Lãnh Tử Tình đứng trước cửa nhà, hít một hơi thật sâu. Cô nhìn khóa vân tay trên cửa. Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô đặt ngón tay lên, cửa đinh một tiếng mở ra, dọa cô giật nảy mình. Vội vàng lại khóa lại.
Ba năm rồi, hắn vẫn không xóa bỏ vân tay của cô.
Lại lần nữa ấn chuông cửa.
Một phụ nữ chừng ba mươi tuổi mở cửa cho cô, kinh ngạc nhìn cô.
"Xin chào, tôi đến làm hộ lý chăm sóc đặc biệt. Lôi tiên sinh đã biết trước rồi." Lãnh Tử Tình cố gắng để thái độ của mình tự nhiên một chút.
Người phụ nữ kia dường như gặp được cứu tinh, vội vàng nắm tay Lãnh Tử Tình kéo vào nhà, còn không ngừng nói: "Cuối cùng cô cũng đến rồi! Cô đã đến rồi!"
Mới có một ngày, hộ lý chăm sóc đặc biệt chuyên nghiệp này đã không ngừng kêu khổ.
Chăm sóc đặc biệt cho loại đàn ông này, còn không bằng hầu hạ một người bị liệt! Đây là kết luận của người phụ nữ này.
Tâm trạng lo lắng của Lãnh Tử Tình lập tức được thả lỏng, cô có chút buồn cười nhìn người phụ nữ này. Ngay lúc Lãnh Tử Tình vừa bước vào cửa cô ta đã kể ra tội trạng thứ mười của Lôi Tuấn Vũ!
"Rầm" một tiếng! Thanh âm từ thư phòng truyền ra.
Người phụ nữ kia giơ tay, nháy mắt với Lãnh Tử Tình, thở dài nói: "Một ngày, không biết đã gạt vỡ bao nhiêu cái chén!"
"Anh ta vào thư phòng làm gì?" Lãnh Tử Tình tò mò đi lên lầu hỏi.
Người phụ nữ vừa cầm chổi xẻng chạy lại, vừa nói: "Xem máy tính đó. Cô từng thấy người mù xem máy tính chưa? Tôi thấy rồi… Này? Sao cô biết đó là thư phòng?"
Lãnh Tử Tình vội vàng cười nói: "Ừm, tôi đoán thôi." Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong miệng ngậm một viên kẹo cao su, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ ràng. Thật ra là cách cô nghĩ ra, nếu ở gần nói chuyện với Lôi Tuấn Vũ, e là hắn sẽ nhận ra giọng của cô.
Như vậy, hẳn là sẽ không có sơ hở!
Người phụ nữ kia tuy rằng miệng lưỡi át người, nhưng động tác vẫn rất nhanh.
Thế là, Lãnh Tử Tình liền nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ đang ngồi trước máy tính, thần khí cao ngạo như trước, đầu mày nhíu chặt phát tiết bất mãn của hắn.
Lãnh Tử Tình có chút kích động, tim cô đập điên cuồng không thôi. Gần như vậy, hắn vẫn khiến cô có cảm giác bị uy hiếp rất lớn. Cô thậm chí lo ngại hắn sẽ tóm được mình, mình sẽ bị lộ tẩy hết, bị đưa ra ánh sáng.
"Lôi tiên sinh, hộ lý chăm sóc đặc biệt mới đã đến. Vị này là… đúng rồi, cô tên gì?"
"Hàn Tuyết! Chào Lôi tiên sinh!" Lãnh Tử Tình phun ra một cái tên đã sớm thuộc làu.
"Ừm, Hàn Tuyết. Lôi tiên sinh, Hàn Tuyết nói là ngài biết cô ấy sẽ đến." Cô ta thành thạo quét dọn mảnh chén vỡ dưới đất vào xẻng.
"Hàn tiểu thư?" Lôi Tuấn Vũ nhìn về hướng Lãnh Tử Tình nói. Nhận được lời đáp, giọng nói rất nhẹ. Hắn nhận được điện thoại của Tiêu Duệ, nói hôm nay sẽ có hộ lý chăm sóc đặc biệt mới đến, nói là rất có kinh nghiệm hộ lý, sẽ chăm sóc hắn rất tốt.
Lôi Tuấn Vũ cười nhạt! Hẳn là hộ lý chăm sóc đặc biệt này oán giận cái gì rồi! Tính tình hắn là như vậy, chẳng lẽ mắt mình không nhìn thấy được, còn giả bộ không đau khổ bày ra vẻ
mặt tươi cười cho bọn họ nhìn sao? Hắn xưa nay không thiện lương như vậy, cũng sẽ không làm như vậy!
Mặc dù hắn không nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được dù là một ngày, dáng vẻ than vãn của hộ lý chăm sóc đặc biệt kia. Giống như mình là độc xà mãnh thú vậy. Người của mẹ, hắn hẳn phải yên tâm! Nhưng, suốt cả một ngày, ba mẹ đều không đến thăm hắn, hắn thật sự là bất ngờ! Điều này dường như không phải là tác phong của bọn họ!
"Hàn tiểu thư, biết dùng máy tính không?"
