Thất doanh cách đại doanh quân quân Giang Bắc chỉ vài đỉnh núi, cỗ ngựa của Đường Thiệu Nghĩa cho nàng vốn là một con ngựa tốt, hơn nữa A Mạch lại thúc ngựa phóng như điên, trời chưa tối đã về đến quân doanh. A Mạch xuống ngựa từ ngoài cổng quân doanh, binh sĩ gác cổng thấy là nàng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến đến định thay A Mạch dắt ngựa. A Mạch cười xua tay, một mình dắt ngựa đi vào trong doanh, cách giáo trường một quãng xa đã nghe thấy giọng của Lý Thiếu Hướng, thanh âm như hét ra lửa: “Cẩn thận một chút! Cái đồ vương bát đản(1), nói ngươi đấy, ngươi nhẹ nhàng một chút! Ta nói ngươi nhẹ nhàng một chút!”
Trong lòng A Mạch buồn bực, dắt ngựa chuyển qua hướng đó, thấy quang cảnh trên giáo trường vô cùng náo nhiệt, mấy chục chiến mã ở trên mặt đất hoặc chạy hoặc đứng, Lý Thiếu Hướng đang ở bên cạnh chỉ vào một kỵ sĩ cách đó không xa lớn tiếng mắng: “Ngươi nhìn gì ta? Mắng ngươi, ngươi không vui cái nỗi gì? Ngươi còn dám đánh ngựa của ta, xem ta có dám đánh ngươi không!”
Vương Thất cưỡi một chiến mã có vóc dàng như một thần tuấn từ xa tiến lại, nhìn thấy Lý Thiếu Hướng vẫn đứng bên cạnh giáo trường nhắc tới nhắc lui không ngừng, nhịn không được mắng: “Ta nhổ vào, lão Lý ngươi có khép cái miệng phiền toái của ngươi lại cho yên tĩnh một chút được không, ngươi hù dọa gì ai! Cưỡi ngựa mà không luyện thì làm sao mà cưỡi được? Con mẹ nó, chúng ta đây là thám báo, thám báo đấy! Ngươi có hiểu không? Chứ không phải là bọn công tử cưỡi ngựa xem hoa, không chạy nhanh để làm mồi cho địch à?”
Lý Thiếu Hướng vốn đã đầy một bụng hỏa, nghe xong mấy lời này của Vương Thất thì lửa giận bốc lên đến cực độ, xoa xoa thắt lưng chửi: “Cút mẹ ngươi đi! Còn làm thám báo cái nỗi gì, nhìn con ngựa của người xem giờ có khác gì con khỉ không! Ngươi phải biết ta khó khăn đến thế nào mới có được số chiến mã này chứ, nếu không phải ta đánh liều tính kế mượn thể diện của đại nhân chúng ta, ngươi cho là Đường tướng quân có thể cho chúng ta ngần đấy chiến mã chắc? Thế mà ngươi lại dung túng cho tân binh gây họa, nếu khiến ngựa bị thương thì làm sao bây giờ? Ngươi định ăn thua với ta chắc!”
Vương Thất lập tức cúi người, cười nói với Lý Thiếu Hướng: “Bị thương thì bị thương, ngươi lại đi xin Đường tướng quân chứ sao, với thể diện của đại nhân chúng ta, tiếp tục xin Đường đại nhân tám mươi hay một trăm thớt nữa thì có vấn đề gì!”
“Thể diện của ta không lớn như vậy!” A Mạch đột nhiên sắt giọng nói.
Vương Thất cùng Lý Thiếu Hướng đều sửng sốt, hai người nhất tề quay đầu lại, thấy A Mạch dắt ngựa đứng bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú sắc lạnh. Lý Thiếu Hướng sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại, vội vàng hạ tay xuống, nhìn A Mạch nở nụ cười lấy lòng: “Đại nhân, ngài đã trở về rồi sao, sao không cho người đưa tin trước để thuộc hạ cho người đi đón.”
Vương Thất cũng phi ngựa chạy vội đến, xoay người nhảy xuống, hét lên: “Đúng thật là, sao lại về có một mình?”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, không buồn để ý tới hai người, ném dây cương vào lòng Lý Thiếu Hướng rồi xoay người đi thẳng.
