Ý tứ rõ ràng muốn nói cô mua không nổi.
Tô Thiên Tử mỉm cười, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên có hai bóng dáng sóng vai đi đến.
Tình huống gì thế này, chẳng lẽ là không đủ khả năng để mua?
Giọng của người phụ nữ hơi chanh chua, tiến vào chính là một nam một nữ.
Người đàn ông cao lớn, người phụ nữ cao quý.
Lúc họ đi vào, khuôn mặt của đám nhân viên bán hàng đột nhiên thay đổi, duy trì gương mặt tươi cười, hô một tiếng: Liễu tiểu thư, cô tới rồi.
Tô Thiên Tử cũng nhìn qua có chút kinh ngạc.
Nếu cô nhớ không lầm, Liễu An An con gái của em trai Đường phu nhân nhân, cũng chính là em họ của Đường Mộng Dĩnh, và cũng là đối thủ lớn nhất của cô khi cô ở trường.
Gia đình Liễu An An ban đầu rất nghèo, nhờ sự thành công của Đường phu nhân, nhà mẹ đẻ bà ta cũng theo đó mà trở thành một nhà giàu mới nổi.
Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh Liễu An An, chính là mối tình đầu của cô lúc còn nhỏ, tên là Phó Lãnh Băng, cái tên thật hợp với cái danh xưng nam thần của hắn.
Khuôn mặt đẹp trai không nói, nhà lại có rất nhiều tiền.
Nhìn Phó Lãnh Băng, Tô Thiên Tử có chút hoảng hốt, thời gian thấm thoát, không ngờ mình còn có thể gặp lại mối tình đầu năm đó, nhưng mà giờ phút này, cô đã hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Tuy nhiên cô lại nhớ rõ, Liễu An An kết hôn với một gã trung niên giàu có, chỉ vì sinh được một thằng con trai mà có mấy ngàn vạn trong tay, không ngờ hai người này còn thông đồng ở bên nhau.
Nghe được nhân viên bán hàng nói, Liễu An An cao cao tại thượng lên tiếng, giống như cùng hài lòng với sự nịnh hót của bọn họ, ngay sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tô Thiên Tử, vẻ mặt kinh ngạc: Ây da, đây không phải là hoa khôi của trường chúng ta sao? Cô cũng tới đây để mua quần áo à?
Nhân viên bán hàng, bày ra khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt lấy lòng nói: Liễu tiểu thư biết người này ah?
Liễu An An cười châm biếm. Có thể không quen biết sao? Lúc học cấp 3, trực tiếp từ một học sinh bình thường vượt qua bài kiểm tra thi đậu vào trường đại học danh tiếng, là một người vô cùng nổi tiếng trong trường chúng ta, anh nói xem có đúng không Lãnh Băng?
Phó Lãnh Băng nhíu mày, nhìn Tô Thiên Tử đang đứng trước mặt mình, dường như không giống với trong ấn tượng của hắn.
Tô Thiên Tử bây giờ, cánh mũi thẳng tắp, mắt hạnh to tròn trong veo, tóc đen tuỳ ý xoã trên vai, kiểu tóc đơn giản nhưng lại khiến cho khuôn mặt cô trở nên tinh tế hơn và vô cùng quyến rũ.
Lúc Tô Thiên Tử là hoa khôi của trường cấp 3, khi đó cô là một thiếu nữ nổi loạn điển hình, quần áo, kiểu tóc đều mang phong cách cá tính, năng động, bây giờ thì ngày càng trổ mã, xinh đẹp yêu kiều khiến người ta không thể rời mắt.
Nhân viên bán hàng nghe Liễu An An nói vậy, vẻ mặt hiểu rõ, đối với Tô Thiên Tử càng mất kiên nhẫn, xua tay nói: Đi nhanh đi, nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ tới đó!
Tô Thiên Tử cười lạnh một tiếng, móc từ trong túi xách ra một tấm thẻ màu đen: Thế này còn chưa đủ sao?
Vốn dĩ nhân viên đang muốn cười châm chọc thì lại nhìn thấy tấm thẻ màu đen kia, liền lập tửc im bặt, không thốt nên lời. Đoạt lấy tấm thẻ đen trên tay Tô Thiên Tử, nhìn kỹ một chút, nhân viên bán hàng mới hốt hoảng nói: Đây thực sự là...
Nếu đây thực sự là thẻ đen thì bên trong ít nhất phải có 500 vạn nhân dân tệ.
Tô Thiên Tử nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của nhân viên bán hàng, ánh mắt chuyển sang chiếc váy bên cạnh nói: Đưa chiếc váy đó cho tôi xem thử.
Nhân viên bán hàng kia dĩ nhiên rất không cam lòng, nhưng vẫn xoay người liền đi lấy bộ váy kia xuống.
Tô Thiên Tử cầm lấy, xoay người đi vào phòng thử đồ.
Liễu An An nhìn thấy tấm thẻ đen kia, trong mắt tràn ngập sự ghen ghét, cắn chặt răng, cười lạnh một tiếng : Tôi nói như thế nào lại có bộ dáng nắm chắc phần thắng như vậy, thì là bị bao dưỡng, không tồi nha, tuy rằng là tình nhân, nhưng tốt xấu gì thì đó cũng là một nguồn thu nhập đó.