"Biết." Lãnh Tử Tình thận trọng đáp. Cô không biết vì sao hắn lại hỏi, nhưng cô nhất định phải trả lời cho tốt. Không được chọc giận hắn, mới có cơ hội chăm sóc hắn! Cô đương nhiên biết hắn khó tính đến thế nào!
"Cô nói năng không rõ ràng?" Hắn vô cùng nhạy bén, chỉ bằng vài từ ngắn ngủi liền nghe ra giọng nói của cô có vấn đề.
"Vâng, xin lỗi, Lôi tiên sinh. Lúc nhỏ tôi từng bị thương, khả năng nói…"
"Vậy ít nói đi!" Ngữ khí ác liệt, giống như cô nghĩ. Hắn không thích những thứ xấu, kể cả là giọng nói.
Người phụ nữ kia thức thời chào tạm biệt Lôi Tuấn Vũ, dường như hận không thể lập tức biến mất vậy. Ngay cả tiền lương cũng không nhắc đến.
Trong thư phòng liền chỉ còn lại hai người Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ. Không khí rất áp lực.
Lãnh Tử Tình dường như nghe được tiếng tim đập gấp gáp của mình. Trong tay cầm chổi xẻng người phụ nữ kia vừa đưa cho, ánh mắt cầu phúc của người phụ nữ kia lúc rời đi khiến cô không khỏi cười chua xót. Người ta trốn còn không kịp, cô lại còn tự dâng mình đến cửa.
Trong mắt người phụ nữ kia, có phải cô chính là dáng vẻ rất nôn nóng muốn tiền.
"Lại đây!" Lôi Tuấn Vũ nói như ra lệnh.
Lãnh Tử Tình chấn động, hoảng hốt nhìn vào mắt hắn, không có tiêu cự, nhưng thân thể cô lại đang run rẩy.
"Để… làm gì?"
Một câu hỏi, khiến Lôi Tuấn Vũ không khỏi cau mày, nhìn về hướng cô: "Cô cho rằng tôi muốn làm gì?!"
Là chất vấn, rất nghiêm khắc. Dường như trời sinh Lôi Tuấn Vũ đã tức giận với cô vậy.
"Không… không biết!"
"Nói năng khó nghe thì đừng có nói!" Rầm một tiếng, Lôi Tuấn Vũ nhổm dậy, gạt tay một cái, chính xác gạt phăng ống đựng bút xuống đất.
Dọa Lãnh Tử Tình sợ tới mức run rẩy. Vội vàng nhặt lên xếp gọn lại.
"Mở máy tính ra!" Lôi Tuấn Vũ đứng dậy, dựa vào bàn nghiêng người qua một bên.
Lãnh Tử Tình lúc này mới định thần lại, hắn là muốn dùng máy tính! Vội vàng bước tới, ngồi xuống ghế, khởi động máy. Phát hiện máy tính không có phản ứng. Vừa nhìn thấy nguồn điện không cắm, hẳn là hắn đã dùng hết pin trong máy rồi.
Luống cuống tay chân cắm lại nguồn điện. Bất an nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng im lìm bên cạnh.
Trái tim kia dường như đã mọc cỏ, hoảng loạn vô cùng.
"Đăng nhập QQ!"
Đều là ngữ khí mệnh lệnh! Lãnh Tử Tình nhanh chóng thao tác. Bỗng nhiên nhận thấy ghế của cô nặng thêm một chút, vội quay đầu lại, nhìn thấy hắn dựa nửa người vào ghế của cô, dọa cô sợ tới mức hít một hơi lạnh.
"Làm gì vậy?!
Không cần phải kinh ngạc trước mặt tôi! Dù cô là người do mẹ tôi tìm đến, tôi cũng sẽ không khách khí!" Lôi Tuấn Vũ cảnh cáo, khiến cho Lãnh Tử Tình nhận thức được, hắn đối với cô đã đủ khách khí rồi!
"Mật… mã." Lãnh Tử Tình không thể không nói.
Ngẩn ra một lúc lâu, Lôi Tuấn Vũ nói: "419!"
Tim Lãnh Tử Tình đập lỡ mất một nhịp. 419? Trời ạ! Vì sao hắn dùng cái ngày này?! Cái ngày cô rời bỏ hắn?! Là ngày kỷ niệm đó sao? Hay là để ghi nhớ nỗi hận của hắn đối với cô?!
Tay run run gõ ba con số, QQ liền đăng nhập.
Càng làm cô kinh ngạc là, hắn lại chỉ có một người bạn. Không phải người khác, chính là cô!
Không biết mình phát hiện ra cái gì, hay là như thế nào, trong lòng rối loạn. Hiển thị tên của hắn là Cá cô đơn! Quả nhiên…
"Có tin nhắn lại không?"
"Không có." Lãnh Tử Tình không khỏi buồn cười, chỉ có một người bạn là cô, làm sao có tin nhắn lại chứ. Trong khoảng thời gian này cô cũng không lên mạng.
"Biết nói chuyện không?"
"Có."
"Nói với cô ấy, gần đây tôi có việc, sẽ rất lâu không lên mạng, khỏi nhớ." Giọng Lôi Tuấn Vũ
có chút khác thường, dường như không còn ác liệt như lúc nãy, hình như có chút dịu dàng.
/350
|