Lý Thiếu Hướng nhìn theo bóng dáng A Mạch, thì thào hỏi Vương Thất: “Ngươi nói xem đại nhân chúng ta vừa rồi nghe được bao nhiêu?”
Vương Thất chu môi nói: “Chắc là nghe hết cả rồi.”
Lý Thiếu Hướng thấp giọng thở dài: “Xong rồi, thê là chọc giận đại nhân rồi, ngươi nói xem có phải ta quá oan uổng không, đi tìm Đường tướng quân cũng đâu phải chủ ý của ta.”
Vương Thất liếc mắt nhìn Lý Thiếu Hướng, hơi có chút xem thường, nói: “Được rồi, ngươi trong sạch!”
A Mạch bình tĩnh đi về doanh trướng, chưa tới cửa, đã thấy Trương Sỹ Cường bưng chậu nước từ trong trướng vội vàng đi ra, lao thẳng về phía A Mạch, may mà A Mạch phản ứng nhanh chóng, lắc mình một cái đồng thời đẩy Trương Sỹ Cường sang hướng khác, Trương Sỹ Cường lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã quỵ, chậu nước văng ra tung tóe, trên người A Mạch cũng bị ướt không ít.
“Trương Nhị Đản! Ngươi làm cái quái gì thế?!” A Mạch quát.
Trương Sỹ Cường thấy là A Mạch, nhất thời vừa mừng vừa sợ, cũng không nhặt chậu nước lên, chỉ lắp bắp nói: “Đại… đại nhân, ngài đã về?!”
A Mạch gật đầu, cúi nhìn những vệt nước bắn lên người, lại liếc mắt nhìn cái chậu, nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa bê cái gì?”
Trương Sỹ Cường ngượng ngùng sờ sờ gáy, thành thật đáp: “Nước rửa chân.”
“Nước rửa chân?” A Mạch trợn mắt, đang muốn hỏi lại, lại nghe trong trướng truyền đến một âm thanh sắc nhọn: “Trương Sỹ Cường, ngươi còn chưa đổ xong nước sao? Mau lấy khăn lau chân cho lão phu.”
A Mạch hồ nghi đưa mắt nhìn Trương Sỹ Cường, rồi xoay người vén màn trướng tiến vào trong trướng, thấy Từ Tĩnh đang mê mẩn xem quyển sách cầm trong tay, hai chân vẫn giơ lên, nghe thấy tiếng vén rèm, còn tưởng là Trương Sỹ Cường đã trở lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách, liền nâng chân lên, nói: “Nhanh lên, lau khô cho lão phu đi, chân lão phu đã lạnh cóng lại rồi!”
A Mạch không nói gì, chỉ cầm khăn lại gần, ngồi xổm xuống rồi lẳng lặng lau khô chân cho Từ Tĩnh, đợi đến khi hai chân đều đã được lau khô, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh sao lại ở trong doanh của ta?”
Từ Tĩnh kinh hãi nhảy dựng lên, quyển sách trên tay thiếu chút nữa thì hất văng ra ngoài, ngẩng đầu thấy A Mạch vẫn còn ngồi xổm cạnh giường, vội vàng thu chân về, cả kinh nói: “Ngươi, tiểu tử này, về khi nào vậy? Định hù chết lão phu chắc!”
A Mạch cười cười, đứng dậy, cởi áo khoác trên người xuống, đáp: “Hôm nay vừa về đến đại doanh, không lưu lại đó mà vội trở về luôn.”
Trương Sỹ Cường tiếp lấy áo khoác từ trong tay A Mạch, lại giúp nàng bỏ áo giáp trên người xuống. Từ Tĩnh xỏ giày bước xuống giường, đi quanh A Mạch hai vòng, quan sát đánh giá một phen, vui tươi hớn hở nói: “Xem ra ngươi rất hợp với thủy thổ Thịnh Đô, chỉ đi một chuyến trở về liền trổ mã ra không ít.”
A Mạch cười một cách bất đắc dĩ: “Tiên sinh chớ cười ta.”
