Chương 18: Đâu mới là bộ mặt thật của cô
Chỉ là vừa chạm vào tay nắm, người đàn ông lại nói tiếp:"Cho cô hai mươi phút thay đổi quần áo."
Tô Thiên Từ ngẩn người, nhìn chính mình. Cô đang mang bộ quần áo mình thích nhất, không thuộc nhãn hàng có tiếng, chất lượng chỉ nằm ở tầm trung nhưng lại rất thích hợp với cô.
Khi chuyển nhà Tô Thiên Từ chẳng nỡ bỏ, thế là để nó vào hành lý mang tới Lệ gia.
Không ngờ anh ta lại còn chú ý tới chi tiết bé xíu này.
"Cầm lấy." Biểu cảm Lệ Tư Thừa lạnh nhạt, giọng nói trầm lạnh, trong tay là một tấm blackcard.
Tô Thiên Từ nhìn nó hồi lâu. Anh...đưa tiền cho cô?
Trái tim Tô Thiên Từ run run, khó tin tưởng đưa mắt nhìn Lệ Tư Thừa.
Vẫn bình tĩnh như thế, có vẻ tấm blackcard năm triệu tệ này chỉ là điều cỏn con. Nhưng vẫn dấy lên sự kinh hoàng trong trái tim cô.
Không phải ngạc nhiên trước sự hào phóng đó, mà là...hai đời cô sống, đây là lần đầu Lệ Tư Thừa cho cô một món đồ.
Thấy cô ngây ra Lệ Tư Thừa hơi khó chịu cau mày:"Cứ thế mà đến Tô gia người ta lại tưởng nhà họ Lệ ki bo tiếc tiền chỉ để mua cho cô một bộ quần áo.
Lời giải thích mờ mịt này làm cô vô thức nhìn ra cửa sổ ra, phát hiện đây là cửa của trung tâm thương mại, trong lòng lập tức thoải mái.
Quả nhiên không thể vì cô được.
"Cảm ơn." cô không khách sáo cầm lấy, xuống xe.
Lệ Tư Thừa nhìn bóng cô vào trung tâm thương mại, đôi mắt như đang suy tư.
Dường như không được giống lắm.
Thái độ đó không giống đang giả vờ, ha...nói thế là Tô Thiên Từ ngày trước mới là giả vờ sao?
Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của cô?
Cô vào một của tiệm quần áo xa xỉ mình thích nhất, vừa đi vô cửa liền bị nhân viên nhìn tới.
Họ thấy quần áo trên người cô, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, giảo mồm khinh bỉ, ánh nhìn kì thị như nhìn tên lượm ve chai đi vào nhà hành năm sao vậy.
Tô Thiên Từ thấy thật nực cười, may mà Lệ Tư Thừa nhắc cô đổi quần áo nếu cứ thế này bước vào Tô gia, chắc sẽ bị cậu mợ và anh chị em họ cười chết mất.
Cô cũng không để ý thái độ của nhân viên lắm, đời vốn vậy, cười kẻ nghèo đâu ai cười gái điếm.
Cô nhìn một lượt, Tô Thiên Từ bị hấp dẫn bởi một chiếc váy tinh xảo nằm ngay giữa cửa hàng. Lúc định đưa tay ra liền nghe thấy tiếng hét lớn của nữ vọng lại:"Này, đừng sợ bậy, cái đó đắt lắm đấy."
Tô Thiên Từ ngoái đầu, là một cô nhân viên bán hàng, đang đi qua chỗ cô, mặt mày cau có:"Chị biết là cái bộ này bao tiền không, còn dám sờ bậy sờ bạ, nhỡ hỏng thì làm sao?"
Lời lẽ tràn ngập khinh miệt, Tô Thiên Từ hỏi vặn lại:"Cửa hàng các cô không cho khách thử à?"
"Người có thể mua đương nhiên có thể thử." Nhân viên bán hàng nói với cái giọng chảnh chọe, nhìn thứ quần áo rẻ tiền trên người cô, giọng điệu lập tức lạnh đi:"Ngại quá cô gái à, mời, tôi không tiễn cô đâu."
Tô Thiên Từ thấy khá khó hiểu, hỏi:"Cửa hành đối xử với khách như vậy à?"
Nghe vậy cô nhân viên cười một cách kì lạ, tựa nghe được điều gì nực cười lắm:"Người mua được, đương nhiên là khách của chúng tôi."
/2322
|