Chương 7: con gái tư sinh
Nhưng mà Lệ Tư Thừa cũng không có nhìn Đường Mộng Dĩnh thêm cái nào, lạnh giọng nói với cô ta: “Cô đi trước đi, đây dù sao cũng là phòng cưới.”
Tuy rằng thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng so với Tô Thiên Từ thì quả thực tốt hơn nhiều.
Trong lòng Đường Mộng Dĩnh không kịp vui vẻ, hắn đây là suy nghĩ cho nàng ta, vì nàng ta giải vây sao?
Trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng thì ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi xoay người lưu luyến rời đi.
Lệ Tư Thừa lùa tay vào mái tóc ngắn vẫn còn ẩm ướt, liếc mắt nhìn Tô Thiên Từ, ánh mắt sâu thẳm trầm xuống, thâm thúy thần bí nhìn đến không lộ chút cảm xúc, rồi nhanh chóng xoay người bước vào phòng.
Tô Thiên Từ đứng ở cửa, nhìn những mảnh vỡ nằm trên đất, bàn tay véo véo vào bên trong cánh tay.
Đường Mộng Dĩnh, Lệ Tư Thừa….
Cuộc đời tôi bị các người hủy hoại, Tô Thiên Từ tôi sẽ từng chút từng chút một mà đòi lại.
*
Dọn dẹp xong, đã là 10 giờ sáng.
Một đêm phóng túng, trên người Tô Thiên Từ không chỗ nào không thấy đau nhức, ngay cả lúc bước đi cũng cảm thấy hai chân mình run lên.
“Ai da, giờ này mới ngủ dậy nha? Quả nhiên là thiếu phu nhân nhà có tiền, Mộng Dĩnh nhà chúng tôi không có cái mệnh này nha.”
Một thanh âm bén nhọn truyền đến, Tô Thiên Từ nhìn lại, là một vị phu nhân tầm bốn năm mươi tuổi.
Lệ phu nhân đang ngồi bên cạnh nói chuyện với một vị phu nhân khác, nghe thấy thì nhìn lại, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ cùng bất mãn.
Đây là hàng xóm nhiều năm của Lệ gia, bà Đường, cũng là mẹ của Đường Mộng Dĩnh.
Vốn cho rằng Lệ Đường hai nhà sẽ kết thông gia, ai ngờ giữa đường nhảy ra một Tô Thiên Từ giống như một Trình Giảo Kim, khiến bà Đường nảy sinh tâm lý khó chịu cũng là điều dễ hiểu.
Đời trước, chính những lời này của bà Đường khiến nàng chịu không ít phiền toái.
Ngày đó, nàng tự cho mình là thiếu phu nhân của Lệ gia, tính tình lại ngỗ ngược, đối với những lời nói không tốt của bà Đường nhằm thẳng vào mình như vậy thì lập tức nổi giận, liền trả về một câu: “Nơi này là nhà tôi, bà quản nhiều như vậy làm gì?”
Mà bà Đường chính là chờ câu nói này, sau đó, kích động các vị phu nhân khác đồng thời chỉ trích nàng, khiến thanh danh của nàng vô cùng xấu.
Từ đó về sau, các quý phu nhân đều biết, Lệ gia cưới về được một nàng dâu vừa lười vừa không biết điều, tiếng xấu đồn xa ảnh hưởng đến danh tiếng của Lệ gia ít nhiều.
Cũng chính từ việc này mới mở ra cơn ác mộng đối lập giữa nàng cùng Đường Mộng Dĩnh kéo dài suốt đời trước của nàng.
Nhưng hiện tại Tô Thiên Từ đường nhiên không dẫm vào vết xe đổ đời trước.
Nghe thấy lời này, nàng cúi thấp đầu, vẻ ngượng ngùng lí nhí nói: “Cháu… tối qua ngủ có chút muộn, mệt mỏi… cho nên… cho nên…”
Thấy bộ dạng này của Tô Thiên Từ, các bà phu nhân đang ngồi trên sô pha chờ xem con dâu Lệ gia thì đều nở những nụ cười ái muội.
Hôm nay không chỉ có là ngày thứ ba sau kết hôn của nàng cùng Lệ Tư Thừa mà còn là sinh nhật của Lệ phu nhân.
Sinh nhật của Lệ phu nhân hàng năm đều tổ chức vô cùng long trọng, hiện tại mới là sáng sớm mà những bà con chòm xóm đều là những người hàng ngày quan hệ tốt với Lệ phu nhân đều đã kéo tới. Một phần là vì Lệ phu nhân, một phần nữa họ đều là có hứng thú nhìn xem con dâu Lệ gia như thế nào.
“Ai da, đây là con dâu bà a, thật là xinh đẹp.”
“Đúng vậy đúng vậy, nghe nói là con gái Tô gia, tôi còn tưởng ràng…”
“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới cháu gái Tô lão tiên sinh lớn lên lại giống mẹ nàng ta đến vậy!”
……
Tô Thiên Từ mang họ Tô, là mang họ của mẹ nàng.
/2322
|