Trương Sỹ Cường lại từ bên ngoài bưng nước vào cho A Mạch rửa mặt, A Mạch lúc nãy vừa bị té nước bẩn vào người, nay lại thấy vẫn là cái chậu ấy, dùng tay vốc nước lên mà không cách nào dám đưa lên mặt.
Từ Tĩnh là loại người nào, sao lại không nhìn ra lý do vì sao A Mạch không dám rửa mặt, liền hắc hắc cười nói: “Trong trướng của ngươi chỉ có một chậu này thôi, lão phu dùng không khách khí đâu, nhưng ngươi yên tâm, lão phu ít khi dùng để rửa chân lắm, phần lớn là dùng để rửa mặt.”
Tay A Mạch run lên, nước trong tay cơ hồ đều chảy hết xuống, không rửa mặt nổi nữa, thầm nghĩ như thế thì có gì khác với việc ngươi ngày nào cũng rửa chân đâu! Trương Sỹ Cường thấy A Mạch vẫn trố mắt nhìn, vội vàng buông thêm một câu: “Đại nhân, ta đã rửa lại chậu rất cẩn thận rồi.”
A Mạch dở khóc dở cười, đành làm bộ như không có chuyện gì mà hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh còn chưa nói vì sao lại ở trong doanh của ta, vừa rồi ở đại doanh chỉ nghe Trương Sinh nói ngài đã đi rồi, cũng không biết đi đâu.”
Từ Tĩnh theo thói quen đưa tay vuốt mấy sợi râu trên cằm, đáp: “Ta đúng là đã đi rồi, nhưng thời thế loạn lạc, ta chỉ là một lão già trói gà không chặt thì biết chạy đi đâu, nên chỉ có thể đến đây nương tựa chất nhi(2) của ta mà thôi!”
A Mạch sửng sốt, lập tức liền nghĩ tới trước đây, khi hai người đang chạy tới Thanh Châu, bị thám báo của Thương Dịch Chi bắt, lúc ấy đã thương lượng với Từ Tĩnh giả làm chú cháu, mà hai người bọn họ khi ấy, một kẻ là tú tài vừa mới xuất sơn, một kẻ là vô danh tiểu tốt, đừng nói giả làm chú cháu, mà có giả làm cha con thì cũng không ai nói gì, nhưng hiện nay thân phận bọn họ đã khác xưa rất xa, nếu bảo là chú cháu, thế này rõ ràng là lừa người mà thôi!
Thấy Từ Tĩnh dương dương tự đắc, A Mạch hơi có chút bất đắc dĩ hỏi: “Tiên sinh, ngài họ Từ, ta họ Mạch, ngươi thấy có chú cháu nào có họ khác nhau như thế sao?”
Từ Tĩnh bị hỏi thì ngẩn ra, quay đầu nhìn A Mạch.
A Mạch vô tội nhìn ông ta, khóe miệng trễ xuống.
Từ Tĩnh vuốt râu cân nhắc nửa ngày, lại quay đầu thử hỏi: “Nếu không thì là cháu rể vậy?”
A Mạch vẻ mặt bình tĩnh nhìn Từ Tĩnh, hỏi: “Nhưng ngài có chất nữ(3) để gả cho ta sao?”
Từ Tĩnh nơi đó còn chưa tiếp lời, Trương Sỹ Cường đã bật cười thành tiếng. Từ Tĩnh nheo mắt nhìn Trương Sỹ Cường, rồi quay đầu trầm giọng nói với A Mạch: “Cứ coi như là có đi!”
Chỉ một câu “Cứ coi như là có đi!” của Từ Tĩnh, A Mạch lập tức từ người đàn ông độc thân liền thăng cấp thành người có vợ, những tướng lĩnh trong doanh khi nghe được tin tức này từ Trương Sỹ Cường, trên mặt ai nấy cũng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ khó trách Mạch đại nhân ngay từ ban đầu đã được quân sư Từ Tĩnh coi trọng như thế, thì ra người ta là thân thích a! A Mạch sao lại nhìn không tâm tư của mọi người, nhưng để Từ Tĩnh có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong doanh, cũng đành phải chấp thuận.
