Nhưng khi vừa mới động vào theo cửa, người nam nhân bên cạnh cô đã mở miệng: Cho cô hai mươi phút, thay một đồ khác.
Tô Thiên Tử ngẩn ra, cúi đầu nhìn lướt qua bộ quần áo trên người mình.
Cô đang mặc bộ quần áo mà cô thích nhất, không phải hàng hiệu, thậm chí chất lượng chỉ thuộc hàng trung đẳng, nhưng lại vô cùng hợp với khí chất của cô.
Lúc chuyển nhà cô không nỡ vứt đi, thế là nó đã được đưa tới Lệ gia cùng với cái vali của cô.
Không ngờ, ngay cả chuyện này mà hắn cũng chú ý.
Cầm. trên mặt Lệ Tư Thừa là một biểu cảm: I don't care, giọng nói trầm thấp âm lãnh, nhưng trên tay đã cầm một cái thẻ đưa cho cô.
Tô Thiên Tử nhìn cái thẻ trên tay hắn, có chút mất hồn.
Hắn vậy mà lại... Cho cô tiền?
Trái tim Tô Thiên Tử khẽ run lên, khó mà tin được giương mắt nhìn vào gương mặt hắn.
Trên mặt Lệ Tư Thừa không chút gợn sóng, thật giống như hắn cái thẻ 500 vạn hắn đưa cho cô không hề đáng giá.
Nhưng trong lòng Tô Thiên Tử lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Cô kinh ngạc không phải vì hắn ra tay hào phóng, mà là... Tính cả đời trước thì đây là lần đầu tiên hắn đưa một vật gì đó cho cô.
Thấy cô sững sờ, Lệ Tư Thừa có chút không vui, nhíu mày nói. Đừng để Tô gia nghĩ rằng Lệ gia tiếc tiền không muốn mua cho cô một bộ quần áo.
Nghe thế, Tô Thiên Tử theo bản năng ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện nơi này là một trung tâm thương mại, trong lòng đã lâp tức bình thường trở lại.
Quả nhiên, không có khả năng là bởi vì cô.
Cám ơn. Tô Thiên Tử cũng không khách khí mà vươn tay tiếp nhận, cô mở cửa xuống xe.
Lệ Tư Thừa nhìn cô đi vào cửa hàng quần áo lớn gần đây, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ suy tư.
Dường như, cô rất không giống với lúc trước.
Thái độ như thế, không giống như đang giả vờ,... Nói như vậy, khoảng thời gian trước kia mới là Tô Thiên Tử giả vờ?
Rốt cuộc thì bộ mặt nào mới thực sự là cô.
--- ------
Tiến vào một cửa hàng xa xỉ nhất, Tô Thiên Tử vừa bước vào đã bị nhiều nhân viên của hàng nhìn chăm chú.
Nhóm nhân viên ở quầy lễ tân nhìn bộ quần áo trên người Tô Thiên Tử, vô dĩ gương mặt đang tươi cười, rất nhanh liền ném cho cô một ánh mắt khinh thường, giống như một bà đồng nát tiến vào khách sạn năm sao cao cấp.
Trong lòng Tô Thiên Tử cảm thấy có chút buồn cười, cũng may Lệ Tư Thừa nhắc nhở cô thay quần áo, nếu không ăn mặc như thế này đi vào Tô gia, có thể cậu mợ và nhóm anh chị em họ của cô sẽ cười chết mất.
Bất quá cô cũng không thèm để ý đến thái độ đó của đám nhân viên, thế giới này vốn dĩ chính là như vậy, tiền mới là chân lý, là sức bật của lo xò, là thước đo lòng người...
Tùy tiện dạo qua một vòng, Tô Thiên Tử đã bị một chiếc váy tinh nằm nằm ở chính giữa trung tâm hấp dẫn.
Ngay lúc cô chuẩn bị duỗi tay định lấy chiếc váy đó thì cách đó không xa đã truyền đến một thanh âm bén nhọn của một cô gái. Ô, không được sờ loạn, chiếc váy đấy rất quý đó!
Tô Thiên Tử quay đầu nhìn lại, thì ra là một cô nhân viên bán hàng, đang đi về phía cô, vẻ mặt không cao hứng: Cô có biết chiếc váy này bao nhiêu tiền không? Sao còn dám sờ loạn, nhỡ may mà làm hỏng thì phải làm sao?
Lời nói tràn ngập sự khinh thường, Tô Thiên Tử hỏi lại: Trong tiệm các cô không cho khách hàng thử quần áo?
Nếu có thể mua nổi thì đương nhiên có thể thử. Nhân viên bán hàng khinh thường đáp, liếc mắt nhìn thứ quần áo giá rẻ trên người cô, giọng điệu lạnh tanh nói. Vị tiểu thư này, thật ngại quá, mong cô mau rời đi, chúng tôi không tiễn.
Tô Thiên Tử nhìn về phía đám nhân viên trong cửa hàng, cảm giác có chút không thể hiểu được, hỏi: Các cô thường đối đãi như vậy với khách hàng sao?
Nghe thấy lời này, người nhân viên kia cười càng thêm kỳ quái, như nhìn phải thứ gì rất đáng chê cười. Nếu cô mua nổi, đương nhiên sẽ là khách hàng của chúng tôi.
