Chương 17: Người cô gả cho là Lệ Tư Thừa
Lời của lão gia khiến mọi người nhớ tới chuyện sườn xám vừa rồi, ánh mắt nhìn Đường Mộng Dĩnh càng thêm quái dị.
Đường Mộng Dĩnh hơi nắm chặt tay, mặt thì cười hùa theo song lại kiềm chế rất nhiều.
Câu đó trông chả khác gì lời vô ý từ đáy lòng ông, lão gia còn giả bộ không vui bảo:"Lần này thôi nhé, ông nhận quà trước, lần sau đừng vác cậu cháu vô nữa."
"Dạ vâng."
Tô Thiên Từ gật đầu, ánh mắt vừa hay bắt gặp dáng người cao lớn thẳng tắp từ phòng bước ra. Lệ Tư Thừa vừa ra đã thấy ngay nụ cười rạng rỡ như hoa của Tô Thiên Từ.
Gương mặt trắng trẻo, cười lên như hoa nở rộ, khiến bốn phía xung quanh phảng phất ánh sáng mơ hồ.
Rất đẹp.
Đó là suy nghĩ của anh lúc ấy.
Anh thu tầm nhìn, bước đi.
"Đi thôi."
Lời vừa dứt Lệ Tư Thừa đã đi tới cửa lớn.
Thật lạnh lùng.
Lạnh lùng tới nỗi chẳng giống đang đối mặt với cô vợ mới cưới của mình.
Đường Mộng Dĩnh âm thầm thở phào, cô ta đắc ý trong lòng, ánh mắt nhìn Tô Thiên Từ đấy vẻ khiêu khích.
Kế hoạch tối qua cô ta tự cho là làm vô cùng cẩn thận chẳng để lại dấu vết, đến lúc ấy lại đổ thêm chút dầu vào lửa, lúc đó Tô Thiên Từ sẽ chẳng thể đứng thẳng nổi trước mặt Lệ Tư Thừa rồi.
Dù cái thứ bị thịt đáng chết này có đi nịnh hót lão già thối tha kia cũng đều vô dụng. Dẫu sao cô cũng gả cho Lệ Tư Thừa cũng đâu phải Lệ Tầm.
Vị trí của nhị thiếu phu nhân trong Lệ gia sớm muộn cũng thuộc về Đường Mộng Dĩnh.
Lệ lão gia thấy anh như vậy, lòng thầm than thở. Xem ra còn cần chút thời gian để chúng nó từ từ quen nhau mới được.
Tô Thiên Từ cũng đã sớm quen điều ấy, xin lỗi bà Lệ nói:"Mẹ, con xin lỗi, quà của mẹ..."
"Đi đi."
Bà Lệ nở nụ cười nhạt, cũng đã có cái nhìn khác với Tô Thiên Từ. Cô con dâu này cũng không tệ như bà nghĩ.
Lệ Tư Thừa không mang theo tài xế, bèn lái xe tới cửa lớn, thấy Tô Thiên Từ đang đứng đợi mình.
Cô biết anh ghét mình nên Tô Thiên Từ im lặng. Đời trước cô ở viện cũ nhà họ Lệ bị Đường Mộng Dĩnh khích tới độ không nén được cơn giận, mà đã vứt hết mặt mũi nhà họ Lệ, lão gia thậm chí còn chả thèm vào đại sảnh, đến mức cô cũng không biết thì ra Lệ cựu thủ trưởng đã biết hết tất thảy.
Nghĩ kĩ lại, chắc cũng vì chuyện đó nên lão gia không bảo Lệ Tư Thừa theo cô lại mặt.
Cuối cùng Tô Thiên Từ còn gọi hỏi thăm Tô gia, mới nhớ ra hôm đó nên lại mặt.
Vì chuyện này nên địa vị của cô ở Tô gia bị rớt xuống ngàn trượng.
Ông ngoại vì điều ấy mà hối hận đã gả nhầm cháu gái, cậu mợ thì điên cuồng ép bức cô, cuộc sống ngày càng thêm tồi tệ.
Chiếc xe lái được tầm mười mấy phút, Tô Thiên Từ khá kinh ngạc khi anh không chở cô thẳng tới Tô gia mà chầm chậm dừng lại một con phố xa hoa.
"Xuống xe." Lệ Tư Thừa vô cảm.
Tô Thiên Từ mím môi, khá thất vọng với kết quả này, những coi như là đã trong dự tính.
Cũng phải thôi, dù có chỉ lệnh của ông, anh cũng không cần phải thật sự hoàn thành phải không? Chỉ cần ứng phó ông cho có lệ là được.
Nghĩ tới đây Tô Thiên Từ thấy mất mát đôi chút, chẳng nói chẳng rằng tháo dây an toàn, mở cửa xe.
/2322
|