Sau ba tháng, A Mạch quay về doanh, công việc trong doanh đều tiến triển tốt, huấn luyện quân sự do Hắc Diện đảm nhận tiến hành đâu vào đấy, mảng hậu cần quân tư cũng được Lý Thiếu Hướng lo liệu chu toàn, thậm chí ngay cả chiến mã vốn luôn thiếu giờ số lượng cũng đã tăng lên đáng kể.
A Mạch nhìn những chiến mã béo tốt này mà thở dài, chỉ cần không buồn nghĩ đến chúng nữa thì trong lòng sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng cứ nghĩ đến số ngựa này đều do Lý Thiếu Hướng mượn thể diện của mình chạy đến xin Đường Thiệu Nghĩa, nàng lập tức lại thấy bực mình. Vì thế, Lý Thiếu Hướng liền đến gặp A Mạch để giải thích, đơn giản là cái gì mà không hề trực tiếp xin, chẳng qua chỉ vô tình nhắc tới trong lúc chuyện phiếm, còn số chiến mã này thực ra đều do Đường tướng quân phái người chủ động đưa đến… Có điều, anh ta cứ nói thêm một câu, mặt A Mạch lại đen thêm một phần. Đến cuối cùng, Lý Thiếu Hướng cực kỳ không có nghĩa khí mà đổ hết trách nhiệm cho người khác, nói tất cả đều là chủ ý của Từ tiên sinh, thấy Đường tướng quân bảo nói gì thì cũng là do Từ tiên sinh đã nói trước một câu rồi.
A Mạch đen mặt rời đi, Lý Thiếu Hướng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ lại đi tìm Từ Tĩnh thương thảo diệu kế, xem nên làm như thế nào để có thể tiếp tục đem thêm ít ngựa nữa trở về. A Mạch vô cùng giận dữ, lại bị buổi nói chuyện của Từ Tĩnh dập tắt lửa giận.
Từ Tĩnh cực kỳ vô sỉ nói: “Những thứ thể diện này nọ không cần lãng phí, hơn nữa,” Ông ta vuốt râu, lại không nhanh không chậm nói: “Chỉ có trang bị tốt cho đội thám báo bây giờ, năm sau ngươi mới có cái mà dùng.”
A Mạch nghe vậy thì ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Sang năm có phải sẽ có chiến sự?”
Từ Tĩnh thần bí cười cười, nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
A Mạch cân nhắc một lát, đáp: “Vệ Hưng mới đến, lúc này trên núi lại đang có tuyết rơi, năm nay chắc chắn sẽ không có động thái gì, nhưng sang năm sợ là sẽ có sự bố trí, nhưng lần trước Đường tướng quân đốt cháy hết lương thảo của Chu Chí Nhẫn mà cũng không thể dụ thát tử tây tiến, vậy thì còn cách nào khác hay sao?”
Từ Tĩnh cười cười, nói: “Ngươi cũng biết tính tình của Vệ Hưng?”
A Mạch lắc đầu nói: “Không biết, ở trên thuyền gặp qua vài lần, nhìn như người có chút tâm cơ, song ở ngoài thành Thái Hưng anh ta từng cùng Thường Ngọc Thanh so tài cao thấp trong tiễn pháp, cũng là nhất thời muốn tranh khí phách quá mức.”
Từ Tĩnh cười nói: “Ngươi đã nhìn ra điểm ấy, ngươi nghĩ anh ta còn có thể tình nguyện nằm ở núi Ô Lan này mà chờ thát tử vào sao?”
A Mạch giật mình nói: “Chẳng lẽ anh ta muốn ra khỏi núi Ô Lan?”
Từ Tĩnh vuốt râu nói: “Cứ chờ xem, cùng lắm là sang đến năm sau thì sẽ có tin tức.”
—————————-
Chú thích:
1- Vương bát đản: thằng khốn nạn.
