tử Tình. Dù sao hiện giờ, giữa hai người còn có một sự gắn kết, đó chính là Tử Tử.
Tiêu Duệ vui vẻ thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tử, hỏi: "Tử Tử tên gọi là gì?"
Lãnh Tử Tình xấu hổ nói: "Lãnh Áo!"
"Lãnh Áo?" Tiêu Duệ chấn động, mặt Lôi Đình cũng không tốt hơn bao nhiêu. Con cháu của nhà họ Lôi sao có thể mang họ Lãnh?!
Mạnh Hân Di vội vàng hòa giải: "Tên là gì chẳng qua cũng chỉ để gọi mà thôi. Bà thông gia, Tử Tình muốn đi chăm sóc Tuấn Vũ, vậy con nó trước hết ở với bà hai ngày nhé?"
Tiêu Duệ vừa nghe, lông mày lập tức giãn ra, liên tục gật đầu, nói: "Được được!"
"Không được!" Lãnh Tử Tình vội vàng ngăn lại, mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.
"Ừm, con xin lỗi, mẹ. Con không có ý khác, chỉ là nếu cháu ở chỗ mẹ, e là sẽ bị Tuấn Vũ
phát hiện, con còn chưa nghĩ đến việc đối diện với anh ấy. Xin cho con thời gian! Hơn nữa, con… vẫn chưa cho Tử Tử cai sữa! Con nghĩ, vẫn là ở đây có vẻ tiện." Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói.
"Cái gì?!" Mạnh Hân Di và Tiêu Duệ đột nhiên cùng hướng ánh mắt nhìn về phía ngực Lãnh Tử Tình, hai ông bố cũng lơ đãng liếc mắt một cái.
Lãnh Tử Tình ngượng ngùng gật gật đầu.
Tiêu Duệ cười hớn hở: "Lớn như vậy, còn chưa cai sữa? Tử Tình à, những người mẹ trẻ nghĩ cho con như con, thật đúng là không nhiều!"
Lãnh Tử Tình đỏ mặt, nói: "Có điều mẹ yên tâm, hiện giờ sớm hay muộn cũng sẽ cai sữa, con không muốn cai sữa quá sớm thôi."
Tiêu Duệ đương nhiên vui vẻ, nói: "Vậy thì, cứ để Tử Tử ở lại nhà họ Lãnh, con không ngại chúng ta ngày nào cũng đến thăm cháu chứ?"
"Sao có thể chứ?! Xem mẹ nói kìa!"
Buổi tối Lãnh Tử Tình nằm trên giường, nhìn Tử Tử ngủ say sưa, trong lòng đầy ấm áp.
Cô thật không ngờ ba mẹ, thậm chí cả bố mẹ chồng, chẳng những không trách cứ cô một câu, ngược lại còn thích Tử Tử như vậy, tranh cướp nhau muốn chăm sóc Tử Tử. Gia đình, thật tốt!
Lấy di động ra, nhìn nhìn thời gian, đã là đêm khuya. Nhưng cô vẫn trằn trọc không ngủ được.
Vẫn bấm gọi cho Hoa Bá, cô biết, chỉ cần là điện thoại của cô, anh đều sẽ nhận.
Quả nhiên, chuông kêu lên lần thứ hai, anh liền tiếp máy.
"A lô?" Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng.
Lãnh Tử Tình xúc động, cô khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, không nói gì.
Hoa Bá cũng không nói gì, dường như đang lắng nghe tiếng hô hấp của cô.
Thật lâu sau, cô nói: "Anh… khỏe không?"
Hoa Bá cười khẽ: "Nghe ra, em rất khỏe."
Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói: "Sao anh không ngủ?"
"Em biết?" Giọng Hoa Bá rất tỉnh táo, hoàn toàn không giống vẻ bị đánh thức.
"Chuông vừa vang lên, lập tức liền nghe máy…" Lãnh Tử Tình phân tích rất khách quan.
"Ừm. Hôm nay đi gặp bạn cũ, tán chuyện hơi muộn." Hoa Bá lấy tay day day huyệt thái dương, anh ngồi đó vẫn chưa hề ngủ.
"Bạn cũ? Em có biết không?"
"Đương nhiên. Ở tòa soạn!"
"Ồ? Bọn họ khỏe cả chứ?"
"Đều khỏe!" Hoa Bá nhẹ nhàng bâng quơ nói. Ba năm rồi, mọi người đều có những thay đổi khác nhau. Nhưng vẫn đều độc thân. Làm trong ngành của bọn họ, có lẽ ba năm cũng như một ngày!
"Chu Đồng… vẫn khỏe chứ?" Người đầu tiên Lãnh Tử Tình nghĩ đến là Chu Đồng. Cô gái này vẫn luôn thù địch với cô, đương nhiên cũng là cô gái hâm mộ Hoa Bá.
"Cô ấy rất khá. Tạp chí Hoa Bá, dưới sự quản lý của cô ấy, dường như làm ăn còn tốt hơn thời anh làm."
Hoa Bá tán thưởng từ đáy lòng.
"Bên em thế nào rồi? Đi gặp anh ta chưa?" So với chuyện của tòa soạn, Hoa Bá càng quan tâm đến sự tiến triển giữa Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ hơn.
"Ngày mai sẽ qua. Cám ơn anh, Hoa Bá!"
"Em vẫn khách sáo như vậy!" Hoa Bá chặn ngang lời cảm ơn của cô. Khi một người phụ nữ nói cám ơn với bạn, có phải chứng tỏ cô ấy cảm thấy có lỗi với bạn không? Anh không muốn cô báo đáp, anh hy vọng anh có thể cưng chiều cô biết bao, còn cô, có thể dựa vào anh!
Bất tri bất giác, hai người đã nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ. Cứ như vậy, nói chuyện câu có câu không. Lúc cúp điện thoại, Lãnh Tử Tình phát hiện di động đã nóng quá mức.
Cầm trong tay thấy nóng giẫy.
Muốn ngủ, nhưng vẫn không ngủ được. Nín thở, Lãnh Tử Tình nghe thấy tiếng thình thịch, là tiếng tim đập. Cảm giác, đồng hồ đang kêu tích tắc tích tắc, để lại từng dấu chân vội vàng.
Máu như chảy ngược, tê tê dại dại, bên tai vang lên từng thanh âm đã qua, có Hoa Bá, có Lôi Tuấn Vũ. Ở bên Hoa Bá, không có bất kỳ áp lực gì, nhưng có lúc cũng suy nghĩ vẩn vơ.
Còn ở bên Lôi Tuấn Vũ, mặc dù có áp lực, nhưng chưa bao giờ tơ tưởng đến cái gì.
Bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, không yên ổn…
/350
|