Tô Thiên Tử ngẩn ra, cúi đầu nhìn lướt qua bộ quần áo trên người mình.
Cô đang mặc bộ quần áo mà cô thích nhất, không phải hàng hiệu, thậm chí chất lượng chỉ thuộc hàng trung đẳng, nhưng lại vô cùng hợp với khí chất của cô.
Lúc chuyển nhà cô không nỡ vứt đi, thế là nó đã được đưa tới Lệ gia cùng với cái vali của cô.
Không ngờ, ngay cả chuyện này mà hắn cũng chú ý.
Cầm. trên mặt Lệ Tư Thừa là một biểu cảm: I don't care, giọng nói trầm thấp âm lãnh, nhưng trên tay đã cầm một cái thẻ đưa cho cô.
Tô Thiên Tử nhìn cái thẻ trên tay hắn, có chút mất hồn.
Hắn vậy mà lại... Cho cô tiền?
Trái tim Tô Thiên Tử khẽ run lên, khó mà tin được giương mắt nhìn vào gương mặt hắn.
Trên mặt Lệ Tư Thừa không chút gợn sóng, thật giống như hắn cái thẻ 500 vạn hắn đưa cho cô không hề đáng giá.
Nhưng trong lòng Tô Thiên Tử lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Cô kinh ngạc không phải vì hắn ra tay hào phóng, mà là... Tính cả đời trước thì đây là lần đầu tiên hắn đưa một vật gì đó cho cô.
Thấy cô sững sờ, Lệ Tư Thừa có chút không vui, nhíu mày nói. Đừng để Tô gia nghĩ rằng Lệ gia tiếc tiền không muốn mua cho cô một bộ quần áo.
Nghe thế, Tô Thiên Tử theo bản năng ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện nơi này là một trung tâm thương mại, trong lòng đã lâp tức bình thường trở lại.
Quả nhiên, không có khả năng là bởi vì cô.
Cám ơn. Tô Thiên Tử cũng không khách khí mà vươn tay tiếp nhận, cô mở cửa xuống xe.
Lệ Tư Thừa nhìn cô đi vào cửa hàng quần áo lớn gần đây, con ngươi đen nhánh hiện lên vẻ suy tư.
Dường như, cô rất không giống với lúc trước.
Thái độ như thế, không giống như đang giả vờ,... Nói như vậy, khoảng thời gian trước kia mới là Tô Thiên Tử giả vờ?
Rốt cuộc thì bộ mặt nào mới thực sự là cô.
--- ------
Tiến vào một cửa hàng xa xỉ nhất, Tô Thiên Tử vừa bước vào đã bị nhiều nhân viên của hàng nhìn chăm chú.
Nhóm nhân viên ở quầy lễ tân nhìn bộ quần áo trên người Tô Thiên Tử, vô dĩ gương mặt đang tươi cười, rất nhanh liền ném cho cô một ánh mắt khinh thường, giống như một bà đồng nát tiến vào khách sạn năm sao cao cấp.
Trong lòng Tô Thiên Tử cảm thấy có chút buồn cười, cũng may Lệ Tư Thừa nhắc nhở cô thay quần áo, nếu không ăn mặc như thế này đi vào Tô gia, có thể cậu mợ và nhóm anh chị em họ của cô sẽ cười chết mất.
Bất quá cô cũng không thèm để ý đến thái độ đó của đám nhân viên, thế giới này vốn dĩ chính là như vậy, tiền mới là chân lý, là sức bật của lo xò, là thước đo lòng người...
Tùy tiện dạo qua một vòng, Tô Thiên Tử đã bị một chiếc váy tinh nằm nằm ở chính giữa trung tâm hấp dẫn.
Ngay lúc cô chuẩn bị duỗi tay định lấy chiếc váy đó thì cách đó không xa đã truyền đến một thanh âm bén nhọn của một cô gái. Ô, không được sờ loạn, chiếc váy đấy rất quý đó!
Tô Thiên Tử quay đầu nhìn lại, thì ra là một cô nhân viên bán hàng, đang đi về phía cô, vẻ mặt không cao hứng: Cô có biết chiếc váy này bao nhiêu tiền không? Sao còn dám sờ loạn, nhỡ may mà làm hỏng thì phải làm sao?
Lời nói tràn ngập sự khinh thường, Tô Thiên Tử hỏi lại: Trong tiệm các cô không cho khách hàng thử quần áo?
Nếu có thể mua nổi thì đương nhiên có thể thử. Nhân viên bán hàng khinh thường đáp, liếc mắt nhìn thứ quần áo giá rẻ trên người cô, giọng điệu lạnh tanh nói. Vị tiểu thư này, thật ngại quá, mong cô mau rời đi, chúng tôi không tiễn.
Tô Thiên Tử nhìn về phía đám nhân viên trong cửa hàng, cảm giác có chút không thể hiểu được, hỏi: Các cô thường đối đãi như vậy với khách hàng sao?
Nghe thấy lời này, người nhân viên kia cười càng thêm kỳ quái, như nhìn phải thứ gì rất đáng chê cười. Nếu cô mua nổi, đương nhiên sẽ là khách hàng của chúng tôi.
/22
|