Vương bát đản – là một câu chửi thường được dùng trong dân gian. Trên thực tế vốn là do đọc chệch từ “vong bát đoan” – 忘八端. Thời cổ “bát đoan” gồm có “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, khiên, sỉ”, “bát đoan” này là cái gốc làm người, quên đi “bát đoan” tức là quên đi cái căn bản để làm người, người quên đi “bát đoan” bị mắng là “vong bát đoan”. Có lẽ là do “Vương bát đản” càng thông tục dễ hiểu hơn so với “vong bát đoan”, sau này, câu tục ngữ “vong bát đoan” đã biến thành “Vương bát đản”.
2- Chất nhi: cháu trai
3- Chất nữ: cháu gái
Trong lòng A Mạch buồn bực, dắt ngựa chuyển qua hướng đó, thấy quang cảnh trên giáo trường vô cùng náo nhiệt, mấy chục chiến mã ở trên mặt đất hoặc chạy hoặc đứng, Lý Thiếu Hướng đang ở bên cạnh chỉ vào một kỵ sĩ cách đó không xa lớn tiếng mắng: “Ngươi nhìn gì ta? Mắng ngươi, ngươi không vui cái nỗi gì? Ngươi còn dám đánh ngựa của ta, xem ta có dám đánh ngươi không!”
Vương Thất cưỡi một chiến mã có vóc dàng như một thần tuấn từ xa tiến lại, nhìn thấy Lý Thiếu Hướng vẫn đứng bên cạnh giáo trường nhắc tới nhắc lui không ngừng, nhịn không được mắng: “Ta nhổ vào, lão Lý ngươi có khép cái miệng phiền toái của ngươi lại cho yên tĩnh một chút được không, ngươi hù dọa gì ai! Cưỡi ngựa mà không luyện thì làm sao mà cưỡi được? Con mẹ nó, chúng ta đây là thám báo, thám báo đấy! Ngươi có hiểu không? Chứ không phải là bọn công tử cưỡi ngựa xem hoa, không chạy nhanh để làm mồi cho địch à?”
Lý Thiếu Hướng vốn đã đầy một bụng hỏa, nghe xong mấy lời này của Vương Thất thì lửa giận bốc lên đến cực độ, xoa xoa thắt lưng chửi: “Cút mẹ ngươi đi! Còn làm thám báo cái nỗi gì, nhìn con ngựa của người xem giờ có khác gì con khỉ không! Ngươi phải biết ta khó khăn đến thế nào mới có được số chiến mã này chứ, nếu không phải ta đánh liều tính kế mượn thể diện của đại nhân chúng ta, ngươi cho là Đường tướng quân có thể cho chúng ta ngần đấy chiến mã chắc? Thế mà ngươi lại dung túng cho tân binh gây họa, nếu khiến ngựa bị thương thì làm sao bây giờ? Ngươi định ăn thua với ta chắc!”
Vương Thất lập tức cúi người, cười nói với Lý Thiếu Hướng: “Bị thương thì bị thương, ngươi lại đi xin Đường tướng quân chứ sao, với thể diện của đại nhân chúng ta, tiếp tục xin Đường đại nhân tám mươi hay một trăm thớt nữa thì có vấn đề gì!”
“Thể diện của ta không lớn như vậy!” A Mạch đột nhiên sắt giọng nói.
Vương Thất cùng Lý Thiếu Hướng đều sửng sốt, hai người nhất tề quay đầu lại, thấy A Mạch dắt ngựa đứng bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú sắc lạnh. Lý Thiếu Hướng sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại, vội vàng hạ tay xuống, nhìn A Mạch nở nụ cười lấy lòng: “Đại nhân, ngài đã trở về rồi sao, sao không cho người đưa tin trước để thuộc hạ cho người đi đón.”
Vương Thất cũng phi ngựa chạy vội đến, xoay người nhảy xuống, hét lên: “Đúng thật là, sao lại về có một mình?”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, không buồn để ý tới hai người, ném dây cương vào lòng Lý Thiếu Hướng rồi xoay người đi thẳng.
Lý Thiếu Hướng nhìn theo bóng dáng A Mạch, thì thào hỏi Vương Thất: “Ngươi nói xem đại nhân chúng ta vừa rồi nghe được bao nhiêu?”
Vương Thất chu môi nói: “Chắc là nghe hết cả rồi.”
