8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 20

/39


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vú Trương, canh gà hầm xong chưa?” Ninh Mặc vừa mở cửa vào nhà đã hỏi vú Trương.

“Xong rồi, xong rồi, bây giờ mang luôn cho Phong tiểu thư?”

“Ừm, vú cứ để sẵn đó, lát nữa cháu sẽ mang đến bệnh viện.”

“Sao thế, Tử La lại phát bệnh à?” Đỗ Nhược đứng dậy lo lắng hỏi, “Con bé không sao chứ?”

“Vâng.” Ninh Mặc nới rộng cổ áo.

“Con đưa cô ấy đi bệnh viện? Thảo nào tối qua về muộn như thế, mấy giờ về?”

Vụ Nùng Nùng vừa nghe thấy lời này, cũng không biết vì sao, lòng cô cứ như buông được cả tảng đá nặng trĩu, anh không ở bệnh viện cả đêm. Nhưng cô lại lập tức quan tâm mấy giờ Ninh Mặc về nhà, cô nhớ lúc mình đi đã hơn chín giờ rồi.

Ninh Mặc không trả lời Đỗ Nhược ngay mà lại lướt nhìn về phía Vụ Nùng Nùng đang đứng, “Hơn ba giờ ạ.”

Không ai chú ý tới nét mặt của vú Trương ở cửa, bà vô cùng kinh ngạc nhìn Ninh Mặc, tối hôm qua lúc bà nghe thấy tiếng Ninh Mặc về, sao bà vẫn còn nhớ lúc ấy bà vừa xem xong tập đầu của bộ phim truyền hình, phải là mười một giờ mới đúng chứ nhỉ.

“Vú Trương, vú mau dọn cơm đi, cơm nước xong tôi đến bệnh viện với Ninh Mặc.” Đỗ Nhược dặn bảo.

Thiện cảm của Vụ Nùng Nùng đối với Đỗ Nhược càng ngày càng tăng, cảm thấy con người bà vô cùng nhiệt tình, chân thành, đối đãi với lớp trẻ cũng cực kỳ săn sóc. Ví dụ như năm ấy Phong Tử La bị bệnh nhiều lần như vậy, ngay đến bố mẹ cô ấy cũng không có tình cảm muốn đi thăm.

Vú Trương vội vàng dọn bát đũa, mời mọi người ngồi vào bàn.

“Ai da, đúng là nhờ phúc của Tử La mà được uống canh vú Trương hầm.” Đỗ Nhược cười nhìn vú Trương múc canh.

“Không phải vậy, hầm cái canh này phải mất mười mấy tiếng.” Vú Trương là người làm của nhà họ Ninh, bây giờ bà cũng được xem như người nhà, vì thế trong lúc nói chuyện cũng không kiêng dè.

Vụ Nùng Nùng nhìn canh trong bát, lòng nghĩ Ninh Mặc đúng là rất để tâm đến Phong Tử La, lúc cô bị bệnh sao chẳng thấy anh dặn vú Trương hầm canh cho cô?

“Nùng Nùng, chờ lát nữa đi bệnh viện thăm Tử La với bác nhé.” Đỗ Nhược nghiêng đầu nói với Vụ Nùng Nùng.

Vụ Nùng Nùng gật gật đầu, “Sao Tử La lại phải vào viện ạ?” Cô là đang có tật giật mình, ra vẻ mình không hay biết gì cả.

Ninh Mặc ngẩng đầu nhìn Vụ Nùng Nùng chăm chú, nhìn đến nỗi cô phải xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, có phải anh đã biết chuyện gì không. Vả lại khóe môi Ninh Mặc còn mang nụ cười mỉm đáng ghét, thật sự không biết anh cười cái gì, để tránh đầu sóng ngọn gió Vụ Nùng Nùng đành phải cúi đầu uống một ngụm canh mà Đỗ Nhược khen ngợi.

Canh vừa vào miệng, Vụ Nùng Nùng đã cau mày, canh này hoàn toàn không hợp khẩu vị của cô. Cứ thấy mùi vị quá tanh, mà Vụ Nùng Nùng lại thích ăn canh thanh mát cơ.

Đến khi Vụ Nùng Nùng ngẩng đầu lên, vẫn có thể cảm giác được Ninh Mặc đang nhìn mình, mặc dù không còn chăm chú nữa, nhưng thỉnh thoảng cứ liếc mắt một cái, mang theo ý cười, Vụ Nùng Nùng càng ngày càng chột dạ, càng ngày càng đỏ mặt.

“Bác ơi, cháu muốn anh Ninh Mặc chọn lễ phục cho cháu ạ.” Tiểu Đình không chịu bị mọi người lơ là, nhanh chóng chen miệng.

“Chọn lễ phục gì?” Ninh Mặc hỏi.

“À, chính là vũ hội sắp diễn ra ở Hằng Viễn đấy.” Đỗ Nhược trả lời Ninh Mặc rồi quay đầu nói với Vụ Nùng Nùng: “Nùng Nùng, cháu cũng chọn một bộ đi.”

“Không cần đâu bác ạ, cháu định mấy ngày nữa sẽ về Mỹ…” Vụ Nùng Nùng vốn định nói cô không cần, vì cô muốn về Mỹ, vừa hay có thể đá cái quả bóng vũ hội kia đi, vả lại sắp đến giao thừa rồi, ngày mà cả nhà người ta đoàn viên, một mình cô lẻ loi ở trong nước thì sẽ khó chịu thế nào chứ, chẳng bằng đi Mỹ, ở đó mắt không thấy lòng không buồn phiền.

“Không cần chọn lễ phục. Lần này ban tổ chức nói muốn sử dụng chủ đề phim điện ảnh cổ điển, lễ phục đều phải chọn từ phim điện ảnh kinh điển.” Ninh Mặc cắt ngang lời Vụ Nùng Nùng.

“Sao đột nhiên năm nay lại có thêm chủ đề cho vũ hội?” Đỗ Nhược không hiểu, vũ hội giới thiệu người mới vào vòng xã hội này bình thường không cần thêm mánh lới quảng cáo nào, bởi vì bản thân họ đã đủ hấp đẫn ánh mắt người khác rồi.

“Chạy theo thời đại mà mẹ, đều là ý tưởng của những người phụ nữ trong ban tổ chức.” Ninh Mặc tỏ vẻ bất lực.

“Hả? Vậy em phải làm sao đây?” Tiểu Đình dẩu môi.

“Ninh Mặc, mẹ nhớ trước đây con mua rất nhiều lễ phục kinh điển, chiếc váy đen kinh điển của Hepburn trong ‘Bữa sáng ở Tiffany’ không phải con đã mua à?” Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Mặc.


/39

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status