Chương 8: chênh lệch như thế
Từ nhỏ nàng đã là một cô nhi, từ nhỏ lên lên, trừ một cái tên thì nàng đều là hai bàn tay trắng.
Thẳng đến năm 18 tuổi, được cậu đón về, nàng mới biết nhà mẹ nàng là một gia đình thế gia trứ danh.
Mà con gái Tô gia, Tô Hàm, chưa kết hôn đã có thai, hơn nữa mất tích từ 18 năm trước, không có tin tức không biết sống chết.
Nhắc tới sự việc như vậy, Lệ phu nhân cũng cảm thấy mất mặt, lại lạnh lùng liếc Tô Thiên Từ một cái.
Tô Thiên Từ biết Lệ phu nhân cũng chán ghét mình, cũng không đi chạm vào nỗi đau đó, đối với những vị phu nhân không dứt miệng khen nàng xinh đẹp thì chỉ mỉm cười đáp lễ, nhưng không nói chuyện mà ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lệ phu nhân gọi: “Mẹ.”
Lệ phu nhân cũng không định cho nàng sắc mặt tốt, nhưng mà ở trước mặt bao người, dù bất mãn đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải nhịn xuống, nhàn nhạt ừ một tiếng, mặt không biểu cảm gì.
“Bác, chúc bác sinh nhật vui vẻ!” tiếng chúc của Đường Mộng Dĩnh truyền đến, mang theo sự vui vẻ cùng tiếng cười.
Tô Thiên Từ không cần quay đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đường Mộng Dĩnh ôm một cái hộp lớn đi tới, cười đến xán lạn.
Đường Mộng Dĩnh vốn dĩ xinh đẹp, mắt to mi dài, mũi cao tròn trịa, cằm nhọn như là cố tình dùng dao gọt bớt, tinh xảo vô cùng, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng, cười đến mí mắt cong cong.
Lệ phu nhân nhìn thấy Đường Mộng Dĩnh thì khuôn mặt đang không có bất cứ biểu cảm gì lập tức nở một nụ cười, cười nói với nàng ta: “Sớm thế đã tới rồi. Con mấy hôm nay mới từ Australia về, cũng không ngủ thêm một chút để phục hồi sao?”
Đường Mộng Dĩnh nghịch ngợm thè lưỡi nói: “Con trở về cũng được vài ngày rồi, hôm nay là sinh nhật bác, con sao dám vì tham ngủ mà không tới chúc mừng bác được?” Nói rồi cười hì hì bước tới, đặt cái hộp lớn trên bàn trà bên cạnh Lệ phu nhân.
“Đây là cái gì?”
“Ai da, thật hâm mộ bà a. Mỗi năm đều nhận được quà từ Mộng Dĩnh, như chúng tôi thật đáng thương, đều là hàng xóm giống nhau, mà không thấy Mộng Dĩnh quan tâm chúng tôi như vậy.”
“Đúng vậy nha, tôi còn tưởng rằng Mộng Dĩnh sẽ trở thành con dâu nhà bà cơ, không nghĩ tới…” Chỉ là, bà Trương còn chưa nói xong đã bị bà Lý ở bên cạnh đập nhẹ vào tay.
Nụ cười tươi tắn của bà Trương lập tức đông cứng trên mặt, sau có chút xấu hổ nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh. Còn Đường Mộng Dĩnh thì có vẻ xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Rất nhanh, ánh mắt của mọi người liền nhìn Tô Thiên Từ.
Tô Thiên Từ giống như là không nghe thấy, đứng ở một bên, nhìn thấy ánh mắt của các bà đưa qua thì dịu dàng cười nói: “Để con đi lấy chút trái cây cho mọi người, mọi người ngồi chơi.”
“Không cần, chuyện này có người hầu đi làm rồi.” Nụ cười trên mặt Lệ phu nhân thu lại, “Ngồi xuống đi, không có người lại nói ta ngược đãi con dâu.”
Những vị phu nhân đó đâu có ngốc, cũng nhìn ra điểm kỳ lạ.
Cũng đúng, một đứa con gái tư sinh.
Vẫn là một đứa con gái tư sinh không biết cha là ai.
Dựa vào cái gì có thể gả vào đệ nhất hồng môn Lệ gia?
Nếu không phải Lệ lão gia tử, ông nội của Lệ Tư Thừa kiên trì, thậm chí còn lấy cái chết ra hăm dọa, Lệ gia chắc chắn sẽ không đồng ý để Tô Thiên Từ bước chân vào cửa.
Mà Lệ phu nhân cũng nhận thấy, cái cô Tô Thiên Từ này, từ xuất thân đến giáo dưỡng không có một chút nào tương xứng làm con dâu Lệ gia cả.
Tô Thiên Từ ngoan ngoãn ngồi vào một góc, vô cùng thức thời mà ngồi cách xa Lệ phu nhân một chút.
Đời trước, nàng đương nhiên ngồi cạnh Lệ phu nhân, bị đuổi đi một cách tàn nhẫn, nhận được một cái kết cục vô cùng khó coi, còn bị Đường Mộng Dĩnh châm biến một phen.
Nhìn Tô Thiên Từ thức thời, sắc mặt của Lệ phu nhân hòa hoãn trở lại, rất nhanh rời ánh mắt đi, chuyển đến nhìn cái gói lớn Đường Mộng Dĩnh mang tới, cười vui vẻ hỏi: “Mộng Dĩnh lần này lại chuẩn bị cho bác cái gì vậy? Mỗi lần đều lo lắng như vậy, thật là làm khó con!”
/2322
|