Lý Thiếu Hướng thấp giọng thở dài: “Xong rồi, thê là chọc giận đại nhân rồi, ngươi nói xem có phải ta quá oan uổng không, đi tìm Đường tướng quân cũng đâu phải chủ ý của ta.”
Vương Thất liếc mắt nhìn Lý Thiếu Hướng, hơi có chút xem thường, nói: “Được rồi, ngươi trong sạch!”
A Mạch bình tĩnh đi về doanh trướng, chưa tới cửa, đã thấy Trương Sỹ Cường bưng chậu nước từ trong trướng vội vàng đi ra, lao thẳng về phía A Mạch, may mà A Mạch phản ứng nhanh chóng, lắc mình một cái đồng thời đẩy Trương Sỹ Cường sang hướng khác, Trương Sỹ Cường lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã quỵ, chậu nước văng ra tung tóe, trên người A Mạch cũng bị ướt không ít.
“Trương Nhị Đản! Ngươi làm cái quái gì thế?!” A Mạch quát.
Trương Sỹ Cường thấy là A Mạch, nhất thời vừa mừng vừa sợ, cũng không nhặt chậu nước lên, chỉ lắp bắp nói: “Đại… đại nhân, ngài đã về?!”
A Mạch gật đầu, cúi nhìn những vệt nước bắn lên người, lại liếc mắt nhìn cái chậu, nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa bê cái gì?”
Trương Sỹ Cường ngượng ngùng sờ sờ gáy, thành thật đáp: “Nước rửa chân.”
“Nước rửa chân?” A Mạch trợn mắt, đang muốn hỏi lại, lại nghe trong trướng truyền đến một âm thanh sắc nhọn: “Trương Sỹ Cường, ngươi còn chưa đổ xong nước sao? Mau lấy khăn lau chân cho lão phu.”
A Mạch hồ nghi đưa mắt nhìn Trương Sỹ Cường, rồi xoay người vén màn trướng tiến vào trong trướng, thấy Từ Tĩnh đang mê mẩn xem quyển sách cầm trong tay, hai chân vẫn giơ lên, nghe thấy tiếng vén rèm, còn tưởng là Trương Sỹ Cường đã trở lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách, liền nâng chân lên, nói: “Nhanh lên, lau khô cho lão phu đi, chân lão phu đã lạnh cóng lại rồi!”
A Mạch không nói gì, chỉ cầm khăn lại gần, ngồi xổm xuống rồi lẳng lặng lau khô chân cho Từ Tĩnh, đợi đến khi hai chân đều đã được lau khô, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh sao lại ở trong doanh của ta?”
Từ Tĩnh kinh hãi nhảy dựng lên, quyển sách trên tay thiếu chút nữa thì hất văng ra ngoài, ngẩng đầu thấy A Mạch vẫn còn ngồi xổm cạnh giường, vội vàng thu chân về, cả kinh nói: “Ngươi, tiểu tử này, về khi nào vậy? Định hù chết lão phu chắc!”
A Mạch cười cười, đứng dậy, cởi áo khoác trên người xuống, đáp: “Hôm nay vừa về đến đại doanh, không lưu lại đó mà vội trở về luôn.”
Trương Sỹ Cường tiếp lấy áo khoác từ trong tay A Mạch, lại giúp nàng bỏ áo giáp trên người xuống. Từ Tĩnh xỏ giày bước xuống giường, đi quanh A Mạch hai vòng, quan sát đánh giá một phen, vui tươi hớn hở nói: “Xem ra ngươi rất hợp với thủy thổ Thịnh Đô, chỉ đi một chuyến trở về liền trổ mã ra không ít.”
A Mạch cười một cách bất đắc dĩ: “Tiên sinh chớ cười ta.”
Trương Sỹ Cường lại từ bên ngoài bưng nước vào cho A Mạch rửa mặt, A Mạch lúc nãy vừa bị té nước bẩn vào người, nay lại thấy vẫn là cái chậu ấy, dùng tay vốc nước lên mà không cách nào dám đưa lên mặt.