Tô Thiên Tử mỉm cười, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên có hai bóng dáng sóng vai đi đến.
Tình huống gì thế này, chẳng lẽ là không đủ khả năng để mua?
Giọng của người phụ nữ hơi chanh chua, tiến vào chính là một nam một nữ.
Người đàn ông cao lớn, người phụ nữ cao quý.
Lúc họ đi vào, khuôn mặt của đám nhân viên bán hàng đột nhiên thay đổi, duy trì gương mặt tươi cười, hô một tiếng: Liễu tiểu thư, cô tới rồi.
Tô Thiên Tử cũng nhìn qua có chút kinh ngạc.
Nếu cô nhớ không lầm, Liễu An An con gái của em trai Đường phu nhân nhân, cũng chính là em họ của Đường Mộng Dĩnh, và cũng là đối thủ lớn nhất của cô khi cô ở trường.
Gia đình Liễu An An ban đầu rất nghèo, nhờ sự thành công của Đường phu nhân, nhà mẹ đẻ bà ta cũng theo đó mà trở thành một nhà giàu mới nổi.
Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh Liễu An An, chính là mối tình đầu của cô lúc còn nhỏ, tên là Phó Lãnh Băng, cái tên thật hợp với cái danh xưng nam thần của hắn.
Khuôn mặt đẹp trai không nói, nhà lại có rất nhiều tiền.
Nhìn Phó Lãnh Băng, Tô Thiên Tử có chút hoảng hốt, thời gian thấm thoát, không ngờ mình còn có thể gặp lại mối tình đầu năm đó, nhưng mà giờ phút này, cô đã hoàn toàn không có cảm giác gì cả.
Tuy nhiên cô lại nhớ rõ, Liễu An An kết hôn với một gã trung niên giàu có, chỉ vì sinh được một thằng con trai mà có mấy ngàn vạn trong tay, không ngờ hai người này còn thông đồng ở bên nhau.
Nghe được nhân viên bán hàng nói, Liễu An An cao cao tại thượng lên tiếng, giống như cùng hài lòng với sự nịnh hót của bọn họ, ngay sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tô Thiên Tử, vẻ mặt kinh ngạc: Ây da, đây không phải là hoa khôi của trường chúng ta sao? Cô cũng tới đây để mua quần áo à?
Nhân viên bán hàng, bày ra khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt lấy lòng nói: Liễu tiểu thư biết người này ah?
Liễu An An cười châm biếm. Có thể không quen biết sao? Lúc học cấp 3, trực tiếp từ một học sinh bình thường vượt qua bài kiểm tra thi đậu vào trường đại học danh tiếng, là một người vô cùng nổi tiếng trong trường chúng ta, anh nói xem có đúng không Lãnh Băng?
Phó Lãnh Băng nhíu mày, nhìn Tô Thiên Tử đang đứng trước mặt mình, dường như không giống với trong ấn tượng của hắn.
Tô Thiên Tử bây giờ, cánh mũi thẳng tắp, mắt hạnh to tròn trong veo, tóc đen tuỳ ý xoã trên vai, kiểu tóc đơn giản nhưng lại khiến cho khuôn mặt cô trở nên tinh tế hơn và vô cùng quyến rũ.
Lúc Tô Thiên Tử là hoa khôi của trường cấp 3, khi đó cô là một thiếu nữ nổi loạn điển hình, quần áo, kiểu tóc đều mang phong cách cá tính, năng động, bây giờ thì ngày càng trổ mã, xinh đẹp yêu kiều khiến người ta không thể rời mắt.
Nhân viên bán hàng nghe Liễu An An nói vậy, vẻ mặt hiểu rõ, đối với Tô Thiên Tử càng mất kiên nhẫn, xua tay nói: Đi nhanh đi, nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ tới đó!
Tô Thiên Tử cười lạnh một tiếng, móc từ trong túi xách ra một tấm thẻ màu đen: Thế này còn chưa đủ sao?
Vốn dĩ nhân viên đang muốn cười châm chọc thì lại nhìn thấy tấm thẻ màu đen kia, liền lập tửc im bặt, không thốt nên lời. Đoạt lấy tấm thẻ đen trên tay Tô Thiên Tử, nhìn kỹ một chút, nhân viên bán hàng mới hốt hoảng nói: Đây thực sự là...
Nếu đây thực sự là thẻ đen thì bên trong ít nhất phải có 500 vạn nhân dân tệ.
Tô Thiên Tử nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của nhân viên bán hàng, ánh mắt chuyển sang chiếc váy bên cạnh nói: Đưa chiếc váy đó cho tôi xem thử.
Nhân viên bán hàng kia dĩ nhiên rất không cam lòng, nhưng vẫn xoay người liền đi lấy bộ váy kia xuống.
Tô Thiên Tử cầm lấy, xoay người đi vào phòng thử đồ.
Liễu An An nhìn thấy tấm thẻ đen kia, trong mắt tràn ngập sự ghen ghét, cắn chặt răng, cười lạnh một tiếng : Tôi nói như thế nào lại có bộ dáng nắm chắc phần thắng như vậy, thì là bị bao dưỡng, không tồi nha, tuy rằng là tình nhân, nhưng tốt xấu gì thì đó cũng là một nguồn thu nhập đó.
/22
|