Từ Tĩnh là loại người nào, sao lại không nhìn ra lý do vì sao A Mạch không dám rửa mặt, liền hắc hắc cười nói: “Trong trướng của ngươi chỉ có một chậu này thôi, lão phu dùng không khách khí đâu, nhưng ngươi yên tâm, lão phu ít khi dùng để rửa chân lắm, phần lớn là dùng để rửa mặt.”
Tay A Mạch run lên, nước trong tay cơ hồ đều chảy hết xuống, không rửa mặt nổi nữa, thầm nghĩ như thế thì có gì khác với việc ngươi ngày nào cũng rửa chân đâu! Trương Sỹ Cường thấy A Mạch vẫn trố mắt nhìn, vội vàng buông thêm một câu: “Đại nhân, ta đã rửa lại chậu rất cẩn thận rồi.”
A Mạch dở khóc dở cười, đành làm bộ như không có chuyện gì mà hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh còn chưa nói vì sao lại ở trong doanh của ta, vừa rồi ở đại doanh chỉ nghe Trương Sinh nói ngài đã đi rồi, cũng không biết đi đâu.”
Từ Tĩnh theo thói quen đưa tay vuốt mấy sợi râu trên cằm, đáp: “Ta đúng là đã đi rồi, nhưng thời thế loạn lạc, ta chỉ là một lão già trói gà không chặt thì biết chạy đi đâu, nên chỉ có thể đến đây nương tựa chất nhi(2) của ta mà thôi!”
A Mạch sửng sốt, lập tức liền nghĩ tới trước đây, khi hai người đang chạy tới Thanh Châu, bị thám báo của Thương Dịch Chi bắt, lúc ấy đã thương lượng với Từ Tĩnh giả làm chú cháu, mà hai người bọn họ khi ấy, một kẻ là tú tài vừa mới xuất sơn, một kẻ là vô danh tiểu tốt, đừng nói giả làm chú cháu, mà có giả làm cha con thì cũng không ai nói gì, nhưng hiện nay thân phận bọn họ đã khác xưa rất xa, nếu bảo là chú cháu, thế này rõ ràng là lừa người mà thôi!
Thấy Từ Tĩnh dương dương tự đắc, A Mạch hơi có chút bất đắc dĩ hỏi: “Tiên sinh, ngài họ Từ, ta họ Mạch, ngươi thấy có chú cháu nào có họ khác nhau như thế sao?”
Từ Tĩnh bị hỏi thì ngẩn ra, quay đầu nhìn A Mạch.
A Mạch vô tội nhìn ông ta, khóe miệng trễ xuống.
Từ Tĩnh vuốt râu cân nhắc nửa ngày, lại quay đầu thử hỏi: “Nếu không thì là cháu rể vậy?”
A Mạch vẻ mặt bình tĩnh nhìn Từ Tĩnh, hỏi: “Nhưng ngài có chất nữ(3) để gả cho ta sao?”
Từ Tĩnh nơi đó còn chưa tiếp lời, Trương Sỹ Cường đã bật cười thành tiếng. Từ Tĩnh nheo mắt nhìn Trương Sỹ Cường, rồi quay đầu trầm giọng nói với A Mạch: “Cứ coi như là có đi!”
Chỉ một câu “Cứ coi như là có đi!” của Từ Tĩnh, A Mạch lập tức từ người đàn ông độc thân liền thăng cấp thành người có vợ, những tướng lĩnh trong doanh khi nghe được tin tức này từ Trương Sỹ Cường, trên mặt ai nấy cũng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ khó trách Mạch đại nhân ngay từ ban đầu đã được quân sư Từ Tĩnh coi trọng như thế, thì ra người ta là thân thích a! A Mạch sao lại nhìn không tâm tư của mọi người, nhưng để Từ Tĩnh có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong doanh, cũng đành phải chấp thuận.
Sau ba tháng, A Mạch quay về doanh, công việc trong doanh đều tiến triển tốt, huấn luyện quân sự do Hắc Diện đảm nhận tiến hành đâu vào đấy, mảng hậu cần quân tư cũng được Lý Thiếu Hướng lo liệu chu toàn, thậm chí ngay cả chiến mã vốn luôn thiếu giờ số lượng cũng đã tăng lên đáng kể.
A Mạch nhìn những chiến mã béo tốt này mà thở dài, chỉ cần không buồn nghĩ đến chúng nữa thì trong lòng sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng cứ nghĩ đến số ngựa này đều do Lý Thiếu Hướng mượn thể diện của mình chạy đến xin Đường Thiệu Nghĩa, nàng lập tức lại thấy bực mình. Vì thế, Lý Thiếu Hướng liền đến gặp A Mạch để giải thích, đơn giản là cái gì mà không hề trực tiếp xin, chẳng qua chỉ vô tình nhắc tới trong lúc chuyện phiếm, còn số chiến mã này thực ra đều do Đường tướng quân phái người chủ động đưa đến… Có điều, anh ta cứ nói thêm một câu, mặt A Mạch lại đen thêm một phần. Đến cuối cùng, Lý Thiếu Hướng cực kỳ không có nghĩa khí mà đổ hết trách nhiệm cho người khác, nói tất cả đều là chủ ý của Từ tiên sinh, thấy Đường tướng quân bảo nói gì thì cũng là do Từ tiên sinh đã nói trước một câu rồi.
A Mạch đen mặt rời đi, Lý Thiếu Hướng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ lại đi tìm Từ Tĩnh thương thảo diệu kế, xem nên làm như thế nào để có thể tiếp tục đem thêm ít ngựa nữa trở về. A Mạch vô cùng giận dữ, lại bị buổi nói chuyện của Từ Tĩnh dập tắt lửa giận.
Từ Tĩnh cực kỳ vô sỉ nói: “Những thứ thể diện này nọ không cần lãng phí, hơn nữa,” Ông ta vuốt râu, lại không nhanh không chậm nói: “Chỉ có trang bị tốt cho đội thám báo bây giờ, năm sau ngươi mới có cái mà dùng.”
A Mạch nghe vậy thì ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Sang năm có phải sẽ có chiến sự?”
Từ Tĩnh thần bí cười cười, nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
A Mạch cân nhắc một lát, đáp: “Vệ Hưng mới đến, lúc này trên núi lại đang có tuyết rơi, năm nay chắc chắn sẽ không có động thái gì, nhưng sang năm sợ là sẽ có sự bố trí, nhưng lần trước Đường tướng quân đốt cháy hết lương thảo của Chu Chí Nhẫn mà cũng không thể dụ thát tử tây tiến, vậy thì còn cách nào khác hay sao?”
Từ Tĩnh cười cười, nói: “Ngươi cũng biết tính tình của Vệ Hưng?”
A Mạch lắc đầu nói: “Không biết, ở trên thuyền gặp qua vài lần, nhìn như người có chút tâm cơ, song ở ngoài thành Thái Hưng anh ta từng cùng Thường Ngọc Thanh so tài cao thấp trong tiễn pháp, cũng là nhất thời muốn tranh khí phách quá mức.”
Từ Tĩnh cười nói: “Ngươi đã nhìn ra điểm ấy, ngươi nghĩ anh ta còn có thể tình nguyện nằm ở núi Ô Lan này mà chờ thát tử vào sao?”
A Mạch giật mình nói: “Chẳng lẽ anh ta muốn ra khỏi núi Ô Lan?”
Từ Tĩnh vuốt râu nói: “Cứ chờ xem, cùng lắm là sang đến năm sau thì sẽ có tin tức.”
—————————-
Chú thích:
1- Vương bát đản: thằng khốn nạn.
Vương bát đản – là một câu chửi thường được dùng trong dân gian. Trên thực tế vốn là do đọc chệch từ “vong bát đoan” – 忘八端. Thời cổ “bát đoan” gồm có “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, khiên, sỉ”, “bát đoan” này là cái gốc làm người, quên đi “bát đoan” tức là quên đi cái căn bản để làm người, người quên đi “bát đoan” bị mắng là “vong bát đoan”. Có lẽ là do “Vương bát đản” càng thông tục dễ hiểu hơn so với “vong bát đoan”, sau này, câu tục ngữ “vong bát đoan” đã biến thành “Vương bát đản”.
2- Chất nhi: cháu trai
3- Chất nữ: cháu gái
/156
|